[235.236.237] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[235] Linh Môi - Mã Du Tự Tìm Đường Chết

*****

Chu Hạ chật vật trở lại phòng bệnh, khóe miệng xanh tím, trán còn sưng một cục u thật to, màn hình điện thoại cũng bị nứt, trên mặt lại là nụ cười vui sướng khó có thể ức chế. Con gái Chu Tuệ của hắn vẫy vẫy bàn tay bé xíu, mở miệng liền hỏi: "Ba ba, con nhớ mẹ, bao giờ mẹ mới về ạ?"

Từ khi cơn sốt giảm đi, ý thức rốt cuộc tỉnh táo lại, cô bé không ngừng lẩm bẩm những chuyện này, lúc truyền dịch cũng hỏi, lúc ăn cháo cũng hỏi, lúc đắp chăn xem TV cũng hỏi. Bởi vì bị kích thích quá mãnh liệt, cô bé đã sớm quên đi hình ảnh bà nội bị cắt thành khối rớt vào trong suối phun.

Mỗi khi con gái hỏi, Chu Hạ sẽ đỏ vành mắt rồi cố nén bi thương bịa ra một lời nói dối: "Mẹ tăng ca ở công ty, rất nhanh sẽ về với con thôi." Sau đó hắn quay đầu, đưa lưng về phía con gái mà lén lau nước mắt.

Nhưng lần này, vành mắt Chu Hạ vẫn đỏ như thế, nhưng không phải vì bi thương nữa, mà là vui mừng không có cách nào kiềm chế. Hắn nâng gương mặt vẫn còn hơi nóng của con gái, hưng phấn nói: "Mẹ đang trên đường, rất nhanh sẽ tới với con. Đợi con truyền dịch xong rồi, ba sẽ dẫn con đi tìm mẹ."

Chu Tuệ trong tiềm thức nhớ rõ gì đó, nghe vậy thì vui sướng hét chói tai: "Ba nói thật ạ? Không phải ba đang gạt con chứ?"

"Thật, là thật, lần này tuyệt đối là thật." Chu Hạ ôm chặt con gái, dụi mặt vào hõm vai con bé điên cuồng trào nước mắt. Mẹ mất đã là việc không thể nào thay đổi, nhưng vợ quay trở lại mang tới hi vọng vô hạn cho gia đình sắp tan vỡ này.

Hai cha con ôm nhau một lúc lâu mới tách ra, sau đó cô bé chỉ gương mặt đầy nước mắt của cha mình, ngây thơ nói: "Vừa khóc vừa cười, chó vàng đi tiểu, ha ha ha!" [Câu tiếp theo là: con gà đánh chiêng, con vịt thổi kèn. Đây là bài hát thiếu nhi vùng Trùng Khánh đầu thập niên 1980]

Chu Hạ rút mấy tờ khăn giấy lau mặt mình và con gái, sau đó thả lỏng nằm bẹp xuống giường. Điện thoại của hắn vẫn còn đang chấn động, phần lớn là bạn bè người thân gửi tin nhắn tới an ủi. Người anh em hại hắn bị đám đông vây đánh cũng không ngừng gửi tin tới, từng cái từng cái đều là lời nguyền rủa, chửi bới Phạn Già La.

Chu Hạ liếc đại khái một chút, nhất thời tức giận tới đỏ mắt, nhấn nút ghi âm, sau đó không chút lưu tình mắng: "Cương Tử, tao vốn nghĩ tới tình anh em thân thiết mấy chục năm của chúng ta mà không thèm để ý tới mày, mày chịu yên thì tao cũng không thèm xé mặt. Nhưng tao không ngờ mày con mẹ nó càng nói lại càng quá đáng! Mày không xem tin tức à, mày không thấy trong số con tin được giải cứu có chị dâu mày à? Người mày mắng là ai? Là ân nhân cứu mạng của chị dâu mày! Sau này còn để tao nghe thấy mày mắng chửi Phạn lão sư, ông mày thấy mày một lần sẽ đánh một lần! Chó má, mày có bản lĩnh như vậy sao không đi khiêu chiến Mã Du kia đi? Hừ, tao không thèm nói nhiều với mày, vì nhà mày không có ai chết nên mày đứng nói chuyện mà đéo biết đau eo, nếu nhà mày có người chết thử xem, tao xem xem mày còn dám chửi bới Phạn lão sư như vậy nữa không! Mày cứ không chịu tích khẩu đức như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày gặp báo ứng thôi!"

Chu Hạ gửi đoạn ghi âm này đi, sau đó quyết đoán xử nick 'người anh em tốt' này đi, tới hôm nay hắn mới phát hiện, giao du với người có tam quan bất chính như thế này chính là một loại tự hủy. Người luôn xem người khác thối như c*t chó thì trong lòng hắn cũng chất chồng đầy c*t chó mà thôi.

Sau khi kéo đen phương thức liên lạc của người anh em này, Chu Hạ liền vội vàng đăng nhập tài khoản mạng xã hội của mình, xóa bỏ những bài viết từng hắc Phạn lão sư của mình. Mặc dù đã kịp thời phản ứng, thế nhưng khi login vẫn bị rất nhiều dân mạng vây công. Hiện giờ dân chúng không vừa mắt nhất chính là đám antifan này, túm được kẻ nào cũng phải nghiêm khắc mắng vài câu.

Sau khi xóa bỏ đi những bài viết bẩn thỉu đáng xấu hổ kia, Chu Hạ nghiêm túc viết: [Xin lỗi Phạn lão sư, và còn, cám ơn cậu đã cứu vợ tôi, cũng đã cứu cả nhà chúng tôi.] rồi up lên trang chủ weibo, lúc này hắn mới thở phào một hơi, nháy mắt có cảm giác linh hồn được cứu rỗi.

Nôn nóng chờ đợi hơn nửa ngày, bệnh viện rốt cuộc cũng thông báo Chu Hạ có thể tới gặp người nhà vừa được giải cứu của mình. Hắn vội vàng ôm con gái đi thang máy tới trung tâm hồi sức ở tầng mười lăm, còn chưa đi vào phòng bệnh đã nghe thấy tiếng cười sang sảng của cha mình.

Ba Chu lúc ban sáng còn tuyệt vọng đến mức muốn nhảy lầu, nhưng giờ đây lại rất vui vẻ, không ngừng khuyên nhủ con dâu uống canh gà nhiều một chút. Con người là một sinh vật có ý chí rất ngoan cường, trong lúc tuyệt vọng cực hạn chỉ cần có được một tia hi vọng, không cần nhiều, chỉ một tia tí tẹo như tia lửa mà thôi, bọn họ cũng có thể nhanh chóng phấn chấn lại.

Lúc con dâu được giải cứu, ba Chu đứng nhìn từ ban công, suýt chút nữa ông đã vui tới phát điên, nỗi đau đớn vì mất đi bạn già nhờ vào niềm vui này mà tản đi hơn phân nửa. Lúc con tin được cứu, tâm tình của những người may mắn sống sót bọn họ cũng được giải cứu.

Chu Hạ ôm con gái vội vàng chạy tới hai bước, vọt vào phòng bệnh, thấy sắc mặt vợ mình có chút tái nhợt nhưng ánh mắt lại đặc biệt sáng ngời, còn chưa nói được lời nào mà nước mắt hắn đã rơi. Chu Tuệ hệt như bé chim nhỏ nhào vào trong lòng mẹ, kích động oa oa òa khóc.

Chu Hạ đi tới ôm lấy vợ, cũng kéo cha mình đang đứng ở bên cạnh tới, nức nở nói: "Không quản trước kia xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng phải quên đi niềm đau, dũng cảm sống sót. Một nhà chúng ta tuyệt đối không thể tan rã!"

Ngoại trừ Chu Tuệ vẫn mờ mịt, mọi người đều đỏ vành mắt gật đầu. Mẹ Chu Tuệ lau nước mắt, đột nhiên nói: "Chồng à, cái nhà này có tan hay không thì phải xem biểu hiện của anh. Sau này nếu anh còn dám hắc Phạn lão sư nữa, em sẽ ly hôn với anh."

Chu Hạ vẫn còn đang cảm động: ...

*

Toàn bộ Kinh thị trải qua một phen vui buồn lẫn lộn, nội tâm trải qua truyệt vọng rốt cuộc cũng được xây dựng lại. Trận tàn sát của Mã Du đã ngừng lại, không còn người đột nhiên mất tích nữa, cũng không có mưa máu tầm tã và vô số khối thi thể từ không trung rơi xuống. Nhân viên công tác tập trung ở quảng trường Thời Đại dần dần tản đi, chỉ giữ lại vài nhân viên công tác và người phụ trách.

Tống Duệ không nhúc nhích đứng ở trung tâm quảng trường, yên lặng nhìn chiếc ghế dựa mềm trống rỗng kia. Hứa Nghệ Dương được anh nắm tay cũng đang không chớp mắt nhìn chiếc ghế kia. Vẻ mặt của bọn họ rất an tĩnh, tròng mắt đen kịt đầy ắp một tầng hơi nước ướt át, cũng không biết là vị gió thổi lạnh hay bị bi thương thấm ướt.

"Khuyên bọn họ đi vào sưởi ấm đi, nhiệt độ hôm nay dưới không độ đấy, lạnh chết người luôn." Tôn Chính Khí áp sát tai bạn gái thì thầm.

Hồ Văn Văn liếc trắng mắt, tức giận quát lớn: "Có thể không nói tới cái chữ kia không vậy, xúi quẩy!"

Tôn Chính Khí cảm thấy cũng đúng, vội vàng nhấc tay đầu hàng. Hai người từ chiếc lều được dựng tạm thời đi ra ngoài, tận tình khuyên nhủ Tống Duệ và Hứa Nghệ Dương, nhưng chỉ nhận được sự trầm mặc.

Trường Sinh và Trường Chân ở trong một chiếc lều khác, lo lắng nói chuyện với nhau.

"Sư huynh, anh nói coi Phạn Già La có thể trở lại không?"

"Có thể."

"Anh có lòng tin với cậu ta như vậy à?"

"Cậu ta sống bao nhiêu tuổi rồi, Mã Du sống bao nhiêu tuổi rồi? Hai người đó có thể so sánh sao?"

"Vậy thì cũng đúng. Vậy anh nói coi sao Mã Du này lại lợi hại như vậy? Có người nói trước đây hắn chỉ là người bình thường mà thôi, không hề có năng lực đặc biệt gì cả."

"Tôi cũng không biết, vụ án này có rất nhiều điểm đáng ngờ, chỉ tiếc cảnh sát không cho huyền môn nhúng tay."

"Niệm Từ sao rồi? Anh gọi điện thoại cho Niệm Ân hỏi một chút xem."

"Vừa mới hỏi rồi, nội tạng Niệm Từ đang suy kiệt, bác sĩ cũng không biết em ấy bị làm sao."

"Chúng ta chỉ bị đình trệ hoặc rút lui tu vi thôi, sao chỉ có sư muội bị phản phệ nghiêm trọng như vậy chứ? Người cũng đâu phải em ấy giết."

"Chuyện này thì tôi cũng không rõ lắm. Nếu muốn cứu sư muội thì chúng ta chỉ có thể chờ sư tổ xuất quan thôi."

"Niệm Từ liệu có chờ được không?"

Trường Sinh trầm mặc một hồi lâu mới chậm rãi lắc đầu, theo tình huống này thì chỉ sợ không chờ được. Nội tâm Trường Sinh đau đớn, Lâm Niệm Ân liền gọi một cuộc điện thoại tới, nói là sư tỷ có khả năng không chịu nổi, không bằng trước tiên đưa tới Long Ẩn Tự để các vị hòa thượng niệm kinh tiêu nghiệp, nói không chừng có thể cứu.

Ánh mắt Trường Sinh sáng ngời, lập tức đồng ý.

Lúc thế giới bên ngoài vì sinh tồn mà giãy giụa, Phạn Già La ở trong không gian ngừng thế tấn công mạnh liệt, thu từ trường lại bao quanh người mình, lẳng lặng đứng đó. Khó khăn lắm mới có được cơ hội thở dốc, Mã Du thử cảm ứng các không gian khác thì phát ra tiếng gào rống giận khàn khàn: "Mày đùa giỡn tao! Mày đã thả hết toàn bộ con mồi của tao!"

Hắn xếp không gian chỗ ở của mình ở phía trên không gian của Phạn Già La, cô lập với ngoại giới, nếu không chủ động cảm ứng hắn sẽ không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, vì thế hiển nhiên cho rằng số con tin kia do Phạn Già La thả đi.

Trong lúc tức giận không kềm được, kiêng kỵ và thù hận mà hắn dành cho người này cũng bùng lên tới đỉnh điểm. Thế nhưng không chờ hắn kịp làm gì, Phạn Già La mới nghỉ ngơi chừng mười mấy giây đã tiếp tục phóng từ trường, đùng một tiếng đụng lõm vách tường kim loại.

Tiếng gào thét điên cuồng của Mã Du ngừng lại, sau đó kêu lên một tiếng đau đớn, giống như đột nhiên bị người ta đập một quyền vào bụng vậy, đau đến mức không kêu nổi thành tiếng.

"Thằng chó chết này! Tao sẽ giết mày!" Hắn thở hổn hển một lúc lâu mới phát ra tiếng thề độc, sau đó dốc hết toàn lực đè ép không gian này.

Vách tường kim loại bị lõm chậm rãi khôi phục bằng phẳng, sau đó từng tấc từng tấc thu nhỏ lại, cố gắng muốn nghiền Phạn Già La thành thịt nát. Từ trường của Phạn Già La ngăn cản vách tường co lại, ép chúng nó phải giãn ra. Hai người cứ như đang kéo co, kéo qua rồi kéo lại; hoặc là như đang đang thi bẻ tay, mày tăng một phần lực thì tao cũng phải tăng thêm một phần lực, xem thử xem xương ai gãy trước.

Không thể nghi ngờ, Phạn Già La là kẻ địch mạnh nhất mà Mã Du từng gặp phải, mặc dù ngoài miệng không thừa nhận nhưng trong lòng hắn biết rõ, người này quả thực lợi hại hơn mình, bởi vì biểu tình của Phạn Già La từ đầu đến cuối vẫn luôn bình tĩnh lạnh nhạt, không hề hoang mang, chưa từng chảy một giọt mồ hôi, cũng chưa từng nhíu mày tới một lần. Hắn quá ung dung!

Cảm giác sợ bị đánh bại quanh quẩn trong lòng Mã Du, kích thích hắn lại càng muốn phân thắng bại hơn. Vì thế hắn đảo con ngươi đỏ như máu của mình, vô sự tự thông nắm giữ kỹ xảo làm không gian biến hình.

Phạn Già La tựa hồ cảm giác được, lập tức thu hồi đôi tay chống đỡ trên vách tường, đè ép từ trường cuồn cuộn của mình vây quanh người. Khoảnh khắc một sát na Phạn Già La điều chỉnh sức mạnh xong, vách tường kim loại xuất hiện rất nhiều gai nhọn sắc bén, cây nào cây nấy dài hơn một mét, có thể ghim mọi thứ bên trong không gian thành con nhím.

Thấy ý nghĩ của mình lại có thể biến thành sự thật, Mã Du phát ra tiếng cười càn rỡ, giây tiếp theo thì hoảng hốt tới ho khan. Chỉ thấy số gai nhọn kia khi sắp chạm vào Phạn Già La lại bị bẻ gãy, mềm nhũn ra như bùn nhão.

Phạn Già La thì đứng thẳng ở giữa số gai nhọn chi chít đó, ánh mắt an tĩnh, tư thế bình thản. Cậu hơi ngửa đầu lên nhìn bộ đàm, tựa cười mà không cười nói: "Đừng nói với ta, mi chỉ có chút bản lĩnh này mà thôi."

Cậu vừa dứt lời, toàn bộ mớ gai gọn ở xung quanh bị từ trường vô hình chấn nát, thậm chí còn cả lòng kiêu ngạo và tự phụ 'thần linh' của Mã Du. Hắn thở phì phò mà không nói được tiếng nào, bởi vì sự thật chứng minh hắn căn bản không phải đối thủ của người này.

Phạn Già La lắc đầu cười khẽ, sau đó không nhanh không chậm ngồi xuống, chân khép lại, đầu ngón tay bấm ấn niệm thần chú, bắt đầu minh tưởng.

Mã Du thở hổn hển một hồi, sau đó lại đắc ý cười khẽ: "Ha ha ha, mày cũng chỉ mạnh hơn tao một chút mà thôi, máy có bản lĩnh phá vỡ được không gian của tao sao? Nếu mày không đánh tan được thì tao sẽ vây khốn mày! Mấy ngày mấy đêm không ăn không uống, tao muốn xem xem mày còn lớn lối được nữa không!"

Phạn Già La vốn không cần ăn không cần uống vội vàng ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt bối rối, sau đó dốc hết sức phóng ra từ trường va chạm không gian, giống như muốn chạy trốn. Mã Du cũng vội vàng dốc toàn lực áp súc không gian, vây khốn Phạn Già La chặt chẽ hơn. Hai người lại đối chiến, hơn nữa từ giao phong kịch liệt biến thành trận chiến tiêu hao trong im lặng.

Mã Du tự cho là bắt được điểm yếu của kẻ địch mệt mỏi thở hồng hộc, sau đó bật cười ha hả trầm thấp, giọng cười đầy điên cuồng và tự đắc.

Phạn Già La từng chút nới rộng không gian, cách một khoảng thời gian lại thu lại một chút, giả vờ kiệt sức. Cậu cúi thấp đầu nên Mã Du căn bản không nhìn thấy khóe môi đang khẽ nhếch lên của cậu. Trong trò chơi mèo vờn chuột này, một ngày trôi qua, tiếp sau đó là ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư...

Phạn Già La từng chút suy yếu từ trường của mình, cũng ngồi bất động một chỗ. Mà Mã Du càng đánh càng thoải mái cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng, thường xuyên ở trên đỉnh đầu cậu phát ra tiếng cười càn rỡ.

*

Tốc độ thời gian trôi trong không gian tương đồng với bên ngoài, ngày thứ nhất, mọi người thực hi vọng đứng trên quảng trường chờ đợi; ngày thứ hai, bắt đầu có người hốt hoảng; ngày thứ ba, Hồ Văn Văn và Tôn Chính Khí phụ trách canh giữ ở quảng trường lén ôm khóc mấy trận; ngày thứ tư, có người cảm thấy tuyệt vọng: ngày thứ năm, Diêm bộ trưởng tới, Mạnh Trọng tới, Tống Ôn Noãn tới, nhóm Nguyên Trung Châu cũng tới, ngay cả Trường Sinh và Trường Chân từng có thù oán với Phạn Già La cũng tới.

Bọn họ không chớp mắt nhìn chiếc ghế dựa mềm kia, trong lòng thầm cầu nguyện kỳ tích, gương mặt bị gió lạnh thổi tới hanh khô dần dần nhuộm đẫm một tầng bi thương nồng đậm. Bởi vì bọn họ biết, trong tình huống không ăn không uống, không ai có thể an bình sống quá năm ngày.

Thỉnh thoảng có quần chúng tụ tập lại trên con phố cạnh quảng trường nhưng bị quân nhân làm nhiệm vụ nhắc nhở và ngăn cách ở bên ngoài. Tài xế lái xe ngang qua quảng trường vẫn luôn thả chậm tốc độ, mở cửa sổ ra xem một hồi. Trật tự xã hội ở Kinh thị tựa hồ đã khôi phục bình thường, người đi làm thì tới công ty, người đi học thì tới trường, nhưng trái tim của mọi người đã bị một sợi dây buộc lại với nhau, gắn chặt với cái ghế dựa mềm này.

Những lời cầu phúc cho Phạn Già La ngày ngày xuất hiện trên TV, trên mạng, thậm chí là trên băng rôn trên đường. An toàn của cậu trở thành chuyện mà mọi người nhớ mong nhất.

Diêm bộ trưởng vẫn giữ lại một kênh phát sóng trực tiếp cái ghế này, cho dù hi vọng ngày cảng trở nên xa với cũng chưa từng từ bỏ. Ông khoác một chiếc áo khoác dày lên vai Hứa Nghệ Dương, lại vỗ vỗ vai Tống Duệ, khuyên nhủ: "Cậu dẫn đứa nhỏ trở về ngủ một giấc đi, còn chờ đợi nữa thì thân thể cả hai sẽ suy sụp mất!"

"Không cần, em ấy đã sắp ra rồi." Tống Duệ lắc đầu, giọng nói kiên định.

Những người từng tới khuyên nhủ trước đó cũng nhận được câu trả lời như vậy. Mỗi ngày Tống Duệ đều nói như vậy nhưng người mà anh chờ đợi vẫn chưa từng xuất hiện. Tống Duệ giống như rất lý trí, cũng giống như bị ép điên. Hứa Nghệ Dương nắm chặt tay Tống Duệ, thân thể nhỏ bé khẽ run rẩy. Không thể nghi ngờ, bọn họ là người sợ mất Phạn Già La nhất trên thế giới này.

Diêm bộ trưởng còn muốn khuyên nhủ, nhưng thoáng nhìn thấy Mạnh Trọng lắc đầu thì nuốt lời muốn nói xuống.

Tới lúc chạng vạng trời nhá nhem tối, xung quanh quảng trường tụ tập rất nhiều dân chúng, bọn họ đứng bên ngoài dây ngăn cách, yên lặng nhìn qua bên này. Chu Hạ một tay nắm tay vợ, một tay nắm tay con gái, chậm rãi đi tới, đầu tiên là nhắm mắt cầu nguyện, sau đó đặt bó hoa tươi trong tay lên bậc thang.

Quân đội đã phong tỏa khoảng sân rộng, bọn họ không vào được, chỉ có thể mỗi ngày tới dây ngăn cách nhìn một chút. Người có thiện ý cùng cầu nguyện như bọn họ có rất nhiều, chỉ mất một lúc, trên bậc thang quảng trường đã bày đầy hoa tươi.

Mọi người giống như đã ngầm chấp nhận Phạn Già La đã hi sinh oanh liệt, mà trong không gian, Mã Du cũng nghĩ như vậy. Nhìn chằm người cúi đầu xếp bằng lặng im không lên tiếng, không nhúc nhích, Mã Du dò xét hỏi thăm: "Mày chết rồi à?"

Thanh niên an tĩnh hệt như một bức tượng điêu khắc.

Mã Du thở hổn hển một chốc, âm thanh hồng hộc giống như một con rắn độc, hắn dạo một vòng trong không gian chật hẹp này, thè lưỡi, mồ hôi nhễ nhại làm người ta tởm lợm. Thanh niên vẫn bất động, cũng không phóng ra từ trường đáng sợ, sinh mệnh hùng mạnh của cậu ta tựa hồ đã triệt để tiêu tán.

"Ha ha... ha ha ha...."

Tiếng cười điên cuồng vang vọng trong không gian, khoảnh khắc đó, vách tường kim loại xuất hiện một cánh cửa, một kẻ có tướng mạo hèn mọn, gầy yếu, cẩn thận dè dặt bước qua cánh cửa, đầu tiên là vòng quanh Phạn Già La vài vòng, lại dùng đầu ngón chân đá đá đầu gối cậu, sau đó vươn ngón trỏ, chậm rãi đâm về phía tóc cậu...

[end 235]

[236] Linh Môi - Phạn Già La, Mày Rốt Cuộc Là Thứ Gì?

*****

Phạn Già La dùng tư thế tĩnh tọa chờ đợi trong không gian này năm ngày, ngày đầu tiên phóng ra từ trường rất có tính công kích, qua ngày thứ hai thì yếu đi một chút, đến ngày thứ ba thì chỉ phòng vệ chứ không công kích, ngày thứ tư thì thu lại, tới ngày thứ năm thì hoàn toàn biến mất.

Cậu đang diễn vai một cường giả bị đói khát hành hạ mà chậm rãi trở nên yếu ớt, mà Mã Du lại thật sự tin tưởng, bởi vì hắn cho dù đã 'thành thần' nhưng không ăn cơm cũng sẽ cảm thấy đói, không uống nước cũng sẽ cảm thấy khát, vì vậy hắn liền cho rằng trên thế giới này không có người nào có thể không ăn không uống mà có thể tồn tại.

Xuất thân quyết định kiến thức và ánh mắt của hắn, đó không phải là chuyện mà năng lực mạnh hay yếu có thể thay đổi.

Hắn vươn ngón trỏ chọt cái đầu đang cúi thấp của Phạn Già La, muốn làm thi thể cậu ngã rạp xuống, sau đó hắn sẽ dùng chân mình đạp lên lưng cậu rồi mở không gian ra ngoài, oai phong lẫm lẫm xuất hiện, sau đó thu hồi thi thể lại, cắt thành khối nhỏ, dùng máu tươi và thịt nát rãi đầy quảng trường Thời Đại. Hắn còn có thể trưng bày cái đầu của kẻ này lên bức điêu khắc con nhóc đang xem sách trên quảng trường, dùng máu của nó viết dòng chữ: [Đọc sách đéo có cái rắm tác dụng gì!]

Phạn Già La ở trong không gian của hắn là cái rắm gì chứ, ha ha ha, ha ha ha! Mã Du bị ảo tưởng của mình chọc cười, miệng há rộng như sắp nứt ra, lộ ra hàm răng trắng hếu, dáng vẻ như ác quỷ. Khi đầu ngón tay của hắn sắp chạm vào sợi tóc người này, một bàn tay lạnh như băng đột nhiên cầm lấy ngón tay hắn, hung ác bẻ ngược lên...

Tiếng xương khớp gãy lìa giòn tan vang lên xen lẫn tới tiếng hét thảm thiết chấn động cả không gian, ngọn đèn màu xanh u ám trên đỉnh đầu cũng lắc lư dao động. Trong ánh sáng chớp lóe này, Phạn Già La nâng cái đầu vẫn luôn cúi thấp của mình, lộ ra đôi mắt đen kịt sâu thăm thẳm sáng như sao. Cậu căn bản không chết, ngược lại, sức mạnh, ý thức, từ trường của cậu vẫn mạnh mẽ hệt như khi vừa mới tiến vào không gian này.

Rốt cuộc cũng ý thức được mình bị gạt, Mã Du hoảng sợ rống lên: "Mày chơi tao!"

Phạn Già La ngay cả một câu cũng lười nói với hắn, túm chặt ngón tay trỏ gãy lìa của hắn kéo tới, sau đó bóp cổ hắn, đè đầu hắn lên vách tường kim loại.

Mã Du bị đụng tới nổ đom đóm mắt, co quắp ngã xuống đất, tay chân đạp loạn xạ cố gắng muốn đứng dậy nhưng lưng bị đầu gối Phạn Già La đè chặt.

"Mi nói coi, thần linh mà chật vật như thế này sao?" Phạn Già La tiến tới gần bên tai Mã Du thì thầm, phun ra hơi thở lạnh như băng, hoàn toàn không phải là nhiệt độ cơ thể nên có của nhân loại.

Mã Du bị làn khí lạnh này làm cho dựng tóc gáy, không khỏi cố giãy giụa hơn, đầu ngửa ra sau muốn mắng chửi vài câu thì một bàn tay lạnh như băng đã đặt lên gáy cổ hắn.

"Mi không xứng là người." Phạn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat