[205.206.207] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[205] Linh Môi - Nửa Bước Thành Thần

*****

Lời của Thường Tịnh đại sư chẳng những làm ông cụ và hai người đệ tử chìm vào khiếp sợ, ngay cả hòa thượng của Long Ẩn Tự cũng trố mắt nhìn nhau, lộ ra hoảng sợ.

Vì sao bọn họ lại kinh ngạc như vậy? Vì ác nghiệp và hỏa nghiệp đều không phải thứ có thể xuất hiện ở thế tục, càng không phải thứ có thể tùy ý rút ra, tinh chế cùng sử dụng làm thủ đoạn hại người. 'Nghiệp' là yếu tố của quan hệ nhân quả, mà 'nghiệp lực' là kết quả tập hợp của quá khứ, hiện tại và tương lai của mỗi người, nó quyết định luân hồi của mỗi người, là quả kết xuất từ hiện thế, sau đó ảnh hưởng tới kiếp sau của mỗi người, thậm chí còn sinh sôi không ngừng mà kéo dài tới đời sau, đời sau nữa, thậm chí là vĩnh viễn không dứt...

Nghiệp lực có thể xoay chuyển luân hồi, như vậy người trông coi nghiệp lực là ai? Đối với Đạo gia thì đó là thần linh, đối với Phật gia thì chính là Phật!

Nhưng vào giờ phút này, ở dưới mắt hai nhà Phật Đạo lại có người rút ra nghiệp lực dung luyện thành một loại thuật pháp tà ác để tổn hại dung mạo người khác, mặc dù sự thật đã bày ra trước mắt, hai nhóm người này vẫn rất khó tin nó thật sự phát sinh, cũng hoang đường giống như có người lấy được một thanh thần kiếm từ thuở khai thiên lập địa nhưng lại mang ra làm thịt gà thịt ngỗng vậy!

"Thường Tịnh đại sư, ngài thật sự không nhìn nhầm chứ?" Ông cụ nhiều lần xác nhận, trong đầu là một mảnh hỗn loạn.

"Không sai được, đây chính là ác nghiệp và hỏa nghiệp." Thường Tịnh đại sư chắp hai tay, chầm chậm giải thích: "Tôi từng may mắn được theo Lạt Ma tu hành truyền thụ giáo lý, được ngài ấy chỉ dẫn, trong lúc sinh tử chợt ngộ ra, dựa vào hình thái thân trung ấm* thấy được sinh mệnh biến đổi không ngừng cùng địa ngục chi cảnh. Ngọn lửa đen này giống hệt hỏa nghiệp địa ngục trong trí nhớ của tôi, vì vậy tôi mới thử niệm kinh văn siêu độ, không ngờ lại thật sự có tác dụng." [thân trung ấm là thuật ngữ chỉ trạng thái trung gian mà con người chúng ta phải trải nghiệm giữa cái chết và lần tái sinh tiếp theo vào một trong sáu ngã luân hồi]

Thường Tịnh đại sư quay đầu nhìn Lâm Niệm Từ và Giản Nhã, không buồn cũng không vui nói: "Hỏa nghiệp là ngọn lửa mãnh liệt nhất trong địa ngục, chuyên nghiêm phạt tội lỗi oan uổng người khác ở dương gian. Xin hỏi hai vị thí chủ đã làm chuyện gì để phải chịu hỏa nghiệp đốt người như vậy?"

Gương mặt Lâm Niệm Từ trắng bệch, lắc đầu liên tục.

Giản Nhã đã miễn cưỡng khôi phục tỉnh táo sững sờ một hồi lâu mới khàn khàn nói: "Tôi cũng không biết."

"Cô không biết?" Cuối cùng cũng tạm thời thoát khỏi đau đớn không bằng chết, tạm thời được giải thoát, Nghê Tâm Hải cười lạnh nói: "Cô không có oan uổng người vô tội à? Vậy fans của cô điên cuồng công kích người ta trên mạng là vì ai? Cô bỏ nhiều tiền như vậy để mua thủy quân để làm chi? Cô còn bảo bọn tôi phối hợp với cô nói láo, nói xấu Phạn Già La! Hỏa nghiệp địa ngục nên thiêu chết loại người như cô đi!"

Mỗi khi Nghê Tâm Hải nói một câu, vết nứt trên môi lại càng ứa ra nhiều máu hơn, cũng gây ra cơn đau đớn khó có thể chịu được. Nhưng oán hận trong lòng so với nỗi đau lại càng mãnh liệt hơn, nếu không phát tiết thì chỉ sợ cô sẽ nghẹn chết ở chỗ này mất.

"Cô có tư cách gì mà nói tôi? Hai đứa phế vật Lâm Niệm Ân với Lâm Niệm Từ này không phải do cô tìm tới à? Nếu không phải cô thề son thề sắt nói bọn nó nhất định có thể chữa lành mặt của tôi, sao tôi lại biến thành bộ dáng này chứ?" Giản Nhã lớn tiếng phản bác.

Nghê Tâm Hải câm nín, ánh mắt thù hận lập tức chuyển sang Lâm Niệm Ân cùng Lâm Niệm Từ.

Hai người đồng loạt cúi đầu, lộ ra vẻ mặt cực kỳ khó chịu. Sắc mặt của ông cụ cùng hai người đàn ông trung niên có chút đen kịt, ẩn ẩn chút bất mãn nhưng cũng không nói gì. Vụ này do bọn họ nhận, hắc khí cũng do bọn họ nhận sai, người cũng do bọn họ hại thành như vậy, bị chửi vài câu cũng phải ráng mà nhịn.

Bọn họ nhịn được, nhưng có người không nhịn được. Vạn Thi Thư xưa nay không thích nói chuyện đột nhiên bạo phát, the thét thét lên: "Hai người đều là đầu sỏ gây chuyện, đừng có mà đổ lỗi cho nhau! Nghê Tâm Hải, nếu không phải chị tin đám đạo sĩ dởm này, mặt của chúng ta cũng sẽ không nát thành như vậy! Giản Nhã, nếu không phải chị đối nghịch với Phạn Già La, không chịu nói xin lỗi, lại càng không cho phép bọn tôi nói xin lỗi, bọn tôi đã không chọn sai đường rồi! Phạn Già La sớm đã nói hắc khí trên mặt chúng ta căn bản không phải sát khí, nó là ác nghiệp, nếu dùng phương pháp loại trừ sai lầm thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Khi đó tất cả mấy người đều nghe, chỉ là mấy người không tin! Còn cả cậu nữa, cậu cũng nghe thấy rất rõ ràng!"

Bàn tay dính đầy vết máu của Vạn Thi Thư chỉ về phía Lâm Niệm Ân, mà đối phương thì toàn thân đã cứng đờ, sắc mặt nhất thời chuyển từ trắng sang xanh.

Thường Tịnh đại sư cùng ông cụ kia nghe ra được chút đầu mối, trong mắt đồng thời xẹt lên một tia ám quang. Có người sớm đã nhìn ra hắc khí chính là ác nghiệp, đạo hạnh của người này rốt cuộc sâu cỡ nào?

Cho dù là Thường Tịnh đại sư, trước khi được Lạt Ma truyền thụ giác ngộ tiến vào trung âm chi đạo thì cũng không hay biết gì về nghiệp lực, nghiệp hỏa.

Hai người cùng nhìn về phía Vạn Thi Thư, tâm tư xoay chuyển thật nhanh.

Vạn Thi Tư vẫn còn căm phẫn trừng Lâm Niệm Ân, mắt tràn ra nước mắt hối hận: "Cậu vẫn luôn miệng nói mình là truyền nhân của Đạo môn chính thống, chê bai Phạn Già La làm gì nói gì cũng sai, kết quả thì sao? Kết quả Phạn Già La nói đúng! Hắn nói hắc khí trên mặt bọn tôi là ác nghiệp, hắn nói cậu và sư tỷ cậu căn bản không thể nào cứu được bọn tôi, hắn nói nếu còn chậm trễ thì tình huống của bọn tôi sẽ nghiêm trọng hơn, hắn nói trên đời này chỉ có hắn có thể cứu được bọn tôi! Khi đó suýt chút nữa tôi đã tin rồi, là thứ chó má như cậu đã cắt đứt đường sống của tôi! Cậu nhìn đi, cậu nhìn mặt tôi đi, mỗi câu mỗi chữ mà hắn nói đều ứng nghiệm trên mặt tôi!"

Lâm Niệm Ân hoàn toàn không dám nhìn gương mặt máu thịt be bét của Vạn Thi Thư, chỉ có thể xấu hổ cúi thấp đầu.

Đôi tay Lâm Niệm Từ đau đến run lẩy bẩy, con ngươi lúc thì phóng đại lúc lại co rút, đã hoàn toàn không còn phản ứng với sự sỉ nhục tới từ ngoại giới nữa rồi.

Nhưng Vạn Thi Thư vẫn không bỏ qua, tiếp tục chất vấn: "Lâm đạo trưởng, không phải cậu thề thốt khẳng định thứ mà chúng tôi nhiễm không phải ác nghiệp mà là sát khí à? Không phải cậu vỗ ngực cam đoan sư tỷ cậu nhất định có thể chữa trị cho bọn tôi à? Nhưng cậu nhìn xem bây giờ bọn tôi đã biến thành dáng vẻ quỷ quái gì đây? Cậu hủy đi mặt của bọn tôi, hủy đi sự nghiệp của bọn tôi, hủy cả đời bọn tôi! Cậu có khác gì kẻ giết người không? Nếu trong tay tôi có một con dao, tôi thật sự muốn đâm chết cậu, sau đó tự đâm chết chính mình!"

Nói tới đây, Vạn Thi Thư đã khóc không thành tiếng, ánh mắt đầy tuyệt vọng chết chóc. Phần mũi của cô gái trên đường đi tới đây đã hư thối rồi rơi mất, nghĩ cũng biết cho dù là bác sĩ thẩm mỹ tài giỏi đến cỡ nào cũng không có khả năng biến ra một cái mũi mới cho mình, huống chi da thịt của cô vẫn đang tiếp tục hư thối, chẳng mấy chốc nữa sẽ lộ ra xương cốt.

Nếu trạng thái xấu này không được giảm bớt hoặc ngăn chặn, tất cả bọn họ rất có thể sẽ chết! Nếu chết nhanh thì còn đỡ, sợ nhất là cả người đều đang hư thối nhưng lại không thể nào chết được, đó mới là điều đáng sợ nhất!

Nghĩ tới tương lai như vậy, Vạn Thi Thư ngay cả sức để khóc cũng không còn, vành mắt cô khốc không chảy ra được nửa giọt lệ, cái gọi là lòng nguội như tro tàn có lẽ chính là như vậy. Nếu như sớm biết, nếu như.... cô gái nhắm mắt lại, trong lòng hiện ra đôi tay sạch sẽ vẫn luôn mở ra chờ đợi của Phạn Già La.

Lúc cô bị lòng hối hận nghiền nát tâm linh, Tất Trạch Thái cũng bắt đầu gào khóc: "Chị Phác đã gọi điện cho em, khi đó chị ấy nói..." Cậu nhóc nấc một cái, giọng nói lại càng khổ sở hơn: "Chị ấy nói Phạn lão sư vẫn còn đang chờ ở nhà chị ấy, bảo em mau qua đó chữa trị. Nếu em chịu nghe lời thì tốt rồi, huhuhu em hối hận, em hối hận quá đi!"

Lời ân hận của cậu nhóc như một sợi dây leo chứa kịch độc tùy ý nảy mầm trong lòng mỗi người, mang tới cảm giác đau khổ khó có thể áp chế. Rõ ràng cứu rỗi chỉ cách bọn họ có một bước mà thôi, thế nhưng lại không có cách nào vượt qua. Vì sao chứ? Là cái gì đã che mắt bọn họ, bịt tai bọn họ? Là ngạo mạn, là thành kiến, là ngu xuẩn, là độc ác và vô tri!

Tất Trạch Thái càng khóc lại càng thương tâm, Vạn Thi Thư cũng loạng choạng thân thể như muốn ngất xỉu, mà Giản Nhã thì tự bóp cổ chính mình, phát ra tiếng rống hối hận tới cùng cực. Cô rõ ràng đã gọi điện cho Phạn Già La! Người nọ không muốn gì cả, chỉ cần một lời xin lỗi mà thôi. Một lời xin lỗi, tổng cộng chỉ có ba chữ, nói ra khỏi miệng chỉ cần một giây, thật sự khó như vậy sao? Khi đó tại sao cô lại phải cự tuyệt? Rốt cuộc là vì sao?

Giản Nhã chỉ hận không thể bóp chết chính mình, mà Nghê Tâm Hải thì nhìn cô ta mà cười ha hả. Những người này đã bị nỗi đau đớn khó có thể chịu đựng cùng hối hận dằn dặt vặt tới điên rồi.

Thấy thảm trạng của bọn họ, Lâm Niệm Ân quả thực áy náy tới không thở nổi. Hắn muốn cứu bọn họ chỉ thuần túy vì lòng tốt, không hề có nửa điểm vụ lợi. Nhưng hắn thật sự không ngờ bọn họ lại dính vào ác nghiệp, ngoại trừ Phạn Già La, ai có thể nghĩ tới chứ?

Thường Tịnh đại sư nhíu chặt mày: "Ngài có cảm thấy cái tên Phạn Già La này rất quen thuộc không?"

"Có!" Ông cụ đỡ trán mình cố suy tư.

"Là người như thế nào mới có thể liếc mắt đã nhận ra ác nghiệp chứ?" Thường Tịnh đại sư lại hỏi.

Ông cụ lắc đầu không nói.

Thường Tịnh đại sư niệm một câu niệm Phật, trầm giọng nói: "Người từng đi vào địa ngục sẽ biết, người chuyển thế không quên ký ức sẽ biết, người trông coi luân hồi sẽ biết."

"Nghe ra đều là người bất phàm." Giọng nói của ông cụ có chút khô khốc.

Thường Tịnh đại sư nhắm mắt nói: "Còn có càng bất phàm hơn, đó chính là người siêu thoát khỏi luân hồi, trông coi thiện ác, có được linh hồn bất diệt và ký ức đời đời kiếp kiếp."

Ông cụ kinh hãi: "Đó không phải là thần sao?"

Thường Tịnh đại sư niệm một câu niệm Phật, cải chính: "Nói đúng hơn, là nửa bước thành thần."

"Không, sẽ không! Trên đời tuyệt đối sẽ không có người phàm nào có thể tu thành thần. Linh khí trong đất trời đã tiêu tán, luân hồi đoạn tuyệt, địa ngục đổ nát, công đức tiêu hủy, không ai có thể trở thành thần, ngay cả long mạch trên đại địa cũng đã lần lượt tử vong, còn ai có thể thành thần? Ngay cả sư tổ của tôi cũng không làm được, huống chi là một thanh niên chỉ mới hai mươi." Ông cụ liên tục phủ nhận.

"Cậu ta thật sự là người trẻ tuổi sao? Cái tên Phạn Già La này cứ làm tôi có cảm giác quen thuộc kỳ lạ. Ngài cũng biết, có thể làm tôi có cảm giác này thì phần lớn đều đã lớn tuổi rồi." Thường Tịnh đại sư yên lặng thở dài, sau đó nói tiếp: "Có thể nhận ra ác nghiệm cũng thôi đi, nếu cậu ta thật sự có thể xua tan ác nghiệp thì thực lực thật sự không thể nghi ngờ. Người như vậy, lai lịch tuyệt đối không đơn giản."

"Không phải bọn họ nói có một minh tinh đã được Phạn Già La chữa trị à? Tôi lập tức tìm người hỏi thăm tình huống." Ông cụ lấy điện thoại ra gọi đi, qua vài chục phút, bên kia liền gửi tới vài tấm hình, đều là hình chụp Phác Lệ Ngọc. Cô ta ngồi trong phòng khám bệnh thuần trắng, một vị bác sĩ đeo khẩu trang đang đỡ cằm cô ta cẩn thận quan sát.

Đây là hình chụp lén nhưng hình ảnh rất rõ ràng, mặt của Phách Lệ Ngọc có chút đỏ, có chút sưng, phần thái dương cùng sườn má có chút vết nứt da nhưng tổng thể không nghiêm trọng lắm, thoạt nhìn giống như bị dị ứng. So với thảm trạng của nhóm Giản Nhã, chút vết thương bé xíu này không hề đáng kể chút nào, bôi chút thuốc, chỉ tầm nửa tháng là lành hẳn.

Lâm Niệm Ân muốn biết tình huống của Phác Lệ Ngọc hơn ai hết, vì thế đã kiên trì chạy tới bên cạnh sư phụ nhìn lén một chút, sau đó phát ra âm thanh kinh hãi.

Thấy phản ứng của Lâm Niệm Ân, Giản Nhã sao còn không hiểu, trước mắt biến thành màu đen. Nghê Tâm Hải không từ bỏ ý định, cũng chạy tới chỗ ông cụ xem hình chụp một chút, sau đó túm tóc hét chói tai: "Tại sao mặt cô ta khỏi hẳn rồi! Không phải cô ta là người bị nghiêm trọng nhất sao?"

Đúng vậy, trong mắt của Nghê Tâm Hải bây giờ, gương mặt sưng đỏ của Phác Lệ Ngọc hoàn toàn có thể dùng từ khỏi hẳn để hình dung, ít nhất mũi vẫn còn, ngũ quan cũng hoàn chỉnh.

"Vì sao chứ? Vì sao chúng ta lại không chịu xin lỗi Phạn Già La? Nói xin lỗi khó khăn vậy sao?" Nghê Tâm Hải chạy tới bên cạnh Giản Nhã, hung ác bóp cổ đối phương, gào thét: "Là mày, chính là mày đã hại bọn tao! Nếu không phải mày không cho phép bọn tao xin lỗi, bọn tao cũng không rơi vào nước này! Tao giết mày, tao giết mày! Mày và Tô Phong Khê đều là lũ quái vật kinh tởm như nhau!"

Hai người bắt đầu đánh nhau, vốn đã bị thương giờ lại càng thê thảm hơn.

Thường Tịnh đại sư vội vàng chỉ huy tăng nhân tách bọn họ ra, sau đó dùng ngón tay chỉ màn hình điện thoại nói: "Ác nghiệp của cô gái này đã được loại trừ, vị Phạn thí chủ này không đơn giản."

"Phạn Già La, họ Phạn, lại tên là Già La, hẳn là có nguồn gốc từ Phật môn đi?" Ông cụ trầm ngâm nói.

"Sẽ không, nếu vị Phạn thí chủ này là người của Phật môn, tôi nhất định sẽ nhận ra."

"Cái tên này thật sự là càng đọc lại càng quen thuộc. Người có thể tiêu trừ ác nghiệp rốt cuộc là ai chứ? Bán thần? Cũng không phải! Lẽ nào trong tay hắn có pháp khí?"

"Pháp khí có thể tiêu trừ ác nghiệp, cho dù là môn phái nào thì cũng là bảo vật trấn phái đi?" Thường Tịnh đại sư thở dài nói.

Những lời này giống như một tia sấm sét bổ vào đầu ông cụ, làm hắn kinh hoảng biến sắc. Thường Tịnh đại sư quan sát vẻ mặt ông cụ, từ sâu trong con ngươi nhìn thấy tình tự sợ hãi, căm ghét, như gặp đại địch. Người này đã nhớ ra được thân phận của Phạn Già La, lại còn có chút ân oán.

Nhưng đó là chuyện của Đạo môn, không có quan hệ với Phật môn, vì vậy Thường Tịnh đại sư nhắm mắt lại, mặc niệm niệm một câu A Di Đà Phật.

Ở một đầu khác, sau khi nhìn thấy gương mặt chỉ có chút khuyết điểm nhưng không tới mức hủy dung của Phác Lệ Ngọc, nhóm Giản Nhã liền phát điên, cấu xé nhau một chốc rồi bắt đầu nhao nhao lấy điện thoại ra gọi cho Phạn Già La. Cũng không biết vì sao, lần này vẫn là Giản Nhã là người đầu tiên gọi thông.

"Phạn lão sư, cậu cứu mạng đi! Cậu nhất định phải mau cứu tôi!"

"Vị đạo trưởng Lâm Niệm Từ kia không trị hết cho mọi người sao?" Giọng nói ôn hòa của Phạn Già La từ trong loa truyền ra, không hề có hả hê, ngược lại chỉ tràn đầy thất vọng. Tựa hồ cậu ta đang chờ đợi tin tức tốt của bọn họ, vì thế chỉ mới đổ một tiếng chuông đã nghe máy.

"Cô ta trị không được!" Tiếng khóc của Giản Nhã mang theo oán giận nồng nặc.

"Cô ta không nhìn ra hắc khí trên mặt mấy người là ác nghiệp à?"

"Không có, cô ta và sư đệ của cô ta đều là kẻ lừa đảo!"

Phạn Già La trầm mặc, chốc lát sau lại phát ra một tiếng thở dài. Tựa hồ cậu rất mong đợi biểu hiện của Lâm Niệm Từ, cũng rất coi trọng cô ta, vì thế mới thất vọng đến như vậy. Trong lúc hoảng hốt, Giản Nhã còn nghe cậu ta rầm rì nói: "Chẳng lẽ không phải là cô ta?"

"Cái gì?" Giản Nhã vội vàng truy hỏi, sau đó bắt đầu nài nỉ: "Phạn lão sư, cầu xin ngài mau cứu tôi! Tôi nói xin lỗi cậu, tôi sẽ đăng weibo công khai xin lỗi cậu, tôi sẽ nói fans hâm mộ của tôi sau này không được công kích cậu nữa, cậu..."

Phạn Già La ngắt lời cô ta, giọng nói vẫn ôn hòa như lúc ban đầu, giọng điệu lại lãnh khốc đến tận cùng: "Giản nữ sĩ, sự bất quá tam, tôi đề nghị giúp cô bao nhiêu lần, cô có từng đếm qua không?"

"Hai, hai lần!" Giản Nhã quýnh lên khóc nức nở: "Còn một lần, Phạn lão sư, tôi vẫn còn một cơ hội!"

"Lần đầu tiên ở văn phòng của Triệu Văn Ngạn; lần thứ hai ở trên mạng; lần thứ ba, tôi tự mình gọi điện cho cô. Bất kỳ lần nào, chỉ cần cô cho tôi một câu trả lời khẳng định thì tôi sẽ đưa tay kéo cô ra khỏi vũng bùn. Nhưng cô đều cự tuyệt."

Phạn Già La chầm chậm nói: "Giản nữ sĩ, tôi nói rồi, lòng nhân từ của tôi không phải để cô phung phí, cho nên lần này, tôi đồng dạng cũng sẽ lựa chọn cự tuyệt cô."

Giản Nhã không ngừng gào lên đừng mà, bi thương gọi Phạn lão sư, nhưng lại không nói nên lời nửa lời có thể cảm động đối phương. Trước kia vì sao cô lại tuyệt tình như vậy? Vì sao không lưu lại chút đường lui nào, không nên liều mạng mà xé mặt với Phạn lão sư. Rốt cuộc cậu ta đã làm gì đắc tội cô?

Giản Nhã hung ác gõ đầu mình, trong lòng tràn đầy hối hận.

Phạn Già La thấp giọng thở dài, lại nói: "Giản nữ sĩ, kỳ thực tôi đã sớm vạch đường sống cho mọi người, chính là tìm cao tăng siêu độ, hiện giờ chỉ có bọn họ mới có thể giúp các người tiêu nghiệp."

Sau khi cúp điện thoại, Giản Nhã tựa hồ túm lấy cọng rơm cứu mạng túm lấy vạt áo cà sa của Thường Tịnh đại sư, những người khác cũng dùng ánh mắt sáng quắt nhìn qua.

Thường Tịnh chắp hai tay, chầm chậm nói: "A Di Đà Phật, bần tăng có thể giúp các vị thí chủ niệm kinh siêu độ, nhưng cần bảy bảy bốn mươi chín ngày mới có thể triệt để đánh tan ác nghiệp. Trong bốn mươi chín ngày này, các vị cần phải chịu nỗi khổ ăn mòn da thịt, cho dù ác nghiệp tiêu trừ, gương mặt cũng không giữ được.

"Ông nói cái gì?" Giản Nhã vừa mới dâng lên chút hi vọng lại giống như từ trên cao rớt xuống vực sâu, có cảm giác tan xương nát thịt, hi vọng bị đoạn tuyệt.

Nhóm Nghê Tâm Hải co quắp ngồi bệt dưới đất. Bảy bảy bốn mươi chín ngày mới có thể thoát khỏi cảm giác đau đớn vì da thịt thối rữa, như vậy mặt của bọn họ còn nhìn được sao? Phạn lão sư, Phạn lão sư, ngài ở nơi nào?

Lúc những người này thầm gọi to tên Phạn Già La trong lòng, ông cụ kia đã nhấm nuốt ba chữ này rồi vội vàng rời khỏi Long Ẩn Tự, quay trở về sơn môn, vì quá cấp bách nên đã quên nhắn nhủ với nhóm đồ đệ. Lâm Niệm Từ ngồi trên chiếu yên lặng nhìn bóng lưng ông ta, sau đó vô lực nhắm mắt lại.

[end 205]

[206] Linh Môi - Paparazzi Bùng Nổ, Dồn Tới Đường Cùng

*****

Thường Tịnh đại sư đã làm rất nhiều tràng pháp sự, đã từng siêu độ lệ quỷ hơn trăm năm, nhưng siêu độ cho người sống thì vẫn là lần đầu tiên. Người còn sống nhưng trên người đã nhiễm ác nghiệp từ địa ngục, thậm chí còn bùng lên hỏa nghiệp, chuyện thế này quả thực chưa từng nghe qua trong giới huyền học, thấy cũng chưa từng thấy qua, cho nên tất cả mọi người đều giật thót như gặp đại địch.

"Nếu không tìm ra người sát hại bọn họ, hậu quả quả thực rất nghiêm trọng." Thường Tịnh đại sư lo lắng nói với hai vị đạo sĩ.

Hai vị đạo sĩ trung niên này một người tên là Trường Chân, người kia tên là Trường Sinh, là đại đệ tử, nhị đệ tử của vị Tri Phi đạo trưởng kia, tu vi tinh thâm, ánh mắt cũng rộng, tự nhiên có thể hiểu được lo lắng của Thường Tịnh đại sư.

Trường Chân nhìn đám người ngồi la liệt dưới đất, trầm giọng nói: "Đúng vậy, nếu không tìm ra đầu nguồn, nhân gian sẽ biến thành luyện ngục."

Trường Sinh vẫy tay với Lâm Niệm Ân: "Sư đệ, đệ tới nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Lâm Niệm Ân vì muốn lấy công chuộc tội nên vội vàng giải thích vì sao mình gặp Nghê Tâm Hải, làm sao nhìn ra mặt đối phương có hắc khí, sao lại dùng sai phương pháp hại bọn họ biến thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ, thậm chí còn từng câu từng chữ thuật lại lời của Phạn Già La trong cuộc điện thoại kia.

Tính tình của Trường Chân khá nóng nảy, lúc này liền trách mắng: "Lúc đệ còn bé ta dạy thế nào hả? Ta thường nói gì nhất với đệ?"

"Sư huynh thường nói, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, bảo đệ không được mù quáng tự đại." Nói tới đây, mặt Lâm Niệm Ân đã đỏ tới rỉ máu, đầu nặng tựa ngàn cân, căn bản không nhấc lên nổi. Lúc này mới chợt hiểu ra, ngày hôm qua khi Phạn Già La gọi điện nói cho hắn biết chân tướng, hắn đã giễu cợt đối phương, cho rằng đối phương là kẻ kiêu ngạo cuồng vọng, ngu xuẩn vô tri, nào ngờ đâu người có mắt không tròng lại là mình.

Trường Chân dùng ngón tay gõ gõ đầu Lâm Niệm Ân, chỉ hận rèn sắt không thành

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat