[241.242.243] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[241] Linh Môi - Bức Tượng Thánh Nữ Trạch Châu

****

Mã Du nhanh chóng tiếp nhận buổi xét xử công khai, từng người sống sót đứng lên tố cáo tội ác của hắn, cũng có móng tay, răng, đủ loại vật chứng dính máu của người bị hại lưu lại, quan tòa xử hắn tử hình, lập tức chấp hành.

Lúc hắn bị kéo tới pháp trường, Phạn Già La cản lại trước mặt hắn, khom người hỏi: "Bây giờ mi còn cho là sau khi mình chết rồi có thể biến thành quỷ thần nữa không? Mi có tin ta sẽ đánh cho mi hồn bay phách tán luôn không?"

Mã Du đã từng cuồng ngạo không ai bì nổi, lúc này chỉ có thể dùng từ bùn nhão để hình dung. Nhất là khi đối mặt với Phạn Già La, hắn sợ tới mức chảy nước mắt nước mũi, thân thể run bần bật như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụn.

"Tôi tin, tôi tin, cậu buông tha cho tôi đi, để tôi chết cho dứt khoát đi, hu hu hu...."

Năng lực cộng tình mà Phạn Già La chuyển tới cho hắn vẫn còn đang phát huy tác dụng, thân thể đã không còn cảm giác được đau khổ của người chết nhưng linh hồn thì bị vây trong một không gian bị bịt kín, thừa nhận một lần rồi lại một lần tử vong. Hắn chìm sâu vào tuyệt vọng, không thể không ngừng gào thét kêu cứu, vô vọng giãy giụa, giống như những người đã bị hắn hại.

Hắn từng chút ý thức được, muốn được giải thoát thì cách duy nhất là tử vong. Về phần sau khi chết rồi có biến thành lệ quỷ hay không, có thể trả thù xã hội hay không, linh hồn đã yếu ớt tới cực điểm thì hắn nào còn dám vọng tưởng? Chỉ cần thế giới này vẫn còn tồn tại người như Phạn Già La, hắn sẽ vĩnh viễn không trở lại nữa.

Phạn Già La liếc nhìn ánh mắt đục ngầu đầy nước mắt của của Mã Du, nhìn thấu được sự hèn nhát bất lực của hắn mới lùi lại hai bước, nhường đường ra pháp trường.

Mã Du bị hai quân nhân giải đi, lúc bước ra khỏi cửa tòa án, hắn đột nhiên quay đầu lại hỏi: "Cậu rốt cuộc là gì vậy?"

Vấn đề này tựa hồ đã xoắn xuýt hắn từ rất lâu, bằng không cũng không ghi nhớ tới tận lúc sắp chết như vậy. Hắn tuyệt đối không tin Phạn Già La là nhân loại, nhân loại sao có thể liên tục không ăn không uống suốt năm sáu ngày chứ; nhân loại sao có thể cướp đi sức mạnh của hắn để chính mình sử dụng chứ; nhân loại sao có thể mang địa ngục tới thế gian chứ?

Trong lòng hắn có muôn vàn thắc mắc, nhưng không cần đợi người này đáp lại đã tự tìm ra đáp án rồi co rúm run rẩy, sau đó lảo đảo rời đi.

Phạn Già La lẳng lặng nhìn theo bóng lưng hắn, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như vậy.

Tống Duệ từ phía sau đi tới, vỗ nhẹ vai cậu: "Về nhà chưa?"

"Tôi còn một nơi muốn đi." Phạn Già La lắc đầu nói nhỏ.

"Vậy đi thôi." Tống Duệ cũng không hỏi nhiều, chỉ lấy chìa khóa xe ra.

Hơn một tiếng sau, hai người tới đỉnh ngọn núi cao nhất ở Kinh thị, đứng trước cửa một tòa kiến trúc hùng vĩ, trên cổng treo một tấm bảng màu đen, bên trên là ba chữ to rồng bay phượng múa vàng ươm --- Thiên Thủy Cung.

Đây chính là cứ điểm ở thế tục của môn phái từng dưỡng dục Phạn Già La, cũng là đạo quan có hương khói thịnh vượng nhất Kinh thị. Nếu là bình thường thì đạo quan đã sớm mở rộng cửa nghênh đón tín đồ tấp nhập đông đúc, nhận được nhang khói cung phụng, có không ít nhân vật lớn lặng lẽ tới đây cúng không ít tiền nhang đèn.

Nhưng hôm nay, cánh cửa lớn bằng đồng này lại đóng chặt, trên tường bị người ta dùng sơn đỏ vẽ một vòng tròn, bên trong viết chữ tháo dỡ thật lớn, không ngừng có âm thanh huyên náo từ bên trong truyền ra, tựa hồ đang tranh cãi gì đó, cũng tựa hồ đang cầu xin gì đó.

"Xem ra Diêm bộ trưởng chuẩn bị ra tay với Thiên Thủy Cung." Tống Duệ đứng trước cửa lớn, có chút hứng thú ngắm nhìn tòa đạo quan lộng lẫy huy hoàng này.

Thảo nào nó lại gọi là Thiên Thủy Cung, ba khu nhà rộng lớn được xếp lại theo hình chữ 品, ở giữa là một tòa hoa viên rất lớn, phỏng chừng chiếm cứ hơn phân nửa ngọn núi này. Nhưng phái Thiên Thủy vẫn chưa hài lòng, còn đề đơn xin mua lại cả ngọn núi.

Tống Duệ nhìn chằm chằm tấm bảng treo trên cao hồi lâu, lắc đầu nói: "Nghe nói phái Thiên Thủy là đại phái lánh đời của huyền môn, nhưng nhìn thấy cứ điểm của bọn họ, tôi lại cảm thấy hai chữ lánh đời này thật buồn cười."

"Bọn họ tự xưng là người tu chân, vừa coi thường người bình thường, lại muốn thao túng người bình thường. Lánh đời chỉ là một cách nói mà thôi." Phạn Già La đẩy cánh cửa nhỏ bên hông, bước vào trong.

Tống Duệ lập tức đuổi theo, cười khẽ nói: "Tâm tính của bọn họ có thể dùng bốn chữ để hình dung --- cường giả ngạo mạn."

"Đúng vậy, một khi có được sức mạnh thì bọn họ liền cho rằng mình đã thoát khỏi chúng sinh, trở thành tầng lớp sinh mệnh cao hơn. Nhưng kỳ thật mỗi sinh mệnh trên thế giới này đều giống nhau, sinh lão bệnh tử là quá trình mà bọn họ phải trải qua, không có người nào có thể né tránh."

"Em có thể." Tống Duệ nhìn Phạn Già La thật sâu, cực kỳ chắc chắn với suy đoán này của mình.

"Tôi cũng không thể." Phạn Già La né tránh ánh mắt của anh.

"Hình thái sinh mạng của em khác với tất cả mọi người, em có thể." Tống Duệ kiên trì với phán đoán của mình.

Phạn Già La bước nhanh tới trước, kiên định nói: "Một ngày nào đó, tôi cũng phải tiếp nhận phán quyết của vận mệnh, đến khi đó tôi cũng khó tránh được tử vong."

"Vậy thì tốt rồi, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể tiếp nhận phán quyết, tôi sẽ cùng em."

Ép hỏi tới mức này đã đủ rồi, vì vậy Tống Duệ chấm dứt đề tài này.

Phạn Già La quay sang nhìn anh, cuối cùng khẽ mỉm cười nói: "Được, chúng ta cùng nhau." Cậu đứng im tại chỗ đợi Tống tiến sĩ tới gần, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Mỗi một ngày chúng ta còn sống thì đều phải đối mặt với tử vong sắp tới. Có lẽ tối hôm nay đi ngủ nhưng sáng mai sẽ không mở mắt ra được; có lẽ bây giờ anh còn mỉm cười nhưng giây tiếp theo đã đột ngột qua đời, tình huống như vậy cũng không phải hiếm thấy, là rất bình thường. Vấn đề khó nhất trong đời người không phải theo đuổi ý nghĩa sống sót, mà là làm thế nào bình thản đối mặt với cái chết. Mỗi vị cao tăng đắc đạo khi tiến vào giấc ngủ đều tắt hết đèn, úp ngược ly nước rỗng lên đầu giường, làm xong hết chuyện nên làm mỗi ngày, tuyệt đối không lưu lại phiền phức rầy rà cho ngày mai. Mỗi ngày bọn họ đều như vậy, không hề gián đoạn, anh biết là vì sao không?"

Tống Duệ suy nghĩ một chút, chầm chậm nói: "Bởi vì mỗi ngày bọn họ đều chuẩn bị cho tử vong của mình. Bọn họ cũng không xác định được ngày hôm nay mình ngủ rồi thì ngày mai có thể tỉnh dậy hay không, vì thế bọn họ phải hoàn tất xong mọi việc trong ngày, không lưu lại chút tiếc nuối nào."

"Đúng vậy." Phạn Già La nhìn cung điện nguy nga ở phía trước, tổng kết nói: "Cái chết là không thể tránh khỏi, chúng ta đều phải chuẩn bị sẵn sàng."

Tống Duệ gật đầu không nói, sau đó nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Phạn Già La.

"Anh làm gì đó?" Vành tai Phạn Già La hơi đỏ lên.

"Chuyện hôm nay phải làm cho xong trong hôm nay, không được lưu lại tiếc nuối cho ngày mai, em vừa mới dạy anh." Tống Duệ cười khàn khàn.

Phạn Già La rút tay lại, đi nhanh vài bước, không biết nghĩ sao đó mà đột nhiên quay đầu lại ngoắc ngoắc: "Còn không mau đuổi theo."

Tống Duệ lập tức đuổi theo, lại nắm tay người ta, lần này rốt cuộc cũng không bị giãy ra nữa. Bọn họ tựa hồ có chung nhận thức--- trong lòng muốn cái gì thì làm cái đó, không nên để lại chút tiếc nuối nào.

Hai người nắm tay nhau đi tới tòa cung điện ồn ào nhất, chỉ thấy một đám đạo sĩ đang tranh cãi với một nhóm người mặc đồng phục, còn có vài công nhân giơ búa đập tứ tung, làm tòa kiến trúc đang yên lành này bị đập hư hỏng.

"Mấy người không thể làm như vậy! Mảnh đất này đã được Thiên Thủy Cung chúng tôi mua rồi, là đất tư nhân!"

"Tất cả đất đai đều là của quốc gia, đất tư nhân ở đâu ra? Mấy người nói mấy người mua rồi, vậy giấy tờ đâu? Thủ tục đâu? Giấy phép đâu? Mang ra đây coi, có giấy tờ thì bọn tôi lập tức đi ngay!"

"Thủ tục, thủ tục vẫn đang làm, rất nhanh sẽ có thôi." Vị đạo sĩ vừa nãy còn tỏ ra hùng hồn có chút ấp úng. Phái Thiên Thủy và cấp trên có chút quan hệ, mấy năm gần đây có không ít nhân vật lớn chống đỡ, vì thế bọn họ đã sớm quên mất chuyện ngọn núi này vốn không thuộc về mình.

"Mấy người cho rằng cấp trên sẽ phê duyệt đơn của mấy người sao? Nằm mơ gì vậy chứ! Tôi nói cho mấy người biết, với những chuyện mà phái Thiên Thủy mấy người đã làm, cấp trên không xem mấy người là tà giáo mà tiến hành thanh trừng đã là mắt nhắm mắt mở chừa đường sống cho rồi! Vì bảo vệ một cái trận pháp chó má mà hại chết nhiều người như vậy, mấy người cũng không biết ngại mà còn ở đó tu đạo à? Đập đi đập đi, tiếp tục đập cho tôi!"

Người dẫn đầu vung tay lên, nhóm công nhân lại càng vung búa hung ác hơn.

Hai nhóm người lại càng khó tránh tranh chấp, Phạn Già La khẽ kéo tay Tống tiến sĩ: "Chúng ta đổi hướng khác đi."

Tống Duệ mười ngón đan xen với cậu, không một khe hở, khóe miệng nhịn không được nhếch lên cong cong.

Diện tích Thiên Thủy Cung rất lớn, đình đài lầu các xây theo thế núi, cao thấp chằng chịt xếp liền kề, rất phức tạp. Từ nơi này xuyên thẳng tới thường xuyên gặp lối rẽ chi chít như mạng nhện, nếu là người không ở nơi này lâu thì chắc chắn sẽ bị lạc phương hướng.

Nhưng Phạn Già La không hề dừng lại một phút một giây nào, thuận theo cảm giác nội tâm thông suốt tới trước một tòa cung điện có tạo hình rất khác biệt với xung quanh.

Tống Duệ ngẩng đầu nhìn, trên tấm bảng treo trên cao là ba chữ vàng--- Thánh Nữ Điện.

"Này là thần linh gì vậy?" Tống Duệ nghi hoặc: "Anh chỉ biết đạo quan thường thờ Tam Thanh, Vô Thượng Nguyên Quân, Ngọc Hoàng Đại Đế, Vương Mẫu Nương Nương, xa hơn thì có Lôi Công Điện Mẫu, Ngũ Phương Thần Nữ, Ngũ Phương Linh Đồng, Quy Xà Nhị Tướng, nhưng xưa nay chưa từng nghe nói tới thờ cúng thánh nữ."

Phạn Già La chỉ bức tượng trong điện, lắc đầu nói: "Được thờ cúng ở nơi này không phải thần linh, là sư tỷ Tống Ân Từ của tôi."

Tống Duệ hiểu ra, giọng nói không khỏi lạnh đi vài phần: "Xem ra sư phụ xem thật sự rất thích sư tỷ em, cho dù cô ta đã chết mà vẫn muốn nặn kim thân, để cô ta hưởng dụng nhang khói nhân gian."

"Chỉ cần là có ích cho sư tỷ, cho dù là muốn hắn đổi mệnh cũng chẳng sao cả." Phạn Già La bước vào đại điện, ngẩng đầu nhìn bức tượng được khoác lụa hồng.

Diện mạo ôn nhu linh động, mí mắt hơi khép, nụ cười thánh khiết, trong tay cầm nhành liễu nhẹ nhàng phất một cái, ống tay áo và làn váy tựa hồ đang tung bay theo gió, chớp mắt một cái sẽ hóa thành vật sống, tao nhã lả lướt bước xuống thần đàn.

Bức tượng cực kỳ sống động nhưng lại không làm người ta cảm thấy sợ hãi.

Tống Duệ tỉ mỉ quan sát bức tượng này, trầm ngâm nói: "Em có cảm thấy nó khác với những bức tượng khác không? Thoạt nhìn đặt biệt có sức sống, rất sinh động."

Phạn Già La chuyển ánh mắt tìm kiếm một vòng trong điện, sau đó buông tay Tống tiến sĩ, đi tới bàn thờ cầm lấy cái giá cắm nến bằng đồng giơ lên ném tới phần bệ bức tượng. Chỉ nghe xoảng một tiếng, bức tượng bằng gốm này nứt ra một lỗ hổng lớn, sau đó lệch sang một bên đổ ập xuống.

Tống Duệ né ra khỏi phạm vi bức tượng ngã xuống, cúi người chăm chú nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp dịu dàng của nó, chậm rãi nói: "Không biết có phải anh nhìn nhầm hay không, anh cứ cảm thấy từ khi có vết nứt, gương mặt của nó hình như không còn sống động như khi nãy nữa."

Phạn Già La không nói lời nào, nâng cao giá cắm nến, hai ba cái đập nát gương mặt mỉm cười dịu dàng, khí chất ôn nhu kia.

Tống Duệ cũng không hỏi nữa, cầm lấy một cái giá cắm nến khác, im lặng đập vào bức tượng. Anh ra tay tàn ác hơn Phạn Già La rất nhiều, rất nhanh đã đập bức tượng bể nát bét, còn đập rớt tay chân. Nếu thật sự là người này đã giết chết Phạn Già La, cho dù là đối mặt với bản chính thì anh cũng sẽ chặt cô ta thành tám khối.

Hai người làm việc xong thì phủi sạch bụi đất trên người rồi ra hồ nước bên ngoài rửa tay, lúc này mới thảnh thơi liếc nhìn về phía điện thánh nữ đã hỗn loạn kia.

"Dùng địa vị thần linh để hưởng thụ nhang khói nhân gian, cô ta không xứng." Thẳng đến lúc này, Phạn Già La mới bình tĩnh mở miệng.

"Em chờ một chút, anh đi gọi điện thoại." Tống Duệ lấy điện thoại ra nói.

Phạn Già La gật đầu, mắt vẫn thủy chung chăm chú nhìn bức tượng đã bị đập tan nát tới hoàn toàn biến đổi kia. Sự bài xích đối với thần linh của cậu đã thấm sâu vào tận xương tủy, phàm là ai dính tới hai chữ này đều sẽ trở thành mục tiêu ám sát của cậu.

Vài phút sau, Tống Duệ quay trở lại, hời hợt nói: "Vừa nãy anh đã phái người đi kiểm tra, ở đạo quan Thiên Thủy Cung khắp toàn quốc đều có một tòa Thánh Nữ Điện, bức tượng được thờ cúng bên trong đều là tượng của sư tỷ em. Sư phụ em còn đặc biệt chiêu mộ tín đồ cho cô ta, để cô ta hưởng dụng nhang khói nhân gian dài lâu."

Đôi mắt vốn đen kịt của Phạn Già La lại càng u ám hơn.

Tống Duệ xoa xoa đầu cậu, cười khẽ nói: "Cứ điểm các nơi của Thiên Thủy Cung đều đang bị tháo dỡ, tựa hồ lần này Diêm bộ trưởng quyết tâm cho phái Thiên Thủy một bài học. Anh đã bảo người đi đập tượng thánh nữ rồi, cam đoan không để sót bức nào."

Phạn Già La ngẩn người, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười. Tống tiến sĩ vẫn luôn như vậy, lần nào cũng có thể dò xét được nội tâm của cậu, sau đó vì cậu gánh vác hết thảy phiền phức.

"Tôi còn chưa kịp đối phó phái Thiên Thủy, bọn họ đã tự đẩy mình vào tuyệt cảnh trước rồi, chẳng lẽ đây là ý trời?" Cậu ngẩng đầu nhìn trời, thở dài một tiếng, sau đó khoát tay: "Đi thôi, chúng ta tới Long Ẩn Tự."

"Qua bên đó làm gì?" Tống Duệ nắm tay cậu.

Phạn Già La dùng đầu ngón tay thon dài gõ gõ vào mu bàn tay anh, thẳng thắn nói: "Đi xem Lâm Niệm Từ."

Tống Duệ giơ bàn tay đan vào nhau của hai người, giọng nói nhẹ nhàng: "Anh thích nhất là em dùng đầu ngón tay gõ nhẽ vào mu bàn tay hoặc là nơi khác, động tác nhỏ này giống như đang gõ vào tim anh vậy."

Đuôi mắt Phạn Già La đỏ ửng liếc nhìn Tống tiến sĩ, không đáp lời, chỉ là đầu ngón tay lại nhẹ nhàng gõ vào mu bàn tay đối phương.

Tống Duệ lập tức không nhịn được, vừa cười khẽ vừa nắm thật chặt tay người này, từng bước đi tới trước.

Hai tiếng sau, bọn họ chuyển tới Long Ẩn Tự, một chú tiểu dẫn bọn họ vào chính viện, liếc mắt liền nhìn thấy Lâm Niệm Từ nằm rạp trên pháp đàn. Cô ta đang hộc ra từng ngụm máu tươi, tay ôm lấy ngực, tựa hồ đau tới chết đi sống lại; thân thể vô thức co quắp như bị bệnh thần kinh; gương mặt vốn đã rất già nua theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy trở nên khô quắt, vết ngăn cũng sâu hơn; đôi mắt linh động đã đục ngầu giàn giụa nước mắt, chút linh khí còn sót lại đang không ngừng tràn ra ngoài.

Nếu không phải khoảng thời gian này Thường Tịnh đại sư ngày ngày niệm kinh gia hộ, để cô ta khôi phục lại chút thanh xuân thì cô ta đã sớm già yếu mà chết rồi.

Trường Sinh, Trường Chân và Lâm Niệm Ân đang quỳ gối bên cạnh lớn tiếng gào la, một nhóm hòa thượng vây quanh pháp đàn vội vàng ngâm tụng kinh văn.

Dưới sự bảo vệ của nguyện lực, thương thế của Lâm Niệm Từ có chút giảm bớt, gương mặt già nua và nội tạng bị tổn thương khó khăn hồi phục lại. Mái tóc bạc trắng lả tả rơi rụng từng chùm, một người vốn dịu dàng xinh đẹp như vậy mà lúc này lại giống như một thi thể sắp mục nát.

Thấy hình dáng của cô ta, Tống Duệ tựa hồ nhìn thấy một Tô Phong Khê khác, vì thế theo bản năng nhíu chặt mày.

Phạn Già La dùng từ trường gạt hết tất cả những người cản đường mình, từng bước đi tới bên cạnh Lâm Niệm Từ, từ trên cao nhìn xuống, nhàn nhạt mỉm cười: "Biết tại sao đột nhiên cô lại bị phản phệ nghiêm trọng như vậy không?"

Lâm Niệm Từ đã yếu đến mức ngay miệng cũng không hé ra nổi, chỉ có thể trợn tròn mắt không cam lòng nhìn Phạn Già La.

Trường Sinh đột nhiên ngẩng đầu, gấp gáp truy hỏi: "Vì sao, cậu biết nguyên nhân sao?" Trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn đã không dám coi thường bất kỳ lời nào Phạn Già La nói ra nữa rồi.

"Bởi vì con đường thu thập tín ngưỡng của chị đã đoạn tuyệt." Phạn Già La rõ ràng nói: "Đời này chị sẽ không thành thần được đâu, Tống Ân Từ."

Nghe thấy xưng hô quỷ dị của Phạn Già La, Trường Sinh, Trường Chân, Lâm Niệm Ân lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

[end 241]

[242] Linh Môi - Lâm Niệm Từ Rốt Cuộc Là Ai

*****

Lâm Niệm Từ đã yếu tới mức không thể nào nói chuyện, chỉ có thể dùng khẩu hình im lặng nói: "Tôi không hiểu cậu đang nói gì."

Phạn Già La ngồi xổm xuống, vươn đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng kéo sợi tóc bạc vốn không còn bao nhiêu của Lâm Niệm Từ, cười khẽ nói: "Tôi đã đập nát bức tượng trong điện thánh nữ, chị đã hiểu chưa?"

Tống Duệ đứng ở phía sau, dùng giọng điệu hời hợt bổ sung: "Không chỉ Kinh thị, toàn bộ điện thánh nữ trên toàn quốc đều bị đập bỏ."

Trường Sinh không dám tin nhìn bọn họ, giọng nói phẫn nộ: "Mấy người dựa vào cái gì mà dám phá bỏ điện thánh nữ của Thiên Thủy Cung chúng tôi chứ? Nơi đó thờ kim thân của sư cô Ân Từ, mấy người làm vậy là bất kính!"

Vành môi vốn đang khẽ mỉm cười của Phạn Già La mím thẳng, giọng nói ôn hòa mang theo ý tứ lạnh lẽo: "Bất kính? Hai chữ này Tống Ân Từ xứng sao? Thế giới này vĩnh viễn không có thần linh, bởi vì tôi không cho phép."

Lâm Niệm Từ lắc đầu nguầy nguậy, vành mắt ứa lệ, vẻ mặt vừa lo lắng lại bất lực nhưng lại không thể nói nên lời, chỉ có thể dùng khẩu hình phủ nhận: "Tôi không phải, tôi không phải, tôi là Lâm Niệm Từ."

Phạn Già La thổi rớt sợi tóc bạc, chậm rãi đứng lên, từ trên cao quan sát cô ta, trầm giọng nói: "Tôi vừa mới đập nát tượng, bên này cô liền bị phản phệ, cô cảm thấy tôi sẽ tin tưởng sao?"

"Tôi thật sự không phải Tống Ân Từ, đó là mẹ tôi. Lời của cậu tôi không hiểu gì cả." Gương mặt già nua của Lâm Niệm Từ bị nước mắt bao trùm. Cô bắt đầu sợ cái người không thể hiểu được này, cũng bắt đầu mờ mịt, bất lực với tình cảnh của mình. Cô thật sự không biết tại sao mình lại biến thành bộ dáng này.

Cô không nói nên lời, chỉ có thể dùng khẩu hình cãi lại, chóp mũi phát ra tiếng nức nở, dáng dấp yếu đuối trông thực vô tội.

Ngay cả Tống Duệ am hiểu thuật đọc tâm, sau khi quan sát kỹ biểu tình biến hóa của cô ta cũng sinh ra dao động, nhưng chút phán đoán chức nghiệp đó không thể lấn át được lòng tin của anh đối với Phạn Già La, vì thế anh chỉ đứng yên một bên quan sát.

Trường Sinh nghe rõ tiền căn hậu quả, nhất thời giận dữ: "Phạn Già La, mày đúng là khinh người quá đáng! Chỉ vì hoài nghi Niệm Từ là sư cô Ân Từ mà mày phá hủy điện thánh nữ của Thiên Thủy Cung của bọn tao, người như mày quả nhiên không từ thủ đoạn! Tao nói cho mày biết, Niệm Từ là Niệm Từ, sư cô là sư cô, bọn họ căn bản không có khả năng là cùng một người. Năm đó khi sư tổ nhặt Niệm Từ về thì toàn thân em ấy dính đầy vết máu, trên bụng vẫn còn cuống rốn, trong tay nắm nửa đoạn tay áo của sư cô Ân Từ, yếu ớt mong manh chỉ lớn cỡ nửa bàn tay sư tổ. Niệm Từ là do sư cô Ân Từ mang thai mười tháng sinh ra, được nuôi trong thủy úng mấy chục năm mới củng cố vững chắc hồn phách. Sư cô Ân Từ của tao rốt cuộc đã đi đâu, đã xảy ra chuyện gì, không phải mày là người biết rõ nhất sao? Mày đã giết sư cô, bây giờ lại muốn tìm cớ giết Niệm Từ đúng không? Hai mẹ con bọn họ rốt cuộc có thâm thù đại hận gì với mày chứ? Có phải mày điên rồi không?"

Lúc Trường Sinh chất vấn, Trường Chân và Lâm Niệm Ân đã lôi pháp khí ra, sẵn sàng chiến đấu.

Nhưng Phạn Già La căn bản không thèm để tâm tới nhóm bọn họ, chỉ rũ mi mắt chăm chú nhìn Lâm Niệm Từ, tới tận khi đối phương khóc tới mức toàn thân run rẩy mới chầm chậm nói: "Tôi không biết chị dùng phương pháp gì để biến mình thành hình thái trẻ sơ sinh rồi một lần nữa lớn lên, nhưng tôi sẽ tìm ra chứng cứ để chứng minh chị là Tống Ân Từ."

Cậu gõ nhẹ huyệt thái dương mình, giọng nói thản nhiên: "Trực giác nói cho tôi biết, chị chính là Tống Ân Từ, mà chị cũng nên biết, xét về phương diện cảm ứng, tôi chưa bao giờ sai."

Lâm Niệm Từ hé mở đôi môi khô nứt tứa máu, từng chữ im lặng đáp lại: "Cậu là kẻ điên."

Phạn Già La cười lơ đễnh, lại liếc nhìn đám Trường Sinh.

Ba người đang cầm kiếm gỗ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat