[211.212.213] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[211] Linh Môi - Rốt Cuộc Là Ai Phản Bội Ai?

*****

Lúc Phạn Già La và Tống Duệ nắm tay trở lại khu chung cư Nguyệt Lượng Loan, Bạch Mạc đã chờ trước lầu số một thật lâu.

"Phạn tiên sinh, lâu rồi không gặp, gần đây cậu có khỏe không?" Thấy thanh niên dưới ánh mặt trời rạng ngời đi tới, Bạch Mạc hơi nhếch khóe miệng mỉm cười, trong mắt lại lóe ra ánh sáng dao động không ngừng. Lúc thì đưa tay đút vào túi quần, lúc lại rút ra chà chà vải quần, dáng vẻ đứng ngồi không yên.

"Xin chào Bạch tiên sinh, đồ trong nhà tôi đã dời đi cả rồi, không tiện tiếp khách, chúng ta tìm một chỗ ngồi ở bên ngoài đi." Phạn Già La chỉ khu hoạt động trong khu chung cư, ở đó có một quán trà.

"Cậu định dọn đi à?" Bạch Mạc cảm thấy thực ngoài ý muốn.

"Đúng vậy, nơi này đã không thích hợp để tôi ở nữa." Phạn Già La lắc đầu thở dài.

Bạch Mạc lại càng cảm thấy kinh ngạc hơn, liền lấy điện thoại ra, mở hai tấm hình cho cậu xem: "Phạn tiên sinh, bên ngoài đều nói hoàn cảnh của khu chung cư Nguyệt Lượng Loan bây giờ rất tốt, rất thích hợp để ở lại. Lần trước có một nhóm nhân viên nghiên cứu khoa học tới điều tra môi trường sinh thái, phát hiện chất lượng nước và không khí ở khu chung cư chúng ta tốt hơn bất kỳ khu chung cư nào trong Kinh thị, là nơi tốt để sinh sống. Cậu xem, đây là hình bọn họ chụp, đặt tên là thác Kim Ngân, có phải rất đẹp không?"

Phạn Già La nhìn màn hình điện thoại của Bạch Mạc, mỉm cười gật đầu.

Bởi vì ánh mặt trời chiết xạ, từ một góc độ nào đó nhìn sang thì thác nước giống như một mảnh kim quang sáng rực, đến buổi tối thì tỏa ra nguyệt quang, giống như một dải lụa màu bạc, bên dưới là mây mù lượn lờ, còn có cầu vồng điểm xuyến, cảnh sắc xinh đẹp kỳ ảo giống như tiên cảnh. Hai tấm hình chụp lúc sáng và tối này vừa công bố liền dẫn tới chấn động, sau khi nghe ngóng biết được nơi này là cảnh sắc ở khu chung cư Nguyệt Lượng Loan, dân mạng liền yêu thích chạy tới xem.

Cũng vì thế mà gần đây người tới khu chung cư xem nhà ngày càng nhiều, số lượng hợp đồng ký được chậm rãi tăng lên, những tin tức không tốt trước kia đã sớm bị mọi người quên mất.

Bạch Mạc đề nghị: "Phạn tiên sinh, giá nhà của khu chung cư Nguyệt Lượng Loan bây giờ tăng mạnh, tôi có thể sang tên căn nhà cậu đang ở sang cho cậu..."

Anh còn chưa dứt lời đã bị Tống Duệ cắt đứt: "Không cần, chúng tôi đã dọn tới nhà tổ Phạn gia rồi, không cần Bạch tiên sinh tốn kém."

Bạch Mạc còn rất nhiều lời muốn nói nhưng lúc này lại nghẹn lại ở cổ họng, khó có thể thổ lộ. Nhà tổ Phạn gia chiếm cứ cả một ngọn núi, bốn phía đều là phong cảnh cấp 5A, hoàn cảnh so với bên này tốt hơn rất nhiều, còn không có người xa lạ quấy rầy, giá cả lên tới chín con số, Phạn tiên sinh sao lại yêu thích căn hộ ở khu chung cư Nguyệt Lượng Loan chứ?

Anh cười khổ, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.

Ba người đi tới quán trà, gọi một bình bích loa xuân.

Phạn Già La vẫn là tác phong ngày xưa, vừa ngồi vào chỗ liền đề nghị: "Bạch tiên sinh, anh chuẩn bị xong chưa?"

Anh chuẩn bị xong chưa, những lời này giống như một lời nguyền nháy mắt làm Bạch Mạc nhớ tới trải nghiệm kỳ ảo lần trước: thanh niên vây anh ở giữa hai cánh tay mình và bức tường, đôi môi đỏ thẫm cách thật gần, gần đến mức tựa hồ chỉ cần cúi đầu là có thể...

Anh hít sâu một hơi, giọng nói khô khốc: "Phạn tiên sinh, lần này chúng ta có thể đổi phương thức không?"

"Bạch tiên sinh nói vậy là có ý gì?" Phạn Già La nghi hoặc nghiêng đầu.

Bạch Mạc đút tay vào túi quần, thầm vuốt ve thứ gì đó, giải thích: "Ý là không có tiếp xúc thân thể quá thân mật, chỉ cách không hút đi vận xui là được."

Phạn Già La còn chưa nói gì, Tống Duệ đã nhướng cao đuôi mày, tựa cười mà không cười hỏi: "Tiếp xúc thân thể quá thân mật là dạng tiếp xúc gì?"

Phạn Già La khẽ mỉm cười: "Tôi đã hiểu ý anh, nếu đổi phương thức thì tốc độ sẽ chậm một chút, Bạch tiên sinh có thể nhẫn nại được không?"

Bạch Mạc vội vàng nói: "Được, đương nhiên là được."

Tống Duệ thấy không ai để ý tới mình, liền hỏi: "Tiếp xúc thân thể quá thân mật rốt cuộc là gì?"

Phạn Già La đưa tay, giọng nói trầm thấp: "Bạch tiên sinh có thể đặt tay lơ lửng trên tay tôi, không cần tiếp xúc với tôi."

Bạch Mạc lập tức rút tay ra khỏi túi quần, dò xét hỏi: "Phạn tiên sinh, ngài nói xem số mạng của tôi có thể nào hoàn toàn thay đổi không? Chính là không cần định kỳ hút vận xui nữa, trực tiếp điều chỉnh nó về trạng thái người bình thường."

Phạn Già La quyết đoán nói: "Không có khả năng. Bạch tiên sinh, không ai có thể thay đổi số mạng của anh."

"Thật sao? Cao nhân ẩn sĩ cũng không thể?" Bạch Mạc rõ ràng không tin.

Tống Duệ cố nhẫn nhịn hỏi lại: "Tiếp xúc thân thể thân mật là làm gì?"

Phạn Già La: ...

Bạch Mạc: ...

Hai người im lặng, sau đó tiếp tục kết nối với chuyện đang nói trước đó.

"Có phải có người nói gì với anh không?"

"Không có, tôi chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi."

"Quả thực có người có thể nghịch thiên cải mệnh, nhưng anh biết cái giá phải trả lớn đến cỡ nào không? Anh phải dùng mạng của người khác để đổi mạng của anh, mà phương pháp tìm người làm nhân trụ trước đó đã là biện pháp ôn hòa nhất, phương pháp tàn khốc hơn là cướp đi sinh mệnh người khác, gia tăng sinh mệnh của mình, hoặc là tìm một thế thân chịu đựng các loại tai nạn mà anh phải gặp. Thế thân chết thì tìm người khác, cứ vậy lặp đi lặp lại, mà cái chết của bọn họ toàn bộ sẽ hóa thành tội nghiệt chồng chất trên đầu anh. Anh vốn chỉ cần xui xẻo đời này, nhưng nếu anh làm như vậy thì tội nghiệt sẽ ảnh hưởng tới đời đời kiếp kiếp sau này của anh."

Bạch Mạc sợ tới run run môi, hơn nửa ngày cũng không nói ra lời. Thấy Bạch Mạc im lặng, Tống Duệ liền tận dụng cơ hội há miệng, muốn hỏi cái gì là tiếp xúc thân thể thân mật, nhưng lại bị Phạn Già La kẹp môi lại.

Đầu ngón tay thanh niên lạnh lẽo như cơ thể mình nhưng lại rất mềm mại, chỉ kẹp môi trên và môi dưới của Tống Duệ một chút liền buông ra, ánh mắt liếc nhìn qua có chút bất đắc dĩ lại gian xảo. Tống Duệ nhìn bóng dáng mình phản chiếu rõ ràng trong mắt đối phương, vì thế liền mất đi dục vọng muốn truy hỏi. Anh xua xua tay, ý bảo hai người cứ tiếp tục nói chuyện, sau đó đưa tay che lại đôi môi nóng rực của mình, lặng lẽ mỉm cười.

Lúc này Phạn Già La mới nhìn sang Bạch Mạc, thận trọng nhắc nhở: "Bạch tiên sinh, nghịch thiên cải mệnh là cấm kỵ, tôi khuyên anh nên bỏ ý nghĩ này đi."

"Tôi hiểu được, Phạn tiên sinh." Biểu tình Bạch Mạc có chút ngẩn ngơ, lại do dự một hồi mới rút tay ra khỏi túi quần, đặt lơ lửng trên lòng bàn tay Phạn Già La. Từ trường cực kỳ ôn hòa dọc theo tay anh truyền tới đầu vai, sau đó chậm rãi bao vây lấy cả người Bạch Mạc, rót vào lỗ chân lông, hút đi khí xui có màu đen trên người anh.

Nhưng quá trình chỉ kéo dài ba bốn giây, Phạn Già La đã đột nhiên thu tay lại, dùng ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn Bạch Mạc, ôn nhu và trầm tĩnh trong con ngươi đã hóa thành hờ hững và sâu không lường được.

Bạch Mạc bị nhìn tới toàn thân cứng ngắc, bàn tay giơ lơ lửng kia cũng bắt đầu run nhè nhẹ.

Phạn Già La theo gương mặt trắng bệch của Bạch Mạc nhìn tới đôi tay rõ ràng có chút không bình thường kia.

Bạch Mạc vội vàng thu hồi nắm tay, đút vào túi quần, sau đó không biết vì sao lại đột nhiên biến đổi sắc mặt.

Phạn Già La liền hiểu rõ: "Bạch tiên sinh có phải đã làm mất vật gì rồi không?" Cậu không nhìn Bạch Mạc nữa mà mở lòng bàn tay của mình, ánh mắt đen kịt quan sát cái gì, không ai biết, từ trường của cậu cuồn cuộn như nước sôi nhưng lại không tìm được mục tiêu để công kích.

Bạch Mạc không trả lời Phạn Già La mà chỉ không ngừng lục lọi túi quần của mình, vẻ mặt rất hoảng loạn.

"Bạch tiên sinh, quan hệ hợp tác của chúng ta phải ngừng lại rồi. Ngoại trừ tôi, anh đã tìm được lựa chọn tốt hơn rồi, đúng không?" Phạn Già La lẳng lặng nhìn anh, giọng nói bình thản: "Bọn họ hứa hẹn sẽ giúp anh cải mệnh, cho nên anh bằng lòng giúp bọn họ ám hại tôi?"

Bạch Mạc vội vàng phủ nhận: "Không, bọn họ không có muốn ám hại cậu, bọn họ chỉ bảo tôi mang theo một hạt giống tới gặp cậu mà thôi, không còn gì khác."

Giọng nói cực kỳ đè nén của Tống Duệ chậm rãi vang lên: "Hạt giống gì?"

Bạch Mạc rút ngược hai túi quần của mình ra ngoài, nhưng làm thế nào cũng không tìm được hạt giống có dạng đậu tằm kia.

Phạn Già La bình tĩnh nói: "Bây giờ nó đang ở trong thân thể tôi."

Tống Duệ nhìn sang, vẻ mặt biến đổi.

Phạn Già La lắc đầu, tiếp tục nói: "Nhưng tôi không tìm được nó, cũng không thể đưa nó ra khỏi thân thể, nó đã ẩn núp rồi. Nó làm tôi có cảm giác cực kỳ không tốt, mơ hồ mang theo một tia tử vong." Cậu nhắm mắt lại, thở dài nói: "Bạch tiên sinh, tôi cứ tưởng rằng mình có thể tin tưởng anh."

Bạch Mạc rốt cuộc ý thức được mình đã làm gì, vành mắt nhất thời đỏ ửng, giọng nói khàn đặc: "Phạn tiên sinh, tôi thật sự không có ý muốn tổn thương cậu, tôi cho rằng mang theo một hạt giống ở bên người sẽ không thể tạo thành ảnh hưởng gì tới cậu. Tôi thật sự không ngờ thủ đoạn hại người của bọn họ lại quỷ dị đến vậy."

"Anh đã từng tìm nhân trụ để giữ mạng, vốn phải biết thủ đoạn của những kẻ đó thiên kỳ bách quái." Tống Duệ đâm thủng tâm tư của Bạch Mạc: "Nói đến cùng thì anh chỉ không cam lòng bị người ta khống chế cả đời, anh muốn hoàn toàn thay đổ số mệnh của mình."

Bạch Mạc không có lời nào để nói, chỉ không ngừng lắc đầu. Thấy Phạn Già La lạnh lùng từ từ nhắm hai mắt lại không muốn đối diện với mình, Bạch Mạc cảm thấy đau đớn từ tận xương tủy.

Lúc anh sắp bị hối hận vô cùng vô tận bao phủ, Phạn Già La đột nhiên nói: "Anh gọi điện cho bọn họ, bảo bọn họ tới đây."

"Được, tôi lập tức gọi bọn họ tới." Bạch Mạc vội vàng lấy điện thoại ra, cắn răng nhấn một chuỗi dãy số.

...

Mười mấy phút sau, một nam một nữ rất trẻ tuổi đi vào quán trà. Bọn họ tới nhanh như vậy chứng tỏ vẫn luôn đợi ở gần đây chờ tin của Bạch Mạc. Người nam giới trẻ tuổi đi trước ngay cả dư quang khóe mắt của Phạn Già La cũng không có được, cô gái đi ở phía sau lại bị ánh mắt cậu vững vàng chú ý. Thậm chí cậu còn đứng dậy, tiến tới vài bước, cười mà không cười gọi: "Tống Ân Từ."

Cô gái trẻ đề phòng nhìn Phạn Già La, cải chính nói: "Tôi tên là Lâm Niệm Từ, Tống Ân Từ là mẹ tôi."

Phạn Già La không để ý tới lời cô gái, đột nhiên phóng từ trường của mình ra ngoài. Trong mắt người bình thường, cậu chỉ nhàn nhã đứng đó, nhưng trong mắt Lâm Niệm Từ, thân thể Phạn Già La đột nhiên huyễn hóa thành một con hắc long được tạo thành từ linh khí, sát khí, âm khí, thậm chí là có cả ác nghiệp, nó há to miệng như chậu máu, hung mãnh bổ nhào về phía mình.

Lâm Niệm Từ lập tức dùng từ trường chống đỡ công kích bất ngờ, linh lực cùng tu vi trong cơ thể nháy mắt cạn sạch. Đối mặt với lão quái vật đã sống hơn trăm năm, cô không dám lơi lỏng một phút một giây nào, không ngờ chỉ vỏn vẹn một nháy mắt mà cô đã bị hắc long húc bay ra ngoài, thân thể nặng nề rơi xuống đất, đan điền cũng bị tổn hại. Từ trường của cô đối mặt với từ trường của hắn giống như vỏ trứng mỏng manh, vừa va chạm đã phát ra tiếng vỡ tan giòn giã.

Sư phụ căn dặn rất đúng, thực lực của bọn họ ở trong mắt người này chỉ sợ ngay cả con kiến cũng không bằng!

Lâm Niệm Từ phốc một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, đôi tay quơ quào trên đấy tựa hồ muốn ngồi dậy nhưng căn bản không có cách nào nhúc nhích. Xương sườn của cô bị gãy mất vài cái, nội tạng cũng bị tổn thương với nhiều mức độ, chỉ vừa đối mặt mà cô đã mất nửa cái mạng.

Có đánh chết Lâm Niệm Ân cũng không ngờ được người này đã hung ác đến vậy, không nói câu nào đã tung ra đòn sát thủ. Hắn vừa gấp lại tức, lập tức rút Kim Tiễn Kiếm ở bên hông ra xông tới, nhưng ngay cả một sợi tóc của Phạn Già La còn chưa kịp chạm vào đã ngã văng ra ngoài, đồng dạng ngã sấp mặt ở bên cạnh sư tỷ nhà mình, cũng phun ra một ngụm máu.

Phạn Già La từng bước đi tới chỗ Lâm Niệm Từ, mà Lâm Niệm Từ thì dùng cả tay lẫn chân cố nhích người ra sau, vẻ mặt đầy căm hận, nhưng ánh mắt thì chỉ có sợ hãi.

"Thực lực của cô sao lại trở nên kém như vậy?" Giọng điệu của Phạn Già La rất quen thuộc, tựa hồ đang nói chuyện với người quen cũ.

Lâm Niệm Từ hung tợn phun một ngụm bọt máu về phía Phạn Già La.

Phạn Già La không né cũng không tránh, chỉ đưa tay trấn áp cô ta, xâm lấn trí nhớ, sau đó cậu phát hiện trong đầu cô ta chỉ là một mảnh sương mù, giống như bị bao bọc bởi một tầng màn nước, tất cả bóng dáng đều mờ nhạt hư ảo, mặc dù vậy cậu vẫn có thể nhận ra gương mặt quen thuộc và âm thanh uy nghiêm kia. Đối phương chăm chú nhìn chủ nhân của phần ký ức vụn vỡ này thật lâu, sau đó tràn đầy mong đợi nỉ non: "Mau mau lớn lên đi..."

Lúc Phạn Già La cố gắng gạt bỏ tầng hơi nước này, một tia sấm sét nổ vang trong đầu Lâm Niệm Từ, chấn vỡ thần niệm của kẻ xâm lăng.

Phạn Già La lập tức thu hồi từ trường, từng tấc từng tấc quan sát mặt Lâm Niệm Từ, giọng nói trầm thấp: "Cô không phải cô ta?"

Lâm Niệm Từ muốn mở miệng nhưng lại không thể khống chế phun ra một ngụm máu tươi. Lâm Niệm Ân dùng cả tay và chân bò tới bên cạnh, ôm sư tỷ mình vào lòng. Bọn họ giống như hai con thú nhỏ bị ép vào đường cùng, ngoài mặt hung ác nhưng trong lòng lại đầy kinh sợ. Cũng may bùa hộ mệnh sư tổ cho đã bị kích phát, hai vị sư huynh nhất định đã phát hiện, không bao lâu nữa sẽ tới cứu viện.

Phạn Già La bước tới trước mặt hai người, Tống Duệ cũng theo tới, sắc mặt rất khó coi. Bạch Mạc thì kinh ngạc đứng im tại chỗ, không biết kết cục sẽ thế nào. Anh sợ nháo ra tai nạn chết người, vốn định gọi báo cảnh sát nhưng rồi lại sợ cảnh sát sẽ bắt Phạn tiên sinh nên chỉ có thể cố kiềm chế.

"Vậy hạt giống kia là thứ gì?" Phạn Già La hơi nghiêng người tới trước, chăm chú nhìn vào đôi mắt Lâm Niệm Từ.

Lâm Niệm Từ nuốt ngụm máu tươi trong miệng xuống, cười lạnh: "Mày đoán xem."

Lâm Niệm Ân cũng phối hợp phát ra tiếng cười khinh thường, tựa hồ đã nắm chắc thắng lợi trong tay.

Tống Duệ cẩn thận quan sát vẻ mặt và động tác của hai người, lắc đầu nói: "Bọn họ không biết đó là thứ gì."

Lâm Niệm Từ, Lâm Niệm Ân: ...

Phạn Già La gật đầu, lại hỏi: "Hai người từ đâu có được hạt giống?"

Lâm Niệm Từ cắn răng nói: "Dựa vào cái gì tao phải nói cho mày biết?"

Lâm Niệm Ân thì vẫn cười khinh thường như cũ, dáng vẻ kiêu ngạo kiểu mày có thể làm gì được bọn tao.

Tống Duệ nhàn nhạt nói: "Vấn đề này, bọn họ cũng không biết."

Lâm Niệm Từ, Lâm Niệm Ân: ! ! !

Hai người không còn trừng Phạn Già La nữa mà quay sang trừng Tống Duệ, dáng vẻ nghiến rắng nghiến lợi giống như muốn xé toạt người này ra. Bùa hộ mệnh sư tổ cho bọn họ rõ ràng có tác dụng, theo lý mà nói Phạn Già La cũng không thăm dò được, vì sao người này lại cứ nhìn thấu nội tâm của bọn họ chứ? Hắn rốt cuộc là thứ gì?

Phạn Già La trầm ngâm nói: "Các người đã không biết nó là gì, lại không biết nó làm sao tới, lẽ nào nó đột nhiên xuất hiện?"

Lâm Niệm Từ cùng Lâm Niệm Âm nắm lấy tay nhau, quyết tâm không nói một lời nào.

Nhưng Tống Duệ chỉ lẳng lặng nhìn bọn họ một hồi liền khẳng định nói: "Đúng là đột nhiên xuất hiện."

Lâm Niệm Từ, Lâm Niệm Ân: ...

Bọn họ đột nhiên sâu sắc hiểu được một câu nói--- vật họp theo loài, người hợp theo quần. Bằng hữu của quỷ cũng chính là quỷ!

Phạn Già La cúi người, tiếp tục truy hỏi: "Tống Ân Từ ở nơi nào?"

Trong mắt Lâm Niệm Từ đột nhiên dâng trào hận ý mãnh liệt, Lâm Niệm Ân thì lớn tiếng chất vấn: "Sư cô Ân Từ không phải đã bị mày giết chết rồi sao?"

"Tôi giết cô ta?" Phạn Già La nhướng cao đuôi mày, tựa hồ rất kinh ngạc với đáp án này.

"Mày giả vờ giả vịt cái gì? Một nửa ngọc bội trên người mẹ tao không phải bị mày cướp đi sao?"

"Tôi lấy đi một nửa ngọc bội?" Phạn Già La nhếch môi, tựa hồ bị những lời này chọc cười, nhưng rất nhanh đã thu lại tia sáng u ám trong con ngươi, không mang theo chút cảm tình nào hỏi: "Tống Ân Từ chết khi nào?"

"Hừ, biết rõ còn hỏi. Mày tưởng bây giờ mày giả vờ vô tội thì sư tổ sẽ bỏ qua cho mày sao? Nói cho mày biết, chẳng mấy chốc nữa ngài ấy sẽ tới Kinh thị tự mình thu thập mày! Mày biết trộm đi bảo vật trấn phái, tàn sát đồng môn sẽ có kết cục thế nào không? Sư tổ sẽ đích thân lột da mày ra!" Lâm Niệm Ân ngoài trong yếu mắng chửi, mà Lâm Niệm Từ thì cắn chặt răng, không nói được lời nào.

Phạn Già La căn bản không chú ý tới lời uy hiếp của hai người, không sợ phiền tiếp tục truy hỏi: "Tống Ân Từ chết lúc nào, chết ở đâu, có tìm được thi thể hay không?"

Lâm Niệm Từ cùng Lâm Niệm Ân nhìn thấu sự sốt ruột của Phạn Già La nên cùng ngậm miệng. Dư quang khóe mắt liếc về phía Tống Duệ, sau đó đồng loạt đưa lên bụm nửa gương mặt lại.

Phạn Già La: ...

Ý thức được hai người này rất kiêng kỵ Tống tiến sĩ, cậu không khỏi liếc nhìn đối phương.

Tống Duệ ngầm hiểu, lập tức thăm dò: "Cô ta đã chết bao lâu rồi? Mười năm, hai mươi năm, ba mươi lăm, bốn mươi năm..." Anh không ngừng gia tăng số năng, lúc đếm tới một con số, con ngươi hai người thoáng có chút run rẩy, có vẻ hơi hốt hoảng, vì thế anh khẳng định nói: "Chết hơn bảy mươi năm? Nhưng dáng vẻ của cô chỉ tầm hai mươi."

Những lời này giống như một tia sấm sét, Phạn Già La dò xét ký ức lúc nhỏ của Lâm Niệm Từ lập tức hiểu ra, giải thích: "Lúc sinh ra cô ta đã thoi thóp sắp chết, được sư phụ tôi dùng phương pháp dưỡng hồn nuôi trong thủy úng*, vẫn duy trì trạng thái trẻ sơ sinh, đợi đến khi hồn phách ổn định mới bắt đầu sinh trưởng, vì thế thoạt nhìn rất trẻ tuổi." [*hũ nước, vò nước]

Tống Duệ gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Lâm Niệm Từ cùng Lâm Niệm Ân lạnh run nhìn hai người, chỉ cảm thấy chỉ che nửa gương mặt là không được, bọn họ cần có một cái khăn trùm kín đầu mà đám cướp hay dùng, hoặc là cái mặt nạ ninja chống nắng.

"Bảy mươi năm trước, giới huyền học đã xảy ra sự kiện gì? Là cuộc chiến hộ long. Địa điểm phát sinh là ở đâu? Ở cồn cát. Cho nên Tống Ân Từ chết ở cồn cát đúng không?" Phạn Già La chỉ căn cứ vào niên đại đã suy đoán được tin tức đại khái.

Lâm Niệm Từ cùng Lâm Niệm Ân lần này chẳng những bịt kín toàn bộ gương mặt mà còn nhắm mắt lại. Làm tới mức độ này rồi, tên ma quỷ kia khẳng định không đoán được ý nghĩ của bọn họ.

Nhưng Tống Duệ lại phá vỡ ảo tưởng của bọn họ: "Em đoán không sai, Tống Ân Từ quả thực đã chết ở cồn cát." Không có biểu tình, anh có thể quan sát từng hành vi nhỏ, không có hành vi, từ tầng suất hô hấp cũng có thể đọc được suy nghĩ của bọn họ. Nếu ngay cả hô hấp cũng ngừng, anh có thể nắm lấy cổ tay bọn họ để kiểm tra mạch đập, phân biệt nói dối hay nói thật. Chỉ cần bọn họ vẫn còn sống, đầu óc vẫn còn xoay chuyển, trong lòng bọn họ nghĩ gì đều sẽ thông qua thân thể biến hóa biểu lộ ra ngoài.

Giống như Phạn Già La đã nói, đây chính là siêu năng lực của Tống Duệ.

Phạn Già La hiểu rõ gật đầu, sau đó yếu ớt thở dài: "Không ngờ đại danh đỉnh đỉnh thánh nữ Trạch Châu rốt cuộc cũng không thoát được cái chết."

Đôi tay đang che mặt của Lâm Niệm Từ run rẩy.

Phạn Già La nhìn chằm chằm cô ta, tiếp tục nói: "Chết trên con đường thành thần, thực sự đáng tiếc."

Lâm Niệm Từ đột nhiên buông tay xuống, dùng ánh mắt kinh hãi nhìn Phạn Già La. Lâm Niệm Ân cũng bị lòng hiếu kỳ hấp dẫn, từ khe hở len lén nhìn.

"Mày nói cái gì?" Lâm Niệm Từ rốt cuộc không kềm chế được truy hỏi.

"Cứu giúp chúng sinh, chiêu mộ tín đồ, xây dựng miếu thờ, thu nhận hương khói, tích lũy công đức, dã tâm của Tống Ân Từ quả thực đã rõ rành rành."

Lâm Niệm Từ cắn răng phản bác: "Vậy thì sao chứ? Mẹ tao quả thực đã cứu trăm ngàn dân chúng, hương khói, tín đồ, tín ngưỡng, công đức, tất cả đều là bà ấy nên có được!"

Phạn Già La cúi thấp người hơn một chút, giọng nói đầy tiếu ý: "Đúng vậy, đó đúng là thứ cô ta nên có, nhưng rất đáng tiếc, cô ta đã chết ở giữa đường thành thần, đống giòi bọ mà cô ta nuôi sống lại chạm tới cánh cửa thành thần trước một bước, mấy người nói coi có mỉa mai không?"

"Giòi bọ gì? Cánh cửa thành thần gì? Mày đang nói

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat