[277.278.279] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[277] Linh Môi - Vạch Trần Chân Tướng (1)

****

Ánh mặt trời theo phần mái vòm thủng chiếu sáng, mà người nọ sớm đã bị nuốt mất, tất cả mọi người đều cho rằng sẽ không thể nào còn sống, nhưng lúc này đây người đó lại đang an lành đứng ở giữa chùm ánh sáng.

Gương mặt đẹp trai kia bị ánh sáng dây dưa không rõ, suy chỉ đó đôi mắt đen nhánh hờ hững đảo qua gương mặt kinh ngạc của mọi người, cuối cùng nhìn về phía Tống Duệ đứng dưới tàn cây, gương mặt thả lỏng như băng tuyết tan chảy.

"Em đã trở lại."

Tống Duệ cũng cười theo, bước nhanh tới vài bước, quả nhiên phát hiện bức tường không gian kia đã biến mất.

Hai người đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ, biểu cảm ôn nhu và tràn đầy vui sướng.

"Anh biết em sẽ trở lại mà." Tống Duệ áp sát bên tai thanh niên thì thầm, giọng nói đã khản đặc.

"Em còn mang về một món quà cho anh, anh nhất định phải giữ thật kỹ." Phạn Già La vỗ nhẹ lưng anh, sau đó nhét một tảng đá to cỡ trứng bồ câu vào trong tay Tống Duệ.

Tống Duệ không xem ngay mà cầm chặt nó, giấu vào trong túi. Lúc hai người chuẩn bị tách ra thì Mạnh Trọng và Diêm bộ trưởng đã lao tới, ôm chặt lấy bọn họ, sức lực lớn kinh người.

Diêm bộ trưởng cũng đã gần năm mươi, thế mà lúc này lại khóc như một đứa bé, nức nở nói: "Phạn lão sư, tôi biết cậu nhất định có thể làm được mà! Cậu đã cứu thành phố này! Suốt ba ngày nay người muốn tới làm phân cho cái cây này đã hơn ba chục ngàn người, hiện giờ bị chúng tôi trói lại ở dưới quân doanh.

"Này là chưa hết, trong thành phố cũng có rất nhiều mất đi thần trí, tài xế đang lái xe đột nhiên vất xe lại giữa đường rồi chạy tới đây; bác sĩ đang phẫu thật cũng ném dao mổ, chạy đi; còn cả giáo viên, học sinh, cụ già ở viện dưỡng lão, thậm chí là cả động vật trong sở thú. Đường trong thành phố đã bị chặn lại nhưng cũng không thể ngăn cản bọn họ. Cậu có từng thấy làn sóng zombie trong phim không? Thật sự là giống hệt như thế!"

Diêm bộ trưởng lấy điện thoại ra nhìn tin tức báo cáo mà vui tới phát khóc: "May mắn mà cậu đúng lúc giải quyết cái cây kia, bằng không thành phố chúng ta đã tiêu rồi. Cậu xem, những người mất trí đã quay trở về rồi, tất cả mọi người đều không sao. Phạn lão sư, cuối cùng tôi cũng phát hiện được một quy tắc, cậu mới là người đáng tin nhất. Gặp vụ án kỳ lạ, có tìm ai trợ giúp cũng không bằng tìm cậu!"

Ám chỉ của ông làm người huyền môn cảm thấy khó chịu.

Nhưng mà Phạn Già La thật sự đã rớt từ trên ngọn cây xuống, cậu ta vẫn còn sống, mà cái cây kia thì đã chết, nếu giữa hai người này không có liên hệ thì nên giải thích thế nào đây?

"Không thể!" Một cao thủ huyền môn không muốn tiếp thu sự thật này nên cố gắng phủ nhận: "Phạn Già La không thể nào làm được chuyện này! Cắt đứt nhân quả, đoạn tuyệt luân hồi, đó là phương pháp của thần tiên! Phạn Già La tính là cái quái gì chứ, hắn dựa vào cái gì mà có thực lực này chứ?"

Trong mắt Huyền Thành Tử cũng đầy nghi hoặc. So với bất kỳ ai khác, hắn hiểu rõ muốn giải quyết cái cây này thì phải có thực lực đáng sợ đến nhường nào. Nghịch chuyển nhân quả, vào chết ra sống, đây là thủ đoạn của thần tiên; cắt đứt luân hồi, diệt trừ lục đạo, đó là sức mạnh của Phật tổ mới có.

Làm xong hết thảy, vết thương của Phạn Già La không trị mà khỏi, còn tỏa ra từ trường làm người ta hít thở không thông. Rõ ràng là tuyên bố một sự thật--- ở trước mắt hắn chính là một sự tồn tại càng mạnh mẽ hơn, đáng sợ hơn cây bồ đề kia.

"Người đã thành thần." Trầm mặc một hồi lâu, Huyền Thành Tử đột nhiên phun ra một câu làm mọi người cảm thấy kinh hãi.

"A Di Đà Phật, Phạn thí chủ đắc đạo." Thường Tịnh đại sư khom người thật sâu, giọng nói thành kính.

Người trong huyền môn đều trố mắt, sau đó thì trợn trừng, dùng ánh mắt không dám tin nhìn sang. Thành thần, đó là mộng tưởng chung của tất cả người tu đạo, cũng chỉ như vậy mới giải thích được vì sao yêu thụ kia không chống lại nổi Phạn Già La.

Hắn là thần sao? Thần sẽ mạnh tới mức độ nào? Người khác có cơ hội thành thần không?

Tiếng thở dốc nặng nề từ bốn phương tám hướng truyền tới, đôi mắt đỏ ngầu chăm chú nhìn Phạn Già La, nhưng không hề có sự kính trọng và sùng bái thần linh, ngược lại chỉ tràn đầy tham lam. Bọn họ chỉ hận không thể giống như lũ ruồi lũ muỗi mà nhào tới ăn thịt, uống máu, gặm xương người này để nhận được thần huyết.

Đó là thành thần a! Trên đời này có ai không muốn thành thần chứ?

Nhưng Phạn Già La thật sự không muốn. Cậu chăm chú nhìn những người này, giọng điệu lạnh như băng: "Thế giới này không có thần linh."

Cậu chỉ cây bồ đề đã héo rũ đồng thời đang vỡ vụn thành từng mảnh, chậm rãi nói: "Muốn biết vì sao nó có được linh trí không? Muốn biết tôi làm thế nào giết chết nó không? Muốn biết năm đó tổ sư gia các người vì sao lại mất tích hoặc tử vong không? Muốn biết tung tích của chí bảo phái Thanh Thủy và tất cả những chuyện đã xảy ra trên người tôi không?"

Mỗi khi cậu hỏi một câu, hô hấp của người nơi này lại gấp gáp thêm một phần.

Đôi mắt đầy sương lạnh của Huyền Thành Tử thậm chí còn vì thế mà phừng lên hai ngọn lửa. Hắn thật sự muốn biết chân tướng năm đó, lại càng muốn biết Ân Từ đã đi nơi nào, sống có tốt hay không. Hắn chăm chú nhìn đôi môi mỏng của Phạn Già La, không muốn bỏ sót một chữ nào.

"Muốn biết thì theo tôi tới một nơi." Phạn Già La dẫn đầu rời đi.

Huyền Thành Tử chỉ do dự hai giây liền đi theo, sau đó là Thường Tịnh đại sư, tiếp sau đó là mọi người.

Đi tới quân doanh ở bên ngoài, Phạn Già La nhờ Diêm bộ trưởng chuẩn bị vài chiếc xe quân đội để đưa nhóm người này tới nhà cũ Phạn gia, còn nhờ ông mượn giúp mình một vật.

"Thứ này không dễ mượn! Có điều nếu là cậu thì có lẽ cấp trên sẽ đồng ý. Cậu chờ một chút, tôi gọi điện hỏi thử xem." Diêm bộ trưởng đi tới một góc tối báo cáo lại tình huống, vài phút sau quay lại thì gật đầu nói: "Cấp trên đã đồng ý, tôi lập tức phái người đi lấy ngay."

"Vậy chúng ta gặp lại ở nhà cũ Phạn gia. À đúng rồi, Lâm Niệm Từ ở nơi nào, cũng đưa cô ta qua đi."

"Cô ta bị lựu đạn nổ bị thương rất nghiêm trọng, chỉ còn lại một hơi thôi, không thể tùy tiện di chuyển."

"Yên tâm đi, cô ta không chết được đâu." Phạn Già La vỗ vỗ vai Diêm bộ trưởng: "Ông chỉ cần đưa cô ta tới nhà tôi thôi, xảy ra chuyện tôi sẽ chịu trách nhiệm."

"Vậy được rồi, tôi sẽ phái người tới bệnh viện đón cô ta." Diêm bộ trưởng không hề có chút ý kiến gì với sắp xếp của Phạn lão sư. Đến lúc này đây ông mới thấy rõ sự tình, trong thời đại có quá nhiều hỗn loạn xảy ra này, Phạn lão sư chính cây định hải thần châm duy nhất.

Cấp trên có lẽ cũng có suy nghĩ này nên ngay cả một vật quan trọng như vậy, chỉ cần Phạn lão sư mở miệng mượn là mượn được ngay.

"Cậu còn cần gì nữa không?" Diêm bộ trưởng cẩn thận hỏi.

"Hết rồi, gặp lại sau." Phạn Già La đi tới chiếc xe quân đội đang chờ ở ven đường.

"Đây là gì vậy?" Chờ xe chạy được một khoảng, Tống Duệ ngồi ở bên cạnh mới lấy thứ hình trứng cứng như đá trong túi ra. Nó trông giống như một tảng đá nhưng lại có vân gỗ, cảm xúc rất trơn mượt, ngửi thử còn có mùi đàn hương nhàn nhạt.

"Là hạt giống của cây bồ đề kia, anh phải giữ thật kỹ đó." Phạn Già La giải thích.

"Nếu anh trồng nó xuống đất, mỗi ngày tưới nước, nó có thể lại mọc thành một gốc yêu thụ không?" Tống Duệ khép tay lại, nói đùa.

Phạn Già La cũng thực nể mặt mũi anh mà bật cười, nhẹ nhàng nói: "Có lẽ. Không bằng hôm nào anh thử xem, ngộ nhỡ nó mọc ra em thì sao?"

Mạnh Trọng đang lái xe run tay một phát, suýt chút nữa đã tông vào rào chắn ven đường. Mẹ nó, hai người này đúng là to gan lớn mật mà, không chịu hủy thứ tà môn này đi mà lại mang ra ngoài!

"Thứ này phải triệt để hủy đi!" Mạnh Trọng run run nói.

"Thế gian này không có bất kỳ sức mạnh nào có thể hủy diệt nó, tôi cũng không làm được. Tôi chỉ nghịch chuyển luân hồi, để nó biến thành hình thái lúc ban đầu mà thôi." Phạn Già La thở dài một hơi.

"Tức là, món đồ chơi nhỏ mà Tống Duệ đang cầm thật ra chính là cái cây khi nãy. Nó căn bản không bị tiêu diệt?" Mạnh Trọng cảm thấy mình rất cần một bình dưỡng khí an ủi.

"Yên tâm đi, chỉ có nơi chí ác hoặc chí thiện trên thế gian mới có thể làm nó mọc rễ nẩy mầm mà thôi." Phạn Già La không để ý nói.

Mạnh Trọng căn bản nghe không hiểu.

Tống Duệ giải thích: "Người hiền lành tới đâu thì trong lòng chắc chắn cũng có ác ý; kẻ gian ác tới đâu, thỉnh thoảng cũng sẽ có thiện ý. Hạt giống này không thể tìm được nơi để sinh tồn, bởi vì thế gian này không có chí ác, cũng không có chí thiện."

"Nhưng nó đã từng sống mà! Thế giới này có nơi đã làm nó nẩy mầm." Mạnh Trọng đã hiểu, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng.

"Đó chỉ là một lần ngoài ý muốn mà thôi." Phạn Già La nhắm mắt lại, không nói thêm nữa.

Mà Mạnh Trọng và Tống Duệ thì chìm vào cơn bão suy tư. Một lần ngoài ý muốn là sao? Tức là có người đứng sau điều khiển à? Có thể điều khiển một gốc thánh thụ có thực lực khủng bố như vậy, người đó là nhân vật đáng sợ tới cỡ nào chứ?

"Mẹ nó, đau đầu quá đi!" Mạnh Trọng dùng đầu mình đập vào vô lăng.

Tống Duệ thì vẫn còn trầm tư, thật lâu không nói gì. Anh nhớ tới cảm giác bị dòm ngó khi nãy.

Mặc dù bị lòng hiếu kỳ giày vò nhưng hai người cũng không quấy rầy Phạn Già La, ăn ý giữ im lặng.

Mấy ngày nay Phạn Già La đã mệt muốn chết rồi, gương mặt trắng nõn lộ ra nét mệt mỏi hiếm thấy.

...

Hơn hai tiếng sau, mọi người cùng đứng ở trong tầng hầm nhà cũ Phạn gia.

Thấy Lâm Niệm Từ cả người quấn băng gạc bị tùy ý đặt nằm dưới đất, gương mặt vốn đã có chút ôn hòa của Huyền Thành Tử lại lập tức lộ ra sương lạnh.

"Nghiệt đồ, sao ngươi lại dám đối xử với con bé như vậy!" Huyền Thành Tử lập tức ôm cô gái vào lòng, dùng đầu ngón tay run rẩy thử thăm dò hơi thở.

"Yên tâm, cô ta không chết được đâu." Phạn Già La ngồi xếp bằng ở trung tâm một trận pháp hình tròn, trên đầu gối đặt một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật.

Trận pháp kia tỏa ra năng lượng khổng lồ, bên trên khắc ký hiệu che đậy thần bí khó lường, người khác căn bản không thể nhìn rõ. Ngay cả cao nhân như Huyền Thành Tử cũng chỉ mơ hồ nhận ra được uy năng và không may từ nó, nhưng không biết nó có tác dụng cụ thể là gì.

Tất cả mọi người đều đứng cách trận pháp xa tít, từ xa xa nhìn Phạn Già La.

"Sư phụ, ngài thấy thứ này có quen không?" Phạn Già La mở lòng bàn tay, đưa ra một viên ngọc bội hình cá màu đen tuyền.

Ánh mắt Huyền Thành Tử phừng lên hai luồng lửa giận: "Nghiệt độ, quả nhiên là ngươi đã đánh cắp bảo vật của phái, mau trả lại đây!" Hắn rút bội kiếm chỉ thẳng vào mi tâm Phạn Già La.

Nhóm người huyền môn đứng ở phía sau dùng ánh mắt tò mò nhìn khối ngọc bội kia, cũng không biết nó có chỗ nào đặc biệt.

"Sư phụ, tựa hồ ngài đã quên mất, tôi là linh tử của phái Thiên Thủy. Tôi giữ ngọc bội là đương nhiên, không phải trộm." Phạn Già La bình tĩnh nói.

"Không sai, ngươi có quyền đeo nó, nhưng ngươi đã trộm nó ra khỏi tông môn, từ đó trốn tránh không quay trở về, đó chính là tội chết." Kiếm của Huyền Thành Tử vì sát khí tăng vọt mà phát ra tiếng kêu vang sắc bén. Lâm Niệm Từ ở trong lòng hắn vẫn không nhúc nhích, tựa hồ đã chết.

Phạn Già La nắm chặt mảnh ngọc bội màu đen này, chậm rãi nói: "Sư phụ, nếu tôi nói cho ngài biết, năm đó không phải tôi trốn tránh không về mà là đã bị Tống Ân Từ giết chết thì sao? Nửa khối ngọc bội này không phải tôi trộm hay cướp mà có được, là cô ta không cần nên vất lại. Sư phụ cũng biết mà, từ nhỏ thì khẩu vị của cô ta đã rất kén chọn rồi, không phải thứ tốt thì tuyệt đối sẽ không thèm."

"Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin chuyện ma quỷ của ngươi sao?" Huyền Thành Tử lạnh lùng nói, sát ý trong mắt lại càng gia tăng.

Lâm Niệm Từ nằm trong lòng Huyền Thành Tử khẽ giật giật, tựa hồ có chút không khỏe.

Phạn Già La đặt ngọc bội và hộp gỗ xuống đất, sau đó đứng dậy cởi áo ra, lộ ra cơ thể tái nhợt gầy yếu của mình.

"Lúc ở trong khu rừng yêu thụ kia, các người đã phán xét tôi, nói tôi giết người này giết người kia, có thể nói là tội ác chồng chất." Phạn Già La vươn ngón tay nhỏ dài chỉ về phía đám người: "Hiện giờ, tôi cũng muốn tiến hành một buổi phán xét, có điều không phải phán xét các người, mà là Lâm Niệm Từ, cũng chính là người từng được người người kính ngưỡng, thánh nữ Trạch Châu, Tống Ân Từ."

"Nói bậy!" Mũi kiếm của Huyền Thành Tử phát run, toát ra kiếm khí sắc bén.

Nhưng Phạn Già La cũng không né tránh, ngược lại giang rộng tay, ẩn đi từ trường của trận pháp, bình tĩnh nói: "Sư phụ, xin ngài hãy nhìn cho thật kĩ xem trên cơ thể tôi khắc thứ gì, lại nhìn xem ký hiệu trận pháp trên mặt đất là gì. Trận pháp cửu trọng huyết sát phệ hồn của phái Thiên Thủy, ngài sẽ không không nhận ra chứ?"

Thị lực và sức phán đoán của người tu đạo vốn vượt xa người bình thường, chỉ trong khoảnh khắc Huyền Thành Tử đã thấy rõ trận pháp đang lóe lên ánh sáng mong manh kia, cũng thấy rõ ký hiệu khắc đầy trên người Phạn Già La, quả thật là cấm thuật bất truyền cửu trọng huyết sát phệ hồn của phái Thiên Thủy.

Trận pháp này là hắn đã dạy cho Tống Ân Từ, hơn nữa chỉ có thể dùng trên hồn thể, không thể tạo thành tổn thương đối với người sống, là phương pháp dùng để giam cầm và luyện hóa lệ quỷ ngàn năm.

Sau khi bị trận pháp này giam cầm, lệ quỷ sẽ bị nghiệp hỏa địa ngục thiêu đốt cả ngày lẫn đêm, trong đau khổ cực hạn ngàn vạn lần đó chỉ ước gì được hồn bay phách tán, thế nhưng hồn thể lại chỉ ngày càng vững chắc hơn trước kia. Cuối cùng sẽ có một ngày, bởi vì tuyệt vọng không bao giờ kết thúc đó mà rơi vào điên cuồng, mất đi ký ức, trở thành con rối bị lấy ra tùy ý điều khiển.

Từ khi được tổ tiên sáng tạo ra tới nay, bởi vì làm trái thiên hòa mà bị cấm sử dụng, trừ phi trên đời này xuất hiện một con quỷ vương tội nghiệt ngập trời, tạo thành đại nạn sinh linh đồ thán thì mới được phép sử dụng.

Nhưng bây giờ nó lại rõ rõ ràng ràng xuất hiện trên người Phạn Già La, điều này chứng tỏ cái gì?

Chứng tỏ hai vấn đề: thứ nhất, Phạn Già La đã sớm chết rồi, tội danh ăn cắp ngọc bội trốn tránh không về hoàn toàn không thể thành lập. Một người chết ngay cả thần hồn cũng bị trận pháp giam cầm làm sao quay về? Thứ hai, người có thể khắc loại cấm thuật này lên người Phạn Già La, ngoại trừ Tống Ân Từ thì còn có thể là ai?

Nhưng vì sao Tống Ân Từ lại phải làm như vậy? Chẳng lẽ người thật sự đánh cắp bảo vật trốn tránh không về là cô ta?

Đúng rồi, tin tức Phạn Già La trốn chạy không về là Tống Ân Từ viết thư báo về cho mọi người trong môn phái; cũng là cô ta tìm được Phạn Già La, ác chiến một trận, cướp được nửa mảnh ngọc bội, nhưng bởi vì bị trọng thương và thẹn với sư môn nên lang thang bên ngoài trăm năm mới quay về.

Những lời này đều là lời nói của một bên, không có người nào khác làm chứng.

Chỉ vì Phạn Già La từng có chuyện xấu là tự tay đâm chết sư thúc của mình nên Huyền Thành Tử căn bản chưa từng hoài nghi chuyện đó là thật hay giả. Hắn vẫn cho rằng Phạn Già La đã hư thối từ tận gốc rễ, không quản làm ra bao nhiêu chuyện ác cũng không có gì bất ngờ.

Tống Ân Từ trăm năm không về tự nhiên có lý do, chỉ cần trở về là tốt rồi, không nên trách móc; Phạn Già La trăm năm không về chính là lòng dạ khó lường, giết người đoạt bảo, tội ác tày trời.

Ngay từ lúc đầu Huyền Thành Tử đã dùng hai tiêu chuẩn khác biệt để đánh giá hai đứa nhỏ này, lại còn tin rằng mình không sai. Nhưng đến khi sự thật bày ra rõ rành rành trước mắt, có lẽ hắn đã nhìn sai rồi.

Huyền Thành Tử nhanh chóng phát ra đạo kiếm khí thứ hai để đánh bật đạo kiếm khí trước đó, đặt Lâm Niệm Từ xuống đất rồi sải bước đi vào trậm pháp, gấp gáp xoay tròn cẩn thận kiểm tra, sau đó lại thực suy sụp phát hiện--- quả thực chính là trận pháp cửu trọng huyết sát phệ hồn của phái Thiên Thủy, không sai chút nào.

Trên đời này, chỉ có hai người có thể khắc ra trận pháp này, một là hắn, người kia chính là đồ đệ Tống Ân Từ mà hắn muôn phần yêu thương.

"Sẽ không, sẽ không..." Huyền Thành Tử đã mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ có thể hoảng hốt đảo quanh, hoảng hốt nhìn, hoảng hốt líu ríu.

Hắn dự cảm được chân tướng sẽ giống như một móng vuốt sắc bén sẽ xé toạc trái tim hắn, đồng thời sẽ làm hắn đau buồn tới tuyệt vọng.

Lâm Niệm Từ quấn đầy băng gạc, phần đầu chỉ lộ ra hai lỗ mũi đang khó khăn nhìn về phía Huyền Thành Tử. Đầu ngón tay co quắp, lồng ngực vốn yếu ớt thoi thóp bắt đầu phập phồng lên xuống. Có thể nhìn ra, cô ta đang rất gấp gáp.

Nhưng buổi phán xét chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Phạn Già La chỉ nhóm chưởng môn đứng đầu chín môn phái đứng ở bên ngoài, nhắc nhở: "Sư phụ, có lẽ ngài đã quên mất một chuyện. Sở dĩ trận pháp này được gọi là cửu trọng huyết sát phệ hồn là vì muốn khởi động nó thì cần phải hiến tế máu tươi của chín vị cao thủ huyền môn. Không phải ngài cho rằng người bị Tống Ân Từ dùng phương thức tàn nhẫn giết hại chỉ có mình tôi thôi chứ?"

Huyền Thành Tử đang gấp gáp kiểm tra trận pháp cứng đờ người.

Chín vị chưởng môn lúc đầu có chút sững sờ, sau đó kinh hãi và phẫn nộ bắt đầu bóp méo gương mặt bọn họ.

Hay cho thánh nữ Trạch Châu Tống Ân Từ, hay cho đại anh hùng cứu vớt bảy long mạch!

[end 277]

[278] Linh Môi - Vạch Trần Chân Tướng (2)

****

Không biết bắt đầu từ khi nào, con ngươi Huyền Thành Tử đã bị tâm tình đè nén nào đó nhuộm đỏ. Hắn sống chết nhìn chằm chằm gương mặt Phạn Già La, huyền lôi kiếm ở trong tay cũng mất khống chế mà run rẩy, giống như ngay giây sau đó sẽ đánh chết Phạn Già La để cậu ta phải câm miệng.

Nếu người mà Tống Ân Từ giết chỉ có Phạn Già La, như vậy chuyện này chỉ có thể coi là chuyện nội bộ phái Thiên Thủy, người ngoài không thể xen vào. Sau đó chỉ cần dẫn Phạn Già La về tổng bộ, đóng cửa lại, phái Thiên Thủy muốn xử lý thế nào cũng được. Mặc kệ lời Phạn Già La nói có phải là thật hay không, đã chịu bao nhiêu oan ức, với danh tiếng của Tống Ân Từ, xét về lợi ích và mặt mũi của phái Thiên Thủy, trên dưới toàn phái sẽ giúp cô ta che dấu.

Nhưng bây giờ thì không được, mạng người trong tay Tống Ân Từ quá nhiều, hơn nữa còn từng là nhân vật lớn đứng đầu các môn các phái huyền môn, phái Thiên Thủy làm sao bôi sạch giúp cô ta chứ? Cho dù Huyền Thành Tử có mặt mũi lớn cỡ nào cũng không lớn đến mức chỉ hươu nói là ngựa, đổi trắng thay đen như vậy.

Lúc này, tất cả mọi người đều giật mình với chân tướng sự thật hoàn toàn khác với tưởng tượng, ngay cả đám tiểu bối của phái Thiên Thủy cũng lộ ra vẻ mặt xấu hổ.

Thấy phản ứng lúng túng của sư tổ thì bọn họ lập tức hiểu được, lời Phạn Già La vừa nói chính là thật, trận pháp kia quả thật là do Tống Ân Từ vẽ. Cô ta giết người, sau đó còn trấn áp hồn phách đối phương trăm ngàn năm ở nơi này, cả ngày lẫn đêm bị nghiệp hỏa thiêu đốt, không được giải thoát, cũng không kết thúc...

Tâm tính này thủ đoạn này, trên đời này chỉ có một từ để hình dung, đó chính là ác độc! Là chiếc đuôi độc của loài ong bắp cày, độc ác nhất đúng là lòng dạ đàn bà!

Trường Sinh, Trường Chân vốn là người yêu thương Lâm Niệm Từ nhất, thấy cô ta bị sư tổ đặt xuống đất thì vội vàng xúm tới, cẩn thận nâng cô ta lên, trải áo khoác dưới đất để cô ta nằm thoải mái hơn, sau đó mỗi người nắm một tay, nhỏ nhẹ an ủi.

Nhưng lúc này đây, bọn họ giống như chạm phải than nóng mà hất tay Lâm Niệm Từ, vội vàng lùi ra sau.

Lâm Niệm Ân vốn ngồi xổm bên cạnh Lâm Niệm Từ, dùng ánh mắt đau lòng nhìn cơ thể đầy vết thương của cô ta, nghe Phạn Già La nói xong thì hơi ngửa người ngã bệt xuống đất, sau đó dùng cả tay và chân lăn ra xa người này.

Nếu Phạn Già La không nói dối thì Lâm Niệm Từ rất có thể chính là Tống Ân Từ. Cô ta ở bên ngoài phiêu bạc trăm năm, rốt cuộc đã giết bao nhiêu người? Có thể không chút do dự dùng thủ đoạn tàn độc như vậy giết chết sư đệ từ nhỏ đã lớn lên cùng mình, trái tim cô ta chẳng lẽ có màu đen sao?

Tất cả mọi người rời xa Lâm Niệm Từ bị quấn như xác ướp, cũng mơ hồ tin tưởng lời Phạn Già La, duy chỉ có hai người sống chết nhìn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat