[226.227.228] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[226] Linh Môi - Đại Khai Sát Giới

*****

Trước lúc Vương Uyển bị không gian tan vỡ cắt thành mảnh nhỏ, trên đường đã xảy ra rất nhiều vụ án mất tích. Cảnh sát còn chưa kịp điều tra rõ, sau khi Vương Uyển chết thì lại càng có nhiều thảm án xảy ra hơn.

Một người đàn ông trẻ tuổi buổi tối đi ra ngoài chạy bộ ở ngay dưới mắt đám bạn biến mất. Một giây trước còn nói cười, giây tiếp theo đã biến mất không thấy tăm hơi. Đám bạn còn chưa kịp hoàn hồn khỏi cơn khiếp sợ thì một trận mưa máu đã lả tả từ trên đỉnh đầu rơi xuống, kèm theo đó là những phần thi thể bị cắt rời, cảnh tượng đó đáng sợ như một cơn ác mộng.

Người xung quanh không có bất kỳ phản ứng nào, không phải không kinh sợ, mà là đã sợ tới hồn bay phách lạc luôn rồi.

Mười phút sau, những người chạy bộ khác trên con đường này cũng đột ngột biến mất, sau đó xuất hiện với hình thái thi thể bị cắt khúc. Ngay sau đó, cặp tình nhân chạy ở phía trước cũng gặp tai vạ. Lúc cảnh sát nhận được điện thoại chạy tới, cả con phố đã tung tóe máu tươi, từ đầu đường đến cuối đường, đường chính tới lối rẽ, tới tận lối vào tàu điện ngầm mới ngừng lại.

Cảnh sát lái xe kiểm tra con đường giống như địa ngục này, lần theo vết máu thì không khó nhìn ra quỹ tích hoạt động của hung thủ. Hắn rõ ràng là đi tới đâu liền giết người tới đó, muốn làm gì thì làm, không hề kiêng kỵ. Những sinh mạng đã chết đi đều hóa thành phân bón nuôi dưỡng hắn, giúp hắn ngày càng lớn mạnh hơn.

Lúc đầu hắn chỉ có thể thao túng một không gian, một khi tạo ra cũng không thể thu lại. Nhưng bây giờ, hắn có thể đồng thời thao túng hai không gian, hơn nữa chỉ một ý niệm là có thể làm không gian bị nghiền nát, có thể thu phóng tùy ý. Cặp tình nhân bị cắt thành khối chính là chứng minh tốt nhất.

Hắn đang trưởng thành, tốc độ hết sức kinh người.

Sau khi đi tàu điện ngầm chuyển tới nơi khác, hung thủ một lần nữa giết người hàng loạt, lần này mục tiêu của hắn là những bác gái trên quảng trường, hai người bị chộp vào không gian rồi biến thành thi thể bị xoắn nát xuất hiện trên quảng trường, lúc những bác gái khác may mắn sống sót bỏ chạy tứ tán, hắn đặt ánh mắt tới một nhà ba người ngồi bên suối phun trên quảng trường--- ba, mẹ và một đứa bé chỉ tầm ba tuổi.

Bọn họ đột nhiên biến mất, sau đó biến thành mưa máu ào ào đổ xuống suối phun, làm dòng nước trong veo bị nhuộm thành màu đỏ chói mắt, sau đó phun vọt lên cao. Tất cả mọi người ở quảng trường đều nhìn thấy một màn này, thị giác và tâm hồn bị tổn thương mà không có ngôn từ nào có thể diễn tả. Nếu không phải vì chạy như điên đến mức chân truyền tới cảm giác đau đớn, nếu không phải trái tim đang nảy lên kịch liệt, bọn họ nhất định sẽ cho rằng mình đang có một giấc mơ lạ lùng.

Lúc cảnh sát địa phương phái cảnh lực chạy tới quảng trường, nơi này đã biến thành núi thây biển máu, tình cảnh cực kỳ bi thảm. Ngay cả cảnh sát kỳ cựu bước tới hiện trường cũng cảm thấy nhũn chân, suýt chút nữa đã không đứng vững, càng miễn bàn tới đám cảnh sát trẻ tuổi, bọn họ vừa khóc vừa chụp hình lại để kiểm chứng, có vài người nhát gan loạng choạng té xỉu vào vũng máu.

Toàn bộ pháp y Kinh thị đều chạy tới quảng trường nhỏ này. Bọn họ gom các phần thi thể lại, sau đó báo một tin tức làm người ta sợ hãi với cấp trên: "Số lượng thi thể không khớp, không phải ít hơn mà là nhiều hơn. Chúng tôi đã xem qua camera giám sát, số người bị bắt trên quảng trường ước chừng mười chín người, hơn nữa phần lớn là cụ bà có tuổi, thế nhưng thi thể ở hiện trường có tới ba mưới sáu, đủ giới tính, ngay cả người trẻ tuổi cũng có."

Diêm bộ trưởng day day mi tâm hỏi: "Số thi thể nhiều hơn từ đâu ra chứ?"

Pháp y lấy ra một xấp hình chụp, đỏ vành mắt nói: "Vừa nãy chúng tôi đã đối chiếu một chút với những người được báo mất tích. Đương nhiên, đó không phải là toàn bộ số đã mất tích, những cô gái trẻ xinh đẹp đều bị hắn nhốt ở nơi nào đó, chỉ là chúng ta không nhìn thấy, cũng không có cách nào cứu."

Diêm bộ trưởng đè nén lửa giận ngút trời trong lòng, sau đó mới gọi điện thoại cho Trường Sinh.

...

Chu pháp y ở trong phòng bệnh khám nghiệm, cha mẹ Vương Uyển lúc đầu còn níu lấy đám Trường Sinh điên cuồng cấu xé, đánh đấm, về sau mệt mỏi thì ngồi bệt dưới đất mà khóc. Hối hận tới chậm giống như chất độc ăn mòn trái tim bọn họ, làm bọn họ đau khổ.

Khóc một phen, bọn họ bắt đầu chỉ trích lẫn nhau.

Ba Vương oán giận nói: "Khi đó Diêm bộ trưởng bảo chúng ta chờ ba tiếng, sao bà không chịu hả? Nếu bà chịu nghe theo thì hung thủ đã sớm bị bắt rồi, con gái của chúng ta cũng không chết!"

"Tôi không chịu, lẽ nào ông chịu? Người quỳ xuống dập đầu với đám đạo sĩ này là ai? Là ông!"

"Tôi nào biết hậu quả nghiêm trọng như vậy chứ? Diêm bộ trưởng cũng không nói rõ ràng với tôi mà!"

"Tôi cũng giống như ông, tôi có biết gì đâu! Nếu tôi sớm biết, ngay cả ba tiếng mà tôi cũng không chờ được hay sao?"

Hai người mắng một hồi liền tỉnh táo lại, lập tức nhào tới cào cấu nhóm Trường Sinh, lớn tiếng chửi mắng: "Đám đạo sĩ thúi bọn mày biết hậu quả đúng không? Diêm bộ trưởng không có khả năng không nói rõ với bọn mày! Sao bọn mày không chịu ngăn cản bọn tao chứ? Sao không khuyên bọn tao? Sao bọn mày lại để hung thủ chạy thoát, vì sao chứ? Bọn mày cố ý muốn giết chết Uyển Uyển đúng không?"

Con người luôn là vậy, xảy ra sai lầm lớn hay xui rủi thì không tìm kiếm nguyên nhân từ mình, chỉ biết trách móc người khác để giảm bớt đau khổ và áy náy trong nội tâm mình. Nhưng lời bọn họ nói ra lại trúng ngay tâm tư mà Trường Sinh không muốn để người ta biết.

Phạn Già La và Tống Duệ đã không ngừng nhấn mạnh hậu quả nếu bọn họ tự ý cứu người đánh động hung thủ chạy thoát, chính bọn họ cũng biết nó có khả năng tồn tại. Thế nhưng bọn họ lại dùng ý nghĩ 'bọn họ khẳng định không thể nào tìm ra tên hung thủ xuất thần nhập quỷ kia, cứu người trước và cứu người sau không có gì khác nhau' để tự thôi miên chính mình.

Bọn họ ôm tâm lý may mắn cứu người ra trước, lấy cái danh đẹp miệng là không mang mạng người ra cá cược, thế nhưng kỳ thực chỉ vì muốn đối nghịch với Phạn Già La mà thôi. Khi đó trong đầu bọn họ chỉ có một ý nghĩ âm u và ngoan cố là 'chúng ta việc gì phải nghe lời tên phản đồ này chứ? Chúng ta việc gì phải làm theo lời nó? Chúng ta cần phải dùng hành động để chứng minh mình đúng, mà mọi thứ nó làm đều là sai!' mà thôi.

Giống như lời Phạn Già La đã bóc trần, bọn họ đi cứu người không phải vì quá thiện tâm, mà là bị tư dục quấy phá. Hai chữ cao thượng hoàn toàn không dính dáng gì với bọn họ, thậm chí cách làm của bọn họ còn có chút ti tiện và ngu xuẩn.

Trên con đường tu đạo, Trường Sinh cũng không phải người không có tuệ căn, cho nên hắn hiểu được mình nên tỉnh lại. Trong quá trình này, vứt bỏ được thành kiến và thù hận, hắn rốt cuộc hiểu được mình đã sai ngay từ khi bắt đầu. Hắn đã làm chuyện đơn giản thành phức tạp, biến chuyện tốt thành chuyện xấu.

Trường Sinh giống như tảng đá ngồi cứng ngắc tại chỗ, tùy ý cha mẹ Vương Uyển đánh đấm. Hắn chỉ hận bọn họ không đánh nặng hơn một chút, lấy đi nửa cái mạng của mình cũng được. Mặc dù Vương Uyển bị hung thủ giết chết, thế nhưng hắn cũng chính là đồng lõa. Hắn không thể trốn tránh trách nhiệm!

Trường Chân thấy sư huynh không né tránh công kích của cha mẹ Vương Uyển thì cũng yên lặng ngồi bên cạnh. Tâm trí Lâm Niệm Ân vẫn còn bị trận mưa máu kia khóa chặt, căn bản không cảm giác được gì khác, tự nhiên cũng không giúp đỡ được gì. Lâm Niệm Từ không nhìn nổi, lảo đảo đi tới bên cạnh cha mẹ Vương Uyển, khom người xin lỗi bọn họ.

"Xin lỗi, trận pháp là tôi tự ý phát động, hai người muốn đánh thì xin hãy đánh tôi đi." Ánh mắt Lâm Niệm Từ lóe lên một tia sáng, lại giải thích: "Tôi thấy hai người khóc lóc cầu xin vì con gái mình nên không khỏi nghĩ tới cha mẹ tôi, vì quá xúc động nên mới làm vậy. Khi đó tôi chỉ muốn giúp Vương Uyển bình an thoát ra ngoài, không nghĩ tới chuyện khác. Xin lỗi, tôi sai rồi."

Nhưng cô ta thật sự chỉ vì thương xót mà kích động thôi sao? Không có tâm tư nào khác? Không phải vì khiêu khích Phạn Già La sao?

Điểm này ngoại trừ chính cô ta thì không ai biết. Trường Sinh và Trường Chân cũng sẽ không dùng ác ý để phỏng đoán vị tiểu sư muội đơn thuần này. Tính cách của cô quả thực giống hệt như sư bá Ân Từ, không thể chịu nổi chuyện bất bình thế gian, vẫn luôn gánh vác hết trách nhiệm lên mình, lấy cứu vớt sinh linh thiên hạ là nhiệm vụ. Cô liều lĩnh cứu Vương Uyển là có thể hiểu được, chính cô ấy không phải cũng phải trả ra cái giá nặng nề sao?

Mắt thấy cha mẹ Vương Uyển quả thực muốn xâu xé tiểu sư muội, Trường Sinh đang chìm sâu trong hối hận rốt cuộc tỉnh táo lại, tách hai bên ra.

Cha mẹ Vương Uyển nháo một chốc rồi lại suy sụp, đỡ nhau đi tới cuối hành lang, buồn thương khóc lóc. Trường Sinh nhìn chằm chằm huyết quang phía dưới cánh cửa phòng đóng chặt, giọng nói nặng nề: "Vừa nãy sư đệ sư muội cũng nghe thấy rồi đó, ngoại trừ Vương Uyển thì bên ngoài còn hơn ba mươi người mất tích. Tình thế đang phát triển theo hướng bết bát nhất. Hung thủ quả thực là do chúng ta thả đi, nhân quả này chúng ta đã dính rồi. Lúc Vương Uyển xảy ra chuyện, tu vi của ta đã đột nhiên khựng lại, nếu không chấm dứt nhân quả này thì đời ta cũng sẽ như vậy."

Hắn gục đầu xuống, nhìn đôi tay mềm nhũn vô lực của mình, trong lòng đầy bi thương. Hiện giờ tu vi của hắn gần như cạn kiệt không còn gì cả, đã là một tên phế nhân.

Trường Chân run giọng nói: "Sư huynh, ta cũng vậy, đan điền giống như đã xảy ra vấn đề, không có cách nào vận chuyển. Đan điền không thể vận chuyển, linh khí không thông, mà linh khí không thông thì tu vi vĩnh viễn không có cách nào khôi phục.

Bắp thịt trên mặt Trường Sinh run lẩy bẩy, sau đó im lặng nhìn sang sư đệ, sư muội.

Lâm Niệm Từ cũng yên lặng cảm nhận một phen, miệng còn chưa mở thì nước mắt đã từng dòng từng dòng rơi xuống. Người khác không khôi phục tu vi thì vẫn có thể sống như người bình thường, mà cô thì chỉ có thể đeo gương mặt già yếu này sống sót. Đối với người phụ nữ đã từng có nhan sắc xinh đẹp thì đây không thể nghi ngờ là hình phạt tàn nhẫn nhất trên thế giới.

Trường Sinh vỗ vỗ vai sư muội, giọng nói đầy thương tiếc và quả quyết: "Đừng lo, sư huynh sẽ nghĩ cách."

Lâm Niệm Từ gật đầu, nước mắt lại càng rơi lợi hại hơn.

Nhóm người đang an ủi lẫn nhau thì điện thoại của Diêm bộ trưởng gọi tới, giọng nói rất cứng rắn. Trong lòng Trường Sinh nổi lên dự cảm không may, đang muốn hỏi rõ tình huống thì đầu bên kia đã cúp máy, lộ rõ ý tứ không cho phép cự tuyệt.

Trường Sinh muốn để sư đệ sư muội ở lại bệnh viện, tự mình đi xem nhưng lại bị từ chối. Rơi vào đường cùng, hắn không thể làm gì khác hơn là dẫn ba người vội vội vàng vàng chạy tới quảng trường Hạnh Phúc. Ở trên đường, Trường Sinh cũng tưởng tượng qua đủ tình huống, cũng nghĩ biện pháp giải quyết, thế nhưng khi tới hiện trường, nhìn thấy tình cảm thảm khốc đó, hắn mới biết được trí tưởng tượng của mình nghèo nàn tới mức nào.

Trước mắt hắn là một mảnh núi thây biển máu, trong đầu hắn vang lên hồi chuông báo tử, hắn vừa đi tới rìa quảng trưởng thì đầu gối đã khuỵu xuống dập xuống đất. Thì ra khi sợ hãi tới cực điểm, người ta thật sự sẽ theo bản năng mà quỳ xuống, không phải vì cầu xin tha thứ hay sám hối, chỉ thuần túy là run chân mà thôi.

Ở trong huyền môn hắn cũng có thể coi là nhân vật oai phong số một số hai, lệ quỷ bắt được vô số, nhưng chưa từng thấy qua cảnh tượng nào thảm khốc đến vậy. Trong lúc hoảng hốt hắn cảm thấy mình đã bước một chân vào địa ngục. Trước mắt tất cả đều là máu, từng mảnh thi thể, từng vũng máu, nơi sâu thì có thể vượt qua mắt cá chân. Cả một quảng trường lớn như vậy được máu tươi vẩy lên, bao nhiêu mạng sống đã mất đi chứ?

Trường Sinh quả thực không dám nghĩ.

Trường Chân đi theo ở phía sau đặt mông ngã ngồi dưới đất, đầu ngón tay run rẩy chỉ phía trước, miệng run lẩy bẩy không nói được một câu đầy đủ: "Sao, sao lại vậy, sao lại có thể như vậy?"

Lâm Niệm Từ và Lâm Niệm Ân sợ tới choáng váng, thân thể khựng lại tại chỗ, linh hồn thì muốn chạy trốn khỏi luyện ngục đáng sợ này.

Diêm bộ trưởng giẫm lên mặt đấy đầy máu loãng, lạnh lùng nói: "Trường Sinh đạo trưởng, nhìn thấy không? Đây chính là hậu quả khi các người tự tiện chủ trương! Trước đó không phải các người nói một người phải cứu, trăm người cũng phải cứu à? Tốt lắm, tôi cho các người cơ hội để bù đắp sai lầm, các người dạy trận bát quái kia cho Phạn lão sư, để cậu ấy cứu người ra. Số thi thể ở đây vẫn chưa phải toàn bộ, chúng tôi đánh giá sơ lược thì còn khoảng mười bảy mười tám cô gái bị Mã Du nhốt trong không gian. Đây là số liệu thống kê được báo nguy, số chưa bị phát hiện và chưa được báo mất tích thì không biết có bao nhiêu! Trường Sinh đạo trưởng, lần này mấy người sẽ không làm như không thấy nữa chứ?"

Trường Sinh ngẩng đầu, vành mắt đỏ bừng nhìn Diêm bộ trưởng, qua một hồi lâu mới khàn giọng nói: "Tôi sẽ gọi điện thoại cho sư phụ."

Hắn dùng cả tay và chân đứng dậy, trốn qua một bên gọi điện thoại, trước tiên hỏi tình huống của sư tổ, biết người vẫn còn bế quan liền báo cáo tình huống đại khái. Đầu dây bên kia không chút do dự cự tuyệt, cũng hạ lệnh cưỡng chế: "Đưa điện thoại cho Diêm bộ trưởng, ta tự nói chuyện với ông ta."

Diêm bộ trưởng và Tri Phi đạo trưởng có tiếp xúc vài lần, cũng rất có hảo cảm, trong trí nhớ vị đạo trưởng này vẫn luôn nhân từ, xem trọng chuyện cứu tế, thường xuyên nói tới chuyện cứu giúp muôn dân. Bây giờ có chuyện cần phải cứu giúp, ông không có khả năng không đồng ý.

Diêm bộ trưởng cho rằng nhóm Trường Sinh cự tuyệt không chịu giao trận pháp là vì tiểu bối không hiểu chuyện, hoặc là không làm chủ được chứ không phải trái tim sắt đá, không ngờ Tri Phi đạo trưởng ở bên đầu dây bên kia lại quyết đoán nói: "Chúng tôi sẽ không truyền trận pháp cho người ngoài, Diêm bộ trưởng, ông không cần bức ép đồ đệ của tôi, quy củ phái Thiên Thủy chúng tôi đã lưu truyền mấy nghìn năm rồi, sẽ không thay đổi."

Diêm bộ trưởng suýt chút nữa đã cắn nát răng, lạnh lùng nói: "Để tôi mở camera cho ông biết hiện giờ là tình huống gì, sau đó ông hãy nói chuyện với tôi!"

Thái độ của Tri Phi đạo trưởng rất kiên quyết: "Đồ đệ của tôi đã nói rồi, tôi không cần xem cũng biết là tình cảnh gì."

"Vậy vì sao bọn ông lại không chịu cứu người? Đạo hiệp bọn ông ăn c*t à?" Diêm bộ trưởng chỉ hận không thể nắm đầu lão già chết tiệt này lôi ra khỏi điện thoại, ép hỏi trận pháp. Kỳ thực ông đã sớm giao đoạn video giám sát lúc Trường Sinh và Trường Chân vẽ trận pháp cho Phạn lão sư, thế nhưng Phạn lão sư nói ngoại trừ đường có thể nhìn thấy thì còn những đường nét mảnh hơn cả sợi tóc đã bị ẩn đi, phải kết hợp cả hai mới có thể tạo thành trận pháp hoàn chỉnh, dùng mắt để quan sát thì không thể nào học được, phải có người nắm tay chỉ dẫn.

Nếu không phải vậy, cậu cũng không muốn giao tiếp với nhóm Trường Sinh. Nói khó nghe là phái Thiên Thủy đã lọt vào sổ đen của chính phủ, sau chuyện này, cấp trên nhất định sẽ chèn ép bọn họ.

Tri Phi đạo trưởng cảm nhận được Diêm bộ trưởng đã kiên nhẫn tới cực hạn, lập tức thay đổi chủ đề: "Họa là do phái Thiên Thủy chúng tôi gây ra, tự chúng tôi sẽ thu thập sạch sẽ. Trận pháp kia chúng tôi sẽ không dạy cho người ngoài nhưng sẽ phái đệ tử khác tới khởi động trận pháp cứu người. Bọn chúng sẽ tới rất nhanh, Diêm bộ trưởng, ông có thể tùy ý sai phái chúng làm việc."

Lúc này biểu tình căng thẳng của Diêm bộ trưởng mới thả lỏng một chút.

Tri Phi đạo trưởng lại ra lệnh: "Trường Sinh, nếu các trò muốn kết thúc phần nhân quả này thì nhất định phải bắt lấy tên hung thủ kia, ngăn cản hắn tiếp tục làm ác. Phần công đức này có thể trung hòa được tội nghiệt của các trò."

Trường Sinh cúi đầu, kiên định nói: "Sư phụ, chúng con biết, chúng con nhất định sẽ tự tay bắt lấy hắn!"

Cùng lúc đó, Phạn Già La cũng nói với Tống Duệ: "Năng lực của kẻ này rất đáng sợ, đề phòng hắn lợi dụng ngọc bội gây ra tai vạ, tôi nhất định phải tự tay bắt hắn."

[end 226]

[227] Linh Môi - Không Thể Cứu Vãn

*****

Phái Thiên Thủy là phái đứng đầu huyền môn, điều kiện thu nhận đồ đệ rất gắt gao, tâm tính không tốt, thiên phú không cao đều bị chặn lại ở ngoài cửa, chỉ chừa lại tinh anh trong tinh anh. Cũng vì thế, môn đồ phái Thiên Thủy quả thực không nhiều lắm, mặc dù triệu tập hết toàn bộ người ở Kinh thị, thậm chí là ở các khu vực xung quanh cũng chỉ được hai mươi mốt người mà thôi.

Học đạo pháp xong, nắm giữ được sức mạnh cường đại mà người bình thường cả đời này cũng khó có thể tưởng tượng, nhóm đệ tử này đều rất kiêu ngạo, sau khi tới cũng không chịu nghe lời cảnh sát chỉ huy, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn Diêm bộ trưởng, chỉ xúm tới chỗ Trường Sinh, chờ hắn lên tiếng.

Ấn tượng của Diêm bộ trưởng về phái Thiên Thủy ngày càng kém, thầm nghẹn một chốc mới tức giận nói: "Đi thôi, tôi dẫn mấy người tới chỗ những cô gái kia mất tích. Không gian của Mã Du vốn không thể di động, người mất tích sẽ bị vây nhốt ở chỗ biến mất, chỉ là chúng ta không nhìn thấy mà thôi. Nhưng bây giờ đã khác, trong quá trình chạy trốn Mã Du tựa hồ đã lĩnh ngộ được phương pháp làm không gian di động, hắn đã đưa thi thể của những người bị giết ở nơi khác tới quảng trường Hạnh Phúc, vì thế chúng ta cũng không biết rốt cuộc những cô gái bị bắt đang ở nơi nào. Hắn có thể lớn mạnh được như thế, ít nhiều gì cũng nhờ Trường Sinh đại sư."

Diêm bộ trưởng nhịn không được trào phúng một câu. Ông xuất thân từ quân đội, đời này hận nhất là những kẻ không có cái nhìn đại cục và không có tính kỷ luật. Mà Trường Sinh và Lâm Niệm Từ tùy ý làm bậy đã phạm vào kiêng kỵ của ông, còn biến một vụ án vốn có thể thuận lợi phá giải trở thành thảm án thế kỷ. Bây giờ cả Kinh thị bị bao trùm trong quầng mây đen khủng bố, trên mạng có đủ suy đoán và tin vịt, làm lòng người bàng hoàng, khủng hoảng.

Bởi vì chuyện này mà Diêm bộ trưởng bị cấp trên quở trách không ít, gánh nặng trên đầu vai cũng sắp ép vụn ông. Con người thẳng thắn, cương nghị, rắn rỏi như ông, sau khi tới quảng trường Hạnh Phúc cũng nhịn không nổi mà bật khóc một trận. Lúc này đây nhìn thấy đám Trường Sinh, những kẻ gián tiếp dẫn tới cọc thảm án này, biểu tình chán ghét của ông không thể nào che giấu được.

Trường Sinh yên lặng nhẫn nhịn bị châm chọc, thế nhưng một tinh anh của phái Thiên Thủy thì không chịu nổi cơn tức này, chất vấn: "Mã Du nổi điên thì có liên quan gì tới đại sư huynh chứ? Nói không xuôi tai, nhưng chúng tôi tới đây là may mắn của mấy người, nếu chúng tôi không muốn tới, mấy người có cầu cũng không được đâu! Sư huynh tôi tốt bụng muốn cứu người còn bị mấy người oán trách là sao?

Phái Thiên Thủy xưa nay nổi danh cứng cỏi trong huyền môn, vì thế đồ đệ cũng kiêu ngạo hơn người. Bọn họ căn bản không xem mình là người thế tục mà là một sự tồn tại siêu thoát vượt trội, vì thế mặc kệ người trước mắt có phải là quan lớn hay không, muốn mắng liền mắng.

Diêm bộ trưởng không thèm tranh cãi với một đứa tiểu bối, thứ nhất, ông cảm thấy tâm tính những người này kiêu ngạo lại cố chấp, thảo luận cái nhìn đại cục với bọn họ thì chẳng khác nào đàn gảy tai trâu; thứ hai, ở đầu khác đang có rất nhiều cần cứu viện, ông không có khả năng lãng phí thời gian vào loại chuyện không có ý nghĩa này.

Ông co giật cơ bắp trên mặt, ánh mắt trở nên kiên định. Phái Thiên Thủy này rõ ràng chính là một khối u ác tính, chờ chuyện Mã Du kết thúc, ông nhất định phải chỉnh đốn lại vị trí của phái Thiên Thủy ở thế tục!

Trường Sinh tự biết mình đuối lý, quát một tiếng bảo sư đệ ngừng nói, nhưng cũng không giải thích rõ nguyên do. Thực rõ ràng, sư phụ không nói cho bọn họ biết rõ tình huống, chỉ bảo bọn họ tới giúp cảnh sát thu thập cục diện rối rắm chứ không nói cục diện này là do đệ tử của phái Thiên Thủy tạo thành.

Trường Sinh thân là đồ đệ đứng đầu phái Thiên Thủy, cũng khá coi trọng mặt mũi, trong lòng thầm cân nhắc một phen, cuối cùng không nói gì. Trường Sinh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat