[220.221.222] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[220] Linh Môi - Nạn Nhân Thứ Hai Xuất Hiện

*****

Video mà Tiểu Lý gửi tới rất ngắn, vỏn vẹn chỉ có một phút ba mươi sáu giây, thời gian biểu hiện là bảy giờ bốn mươi tám phút sáu ngày trước, chính là thời điểm người tới lui nhiều nhất. Một đám người kéo lê thân thể mệt mỏi sau một ngày làm việc bước vào thang máy, mà Khương Khả Khả cũng đang lẫn trong đám người, tay cầm một chiếc túi nylon màu đen.

Ngoài cửa thang máy có rất nhiều người, tính sơ qua thì khoảng mười ba mười bốn người, cửa vừa mở ra liền chen chúc ùa vào trong. Vóc người của Khương Khả Khả rất nhỏ gầy, bị kẹp ở giữa bọn họ vốn không hề bắt mắt, sau khi vào thang máy lại bị hai người cao lớn che khuất, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu đen kịt.

Nếu không phải Tiểu Lý dùng mũi tên đỏ chỉ vị trí của Khương Khả Khả, người xem có lẽ không thể phát hiện sự tồn tại của cô. Thang máy đang di chuyển, còn chưa tới được tầng đầu tiên thì đỉnh đầu màu đen ở bên dưới dấu mũi tên đỏ đã biến mất ngay trước mắt mọi người.

"Mới vừa nãy không phải tôi hoa mắt chứ?" Mạnh Trọng giơ cao điện thoại mình: "Lúc mười tám giây, có phải Khương Khả Khả không thấy đâu nữa không?"

Nhóm Hồ Văn Văn sắc mặt trắng bệch gật đầu: "Mạnh cục, không phải anh hoa mắt đâu, thật sự không thấy nữa!"

Mạnh Trọng khẽ cắn môi, tiếp tục nhìn video.

Từng người từng người tới được tầng lầu của mình, không ngừng có người rời đi, chỗ trống ngày càng nhiều hơn làm không gian chật hẹp này tựa hồ cũng rộng rãi hơn một chút. Hai người đàn ông cao lớn che khuất Khương Khả Khả lần lượt rời đi, lộ ra vị trí phía sau, mà nơi đó chỉ có vách tường kim loại lạnh như băng, không còn gì khác. Khương Khả Khả từ đầu đến cuối không hề bước ra khỏi thang máy, nhưng cô ta thật sự không thấy đâu nữa, người đi cùng chuyến thang máy với cô ấy lại không hề phát hiện hiện tượng đáng sợ này.

Bọn họ quay về nhà, ăn uống, nghỉ ngơi, mà trên thế giới này lại có một người lặng yên không một tiếng động biến mất, vĩnh viễn biến mất.

Xem video xong, Hồ Văn Văn nhịn không được ôm chặt chính mình. Nếu cô gặp phải chuyện thế này thì đáng sợ biết bao nhiêu? Nghĩ đi, ở bên cạnh bạn ẩn núp một người như vậy, hắn có thể bắt cóc bạn bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, cũng có thể im hơi lặng tiếng giam cầm bạn đến chết, còn có thể núp sau thiết bị giám sát xem bạn giãy giụa tuyệt vọng, thậm chí thỉnh thoảng còn ban cho bạn chút hi vọng rồi hung ác đẩy bạn xuống vực sâu tuyệt vọng.

Nếu trên thế giới tồn tại cực hình đáng sợ hơn lăng trì thì khẳng định chính là nó. Nó không chỉ là tổn thương thân thể, nó còn tàn phá tinh thần!

Hồ Văn Văn càng nghĩ lại càng cảm thấy khủng bố, không khỏi nỉ non: "Tên hung thủ này thật sự là người sao? Sao tôi cảm thấy hắn không có chút tính người nào cả?"

Tống Duệ nói một câu lại càng làm cô cảm thấy khủng hoảng hơn: "Chỉ có nhân loại mới có thể làm ra chuyện vô nhân tính như vậy."

Đúng vậy, chỉ có con người mới phá vỡ nhân tính, là sinh linh duy nhất trên địa cầu sẽ vì tìm niềm vui mà tán sát đồng loại. Nghĩ tới đây, tất cả mọi người đều rơi vào trầm mặc.

"Đoạn video này chứng minh Khương Khả Khả đã bị bắt nhốt vào không gian trùng điệp vào sáu ngày trước, ngoài ra không còn giá trị lớn nào khác." Tống Duệ chỉ một tấm hình nói: "Tôi để ý tới số móng tay đầy đất này hơn. Mọi người ngẫm lại xem, thi thể và tất cả đồ đạc của Khương Khả Khả đều bị hung thủ lấy ra khỏi không gian, chỉ mang đi số móng tay kia, là vì sao chứ? Không có khả năng hắn bỏ sót đi? Nếu không phải bỏ sót mà là cố ý, vậy hắn giữ lại móng tay để làm gì?"

Mạnh Trọng từ từ phun ra ba chữ: "Chiến lợi phẩm."

Ánh mắt nhóm Hồ Văn Văn sáng lên, sau đó cả người lạnh run.

Tống Duệ vuốt cằm nói: "Tôi cũng đoán nó là chiến lợi phẩm của hắn. Hắn vốn định tiến vào không gian, thu thập số móng tay kia mang về cất giữ.

Phạn Già La nhíu mày nói: "Nhưng không gian đã bị tôi phá hủy, hắn cảm ứng được nên sẽ không quay trở lại. Hình như tôi đã phá mất cơ hội bắt hung thủ của mọi người rồi?"

Tống Duệ vội an ủi: "Cái này không liên quan tới em. Nếu không phải em tìm ra không gian kia, chúng ta cũng không thấy được tình huống bên trong, cũng không suy đoán được tâm lý của hung thủ, lại càng không ở nơi này cắm sào chờ nước, làm sao nói tới chuyện bắt hắn? Hai chuyện này căn bản không tồn tại quan hệ nhân quả, em đừng nghĩ nhiều. Chính vì em tìm được không gian, để chúng ta thấy được toàn cảnh vụ án, chúng ta mới có thể mò ra manh mối."

Anh đưa tay vỗ vỗ vai Phạn Già La, vì vậy biểu tình cứng ngắc từ từ thả lỏng.

Mạnh Trọng: ...

Hai người này tuyệt đối có chuyện mờ ám!

Tống Duệ soạn suy đoán của mình thành tin nhắn, gửi tới group phá án, nhóm Trang Chân đang ở bên ngoài tìm kiếm manh mối từ các hộ gia đình lập tức trả lời 'đã rõ'.

Quan hệ xã hội của Khương Khả Khả nhanh chóng được tra ra, cô ấy không yêu đương; bởi vì cả ngày đều làm việc ở nhà, cũng không có bạn bè đặc biệt thân thiết; càng không có chuyện kết thù trong công việc. Cô ấy là một người rất khép kín, quan hệ xã giao đơn giản tới đáng thương, thật khó tưởng tượng có một người căm hận tới mức muốn giết cô ấy chết bằng cách đói khát như vậy.

Manh mối bị cắt đứt ở đây, suy đoán của Tống Duệ và Phạn Già La đã được chứng thực. Cô ấy đã xuất hiện ở một thời điểm sai lầm, địa điểm sai lầm, sau đó bị hung thủ chọn trúng.

Tống Duệ cẩn thận lướt xem kết quả điều tra mà Trang Chân gửi tới, lại gửi lên một đầu mối mới: "Mọi người có phát hiện không, Khương Khả Khả là một đối tượng rất lý tưởng để vây giết. Vòng xã giao hạn hẹp, tính cách hướng nội, cho dù mất tích nhiều ngày cũng không có ai phát hiện, vì thế tôi hoài nghi hung thủ chọn trúng cô ta không phải vì ngẫu nhiên, mà là có hiểu biết nhất định về cô ta. Hắn đã quan sát cô ta một đoạn thời gian rồi."

"Tôi sẽ lập tức bảo Tiểu Lý kiểm tra camera giám sát của đoạn thời gian sớm hơn, xem thử xem có người đáng nghi theo dõi Khương Khả Khả hay không." Mạnh Trọng vừa soạn tin vừa nói.

"Ừm, trước mắt thì bọn tôi chỉ có thể cung cấp bao nhiêu đó manh mối thôi, bọn ông cứ điều tra đi, có gì thì bảo cho bọn tôi biết." Tống Duệ nhìn sang Phạn Già La, ý muốn hỏi cậu có bổ sung thêm gì không? Phạn Già La lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Chúng ta về nhà thôi."

Thật sao, hai người này há miệng ngậm miệng cứ luôn là bọn tôi, còn công khai ở chung một chỗ, này là dính với nhau rồi sao? Ánh mắt Mạnh Trọng lóe sáng, trong lòng hỗn loạn, sau đó lại nghe Tống Duệ tự nhiên nói: "Giờ này về nhà không thích hợp lắm, vừa về không được bao lâu đã phải đi đón đứa nhỏ tan học rồi, hay là tìm chỗ nào ở bên ngoài ngồi một chốc, tiêu thời gian."

Phạn Già La vuốt cằm nói: "Cũng được, vậy tới công viên Nhân Dân cho vịt ăn đi."

Tống Duệ trầm thấp mỉm cười, giọng nói lộ ra thân thiết khó có thể diễn tả: "Được, hôm nay tôi sẽ giúp em mua thêm một túi hạt bắp."

Khóe môi Phạn Già La không thể khống chế nhếch lên, cả người trông thật cao hứng. Hai người vừa trò chuyện về những chuyện vặt vãnh vừa rời đi, không khí đầy hơi thở cuộc sống.

Nhìn theo bóng dáng hai người, Hồ Văn Văn cảm thán: "Em cứ tưởng Phạn lão sư và Tống tiến sĩ là người đặc biệt cao lãnh chứ, không ngờ bọn họ cũng tới công viên cho vịt ăn. Hôm nào em cũng muốn đi."

Mạnh Trọng vỗ vỗ đầu để đánh rớt cái ý tưởng gay gay kia đi, tức giận nói: "Cho vịt ăn cái gì, tra xong vụ án đi rồi hãy nói."

Bên này vừa rời khỏi khu nhà trọ Hoa Hồng Vàng, Tôn Chính Khí đã gọi điện tới, giọng nói cực kỳ tiếc nuối: "Mạnh cục, manh mối của bộ đàm khẩn cấp bị cắt đứt rồi. Tôi đã hỏi bên trung tâm sửa chữa rồi, mấy tháng gần đây bọn họ không hề nhận được điện báo thang máy hỏng hóc nào, bên cục điện báo cũng cung cấp ghi chép trò chuyện cho chúng tôi, quả thực là vậy."

Mạnh Trọng đau đầu nói: "Nói cách khác, Khương Khả Khả ở trong không gian kia liên hệ với đường dây cứu hộ khẩn cấp, trạm cứu hộ bên chúng ta không tiếp nhận được, chỉ có hung thủ có thể kết nối."

Tôn Chính Khí suy đoán: "Có lẽ vậy."

Mạnh Trọng trầm mặc một hồi mới uể oải mở miệng: "Vậy chúng ta trở về cục họp trước đã, chải chuốt lại tình tiết vụ án, cậu thông báo với những người khác đi."

Tôn Chính Khí ỉu xìu đáp ứng.

Bận rộn hơn nửa ngày, tất cả đầu mối bọn họ tìm được đều đã bị cắt đứt, hung thủ giết người ẩn trong một góc không ai tìm được, tựa như một bóng ma xuất quỷ nhập thần, phương thức gây án cũng thần kỳ, không hề có dấu vết để tìm kiếm. Chính vì thế mà có vài cảnh sát bắt đầu hoài nghi với phán đoán của Tống tiến sĩ và Phạn lão sư--- hung thủ thật sự là nhân loại sao? Nhân loại có thể đạt tới trình độ này?

Cùng lúc đó, Phạn Già La và Tống Duệ đang ngồi trong xe cũng đang thảo luận vấn đề này.

Tống Duệ: "Hung thủ chắc chắn là nhân loại đúng không?"

"Là nhân loại, tôi không cảm nhận được âm khí trong không gian của hắn."

"Loại năng lực này rất quỷ dị, có khi nào có liên quan tới ngọc bội mà em đang thu thập không?"

"Tôi cảm thấy dục vọng giết chóc của hắn rất mãnh liệt, mà nó cũng chính là nguyên nhân thúc đẩy hắn kích phát năng lực đặc biệt."

"Cho nên tám chín phần mười là có liên quan tới loại ngọc bội này?"

"Đúng vậy."

"Miếng ngọc bội kia sao lại phải tách ra thành nhiều mảnh nhỏ như vậy?"

"Bởi vì việc thiện của thánh nữ Trạch Châu." Phạn Già La nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói sâu lắng: "Vào một thời điểm nào đó, anh cho rằng anh đang làm việc thiện nhưng anh không biết rằng những chuyện mình làm đã tạo thành tai họa khó có thể tưởng tượng đối với thế giới."

Thấy đối phương lảng tránh vấn đề của mình, Tống Duệ không truy hỏi sâu hơn, chỉ cảm thán nói: "Tôi hiểu ý em, em muốn nói có vài việc thiện chưa chắc là công đức, nó cũng có thể là nghiệp chướng. Ví dụ như em cứu một kẻ tội ác tày trời, sau khi sống sót hắn đã sát hại ngàn vạn người vô tội, mà ngàn vạn sinh mạng đó sẽ tính lên đầu em."

"Không sai biệt lắm, chính là ý này, nhưng tội lỗi của cô ta không chỉ như vậy." Phạn Già La lắc đầu, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

Nếu Phạn Già La không muốn nói, Tống Duệ cũng không hỏi tiếp.

...

Vụ án giết người trong thang máy rốt cuộc vẫn trở thành một vụ án chưa giải quyết, đã nửa tháng trôi qua, cảnh sát vẫn không có tiến triển gì trong việc điều tra, trước khi chết Khương Khả Khả cũng không bị ai theo dõi, hướng điều tra này cũng bị cắt đứt. Phía trên cũng biết loại án này người bình thường không thể nào tra rõ nên cũng không tạo áp lực, ngược lại đặt trọng điểm vào chuyện khống chế dư luận.

Lại một tuần trôi qua, lúc Mạnh Trọng sắp từ bỏ điều tra thì một cuộc điện báo làm anh ý thức được tình huống đang phát triển theo hướng xấu. Một nữ thi đột nhiên xuất hiện trong thang máy nhà trọ, tình huống tương tự với vụ Khương Khả Khả, cũng mở to mắt không cam lòng nhìn trừng trừng bộ đàm khẩn cấp, oán khí rất nặng.

Mạnh Trọng vội vàng chạy tới hiện trường, nhóm Chu pháp y đang ngồi xổm bên cạnh thi thể tiến hành kiểm tra sơ bộ.

Tiểu Lý đang cầm máy tính bảng nói: "Mạnh cục, đây là video giám sát, anh xem trước đi, tôi đi tìm video ngày cô ấy mất tích."

Trang Chân thành thục nói: "Tôi đi hỏi thăm các hộ gia đình."

Chu pháp y rút thiết bị kiểm tra nhiệt độ ra khỏi thi thể, tính toán một chút rồi nói: "Cô ta đã chết hơn mười hai tiếng."

"Khương Khả Khả chết hơn một ngày thì được thả ra, lần này nạn nhân chỉ chết mười hai tiếng đã xuất hiện, tựa hồ hung thủ đã trở nên vội vàng hơn." Mạnh Trọng phân tích.

Một âm thanh trầm thấp từ phía sau truyền tới: "Không phải vội vàng hơn, là hắn đã thuần thục hơn. Mỗi lần giết người, hung thủ liền đúc kết được kinh nghiệm, cho nên thời gian tiêu phí càng lúc càng ngắn. Móng tay của cô ta cũng mất." Tống Duệ mặc tây trang thẳng thớm đi tới cửa thang máy, chỉ đôi tay máu thịt be bét của nữ thi nói.

Mạnh Trọng theo bản năng hỏi: "Sao Phạn lão sư không tới chung với ông, không phải hai người vẫn luôn dính chặt không rời à?"

Tống Duệ nhướng cao đuôi mày, sâu xa nhìn Mạnh Trọng.

Mạnh Trọng giơ tay lên tự đánh miệng mình. Thật ngại quá, lỡ lời.

Tống Duệ chờ Mạnh Trọng tự phạt xong liền cười khẽ nói: "Phạn lão sư đang đỗ xe, lập tức tới ngay."

Mạnh Trọng cảm thấy miệng mình bị đánh quá oan uổng rồi. Mẹ kiếp, Tống Duệ đúng là biết đùa giỡn người ta mà! Nhưng ổng như vậy thì ngày càng có hơi người hơn.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới, Phạn Già La không nhanh không chậm đi tới, giọng nói mang theo sầu lo: "Quả nhiên người này đã biến thành kẻ sát nhân liên hoàn?"

Mạnh Trọng lắc đầu: "Hiện giờ chỉ mới là nạn nhân thứ hai mà thôi, vẫn chưa xác định. Lỡ như nạn nhân lần này có quen biết với Khương Khả Khả, đồng thời cũng có kết thù oán với hung thủ thì sao? Chúng ta vẫn chưa tra quan hệ thời đi học của bọn họ, có thể động cơ giết người ẩn giấu trong quá khứ. Nói chung hai vụ án này có rất nhiều khả năng, cứ chờ điều tra rồi hãy nói."

Trang Chân nhanh chóng mang kết quả điều tra về, lắc đầu: "Nạn nhân tên là Lữ Nhạc, là tác giả mạng, tính cách hướng nội, vòng xã giao hẹp, không có kẻ thù, cũng chưa từng yêu đương, hai ba tháng không ra khỏi cửa là chuyện bình thường, cao lắm là xuống siêu thị nhỏ dưới lầu mua đồ dùng hằng ngày mà thôi. Cô ta là người ngoài tỉnh, quỹ tích sinh hoạt căn bản không có khả năng quen biết Khương Khả Khả."

Tống Duệ nhìn sang Mạnh Trọng, lắc đầu: "Suy đoán mới vừa nãy của ông đã sai rồi, Lữ Nhạc và Khương Khả Khả không hề quen biết nhau, hai người căn bản không có khả năng đồng thời đắc tội hung thủ. Ông có thấy phương thức sinh hoạt của hai bọn họ rất giống nhau không, cái này tuyệt đối không phải trùng hợp, là kết quả đã được hung thủ chọn lựa kỹ càng. Không thể nghi ngờ, hắn đang từng bước phát triển theo hướng kẻ sát nhân liên hoàn, có người bị hại thứ nhất, người bị hại thứ hai, rồi sẽ có người thứ ba, người thứ tư."

Mạnh Trọng vuốt mặt, cảm giác vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.

"Mọi người đoán xem hung thủ có lấy móng tay của cô ta đi không?" Tống Duệ nâng cằm chỉ nữ thi trong thang máy.

Chu pháp y nói: "Xung quanh thi thể không có móng tay, tôi đoán chúng nó đã bị hung thủ lưu lại trong không gian trùng điệp. Về phần hắn có lấy chiến lợi phẩm đi hay không, chúng ta không có cách nào biết được đáp án, trừ phi Phạn lão sư mở không gian ra, nhưng mở ra cũng không có ý nghĩa, hung thủ cảm ứng được sẽ từ bỏ."

Ánh mắt Mạnh Trọng sáng lên: "Không bằng tôi phái cảnh viên tới đây cắm sào chờ nước?"

Tống Duệ lắc đầu: "Lần trước hắn tới chậm một bước, mất đi chiến lợi phẩm chắc chắn vẫn canh cánh trong lòng. Lần này hắn nhanh chóng thả thi thể ra như vậy, tôi đoán hắn nhất định sẽ lấy chiến lợi phẩm. Nếu bọn ông muốn cắm sào chờ nước thì cũng được, dù sao bây giờ bọn ông cũng không còn biện pháp nào khác. Nhưng tôi đề nghị bọn ông kiểm tra camera giám sát từ khoảng thời gian sau khi nạn nhân chết tới khi phát hiện, có lẽ lúc hung thủ tới lấy móng tay đã bị camera quay lại.

Tinh thần Mạnh Trọng lập tức phấn khởi, sau đó lập tức bị Phạn Già La rót một gáo nước lạnh: "Nếu hắn dám tới thì nhất định sẽ làm ngụy trang. Tôi có thể dùng từ trường che chắn mình tùy ý đi lại ở bên ngoài, hắn cũng có thể dùng không gian bao bọc chính mình, lang thang khắp nơi. Tôi cảm thấy khả năng phát hiện tung tích của hắn từ camera giám sát không lớn, nhưng dù sao bây giờ mọi người cũng không có cách nào khác, cứ thử xem."

Mạnh Trọng thở hổn hển, suýt chút nữa bị nghẹn chết. Mẹ kiếp, hai người này có phải lây bệnh cho nhau không vậy, cách nói chuyện ngày càng giống là sao? Kéo tâm tình của anh lên cao rồi lại kéo rớt xuống, chơi vui lắm à?

[end 220]

[221] Linh Môi - Phạn Già La Và Sư Môn Xung Đột

*****

Tuy Phạn lão sư nói kiểm tra camera giám sát vô dụng, Tống tiến sĩ nói cắm sào chờ nước vô dụng, nhưng Mạnh Trọng vẫn phái người làm, tuy nhiên thật sự không có kết quả. Mỗi ngày bọn họ mai phục trong cao ốc chờ đợi hung thủ, Phạn Già La cũng dành chút thời gian ghé qua xem thử, sau bốn ngày, cậu xua tay với Mạnh Trọng: "Trở về đi, hung thủ sẽ không tới. Ngay vừa nãy, không gian kia đã sụp đổ rồi."

Ngay cả không gian cũng sụp đổ, chiến lợi phẩm cũng hóa thành bọt nước, hung thủ chắc chắn sẽ không quay trở lại. Mạnh Trọng chỉ có thể dẫn đội trở về, sắc mặt đen như mực nước.

Sau mười tám ngày, thi thể thứ ba xuất hiện, cũng là trạch nữ có tính cách hướng nội, hai tay loang lổ vết máu, thân thể cuộn lại nằm trên sàn nhà, đầu hơi ngước lên nhìn chằm chằm bộ đàm. Không thể nghi ngờ, hung thủ khẳng định có tiến hành giao lưu với nạn nhân.

Lần này cảnh sát vẫn không thể tìm được chút manh mối nào, chỉ có thể từ camera giám sát trơ mắt nhìn người bị hại biến mất, sau đó xuất hiện trong hình thái thi thể.

Mặc dù biết là vô ích nhưng Mạnh Trọng vẫn mai phục ở cao ốc, mỗi ngày Phạn Già La cũng tới xem. Liên tục ba ngày, cậu thở dài nói: "Mọi người có thể rút, không gian đã sụp đổ."

Mạnh Trọng hung ác đá thùng rác ở bên cạnh, vẻ mặt không cam lòng.

Sau mười lăm ngày, giống như mọi người đã đoán, thi thể thứ tư xuất hiện, dựa nghiêng ở góc thang máy, chết không nhắm mắt nhìn vào bộ đàm. Ngày hôm đó Phạn Già La tới xem, cùng ngày hôm đó cậu bảo thành viên tổ chuyên án không cần cắm sào chờ nước, bởi vì ngay khoảnh khắc thi thể xuất hiện thì không gian đã sụp đổ rồi.

Cảm xúc của Mạnh Trọng đã đạt tới ranh giới mất khống chế, nhìn thấy cô gái biến mất trong video, anh suýt chút nữa đã đập nát máy tính bảng. Nhóm cảnh sát cũng nghẹn một bụng lửa, rất muốn tìm chỗ phát tiết nhưng không thể làm được gì.

Ngoài căm giận ngút trời, nội tâm bọn họ còn lạnh lẽo, sợ hãi.

Kẻ giết người liên hoàn này có thể trồn trong không gian tự do đi lại, giết người, không ai nhìn thấy hắn, cũng không ai bắt được hắn, mà hắn thì có thể tùy ý giám thị, theo dõi, thậm chí là bắt giết bất kỳ ai. Lúc cảnh sát phân tích tình tiết vụ án, hắn trốn ở một bên đắc ý quan sát; lúc người bị hại chưa bị vây nhốt, hắn vẫn luôn rình rập ở bên cạnh, nhìn trộm bọn họ làm việc, ăn, ngủ.

Hắn không giống con người, ngược lại càng giống như một con quỷ, một con quỷ dùng sợ hãi của con người làm thức ăn, lấy tuyệt vọng của con người làm niềm vui, sau đó không chút do dự cướp đoạt tính mạng của bọn họ. Nếu có thể bắt hắn lại, đưa hắn ra trước tòa án phán quyết, có bắn chết hắn một trăm lần cũng không oan uổng!

Mạnh Trọng vừa tức vừa gấp lại vừa sợ, tóc bắt đầu rụng từng bó từng bó lớn. Không thể nghi ngờ, đây chính là vụ án khó khăn nhất mà anh từng gặp, cũng là hung thủ khó bắt nhất, không gian kia giúp hắn trốn thoát được sự tra xét của bất kỳ ai.

Mà trước khi bắt hắn, nên làm thế nào bảo vệ dân chúng vô tội đã trở thành vấn đề khẩn cấp. Sau vài cuộc họp bàn bạc, lãnh đạo cấp trên đã quyết định thông báo sự tồn tại của kẻ giết người liên hoàn với công chúng nhưng che giấu đi những điểm quỷ dị của vụ án, chỉ nói rằng đối tượng săn đuổi của hắn là nữ giới độc thân, địa điểm là các khu trọ sang trọng, yêu cầu người phù hợp với các yếu tố này cần phải bảo trì cảnh giác cao độ, cũng yêu cầu người nhà quan tâm tới bọn họ nhiều một chút, thường xuyên gọi điện thoại hỏi thăm tình huống.

Sau khi thông báo này xuất hiện trên TV, mạng xã hội, rốt cuộc cũng có được tác dụng nhất định. Sau sáu ngày, cảnh sát lần đầu tiên nhận được điện thoại báo người thân mất tích, người báo án là mẹ của nạn nhân, xem qua cảnh báo cảm thấy điều kiện của con gái mình có độ ăn khớp rất cao với mục tiêu nên lập tức gọi điện kiểm tra, nhưng gọi mãi vẫn không được.

Sau hơn một tiếng đồng hồ lo lắng, bà càng ngày càng cảm thấy bất an, vì vậy đã gọi 110. Theo lý thì cảnh sát sẽ không thụ lý những vụ mất tích không quá 24h, nhưng cấp trên đang rất coi trọng vụ án này, vì thế lập tức bảo tổ điều tra án đặc biệt của Mạnh Trọng kiểm tra.

Tiểu Lý nhanh chóng kiểm tra camera giám sát tòa nhà, sau đó báo cáo một tin xấu: "Sáu tiếng trước, Vương Uyển thật sự đã bị hung thủ bắt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat