[238.238.240] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[238] Linh Môi - Mã Du, Địa Ngục Của Mi Có Mấy Tầng?

*****

Sau khi rời khỏi kho lạnh, Phạn Già La, Tống Duệ, Diêm bộ trưởng quay trở về phân cục thành Nam, mà Mã Du hiện đang bị giam giữ ở nơi này.

"Tình huống của hắn thế nào?" Diêm bộ trưởng tiến vào phòng quan sát, lập tức hỏi.

"Một lòng muốn chết." Mạnh Trọng chỉ mặt kính hai chiều.

Ba người cách mặt kính nhìn sang, chỉ thấy Mã Du bị một sợi dây thừng trói chặt trên ghế, tay đeo còng, chân đeo xiềng xích và quả cầu sắt rất nặng, hàm trên và hàm dưới đeo khung sắt, miệng nhét vải, toàn thân ngoại trừ tròng mắt thì không có bộ phận nào có thể di chuyển.

Vì ngăn cản hắn tự hại mình, cảnh sát cũng đã nghĩ hết cách.

"Xem ra hắn đã điên rồi." Tống Duệ lạnh lùng nói.

"Điên triệt để rồi." Trang Chân đè lên khẩu súng đeo bên hông, trong lòng vẫn còn sợ hãi: "Tôi dùng súng dọa hắn, hắn còn chủ động ngậm họng súng, hối thúc tôi mau mau bóp cò."

Tống Duệ lập tức lùi ra vài bước, rời xa Trang Chân, cảnh giác hỏi: "Ông đã khử trùng súng chưa?"

Trang Chân: ...

Mạnh Trọng: ...

Phạn Già La quay đầu đi, yên lặng nhếch môi.

Bầu không khí trong phòng giám sát đột nhiên rất cổ quái, nói là khẩn trương cũng không phải, nói ung dung cũng không phải, thế nhưng sắc mặt của mỗi người cũng đã thay đổi khá nhiều.

Lúc này Tiểu Lý xông vào đưa máy tính bảng cho Diêm bộ trưởng, gấp gáp nói: "Bộ trưởng, ngài xem, chúng ta đã không còn cách nào khống chế dư luận trên mạng nữa rồi. Quần chúng chia thành hai phái, một phái đòi bắn chết Mã Du, một phái đòi giam chung thân. Có người lan tin tạo khủng hoảng, có người chào bán bùa chú bình an, trừ tà, khử quả. Siêu thị thì vẫn tiếp tục bị dân chúng khủng hoảng tranh mua hàng hóa, đây là ảnh chụp ở một siêu thị lớn, hàng tồn kho của bọn họ đã cạn sạch, muốn bổ sung cũng không còn hàng, giẫm đạp đã diễn ra hơn hai mươi vụ, số người bị thương tăng vọt, giá cả rau củ quả thịt cá tăng vọt, hơn nữa bây giờ có muốn mua cũng chẳng có mà mua. Cứ tiếp tục như vậy thì cuộc sống của tất cả mọi người đều bị ảnh hưởng rất lớn."

Diêm bộ trưởng nhẩn lấy máy tính bảng, đầu đau như muốn nứt ra nhìn báo cáo truyền thông khăp nơi gửi tới.

Tống Duệ nhịn không được tạt thêm một thau nước lạnh: "Cái này chỉ là bắt đầu, nếu không bắn chết Mã Du, thân nhân người bị hại nhất định sẽ nháo loạn, sự phẫn nộ của dân chúng sẽ đạt tới đỉnh điểm, rất khó đè ép; nếu bắn chết hắn thì toàn bộ dân chúng sẽ sống trong kinh hoàng, sợ hãi, hành vi tranh giành cướp đoạt hàng hóa sẽ còn tiếp diễn. Một lượng lớn người sẽ rời khỏi Kinh thị, kinh tế và kết cấu xã hội ở đây sẽ phát sinh chấn động kịch liệt. Tình huống càng nghiêm trọng hơn còn ở phía sau."

Diêm bộ trưởng vừa lướt xem tin tức vừa sốt ruột gãi ót mình, không ngờ túm ra một chùm tóc dầy thì phẫn nộ mắng: "Mẹ kiếp! Nếu không phải cái lũ phái Thiên Thủy kia phá hủy kế hoạch truy bắt của chúng ta thì hiện giờ làm gì có mấy chuyện vớ vẩn này chứ!"

"Bây giờ có nói gì cũng muộn rồi, tìm một đoàn đội tới đây tiến hành phỏng vấn Mã Du đi." Tống Duệ chỉ cái người bị trói gô ở phòng bên.

"Cậu xác định hắn sẽ không nói lung tung trước ống kính?" Diêm bộ trưởng cực kỳ do dự.

"Cái tôi muốn chính là vậy." Tống Duệ bình tĩnh nói.

Diêm bộ trưởng bối rối, Trang Chân và Mạnh Trọng cũng không hiểu được.

Phạn Già La lại liếc nhìn Tống tiến sĩ: "Nâng lên rồi đạp xuống? Nói chính xác hơn là phá đi rồi dựng lại?"

Tống Duệ gật đầu: "Đúng vậy, trước tiên cứ để hắn càn rỡ trước ống kính một hồi, để khán giả hoảng loạn; sau đó đè bẹp dáng vẻ bệ vệ của hắn, để khán giả tận mắt nhìn thấy hắn làm sao biến thành một đống bùn nhão. Như vậy, mọi người mới triệt để tiêu tan tâm lý sợ hãi. Niềm vui khi tiêu diệt một kẻ yếu không thể nào so sánh với tiêu diệt một kẻ mạnh mẽ. Khán giả càng sợ hắn, thấy hắn bị đánh bại lại càng cảm thấy thoải mái hơn. Đó là phương thức khai thông tâm lý hữu hiệu nhất."

Được Tống tiến sĩ giải thích, nhóm Diêm bộ trưởng mới hiểu được. Không sai, trước tiên phải nâng hình ảnh khủng bố của Mã Du lên tới nóc, sau đó triệt để đánh tan hắn, thanh thế tuyệt đối là đỉnh của đỉnh.

Nhưng vấn đề là, Mã Du có thể bị đánh bại triệt để sao? Ngay cả chết hắn cũng không sợ, còn sợ cái gì chứ? Nếu như bước cuối cùng này không thể thực hiện được thì kế hoạch quay hình lần này của Tống tiến sĩ sẽ tạo thành hiệu quả ngược.

Diêm bộ trưởng do do dự dự nhìn sang Phạn lão sư.

Phạn Già La liền xua tay: "Đi tìm truyền thông tới đi, tôi sẽ để Mã Du biết cái gì gọi là địa ngục."

Có lời này của Phạn lão sư, đầu óc Diêm bộ trưởng nóng lên, lập tức đi ra ngoài sắp xếp.

*

Mất hồn mất vía, Chu Hạ dẫn theo vợ và con gái cũng hốt hoảng lơ đãng bên ngoài thật lâu rồi mới quay về nhà, vừa mới mở cửa ra đã nhìn thấy bóng dáng cha mình ngồi trước TV, thân thể cứng ngắc, vành mắt không ngừng tràn lệ.

"Ba mới gọi điện cho cục cảnh sát, thi thể của mẹ con vẫn chưa thể lĩnh về, nói là đang được khâu lại, còn phải chờ vài ngày nữa. Bà ấy bị cắt thành hai ba chục khối, bà ấy chết thảm như vậy mà kẻ giết bà ấy lại không muốn nói một câu xin lỗi." Ba Chu hung ác ném cái điều khiển từ xa trong tay xuống đất, sau đó đứng dậy hất ngã mọi thứ mình thấy, bàn, ghế, tủ, ấm tách....

Chỉ nháy mắt, căn nhà này đã biến thành một đống đổ nát.

Điều đau khổ nhất trên thế giới này không phải tử vong, mà là người mình yêu thích nhất mất đi. Bởi vì tử vong không có cảm giác, nhưng người lưu lại phải chịu dằn vặt cả ngày lẫn đêm. Cảm giác đau khổ bi thương đó, cảm giác muốn buông tay rồi lại vô thức nắm chặt đó, không bỏ xuống được, không đành lòng được đó, không phải người trong cuộc thì không bao giờ hiểu được.

Ba Chu vốn đã có chút ấm ức, sau khi nhìn thấy Mã Du cười phấn khích nói những lời này với truyền thông thì lại càng bị chấn động lớn hơn.

Ông phá nát cái nhà vốn rất hạnh phúc tốt đẹp này, cũng sắp phá nát chính mình, sau đó đặt mông ngã ngồi xuống đất mà gào khóc hỏi: "Sao trên đời lại có người như vậy chứ? Hắn còn là người sao? Vì sao không giết hắn đi, vì sao chứ?"

Chu Hạ không có cách nào trả lời những vấn đề này. Địa ngục trống rỗng, ác ma ở trong nhân gian. Hắn không đành lòng nói với cha mình, người như vậy ở trên đời này chẳng những có mà còn rất nhiều, chỉ khác là bọn họ không có sức mạnh cường đại nên chỉ có thể thầm nghĩ chuyện ác trong lòng, mà Mã Du có năng lực nên biến dục vọng của mình thành hành động mà thôi.

Nghĩ tới đây, Chu Hạ nhịn không được run rẩy, bởi vì hắn đột nhiên ý thức được thế giới này rộng lớn như vậy, ai cam đoan Mã Du chỉ là trường hợp đặc biệt, là duy nhất? Lỡ như có rất nhiều kẻ đang ẩn núp trong bóng tối thì sao?

Ý nghĩ này giống như bóng ma lẻn vào trong đầu Chu Hạ, đóng băng năng lực suy nghĩ của hắn. Hắn vốn muốn đỡ cha mình dậy nhưng hai chân lại mềm nhũn, ngã bệt xuống.

Lúc cha chồng không kiềm nén được nỗi lòng, vợ Chu Hạ đã vội ôm con gái vào phòng trong. Khó khăn dỗ bé ngủ, lúc chạy ra ngoài nhìn thấy tình cảnh này thì cũng nhịn không được đỏ vành mắt. Chồng và cha chồng không trải qua tai nạn kia mà còn sợ tới vậy, người may mắn sống sót như cô thì làm sao kiên cường nổi?

Cô quỳ gối xuống đất, từ phía sau ôm lấy chồng mình, nức nở: "Chồng à, chúng ta rời khỏi nơi quỷ quái này đi, em sợ quá! Chúng ta dẫn Tuệ Tuệ rồi đi thật xa, không bao giờ quay trở lại đây nữa, được không?"

"Không được, mẹ con vẫn còn chưa về!" Ba Chu hung ác nói: "Ta phải ở lại chờ mẹ mấy đứa! Ta phải tới Cục cảnh sát kéo băng rôn xin chính phủ bắn chết Mã Du! Hắn có biến thành quỷ ta cũng không sợ, có bản lĩnh thì hắn giết chết ta đi, cùng lắm ta xuống dưới bồi bạn già, ta cũng sẽ biến thành quỷ, để coi ai thắng ai!"

Cảm giác vợ mình lại càng run rẩy kịch liệt hơn, Chu Hạ vuốt mặt, cố nén bi thương nói: "Ba, ba không sợ chết nhưng Tuệ Tuệ phải làm sao? Con bé chỉ mới năm tuổi, lẽ nào chúng ta để con bé lớn lên trong bầu không khí kinh khủng này?"

Ba Chu mới vừa nãy vẫn còn hung ác nháy mắt cụt hứng, lưng cũng khòm hẳn.

"Con cũng tán thành phương án buông tha cho hắn sao? Như vậy thì không phải mẹ con chết oan uổng rồi sao? Bà ấy không được giải oan sao? Mã Du giết nhiều người như vậy, kết quả quốc gia còn phải nuôi hắn ăn nuôi hắn ở, để hắn không bệnh không đau, thoải mái mái sống đến già sao?" Ba Chu càng nói lại càng tức giận, không khỏi ngẩng mặt nhìn trời mà khóc ròng: "Nhiều người như vậy đều chết oan uổng hay sao? Đau khổ mà vợ con phải chịu cũng oan uổng sao? Này rốt cuộc là thế đạo gì vậy chứ? Ông trời ơi, ông giết tôi luôn đi, tôi không muốn sống nữa!"

Ba Chu khóc thảm thiết, cổ họng phát ra tiếng khản đặc, giống như trái tim ông đã bị móc lủng một lỗ.

Chu Hạ nhìn mà kinh hãi, sợ cha mình kích động rồi đi theo mẹ mình. Thân là người nhà người bị hại, đối mặt với kết cục như vậy ai có thể chịu được? Nhưng không đành lòng thì có thể làm sao chứ? Vì ngăn cản tai nạn càng lớn hơn, tất cả mọi người đều phải thỏa hiệp!

Nghĩ tới đây, trong lòng hắn lại khó ức chế oán khí, chỉ căm hận không thể hủy diệt thế giới đen tối này, như vậy tất cả mọi người đều chết cùng nhau, không còn cần vì quyền lợi của đa số mà hi sinh nhóm thân nhân người bị hại như bọn họ nữa.

Vợ của Chu Hạ tựa hồ cũng nghĩ tới chuyện này, cô khẽ thì thầm bên tai chồng: "Chồng à, nếu em cũng bị giết chết như mẹ thì tốt rồi, chết rồi sẽ không cảm thấy gì nữa, chỉ giống như nhắm mắt lại ngủ mà thôi, không như bây giờ, sống đau khổ như vậy! Em không quên được những ký ức đáng sợ kia, nhìn thấy ánh sáng màu xanh lá em liền run rẩy, không một phút giây nào dám nhắm mắt, bởi vì nhắm mắt lại em liền có cảm giác mình đã quay trở lại nơi quỷ quái kia, không thể nào trốn thoát. Em không thể nào vui vẻ trở lại, em thật sự rất mệt mỏi! Chồng à, nếu chúng ta không rời đi thì thôi cứ dứt khoát chết để quên hết đi."

Thực rõ ràng, tai nạn kia đã để lại vết thương rất nghiêm trọng trong lòng cô, vì thế cô mới nghĩ không thông như vậy.

Chu Hạ nắm chặt cổ tay vợ, muốn nói vài lời an ủi nhưng lại không há miệng nổi, trong đầu cứ quanh quẩn những lời kia--- chết để quên hết đi...

Ba người liếc nhìn nhau, sau đó nhìn về phía bình gas, ánh mắt lóe lên tia sáng kiên quyết. Bọn họ hiển nhiên đã quên mất ở trong căn nhà này vẫn còn một sinh mệnh nhỏ bé có quyền được tiếp tục sống nhưng đã bị bọn họ vô tình tước đoạt.

Chu Hạ bảo vợ đi đóng cửa sổ, bảo cha mình đi lấy băng keo bịt lại khe hở, chính mình thì đi vào phòng bếp mở gas, sau đó ôm đứa con gái đang say ngủ ra.

Một nhà bốn người im lặng ngồi trên ghế sô pha, chờ đợi tử vong buông xuống, lúc mùi hương dị thường kia từ phòng bếp bay ra, trên màn hình đột nhiên xuất hiện bóng dáng Mã Du.

Hắn bị trói trên ghế, miệng nhét vải không thể nói chuyện, một người đàn ông đeo kính gọng vàng, khí chất hơn người ngồi ở đối diện, chậm rãi nói: "Tôi là Tống Duệ, cố vấn cảnh sát, đồng thời cũng là chuyên gia tâm lý học tội phạm, cậu có thể gọi tôi là Tống tiến sĩ. Tôi tới để lấy khẩu cung. Nếu cậu thành thật khai báo hành vi phạm tội của mình, tôi cam đoan pháp viện sẽ nhanh chóng tử hình cậu. Nếu cậu từ chối không khai, chúng tôi có thể giam giữ cậu như vậy cả đời."

Ánh mắt Mã Du nóng rực nhìn Tống Duệ, mặc dù không nói lời nào nhưng đôi mắt hung ác cũng đủ làm người ta kinh sợ.

Tống Duệ chỉ nhân viên y tế đứng bên cạnh, nói tiếp: "Cậu không đi học nên đại khái không biết, cho dù cắn đứt đầu lưỡi thì cũng không thể lập tức tử vong, chỉ có thể chậm rãi mất máu và hít thở không thông mà thôi, quá trình này có thể kéo dài từ nửa tiếng đến một tiếng, rất đau đớn, mà chúng tôi cũng có rất nhiều thời gian để cứu sống cậu. Sau khi sống sót cậu sẽ biến thành người câm, cũng mất đi tự do, cậu hãy suy nghĩ cho kỹ."

Ánh mắt hung ác của Mã Du lóe sáng, tựa hồ có chút do dự.

Tống Duệ quyết đoán nói: "Mở khóa miệng hắn đi."

Nhóm nhân viên y tế nghe lời làm theo.

Vừa có lại được tự do, Mã Du liền gấp gáp nói: "Mày muốn hỏi gì, tao sẽ nói hết!"

Tống Duệ mở laptop, bình tĩnh nói: "Vậy nói từ vụ án đầu tiên đi. Nếu tôi không đoán sai, khi đó cậu vẫn đang làm bảo vệ?"

Mã Du ngẩng đầu, mắt híp lại, lưỡi thò ra liếm liếm môi, tựa hồ đang hồi tưởng lại cảm giác khi đó. Đối với người khác, đó là ký ức đáng sợ không thể quên được, nhưng đối với hắn thì lại thơm ngọt như mật.

Qua thật lâu hắn không nói gì, Tống Duệ ngồi đối điện kiên trì chờ đợi, mà khán giả ngồi trước TV lại ngày càng hoảng hốt, ngày càng sợ hãi.

Này là chương trình gì vậy? Sao lại còn để tên ma quỷ này dằn vặt mọi người chứ? Trực tiếp nhốt hắn lại không tốt sao?

Chu Hạ và vợ ôm chặt lấy nhau, thân thể không ngừng run rẩy. Ba Chu thì dùng ánh mắt đỏ au nhìn màn hình, chỉ hận không thể nhào vào trong TV mà liều mạng với Mã Du. Lúc này đây, có lẽ chỉ có những người không còn quan tâm tới sống chết mới không e sợ hắn.

Liếm môi tới đỏ au bóng lưỡng như vừa uống máu, Mã Du chậm rãi nói: "Đúng vậy, khi đó tao vẫn còn làm bảo vệ, cụ thể là công trường nào thì tao quên rồi, nhưng đó không quan trọng, quan trọng là... con đàn bà đó làm tao rất thỏa mãn, ha ha ha, nó quỳ xuống dập đầu với tao, cầu xin tao thả nó ra, còn đòi cho tao tiền, tao phà một hơi cũng dọa nó sợ gần chết. Mày không thấy được dáng vẻ của nó khi đó đâu, ha ha ha, thảm lắm, thật sự rất thảm. Thấy nó ngày càng yếu, trong lòng tao có cảm giác rất kỳ lạ."

Hắn ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, dùng giọng nói cực kỳ hưng phấn diễn tả: "Cảm giác đó nên hình dung thế nào nhỉ, để tao suy nghĩ một chút, để tao suy nghĩ thật kỹ. Ah đúng rồi, giống như hút ma túy vậy!"

Hắn nhắm mắt lại, dùng sức hít một hơi, cánh mũi lõm xuống, miệng phát ra tiếng hít, thoạt nhìn giống như đang hút ma túy. Hắn thực hoài niệm nói: "Nó càng la hét, càng khóc lóc, càng cầu xin thì tao lại càng hưng phấn; dáng vẻ chật vật, đáng thương, bất lực của nó làm tao không thể nào kiềm chế được vui sướng. Tao dẫn dụ mọi người đi, để một mình tao trong phòng giám sát, nhìn nó một ngày một đêm. Mỗi khi nó yếu đi một chút, trái tim tao lại nảy lên kịch liệt, thời khắc đó tao rốt cuộc cũng tìm ra được ý nghĩa sống sót!"

Mã Du đột nhiên mở mắt ra nhìn chằm chằm Tống Duệ, hưng phấn tru lên: "Tao sống vì hưởng thụ sự đau khổ của người khác. Mỗi sợi dây thần kinh của tao đều vì sự đau đớn của chúng mà run rẩy. Thấy bọn họ giãy giụa trong tuyệt vọng, tao vui sướng tới phát cuồng! Trước giờ tao chưa từng thỏa mãn như vậy, so với giết mấy trăm con chó con mèo còn làm tao vui sướng hơn! Bởi vì chó mèo chỉ biết meo meo gâu gâu, tao căn bản nghe không hiểu bọn hó nói cái gì, nhưng bọn nó thì có thể kêu cứu mạng, từng tiếng rồi lại từng tiếng, không ngừng nghỉ kêu la suốt mấy tiếng đồng hồ, thẳng đến khi cổ họng ho ra máu. Đó là loại âm thanh tuyệt vời nhất trên thế giới này, tao thường xuyên chìm vào giấc ngủ trong âm thanh đó, cảm giác đó thật sự quá sướng!"

Mã Du vừa nói vừa nhắm mắt lại, gương mặt vốn dữ tợn lại lộ ra biểu hiện an tường, nhưng phần an tường này kết hợp với ngôn từ tàn bạo điên cuồng của hắn lại làm người ta càng kinh sợ hơn.

Lúc này hắn đang nghĩ gì? Hẳn là đang nhớ tới tình cảnh người bị hại cầu xin khóc lóc đi? Hắn xem những âm thanh khổ sở cùng cực kia trở thành tiếng hát ru, con tim của hắn rốt cuộc được làm từ cái gì vậy? Từ đá sao? Hay là sắt thép? Hay là băng tuyết?

Không không không, đều không phải, hắn căn bản không có trái tim!

Chu Hạ và vợ ngồi trước màn hình đã bị cái lạnh khủng hoảng triệt để đóng băng. Ngay cả ba Chu gào thét muốn liều mạng với Mã Du cũng lộ ra gương mặt phờ phạc, miệng ngậm chặt. Đột nhiên ông ý thức được, Mã Du tuyệt đối không phải người bình thường có thể giết được, cho dù chết thì hắn cũng sẽ biến thành thứ càng đáng sợ hơn mà thôi!

Khi một người đã ác tới tận cùng, không ai không sợ hắn, cũng không ai dám chống đối hắn.

Tất cả mọi người ngồi xem buổi phỏng vấn này trước TV cũng cứng ngắc, khủng hoảng vô tận ập tới đè ép năng lực suy nghĩ của bọn họ, cũng làm thần kinh vốn yếu ớt của bọn họ có nguy cơ đứt gãy bất cứ lúc nào. Giờ phút này, bọn họ lại sinh ra hoài nghi sâu sắc với câu 'tà không thể thắng chính'. Sống trong một thế giới hoang đường, khủng bố, quái lạ như vậy, người bình thường có hi vọng gì nữa chứ?

Lúc tâm tình khủng hoảng của quần chúng không ngừng tăng lên, Tống Duệ lại châm thêm một cây đuốc: "Tức là, cậu sẽ không xin lỗi những người bị hại? Cũng không cảm thấy giết bọn họ là sai lầm?"

Mã Du xoay chuyển con ngươi đỏ ngầu, giễu cợt nói: "Tao chỉ đang hưởng thụ cuộc sống của tao mà thôi, nói xin lỗi gì chứ? Được chết trong tay tao là vinh hạnh của bọn nó."

Những lời này bùng nổ cảm xúc của ba Chu, đè ép nội tâm sợ hãi của ông, ông bật dậy muốn đập TV nhưng vì thiếu dưỡng khí mà loạng choạng ngã xuống sô pha. Người bị kích thích như ba Chu rất nhiều, nhưng không có người nào có thể thật sự làm gì Mã Du. Đối phương ngay cả chết cũng không sợ, còn có thể sợ ai?

Nhưng suy nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu, siết đau trái tim mọi người, mà Mã Du trên màn hình đột nhiên lộ ra vẻ mặt sợ hãi đến cùng cực. Mắt hắn trợn trừng, con ngươi kịch liệt co rút, tròng mắt lồi ra, tựa hồ nhìn thấy quỷ giữa ban ngày ban mặt, cái miệng há to cười ha hả đột nhiên ngậm lại, sau đó lại phát ra tiếng ho khan sằng sặc.

Theo ánh nhìn kinh hãi của Mã Du, Tống Duệ nhìn về phía cửa, cười khẽ nói: "Xem ra trên đời này vẫn còn người làm cậu cảm thấy sợ hãi."

Phạn Già La không nhanh không chậm đi tới trong ánh mắt chăm chú của hai người, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế trống, bình thản nói: "Cởi dây thừng và còng ra đi."

Cảnh sát canh giữ ở bên cạnh lập tức mở trói, Mã Du có được tự do vẫn cứng còng tại chỗ không nhúc nhích, giống như một con ếch bị rắn độc nhắm tới, bởi vì quá nhỏ yếu nên nó đã triệt để từ bỏ phản kháng.

Tống Duệ điểu chỉnh góc độ ánh đèn, để ánh sáng trắng hếu chiếu thẳng vào mặt Mã Du, để vẻ mặt sợ hãi, đề phòng, bất lực của hắn hoàn chỉnh lộ ra trước ống kính.

Từ hình ảnh này, cảm giác sợ hãi của khán giả đã bị kéo lên tới cực hạn, nhưng ngay giây phút tuyệt vọng đó tựa hồ chộp được một khúc gỗ cứu mạng, không khỏi đồng thời thở hổn hển một hơi.

Thật tốt quá, Phạn lão sư tới rồi!

Ý nghĩ này không biết đã giải cứu biết bao người đang bị sợ hãi hành hạ, ba Chu sợ tới mức sắp tái phát bệnh tim miễn cưỡng ngồi thẳng dậy, ánh mắt nóng rực nhìn TV. Phạn lão sư chắc chắn có cách đối phó kẻ mất trí Mã Du này--- ông tin chắc như vậy!

Phạn Già La bình tĩnh hỏi: "Mi biết địa ngục có mấy tầng không?"

Mã Du theo bản năng nói: "Mười tám tầng." Sau khi hoàn hồn, hắn lập tức cắn chặt răng, cười nhạt: "Mày muốn dùng địa ngục để dọa tao à? Ha ha ha, tao không sợ! Người như tao thì ngay cả Diêm Vương cũng không dám chọc, có thể vì mấy câu nói của mày mà bị dọa à? Tao sống là thần của người, chết thành thần của quỷ, không có gì mà tao không làm được! Đến khi đó tao sẽ xé xác mày ra!"

Phạn Già La lắc đầu, trọng tâm câu chuyện không hề bị dẫn lệch đi: "Đối với người khác mà nói, địa ngục chỉ có mười tám tầng, nhưng đối với mi thì địa ngục có hai trăm năm mươi sáu tầng."

Mã Du giễu cợt nói: "Hai trăm năm mươi sáu tầng, làm sao mày tính được?"

Phạn Già La đưa tay tới, lạnh nhạt nói: "Đặt tay lên tay ta, ta sẽ cho mi thể nghiệm địa ngục mà chính mi chế tạo ra."

Mã Du đương nhiên không dám đưa tay tới, nhưng cơ thể lại không nghe theo sự sai khiến của hắn. Bị đôi mắt đen kịt câu hồn kia nhìn chằm chằm, đầu óc hắn căn bản không có cách nào suy nghĩ.

Khán giả ngồi trước TV nín thở chờ đợi, căn bản không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cũng không hiểu sao cảm thấy Phạn lão sư thật thần thánh, cũng thực lãnh khốc.

Người hiểu Phạn Già La thì ý thức được, tư thế này tức là Phạn lão sư chuẩn bị ngoại cảm cho Phạn Già La, nhưng nội dung ngoại cảm là gì? Hai trăm năm mươi sáu tầng địa ngục rốt cuộc có ý gì?

[end

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat