[253.254.255] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[253] Linh Môi - Tai Họa Lớn, Tương Lai Hỗn Loạn

*****

Điều Tống Duệ lo lắng cũng chính là điều Diêm bộ trưởng lo lắng. Nếu kẻ đứng sau đã dám nhắm vào bảo vật của viện bảo tàng trung ương, vậy đối với những viện bảo tàng khác thì chẳng khác nào lấy đồ trong túi, thật sự quá dễ dàng.

Chuyện này không nên chậm trễ, đêm đó nhóm người lập tức ngồi trực thăng gấp gáp tới viện bảo tàng các nơi kiểm tra tình huống. Vì muốn tiết kiệm thời gian, Phạn Già La không nhìn tới những vật phẩm triển lãm khác, vừa tới nơi liền đi thẳng tới khu trưng bày bảo vật trấn quán, gì mà kim bào, ngọc quan, thậm chí là xác ướp ngàn năm, tất cả đều được cậu cảm ứng nhiều lần.

Cứ vậy bôn ba bảy tám ngày, đoàn người mới quay trở về Kinh thị, mang tới tin tức cực kỳ ác liệt cho tổ chuyên án mới thành lập của Mạnh Trọng.

"Gần như tất cả bảo vật trấn quán của các viện bảo tàng đều bị tráo đổi, số không bị đổi đều là số văn vặt không có cách nào dùng công nghệ hiện đại phỏng chế." Trong buổi họp phân tích vụ án, Diêm bộ trưởng trầm giọng xót xa nói.

Phạn lão sư sớm đã tiên đoán số văn vật bị tráo đổi đi sẽ gặp phải vận rủi hóa thành cát bụi, vì thế tất cả mọi người trong phòng họp đều cúi đầu, mặc niệm cho những báu vật đã mất. Đây không phải điều sỉ nhục nhất trong lịch sử Hoa quốc, nhưng không thể nghi ngờ đây chính là sự kiện tai họa nhất trong lịch sử văn minh Hoa quốc. Dám tự tay chặt đứt cội nguồn, từ bỏ cố thổ, cắt đứt truyền thừa, kẻ đứng sau rốt cuộc là kẻ điên cỡ nào chứ?

"Đối với người huyền môn, chuyện này không gọi là phát điên, là đoạn tình tuyệt ái, cắt đứt trần duyên, là con đường tắt duy nhất để trở thành thần." Phạn Già La lắc đầu nói.

Lời này triệt để chọc giận Diêm bộ trưởng, làm ông đấm mạnh lên mặt bàn: "Ngay cả làm người còn không ra gì, con mẹ nó sao có thể làm thần? Nếu ông trời để người như vậy thành thần thì đúng là mù mắt rồi!"

"Thủ trưởng, ông nói chuyện cẩn thận một chút." Hiện giờ Mạnh Trọng đã không còn là người không tin thần quỷ nữa, vì vậy có chút khẩn trương vỗ vỗ vai cấp trên, lại lén liếc nhìn đỉnh đầu của mình, tựa hồ ông trời thật sự đang nhìn.

Diêm bộ trưởng rất tức giận, cũng rất muốn phát tiết, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại. Không thể nghi ngờ, trải qua chuyện này, ông đã căm ghét huyền môn tới tận xương tủy.

"Chúng ta đã xác định bảo vật trong phạm vi toàn quốc đều đã bị tráo đổi, vậy còn bảo vật được cất giữ ở dân gian thì sao?" Tống Duệ bình tĩnh hỏi.

Mạnh Trọng lập tức mở laptop, cặn kẽ báo cáo: "Chúng tôi đã điều tra những người sưu tầm đổ cổ có danh tiếng trong nước, phát hiện một hiện tượng khá thú vị, có bốn gia tộc, phân biệt là Trình gia, Dư gia, Hạ gia, Tông gia, từ chín năm trước bọn họ bắt đầu thu mua hàng loạt món đồ cổ. Trong suốt chín năm nay, chỉ cần trong thị trường xuất hiện bảo vật hiếm thấy thì nhất định sẽ rơi vào túi bốn gia tốc này. Càng thú vị là bảo vật được bọn họ thu mua từ đó về sau sẽ tuyệt tích, cho dù viện bảo tàng cấp bậc quốc gia liên hệ muốn mượn để trưng bày cũng bị từ chối. Nhưng tình huống này trong vòng năm năm trở lại đây bắt đầu có thay đổi, bởi vì kỹ thuật chế tạo hàng nhái rất phát triển, hoàn toàn có khả năng lừa gạt được ánh mắt và kiểm tra bằng thiết bị tiên tiến."

Mạnh Trọng đưa ra một xấp ảnh chụp, nói tiếp: "Cho nên gần năm năm qua, bốn gia tộc này bắt đầu lục tục mang những báu vật hiếm thấy trên đời này cho các viện bảo tàng quốc gia tổ chức triển lãm, mỗi nhà đều có quan hệ rất thân thiết với bên bảo tàng. Phạn lão sư, những thứ này là đồ bọn họ cất giữ, ngài có nhìn ra được vấn đề không?"

Phạn Già La lật xem từng hình, lắc đầu: "Tôi không nhìn thấy ánh sáng linh vận, cũng không cảm giác được hơi thở cổ xưa, có lẽ chúng là giả. Nhưng cách ảnh chụp nên lực cảm ứng của tôi cũng yếu đi, không dám khẳng định trăm phần trăm."

"Tôi sẽ nghĩ cách để cậu được nhìn thấy tận mắt." Diêm bộ trưởng lập tức nói.

Tống Duệ tiệp tục phân tích: "Rất có thể bốn gia tộc này đang giúp kẻ đứng sau thu thập đồ cổ."

Mạnh Trọng gật đầu: "Tôi đã phái người theo dõi bọn họ. Mặc khác, Lương lão và Lục lão đã nói với chúng tôi một chuyện."

Anh xếp những tấm hình chụp những món đồ giả trên bàn, dùng đầu ngón tay gõ gõ: "Mọi người nhìn số hàng giả này đi, chúng được làm giống hàng thật như đúc, nếu như không phá hỏng món đồ để lấy hàng mẫu kiểm tra thì chúng ta có nằm mơ cũng không ngờ được chúng đã bị tráo đổi, có thể thấy kỹ thuật làm giả cao siêu đến cỡ nào. Ngay cả từng lằn mối đúc của hai chiếc đỉnh cũng bị hắn bắt chước không sai một li, những hoa văn điêu khắc tinh mĩ phức tạp cũng bắt chước hoàn mĩ, người này rốt cuộc có trình độ gì?"

Tống Duệ gật đầu: "Kẻ làm giả là một thiên tài."

Mạnh Trọng đặt một tấm hình lên bàn, nói tiếp: "Tấm hình này do Lương lão cung cấp. Mọi người nhìn người này đi, cậu ta tên là Dịch Giang Nam, năm nay hai mươi bảy tuổi, một người mắc bệnh tự kỉ chức năng rất nặng, là học sinh của Lương lão, trong lĩnh vực giám định văn vật, điêu khắc, hội hoạ, thư pháp đều là người đứng đầu. Lương lão dùng từ thiên tài để hình dung người này, còn nói nếu thật sự có người có thể tạo ra đồ giả hoàn mĩ có thể đánh tráo bảo vật quốc gia thì chỉ có thể là cậu ta."

Diêm bộ trưởng lập tức truy hỏi: "Người đâu? Bắt được chưa?"

Mạnh Trọng lắc đầu: "Vẫn chưa, người này đã mất tích vào chín năm trước rồi."

"Lại là chín năm." Tống Duệ trầm tư.

Ánh mắt Phạn Già La lóe sáng, tựa hồ nghĩ tới gì đó.

Mạnh Trọng tiếp tục đặt hình lên bàn: "Mọi người xem, những hình chụp này là chụp lại phim chụp x quang các món bảo vật của viện bảo tàng trung ương mấy năm gần đây, thoạt nhìn có phải không tấm nào giống tấm nào không? Kỳ thực không phải, chỉ cần điều chỉnh khung hình một chút sẽ phát hiện tất cả đều là hình cụ của chín năm trước, chỉ cần điều chỉnh góc độ một chút là có thể xem là hình mới để sử dụng. Nói cách khác, bắt đầu từ chín năm trước thì quy trình kiểm tra văn vật theo thông lệ đã bị ngừng lại, vì thế con rùa đồng với ổ bụng đầy sơ hở như vậy vẫn có thể tồn tại tới bây giờ mới bị phát hiện."

"Trong viện bảo tàng trung ương có nội gián." Diêm bộ trưởng không hề ngạc nhiên, chỉ cố nén tức giận hỏi: "Bắt được người chưa?"

"Đã đi bắt rồi." Mạnh Trọng vừa dứt lời thì nhận được tin nhắn có kèm theo hình ảnh của Trang Chân gửi tới. Xem tin tức xong thì biểu tình Mạnh Trọng có chút căng thẳng, trực tiếp đẩy điện thoại qua cho Diêm bộ trưởng, mệt mỏi nói: "Người phụ trách giám định văn vật của viện bảo tàng trung ương đã tự sát, ngoài ra còn có hai nhân viên kỹ thuật cũng nhảy lầu trong cùng khoảng thời gian, không cứu được."

Lúc Mạnh Trọng nói chuyện, Trang Chân lại lục tục gửi tới rất nhiều tin nhắn, hơn nữa đều là tin xấu. Giống với tình huống của viện bảo tàng trung ương, người hiềm nghi ở các viện bảo tàng khác cũng lục tục mất tích hoặc tự sát, cảnh sát không tìm được bất kỳ người nào biết rõ nội tình.

Nhìn cục diện máu me trong hình, răng Diêm bộ trưởng có chút ngứa: "Ngoại trừ bốn gia tộc kia, tất cả đầu mối khác đều gãy? Diệt trừ nhiều nội gián như vậy, kẻ đứng sau này đúng là tay to!"

"Bốn gia tộc kia kỳ thực cũng không thể xem là đầu mối. Bọn họ chỉ cần nói mình là người bị hại, không hề biết đổ cổ mình cất giữ đã bị tráo đổi, mà chúng ta thì không đưa ra được chứng cứ bọn họ gây án, vụ án này không thể điều tra. Kẻ đứng sau chuyện này giống như một bóng ma, tới vô tung đi vô ảnh, kẻ này tuyệt đối sẽ không giữ liên lạc ở ngoài sáng với bốn gia tộc này đâu." Tống Duệ tát một thau nước lạnh.

"Mẹ kiếp, kẻ đứng sau rốt cuộc là ai? Tâm địa ác động như vậy, thế lực khổng lồ như vậy, nếu chúng ta vẫn không phát hiện thì có phải vài năm nữa quốc gia này sẽ bị lật lên tới tận trời không? Người của huyền môn vẫn luôn nói mình muốn lánh đời, chúng ta có việc tới cầu thì còn phải nhìn sắc mặt bọn họ, còn phải cho ưu đãi mới mong được giúp đỡ, kết quả thì sao chứ? Bọn họ lánh đời như vậy sao? Núp trong bóng tối cướp đi vận mệnh quốc gia? Mẹ kiếp, một lũ súc sinh!"

Diêm bộ trưởng tức tới đấm bàn, cuối cùng chỉ bất lực thở dài: "Người của huyền môn quá thần bí, từ trước tới giờ chúng ta vốn không hiểu rõ bọn họ, vụ án này phải tra thế nào đây? Người hiềm nghi đều có liên quan tới huyền môn, mà người huyền môn thì vẫn luôn ẩn núp trong bóng tối, chúng ta căn bản không tìm được."

Phạn Già La dùng đầu ngón tay chạm vào những tấm hình kia, giọng nói nhàn nhạt, lời nói ra khỏi miệng lại làm mọi người phấn chấn hẳn: "Tôi sẽ cho mọi người hai người hiềm nghi."

Ánh mắt Diêm bộ trưởng và Mạnh Trọng lập tức sáng ngời nóng rực.

Tống Duệ suy nghĩ một chút liền hiểu được.

"Điều tra người này một chút." Phạn Già La đẩy điện thoại của mình tới giữa bàn.

Diêm bộ trưởng nhìn người trên màn hình, kinh ngạc nói: "Lại là cô ta!"

Mạnh Trọng rướn cổ nhìn, nhất thời cũng sửng sốt. Người này chính là tiểu sư muội của phái Thiên Thủy, vì hành vi quá kích động mà để xổng Mã Du, hại chết rất nhiều dân chúng vô tội. Cô ta không có đầu óc như vậy, thoạt nhìn không giống kẻ đứng sau chuyện này lắm.

Tống Duệ cũng đưa ra hai tấm hình mình chụp lén được: "Thật sự cô ta rất khả nghi. Mọi người xem tấm này, đây là dáng vẻ của cô ta khi bị trận pháp phản phệ, còn đây là dáng vẻ gần đây nhất, có phải khác biệt rất lớn không?"

Diêm bộ trưởng và Mạnh Trọng không ngừng gật đầu, vẻ mặt khiếp sợ. Cái này mà khác biệt rất lớn cái gì, rõ ràng là nghịch thiên! Một người da dẻ khô vàng nhăn nheo tóc rụng sạch, răng cũng rụng nốt, gần đất xa trời; một người tóc đen mướt, hàm răng chỉnh tề, thanh xuân ngời ngời, căn bản giống như đã trùng sinh vậy.

Phạn Già La chầm chậm giải thích: "Tóc, răng, sinh cơ mất đi, phản phệ như vậy không có cách nào nghịch chuyển, nếu muốn cứu được, trừ phi tìm ra cao nhân tiến hành nghi thức quán đỉnh. Nghi thức này là vị cao nhân đó phải mang tuổi thọ, linh lực, tu vi, số mệnh của mình chuyển cho người bị phản phệ. Chuyển càng nhiều thì khôi phục càng nhanh. Muốn khôi phục được mức độ này thì..."

Phạn Già La dùng đầu ngón tay nhỏ gầy gõ gõ gương mặt vô song của Lâm Niệm Từ, khẳng định nói: "Nếu không dùng hơn nửa tu vi của tôi hiện giờ thì chỉ sợ không làm được. Hơn nữa theo tôi được biết, trong huyền môn không có bất kỳ vị cao nhân nào tiến hành nghi thức quán đỉnh cho cô ta. Chỉ trong một đêm cô ta đã được trùng sinh, khi tôi nhìn thấy cô ta, số mệnh trên người cô ta giống như có thể xé nát cả bầu trời, chỉ sợ ngay cả hoàng đế cũng không hơn là bao. Hơn nữa chín năm trước, vì muốn chữa trị bệnh cho cô ta mà phái Thiên Thủy đã đưa cô ta ra nước ngoài an dưỡng, từ đó về sau không còn bất kì người nào biết tin tức của cô ta."

Phạn Già La đan ngón tay lại với nhau, nhìn mọi người xung quanh: "Chín năm, con số này có phải rất quen thuộc không?"

Diêm bộ trưởng nhìn chằm chằm hình chụp Lâm Niệm Từ, suy đoán: "Phạn lão sư, cậu nói là bắt đầu từ chín năm trước cô ta đã bắt đầu ẩn mình trong bóng tối bố trí mọi việc sao? Nhưng dáng vẻ cô ta cũng chỉ mới hơn hai mươi mà thôi, chín năm trước thì chỉ là một cô bé mười ba mười bốn tuổi, có khả năng gây ra chuyện lớn vậy sao?"

"Thân thể cô ta đã hơn bảy mươi tuổi rồi." Phạn Già La cười mà không cười nói: "Tuổi tác tâm lý thì có khả năng hơn hai trăm tuổi."

Diêm bộ trưởng kinh hãi, tròng mắt đảo một phen ra lệnh: "Tra xét cô ta kĩ càng, giám sát 24/24! Sao chỗ quái nào cũng có Thiên Thủy Cung thế? Đúng rồi, bọn họ là môn phái lớn đệ nhất huyền môn, Tri Phi đạo trưởng kia còn có một biệt hiệu gọi là lão thần tiên. Bọn chúng có nằm mơ cũng muốn thành tiên, căn bản không để ý tới người thường, có làm ra chuyện đổi quốc bảo cũng không kỳ quái."

Ông lấy điện thoại ra, giọng điệu kém cỏi tới cực điểm: "Công tác dỡ bỏ Thiên Thủy Cung tiến triển thế nào rồi? Mau tháo hết cho tôi, tháo hết, có thủ tục hợp pháp cũng tháo, xảy ra chuyện thì tôi phụ trách!"

Gọi cuộc điện thoại này xong, ông lại gọi cho cục quản lý tôn giáo, lạnh lùng nói: "Thêm Thiên Thủy Cung vào danh sách tà giáo cho tôi, không cho phép bọn họ thu nhận tín đồ, càng không cho phép tổ chức hoạt động công khai."

Bên kia khúm núm đáp ứng, sắc mặt Diêm bộ trưởng mới hòa hoãn lại một chút, sau khi cúp điện thoại thì nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ nó, ông cho bọn mày từ lánh đời giả thành lánh đời thật luôn. Khinh người bình thường thì bọn mày cứ ở rúc trong rừng sâu núi thẳm cả đời đi!"

Chờ Diêm bộ trưởng thở hắt một hơi, Phạn Già La mới nói tiếp: "Còn một người hiềm nghi nữa là Trương gia, Tô Phong Khê chính là do bọn họ bồi dưỡng ra. Có vẻ bọn họ cũng đang tìm kiếm đường thành thần."

Lần này Diêm bộ trưởng gặp khó, cân nhắc một hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Phạn lão sư, tôi coi cậu là người một nhà nên nói rõ ngọn nguồn cho cậu biết, hiện giờ Trương gia đang tiến hành hợp tác với quốc gia. Bọn họ nghiên cứu ra một loại thuốc có thể kích phát tiềm năng của người bình thường, có thể chế tạo vũ khí hình người quy mô lớn, thậm chí còn bồi dưỡng được linh giả. Tô Phong Khê có thể coi là vật thí nghiệm của bọn họ, cấp trên đã chứng thực rồi nên tội danh này của Trương gia đã được rửa sạch."

"Ồ, dùng loại thuốc kia còn có thể trở thành linh giả à?" Ánh mắt trầm tĩnh của Phạn Già La nổi lên gợn sóng.

"Đúng vậy, đặc công của bộ an ninh đặc biệt đều tự nguyện gia nhập kế hoạch thử nghiệm, đồng thời cũng có được tiến triển rất lớn. Nếu qua một khoảng thời gian dài quan sát, xác nhận loại thuốc này không có tác dụng phụ thì rất có thể nó sẽ được mở rộng sử dụng trong quân đội. Vì thế bên Trương gia không thể điều tra được." Diêm bộ trưởng bất đắc dĩ xua tay.

Phạn Già La nhắm mắt lại, tâm tư chấn động.

Qua một hồi lâu, cậu mới chầm chậm nói: "Diêm bộ trưởng, đại dị biến mà tôi từng nói đã bắt đầu rồi, không ngừng có người bước đi trên con đường trở thành thần, mà những người bình thường như các ông thì sớm đã biến thành hòn đá lót đường của bọn họ mà không hề hay biết, lại còn trợ giúp. Loại thuốc đó căn bản không phải thứ tốt, người sử dụng nó trong tương lai nhất định sẽ bị phản phệ. Hiện giờ tôi vẫn chưa biết loại phản phệ đó là gì, nhưng nếu ông có năng lực ngăn cản thì xin ông đừng từ bỏ."

Diêm bộ trưởng chấn động, vội vàng nói: "Nhưng thử nghiệm đã tiến vào giai đoạn cuối rồi, số lượng người tham gia thử nghiệm lên tới hai ngàn, cấp bậc chuyện này đã vượt quá quyền hạn quản lý của tôi. Tôi không quản được, chỉ có thể báo lại cấp trên, nhưng cấp trên có chịu nghe tôi hay không thì vẫn là ẩn số."

Hai ngàn, con số thoạt nghe rất nhỏ bé, không hề đáng kể, nhưng nếu dùng đơn vị là mạng người thì đúng là một trận tai họa lớn.

Phạn Già La mở đôi mắt đen kịt không hề có tiêu cự của mình, phóng tích tất cả ý niệm, cố gắng tìm kiếm một điểm sáng trong hư vô mờ mịt, sau đó chậm rãi nói ra lời tiên đoán: "Tôi nhìn thấy rất nhiều người đi tới một nơi tối tăm không có ánh mặt trời, thân thể dung nhập vào hư vô, biến thành bụi trần; tôi còn nhìn thấy người điên lại càng điên hơn, người bỏ ổi lại càng bỉ ổi hơn, người u ám lại càng u ám hơn... tất cả mọi thứ đều phát triển theo hướng xấu nhất."

Giọng nói của cậu hệt như làn gió lạnh thổi qua mặt sông băng, lại giống như cơn gió nồm thổi vào cánh đồng hoang vu, làm người ta lúc lạnh lúc nóng, sợ hãi không thôi.

Vài giây sau, cậu chớp chớp mắt đề mọi người mơ hồ nhìn thấy con ngươi cậu được rót vào những đốm sáng, sau đó gằn từng chữ nói: "Nếu các người còn không kịp ngăn cản, thế giới này sẽ hỗn loạn."

[end 253]

[254] Linh Môi - Phạn Lão Sư Giết Người!

*****

Tiên đoán của Phạn Già La đã được nghiệm chứng vô số lần, đồng thời cũng trở thành kinh nghiệm xương máu của rất nhiều người. Không tin cậu phải lãnh chịu hậu quả gì, Giản Nhã, Lưu Chiêu, Tô Phong Khê... những người từng đứng trên đỉnh vinh quang này chính là minh chứng.

Vụ tai nạn gần đây nhất chính là Mã Du điên cuồng giết người. Bởi vì lơ là với lời cảnh báo của Phạn Già La, mặc kệ hành vi của Lâm Niệm Từ nên toàn bộ Kinh thị mới thiệt hại thảm trọng. Cục diện máu me đầm đìa ngày đó, nỗi đau đớn và lòng hối hận tột cùng khi đó, đến giờ vẫn luôn hóa thành cơn ác một hành hạ Diêm bộ trưởng suốt cả đêm.

Vì vậy sau khi rời khỏi phân cục thành Nam, Diêm bộ trưởng lập tức chạy tới phòng thí nghiệm sinh học lớn nhất Hoa quốc, gặp Lâm bộ trưởng phụ trách ở đó, cùng đối phương trò chuyện một phen.

Ở trước mặt ông, Lâm bộ trưởng tỏ ra khiêm nhường nói cười vui vẻ, nhưng đợi Diêm bộ trưởng đi rồi thì lập tức tìm tới Trương Dương, cười mà không cười nói: "Đoán được không, tên Diêm Tuyền Lăng này tới cảnh cáo chúng ta."

"Hắn bây giờ chính là đại hồng nhân trong mắt cấp trên, chuyện gì cũng thích quản." Trương Dương rót hai ly rượu đỏ, lại từ trong túi áo lấy ra một cái bình nhỏ, rót nước thuốc vào trong ly, nhẹ nhàng lay động lắc đều rồi đưa tới tay Lâm bộ trưởng.

Rượu đỏ vốn nên nhấm nháp từng chút mới nếm được hương vị thật sự của nó, nhưng vị Lâm bộ trưởng khí chất nho nhã này sau khi cầm lấy ly rượu liền uống ừng ừng từng ngụm lớn, sau đó giành lấy luôn ly rượu đặt trước mặt Trương Dương, một hơi cạn sạch. Hắn nhắm mắt lại, thở hắt một hơi nhẹ nhõm, đầu ngón tay vuốt ve khóe mắt, cảm nhận được những lằn vân mịn đã giảm bớt thì khóe miệng không khỏi nhếch lên độ cung vui vẻ.

Trương Dương không hề để ý tới hành vi tham lam của Lâm bộ trưởng, ngược lại híp mắt hứng thú nhìn vẻ mặt say mê của đối phương.

"Vì sao Diêm Tuyền Lăng lại muốn cảnh cáo ông? Chúng ta với hắn hình như không hề có xung đột lợi ích." Trương Dương thong thả nói.

Lâm bộ trưởng chỉnh thấp lưng ghế, giọng nói khinh thường: "Hắn mang tới một tiên đoán."

Vẻ mặt lười nhác của Trương Dương biến thành âm độc: "Tiên đoán? Hắn và Phạn Già La khá thân, tiên đoán này là của Phạn Già La đưa ra đi?"

"Đúng vậy, nguyên văn là gì thì tôi không nhớ rõ lắm, đại khái là loại dược mà chúng ta đang nghiên cứu có độc, sẽ tạo thành sự kiện tử vong quy mô lớn, muốn chúng ta phải cẩn thận một chút, tốt nhất là hủy bỏ kế hoạch thử nghiệm." Lâm bộ trưởng thuật lại.

"Sẽ chết thì sao tôi dùng nó như nước uống hằng ngày chứ? Tôi không điên tới mức tự hại mình đi. Huống chi các ông cũng đã nghiên cứu nhân tố hóa học của nó rồi, toàn là những thứ có lợi cho thân thể." Trương Dương giải thích một câu.

"Tôi đương nhiên biết, chính bản thân tôi cũng là người được lợi, sao tôi có thể tin tưởng lời hắn chứ." Lâm bộ trưởng mở mắt ra, con ngươi lóe tia sáng: "Nhưng tôi đúng là có chút nghi ngờ. Trương Dương, loại trái cây mà anh cung cấp cho chúng tôi rốt cuộc từ đâu mà có? Căn cứ nuôi trồng nó ở đâu? Chúng tôi phải nghiên cứu triệt để nguyên liệu thì mới có thể thay đổi loại thuốc này, nó có khả năng phát triển hoàn thiện hơn, anh hiểu không?"

Trương Dương liên tục gật đầu tỏ ý mình hiểu, trong lòng lại không ngừng cười nhạo: nghiên cứu nguyên liệu cái quái gì, cải tiến, hoàn thiện gì gì đó, người này căn bản chỉ mượn cớ để kiếm lợi cho bản thân mà thôi. Cái hắn muốn chính là loại trái cây chế tạo ra loại thuốc này, đồng thời nắm giữ phương pháp nuôi trồng, đó mới là quyền lợi lớn nhất.

"Lâm bộ trưởng, viện nghiên cứu Lục Hà của tôi đang tìm kiếm phương pháp nuôi trồng quy mô lớn loại trái cây này, bên chúng tôi đã có thành quả bước đầu, hai bên chúng ta bàn luận tiến thêm một bước hợp tác không thành vấn đề. Hiện giờ quyền lợi của chúng ta đã ràng buộc chặt chẽ không thể tách rời, lưu lại vài con bài chưa lật thì tốt hơn, ông nói coi có đúng không? Tôi còn việc, đi trước đây, ông bận rộn đi."

Trương Dương đứng dậy liền rời đi, căn bản không chú ý tới sắc mặt trở nên u ám của Lâm bộ trưởng.

"Không sai, quan hệ của chúng ta cần tiến thêm một bước nữa, chuyện này tôi đồng ý. Nhưng Tiểu Trương à, tôi đoán Diêm Tuyền Lăng rời khỏi chỗ tôi nhất định sẽ tìm cấp trên thủ thỉ. Anh cũng biết đó, Phạn Già La kia thật sự là nhà ngoại cảm, hơn nữa còn rất mạnh, tiên đoán của cậu ta trước giờ chưa từng sai,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat