[274.275.276] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[274] Linh Môi - Yêu Thụ Hay Thánh Thụ

****

Tống Duệ rốt cuộc vẫn không có cách nào trơ mắt nhìn Phạn Già La đi chịu chết, vì thế anh nhanh chóng chạy tới trước, cố gắng túm lấy dây leo, muốn để mình cũng bị ăn tươi nuốt sống vào trong thân cây, thế nhưng lại phát hiện con đường trước mặt bị một bức tường vô hình chặn lại. Anh bị giam trong không gian, không thể tiến tới.

Cho dù đã tới thời điểm sống còn này, Phạn Già La vẫn như cũ lưu lại phần lớn sức mạnh của mình để bảo vệ người mà mình quan tâm nhất.

Nước mắt Tống Duệ tràn mi, quay lại nhìn đám người cây dáng vẻ điên cuồng kia, nghĩ mãi cũng không rõ vì sao bọn họ không thể tới gần mẫu thụ, duy chỉ có Phạn Già La là bị cắn nuốt.

Cùng lúc đó, Huyền Thành Tử cầm bảo kiếm khí thế hung hăng tiến tới, đuổi theo phía sau là người của huyền môn và Mạnh Trọng dẫn dắt đội bộ đội đặc chủng.

Lâm Niệm Từ bị thương rất nặng, được Huyền Thành Tử dùng đủ pháp bảo níu giữ một hơi thở, sắp xếp ở nơi an toàn.

Huyền Thành Tử tuy được xưng là bán thần nhưng vẫn chỉ là người thường, căn bản không thể nào tái tạo da thịt xương cốt của người đã chết. Vì thế hắn đã nghĩ tới chuyện từ bỏ nhiệm vụ này, dẫn Lâm Niệm Từ xuống núi chạy chữa. Nhưng lúc này đã muộn, sương mù dày đặc phủ kín đường về, bọn họ không thể ra ngoài được.

Trừ phi có thể giết chết yêu thụ, bằng không Lâm Niệm Từ chỉ có thể chờ chết ở đây. Vì thế Huyền Thành Tử mới đỏ mắt đuổi giết tới đây, muốn giải quyết những phiền toái này trong thời gian ngắn nhất.

Tống Duệ vừa định nhắc nhở Phạn Già La cẩn thận thì nhìn thấy đám người cây ở xung quanh yêu thụ giống như bừng sống mà tấn công Huyền Thành Tử, miệng phun ra dây leo và nọc độc, sát thương rất mạnh mẽ.

Huyền Thành Tử vung tay đã đánh số người cây kia thành than, chỉ là chút tà vật mà thôi, ở trước mặt hắn căn bản không thể chịu nổi một kích.

Thực tế thì dọc theo đường đi hắn đã giết cả trăm người cây rồi. Đám yêu vật mà ngay cả cao thủ đứng đầu huyền môn cũng không thể đối phó nổi nhưng gặp hắn thì không thể chống đỡ nổi hai giây. Rất nhanh hắn đã tiến tới gần chém một kiếm về phía Phạn Già La, chỉ thấy thân cây tráng kiện kia đột nhiên nứt ra một lỗ hổng lớn nốt trọn Phạn Già La, chỉ lộ ra một gương mặt nhuốm máu.

Mũi kiếm chém vào trên cành nhánh kiên cố, ngay cả dấu vết cũng không lưu lại.

Đến lúc này, Huyền Thành Tử vẫn luôn tự cao tự đại mới lộ ra vẻ mặt kinh sợ, nhìn sang Tống Duệ thì lửa giận lại điên cuồng phừng lên. Tên này chính là kẻ hại Niệm Từ rơi vào tình cảnh thoi thóp như vậy.

Hắn muốn chém Tống Duệ nhưng Phạn Già La đã cười khẽ nói: "Sư phụ, ngài tự xưng là người đệ nhất huyền môn rồi sao chứ? Ngài không đối phó được gốc yêu thụ này."

Huyền Thành Tử dừng bước, chỉa mũi kiếm sang mặt Phạn Già La.

Một cao thủ huyền môn đứng cách đó không xa có chút hả hê nói: "Có ai không biết huyền lôi của Huyền Thành Tử tiền bối là khắc tinh của tất cả yêu ma quỷ quái, vài tia sét giáng xuống thì tất cả vấn đề đều được giải quyết. Mày lo mà hưởng thụ thời khắc này đi, bọn tao không giết mày, bọn tao sẽ chờ mày triệt để bị cắn nuốt rồi mới ra tay với yêu thụ này."

"Huyền Thành Tử đạo trưởng, ngài đừng lãng phí sức lực giết hắn làm gì, chỉ cần đứng một bên nhìn nó bị yêu thụ ăn tươi là được rồi." Trong đám người lập tức có kẻ phụ họa.

"Đây là kết cục mà hắn đáng phải chịu, một kiếm kết liễu thật sự quá tốt cho hắn rồi!" Nhiều người căm phẫn quát lớn.

"Tôi muốn xem xem, rơi vào kết cục thế này rồi, hắn có mở mồm cầu cứu hay không."

"Ha ha ha, tôi có thể chờ coi. Mấy người đoán coi bị yêu thụ này nuốt sống là cảm giác gì? Có đau đớn không?"

Đám cao thủ huyền môn vẫn luôn tỏ ra nghiêm trang đạo mạo này, lúc này đây rốt cuộc cũng lộ ra vẻ mặt xấu xí nhất của mình. Bọn họ đứng đó, dùng ánh mắt vui sướng gần như bệnh hoạn nhìn một thanh niên bị cắn nuốt vào trong thân cây khô, ngoài miệng phát ra đủ lời chế nhạo, mắng chửi, sỉ nhục, lại còn cười phá lên, không ngừng vỗ tay.

Có một sinh mệnh đang bị nuốt sống nhưng bọn họ thì chỉ cảm thấy thú vị mà thôi.

Hai mắt Tống Duệ đã đầy tơ máu, ánh mắt tàn độc ẩn sau cặp kính đảo qua gương mặt của tất cả lũ người kia, ghi nhớ kỹ bọn họ trong lòng.

Vành mắt Mạnh Trọng cũng đỏ, nòng súng hướng về phía yêu thụ chếch qua chỉa về phía đám người này rồi bị ý chí mạnh mẽ kéo trở lại. Anh rất muốn chạy tới kéo Phạn lão sư ra ngoài nhưng lại bị ánh mắt từ chối đầy kiên định của phương cản lại.

Huyền Thành Tử vốn định một kiếm chém rụng đầu Phạn Già La nghe thấy những lời này lại đứng yên bất động. Hắn cũng chọn lựa khoanh tay đứng nhìn. Tình cảm thầy trò nhiều năm như vậy lại chẳng là gì trong mắt hắn. Hắn chỉ nhìn thấy Tống Ân Từ, cũng chỉ quan tâm cô ta.

Những nỗi khổ mà Tống Ân Từ phải chịu, hắn cũng muốn tên nghiệt đồ này nếm đủ.

Lựa chọn của Huyền Thành Tử hoàn toàn nằm trong dự đoán của Phạn Già La, vì thế cậu nhếch môi, khẽ cười nhạt. Bắt đầu từ rất lâu trước kia, cậu đã không còn chút chờ mong nào với người sư phụ này rồi. Câu nói một ngày làm thấy cả đời làm cha có lẽ chỉ thích hợp với Tống Ân Từ, tuyệt đối sẽ không ứng nghiệm trên người cậu.

Ngừng cười, ánh mắt của cậu nhìn lên, giọng điệu bình tĩnh nhưng cũng đầy cuồng ngạo: "Sư phụ, thừa dịp bây giờ vẫn còn cơ hội, tôi khuyên ngài nên trở về núi Thiên Thủy mà tiếp tục quy ẩn đi, đừng vào thế tục nữa. Nhiệm vụ lần này ngài không làm được, đạo thống của phái Thiên Thủy, ngài cũng không bảo vệ được, kết quả chỉ là mất hết thể diện, mất hết thanh danh mà thôi. Huyền lôi của ngài rất đáng sợ nhưng ngài lại không thể tổn hại tới cái cây này chút mảy may nào. Nếu nói trên thế giới này thật sự có thể đối phó nó, thì chỉ có tôi mà thôi."

Huyền Thành Tử dùng ánh mắt khinh thường, thờ ơ nhìn Phạn Già La.

Đám người huyền môn thì cười phá lên: "Ha ha ha ha, thằng oắt này đúng là nhân tài, sắp chết đến nơi mà cũng dám nổ to như vậy. Chỉ có mình mày? Mày tưởng mày là ai chứ?"

"Hắn tưởng mình là thần tiên."

"Nhưng thật ra hắn chỉ là một con côn trùng nhỏ bé mà thôi. Sau khi trở về tôi sẽ mang chuyện này làm chuyện cười mà kể suốt một năm!"

Tiếng cười nhạo của những kẻ này chấn động đến mức ngay cả cành nhánh trên đỉnh đầu cũng lay động, Tống Duệ và Mạnh Trọng chìm vào trạng thái phẫn nộ tột cùng. Cao thủ huyền môn cái gì chứ, cao thủ đệ nhất gì chứ, rõ ràng chỉ là một đám rác rưởi.

Thường Tịnh đại sư men theo tiếng cười vội vàng chạy tới. Đệ tử của ông bảo vệ nhóm tiểu bối thực lực thấp của huyền môn kỹ càng.

Chờ tới gần thấy được gốc yêu đằng to lớn và người đang bị dây leo kéo vào bên trong, bọn họ đều hít một hơi khí lạnh.

Phạn Già La gật nhẹ đầu với Thường Tịnh đại sư, sau đó nhìn sang Huyền Thành Tử, giọng nói âm trầm: "Sư phụ, ngài nhìn lên mà xem."

Huyền Thành Tử mặt không biến sắc đứng im tại chỗ, không có động tác.

Thường Tịnh đại sư ngẩng đầu nhìn lên trên, sau đó lộ ra biểu tình cực kỳ sợ hãi: "Không thể nào!" Thiền trượng trong tay ông cũng theo đó mà rơi xuống, tựa hồ nhìn thấy một tình cảnh không thể nào tin nổi.

Lúc này Phạn Già La mới từ bỏ chút đấu tranh cuối cùng, triệt để bị cuốn vào trong thân cây. Chỉ có Tống Duệ nghe thấy ý niệm mà cậu lưu lại, cậu đang nói--- chờ em.

Phản ứng của Thường Tịnh đại sư rốt cuộc cũng làm Huyền Thành Tử nhấc mí mắt liếc nhìn lên trên, lập tức ánh mắt của hắn đông cứng, tầng băng sương trên mặt trong khoảnh khắc tan chảy, biến thành kinh hãi.

Nhìn thấy phản ứng của Huyền Thành Tử, những người khác cũng rối rít ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau đó không ngừng có tiếng thở dốc, tiếng hít khí, tiếng kinh hô vang lên.

Hai tay Tống Duệ chống lên vách tường vô hình, đầu rũ xuống, chậm rãi mỉm cười, con ngươi đầy tơ máu tràn đầy căm hận và vui sướng làm người ta phải run sợ. Anh biết đám người này căn bản không thể đối phó cái cây này, nếu không thể trốn ra ngoài thì ngày hôm nay bọn họ chết chắc rồi.

Trong số đám người, người duy nhất không rõ tình huống chỉ sợ chỉ có Mạnh Trọng. Anh là người thô kệch, bình thường không thích đọc sách, ngẩng đầu nhìn nửa ngày chỉ phát hiện dây leo và nhánh cây kết nối chằn chịt trên đầu đang nhanh chóng mọc ra chồi non, lớn lên thánh lá xanh, tỏa ra bóng râm tươi mát.

Cắn nuốt nhiều thi thể con người như vậy mà nó không thể mọc ra một chiếc lá nào, chỉ có mỗi cành nhánh khô cằn, nhưng chỉ vài giây sau khi cắn nuốt Phạn Già La đã có dáng vẻ xanh tươi đầy sức sống như vậy. Có thể thấy trong cơ thể Phạn Già La rốt cuộc ẩn chứa năng lượng khổng lồ tới cỡ nào.

Tống Duệ ngẩng đầu nhìn lên, không ngừng cười nhạt, trong đầu xâu chuỗi toàn bộ những điểm đáng ngờ. Hạt giống mà Bạch Mạc mang tới quả nhiên không phải Lâm Niệm Từ tính kế, là cái cây này sắp xếp. Thân thể của Phạn Già La mới là loại phân bón mà nó ưng ý nhất, nó vẫn luôn ẩn núp trong bóng tối khao khát em ấy, cũng từng chút từng chút dẫn em ấy tới đây.

Chuyện này, có lẽ trước khi xuất phát Phạn Già La đã biết rồi đi? Nhưng em ấy vẫn tới, bởi vì em ấy không thể từ bỏ gánh nặng trên đôi vai, cũng vì nếu em ấy không tới thì tất cả mọi người đều không sống được. Chỉ có em ấy mới có thể đối phó cái cây này đi? Em ấy là Phạn Già La, ai ai cũng biết, em ấy chưa từng nói dối.

Tống Duệ chỉ có thể tự an ủi chính mình như vậy, tiếng cười lại ngày càng cay đắng.

Mạnh Trọng hốt hoảng nhìn đám người hô to: "Lão Tống, bọn họ làm sao vậy? Cái cây này có vấn đề gì?"

Tống Duệ chống tay lên tường vô hình không nhúc nhích. Từ sau khi Phạn Già La bị cắn nuốt, anh không còn muốn để ý tới ai, muốn quản tới chuyện gì nữa.

Thường Tịnh đại sư run run nói: "Mạnh thí chủ, anh không nhìn ra sao? Đây là một gốc cây bồ đề."

"Cây bồ đề thì sao?" Mạnh Trọng vẫn không hiểu.

"Phật Tổ Thích Ca Mâu Ni đã giác ngộ thành Phật ở dưới cây bồ đề, vì thế cây bồ đề cũng được xem là thánh thụ. Cây bồ đề được hào quang của Phật Tổ soi sáng chính là thánh bồ đề, là thánh vật trong thánh vật. Theo truyền thuyết thì em gái của A Dục Vương đã chặt vài nhánh cây của thánh bồ đề, đưa tới Sri Lanka và Trung Quốc, cũng đã trồng sống. Nói cách khác, bồ đề sinh trưởng ở nước chúng ta chính là huyết mạch trực hệ của thánh bồ đề.

"Cho nên?" Mạnh Trọng nhìn chằm chằm cành nhánh yêu thụ đang không ngừng đâm chồi nảy lộc, hoảng hồn hỏi.

"Huyết mạch thánh thụ có linh trí thì chính là thánh vật. Nếu muốn hủy diệt thánh vật, chỉ có thể do thánh nhân tự mình ra tay." Đôi mắt của Thượng Tịnh đại sư đã bị sợ hãi lấp đầy: "Vì sao thế nhân vẫn luôn nói thành thần thành thánh, đặt thần ở trước thánh? Bởi vì thành thánh khó hơn thành thần mấy nghìn, mấy chục nghìn lần. Trên đời đã không có thần tiên, lấy đâu ra thánh nhân chứ? Không có thánh nhân thì lấy ra ai đối phó cái cây này chứ?"

Nói tới đây, Thường Tịnh đại sư nhắm mắt lại, lộ ra dáng vẻ suy sụp, bất lực. Đệ tử của ông cũng dùng ánh mắt kính nể nhìn gốc cây khổng lồ che khuất cả bầu trời, không dám tới gần.

Nghe đến đây, Mạnh Trọng cuối cùng cũng hiểu được, nguồn gốc của cái cây này bất phàm, đặt trong truyện thần thoại xưa thì có lẽ ngay cả đạo tổ tu hành cũng sẽ đích thân thu nhận nó làm đồ đệ. Tuy nó không chừa chuyện xấu nào không làm nhưng căn bản không phải là yêu vật, ngược lại là thánh vật. Thánh vật sao lại sợ huyền lôi chứ? Cho dù sét của Huyền Thành Tử từ khắp bầu trời giáng xuống cũng chỉ là tắm rửa cho nó mà thôi.

Nói cách khác, Huyền Thành Tử vốn được kỳ vọng rất cao giống như Phạn Già La đã từng khẳng định, căn bản không thể đối phó với cái cây này. Mà Huyền Thành Tử chính là người được xưng là đệ nhất huyền môn, nếu ngay cả hắn cũng bất lực thì những người khác lại càng không có biện pháp.

Ý thức được điểm này, Mạnh Trọng lập tức nhìn sang Huyền Thành Tử, chỉ thấy đối phương ngửa đầu cực kỳ kinh hãi nhìn cái cây này, gương mặt đẹp trai kia vặn vẹo thành dáng vẻ hoảng sợ. Thì ra hắn cũng biết sợ.

"Huyền Thành Tử tiền bối, chúng ta phải làm gì bây giờ?" Tất cả người trong huyền môn đều hoảng hốt.

"Bày trận lôi đình." Huyền Thành Tử không chịu từ bỏ, vẫn muốn thử một lần.

Môn đồ phái Thiên Thủy lập tức vây quanh quanh bày trận pháp, mà số người cây ở xung quanh cũng không sống lại công kích nữa, ngược lại đang tan ra thành nước bồi bổ cho rễ cây đang ẩn giấu dưới lòng đất.

Thường Tịnh đại sư kéo Mạnh Trọng nhanh chóng lùi về sau.

Mạnh Trọng chỉ Tống Duệ hô to: "Anh em của tôi vẫn còn ở bên trong."

"Anh ta không sao. Phạn thí chủ đã vì anh ta mà bày ra cấm chế mạnh mẽ nhất."

Lúc bọn họ nói chuyện, trận pháp lôi đình đã bố trí xong, Huyền Thành Tử cầm huyền lôi kiếm trong tay hung hăng đâm vào mắt trận, kích động sức mạnh trời đất. Sấm sét hệt như cầu lửa cuồn cuộn từ không trung tập kích xuống nhưng lại bị tán cây tươi xanh nhìn không thấy điểm cuối nuốt trọn. Tia sáng tím lóe lên ở giữa những chạc cây, chiếu sáng lá cây như đèn chớp tắt trên cây thông noel, ngoại trừ đẹp mắt thì chẳng có chút sát thương nào.

Linh lực của Huyền Thành Tử thoáng cái đã cạn sạch, mà cây bồ đề lại càng xanh tươi hơn. Sát chiêu mạnh mẽ như vậy mà ngay cả một chiếc lá cũng không thế đánh rụng....

Tiếng sấm qua đi, an tĩnh gần như chết lặng lan tràn trong không gian.

Duy chỉ có Tống Duệ là phát ra tiếng cười khẽ, chầm chậm mở miệng: "Phạn Già La sớm đã nói mày không đối phó được cái cây này. Người đệ nhất huyền môn gì đó, bán thần gì đó, kết quả chỉ là một kẻ rác rưởi có thanh danh mà thôi."

Huyền Thành Tử u ám liếc nhìn Tống Duệ, giống như không có phản ứng nhưng bắp thịt rõ ràng đã trở nên căng cứng.

Phát hiện đối phương đang nghiến răng, tiếng cười của Tống Duệ lại càng vui sướng hơn: "Thế nào? Khó chịu tới không chịu nổi à? Có thể nuôi dưỡng ra loại người như Tống Ân Từ, khó chịu vẫn còn nằm ở phía sau."

Nắm tay ẩn trong ống tay áo rộng thùng thình của Huyền Thành Tử siết chặt thành quyền.

Môn đồ phái Thiên Thủy giơ kiếm muốn chém Tống Duệ, chỉ tiếc thực lực của bọn họ không thể nào phá vỡ được không gian. Nhưng không sao, có tốn bao nhiêu sức lực cũng phải tiêu diệt kẻ này. Nhóm cao thủ huyền môn khác cũng tiến tới hỗ trợ, bọn họ đã hoàn toàn quên mất mục đích mình tới đây lần này là vì trảm yêu trừ ma chứ không phải giết người cho hả giận.

Nhóm tiểu bối đứng tít ở bên ngoài, ngơ ngác nhìn đại thụ, sau đó kinh hoảng hô lớn: "Nó, nó kết quả rồi!"

Thường Tịnh đại sư ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy trong tán cây quả thực đang kết thành những quả màu xanh lam, nó chỉ lớn cỡ quả hạnh mà thôi nhưng lại tỏa ra mùi hương làm tâm trí người ta kích động. Có quả sinh trưởng ở phần giữa tán cây, vẫn đang không ngừng sinh trưởng, thoáng cái đã biến thành kích cỡ quả bóng, sau đó bắt đầu nảy lên theo quy luật phong phú đa dạng, giống như trái tim con người, hoặc là tử cung một phôi thai.

Tất cả mọi người đều xem tới ngây người.

Trái cây lớn như quả hạng kia sau khi chín thì tự động rớt khỏi cành, rả rích như một cơn mưa rào màu lam.

Mọi người đưa tay lên bảo vệ đầu, sợ bị đập trúng, nhưng đau đớn trong tưởng tượng không xuất hiện, dưới chân cũng không có vụn quả hay nước quả. Có người theo khe hở ngón tay quan sát thì phát hiện loại quả này sau khi rơi trúng người bọn họ thì biến mất, giống như quả nhân sâm gặp đất liền chui vào trong truyền thuyết.

Đây là tình huống gì?

Lục tục có người thả tay xuống, phát hiện mình hoàn toàn chìm trong cơn mưa quả màu lam. Ngay cả Huyền Thành Tử cũng từ bỏ phòng vệ, ngẩng đầu quan sát.

Đúng lúc này, Thường Tịnh đại sư kinh hô: "Không ổn, mau rời đi! Loại quả này còn đáng sợ hơn bất cứ tà vật nào! Nó là nhân quả!"

"Nhân quả là cái gì?"

Mạnh Trọng còn mơ hồ thì Huyền Thành Tử đã hoảng sợ biến sắc, sau đó dùng kiếm chặt đứt tầng tầng lớp lớp người cây, dẫn môn đồ bỏ chạy thục mạng. Số cao thủ các môn phái khác cũng giống như bị lửa bén mông chạy đi, thoáng cái đã biến mất trong làn sương mù dày đặc.

[end 274]

[275] Linh Môi - Cây Luân Hồi

****

Mạnh Trọng căn bản không biết cái gì là nhân quả, vì thế cũng không quá để ý. Nhưng Thường Tịnh đại sư là người tốt nên đã bảo vệ anh, không nói lời nào kéo anh đi.

Bọn họ không đầu không đuôi chạy tán loạn trong sương mù, vốn tưởng muốn dốc hết toàn lực mới có thể mở một đường máu thì lại phát hiện phía trước đột nhiên sáng lên rất nhiều điểm sáng, còn có máy bay trực thăng quanh quẩn vù vù trên không trung.

"Là quân đội!" Một bộ đội đặc chủng cầm kính viễn vọng nhìn một chút, kinh hỉ hô to.

Mọi người nghẹn một hơi thở dốc sức chạy tới trước.

Huyền Thành Tử ôm Lâm Niệm Từ thoi thóp trong lòng, tốc độ nhanh hơn tất cả mọi người, chỉ nhảy phốc vài cái đã thoát ra khỏi làn sương dày đặc, vội vàng chạy tới một bãi cỏ tỏa ra mùi hương tươi mát. Cả dãy xe quân đội đang dừng sát rìa bãi cỏ, một trụ đèn thật to dựng thẳng đang cố gắng chiếu sáng màn sương dày đặc, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy.

"Diêm bộ trưởng, có người chạy ra!" Không biết là ai hô to một tiếng.

Diêm bộ trưởng lập tức từ trung tâm chỉ huy chạy tới, biểu tình lo lắng.

"Thế nào, đã giải quyết được yêu thụ kia chưa?" Ông đầy trông mong hỏi.

Huyền Thành Tử căn bản không hề phản ứng tới ông, chỉ chạy thẳng tới túp lều có dầu thập đỏ của bên y tế, lớn tiếng quát: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau cứu con bé!"

Thủ đoạn của huyền môn có cao minh tới cỡ nào cũng chỉ có thể giữ lại mạng Lâm Niệm Từ mà thôi, muốn thân thể máu thịt be bét của Lâm Niệm Từ khôi phục như lúc ban đầu thì phải dựa vào kĩ thuật y học hiện đại.

Nhân viên y tế vội vàng xúm tới, vốn muốn đeo chụp dưỡng khí cho Lâm Niệm Từ nhưng lại phát hiện cả gương mặt đã bị nổ nát, tai mắt mũi miệng hoàn toàn không thể phân rõ, chỉ là một cục thịt máu me nhầy nhụa, nhất thời lại càng hoảng sợ hơn. Bất đắc dĩ, bọn họ chỉ có thể mở khí quản, cắm ống truyền không khí vào.

Huyền Thành Tử đứng bên cạnh quan sát, gương mặt đẹp trai phủ một tầng sát khí tàn bạo.

"Tên thả lựu đạn đâu?" Hắn nhìn đám môn đồ ở phía sau lưng.

"Vẫn còn ở bên trong." Đám người cúi đầu, không dám thở mạnh.

Da mặt Huyền Thành Tử căng cứng, muốn bùng nổ nhưng rồi chậm rãi nhắm mắt lại, cố nhẫn nhịn. Ngay cả cao thủ như hắn mà cũng không dám đặt chân vào nơi đó.

Diêm bộ trưởng sắp bị đám người huyền môn này chọc tức chết rồi. Con mẹ nó đây là thái độ gì vậy chứ? Đã nói sẽ hỗ trợ giải quyết yêu thụ kia, kết quả trốn chui trốn nhủi chạy ra đây, hỏi một câu cũng chẳng có tên nào thèm trả lời.

Xong hay không xong, mấy người mở miệng nói một câu đi chứ! Kiêu ngạo như thế, tưởng mình học đạo thuật vài năm thì thật sự thành tiên rồi chắc? Da mặt Diêm bộ trưởng đen xì xì, đang chuẩn bị túm một tên cường ngạnh ép hỏi vài câu thì nhìn thấy Thường Tịnh đại sư dẫn theo một người quân nhân cà nhắc lảo đảo chạy ra khỏi màn sương, sau đó chính là hòa thượng của Long Ẩn Tự.

Diêm bộ trưởng vui vẻ, lập tức chạy qua đón, ánh mắt đảo qua nhóm người thì sắc mặt trở nên khó coi hơn. Bởi vì ông không nhìn thấy bóng dáng Phạn lão sư và Tống tiến sĩ.

"Người đâu?" Ông chỉ hỏi hai từ ngắn ngủi, Mạnh Trọng đã hiểu ý, liền đỏ vành mắt.

"Đều ở bên trong, Phạn lão sư bị yêu thụ nuốt, Tống Duệ bị nhốt lại trong không gian của Phạn lão sư, không chạy ra được. Tôi dẫn đội không tốt, tôi thực vô dụng!" Mạnh Trọng đau khổ tự đánh đầu mình, một người đàn ông cao một mét tám lại khóc thảm thương như một đứa bé.

Cơ thể Diêm bộ trưởng lảo đảo, suýt chút nữa té xỉu, thật khó lắm mới ổn định tinh thần, quay sang hạ lệnh: "Đội một, đội hai, đội ba, tranh thủ thời gian tập hợp, tiến vào rừng cứu người!"

Bây giờ không phải lúc trách móc, không có gì có thể quan trọng hơn sinh mệnh của Phạn lão sư và Tống tiến sĩ. Đã lâu rồi không ra chiến trường, Diêm bộ trưởng thậm chí còn thay trang phục, chuẩn bị tự mình dẫn đội tiến vào. Mạnh Trọng cũng lập tức lau nước mắt, đuổi kịp đội ngũ.

Trong lúc bọn họ bận rộn, nhóm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat