[196.197.198] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[196] Linh Môi - Phạn Già La Là Thần Chết

*****

Trương Dương bị Tô Phong Khê phun máu đầy mặt nhưng không hề ghét bỏ, chỉ ôm chặt lấy cô, không ngừng hỏi đã xảy ra chuyện gì. Hắn biết Tô Phong Khê sẽ không chết, chỉ cần lão quái vật không có việc gì, cô cũng sẽ còn sống, nhưng tình hình của cô thật sự đã dọa hoảng hắn, miệng không ngừng phun máu, từng ngụm từng ngụm, giống như không phun ra hết huyết dịch trong người sẽ không chịu ngừng lại.

Cùng lúc đó, chuyện đáng sợ hơn đã xảy ra, vết thương bị cây gậy xuyên thủng vốn đã tự lành lại, lúc này lại bắt đầu thối rữa, tốc độ rất nhanh. Nói chính xác hơn thì là cả người cô ta đang thối rữa, cũng tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc cực kỳ khó ngửi.

Người mặc áo blouse trắng theo Trương Dương tới Cục cảnh sát đã sợ tới lạnh run, run run nói: "Trương tổng, Tô tiểu thư rốt cuộc bị bệnh gì vậy? Này đâu có phải bệnh biếng ăn chứ, anh gạt tôi sao?" Hắn cho rằng chỉ giúp đỡ bằng hữu một chuyện nhỏ, nhưng bây giờ xem ra mình đã vướn vào một vụ phiền toái lớn rồi!

Trương Dương đang điên cuồng căn bản không nghe thấy hắn nói gì, chỉ không ngừng lau máu bên môi Tô Phong Khê, sau đó bụm miệng cô lại, cố ngăn cản huyết dịch trào ra.

Người mặc áo blouse trắng nóng nảy, cả người rúc ra sau, cố gắng né ra xa hai người đang ôm nhau này, gấp gáp hô: "Trương tổng, tôi muốn xuống xe, tôi muốn xuống xe! Tô tiểu thư căn bản không mắc chứng biếng ăn gì cả, bộ dáng này nào phải chứng biếng ăn chứ, rõ ràng là bị nhiễm virus! Anh lừa tôi, anh làm vậy virus sẽ bị phát tán! Anh sẽ hại hết mọi người trong thành phố, anh mau đưa Tô tiểu thư tới sở nghiên cứu của chúng tôi... a...."

Trương Dương mở cửa xe, đạp tên mặc áo blouse trắng xuống đường làm những chiếc xe ở phía sau nhao nhao né tránh phát ra tiếng thắng xe chói tai, còn có hai chiếc xe va chạm với nhau, xảy ra tai nạn.

Nhưng Trương Dương hoàn toàn không để ý tới sống chết của người khác, chỉ lấy điện thoại ra vội vàng gọi cho một số điện thoại, há mồm liền nói: "Tô Tô sắp chết rồi, tôi đưa chị ấy về, ông cứu chị ấy!"

"Không có khả năng, ta vẫn còn sống, cô ta không chết được." Một giọng nói khàn đục từ đầu bên kia truyền tới, lộ ra áp lực cùng già nua cực điểm.

"Chị ấy thật sự sắp chết rồi, trái tim đã bắt đầu thối rữa! Ông cứu chị ấy đi, ông mau cứu chị ấy đi!" Trương Dương gân giọng rống to.

"Là Phạn Già La đã làm gì cô ta à?" Giọng nói già nua kia khi nói tới Phạn Già La lại có chút dao động khe khẽ.

"Nó dùng cây gậy kia đâm vào trái tim Tô Tô! Video buổi biểu diễn ông đã xem rồi đúng không, cây gậy đó rất tà môn!"

"Không phải vấn đề của cây gậy, trình độ của pháp khí đó không đến mức lấy mạng Tô Phong Khê. Ta còn sống cô ta vẫn có thể sống."

Đầu bên kia vừa dứt lời, Tô Phong Khê liền phun ra một ngụm máu lớn, trong lồng ngực hoàn toàn thối rữa là một trái tim đập ngày càng suy yếu. Cô ta đã không còn vì sống sót mà giãy giụa nữa, ngược lại tiến vào trạng thái đờ đẫn hấp hối.

"Ông tự xem đi!" Trương Dương đã nói không nên lời rồi, chỉ có thể run rẩy mở camera điện thoại.

Hình ảnh bên kia tối thùi, bên này thì xuất hiện gương mặt khô quắt của Tô Phong Khê, vết thối rữa đã bắt đầu lan ra hai gò má cùng da đầu. Bây giờ cô ta đã không còn nửa điểm dáng dấp loài người nữa rồi, hoàn toàn là một thi thể đang thối rữa.

Màn hình đen kịt bên kia truyền tới một trận thở dốc nặng nề, chậm rãi trở nên gấp gáp hơn, tuy không nhìn thấy biểu tình nhưng không khó nhận ra đối phương đang khẩn trương. Nếu đầu óc Trương Dương đủ tỉnh táo, hắn thậm chí có thể nhận ra ẩn bên trong tiếng thở gấp gáp kia còn có một chút sợ hãi.

"Cô ta, thứ bụi màu trắng xám dính trên đầu cô ta là gì?" Qua một hồi lâu, đầu kia mới bắt đầu có âm thanh, giọng nói đã không còn chậm rãi hay thờ ơ như cũ nữa, ngược lại giống như bị xen lẫn một ít tạp chất sắc bén, từ sâu trong cổ họng dâng trào lên.

Mặt của Trương Dương đã dính đầy nước mắt cùng máu đen, vẻ mặt dữ tợn giống như ác quỷ: "Tôi làm sao biết được số bụi này từ đâu ra chứ, ông cứu chị ấy đi, ông lảm nhảm nhiều như vậy làm gì!" Đầu óc của hắn đã không thể suy nghĩ nổi nữa, làm sao quan tâm tới những chuyện nhỏ không đáng kể này chứ.

Màn hình đen kịt bên kia không ngừng thở dốc: "Số bụi này có phải là của Phạn Già La hay không? Có phải hay không?" Câu cuối cùng này rõ ràng có ý tứ ép hỏi.

Bụi? Phạn Già La? Nghe thấy hai từ mấu chốt này, đầu óc Trương Dương mới bắt đầu xoay chuyển, vội vàng gật đầu: "Đúng đúng đúng, là Phạn Già La, hắn tìm thấy cái hũ ở nhà Tô Tô, bên trong chính là loại bụi này! Là bụi có vấn đề à? Tôi phủi nó, tôi lập tức phủi nó!"

Trương Dương giống như túm được phao cứu mạng, lập tức ném điện thoại cho vệ sĩ rồi vội vàng phủi bụi giúp Tô Phong Khê, phủi vài cái mới phát hiện làm vậy không ổn, sẽ làm tổn thương làn da yếu ớt của đối phương, vì thế liền dùng miệng thổi, nước mắt cuồn cuộn trào ra.

Điện thoại vẫn còn mở, âm thanh khàn đặc kia thở hổn hển một lúc lâu mới cưỡng chế nói: "Lập tức mang cô ta trở về!"

...

Hai mươi phút sau, Trương Dương ôm Tô Phong Khê tim đập ngày càng yếu vội vàng chạy vào một dinh thự sang trọng, từng cánh cánh cửa tự động mở ra, đến được cánh cửa cuối cùng, âm thanh già nua khàn khàn phát ra từ loa phát thanh đặt trên trần nhà: "Đặt cô ta xuống."

"Ông mở cửa đi!" Trương Dương không chịu buông Tô Phong Khê, chỉ dùng lực đá mạnh vào cánh cửa cuối cùng.

"Ta sẽ không để cô ta tiến vào, cô ta đã trúng huyết nghiệt."

"Ông mở cửa, mở cửa nhanh lên! Không phải ông có thể ban cho người ta sự trường sinh sao? Bây giờ ông ban đi, ông làm Tô Phong Khê tiếp tục sống đi!" Trương Dương bước nhanh tới vị trí đặt camera, vẻ mặt điên cuồng.

"Người trúng huyết nghiệt chắc chắn phải chết."

"Người trường sinh cũng phải chết?" Trương Dương suy sụp ngồi bệt xuống đất, nửa người bên trái đã dính đầy máu nhưng vẫn ôm chặt Tô Phong Khê không chịu buông tay.

"Đó là huyết nghiệt, đương nhiên phải chết."

"Huyết nghiệt là cái gì?" Trương Dương dùng đôi tay dính đầy máu tươi nhẹ nhàng lau da đầu Tô Phong Khê, cố lau số bụi kia đi.

Tiếng hít thở nặng nề lại gia tăng, giọng nói thậm chí còn mang theo vài phần run rẩy: "Huyết nghiệt là tội nghiệt có liên quan tới giết hại người có quan hệ huyết thống, là nghiệp lực nặng nhất! Là tội nghiệt mà công đức mười đời cũng không tiêu tan được! Hiện giờ cô ta đang phải chịu nghiệt lực phản phệ, không ai có thể cứu được cô ta!"

"Nghiệp lực, tội nghiệt, chướng ngại, ha ha ha, loại người không có chuyện ác nào không làm như ông mà cũng sợ cái thứ hư vô mờ mịt đó sao? Bọn ông có thể trường sinh, có thể thấy bọn ông đã thoát khỏi nhân quả luân hồi rồi, sao lại phải chịu nghiệt lực phản phệ chứ? Tôi không tin, tôi không tin trên thế giới này có chuyện nhân quả báo ứng, bằng không những kẻ như chúng ta sớm đã chết hết rồi, trên đời này cũng chỉ còn lại người tốt mà thôi, nào có kẻ xấu nữa? Tôi không tin, ông gạt tôi!" Trương Dương một lần nữa đứng dậy, không ngừng giơ chân đạp cửa.

"Trên thế giới này đương nhiên có nhân quả báo ứng, trồng thiện nhân thì sẽ có thiện quả, trồng ác nhân thì sẽ có ác quả, chờ đến khi chết rồi bắt đầu luân hồi sẽ được tính. Nhưng có một loại người, hắn trông coi hạt giống thiện ác, hắn có thể kéo ra ác quả, cũng chính là nghiệp chướng, nghiệt lực từ số mệnh của anh, đặt trên người anh ở hiện thế, làm cho anh lập tức gặp phải phản phệ, kết thành ác quả!"

Giọng nói khàn khàn ngày càng gấp gáp, ngày càng suy yếu: "Người này lĩnh ngộ được a lại da thức, chỉ khởi tâm một cái đã có thể khám phá nhân sinh và tội nghiệt mà anh đã phạm phải! Hắn có thể nghiêm phạt, để anh phải chịu ác giả ác báo! Người như vậy chỉ còn kém nửa bước là có thể thành thần! Phạn Già La, Phạn Già La, hắn quả nhiên đã trở lại, là hắn, chính là Phạn Già La kia!"

Tiếng nói khàn khàn bắt đầu ho kịch liệt, hổn hển nói: "Ta, khụ khụ, ta đã sớm bảo các người, bảo các người phải tránh xa tất cả những người có tên Phạn Già La! Các người không nghe! Khụ khụ khụ, lúc ta biết, Tô Phong Khê muốn mạnh mẽ lên để đối phó người tên là Phạn Già La, ta đã dự cảm được, ngày chết của cô ta đã không còn xa! Anh cũng chính là thủ phạm hại chết cô ta, là anh dung túng cô ta từng bước đi về phía thần chết!"

"Ông nói bậy! Từ trước đến giờ ông chưa từng nói chuyện gì tới Phạn Già La cả, trước giờ ông chưa từng nói!" Trương Dương dùng nắm tay đấm mạnh vào cửa, giọng nói bi thương tuyệt vọng: "Ông mở cửa, giúp Tô Tô đi! Dù sao ngư châu của ông cũng lớn như vậy, chia sẻ cho Tô Tô thêm một viên có sao đâu! Ông mở cửa!"

"Ta thấy anh điên rồi! Hôm nay nếu không phải ta gọi anh quay về, không cho phép anh tới buổi biểu diễn, anh cũng đã bị Phạn Già La giết chết rồi!"

Cửa mở ra, bên trong là một mảnh đen như mực, mùi vị kỳ quái tràn ra, có chút thối, có chút ướt át, giống như là một phần mộ. Sau đó vài người đàn ông cao lớn đi tới khống chế Trương Dương đang điên cuồng, lại vứt bỏ người phụ nữ trong lòng hắn qua một bên, cuối cùng kéo đứt sợi dây chuyền trên cổ cô ta, cầm mặt dây chuyền đi.

Sau khi mất đi mặt dây chuyền, con đường sống cuối cùng của Tô Phong Khê cũng tiêu tan, cô hơi nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông đang òa khóc như một đứa bé, hé miệng mỉm cười. Diện mạo của cô ta đã xấu xí tới cực điểm nhưng trong mắt lại toát ra một tia ôn nhu động lòng người.

Tô Phong Khê vươn bàn tay gầy đét của mình về phía Trương Dương, thở dài nói: "Dương Dương, tới cuối cùng vẫn có thể được nhìn thấy cậu, ông trời đối với tôi thật tốt!" Nói xong thì rắc một tiếng, xương tay của cô ta gãy lìa, da thịt cũng hóa thành máu loãng. Mất đi tia sinh cơ cuối cùng, cô ta rốt cuộc cũng lộ ra diện mạo thật--- một bộ xương khô đã sớm thối rữa, chết đi từ hơn trăm năm trước.

"Tô Tô, Tô Tô! A a a a...." Trương Dương nhào tới bên đống xương khô, bi thương gào lên, cả người cũng sắp hỏng mất.

"Lão già kia, là ông hại chết chị ấy! Tô Tô dính huyết nghiệt cũng vì duy trì hình người của ông! Ông mới là kẻ đáng chết nhất! Ông không xem Tô Tô là con người, ông ép chị ấy phải làm quen với đủ loại người, vì ông đổi lấy quyền lợi, mỗi phân tiền ông kiếm được đều dính đầy máu của chị ấy! Sao ông còn mặt mũi mà sống hả? Huyết nghiệt, huyết nghiệt, ha ha ha, tôi nhớ ra rồi, Phạn Già La còn giữ rất nhiều hũ sành, trong đó đều là loại bụi trắng này, ông nhất định sẽ phải chết! Hắn sẽ tìm được ông!"

Trương Dương vừa mới nói xong những lời này, bên trong cánh cửa phòng đóng chặt liền truyền tới âm thanh vật nặng rơi xuống đất.

...

Cùng lúc đó, trăm ngàn fans ca nhạc thoát khỏi sân vận động cùng khán giả xem phát sóng trực tiếp, lúc này đều có chút khó bình ổn tâm tư. Phấn Hồng Thỏ Thỏ cũng mở phát sóng trực tiếp, người xem đã chật ních, mọi người đều chăm chú nghe cô kể lại kỳ ngộ kia. Có video làm chứng, cho dù là người mạnh miệng không muốn thừa nhận cũng không được, Phạn Già La quả thực không tầm thường.

Trên hotsearch đều là tin tức có liên quan tới Tô Phong Khê và Phạn Già La, những từ khóa như thần tiên đoán, quái vật, ngoại cảm không ngừng xuất hiện trên truyền thông và các trang báo.

Fans ca nhạc đã từng điên cuồng công kích Phạn Già La, lại yêu Tô Phong Khê tới đòi sống đòi chết lúc này đang ngơ ngác ngồi trước màn hình máy tính hoặc cầm điện thoại, tận mắt nhìn thấy quá trình weibo Tô Phong Khê từ màu sắc sặc sỡ biến thành xám lạnh, cuối cùng bị cắt bỏ toàn bộ. Hơn chín mươi triệu fans hâm mộ không cần ai dẫn dắt cũng tự động giải tán, triệt triệt để để.

Mà tâm của fans hâm mộ không hề dao động, cũng không cảm thấy bi thương, phẫn nộ hay bất bình, chỉ nguội lạnh mở bài hát của Tô Phong Khê ra nghe, sau đó hoảng sợ chửi rủa một câu: "Đệt, này con mẹ nó là cái quái gì vậy!"

Ma lực ẩn giấu trong tiếng hát của Tô Phong Khê nháy mắt tan biến không còn thấy tăm hơi, mà giọng hát trong veo của cô ta cũng khôi phục dáng vẻ vốn có--- thô ráp, khàn khàn, trống rỗng, giống như âm thanh bí hơi khi dùng ống tuýp gõ lên mộ bia vậy.

Sao mình lại cảm thấy bài hát của Tô Phong Khê êm tai chứ? Vì sao? Vào giờ phút này, không biết có bao nhiêu người cảm thấy hoang mang cùng cực. Sau đó bọn họ bắt đầu xem tới scandal của Tô Phong Khê, lúc này mới phát hiện cuộc sống riêng của cô ta lại hỗn loạn tới vậy, nhân phẩm cũng thấp kém tới cực điểm, phá hỏng gia đình người khác, hại người ta táng gia bại sản! Đối mặt với một người như vậy, nhóm fans lại giống như mất đi lý trí, dốc hết bản lĩnh ca tụng, lại còn cường ngạnh bẻ cong đạo lý, từ không đứng đắn lại nói thành mị lực phi phàm.

Những lời bình luận này trở thành dấu ấn nhục nhã, bị người qua đường trên mạng cười nhạo.

Rất nhanh sau đó, bài hát của Tô Phong Khê cũng biến mất trên mạng, một bài nối tiếp một bài, không còn tìm thấy nữa. Sự tồn tại của cô ta triệt để bị xóa bỏ, lượng fans khổng lồ sẵn lòng vì Tô Phong Khê mà vượt mọi chông gai không hề lên tiếng phản đối, cũng không có chút hoài niệm nhung nhớ nào. Bọn họ hoàn toàn tỉnh táo lại, sau đó bắt đầu cảm thấy chấn động với tiên đoán chuẩn xác của Phạn Già La! Bọn họ chính là những người mắng chửi Phạn Già La hung ác nhất, tự nhiên cũng lĩnh hội được chỗ thần kỳ sâu nhất.

Những từ ngữ mà Phạn Già La hình dung Tô Phong Khê trong chương trình được một fan hâm mộ dán lên mạng, từng cái từng cái so sánh với diện mạo chân thật của Tô Phong Khê thì lại không sai lệch một chút nào! Lúc tất cả mọi người bị túi da xinh đẹp và giọng hát động lòng người của Tô Phong Khê, chỉ có Phạn Già La nhìn thấy bộ mặt chân thật của cô ta. Thì ra nhóm giám khảo của Thế Giới Kỳ Nhân chưa từng tâng bốc câu nào, cũng không hề trợ giúp Phạn Già La đóng kịch giả tạo! Cậu ta chính là nhà ngoại cảm, cậu ta là nhà ngoại cảm hàng thật giá thật, thực lực phi phàm!

Fans hâm mộ của Tô Phong Khê cùng người qua đường đều điên hết cả rồi, nhao nhao vọt tới weibo Phạn Già La xin lỗi, cũng quỳ cầu cậu tiếp tục quay chương trình, biểu diễn kỳ tích, nhưng không nhận được chút phản hồi nào.

Không bao lâu sau, cơ quan chính phủ bắt đầu công bố kết quả điều tra sự kiện Tô Phong Khê, thông báo sự biến đổi của Tô Phong Khê là vì nhiễm virus. Nhưng những lời này được mấy người tin chứ? Tô Phong Khê rốt cuộc là gì, mọi người sớm đã hiểu rõ. Virus không thể nào làm Tô Phong Khê hóa thành xác khô chỉ trong vòng một giây đồng hồ, sẽ không làm cô ta có năng lực mê hoặc lòng người, sẽ không làm sức lực của cô ta lớn mạnh như vậy. Lúc nhảy xuống khỏi bệ nâng, cô ta đã nói, tất cả những người nhìn thấy diện mạo thật của cô ta đều phải chết! Cho nên ngay cả chính bản thân cô ta cũng biết mình là một con quái vật không thể nhìn thấy ánh sáng!

Vẫn là câu nói đó, người tin tự nhiên sẽ tin, người không tin sẽ tìm ra đủ lý do để thuyết phục chính mình tiếp tục nhắm mắt lại. Thế giới vẫn đang chuyển động, sẽ không vì thiếu đi Tô Phong Khê mà chìm vào đại loạn. Chờ giông bão qua đi, dần dần cô ta sẽ bị quên đi.

Lượng fans hâm mộ khổng lồ của Tô Phong Khê chẳng những giải tán mà còn quay ngược đầu chuyển sang Phạn Già La, hiện giờ tất cả đều đã chạy tới weibo người ta xin lỗi quỳ lạy. Vì vậy nhóm fans của Giản Nhã, Nghê Tâm Hải, Vạn Thi Thư bắt đầu gấp gáp, nôn nóng.

Phải biết, trong số những tiên đoán của Phạn Già La cũng có liên quan tới thần tượng nhà bọn họ, mà nguyên văn cậu ta nói thế nào nhỉ? Ah, là như vầy--- [Vẻ ngoài xinh đẹp chỉ là túi da giả tạo, lớp thịt ẩn bên dưới túi da đang chầm chậm héo rút, hư thối. Cuối cùng có một ngày, các người sẽ không còn là các người nữa mà chính là dáng vẻ của u linh tử vong, hết thảy vinh quang rồi sẽ trở về với cát bụi.]

Lời này thoạt nhìn mờ mờ mịt mịt, không hề rõ ràng, nhưng cẩn thận phân tích thì tương lai mà nó dự báo quả thực làm người ta phải sợ run! Túi da giả tạo, héo rút hư thối, có phải thần tượng rồi cũng sẽ biến thành quái vật như Tô Phong Khê không?

Đúng rồi, Triệu tổng của Tinh Huy từng ba lần bốn lượt nói qua, công ty bọn họ không chứa quái vật! Tô Phong Khê xảy ra chuyện lớn như vậy, cổ phiếu Tinh Huy nhất định sẽ tăng lên vùn vụt, ngược lại công ty giải trí vừa mới thành lập của Trương gia bởi vì tiếp nhận nhóm Giản Nhã mà danh tiếng suy giảm, hiện giờ đã chìm vào tình thế tràn đầy nguy cơ!

Fans hâm mộ gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, điên cuồng @ trên weibo, lo lắng hỏi thăm tình hình gần đây của bọn họ, muốn bọn họ lập tức lên tiếng thanh minh làm sáng tỏ. Hiện giờ ngày càng có nhiều người tin tưởng tiên đoán của Phạn Già La, thần tượng phải tỏ thái độ ngay, bằng không sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ tương lai!

[end 196]

[197] Linh Môi - Từng Cái Từng Cái Tiên Đoán Biến Thành Sự Thật

*****

Giản Nhã là siêu sao tuyến một, fans hâm mộ hơn sáu mươi triệu, nhóm Nghê Tâm Hải đều là tiểu hoa đán, tiểu thịt tươi có lực ảnh hưởng kinh người, nếu tính tổng fan hâm mộ của bọn họ lại, số lượng tuyệt đối vượt qua ba trăm triệu, xấp xỉ bốn trăm triệu, mặc dù trong số liệu có lẫn chút thủy quân nhưng căn cốt vẫn rất lớn.

Sau khi Tô Phong Khê được xác nhận thật thật sự là quái vật, fans hâm mộ của nhóm Giản Nhã mỗi phút mỗi giây đều kêu gọi bọn họ, hi vọng bọn họ có thể ra mặt báo bình an. Nhưng nhóm bọn họ giống như có hẹn ước với nhau mà cùng yên lặng, loại yên lặng quỷ dị này càng làm người ta cảm thấy khủng hoảng hơn.

Trên mạng bắt đầu xuất hiện đủ loại tin đồn, nói những người này cũng đã biến thành quái vật như Tô Phong Khê nên trốn trong nhà không dám ra cửa; còn nói bọn họ bị công ty tập thể cấm phát ngôn, không thể bày tỏ thái độ. Nhưng không quản tin tức lan truyền thế nào, sau khi bọn họ gia nhập công ty mới không chỉ không thể bay cao mà ngược lại còn xuống dốc không phanh, chuyện này không thể chối cãi.

Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ cần dân chúng vẫn chưa thoát khỏi bóng ma quái vật của Tô Phong Khê, minh tinh dưới trướng của cô ta vẫn còn gặp khó. Cứ nghĩ mà xem, tiên đoán của Phạn lão sư vẫn còn ở đó, một khi những người này không chịu ra mặt đập tan tiên đoán, làm gì có đoàn phim nào dám hợp tác với bọn họ!

Mà tiên đoán của Phạn Già La có thể đập sao? Nhóm Giản Nhã thật sự có thể chạy trốn khỏi vận mệnh thối rữa gương mặt sao? Triệu Văn Ngạn cảm thấy nhảm, quá nhảm! Anh chưa từng thấy Phạn Già La tiên đoán thất bại!

Hôm sau, Triệu Văn Ngạn vừa mới bò dậy khỏi giường đã gửi tin tức cho Phạn Già La: "Già La, Tô Phong Khê thế nào rồi? Sau này cô ta sẽ không tái xuất nữa chứ? Tôi đoán đêm qua cậu rất bận rộn nên không dám gọi điện. Cậu đã dậy chưa? Hẳn là vẫn chưa đi, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, tôi đã có thể miễn dịch với tiếng hát của cô ta rồi! Đêm qua tôi ngủ rất ngon, cả người thả lỏng, ngay cả linh hồn cũng thăng hoa! Rốt cuộc không cần phải sống trong lo lắng nữa rồi, cảm giác này thật sự rất tốt! Già La, cám ơn cậu!"

Triệu Văn Ngạn đặt điện thoại xuống, chào đón ánh bình minh bằng một cái vươn người đầy hồ hởi, lại còn sảng khoái rống lớn vài tiếng.

Triệu Quốc An lão tiên sinh ở kế bên nghe thấy âm thanh quỷ gào quỷ rú của cháu trai mà không khỏi bật cười.

Điện thoại chấn động một cái, Triệu Văn Ngạn bay tới nhào lên giường kiểm tra tin tức, sau đó quơ quào nắm tay vừa nhún vừa nhảy chân sáo trên chiếc giường cao cấp mềm mại của mình, vui sướng như một đứa trẻ. Chỉ thấy trên màn hình điện thoại là một dòng chữ: [Cô ta đã chết.]

Không đợi tin tức này bị màn hình dần dần tối lại, phó tổng công ty đã gọi điện thoại tới, gấp gáp báo: "Triệu tổng, nhóm minh tinh trước kia ầm ĩ đòi đi bây giờ lại không chịu đi nữa, muốn tiếp tục ký hợp đồng với công ty, anh xem xem nên xử lý thế nào?"

Triệu Văn Ngạn lập tức thu lại nụ cười, lãnh khốc nói: "Người đã ký đơn chấm dứt hợp đồng cứ thả đi, Tinh Huy chúng ta không nâng những kẻ có lòng dạ không kiên định như vậy. Trong khoảng thời gian này có người nào kiên quyết muốn lưu lại Tinh Huy không?"

Phó tổng vội đáp: "Có có có, có một tiểu minh tinh quanh năm diễn vai phụ tên là Từ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat