[247.248.249] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[247] Linh Môi - Tình Tiết Không Ngừng Lên Men

*****

Nếu Phạn Già La không nói, ai ngờ được bảo vật trấn quốc ở giữa viện bảo tàng lại là giả?

Không ngờ, thật sự không ngờ, ai lại có lá gan lớn như vậy dám di chuyển văn vật cấp bậc này? Đây là dao động truyền thừa quốc gia, văn minh quốc gia, thậm chí là căn cơ quốc gia! Nếu sự tình bại lộ, người tráo đổi khẳng định sẽ gặp tình cảnh thảm thiết hơn Mã Du bị xử bắn ngay lập tức!

Cái này không hề khoa trương, làm ra chuyện như vậy, người này chính là tội nhân của quốc gia, tội nhân của dân tộc, đáng bị khắc tên vào trụ ô danh, để lại tiếng xấu muôn đời!

"Tôi không tin trong viện bảo tàng lại xảy ra chuyện như vậy, tôi tuyệt đối không tin!" Tôn viện trưởng nhanh chóng lấy lại tinh thần sau cơn chấn động quá lớn, chắc như đinh đóng cột nói: "Người làm nghề này như chúng tôi, hiểu được ý nghĩa và giá trị của những món văn vật này hơn ai hết, chúng tôi yêu quý chúng còn hơn cả tính mạng mình. Hai năm trước viện bảo tàng từng xảy ra hỏa hoạn, một nhân viên của chúng tôi đã liều chết cứu ra mười mấy món văn vật, chính bản thân mình lại bị thiêu rụi. Lúc chúng tôi tới bệnh viện thăm, mấy người đoán xem nhìn thấy tôi cậu ta đã hỏi cái gì đầu tiên?"

Tôn viện trưởng đẫm nước mắt, khóc không thành tiếng: "Cậu ta hỏi viện trưởng à, văn vật có bị cháy hỏng hay không?"

"Tôi nói, cậu đã bị thương thành như vậy rồi, đừng để ý những chuyện đó nữa, nghỉ ngơi thật tốt đi."

"Cậu ta nói không để ý không được, chỉ cần nghĩ tới những món báu vật quốc gia bị ngọn lửa vô hình thiêu hủy, hắn chỉ hận không thể dùng mạng của mình ra thay thế. Tôi thấy cậu ấy thật sự lo lắng nên nói cho cậu ấy biết là văn vật không sao cả, đã được mọi người cứu ra cả rồi. Cậu ta liền bật khóc, không phải vì thân thể bị bỏng nặng, bị hủy dung, mà vì vui vẻ!"

"Chỉ cần văn vật không có chuyện gì, cậu ta có thể quên đi đau đớn trên người mình. Ở trong lòng cậu ta, truyền thừa của quốc gia, văn minh của quốc gia, báu vật của quốc gia còn quan trọng hơn sinh mạng của mình. Tất cả nhân viên làm trong viện bảo tàng chúng tôi đều có lòng tin như vậy, chúng tôi chăm sóc văn vật như chăm sóc con mình. Thử hỏi, chúng tôi sao có thể biển thủ mà mang con mình đi bán chứ? Nhất là hai cái đỉnh này lại có ý nghĩa trọng đại như vậy, chúng nó để ở đây hệt như hai cây cột chống trời, định quốc chúng ta, định đại lục này, định cả thần châu, chúng tôi không có khả năng di chuyển chúng nó, tuyệt đối không có khả năng!"

Tôn viện trưởng vừa nói vừa khóc thảm, chân tình thắm thiết, dáng vẻ bi thương đã rung động rất nhiều người ở đâu, làm bọn họ đỏ vành mắt.

Phạn Già La đứng trước kệ trưng bày không nói lời nào, cũng không liếc nhìn tới Tôn viện trưởng. Trái tim cậu tựa hồ được làm bằng đá.

Tống Duệ nâng gọng kính, nhàn nhạt nói: "Cha mẹ mang con mình đi bán lấy tiền cũng không hiếm thấy, chuyện ngược lại cũng xảy ra, cho nên không có việc gì là không thể."

Tôn viện trưởng đang khóc ròng đột nhiên có chút không khóc nổi nữa.

Diêm bộ trưởng so với Tống Duệ lại càng lãnh khốc hơn, trực tiếp vung tay nói: "Mở cửa ra, mang hai cái đỉnh này tới phòng thí nghiệm giám định."

Tôn viện trưởng căn bản không tin tưởng phán đoán của Phạn Già La, nhưng Diêm bộ trưởng thay mặt quốc gia, quyền hạn cao hơn ông rất nhiều, ông không đồng ý cũng phải đồng ý. Vì thế quầy triển lãm thật lớn này được mở ra, Lương lão và Lục lão sớm đã thông báo cho đoàn đội của mình tới tiếp nhận, không cho phép nhân viên của viện bảo tàng tiếp xúc.

Trước khi vụ án được điều tra rõ ràng, mọi người ở đây bao gồm cả nhân viên quét dọn vệ sinh và ông cụ trông cửa đều bị quân đội khống chế. Tất cả những người từng có tiếp xúc với văn vật đều được lập danh sách, triệu tập tới Cục cảnh sát, chia ra thẩm vấn.

Bởi vì cơ cấu bảo vệ văn vật trong viện bảo tàng quá nhiều, người trực tiếp tiếp xúc cũng không ít, vì thế công việc điều tra cũng rất phức tạp và gian khổ.

Lúc đoàn đội của Lương lão và Lục lão vội vàng chuyển hai cái đỉnh đi, Mạnh Trọng đã dẫn nhóm nhân viên tới phòng họp làm biên bản.

Phạn Già La tiếp tục cảm ứng số văn vật còn lại.

Thấy cậu di chuyển tới trước một quầy triển lãm cá nhân, mà bên trong trưng bày toàn là báu vật cấp bật trấn quốc truyền thuyết, mồ hôi lạnh của Diêm bộ trưởng không ngừng túa ra nhỏ xuống. Nếu kết quả giám định cho thấy phán đoán của Phạn lão sư là chính xác thì vụ án này sẽ không còn là mức độ chọc thủng trời nữa rồi, mà là đâm thủng cả đại lục Cửu Châu này!

Người làm giả rốt cuộc là ai? Vì sao lại lớn gan như vậy? Hắn là người Hoa thật sao? Có người Hoa nào lại làm ra chuyện quên nguồn quên gốc táng tận lương tâm vậy chứ?

Diêm bộ trưởng đang suy nghĩ tới thất thần thì chợt nghe Tống tiến sĩ áp sát bên tai thì thầm: "Ông nói coi, dám đổi hai cái đỉnh này rốt cuộc có mưu đồ gì? Có ai không biết chúng là báu vật Hoa quốc, nếu lưu lạc ra bên ngoài thì quốc gia chúng ta sẽ dốc sức truy đuổi. Bán cũng không thể bán, lẽ nào để ở nhà chưng cho đẹp?"

"Lẽ nào là thế lực nước ngoài muốn tạo hỗn loạn trong nước chúng ta." Diêm bộ trưởng vừa dứt lời thì lập tức lắc đầu: "Tôi vẫn chưa tin hai cái đỉnh kia là giả, ai mà có lá gan dám di chuyển văn vật cấp bậc này chứ? Chờ có kết quả giám định rồi nói."

Tống Duệ nhẹ giọng nói: "Trốn tránh hiện thực là vô dụng, ông vẫn nên chuẩn bị tâm lý cho kết quả xấu nhất thì hơn."

Diêm bộ trưởng: ...

Đạo lý này tôi hiểu, nhưng cậu đừng có nói huỵch tẹt ra như vậy được không, thực làm người ta chán ghét mà!

Lúc hai người khẽ nói chuyện, Phạn Già La đang đứng trước cái đỉnh đồng thần thú tứ phương, tay dán lên mặt kính trưng bày, nhắm mắt cảm ứng, chầm chậm nói: "Nếu là văn vật có lịch sử xa xưa, từ trường của tôi sẽ giống như sông đổ về biển chấn động lên tiếng vọng dày nặng và làn sóng nước mênh mông. Nếu là đổ giả thì từ trường của tôi chỉ cảm ứng được một thứ vật chết lạnh băng yên lặng mà thôi. Mà thứ ở bên trong này, chính là vật chết."

Đầu gối Diêm bộ trưởng mềm nhũn, suýt chút nữa đã quỳ xuống đất, may mà Tống Duệ nhanh tay lẹ mắt đỡ ông.

Tôn viện trưởng vội vàng đặt một viên thuốc có hiệu quả cấp tốc ở dưới lưỡi, giọng nói hàm hồ nhưng đầy kiên quyết: "Không có khả năng!"

Không thể nào! Lai lịch của cái đỉnh đồng thần thú tứ phương này rất thần bí, nó xuất phát từ một quốc gia cổ ở Ba Thục* đã sớm biến mất trong lịch sử, hơn nữa hoàn toàn không có chút văn tự nào ghi chép lại, họ có tài nghệ chế tác cao siêu, tạo hình đặc sắc tinh xảo, có thể xưng là điêu luyện, có thể đoạt lấy vận trời. Thậm chí còn có lời đồn quốc gia cổ đã biến mất vô hình này tới từ nền văn minh thiên ngoại, những món văn vật này là quà tặng của khách tới từ thiên ngoại. Vì thế thành tựu nghệ thuật và giá trị nghệ thuật của chúng mới đạt tới tầm cao như vậy! [Ba Thục cũng chính là Tứ Xuyên trong các thư tịch cổ xưa, là kết hợp của hai quốc gia cổ là Ba và Thục]

Cái đỉnh thần thú tứ phương này là văn vật không kém gì văn vật cấp đặc biệt như Ung đỉnh và Thanh đỉnh, cũng là báu vật trấn quốc! Ai dám tráo đổi nó chứ?

Tôn viện trưởng xua tay lia lịa, nói tới nói lui chỉ có một câu: "Chỉ cần là con cháu Hoa Hạ, tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện mất trí này!"

Tống Duệ lạnh lùng nói: "Thời kháng Oa, con dân chịu làm Hán gian có rất nhiều, không có gì là không thể."

Tôn viện trưởng: ....

Người này là ai vậy? Sao nói chuyện lại đáng ghét vậy chứ? Ông thật muốn đánh người!

Diêm bộ trưởng vung tay nói: "Mở cửa quầy triển lãm, mang chiếc đỉnh này tới phòng thí nghiệm giám định. Đúng rồi, tra xét một chút, nếu là người từng làm việc với viện bảo tàng trung ương thì không được tham gia, còn phải tiếp thu điều tra!" Hô hấp của ông ngày càng gấp rút, giọng nói cũng càng lúc càng lạnh hơn, sức chịu đựng đã gần như sụp đổ. Chọc thủng trời, đâm xuyên đất đã không còn đủ để hình dung mức độ nghiêm trọng của vụ án này nữa rồi, rõ ràng là có người âm mưu hủy diệt căn cơ Hoa quốc!

Bọn họ dự cảm được có một trận tai kiếp đang càn quét giới văn vật, cũng cuốn lấy đất nước bao la có mấy ngàn năm văn minh này.

Gương mặt của Phạn Già La đã lạnh như băng tuyết mùa đông, tiếp tục đi tới. Cậu biết tất cả mọi người đều không thể nào tiếp thu nổi sự thật này, thậm chí tình nguyện che giấu bưng bít chuyện này, cho rằng nó chưa từng phát sinh. Nhưng người khác có thể giả câm giả điếc, cậu thì không được. Nếu ngay cả cậu cũng không chịu lên tiếng vì chúng, vậy còn ai ý thức được chúng sẽ yên lặng mất đi chứ?

Văn vật chính là đồ cổ, đồ cổ là tiền tài, đó là nhận thức chung của tất cả mọi người. Bọn họ chỉ thấy được giá trị bề nổi của nó mà không ý thức được ý nghĩa chân chính của nó.

Chúng nó không phải vật chết, không phải tiền tài, chúng là kết tinh của văn minh. Văn minh là tài phú quý giá nhất nhưng cũng vô hình nhất của một quốc gia, là ràng buộc gắn kết dân tộc, là sự tồn tại tuyệt đối không thể dao động! Đáng sợ nhất không phải văn minh hủy diệt, mà là khi nó bị hủy diệt nhưng người dân của nó, quốc gia của nó, cố thổ của nó, hậu duệ của nó vẫn vô tri vô giác, thậm chí là thờ ơ.

Trên thế giới này vẫn luôn có một vài thứ quan trọng hơn sinh mạng, mà văn minh chính là vậy!

Đáy mắt Phạn Già La lóe lên lệ quang hiếm thấy, cậu đứng trước chiếc đỉnh đồng thần thú tứ phương kia, thật lâu cũng không di chuyển.

Tống Duệ đi tới bên cạnh, vỗ vai cậu một cái, nhỏ giọng nói: "Chúng nó không có cách nào vì mình kêu cứu, mà em chính là tiếng nói duy nhất của chúng, em phải kiên trì."

Đạo lý này Phạn Già La đương nhiên biết. Đã đến mức độ này, cậu biết Diêm bộ trưởng khẳng định đã hối hận, bởi vì cho dù có được quyền cao chức trọng nhưng ông cũng không thể nào che giấu được một vụ án chấn động đến vậy. Đè tình tiết vụ án này xuống mới phù hợp với quyền lợi của mọi người, thậm chí còn phù hợp với lợi ích quốc gia, chỉ cần ngoại giới không biết thì những món đồ cổ này có thể tiếp tục thay thế hàng thật, dù sao chúng cũng không có giá trị thực dụng, chỉ trưng bày ở đây cho người ta thưởng thức.

Nhưng quốc gia này đã mất đi truyền thừa, ai sẽ kéo dài nó đây? Nếu một dân tộc mà ngay cả gốc rễ huyết mạch của tổ tiên cũng không quan tâm tới thì nó còn hi vọng phồn vinh nữa sao?

Trong thân thể cũng chảy xuôi huyết mạch dân tộc Hoa Hạ, vì thế cậu tiếp tục đi tới tủ trưng bày tiếp theo. Cho dù tất cả mọi người đều giữ im lặng, cậu sẽ không.

"Cái này cũng là giả." Chỉ cảm ứng một chốc, cậu liền trầm giọng nói.

Tôn viện trưởng chăm chú nhìn, trái tim lại đau đớn. Văn vật này cũng giống cái đỉnh đồng thần thú tứ phương trước đó, nó cũng tới từ quốc gia cổ Ba Thục thần bí, nó là một cái mặt nạ được chế tác cực kỳ tinh xảo, mắt lồi mũi cao tai to, hình dáng tướng mạo khác hẳn với nhân loại. Nó được phát hiện trong một ngôi mộ cổ có quy mô khổng lồ, đang trùm trên một bộ xác ướp, mà thân phận của xác ướp này được chứng thực là quốc vương của một quốc gia cổ.

Bởi vì không biết chiếc mặt nạ này tuân theo phong cách khoa trương hay tả thực, vì thế mới nổi lên lời đồn là văn minh của quốc gia này tới từ tinh cầu khác. Giá trị nghệ thuật và khảo cổ của nó đều rất lớn, nó cũng là một món báu vật trấn quốc.

Tôn viện trưởng ôm ngực mình ngã ngồi xuống, sắc mặt trắng bệch, môi xanh tím, đã không thể chịu nổi nữa rồi.

"Cậu đừng có làm lão già tôi đây sợ nữa, chuyện này không phải đùa giỡn! Nếu kết quả giám định chứng minh số văn vật này là thật, tôi, tôi muốn kiện cậu! Tôi muốn cậu phải ngồi tù!" Tôn viện trưởng đã từ sợ hãi biến thành căm hận.

Nếu Phạn Già La là người nhát gan sợ sệt, từ khi thấy con rùa đồng kia đã chọn im lặng không lên tiếng rồi, vì thế cậu coi như không nghe thấy lời uy hiếp của Tôn viện trưởng, tiếp tục đi tới quầy trưng bày tiếp theo.

"Giả."

"Giả."

"Giả."

...

Phòng triển lãm bảo vật trấn quốc bị cậu tới lui vài lần, tổng cộng chỉ ra mười món hàng giả, ngoại trừ Ung đỉnh, Thanh đỉnh, thần thú tứ phương đỉnh, mặt nạ hoàng kim, thì còn một cái mai rùa khắc chữ, một bộ trang sức phượng hoàng bằng vàng, một khối hắc ngọc hình sơn hải, một bảo tháp bằng ngà đặt xá lị của Phật Thích Ca Mâu Ni, một bức tranh rồng bay trên biển, một gốc cây quỳnh thạch anh.

Tôn viện trưởng tức giận đến mức phải nằm trên băng ca, cánh tay còn đang truyền nước nhưng sống chết không chịu chữa trị. Ông ta muốn xem Phạn Già La còn nói ra bao nhiêu lời kinh hãi thế tục nữa. Gây ra chuyện lớn như vậy, hắn không sợ bị quốc gia truy cứu trách nhiệm sao?

Diêm bộ trưởng phái một đội quân võ trang đầy đủ bảo vệ số quốc bảo này. Ông vốn định chờ có kết quả rồi mới báo lên trên, nhưng bây giờ tình tiết vụ án đã nghiêm trọng đến mức ông không thể tự tiện chủ trương nữa rồi. Hơn nữa quyền hạn của ông căn bản không thể nào giấu được chuyện này.

Hai cái đỉnh Cửu Châu kia thôi đã nặng hơn danh hiệu tướng quân của ông rồi. Trong thời chiến hỏa hỗn loạn kia, vì an toàn di chuyển chúng nó, mấy vạn người đã phải từ bỏ sinh mạng.

Cấp trên quả nhiên bị kinh động, ngay cả thủ trưởng tối cao cũng tự mình gọi điện tới hỏi hỏi chuyện.

Diêm bộ trưởng vốn cho là bọn họ sẽ hợp lực đè ép vụ án này, không cho phép tiếp tục điều tra, bởi vì không ai là kẻ ngu, tất cả đều hiểu rõ có thể vươn tay tới viện bảo tàng trung ương, hơn nữa còn tráo đổi nhiều báu vật quốc gia như vậy, năng lực của người này tuyệt đối có thể rung chuyển đất trời.

Nhưng thủ trưởng lại chém đinh chặt sắt nói với ông: "Tôi cho ông quyền hạn tối cao, ông chỉ cần quan tâm tới chuyện điều tra, tra tới cùng cho tôi! Dám dao động văn minh và truyền thừa của quốc gia chúng ta, người này tuyệt đối không thể nhân nhượng! Ai muốn bao che chuyện này thì chính là kẻ thù của quốc gia chúng ta!"

Nước mắt Diêm bộ trưởng trào ra, không ngừng gật đầu đồng ý. Nhưng ông cũng hiểu được, tra thì tra nhưng vẫn phải giữ bí mật, nếu để dân chúng biết tin này rồi truyền ra ngoài thì quốc gia của bọn họ thật sự đã mất hết mặt mũi rồi.

Sau khi cúp điện thoại, giọng điệu của Diêm bộ trưởng cũng cứng rắn hơn rất nhiều, lớn tiếng quát: "Sững sờ gì đó? Chuyển hết toàn bộ những văn vật Phạn lão sư chỉ ra cho tôi! Xảy ra chuyện gì, tôi gánh vác!"

Nhân viên cầm chìa khóa nhưng chậm chạp không dám mở cửa, lúc này mới run run mở ra.

Lúc mọi người bận rộn, Phạn Già La đứng trước một tủ thủy tinh triển lãm, dùng ánh mắt chăm chú nhìn văn vật ở bên trong.

Diêm bộ trưởng thấy cậu không dời bước, cũng không nói chuyện thì trong lòng không khỏi kinh hồn bạt vía.

Tôn viện trưởng nằm trên băng ca, cái cỗ duỗi ra thật dài, thấy rõ vật phẩm được trưng bày trong tủ thì trước mắt biến thành màu đen. Không thể nghi ngờ, đây cũng là một món bảo vật trấn quốc tên là Bát Phương Định Quốc Kiếm, là bội kiếm của đế vương đứng hàng đầu trong lịch sử thống nhất Cửu Châu, cho dù trải qua mấy ngàn năm gió sương, mũi kiếm vẫn sắc bén như trước, cắt gọt không một tiếng động.

Giá trị của nó không hề thua kém hai chiếc đỉnh Cửu Châu. Một cái là định châu, một cái là định quốc, độ trọng yếu có thể dễ dàng nhìn ra.

Mắt thấy môi Phạn Già La khẽ nhúc nhích như muốn nói chuyện, Tôn viện trưởng vội vàng hô to: "Mau tiêm thuốc trợ tim cho tôi, tôi sợ mình nhịn không được!"

Bác sĩ ở bên cạnh cũng cân nhắc sự tình nặng nhẹ, lập tức mở hộp thuốc, lấy ra một ống tiêm, chuẩn bị tiêm thuốc bất cứ lúc nào.

Diêm bộ trưởng xoa mồ hôi lạnh trên trán, lúc nói chuyện thì hàm trên và hàm dưới vô thức va chạm vào nhau, phát ra tiếp cộp cộp: "Phạn lão sư, cậu thấy có vấn đề gì sao?"

Phạn Già La gật đầu: "Đúng là có vấn đề."

Diêm bộ trưởng và Tôn viện trưởng choáng váng.

Phạn Già La lại nói: "Thanh thần binh lợi khí này, là thật."

Diêm bộ trưởng và Tôn viện trưởng suýt chút nữa đã bị lời cậu dọa tới ngất xỉu.

Phạn Già La liếc nhìn bọn họ, nghiêm nghị nói: "Chính vì nó là thật, nên mới có vấn đề."

[end 247]

[248] Linh Môi - Văn Vật Bị Cướp Đoạt Linh Vận

*****

Diêm bộ trưởng nghe không hiểu lời Phạn lão sư nói, thanh kiếm Bát Phương Định Quốc này không bị tráo thành đồ giả không phải là chuyện tốt sao? Vì sao Phạn lão sư lại nói là có vấn đề?

"Phạn lão sư, cậu nói như vậy là có ý gì?" Diêm bộ trưởng lập tức truy hỏi.

"Trước tiên tới phòng triển lãm khác xem đã, sau đó hẵn thảo luận vấn đề này." Phạn Già La di chuyển sang phòng khác.

"Vâng vâng vâng, để sau rồi nói." Diêm bộ trưởng vội vàng đi theo, trong tay ông là một chiếc khăn giấy nhăn nhúm bị mồ hôi thấm ướt nhẹp.

Tôn viện trưởng nằm trên băng ca nhưng vẫn ra lệnh cho nhân viên y tế đẩy mình đi theo. Hắn muốn quan sát toàn bộ hành trình xem Phạn Già La cuối cùng có thể gây ra bao nhiêu chuyện. Nếu kết quả giám định những món văn vật này là thật, hắn nhất định phải dùng hết sức ảnh hưởng của mình cho người này trả cái giá thật lớn! Dám động tới nhiều bảo vật quốc gia như vậy, hắn tưởng mình là ông cố nội hay sao chứ?

Phạn Già La lần lượt xem xong chín phòng triển lãm, cuối cùng lại chỉ ra năm món hàng giả, theo thứ tự là hai bức tranh mỹ nữ tới từ hai triều đại khác biệt, một chiếc bình gốm màu lam ngọc bích, một bức tượng Đại Hắc Thiên sáu tay, một đôi song long ngậm châu, mặc dù không phải báu vật trấn quốc nhưng cũng là báu vật tuyệt thế vô song.

Tiểu Lý lập danh sách văn vật bị tráo đổi, in ra giao cho Diêm bộ trưởng và Tôn viện trưởng kiểm tra. Hai người nhìn chằm chằm trang giấy chi chít chữ trong tay, chỉ cảm thấy đầu mình muốn nổ tung.

Không xem không biết, xem một cái liền giật mình, văn vật bị tráo đổi gom lại tới hai mươi hai món, trong đó có chín món bảo vật trấn quốc, theo thứ tự là Ung đỉnh, Thanh đỉnh, Thần Thú Tứ Phương đỉnh, mặt nạ hoàng kim, trang sức phượng hoàng hoàng kim, hắc ngọc sơn hải, tháp xá lị của Thích Ca Mâu Ni, tranh rồng bay trên biển, gốc quỳnh thạch anh.

Bảo vật truyền lại đời sau có mười ba món, theo thứ tự là rùa đồng, Phật ngồi bằng ngà voi, bảo kiếm đồng, tranh thần nữ bay trên trời, đèn cung đình hình người, đỉnh thú bằng đồng, bình sứ ông thọ, mai rùa xem bói, hai bức tranh mỹ nữ, bình gốm màu lam ngọc bích, tượng Đại Hắc Thiên sáu tay, đôi song long ngậm châu.

Những món văn vật này nếu được giám định là đồ giả thì giống như lời Lưu viện phó đã nói trước đó, viện bảo tàng này có thể đóng cửa rồi. Một đơn bị bảo vệ văn vật cấp bậc quốc gia lại biển thủ nhiều quốc bảo như vậy, mức độ nghiêm trọng của vụ án này nghiêm trọng hơn vụ Mã Du điên cuồng giết người ở Kinh thị rất nhiều.

"Thế giới này rốt cuộc làm sao vậy, sao lại biến thành như vậy chứ?" Diêm bộ trưởng run run tay siết chặt tờ danh sách, phát ra lời chất vấn từ sâu trong linh hồn.

"Đại dị biến đã bắt đầu rồi." Phạn Già La chầm chậm nói: "Từ rất lâu rồi, thế giới này đang lặng lẽ phát sinh thay đổi, chỉ là gợn sóng này ẩn giấu dưới mặt biển an tĩnh nên không có người phát hiện. Nhưng người nên tỉnh bây giờ đã tỉnh lại rồi, bọn họ sẽ khuấy nước sâu, để gợn sóng khuấy đảo mặt biển, dẫn tới gầm thét điên cuồng. Vụ án đánh tráo văn vật này chỉ là bắt đầu mà thôi."

Diêm bộ trưởng không dám tin nói: "Ngay cả vụ án như thế này mà chỉ là bắt đầu, là cơn sóng nhỏ trước trận khuấy đảo điên cuồng, vậy kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì chứ? Phạn lão sư, rốt cuộc cậu đã nhìn thấy cái gì? Cậu nói đại dị biến rốt cuộc là gì? Đúng rồi, có phải ngài biết được nội tình của vụ án này không."

"Tôi chỉ có dự cảm thôi, cụ thể là thế nào thì tôi không rõ." Phạn Già La chậm rãi đi tới rồi dừng lại trước thanh kiếm Bát Phương Định Quốc rồi nói tiếp: "Tôi không biết nội tình vụ án này, tôi chỉ căn cứ theo chứng cứ hiện hữu để suy đoán hợp lý mà thôi."

Những lời này là lời cửa miệng của Tống tiến sĩ, lúc này được cậu sử dụng thực linh hoạt.

Diêm bộ trưởng lập tức nói: "Cậu mau nói suy đoán của mình đi."

Tôn viện trưởng nằm trên băng ca, hầm hừ nói: "Kết quả giám định vẫn chưa có, mấy người phân tích vụ án cái

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat