[268.269.270] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[268] Linh Môi - Cây Rụng Tiền

****

Ngày càng nhiều xe cảnh sát chạy tới bao vây vườn trái cây này. Vườn trái cây ở vùng ngoại ô Kinh thị đã không được phép cung ứng hàng hóa ra ngoài, hoa quả ở siêu thị và các tiệm trái cây đều bị tiêu hủy. Chuyện này khẳng định tạo thành tổn thất cho nhà buôn, nhưng so với an toàn tính mệnh của mọi người, cấp trên chỉ có thể làm vậy.

Thời kì đặc biệt cần phải dùng phương pháp đặc biệt.

Chủ vườn trái cây Hồng Tinh vốn khá bức xúc về quyết định này, thậm chí còn chuẩn bị liên hợp các nhà vườn và nhà buôn đề đơn kháng nghị kêu oan với ban ngành liên quan. Chuyện ghim kim trong hoa quả thực sự quá hoang đường, bọn họ căn bản không hề nghe nói tới!

Nhưng giờ phút này, nhìn thấy thi thể ở bên trong thân cây táo, tất cả phẫn nộ, không cam lòng, ủy khuất của chủ vườn đều biến thành sợ hãi. Nhìn cảnh sát đang ngay ngắn trật tự kéo dây ngăn cách, lại nhìn pháp y kéo thùng dụng cụ chuẩn bị khám nghiệm tử thi, lúc này chủ vườn với ý thức được mọi người tựa hồ rất bình tĩnh, giống như đã thường thấy tình cảnh quỷ dị như thế này.

Nói cách khác, vụ án ghim kim vào hoa quả căn bản chỉ là giả? Vấn đề thật sự chính là cây ăn quả?

Nghĩ tới lúc bình thường mình rất thích ăn táo của cái cây này, chủ vườn liền quay đầu đi ói một trận. Nghe thấy âm thanh nôn khan của chủ vườn, Đoàn Tiểu Vân cũng nhịn không được nôn một trận tối tăm mặt mũi.

Kỳ thực chủ vườn đã hiểu lầm, nhóm Mạnh Trọng cũng chẳng bình tĩnh gì cho cam, chỉ là đã quen quản lý biểu tình của mình mà thôi. Bọn họ cũng đã ăn quả táo bán trên thị trường, trong số đó rất có thể có quả tới từ vườn trái cây này, lớn lên từ cái cây này. Dạ dày của bọn họ cũng cuộn lên khó chịu, chỉ là vụ án có được đột phá lớn làm bọn họ quên đi cảm giác này.

Mạnh Trọng lấy ra sổ ghi chú hỏi: "Phạn lão sư, có phải cậu đã sớm cảm ứng được trong cây có thi thể nên mới làm gãy nó không?"

"Tôi không hề làm gì cả, tôi vẫn chưa kịp cảm ứng, chỉ mới đặt tay lên thì tự nó đã gãy rồi." Phạn Già La lắc đầu phủ nhận.

Mạnh Trọng nghi hoặc nói: "Vậy sao đột nhiên nó lại khô héo như vậy?"

Chu pháp y dùng dao giải phẫu sắc bén rạch thi thể và thân cây, cố nén cảm giác sợ hãi nói: "Có lẽ tôi biết vì sao cái cây này lại héo rũ rồi. Kỳ thực nó không phải là một cái cây, là hai."

"Có ý gì?" Mạnh Trọng lập tức truy hỏi.

"Anh nhìn thi thể đi, có phải có rất nhiều lỗ thủng và khoang rỗng không? Anh lại nhìn thân cây này đi, có phải cũng có khoang rỗng trải rộng như mạch máu trong cơ thể người không? Có thể thấy trong thi thể và thân cây chính là một thứ có hình ống tròn."

Chu pháp y rạch một cành cây nhỏ, giải thích rõ hơn: "Thứ này phân tán tới cành nhánh thì lại càng mảnh khảnh, giống như mao mạch vậy, sau đó tập trung ở nơi kết quả. Tôi đoán công năng của chúng cũng như mạch máu, là cung cấp chất dinh dưỡng cho quả. Một cái cây căn bản không tồn tại mạch máu, anh nói coi cái gì đã tạo thành số khoang rỗng này.

Mạnh Trọng sợ hãi nói: "Là dây leo, hình dáng của chúng rất giống mạch máu!"

Chu pháp y gật đầu, rạch mở cánh tay phải của thi thể nói: "Anh nhìn đi, bên trong thi thể cũng có đầy lỗ như bị ký sinh trùng đục khoét. Cho nên đây thực ra là hai cái cây, bên ngoài một cây, bên trong ẩn giấu một cây, giống như lớp họa bì của nữ quỷ vậy."

Nhóm Lưu Thao cũng xúm tới, một màn này thật sự làm người ta cảm thấy rất bất an.

Phạn Già La đứng bên ngoài, chầm chậm nói: "Gốc dây leo kia ký sinh bên trong cây táo này, dùng thi thể này làm chất dinh dưỡng mà kết quả. Số trái cây kia kỳ thực được đúc kết từ máu thịt của con người, khó trách Đoàn nữ sĩ ăn quả táo này vào liền khóc, thực tế thì thứ cô ăn là máu thịt của chồng cô."

Nhóm Mạnh Trọng bị miêu tả của Phạn Già La dọa sợ tới tê cả da đầu.

Bàn tay cầm dao giải phẫu của Chu pháp y run rẩy.

Đoàn Tiểu Vân vừa mới ngừng nôn lại tiếp tục nôn tới choáng váng, còn vừa nôn vừa khóc, đầu ngón tay móc sâu vào cổ họng, chỉ hận không thể moi dạ dày của mình ra.

Ông chủ vườn trái cây Hồng Tinh trợn trừng mắt nhìn cái cây gãy lìa kia, da mặt vốn xanh đen lúc này thoạt nhìn trắng bệch như tờ giấy.

Phản ứng của ông ta rất bình thường, nhưng Phạn Già La nhìn chằm chằm ông ta một hồi thì ánh mắt liền lóe ra tia sắc bén.

Mạnh Trọng lau mồ hôi trán, suy đoán: "Gốc dây leo kia biết chúng ta đến điều tra nó nên nó chui xuống đất chạy mất rồi? Mau đào lên xem!"

Nhóm Lưu Thao liền cầm lấy cuốc đào một phen, quả nhiên phát hiện một cái hang đen. Lần mò theo cái hang này là không thể, nó quá sâu.

"Mang thiết bị thăm dò tới đây." Mạnh Trọng ra lệnh.

"Không được, cái hang này quá sâu, chẳng mấy chốc thiết bị sẽ mất tín hiệu thôi." Chu pháp y lắc đầu.

Mạnh Trọng bất đắc dĩ vuốt mặt, lúc này mới đứng dậy, bắt đầu làm theo phương pháp điều tra truyền thống--- tra hỏi. Anh gọi chủ vườn tới cái lán cách đó không xa, tìm một bộ bàn ghế tới, sau đó mở quyển sổ tay hỏi: "Cây táo kia sinh trưởng ở đây đã bao lâu rồi? Có tình huống gì khác thường không?"

Ánh mắt chủ vườn lóe sáng, dáng vẻ cố gắng nhớ lại: "Cây này tôi trồng được ba năm rồi, sáu tháng trước thì bắt đầu kết quả. Không có gì dị thường cả."

"Ông xác định?" Mạnh Trọng nghiêm khắc hỏi.

Phạn Già La không hề chớp mắt nhìn đối phương, tròng mắt đen kịt như hai vòng nước xoáy làm người ta choáng váng.

Chủ vườn cuống quít cúi đầu, né tránh tầm mắt của Phạn Già La, yếu ớt nói: "Tôi xác định."

"Ông ta nói dối." Một âm thanh từ tính ở phía cửa ra vào truyền tới làm đôi mắt sâu không thấy đáy của Phạn Già La nổi lên một tầng ý cười rõ ràng.

"Ăn gì chưa?" Cậu vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh.

Tống Duệ vội vàng chạy tới vốn muốn lườm Phạn Già La một cái, nhưng nhìn thấy gương mặt tuấn tú đẹp không tì vết của người này lộ ra vui sướng thì trái tim liền mềm nhũn.

"Nấu mì ăn rồi." Giọng điệu Tống Duệ nhu hòa, sau đó chuyển sang chủ vườn, vạch trần: "Ông ta che giấu rất nhiều chuyện."

"Tôi, tôi không có." Chủ vườn dùng tay áo lau mồ hôi trán, lại ôm bụng giải thích: "Tôi bị đau dạ dày, đầu óc khá hỗn loạn nên không nghĩ được gì."

"Vậy ông không cần nghĩ, đưa tay ra, tôi trực tiếp đọc ký ức trong đầu ông là được." Phạn Già La đặt tay lên bàn, lòng bàn tay ngửa lên, kiên trì chờ đợi.

Bị đôi mắt đen kịt sâu thăm thẳm lại bình lặng không chút gợn sóng của Phạn Già La nhìn chăm chú, mồ hôi lạnh trên trán chủ vườn túa ra càng nhiều hơn, hai cánh tay khoanh lại thật chặt, sống chết không muốn đưa ra. Hắn biết người này gọi là Phạn Già La, là nhà ngoại cảm lợi hại nhất Hoa quốc, có thể nhìn thấy bí mật ẩn sâu trong nội tâm mọi người. Có đánh chết hắn cũng không để cậu ta chạm vào mình.

"Tôi nhớ ra rồi." Tròng mắt chủ vườn đảo vài vòng, hoảng loạn nói: "Tôi nhớ ra rồi, ba năm trước khi cây này được chuyển tới trồng ở vườn trái cây của tôi thì có héo rũ một đoạn thời gian, lá cũng rụng sạch, cành cũng héo khô, tôi tưởng đâu không thể cứu sống được, thầm nghĩ hôm nào phải đào lên bỏ đi, tránh để đó chiếm chỗ, nhưng ngày hôm sau nó đã mọc ra rất nhiều lá non rồi sống lại."

Mạnh Trọng mở lời khai của Đoàn Tiểu Vân xem một chút, hỏi: "Nó sống lại vào ngày nào?"

"Ba năm rồi, làm sao tôi nhớ được chứ?" Chủ vườn lắc đầu, vẩy ra vài giọt mồ hôi lạnh.

"Để tôi trực tiếp xem giúp ông." Hai tay của Phạn Già La vẫn thủy chung đặt trên bàn.

Chủ vườn quýnh lên, vội vàng nói: "Ngày đó là, là... A! Tôi nhớ rồi, hẳn là đầu tháng tư, lúc sắp tới tiết thanh minh, tôi còn nói là chờ qua tiết thanh minh rồi mới xúc cây đi bỏ, sợ điềm xấu."

"Đầu tháng tư?" Mạnh Trọng trầm ngâm một phen, lại hỏi: "Ngoại trừ điểm này thì còn chỗ nào dị thường không?"

"Không, không có." Chủ vườn lắc đầu.

"Ba năm trước nhập cây giống từ đâu?" Tống Duệ hỏi.

"Từ chợ bán cây giống trên trung tâm mua sắm trực tuyến."

Trung tâm mua sắm trực tuyến này hội tụ nhà buôn khắp trời nam biển bắc, người mua có thể thỏa thích lựa chọn, đặt mua, chốt đơn, nếu thiếu hàng thì nhà buôn có thể điều hàng từ các tỉnh khác tới, quá trình này rất khó khống chế, vì thế gốc táo kia xâm nhập vào vườn trái cây ngoại ô Kinh thị có lẽ không phải do ai đó sắp xếp, là nó tự lựa chọn.

Từ các dấu hiện trước mắt thì có thể đoán được linh trí của nó rất cao, so với nhân loại cũng không kém hơn bao nhiêu.

Tống Duệ thầm nắm chắc rồi dựa vào lưng ghế, giọng nói chậm rãi: "Ông thành thật mà khai đi, đừng giấu giếm nữa. Cho dù ông không nói, chúng tôi cũng có cách biết được bí mật mà ông đang cố che giấu."

Phạn Già La mở to mắt nhìn thẳng chủ vườn, đôi môi đỏ sẫm hé mở, phun ra ba chữ đầy thú vị: "Cây rụng tiền?"

Vẻ mặt Mạnh Trọng ngơ ngác, sau đó nhanh chóng đi tới cửa sổ quan sát mấy gốc cây gần đó. Không phải bọn họ đang tìm yêu đằng à? Sao bây giờ lại xuất hiện cây rụng tiền? Ở đâu vậy?"

Cơ thể chủ vườn run lên, mồ hôi lạnh túa ra.

Phạn Già La thu hồi đôi tay mở ra của mình, giọng nói nhàn nhạt: "Tâm tình trong lòng ông quá mãnh liệt, không cần cảm ứng tôi cũng có thể nghe thấy rõ tiếng lòng của ông, ông đang không ngừng lặp đi lặp lại một câu: cây rụng tiền bị cắt đứt rồi... ông còn coi tôi là đầu sỏ gây chuyện, chỉ hận không thể cầm cuốc mà giết chết tôi. Nhưng ông không thể không nhịn, bởi vì xung quanh đều là cảnh sát. Ông chỉ có thể ôm lòng oán hận ngút trời và không cam lòng nhẫn nhịn, nhưng ý nghĩ kịch liệt trong lòng ông đã sớm bán nội tâm của ông cho tôi rồi. Sao đây, ông còn muốn tôi nói tiếp không?"

"Đừng nói nữa!" Tuyến phòng ngự trong lòng chủ vườn hoàn toàn bị đánh tan, mồ hôi lạnh lẫn với nước mắt trào ra, giống như một túi nước bị đâm thủng, dáng vẻ rất chật vật.

Phạn Già La nâng cằm, giọng nói đè thấp, mang theo ý tứ đầu độc: "Nói bí mật của ông ra đi."

Con ngươi của chủ vườn dần dần mất đi tiêu cự, hoảng hốt nói: "Cây táo bị gãy kia, chính là cây rụng tiền của tôi."

Mạnh Trọng đang đứng bên cửa sổ hưng phấn tìm kiếm cây rụng tiền nhất thời lúng túng.

"Bảy tháng trước, cái cây đó bắt đầu kết quả, sản lượng không khác gì những cây khác, nhưng hương vị thì rất ngon, trong veo. Khi đó tôi nói với bên nhà vườn phải chăm nom nó thật kỹ, sau này chiết cành của nó làm giống, nuôi trồng càng nhiều cây giống tốt hơn."

"Tôi cảm rất hứng thú với cải thiện chất lượng sản phẩm, bình thường cũng đích thân tới trông nom cái cây này, quan sát tình huống trái chín. Có một đêm nọ tôi tới vườn gác đêm, không biết vì sao liền đi tới trước cái cây kia, thuận lợi hái một quả cắn một ngụm."

Chủ vườn hít sâu một hơi, giọng nói bắt đầu run run: "Chuyện quỷ dị xảy ra vào lúc đó. Trên cành cây mà tôi vừa hái quả táo kia lại nhanh chóng mọc ra một quả khác, nó rất to rất đỏ, đã chín rồi. Tôi..."

Chủ vườn cố gắng bình ổn nhịp tim kịch liệt của mình, nói tiếp: "Khi đó tôi tưởng là mình hoa mắt nên lại hái một quả nữa, cũng là cái cành đó. Mấy người đoán coi xảy ra chuyện gì? Nơi đó lại mọc ra một quả táo khác chín muồi. Tôi thật sự không dám tin vào mắt mình, vì vậy lại tiếp tục hái mãi không ngừng, hái đầy cả một sọt, nhưng nó vẫn còn mọc ra, mọc ra không ngừng.

Mạnh Trọng nghe ngây người.

Phạn Già La và Tống Duệ thì vẫn luôn dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn chủ vườn.

Chủ vườn vẫn đang tiếp tục kể: "Cả đêm hôm đó tôi không ngủ, hái đầy một sọt lại đổi một sọt khác. Cũng là cái cành đó, cũng là nơi đó mà tôi hái được năm sáu kg táo, mà số lượng quả táo trên cây lại không hề vơi đi chút nào. Tới lúc trời sáng, tôi nghe thấy tiếng gà gáy, còn có tiếng ho của người làm vườn, lúc này mới ý thức được bí mật này tuyệt đối không thể bị phát hiện. Tôi ngừng lại, mà chỗ nhánh cây bị hái lại mọc ra một trái mới, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì."

Chủ vườn thấp giọng nói, giống như sợ người khác nghe thấy bí mật này: "Tôi tốn rất nhiều sức lực mới có thể khiêng hết mấy sọt táo đi giấu, sau đó lại dặn nhóm người làm vườn đừng hái quả trên cây táo kia, tôi muốn giữ lại dùng cho việc khác. Sau đó tôi gọi điện cho vợ và con trai, nói cho bọn họ biết chuyện này. Mới đầu bọn họ không tin."

"Sau đó con trai tôi chạy tới, né tránh nhóm người làm vườn lén hái một quả táo. Nhưng lúc này nó không mọc ra trái khác, con trai cho rằng tôi bị bệnh tâm thần, muốn dẫn tôi đi khám bác sĩ. Tôi liền đưa mấy trăm ký táo hái được tối qua cho nó xem, nhưng nó cũng không tin."

"Tôi có điên hay không, chẳng lẽ tôi không biết? Tôi nghẹn muốn chết! Vì thế tối hôm sau tôi lại gác đêm, sau đó lại hái một quả táo. Mấy người đoán coi thế nào? Nó lại mọc! Không quản tôi hái thế nào, nó vẫn sẽ mọc quả khác! Tôi vui sướng không thôi, lập tức gọi cho con trai và vợ, bảo bọn họ chạy tới xem."

"Bọn họ tới, rốt cuộc cũng tin, sau đó ba người chúng tôi bắt đầu hái táo suốt cả đêm, hái được mấy mấy trăm ký, quả nào cũng vỏ mỏng ruột giòn ngọt. Chúng tôi quả thực mừng như điên."

Nghĩ tới đây, chủ vườn liền nhịn không được bật cười: "Chờ tới khi trời sáng chúng tôi lại hái vài quả, lúc này mới phát hiện cái cây này rất thông minh, nó biết che giấu dị thường của mình. Lúc ban ngày nó chỉ là một cây táo bình thường, quả hái xuống cũng không mọc lại, phải là buổi tối mới được."

Chủ cười lại càng cười vui sướng hơn, gương mặt ngăm đen lộ ra biểu cảm tham lam điên cuồng: "Cây khác một ngày chỉ có được trăm ký, cây này thì mấy trăm ký, thậm chí là cả ngàn ký! Kia là bao nhiêu tiền chứ? Chỉ cần hái thì có thể kiếm ra tiền, mấy người nói coi, nó có phải là cây rụng tiền không?"

Nói tới đây, chủ vườn tựa hồ tinh táo lại, ngậm chặt miệng, không nói tiếp nữa.

Phạn Già La nhàn nhạt hỏi một câu: "Sau đó thì sao?"

Những lời này làm ánh mắt chủ vườn lần thứ hai mất đi tiêu cự, chìm vào hồi ức không thể tự kiềm chế: "Từ ngày đó, tôi bắt đầu tự mình trông nom đó. Ban ngày vẫn luôn vây quanh nó, thấy quả chín thì tự hái một sọt rồi mang người làm mang đi bán, để tránh bọn họ hoài nghi. Buổi tối thì tôi cùng với vợ và con trai, cố gắng hái táo rồi lén mang đi giấu.

"Số táo đó chất lượng rất tốt, màu sắc rực rỡ, vị ngon ngọt. Tôi lén liên lạc với một nhà buôn, thay đổi đóng gói, làm thành táo nhập khẩu để bán đi. Táo bình thường thì một ký mười đồng, loại táo này thì một ký hai mươi đồng. Chỉ cần trên cây còn một quả thì nó có thể không ngừng kết quả. Nó giúp tôi buôn bán được rất nhiều tiền, nó là cây rụng tiền mà ông trời đưa cho tôi!"

Nói tới đây, chủ vườn mắt đầu thở hồng hộc, giống như hưng phấn tới cực điểm.

Mạnh Trọng hung ác đập bàn: "Thôi đi! Nó căn bản không phải cây rụng tiền gì cả, nó là cây yêu quái! Nó xem thi thể người là phân bón, ông bán trái cây của nó có khác gì bán thịt người đâu hả? Trên thế giới này có dị nhân, ông cũng không phải không biết. Cục cảnh sát bọn tôi mỗi ngày tuyên truyền trên TV, nói người dân nếu phát hiện dị thường thì phải báo cáo, vì sao ông lại không báo? Vì tham số tiền kia sao? Ông có biết nếu mọi người ăn loại trái cây này thì sẽ có hậu quả gì không?"

Chủ vườn không nói, chỉ dùng ánh mắt căm thù nhìn Phạn Già La. Đến lúc này, bí mật bị vạch trần, hắn cũng không muốn giả vờ giả vịt nữa. Kỳ thực khi biết trong thân cây có thi thể, hắn cũng không cảm thấy chán ghét, ngược lại chỉ cảm thấy thông suốt.

Đúng vậy, một cái cây thần kỳ như vậy thì phải dùng phương pháp thần kỳ để nuôi sống. Ăn thịt người thì sao? Nếu sớm biết nó dựa vào thịt người để sống thì hắn đã ra ngoài mua vài đứa trẻ mồ côi về làm phân bón rồi. Mạng người tính là gì chứ, có thể quan trọng hơn tiền à?

Phạn Già La cảm ứng được suy nghĩ thối nát của chủ vườn nên cười cười mở miệng: "Một nhà bọn ông nghĩ nó là một gốc thần thụ, khẳng định đã ăn không ít quả của nó đi? Ông đoán thử xem ăn loại trái cây được đúc kết từ máu thịt con người sẽ xảy ra chuyện gì?"

Nghe thấy lời này, chủ vườn nhất thời có chút hoảng hốt.

Phạn Già La đưa tay đặt trước mặt hắn, nhắm mắt cảm ứng một chốc rồi nói: "Tôi khuyên ông nên lập tức gọi điện cho vợ và con ông đi, xem thử xem hiện giờ bọn họ đang ở đâu."

Chủ vườn vô thức sờ điện thoại.

Mạnh Trọng thì lập tức đi ra ngoài, bảo Lưu Thao phái một đội khác đi tìm vợ và con của chủ vườn. Mỗi câu mà Phạn lão sư nói ra sẽ không vô ích, hai người kia khẳng định đã xảy ra chuyện.

Sau khi trở lại lán, Mạnh Trọng không ngoài ý muốn nhìn thấy chủ vườn đã sắp phát điên, đang không ngừng gọi điện cho vợ và con của mình, con ngươi cũng trợn tới đỏ bừng. Mới khi nãy còn nghĩ rằng dùng mạng người nuôi cây cũng không có vấn đề gì, nhưng tới khi người nhà của mình xảy ra chuyện liền chịu không nổi.

Lại qua nửa tiếng, Trang Chân gọi điện về, trầm giọng báo: "Hai người đó mất tích rồi, nắm tay nhau biến mất ở đầu đường. Camera giám sát quay được bóng lưng của bọn họ, nhưng không quay được bọn họ đã đi đâu. Tôi gửi video qua, anh tự xem đi."

Nắm tay nhau biến mất ở đầu đường, lời này không phải có chút quen thuộc sao? Mạnh Trọng vội vàng mở lời khai của Đoàn Tiểu Vân ra xem, phát hiện khi miêu tả tình cảnh mất tích của chồng và con mình, cô ta cũng nói như vậy--- bọn họ nắm tay nhau, biến mất ở đầu đường...

Ba năm sau, thi thể chồng Đoàn Tiểu Vân xuất hiện trong một gốc táo, mà vợ và con của chủ vườn cuối cùng sẽ thế nào đây?

Liên tưởng kỳ quái, kinh khủng lại hoang đường xuất hiện trong đầu làm Mạnh Trọng túa mồ hôi lạnh đầy đầu.

[end 268]

[269] Linh Môi - Phạn Lão Sư, Sư Phụ Cậu Đã Tới

****

Trang Chân điều tra vòng ngoài rất nhanh sau đó đã gió bụi mệt mỏi gấp gáp trở lại, mang theo đoạn video vợ con chủ vườn mất tích cho tổ chuyên án xem, so sánh với video giám sát chồng con Đoàn Tiểu Vân mất tích ba năm trước.

"Phương thức đi đường của bọn họ rất kỳ quái." Tống Duệ phân tích: "Khớp gối có cảm giác cứng ngắc không cong gập được như người bình thường, hơn nữa động tác tay chân không phối hợp, giống như người máy vậy."

"Em thì thấy giống zombie." Trạch nam Tiểu Lý dùng một từ chuẩn xác hơn để hình dung.

"Tâm trí của bọn họ có lẽ đã bị mê hoặc, hoặc là trong trạng thái mất hồn." Phạn Già La đưa ra đáp án chính xác.

Vì thế nhóm cảnh sát tập trung trong lán đồng loạt phát ra tiếng hít khí lạnh.

"Bọn cậu xem lời khai của Đoàn Tiểu Vân đi." Mạnh Trọng gõ gõ bàn: "Chồng và con Đoàn Tiểu Vân mất tích vào tháng ba ba năm trước. Lại xem lời khai của chủ vườn này, cây rụng tiền này sống lại vào đầu tháng tư, các cậu nói xem khoảng thời gian này có liên hệ gì không?"

"Mạnh cục, anh nghi ngờ sau khi chồng Đoàn Tiểu Vân mất tích thì đã bị chết, sau đó chôn dưới gốc cây làm dinh dưỡng nuôi cây?" Lưu Thao nhe răng, suy đoán này làm anh khiếp vía.

"Chu pháp y, ông có thể các định thời gian chồng Đoàn Tiểu Vân đã chết không?" Mạnh Trọng không đáp mà hỏi.

Chu pháp y lắc đầu: "Không thể. Theo độ hư thối của thi thể thì hẳn là đã tử vong trong vòng hai mươi bốn tiếng. Nhưng một người mới chết hai mươi bốn tiếng làm sao chui vào trong cây khô? Lẽ nào bị nuốt vào? Còn nữa, quần áo trên người thi thể là bộ đồ ngủ đã mặc khi mất tích ba năm trước, trên cổ cũng là miếng bịt mắt đó, chuyện này không hợp với lẽ thường."

Chu pháp y day day mi tâm, nói ra phán đoán của mình: "Vốn vụ án này đã không theo lẽ thường rồi nên tôi có suy đoán là chồng Đoàn Tiểu Vân đã chết ba năm rồi, chỉ là thi thể vẫn duy trì độ tươi mà thôi."

Quan điểm mà Chu pháp y nói ra có vẻ rất sai, nhưng người của tổ chuyên án đều gật đầu, hiểu được. Không có cách nào, trải qua nhiều chuyện quỷ dị và khủng khiếp như vậy, bọn họ đã ý thức được càng là dự đoán không thể tin thì lại càng tiếp cận chân tướng.

Mạnh Trọng vuốt cằm nói: "Tôi tổng kết một chút. Vụ án là thế này, ba năm trước chồng Đoàn Tiểu Vân mơ mơ màng màng đi tới vườn trái cây này, không biết vì sao mà chết ở đây, sau đó thi thể được dùng để cung cấp dinh dưỡng cho yêu thụ kia. Sau đó, ngày hôm nay vợ và con chủ vườn cũng mất tích, liệu bọn họ có gặp phải tình cảnh giống như chồng Đoàn Tiểu Vân, cũng tới một vườn trái cây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat