[223.224.225] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[223] Linh Môi - Tình Huống Đáng Sợ Nhất Đã Xảy Ra

*****

Nhìn căn nhà hỗn loạn không có một bóng người, Mạnh Trọng tức giận tới suýt chút nữa đã đá văng bàn trà ở bên cạnh. May mà anh vẫn giữ được một tia lý trí, biết mình phải bảo vệ hiện trường.

Trang Chân cầm ly mì vẫn còn đang tỏa ra độ ấm, khẳng định nói: "Hắn chỉ vừa đi không lâu."

"Đi vội vàng như vậy, xem ra đã cảm nhận được gì rồi. Bên chúng ta chắc chắn không lộ tin, có khi nào bên thang máy đã xảy ra vấn đề không?" Tống Duệ phân tích.

"Tôi gọi điện hỏi thử." Mạnh Trọng nghiêm nghị lấy điện thoại ra, vẻ mặt đầy cáu giận.

Phạn Già La dạo một vòng trong nhà, sau đó chậm rãi đi tới trước giường Mã Du.

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu, Tống Duệ lập tức hỏi: "Em phát hiện được gì à?"

"Nơi này có âm khí rất nặng." Phạn Già La hơi nâng cằm.

Tống Duệ đeo bao tay vào bắt đầu kiểm tra chiếc giường này, cuối cùng ở dưới tấm nệm lôi ra một chiếc túi platic màu đen.

"Này là cái gì?" Thành viên tổ chuyên án lập tức xúm tới.

Tống Duệ không trả lời, chỉ chậm rãi mở nút thắt, để đồ vật ở bên trong lộ ra ngoài ánh sáng. Mùi hôi thối lập tức xộc vào mặt làm thành viên tổ chuyên án suýt chút nữa đã hít thở không thông. Bọn họ nhao nhao quay đầu đi hít thở, sau đó quay lại cẩn thận nhận dạng rồi lộ ra biểu tình kinh hãi pha lẫn tức giận.

Chỉ thấy bên trong túi là từng mảnh móng tay nhuốm máu. Tên súc sinh Mã Du này thật sự xem chúng là chiến lợi phẩm mang về nhà, mỗi ngày gối chúng ngủ, hắn thật sự vẫn còn là con người sao?

Lúc mọi người chìm đắm trong cơn giận, Mạnh Trọng đang nói chuyện điện thoại với lãnh đạo cũng đi tới, thấy đồ trong túi thì không khỏi ngây người.

Lãnh đạo nhiều lần xác minh: "Các cậu thật sự đã xác nhận Mã Du là hung thủ? Có chứng cứ gì không?"

Mạnh Trọng quyết đoán cúp điện thoại, chuyển sang video call, lạnh lùng mở miệng: "Ngài tự xem đi!"

Camera bị Mạnh Trọng chỉa thẳng vào số móng tay nhuốm máu kia, có một số móng được sơn và đính hạt, chứng tỏ chủ nhân của chúng từng có một cuộc sống tuyệt vời như thế nào; còn có móng dính thịt nát đã khô cho thấy chúng bị cường ngạnh rút ra từ trên thân thể người sống, không khó tưởng tượng chủ nhân của chúng đã phải chịu nỗi đau đớn đến nhường nào.

Thấy một màn này, lãnh đạo vốn còn ôm chút may mắn mong manh nhất thời chìm vào trạng thái im lặng chống đỡ. Ông há miệng, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng lại bị hối hận nghẹn ngào chặn lại ở cổ họng. Ông căn bản không nghĩ tới chỉ dời mắt một chút mà thôi, đám đạo sĩ này đã phá hỏng kế hoạch của cảnh sát tới mức độ này!

"Diêm bộ trưởng, ông có nhìn thấy không? Chỉ suýt chút nữa chúng tôi đã bắt được hắn, thật sự chỉ thiếu một chút mà thôi!" Mạnh Trọng tức giận tới mức giọng nói cũng khàn đặc.

Bên kia trầm mặc thật lâu mới khàn khàn hỏi: "Còn có hi vọng bắt hắn không?"

Vấn đề này Mạnh Trọng không có cách nào trả lời, Phản Già La trả lời giúp anh: "Không bắt được, hắn và chúng ta sinh tồn trong hai không gian khác biệt."

Những lời này đã đủ rõ, trừ phi cảnh sát có thể phá được bức tường thứ nguyên, bằng không muốn bắt người chỉ là mơ mộng. Hung thủ có thể tự do ra vào hai không gian, muốn xuất hiện ở đâu thì xuất hiện ở đó, muốn biến mất ở đâu thì biến mất ở đó, muốn giết ai thì giết người đó, có thể nói là hoành hành vô kỵ. Cho dù cảnh sát bắn một viên đạn bay tới, hắn có thể nháy mắt biến mất vào lúc viên đạn bắn tới. Hắn đã từ người triệt để biến thành quỷ, không có nơi nào không có mặt!

Ý thức được hậu quả này, lãnh đạo có cảm giác trời đất đảo lộn. Ở phía sau lưng là Vương Uyển và cha mẹ đang ôm nhau khóc nỉ non, hình ảnh đoàn tụ ấm áp động lòng người này lại làm ông lạnh toát cả người. Chỉ cần chờ thêm mười phút nữa thôi, hung thủ sẽ sa lưới, chỉ mười phút mà thôi!

Lãnh đạo đi tới một góc xa hơn, trầm giọng hỏi: "Phạn lão sư, sau khi trốn thoát hung thủ sẽ làm gì?"

Phạn Già La lắc đầu nói: "Tôi nói rồi, tôi nhìn thấy tử vong, một người nối tiếp một người."

Tống Duệ bước vào ống kính, lạnh lùng mở miệng: "Tình huống đã hoàn toàn mất khống chế, không ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng điều duy nhất tôi có thể khẳng định là Mã Du sẽ không thu tay, hắn sẽ càng tàn sát nhiều người hơn."

Phạn Già La bổ sung: "Ông đã xem qua hồ sơ bí mật của Tiêu Ngôn Linh rồi đúng không? Mã Du là cùng loại người với cô bé, bọn họ giết càng nhiều người thì sức mạnh lại càng mạnh mẽ hơn. Nói cách khác, hiện giờ hắn cần một khoảng thời gian ngắn để vây nhốt và giết một người, tương lai hắn có thể trong khoảng thời gian ngắn vây giết nhiều người."

Tống Duệ nói tiếp: "Có lẽ hắn đã phát hiện bí mật này, cho nên tương lai hắn sẽ không xem giết người là thú vui nữa, hắn sẽ xem đó là chuyện tất nhiên. Hắn là người cực kỳ tự ti, mà người càng tự ti lại càng khao khát trở nên mạnh mẽ. Cho nên các người cần phải chuẩn bị tốt tâm lý, tiếp theo đó, hắn sẽ đại khai sát giới."

Nghe thấy những lời này, lãnh đạo đặt mông ngồi bệt trên bậc thang.

Phạn Già La suy đoán nói: "Là vì người của phái Thiên Thủy tự ý cứu người nên đánh động hung thủ đúng không?"

Người lãnh đạo đã hối hận tới tột đỉnh, chán nản nói: "Là bọn họ. Tôi chỉ đi ra ngoài gọi điện thoại thôi, quay vào thì bọn họ đã cứu người rồi."

"Vậy ông chặn bọn họ lại, đừng để bọn họ đi." Phạn Già La nói.

"Cậu muốn làm gì?" Lãnh đạo lên dây cót tinh thần hỏi.

"Tôi muốn bọn họ dạy trận pháp càn khôn na di cho tôi, linh lực của bọn họ đã cạn, không thể cứu được nhiều người hơn, nhưng tôi thì có thể."

"Được được được, tôi sẽ giúp cậu giữ bọn họ lại, các cậu mau quay lại đi. Không thể để chết người nữa, thật sự không thể chết thêm ai nữa." Lãnh đạo lập tức bật dậy, đi nhanh tới chỗ nhóm Trường Sinh. Hiện giờ ông đã hối hận muốn chết, nhìn thấy đám đạo sĩ này thì sắc mặt làm gì còn chút tốt đẹp nào. Nếu sớm biết hai vị cố vấn mà Mạnh Trọng mời tới chính là cao nhân của phương diện này, ông căn bản sẽ không làm chuyện thừa thãi.

Sau khi cúp điện thoại, Mạnh Trọng lập tức phân công nhiệm vụ: "Mọi người đã nghe thấy cả chưa? Phạn lão sư cần phải về học trận pháp cứu người kia, tôi và Trang đội cũng về bên đó, mọi người lưu lại tiếp tục lục soát nhà Mã Du, xem xem còn chứng cứ nào khác hay không."

Tống Duệ đỡ Phạn Già La đi ra ngoài, nhắc nhở: "Tiểu Lý, cậu dùng số điện thoại của Mã Du, kiểm tra ghi chép trò chuyện và mạng xã hội xem hắn có bạn bè nào thân thiết hay không. Hắn là con người, biết đói biết khát, hắn nhất định sẽ quay trở lại hiện thực. Có thể mai phục ở chỗ bạn hắn."

"Đã hiểu, Tống tiến sĩ." Tiểu Lý lập tức mở laptop của mình, lạch cạch gõ bàn phím.

Nhóm người vội vàng chạy trở về, cùng lúc đó lãnh đạo đã nhốt Trường Sinh, Trường Chân, Lâm Niệm Từ, Lâm Niệm Ân trong một phòng họp, nghiêm cấm bọn họ không được tự ý rời đi. Nếu là bình thường, một cánh cửa sao có thể ngăn cản bọn họ. Thế nhưng bây giờ tu vi đã bị trận pháp hút sạch, có thể miễn cưỡng ngồi thẳng đã không tệ rồi, nào còn sức để phản kháng.

Tình huống tệ nhất hiển nhiên là Lâm Niệm Từ, mái tóc đen kịt đã trắng phau, trên mặt còn xuất hiện những lằn vân nhỏ, thoáng chốc đã già đi mười mấy tuổi. Vì cứu Vương Uyển, cô đã phải trả một cái giá rất nặng nề.

Lâm Niệm Ân đỡ vai Lâm Niệm Từ xông ra ngoài cửa kêu la: "Mấy người nhốt bọn tôi ở đây là ý gì? Không thấy sư tỷ tôi đã rất suy yếu, sắp xỉu rồi sao? Chị ấy cần được trị liệu!"

Trường Sinh dùng sức mở cửa, hô lớn: "Diêm bộ trưởng, ông làm vậy thật sự quá đáng. Ông mời chúng tôi tới cứu người, chúng tôi đã làm xong rồi, sao ông lại bắt nhốt chúng tôi? Diêm bộ trưởng, ông mau thả chúng tôi ra, bằng không... tôi sẽ trách cứ tới cấp trên của ông!"

Diêm bộ trưởng tự mình thủ ngoài cửa, căn bản lười nói chuyện với bọn họ. Ông đã cầu xin bọn họ chờ một chút, đừng vội, thế mà ngay cả một cuộc điện thoại bọn họ cũng không chịu chờ. Vụ án này vốn đã có thể thuận lợi kết thúc lại biến thành cục diện khó có thể khống chế như vậy, trách nhiệm nằm hết trên người đám đạo sĩ này.

Tương lai sẽ chết bao nhiêu người? Hiện giờ đã là sáu người rồi, tương lai có khi nào là sáu, là mười hai, mười tám người hay không? Một ngày chưa bắt được hung thủ, cả Kinh thị này đều bị bóng ma của tên cuồng sát này bao trùm.

Tưởng tượng tới cảnh dân chúng vui vẻ ra ngoài rồi từng người từng người vô hình biến mất, sau đó biến thành thi thể xuất hiện, mà cảnh sát thì ngay cả cái bóng của hung thủ cũng không bắt được. Giết càng nhiều người, sức mạnh của hung thủ lại càng gia tăng, vì có được sức mạnh, hắn lại càng đắm chìm vào giết chóc, mãi mãi không chịu dừng tay. Hắn sẽ mang tới tử vong và khủng bố vô tận cho Kinh thị!

Diêm bộ trưởng ôm mặt, không dám nghĩ sâu hơn, nghĩ tới cấp trên sẽ truy cứu trách nhiệm, trái tim của ông lại càng lạnh hơn. Hiện giờ ông chỉ hận không thể đập chết chính mình ở hai tiếng trước, vì sao lại không chịu nhìn bọn họ chằm chằm, chạy ra ngoài gọi điện thoại làm cái gì? Chỉ mới dời mắt một chút mà thôi...

Diêm bộ trưởng đi tới một góc không người báo cáo tình huống với cấp trên, đồng thời cũng gánh vác trách nhiệm của mình. Là lỗi của ông, ông phải gánh chịu.

Cùng lúc đó, Trường Sinh cách cánh cửa lớn giọng chất vấn: "Diêm bộ trưởng, lẽ nào chúng tôi cứu người cũng là sai sao? Ông nhốt chúng tôi là có ý gì?"

"Cứu người không sai, nhưng nếu tôi để ông lựa chọn, ông sẽ làm thế nào?" Phạn Già La đẩy cửa tiến vào, đi theo sau là Tống Duệ, Mạnh Trọng và Trang Chân. Nghe thấy động tĩnh, Diêm bộ trưởng lập tức kết thúc trò chuyện với cấp trên, quay trở vào phòng họp.

Trường Sinh bị hơi thở lạnh băng của Phạn Già La làm cho lùi lại không ngừng, sau đó ngã ngồi xuống ghế sô pha.

Phạn Già La đi tới đối diện với bọn họ, biểu tình hờ hững, nói tiếp: "Hiện giờ tôi cho các người một lựa chọn, bên này là một người, bên này là một trăm người, các người chọn cứu bên nào?" Cậu đưa ra hai tay trái và phải của mình.

Trường Sinh khinh thường: "Tôi không hiểu cậu đang nói gì."

Phạn Già La quay sang nhìn Trường Chân, Lâm Niệm Ân và Lâm Niệm Từ, ba người rõ ràng không muốn phản ứng tới cậu nhưng căn bản không quản được miệng mình, bị ánh mắt sâu thẳm của cậu nhìn tới liền răm rắp đáp: "Cả hai bên đều phải cứu!"

"Xem ra suy nghĩ của các người rất cao thượng, nhưng vì sao hành động lại trái ngược như vậy?" Phạn Già La chậm rãi ngồi xuống, giọng nói trở nên lạnh lùng: "Khi các người mở không gian, hung thủ đã cảm ứng được nên trốn đi, mà khi đó chúng tôi đang ở ngoài cửa, chỉ suýt chút nữa là bắt được hắn. Các người biết chỉ một suýt đó thôi đã tạo thành hậu quả gì không? Là giết chóc không ngừng! Hung thủ sẽ đại khai sát giới trong thành phố này. Các người cứu một người nhưng lại hại chết một trăm người."

Sắc mặt Lâm Niệm Ân và Lâm Niệm Từ nhất thời trắng bệch như tờ giấy. Môi Trường Chân cũng khẽ nhúc nhích, không biết nên nói gì. Bọn họ thật sự không ngờ mọi việc lại trùng hợp đến vậy.

Trường Sinh ngoan cố nhất cắn răng phản bác: "Một trăm người là mạng, một người không phải là mạng sao? Chỉ cần là mạng, chúng tôi đều phải cứu!"

"Nói đến cùng, một người cũng cứu, trăm người cũng cứu, tôi và các người suy nghĩ giống nhau." Phạn Già La nhẹ nhàng vỗ tay, giọng nói đầy chất vấn: "Nhưng lúc rời đi chúng tôi rõ ràng đã nói chỉ cần chờ ba tiếng đồng hồ mà thôi, để chúng tôi có thể bắt lấy hung thủ, như vậy một trăm người có thể bị hại trong tương lai cũng sẽ được cứu. Rõ ràng phương pháp vẹn toàn đôi bên đặt ở ngay trước mắt, tại sao các người lại làm như không thấy?"

Trường Sinh im bặt.

Tống Duệ liếc nhìn hắn, bóc trần mặt nạ dối trá của hắn: "Bởi vì ánh mắt và tư tưởng của ông chỉ thấy được trong phạm vi một mét xung quanh mình mà thôi, không thấy được xa hơn, cũng không muốn chạm tới cảnh giới sâu hơn. Ông chỉ thấy được trước mắt, không thấy được đại cục, nếu không phải chính phủ dùng một số tiền lớn để mời, ông căn bản sẽ không tới. Thực tế, mạng của một người hay một trăm người đều không phải là mạng trong lòng ông. Đối với ông mà nói, cứu bọn họ là tình cảm, không cứu là an phận."

Trường Sinh lập tức phản bác: "Anh nói bậy! Chúng tôi tới là để cứu người!"

Diêm bộ trưởng gật đầu: "Đúng, mấy người vì bốn triệu nên tới cứu người, mỗi người một triệu, ngay cả chi phiếu tôi cũng đã đưa mấy người rồi."

Gương mặt Trường Sinh nháy mắt vặn vẹo.

Tống Duệ nói: "Lâm Niệm Từ và Lâm Niệm Ân sớm đã nhúng tay vào vụ án này, sau khi bọn họ rời đi lại lục tục có bốn người bị giết hại. Nếu các người thật sự muốn quản thì sẽ không chờ tới tận bây giờ. Cho nên quên đi, đừng có dùng từ cao thượng để tự tâng bốc chính mình nữa, mạng người trong lòng các người không phải là mạng, các người vội vàng cứu Vương Uyển chẳng qua vì sợ phải gánh chịu trách nhiệm mà thôi."

"Thối lắm!" Trường Sinh tức giận tới phát run nhưng lại không nói được lời phản bác. Đúng vậy, trước khi chính phủ tìm tới thì bọn họ đã biết về vụ án này nhưng căn bản không nghĩ tới chuyện nhúng tay, bởi vì Phạn Già La là cố vấn cảnh sát, bọn họ không muốn dính líu tới. Cuối cùng bọn họ lại tới cứu người quả thật chính vì tiền, chuyện này không thể nào bàn cãi.

Mắt thấy sư huynh bị chận họng tới không còn lời nào để nói, Lâm Niệm Từ không thể không đứng dậy khom người: "Tôi cho rằng Vương Uyển đã sắp không chịu nổi nên mới tự ý cứu cô ấy ra. Tôi không ngờ hung thủ lại bị chúng tôi kinh động, xin lỗi."

"Một câu xin lỗi có thể bù đắp được tất cả sai lầm sao?" Ánh mắt sắc bén của Phạn Già La tựa hồ muốn đâm xuyên Lâm Niệm Từ đã già nua đi rất nhiều: "Theo lời cô nói thì quả thực cô rất giống Tống Ân Từ, tính cách của hai người quả thực giống như đúc, đều thích dùng danh nghĩa lương thiện để làm chuyện ác. Cô ta ôm vọng tưởng trở thành thần để gieo rắc tội nghiệt khắp nhân gian, mà cô dùng danh nghĩa cứu người để càng nhiều vô tội hơn phải chịu nguy hiểm. Lúc tình huống chuyển biến xấu đến mức không thể khống chế, cô có gánh vác được phần trách nhiệm này không?"

Thân thể Lâm Niệm Từ lảo đảo muốn ngã, giọng nói cũng biến thành nghẹn ngào: "Tôi... xin lỗi, tôi thật xin lỗi, tôi không ngờ được sự tình lại phát triển thành như vậy."

Phạn Già La lắc đầu: "Không phải cô không ngờ được mà là cố ý bỏ qua. Bởi vì tôi sớm đã đặt kết quả ở trước mắt cô, tôi rõ ràng đã nói nếu hành động trước thời gian thì hung thủ sẽ thế nào. Mà chính vì tôi tuyên bố rõ kết quả nên cô lại càng muốn chống lại. Cứu người không phải là mục đích thật sự của cô, đối nghịch với tôi mới là điều cô muốn. Chúng tôi nói các người đợi là đang dùng mạng của một người ra đánh cược, như vậy khi các người tổn hại đại cục, tùy ý hành động chính là mang một trăm mạng người trong tương lai ra đánh cược. Tôi nắm chặt trăm phần trăm tiền cược của mình, các người có được như vậy không?"

Lâm Niệm Từ bị ép hỏi tới á khẩu không thể trả lời, sau đó đột nhiên gục xuống ôm lấy ngực mình, giống như bệnh nhân bị bệnh tim phát bệnh. Ý nghĩ xấu xí nhất trong nội tâm cô đã bị người này lôi ra, đặt ngoài ánh sáng.

Lâm Niệm Ân đỡ lấy bả vai sư tỷ, quát lớn: "Cái gì mà một người sống trăm người chết, mày đừng có ở đó mà nói chuyện giật gân! Sư tỷ của tao chỉ cứu người mà thôi, phần công đức này là sự thật, hiện giờ không có người nào chết cả, này cũng là sự thật. Cho dù tương lai có người chết thì cũng không có quan hệ gì với sư tỷ, là lỗi của hung thủ."

"Quan hệ rất lớn, các người là người tu đạo mà ngay cả nhân quả báo ứng cũng không hiểu rõ. Các người cứu Vương Uyển làm hung thủ chạy mất, để hắn tránh được một kiếp, các người vì thế mà kết nhân với hắn, mà ác quả mà hắn trồng ra khẳng định có một phần của các người. Tội lỗi của hắn, mỗi người các người đều phải thay hắn gánh chịu."

Phạn Già La nhìn một vòng đám người, đột nhiên chuyển trọng tâm câu chuyện: "Biết Tống Ân Từ vì sao lại ngã xuống ở giữa đường thành thần không?"

Lời nói của cậu làm nhóm Trường Sinh đang phẫn nộ cứng đờ, ánh mắt cũng sáng quắc nhìn qua. Thân là người tu đạo, nghịch thiên thành thần là mộng tưởng của mỗi người.

"Bởi vì cô ta trực tiếp hoặc gián tiếp cứu quá nhiều người tội ác tày trời, tội nghiệt nặng nề của những người này đang chất chồng trên đầu cô ta, tiêu hao hết công đức của cô ta." Phạn Già La từng câu từng chữ nói: "Cô ta cho rằng mình đang hành thiện nhưng kỳ thực lại là tạo nghiệt, cô ta không chết thì ai chết? Cái gọi là thánh nữ Trạch Châu chẳng qua chỉ là một người không có tuệ căn, ngu si tột đỉnh, không biết mùi vị tục nhân mà thôi. Nếu cô ta có thể thành thần thì đúng là chuyện cười thiên hạ."

"Cậu đừng nói nữa, mẹ tôi không phải người như vậy!" Lâm Niệm Từ kích động tới lảo đảo như sắp ngất xỉu. Hình tưởng của mẹ ở trong lòng cô là tôn quý không gì sánh bằng. Mọi người trong tông môn vẫn luôn nói với cô, mẹ cô là người phụ nữ vĩ đại biết bao nhiêu, là sự tồn tại xứng đáng với danh nghĩa thần linh, là con người toàn vẹn không có tỳ vết.

Cô vẫn luôn kiêu ngạo vì mẹ mình, nhưng phần kiêu ngạo này lại bị Phạn Già La đánh nát không còn sót lại chút nào. Hắn rõ ràng đã rút đi xương sống của cô, để cô, thậm chí là mẹ cô, biến thành một kẻ hèn mọn đáng khinh.

Lâm Niệm Từ kích động tới trước mắt hóa thành màu đen, ngực và bụng đau nhức, đã bị nội thương nghiêm trọng.

Trường Sinh vỗ bàn, nổi giận: "Phạn Già La, mày ngậm máu phun người!"

Phạn Già La nhìn sang, chầm chậm nói: "Tôi có ngậm máu phun người hay không, chờ tôi tìm ra Tống Ân Từ thì chân tướng sẽ rõ ràng. Các người có thể đi nhưng phải giao ra trận pháp càn khôn na di. Hung thủ đã bị các người chọc giận, tiếp sau đó sẽ giết hại càng nhiều người hơn nữa, mà tôi có thể thông qua trận pháp cứu bọn họ ra, giảm bớt tội lỗi của các người."

Trường Sinh có chút sững sờ, sau đó hiểu ra: "Giỏi thật, mày nói nhiều như vậy hóa ra là muốn cướp trận pháp truyền thừa của phái Thiên Thủy bọn tao! Nghĩ hay quá nhỉ, bọn tao tuyệt đối sẽ không dạy cho mày!"

"Cho dù bên ngoài sẽ chết rất nhiều người, các người cũng không dạy?" Phạn Già La lạnh lùng ép hỏi.

Trường Sinh có một thoáng do dự, sau đó giống như chém đinh chặt sắt nói: "Không dạy, trận pháp đó có thể nghịch chuyển âm dương, nếu rơi vào tay mày thì không biết sẽ hại chết bao nhiêu người."

"Tôi có hại người hay không thì không nhất định, nhưng trên đầu các người đã treo rất nhiều mạng người. Xem ra ở trong lòng các người, mạng người quả nhiên không hề đáng giá."

"Mày nói hung thủ sẽ giết rất nhiều người, hắn thật sự sẽ giết người sao? Tao nói hắn sẽ thu tay lại đấy! Mày đừng có ở đó mà nói lời đe dọa, tao tuyệt đối sẽ không giao truyền thừa của phái Thiên Thủy cho mày! Năm đó ngay cả những thuật đơn giản sư tổ cũng chưa từng dạy cho mày, chính vì tâm tư mày quá xấu, ngài vẫn luôn phải đề phòng mày. Kết quả chứng minh cách làm của sư tổ là đúng, ngay cả sư thúc luôn xem mày như con ruột mà mày cũng có thể sát hại, có chuyện gì mà mày không dám làm?"

Nghe đối phương nhắc tới sư thúc, gương mặt bình tĩnh của Phạn Già La có một thoáng vặn vẹo. Một giây đó tâm tình mà cậu không thể ức chế đã bùng nổ, từ tường ầm ầm trút xuống suýt chút nữa đã đè chết mọi người. Ngoại trừ Tống Duệ, không ai cảm nhận được uy hiếp chí mạng ập tới.

Tống Duệ nắm lấy tay Phạn Già La, trầm thấp tới gần như không thể nghe thấy nói: "Không quản người khác nói gì, tôi vẫn sẽ vô điều kiện tin tưởng em."

Phạn Già La nắm chặt tay Tống tiến sĩ, giọng nói khàn khàn: "Năm đó lúc tôi vào sư môn, sư phụ từng nói với tôi, thân là môn đồ của phái Thiên Thủy, tế thế cứu nhân, giúp đỡ chính nghĩa, trảm yêu trừ ma là trách nhiệm mà tôi không thể trốn tránh. Nếu tôi trốn tránh trách nhiệm thì không xứng đáng tự xưng mình là người của phái Thiên Thủy. Mà bây giờ chỉ qua trăm năm ngắn ngủi, các người lại có thể xem mạng người như cỏ rác, thật sự làm tôi mở rộng tầm mắt. Rốt cuộc là tôi chối bỏ tông môn hay tông môn chối bỏ tôi?"

Cậu mở mắt ra, một lần nữa ép hỏi: "Các người thật sự có thể làm như không thấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat