[193.194.195] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[193] Linh Môi - Lại Gặp Thân Bất Tử

*****

Tô Phong Khê bị cây gậy của Phạn Già La ghim chặt xuống đất, dần dần ngừng giãy giụa, mái tóc cháy khô rối bời lúc này đã toàn bộ bong ra, gương mặt khô đét lõm xuống, môi cũng hoàn toàn héo rút lộ ra phần nứu đỏ thẫm, hệt như một bộ xương khô.

Cảnh sát đứng xung quanh quả thực khó có thể tưởng tượng chỉ mới bốn mươi phút trước, cô ta còn đứng trên sân khấu nhanh nhẹn uyển chuyển ngâm nga ca khúc tuyệt vời.

Có thể dùng tay không xé nát lưới chống bạo loạn, có thể phát ra tiếng ca mê hoặc lòng người, có thể dùng túi da xinh đẹp ngụy trang chính mình, cô ta rốt cuộc là quái vật gì?

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau mang cô ta lên xe!" Mạnh Trọng ra lệnh một tiếng, nhóm người xung quanh mới nhao nhao tỉnh lại, sau đó ba chân bốn cẳng nhào tới chỗ Tô Phong Khê thì phát hiện cây gậy này đã đâm xuyên qua thân thể, ghim chặt cô ta trên sàn nhà.

Có người cố gắng nhổ cây gậy nhưng lại bị Phạn Già La cản lại: "Động cái gì thì động nhưng không thể động tới cây gậy này, bằng không cô ta sẽ khôi phục sức mạnh."

Nghe thấy lời này, người cảnh sát đặt tay lên cây gậy lập tức lùi ra xa. Phạn Già La thì lững thững tiến tới, nhẹ nhàng vặn một cái liền gỡ cây gậy ra khỏi sàn sân khấu, khẽ bảo: "Khiêng đi đi."

Lúc này đám cảnh sát mới xông tới mang người đi, còn có hơn mười cảnh sát cầm súng đã lên nòng vây bên cạnh đề phòng, phòng ngừa đám người của bộ an ninh đặc biệt đột nhiên lao tới cướp Tô Phong Khê đi. Đúng vào lúc này Trương Dương nghe thấy tin tức vội vàng chạy tới nhưng bị rất nhiều hàng khiên chống bạo loạn cản lại ở ngoài xa mấy chục mét, chỉ có thể đỏ mặt tía tai gào thét: "Mạnh Trọng, mau giao người cho tao!"

"Có lầm không vậy? Anh là người đơn vị nào mà dám cướp người của cảnh sát chúng tôi? Anh có công văn của chính phủ phê duyệt không?" Mạnh Trọng nhún vai, vẻ mặt giễu cợt.

Trương Dương tới quá gấp nên nào có công văn, sắc mặt nhất thời xám xịt. Hắn là người có tính tự chủ rất cao, đương nhiên sẽ không động thủ với cảnh sát ngay lúc này, chỉ có thể khẽ nguyền rủa một tiếng rồi xoay người chạy đi. Đám vệ sĩ cao lớn đuổi theo phía sau nhưng không thể đuổi kịp tốc độ của Trương Dương, có thể thấy giá trị vũ lực của Trương Dương không tệ, dáng vẻ công tử bột vô hại trước kia chỉ là màu sắc tự vệ của hắn mà thôi.

Mạnh Trọng nhìn chằm chằm bóng dáng Trương Dương vài giây, không khỏi lớn giọng hối thúc: "Chúng ta mau quay trở về cục!"

Cảnh sát phân cục thành Nam quay về cục, cảnh sát các cục khác thì lưu lại giải quyết hậu quả. Không nói tới chuyện khác, trước tiên dẫn đám siêu sao co quắp này về quan trọng hơn, lúc này đám bọn họ đều run lẩy bẩy, có người còn sùi bọt mép, sợ tới phát bệnh.

Nhóm Mạnh Trọng vội vàng quay trở về Cục cảnh sát, khiêng Tô Phong Khê nửa sống nửa chết ném vào một phòng giam. Cây gậy nhọn kia vẫn còn cắm trên ngực cô ta, đầu lâu thủy tinh trên đỉnh đã nhuộm thành màu hồng, hai con ngươi đỏ như máu, hiển nhiên đã sắp hút khô sức mạnh của cô ta.

"Phạn lão sư, khi nào cô ta sẽ chết?" Mạnh Trọng hất hất cằm chỉ phòng giam quái vật, giọng nói có chút lo lắng.

"Tôi phải quan sát thêm một hồi nữa, theo lý mà nói thì lúc này cô ta đã sớm chết rồi mới phải." Phạn Già La lắc đầu, vẻ mặt rất hoang mang.

"Ông muốn cô ta chết?" Tống Duệ liếc Mạnh Trọng, châm chọc: "Trước đây không phải ông thích nhất là nuôi dưỡng đám quái vật này à? Đối với ông mà nói, bọn họ chính là vật thí nghiệm cao cấp nhất."

"Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ. Trải qua chuyện Tiêu Ngôn Linh, tôi đã ý thức được loại quái vật này căn bản không nên tồn tại, lại càng không nên nghiên cứu!" Mạnh Trọng nhìn Phạn Già La, kiên định nói: "Phạn lão sư, suy nghĩ của tôi đã hoàn toàn thay đổi rồi, tôi muốn tiêu diệt đám quái vật này, tiêu diệt toàn bộ, một kẻ cũng không thể lưu lại!"

Phạn Già La chăm chú nhìn Mạnh Trọng, sau cùng gật đầu nói: "Mạnh cục trưởng, xem ra lần này chúng ta có hi vọng hợp tác rồi." Cậu chủ động đưa tay, mà Mạnh Trọng thì vội vàng nắm lấy tay cậu, trong mắt đầy cảm kích và tin cậy.

"Vậy khi nào cô ta mới chết?" Mạnh Trọng giải thích: "Sau khi trở về Trương Dương sẽ chuẩn bị công văn, đến khi đó chúng ta phải giao người cho bộ đặc biệt."

Phạn Già La không trả lời, Lưu Thao đứng bên cạnh Trang Chân đã mắng: "Mẹ nó bộ an ninh đặc biệt, chuyện bọn nó thích làm nhất là chen ngang chuyện của người khác! Lần trước là Tiêu Ngôn Linh, lần này là Tô Phong Khê, bọn chúng rốt cuộc muốn làm gì? Thật sự là bộ phận bảo vệ an toàn cho nhân dân sao?"

Mạnh Trọng đỏ mặt, Tống Duệ cười mà không cười giải thích: "Hiện giờ bọn chúng chỉ là một công ty tư nhân, không còn là bộ phận bảo vệ nhân dân nữa rồi."

Trang Chân kiên định nói: "Vậy lại càng không thể giao người cho bọn họ, nghe nói người đứng sau Tô Phong Khê chính là Trương Dương, hắn muốn đem người đi phỏng chừng là có mục đích gì đó."

"Đương nhiên là vì cứu cô ta." Phạn Già La chầm chậm nói: "Các anh có biết muốn cứu sống cô ta phải trả cái giá gì không? Giống như Tiêu Ngôn Linh vậy, dùng mạng đổi mạng. Trước đó vì muốn nâng cao thực lực của mình, ngay cả linh hồn cũng bị thiêu đốt hơn phân nửa, muốn cô ta hoàn toàn khôi phục, ngay cả linh hồn cũng được tu bổ hoàn chỉnh thì cần phải dùng sinh mạng của mấy trăm, thậm chí là cả ngàn người để bù đắp vào."

Nói tới đây, giọng nói của cậu chuyển thành lạnh băng: "Cho nên ý kiến của tôi cũng giống như Mạnh cục trưởng, ngày hôm nay cô ta phải chết ở chỗ này." Là thả một người, để trăm ngàn người phải chết; hay giết một người, cứu sống trăm ngàn người, câu hỏi này cậu gần như không cần phải suy nghĩ. Đối với người phạm phải tội chết mà nói, trên đời này đã không còn công bằng hay không nữa rồi, nếu bạn làm sai thì cần phải trả cái giá thật lớn.

Tô Phong Khê đang hấp hối nghe thấy lời Phạn Già La thì hé cổ họng vỡ vụn của mình bật cười: "Tao sẽ không chết, ha ha ha, Phạn Già La, mày không giết được tao đâu! Trên đời này không có kẻ nào có thể giết chết tao, bởi vì tao là thân bất tử, ha ha ha...." Cô ta đã mất đi toàn bộ sức mạnh, chỉ có thể ngọ nguậy lúc nhúc như sâu bọ, giọng nói khàn đặc tràn đầy vui sướng.

"Trương Dương nhất định sẽ tới cứu tao, Phạn Già La, tao và mày cùng dây dưa, để xem cuối cùng là ai tắt thở trước! Không ai có thể sống lâu hơn tao đâu, ha ha ha!" Tròng mắt đầy tơ máu của Tô Phong Khê vững vàng tập trung vào bóng dáng thanh nhiên, con ngươi đầy hận thù và lòng tin mãnh liệt.

"Mở cửa phòng giam." Phạn Già La chưa bao giờ là một người dễ dàng chịu uy hiếp, cậu quen khống chế tất cả trong tay.

Lưu Thao vội vàng mở cửa cho cậu tiến vào.

Phạn Già La không nhanh không chậm bước tới bên cạnh Tô Phong Khê, bàn tay đặt lên đầu lâu thủy tinh đã chuyển thành màu đỏ, dùng sức nhấn một cái.

"A a a a!" Tô Phong Khê phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, ngay sau đó phát ra tiếng cười nhạo đứt quãng: "Ha ha, tao, tao không chết được, ha ha, mày, giết, không được, tao! Ha ha ha, mày, Phạn Già La, thì sao chứ, lợi hại cỡ nào, cũng tuyệt đối, không giết được tao!"

"Dù thế nào thì, chúng ta cứ thử trước một chút xem." Phạn Già La ngồi xổm xuống, dùng giọng điệu đàm phán nhưng động tác lại cực kỳ tàn khốc. Thông qua cây gậy chuyển từ trường mãnh liệt của mình trút vào cái lỗ lớn bị rách ở vị trí trái tim Tô Phong Khê, sau đó kích động chúng nó xoay tròn thật nhanh, hóa thành những lưỡi dao chân không sắc bén.

Chỉ trong nháy mắt, những lưỡi dao này đã cắt trái tim vẫn còn đang nảy lên của Tô Phong Khê thành mảnh nhỏ, nhưng giây tiếp theo, vết cắt bắt đầu liền lại, tổ hợp thành một trái tim mới, tuy bị đâm thủng nhưng vẫn tràn đầy sức sống, cũng mạnh mẽ nảy lên.

Tô Phong Khê đau tới phát điên, hàm răng sắc bén nghiến chặt tới mức rụng vài cái, có thể thấy thương tổn mà Phạn Già La gây ra đáng sợ đến cỡ nào. Một lần nữa nhìn gương mặt trầm tĩnh của thanh niên, ánh mắt cô ta đã không còn đắc ý, thù hận hay sợ hãi.

Phạn Già La cực kỳ ôn hòa nói: "Chúng ta thử lại lần nữa."

Tô Phong Khê: ! ! ! !

Từ trường mạnh mẽ giống như nhũ băng đâm vào thân thể cô ta, đục khoét mạch máu thô to, khuấy đảo da thịt khô đét, sau đó bao lấy đốm sáng ẩn giấu trong bụng, kéo nó ra ngoài thân thể.

"Không không không, không được! Mày không thể lấy nó đi!" Tô Phong Khê dùng chút sức lực cuối cùng cố giãy giụa.

Phạn Già La đưa tay giơ lơ lửng ở giữa không trung, tay kia tùy ý nhấn một cái vào gậy đầu lâu, đè chặt nửa người trên của Tô Phong Khê. Đốm sáng kia chui tới tay cậu thì hóa thành ngọc bội hình cá lớn cỡ một tấc vuông, màu sắc xám đậm, cực kỳ linh tính, lúc này vẫn còn đang ngọ nguậy, tựa hồ muốn chạy trốn.

Lòng bàn tay Phạn Già La khép lại liền hấp thu đốm sáng kia vào trong cơ thể, sau đó nhìn Tô Phong Khê, cô ta vẫn còn sống, chỉ là ánh sáng trong mắt đã mất đi, lồng ngực phập phồng có chút yếu ớt, phần lớn sức sống trong cơ thể đều đã xói mòn, nhưng không biết vì sao vẫn lưu giữ được một tia cuối cùng.

Ánh mắt Phạn Già La u ám, giống như trước đó trút từ trường vào trái tim Tô Phong Khê, một lần nữa xoắn nát. Bởi vì thân thể suy yếu tới cực hạn, cô ta ngay cả rên rỉ cũng không nổi chỉ nhắm mắt lại, trong phòng giam qua thật lâu không vang lên tiếng hít thở, tựa hồ tất cả mọi thứ đều đã ngưng đọng.

Mọi người ở bên ngoài phòng giam đợi rồi lại đợi, thái dương không ngừng túa mồ hôi. Tô Phong Khê đã chết rồi sao? Đã chết rồi đi!

Tí tách, tí tách, tí tách, là tiếng kim giây của đồng hồ treo tường vang lên, một vòng, hai vòng, ba vòng, kim phút cũng xoay chuyển theo. Lúc trái tim mọi người vì thi thể dần nguội lạnh của Tô Phong Khê mà thả lỏng thì cô ta đột nhiên mở mắt ra, phát ra tiếng rít dài! Cô ta vẫn còn sống!

Thấy được sự kinh ngạc trong mắt Phạn Già La, Tô Phong Khê gian nan lại đắc ý cười rộ lên: "Ha ha ha, ha ha, tao, tao đã sớm nói rồi, tao không chết được đâu! Tao là thân bất tử! Ha ha ha!"

Lúc này Phạn Già La mới phát hiện trái tim Tô Phong Khê lại bắt đầu có sức sống, tuy chỉ là một tia, không nhiều không ít nhưng vừa vặn có thể duy trì nhịp tim đập và hô hấp, tác động bên ngoài không thể nào cướp đi được. Cậu thử nghiệm vài lần cũng không thể nào lấy đi luồng sức sống cuối cùng này, chỉ có thể lắc đầu với nhóm người ở bên ngoài nhà tù.

Mạnh Trọng rất thất vọng, lo lắng hỏi: "Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Nếu cô ta không chết, Trương Dương nhất định sẽ có biện pháp cứu sống cô ta! Không nên xem thường Trương gia, gốc rễ của bọn họ rất vững chắc, tôi hoài nghi Tô Phong Khê là do Trương gia tận lực bồi dưỡng thành."

"Lẽ nào bọn họ muốn thì chúng ta nhất định phải giao người? Không thể từ chối sao?" Trang Chân không thích mấy chuyện kỳ kỳ kèo kèo thế này.

"Nếu bọn họ mang công văn tới, anh định cứng rắn cự tuyệt với bọn họ à? Kết quả chỉ là anh bị sa thải ngay lập tức mà thôi!" Trải qua nhiều khúc chiết như vậy, quan niệm của Mạnh Trọng đã thay đổi, anh biết trên thế giới này có rất nhiều chuyện làm mình bất lực.

Trang Chân cùng Lưu Thao thầm cắn răng, tựa hồ đang nhớ lại tình cảnh tức giận ngày nào đó.

Lúc này Phạn Già La quỳ hai đầu gối xuống, một tay đặt trên đầu lâu, tay kia đưa trước mặt Tô Phong Khê, nhẹ nhàng nói: "Để tôi xem ký ức của cô một chút, tìm hiểu điểm yếu của cô, thế nào?"

Thái độ của cậu có thể dùng từ ôn nhu ân cần để hình dung, nhưng lời nói lại làm Tô Phong Khê trợn tròn mắt, trái tim run rẩy dữ dội, vì vậy cây gậy cũng run rẩy theo.

"Cô đang chống cự à?" Phạn Già La trầm thấp mỉm cười: "Đây là hiện tượng tốt, cô càng chống cự thì chứng tỏ trí nhớ của cô càng có giá trị. Xin lỗi, tôi bắt đầu đây."

Tô Phong Khê tuyệt vọng nhắm mắt lại, trong đầu không biết vì sao lại xuất hiện một con cá voi màu lam đậm, nó có đôi mắt đen kịt giống hệt như Phạn Già La vậy. Nó quẫy đuôi chậm rãi xẹt qua một mảnh biển sâu tối tăm, khuấy lên tầng tầng sóng lớn, vô số bọt biển theo làn sóng này chậm rãi nổi lên, tạo thành một mảng bông tuyết ở ngoài khơi.

Mặt trời chiếu rọi, vô số bọt biển kia bức xạ thành màu ngũ sắc, cực kỳ mỹ lệ. Thần niệm của Tô Phong Khê vô thức nhìn về số bọt biển lấp lánh ánh sáng kia, sau đó sợ hãi phát hiện, chúng nó đang vây lấy những hình bóng, mà hình bóng đó được lấy ra từ chính cuộc sống của cô.

Nói cách khác, đó căn bản không phải bọt biển gì cả, nó là ký ức của Tô Phong Khê. Chúng nó là thứ ẩn sâu nhất trong nội tâm cô ta, là quá khứ đã qua mà cô ta không dám đối mặt, thậm chí là sợ hãi nó, vì thế thần niệm của cô ta mãnh liệt nhào tới, cố gắng muốn xoắn nát chúng.

Ngay lúc này, một con cá voi từ đáy biển trồi lên, nó há to cá miệng như chậu máu cắn nuốt hết toàn bộ số ký ức kia. Đôi vây của nó che khuất bầu trời nhấc lên đợt sóng thần, mà thần niệm của Tô Phong Khê cũng bị cơn sóng này lắc lư chòng chành, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể bị xoắn nát. Cô chịu không nổi, vì thế đột nhiên trợn mắt, phát ra tiếng rít hoảng sợ.

Hai mắt của Phạn Già La vẫn còn khép chặt, đôi môi đỏ rực hé mở, tựa hồ đang thưởng thức mùi vị của số ký ức đó.

Lại một lần nữa bị từ trường khống chế, lại một lần nữa đối kháng trực diện với sức mạnh của người này, Tô Phong Khê rốt cuộc hiểu được, không quản mình giãy giụa cỡ nào, người này vẫn có biện pháp hủy diệt mình. Cậu ta là Phạn Già La, cậu ta vĩnh viễn lưu lại trong lòng cô, là con cá voi mang tới vô vàng sợ hãi cho cô!

Giẫm cậu ta ở dưới chân? Nguyện vọng đã từng sắp hoàn thành nhưng bây giờ nhìn lại lại trông buồn cười như vậy, khóe miệng của cô thật sự nhếch lên rồi đông cứng lại trong lời ngâm nga của Phạn Già La.

"Cô muốn thành thần?"

Thậm chí ngay cả một ý niệm xằng bậy thoáng lóe qua trong đầu mà cậu ta cũng có thể cảm ứng được!

"Chút sức sống này là người khác cho cô mượn, người đó không chết, cô sẽ không chết, thảo nào."

Tô Phong Khê: ! ! !

"Cô gọi ông ta là lão quái vật, chỉ hận không thể rời bỏ ông ta, bị ông ta khống chế chẳng khác nào bị bẻ gãy cánh chim. Ông ta bắt cô phải giao tiếp với rất nhiều người đàn ông, lợi dụng sắc đẹp của cô để tạo ra tài phú, mạng giao thiệp, thật hèn mọn. Để tôi nhìn gương mặt của người này một chút xem..." Tiếng ngâm nga của thanh niên ngừng lại, mi tâm nhíu lại, bắp thịt bên má cũng căng cứng.

Tô Phong Khê khẩn trương quan sát Phạn Già La, không biết cậu có thấy được tướng mạo của lão quái vật hay không. Cũng lẽ là không thể, người kia dù sao cũng là yêu quái có thể sống mấy trăm năm!

"Quả nhiên là người đó..." Lúc này Phạn Già La mở mắt ra, con ngươi lan ra một làn sương mờ cùng tia sáng lưu chuyển khó lường. Cậu thu tay lại, chậm rãi đứng lên, mí mắt vẫn rũ thấp, tựa hồ đang nhìn Tô Phong Khê nhưng ánh mắt lại xuyên qua cô ta, nhìn tới hư không vô định.

Tô Phong Khê rất quen với loại ánh mắt này, bởi vì lão quái vật kia cũng thường xuyên nằm trên ghế dựa mềm, dùng ánh mắt mờ mịt như vậy nhìn về phương xa.

Người sống mấy trăm năm mới có được ánh mắt như vậy, bởi vì sinh mệnh của bọn họ quá dài, trí nhớ giống như cát mịn lắng đọng biết bao năm tháng ở dưới lòng sông, phải trải qua một phen kiên nhẫn trục vớt cùng súc rửa mới có thể khôi phục diện mạo như cũ.

Vào giờ phút này, một ý nghĩ nhanh như tia chớp chui vào trong đầu Tô Phong Khê, làm cô đột nhiên ý thức được, Phạn Già La rất có thể cũng không phải là Phạn Già La!

"Mày, mày, lão quái vật, mày...." Tô Phong Khê run rẩy chỉ Phạn Già La nhưng không có cách nào biểu đạt ý tứ của mình. Cô bị suy đoán kia làm kinh sợ tới co rút cả trái tim.

Ngay khoảnh khắc cô ta kinh sợ nhất, Phạn Già La lại đưa tay giơ trước mặt cô ta, vây lấy bí mật sâu nhất trong lòng cô ta, ngay cả bí mật mà cá voi không thể khuấy đảo ra. Những hình ảnh mà người bình thường khó có thể tưởng tượng mãnh liệt tràn vào đầu óc cậu, làm cho người đã thấy qua rất nhiều chuyện quỷ dị trên thế gian như cậu cũng nhịn không được ngẩn người.

"Tới nhà cô ta." Cậu lập tức thu tay lại, nhanh chóng rời đi.

"Hả?" Phản ứng của Mạnh Trọng chậm nửa nhịp.

Tống Duệ lại suy đoán nói: "Tới nhà thì có thể tìm ra biện pháp tiêu diệt cô ta sao?"

"Đúng vậy, cũng là cô ta tự gây ra nghiệt." Phạn Già La không giải thích rõ ràng, bởi vì thời gian không đủ. Cậu vừa mới đi tới cửa cảnh cục thì Tôn Chính Khí đã từ tầng hai chạy vội xuống, la lớn: "Phạn lão sư, mọi người nhanh một chút! Vừa nãy tôi nghe trộm điện thoại của cục trưởng, bên bộ an ninh đặc biệt hình như đã lấy được công văn rồi, lúc này đang trên đường chạy tới!"

"Được, tôi biết rồi, cám ơn cậu." Phạn Già La lễ phép gật đầu, sau đó tăng nhanh tiến độ.

Tôn Chính Khí dùng sức bấu chặt lan can, thầm mắng bộ đặc biệt một câu. Ah, suýt chút nữa đã quên mất, bộ ngành này hình như đã chuyển thành công ty an ninh đặc biệt Long Đồ rồi, là một cơ cấu bán nghiên cứu khoa học, trong tay nắm giữ vài hạng mục nghiên cứu lớn, rất được cấp trên coi trọng.

Mẹ kiếp, công ty gà rừng gì vậy chứ, lại dám tới đào người của Cục cảnh sát! Chờ đó! Phạn lão sư nhất định có thể xử lý xong trước bọn mày! Nhưng Tôn Chính Khí vừa mới nghĩ tới đây, Hồ Văn Văn đã rất lo lắng chạy tới, hô lớn: "Không xong rồi! Sức lực của Tô Phong Khê hình như đã khôi phục rồi! Cô ta lại bắt đầu giãy giụa! Mau đi tìm Phạn lão sư!"

Bên này Hồ Văn Văn vừa mới dứt lời, xe của Mạnh Trọng và Trang Chân đã két một tiếng từ bãi đậu xe phóng ra ngoài, tốc độ cực nhanh. Gọi người quay lại khẳng định là không được, Trương Dương cũng đang trên đường chạy tới, hai bên đang chạy đua với nhau!

"Đi, chúng ta đè chặt cô ta lại!" Không còn cách nào khác, Tôn Chính Khí chỉ có thể kiên trì cố gắng.

[end 193]

[194] Linh Môi - Bí Mật Của Tô Phong Khê

*****

Liên tục hai lần bị Phạn Già La xoắn nát trái tim, Tô Phong Khê vốn phải hấp hối rồi mới phải, thế nhưng nghe Phạn Già La nói muốn tới nhà mình lục soát, cô ta lại nhanh chóng khôi phục thể lực, sau đó nắm cây gậy, chậm rãi nhổ ra. Nếu không phải Hồ Văn Văn cùng Liêu Phương lo lắng chạy vào kiểm tra, nói không chừng cô ta đã bẻ cong song sắt mà lao ra ngoài rồi!

"Mau mau mau, mau ấn cô ta xuống!" Một đám cảnh sát cuống quít chạy tới nhấn cây gậy đầu lâu kia. Đối mặt với quái vật đáng sợ như vậy, bọn họ không sợ sao? Đương nhiên là sợ, nhưng chỉ cần nghĩ tới dân chúng vô tội ở bên ngoài, có sợ tới cỡ nào thì bọn họ cũng phải bóp chết nguy hiểm.

Tôn Chính Khí không ngừng động viên mọi người: "Cố chặn lại, đừng buông tay! Mạnh cục trưởng nói, đám quái vật này dựa vào hút sinh mệnh người bình thường để sống, một khi thả Tô Phong Khê ra ngoài cũng không biết sẽ hại chết bao nhiêu người nữa!"

Nghe thấy lời này, mọi người đồng thời gầm lên một tiếng thật sự trấn áp được Tô Phong Khê có sức lực lớn như trâu như hổ. Cô ta giống như một con thằn lằn bị đóng đinh, vặn vẹo giãy giụa dưới đất, từ cái miệng tanh hôi phát ra tiếng tru chói tai. Tiếng tru này đã hấp dẫn cảnh sát của toàn cục chạy tới, ngay cả cục trưởng cũng siết chặt nắm tay kinh hoảng quan sát.

"Không ổn, sức mạnh của cô ta càng lúc lại càng lớn! Chuyện gì thế này?" Liêu Phương thở dốc hô.

"Lại tới thêm vài người nữa! Còng tay chân cô ta lại!" Cục trưởng lập tức ra lệnh, vì thế nhóm cảnh sát ở bên ngoài phòng giam cũng xông tới túm lấy tay Tô Phong Khê kéo lại một chỗ, sau đó cũng đeo gông vào chân cô ta.

"Thêm một bộ nữa đi! Như vậy sợ không đủ!" Lúc này Tôn Chí Khí đã túa mồ hôi như mưa. Sức lực của cậu ta lớn hơn hẳn người bình thường, hơn nữa còn có một nhóm cảnh sát hỗ trợ, cho dù là trâu đực nổi điên cũng có thể đè nổi, nhưng Tô Phong Khê lại có bản lĩnh lắc bọn họ lảo đảo.

Cô ta đang khôi phục, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh, vì sao chứ?

Liêu Phương phụ trách nhấn cây gậy, vì thế ánh mắt có thể nhìn rõ mặt Tô Phong Khê. Cũng không biết có phải ảo giác hay không, cô nhìn thấy sợi dây chuyền hình cá đeo trên cổ Tô Phong Khê đang phát sáng, chớp lóe chớp lóe như một con đom đóm. Liêu Phương chăm chú quan sát, tia sáng kia biến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat