[256.257.258] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[256] Linh Môi - Thế Giới Nội Tâm Của Tống Tiến Sĩ

*****

Trong lòng Tống Duệ có rất nhiều suy đoán, nhưng trước khi nhìn thấy Phạn Già La, anh sẽ không nói những suy đoán này với người của tổ điều tra. Anh đã ý thức được những kẻ này sẽ không cố gắng tìm kiếm chân tướng, anh càng nói nhiều thì ngược lại càng tạo thêm nhiều phiền phức cho Phạn Già La.

"Tôi cung cấp không chỉ là bảng tường trình, còn có chứng cứ." Tống Duệ lấy điện thoại ra, mở video giám sát tối qua nói: "Đây là video theo dõi từ hệ thống an ninh của nhà cũ Phạn gia. Các người có thể thấy, lúc vụ thảm án đầu tiên diễn ra, Phạn Già La đang ở cùng với tôi."

Người phụ trách cầm lấy điện thoại của Tống Duệ, liếc nhìn vài lần, sau đó cười giả dối: "Tống tiến sĩ, video giám sát mà anh nói ở đâu? Sao tôi không thấy vậy?"

Tống Duệ lấy lại điện thoại, màn hình đen kịt, không biết đã xảy ra vấn đề gì, lúc khởi động máy lại thì tất cả dữ liệu trữ trong thẻ và máy đều đã bị hủy, thậm chí, ngay cả liên kết với hệ thống an ninh của nhà cũ Phạn gia với chiếc điện thoại này cũng bị xâm nhập, toàn bộ dữ liệu đã biến mất sạch sẽ.

Tống Duệ nhanh chóng kiểm tra điện thoại rồi một lần nữa kết nối với hệ thống an ninh nhà cũ Phạn gia, muốn khôi phục đoạn video kia nhưng đều thất bại.

Từ lúc anh giao điện thoại cho người phụ trách, đến khi hắn trả lại thì chỉ có năm sáu giây mà thôi. Năm sáu giây có thể làm gì? Cho dù là hacker hàng đầu thế giới chỉ sợ cũng không thể cùng lúc xâm nhập điện thoại và hệ thống an ninh cao cấp, đồng thời xóa đi toàn bộ dữ liệu.

Nhưng người phụ trách này lại làm được, hơn nữa còn là làm một cách thần không biết quỷ không hay. Hắn không hề chạm vào bất kỳ nút ấn vào trên điện thoại, chỉ là lòng bàn tay chạm vào vỏ máy mà thôi.

Ánh mắt Tống Duệ lóe sáng, nhất thời hiểu ra: "Ông cũng là linh giả."

Ngoại trừ linh giả thì còn ai có được năng lực quỷ dị như vậy chứ.

Người phụ trách khoanh tay, cười như không cười nói: "Tống tiến sĩ, anh nói gì vậy?"

Tống Duệ nắm chặt chiếc điện thoại đã không còn chút dữ liệu nào của mình, bình tĩnh nói: "Không, tôi không nói gì cả."

"Anh đã không giao ra được chứng cứ, lời nói cũng không có cách nào tin được, anh về đi. Chuyện này từ đầu đến cuối không hề liên quan tới anh, bị cuốn vào cũng không có lợi gì. Mời." Người phụ trách đứng dậy, kéo cửa phòng khách, làm ra động tác đuổi người.

Tống Duệ chỉ vững vàng ngồi yên tại chỗ, giọng nói cứng rắn: "Tôi muốn gặp Phạn Già La.."

"Nơi này là sở cảnh sát chứ không phải phân cục thành Nam, không phải do anh quyết định muốn gặp ai là gặp." Người phụ trách lộ ra biểu tình mất kiên nhẫn.

"Vậy sao? Nhưng tôi cho rằng trong tình huống có chứng cứ rõ ràng, mà tôi lại là luật sư đại diện cho Phạn Già La, tôi có quyền gặp cậu ấy."

"Chứng cứ rõ ràng ở đâu? Ở đâu ra chứ?" Người phụ trách bị chọc cười, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười đầy khinh miệt.

"Tôi đã trình chứng cứ cho thủ trưởng, đây là lệnh đặc biệt phóng thích của thủ trưởng đưa xuống, chúng tôi có thể gặp Phạn Già La được chưa?" Diêm bộ trưởng và Mạnh Trọng cầm theo một phần công văn xuất hiện ở cửa, bên trên trang đầu tiên chính là dấu mộc đỏ đại diện cho quyền uy đâm ánh mắt người đại diện đau nhói.

Hắn không ngờ Diêm bộ trưởng lại báo vụ án này lên tầng đỉnh, lẽ nào ông ta không sợ thủ trưởng cảm thấy chuyện bé xé ra to sao? Càng hoang đường chính là một nhân vật bé cỏn con như Phạn Già La lại đáng giá để tầng đỉnh cấp cho hắn một tờ lệnh phóng thích, dựa vào cái gì chứ?

Thoáng nhìn qua vẻ mặt kinh hãi của người phụ trách, Tống Duệ có chút suy tư. Anh vừa chỉnh lại vạt áo vest, vừa vuốt nếp nhăn trên tay áo, chậm rãi nói: "Tôi đoán bình thường ông không thích học tập lắm nhỉ?"

Người phụ trách không khỏi tức giận nhìn anh.

"Nếu ông giữ được thói quen học tập tốt đẹp thì sẽ biết bây giờ có một loại lưu trữ gọi là đám mây. Ông xóa được dữ liệu trong điện thoại tôi, hủy dữ liệu trong kho lưu trữ hệ thống an ninh, nhưng đều vô dụng thôi, tôi đã ủy thác cho bên thứ ba giúp tôi bảo vệ đoạn video giám sát này, đồng thời sớm đã gửi cho người đáng tín nhiệm rồi."

Lúc lướt ngang qua người người phụ trách, Tống Duệ dùng đầu ngón tay gõ nhẹ thái dương mình, giọng nói khinh miệt: "Một người có mạnh hay không, chủ yếu phải nhìn vào đầu óc và nhân phẩm. Mà cả hai phương diện này, ông đều không được."

Người phụ trách suýt chút nữa đã ngất đi vì tức giận, nhưng Diêm bộ trưởng và Mạnh Trọng đứng bên cạnh Tống Duệ đều có cấp bậc cao hơn hắn, hơn nữa trong tay còn cầm lệnh phóng thích đặt biệt của thủ trưởng, hắn căn bản không dám hô hào một tiếng nào.

Thủ trưởng đã chú ý tới vụ án này, mà hắn thân là người phụ trách, từng cử động, từng tiếng nói của hắn đều sẽ bị người ta báo cáo lại. Nếu đi nhầm một bước làm thủ trưởng có ấn tượng xấu về hắn thì tiền đồ chắc chắn sẽ bị hủy.

Hắn khó khăn lắm mới có thể trở thành linh giả, có sức mạnh để leo lên, sao có thể ngã sấp mặt ngay từ những bước đầu tiên chứ?

Vừa nghĩ như vậy, người phụ trách chỉ có thể từ bỏ kế hoạch đã thiết lập, dự định đi tới đâu hay tới đó.

...

Trong phòng thẩm vấn, hai cảnh sát đang tra hỏi Phạn Già La, thái độ không thể nói là ác liệt nhưng cũng không khác là mấy. Bọn họ không cho cậu nước uống, cũng không cho cậu ngồi ghế thoải mái, chiếu ánh đèn cường độ mạnh vào thẳng mắt cậu, còn khóa tay và chân cậu vào những quả cầu sắt.

"Nói đi, chín giờ rưỡi tối đêm qua cậu đang ở đâu?" Một cảnh sát hung ác đập mặt bàn.

Đèn chân không đặt rất gần mặt Phạn Già La, gần đế mức nhiệt độ bóng đèn có thể đốt rụi tóc cậu. Nhưng cậu vẫn có thể mở to mắt nhìn thẳng vào ánh sáng chói mắt này, con ngươi không hề chảy ra nước mắt sinh lý, cũng không hề lộ ra biểu hiện hoảng loạn, nôn nóng hay mê man này nọ.

Cậu ngồi ở đây, lãnh tĩnh lại trầm ổn, mặc dù tay bị khóa vào quả cầu sắt nặng trịch nhưng vẫn có thể đan tay vào nhau, đặt lên đầu gối. Thậm chỉ cậu còn có thể bắt chéo chân, không quá để ý khẽ lắc lư, cứ hệt như không hề bị ảnh hưởng.

"Chín giờ rưỡi tối hôm qua, tôi ở nhà." Cậu không nhanh không chậm ôn hòa nói.

"Nói dối! Chín giờ rưỡi tối qua, cậu ở đường XX giết người, camera giám sát đã quay lại được quá trình hành hung. Nói đi, tại sao cậu lại muốn làm như vậy? Ăn trái tim tươi có chỗ tốt gì với cậu?" Hai tên cảnh sát này mở miệng ra đã định tội cho cậu, sau đó liền đi thẳng tới động cơ giết người.

Giọng nói của Phạn Già La vẫn thực bình ổn: "Có thể cho tôi xem đoạn phim không?"

"Cậu chỉ cần thành thật khai báo, xem cái gì mà xem? Vụ án cậu tự gây ra mà lại không rõ à?" Hai tên cảnh sát chỉ muốn ép cung, căn bản không để ý tới yêu cầu của cậu.

Phạn Già La ý thức được những người này không phải tới tra hỏi mà là định tội cậu. Bọn họ muốn cậu sớm ký tên vào báo cáo định tội chứ không thèm nghe bất kỳ lời nào của cậu. Cậu căn bản không biết chút gì về ba vụ án, lại mất đi tự do, bây giờ hai mắt coi như tối om, không biết gì.

Đầu ngón tay khẽ giật giật, Phạn Già La muốn thả ra từ trường, từ ký ức của hai người cảnh sát này tìm hiểu tình huống bên ngoài, nhưng đột nhiên cậu lại bỏ đi ý nghĩ này.

Từ trường quanh quẩn trong đầu ngón tay lẳng lặng không một tiếng động thu vào trong cơ thể, mi mắt rũ xuống, chăm chú nhìn chiếc bàn trong phòng thẩm vấn. Chiếc bàn này thật sự đã trải qua rất nhiều sự cố, bên trên lưu lại đầy vết trầy, bên trong còn có những vết bẩn màu nâu đen giống như máu đã khô lại, lại giống như mực nước, cũng không biết là ai lưu lại.

Là cảnh sát phẫn nộ tới khó kiềm chế nỗi lòng? Hay là tên tội phạm xui xẻo nào đó?

Đột nhiên Phạn Già La rất có hứng thú với cái bàn này, một lần nữa tỏa từ trường ra ngoài, thông qua những vết tích này tìm hiểu những chuyện mà nó từng trải qua.

Biểu hiện của cậu dần dần trở thành hứng thú dào dạt, nhưng căn bản không hề nghe những lời chất vấn đầy thành kiến của cảnh sát. Bọn họ ghé vào tai cậu rít gào, gầm rú, hò hét, nhưng đổi lại chỉ là nụ cười mỉm lạnh nhạt an tưởng như cảnh đẹp ý vui.

Cậu căn bản không chú ý tới căn phòng này ngoại trừ mình và cái bàn này thì vẫn còn hai người sống sờ sờ. Mà thái độ này của cậu không thể nghi ngờ là chọc bọn họ phẫn nộ.

Vì thế, lúc Tống Duệ mang theo tờ lệnh phóng thích đặc biệt tiến vào phòng thẩm vấn, hai người cảnh sát kia đã giận tới phát điên, đang quẳng ly, quẳng ghế, chỉ còn kém muốn đánh người mà thôi. Nếu không phải chiếc bàn thẩm vấn được bắt đinh ốc cố định trên mặt đất, có lẽ chuyện mà bọn họ muốn làm nhất chính là hất bàn.

Nhìn thấy lệnh phóng thích đặc biệt, bọn họ thở hổn hển nhưng không có cách nào, chỉ có thể dùng sức đóng cửa phòng lại, đi xử lý thủ tục bảo lãnh Phạn Già La.

Tiếng ầm vang dội rốt cuộc cũng làm Phạn Già La thức tỉnh khỏi 'từng trải bi thảm' của cái bàn này. Mí mắt vừa nhấc lên một chút đã nhìn thấy Tống tiến sĩ, vì thế liền nhếch đôi môi mỏng đỏ thẫm của mình mỉm cười.

"Em biết anh sẽ đến." Cậu ngửa lòng bàn tay trắng nõn đặt lên bàn, giọng nói cực kỳ vui sướng: "Cho nên em vẫn luôn đợi anh."

Tống Duệ thực tự nhiên đưa tay nắm lấy tay cậu, giọng nói trầm ổn: "Em ở nơi này, anh đương nhiên phải tới đây rồi."

Hai người nhìn sâu vào mắt nhau, củng bật cười khẽ.

"Anh đã trình lên chứng cớ vắng mặt của em, nhưng ba đoạn video giết người kia thì vẫn chưa có cách nào phản bác, vì thế chỉ lấy được lệnh phóng thích chứ không phải lệnh đặc xá."

Một cái là tạm thời phòng thích, một cái là đặc xá vô tội, Phạn Già La đương nhiên hiểu.

"Em muốn xem ba đoạn video kia." Cậu nhỏ giọng nói.

Tống Duệ theo bản năng muốn lấy điện thoại ra nhưng lại chợt nhớ tới: "Điện thoại của anh bị người phụ trách tổ điều tra phá hỏng rồi, toàn bộ dữ liệu đều mất hết."

"Hắn ta là linh giả." Phạn Già La chắc chắn nói.

"Em cảm ứng được à?" Tống Duệ đặt điện thoại lên bàn.

"Lúc anh vừa tiến vào, em nhìn thấy từ trường vươn lại trên người anh, có màu lam nhạt, mùi của nó tương tự với loại thuốc kia. Hắn có lẽ đã tham gia thử nghiệm của Trương Dương.

"Tức là, người đứng sau hại em chính là Trương Dương?" Tống Duệ suy đoán.

"Có lẽ, em phải xem video mới có thể xác định. Nếu là hắn thì có lẽ liên quan tới vụ đồ cổ bị tráo đổi." Phạn Già La nói ra suy đoán của mình.

"Không. Trương gia không liên quan tới vụ án đồ cổ." Tống Duệ phủ định.

"Tại sao?"

"Bởi vì người phụ trách có vẻ rất bất ngờ khi thấy Diêm bộ trưởng xin lệnh phóng thích đặc biệt của thủ trưởng. Hắn không hiểu vì sao vụ án của em lại được cấp trên quan tâm như vậy. Tổ chuyên án đang công khai điều tra người của huyền môn và bốn gia tộc kia, nếu là kẻ đứng sau, hắn nhất định sẽ biết hành vi của mình đã bại lộ, cũng biết em là cố vấn đặc biệt của vụ án này, được cấp trên quan tâm cũng là bình thường. Lúc này muốn ra tay với em là vì muốn cản trở tiến trình vụ án, chắc chắn sẽ bị cấp trên gây áp lực."

Phạn Già La suy nghĩ một chút cũng hiểu được, tiếp lời: "Nhưng người phụ trách lại không biết, hắn ta giật mình với quan hệ của em, cho nên hắn và vụ đánh tráo đồ cổ không có liên quan tới nhau. Nhưng hắn là người của Trương Dương, Trương Dương đã lệnh cho hắn ra tay với em, cũng tức là Trương gia không liên quan tới vụ tráo đồ cổ."

"Đúng vậy, điều kiện kiên quyết là kẻ đứng sau hại em thật sự là Trương Dương." Tống Duệ gật đầu đồng ý.

"Có phải hắn hay không, em xem video sẽ biết." Phạn Già La trầm ngâm nói.

"Video hành hung đã bị xóa rồi, anh sẽ bảo Mạnh Trọng gửi lại." Tống Duệ cầm điện thoại lên.

Phạn Già La lại ngoắc tay nói: "Không cần, em trực tiếp tiến vào đầu anh là được rồi."

Tống Duệ sửng sốt một hồi lâu mới mím môi gật đầu, sau khi gỡ cặp kính gọng vàng xuống, đôi mắt hẹp dài cong lên một độ cong đầy vui sướng. Anh vẫn nhớ kỹ lời Phạn Già La đã nói--- tiến vào đại não người mình không tin tưởng thì không khác nào tự sát.

Mà hiện giờ em ấy lại chủ động đề nghị muốn tiến vào đầu anh, này là vì sao?

Là vì hoàn toàn tin tưởng; là vì hai trái tim đã hòa hợp nên ỷ lại; là vì trong em có anh, trong anh cũng có em, tuy là cá thể độc lập nhưng lại sở hữu linh hồn có tần số như nhau.

Tống Duệ cố gắng mím môi, nhưng vui sướng trong ánh mắt lại không thể nào che giấu được.

Phạn Già La bị tâm tình của anh lây nhiễm, cũng nhịn không được khẽ bật cười: "Chuẩn bị xong chưa?"

"Chuẩn bị xong."

Hai người nắm tay nhau, trán áp trán, cùng nhắm mắt lại.

Ý thức của Phạn Già La không chút trở ngại tiến vào một nơi tối đen như mực, nó rất lạnh, cũng rất ẩm ướt, khắp nơi tràn ngập mùi tanh, giống như bùn đất bị thấm đầy máu tươi. Nó rất hẹp dài, giống như một hành lang kéo dài tới một nơi không nhìn thấy điểm cuối.

Phạn Già La đã quen nhấc lên trận sóng gầm mãnh liệt, khuấy đỏa ký ức trên vỏ đại não người ta rồi cắn nuốt sạch sẽ. Nhưng đối mặt với Tống tiến sĩ, cậu chỉ theo hành lang tối đen này chậm rãi tiến tới trước, không nỡ tổn hại một chút nào.

Thành thật mà nói, hoàn cảnh nơi này không tốt đẹp chút nào, thậm chí còn có chút ác liệt nhưng Phạn Già La không hề có chút chán ghét nào. Chỉ cần nghĩ tới đây là thế giới nội tâm của Tống tiến sĩ, cậu liền vô thức lộ ra nụ cười chúm chím. Đi đi một hồi, trong hành lang âm u ẩm ướt này lại tỏa ra chút ánh sáng yếu ớt, sau đó từng tấm từng tấm hình màu sắc rực rỡ xuất hiện.

Nương theo ánh sáng lờ lờ Phạn Già La có thể nhìn thấy chúng, con ngươi không khỏi co rút.

Bởi vì những tấm hình này không phải những việc đã trải qua từ nhỏ tới lớn của Tống tiến sĩ, mà là gương mặt của chính cậu. Dáng vẻ khi cậu mỉm cười, khi cậu nhíu mày, khi cậu trầm tư, thậm chí còn cả khi cậu tức giận, tất cả đều được ghi nhớ lại trong từng tấm hình.

Chúng nó lơ lửng ở các nơi trong hành lang, khung hình lóng lánh tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt như những vì sao chiếu sáng thế giới vốn tối tăm này.

Bước chân của Phạn Già La ngày càng chậm hơn, trái tim vốn tĩnh lặng tựa hồ đang nảy lên thật nhanh. Nhưng cậu biết rõ thân thể này đã chết rồi, căn bản không có khả năng sống lại, tim đập chẳng qua chỉ là ảo giác mà thôi. Nhưng mặc dù vậy cậu vẫn chìm sâu vào giây phút này. Tựa hồ chỉ có Tống tiến sĩ mới có thể làm cậu chân thật cảm nhận được sống là tốt đẹp đến cỡ nào.

Cậu đi thẳng tới, đầu ngón tay đưa lên không trung khẽ lướt qua những vì sao mong manh yếu ớt nhưng không thể nào bỏ qua này. Cuối cùng cũng đi tới cuối hành lang, nhìn thấy hai bức hình trắng đen thật to, là hình của cha mẹ Tống tiến sĩ. Thì ra anh giấu bọn họ ở nơi sâu nhất trong nội tâm.

Phạn Già La thầm cảm thấy may mắn. Nếu như cậu bạo lực khuấy động những ký ức này thì hai bức hình quý giá này có lẽ đã bị tổn thương.

Ở cuối hành lang xuất hiện một quả cầu ánh sáng sáng ngời.

Phạn Già La vượt qua hai bức ảnh lớn kia, đi tới trước mặt quả cầu ánh sáng thì phát hiện nó cất giữ một đoạn hình ảnh. Là lần đầu tiên gặp mặt của cậu và Tống tiến sĩ, cậu ngồi trong ánh đèn chân không, mà đối phương thì ẩn mình trong bóng tối, giống như kẻ địch mà chăm chú nhìn nhau.

Đã từng giương cung bạt kiếm như thế, bây giờ nghĩ lại thì cuộc gặp gỡ của cả hai hệt như định mệnh.

Phạn Già La không thể khắc chế nổi nữa bật ra tiếng cười. Cậu quay đầu lại nhìn hướng mình đi tới, nơi đó liên kết với ý thức của mình, lúc này nó cũng đang phát sáng; cậu lại quay đầu nhìn quả cầu, những điểm sáng nối liền thành một đường như từ nơi xa xôi kéo dài tới, tựa hồ xuyên suốt khắp toàn bộ sinh mệnh của Tống tiến sĩ.

Này có phải chứng minh, cậu và Tống tiến sĩ là sinh mệnh tồn tại cùng cấp không?

Phạn Già La đưa tay che mặt, cố ngăn lại ý tưởng cuồng vọng này nhưng lại không biết khóe miệng của mình đang lộ ra nụ cười vui sướng cỡ nào.

Đúng lúc này, âm thanh của Tống Duệ từ xa xôi truyền tới: "Em nhìn thấy không?"

Phạn Già La vội vàng buông tay xuống, khàn khàn hỏi: "Không thấy, cả ngày anh nghĩ gì đó hả?"

Tống Duệ lập tức hiểu ra, cười khẽ nói: "Xin lỗi, trong đầu anh chỉ toàn là em thôi."

Phạn Già La vốn định trêu Tống tiến sĩ một chút, nào ngờ lại bị người ta làm cho nghẹn lời, nhất thời có chút xấu hổ, qua một chốc mới bật cười khẽ: "Không cần nói xin lỗi, như vậy tốt lắm."

Tống Duệ bị phản công, sửng sốt hồi lâu cũng bật cười theo.

Hai người tay nắm tay, trán áp trán, khóe môi nhếch lên lộ ra nụ cười hạnh phúc, không nỡ rời khỏi phòng thẩm vấn.

Mạnh Trọng và Diêm bộ trưởng đứng trong phòng giám sát chờ hai người...

Hơn mười giây sau, Tống Duệ mới đào ra được ba đoạn video trong trí nhớ của mình.

Phạn Già La chăm chú quan sát quỷ ảnh khô quắt kia, trầm giọng nói: "Là Trương Dương. Em nhìn thấy mấy trăm gương mặt trùng điệp trên mặt anh ta, hình như hắn có khả năng dịch dung. Xem ra trong khoảng thời gian này hắn đã cắn nuốt không ít dị nhân. Có lẽ hắn đã tìm được phương pháp lấy ngọc bội."

"Ba đoạn video này mọi người đều đã biết rồi, chúng ta muốn phá cục không dễ." Tống Duệ thầm nói trong đầu.

"Em có cách." Phạn Già La chỉ suy nghĩ một chút đã ung dung nhếch khóe môi.

Dùng ý thức giao lưu, Tống Duệ liền hiểu được suy nghĩ của đối phương, cũng lập tức ra ý kiến hoàn thiện kế hoạch. Hai người cùng kết hợp, tựa hồ không có vấn đề nào không thể giải quyết.

[end 256]

[257] Linh Môi - Chứng Cớ Vắng Mặt Là Thức Ăn Cho Chó

*****

Trực tiếp ở trong đầu Tống tiến sĩ xem xong ba đoạn video, Phạn Già La mở mắt ra, chậm rãi lại ôn hòa hút ý thức của mình ra ngoài: "Tờ lệnh phóng thích đặc biệt này xem ra không cần dùng rồi." Cậu xoay qua nhìn mặt gương, lịch sự gật đầu: "Diêm bộ trưởng, Mạnh cục, cám ơn hai người đã giúp đỡ. Còn nữa, giúp tôi chuyển lời cám ơn thủ trường."

"Không cần cám ơn." Diêm bộ trưởng vô thức đáp lại, sau đó kịp phản ứng mới chỉ mặt kính, kinh ngạc hỏi: "Cậu ta, cậu ta thấy được tôi à?"

Mạnh Trọng lắc đầu cười khẽ: "Đây là phương pháp chào hỏi đặc biệt của Phạn lão sư, ngài quen thì thấy bình thường à. Chỉ cần chúng ta ở cùng một chỗ với cậu ta, hít thở cùng một bầu không khí, cho dù là cách tường, cậu ấy vẫn có thể cảm ứng được sự tồn tại của chúng ta."

Tâm tình kinh ngạc của Diêm bộ trưởng nhanh chóng bình phục lại, dù sao thì Phạn lão sư đã tạo ra quá nhiều kỳ tích ở ngay trước mắt ông, tố chất tâm lý của ông cũng đã được rèn luyện cứng cáp hơn hẳn. Ông bước sang phòng kế bên, đẩy mở cửa phòng hỏi: "Phạn lão sư, sao cậu lại nói tờ lệnh phóng thích đặc biệt này không cần dùng tới?"

"Bởi vì tôi không định rời khỏi sở cảnh sát, tôi phải ở đây vạch trần hung thủ." Phạn Già La bình tĩnh nói.

Tống Duệ giải thích rõ hơn: "Kẻ đứng sau chuyện này có thể công bố tình tiết vụ án lên mạng internet trong vòng vài tiếng sau khi vụ án phát sinh, để tất cả mọi người đều biết, khẳng định hắn cũng phái paparazzi canh chừng ở bên ngoài. Một khi chúng ta rời khỏi sở cảnh sát thì bên ngoài sẽ xuất hiện tin tức pháp luật không công bằng, Phạn Già La có ô dù. Nói không chừng thì ngọn lửa phẫn nộ này còn đốt lên người Diêm bộ trưởng. Hai chúng tôi đã bàn bạc một chút, quyết định không đi nữa, ở ngay nơi này phá giải vụ án."

"Ôi chao, hai người bàn khi nào vậy? Sao tui không nghe thấy?" Mạnh Trọng móc móc lỗ tai, ý bảo mình vẫn còn trẻ, không có lãng tai.

Nhưng anh chỉ thấy Phạn Già La và Tống Duệ nhìn nhau mỉm cười ăn ý.

Mạnh Trọng nhịn không được cà khịa: "Đừng nói với tui, hai người trao đổi bằng ý niệm nha?"

Đúng là vậy.

Phạn Già La và Tống Duệ lại liếc nhìn nhau, càng cười ăn ý hơn.

Mạnh Trọng: ...

Diêm bộ trưởng hỏi vấn để mấu chốt nhất: "Có phải hai người đã biết hung thủ là ai rồi không? Vụ này với vụ của chúng ta có..."

Ông cảnh giác nhìn xung quanh, ý thức được nơi này không phải địa bàn của mình nên lập tức ngừng lại.

Nhưng Tống Duệ hiểu được ý của ông, anh lắc đầu: "Vụ án này không liên quan với vụ chúng ta đang tra. Ông suy nghĩ kỹ xem, vụ án của chúng ta nghiêm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat