[280.281.282] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[280] Linh Môi - Vạch Trần Chân Tướng (4)

****

Nói tới đây thì Phạn Già La dừng lại, không nói tiếp nữa.

Cậu nhìn sang Lâm Niệm Từ vẫn còn nằm im dưới đất, giọng nói lộ ra ý cười: "Tống Ân Từ, nếu chị còn không chịu hiện thân, tôi sẽ bắt đầu kể về hành vi của chị những năm qua đấy, chị khẳng định muốn tiếp tục trốn tránh à?"

Mọi người đều hoài nghi nhìn về phía 'xác ướp' kia.

Huyền Thành Tử lắc đầu, khàn giọng mở miệng: "Không, đó không phải Tống--"

Nhưng hắn không thể nói tiếp nữa, Lâm Niệm Từ vốn thoi thóp chỉ còn một hơi đột nhiên ngồi dậy, bắt đầu gỡ băng gạc quấn trên người mình. Hành động này vừa vặn chứng minh phán đoán trước đó của Phạn Già La, cô ta quả nhiên chính là Tống Ân Từ mất tích đã lâu.

Nháy mắt, chút huyết sắc cuối cùng trên mặt Huyền Thành Tử cũng biến mất. Hắn không dám tin mà nhìn tiểu đồ đệ mình yêu quý như trân bảo, đồng thời còn dốc lòng bảo vệ lại lừa dối mình. Vì sao chứ?

"Muốn biết tại sao à?" Phạn Già La nghe thấy tiếng lòng của Huyền Thành Tử, cậu cười khẽ: "Vậy, tôi sẽ nói tiếp."

Hiểu được sư đệ sẽ vạch trần mình nhiều hơn nữa, động tác gỡ băng vải của Tống Ân Từ không khỏi nhanh hơn. Phần đầu nhanh chóng lộ ra, trên mặt máu thịt be bét, không có tròng mắt, không có mũi, không có miệng, tất cả ngũ quan đều bị nổ nát bét, chỉ còn lại xương trắng dọa người.

Nhìn thấy một cái đầu khủng khiếp như vậy, người huyền môn không khỏi phát ra tiếng hít hơi và kinh hãi. Nhưng đồng thời bọn họ cũng hiểu được, Tống Ân Từ quả nhiên nắm giữ khối bảo vật kia, bị thương nặng đến vậy mà vẫn chưa chết.

Ngay sau đó chuyện quỷ dị hơn đã xảy ra, Tống Ân Từ nào chỉ không chết, cô ta khẳng định chính là một con quái vật có thể sống lại vô hạn. Gương mặt máu thịt be bét kia đang nhanh chóng sinh trưởng da thịt hồng hào bịt kín những vết thương ghê rợn kia, sau đó hình thành ngũ quan mới.

Con ngươi, mũi, miệng dần dần xuất hiện dáng vẻ ban đầu, quá trình này có thể so với yêu ma tái sinh, quá ghê tởm, cũng quá kinh hãi.

Trường Sinh và Trường Chân quay đầu đi, không dám nhìn cô ta. Tri Phi đạo trưởng run run đầu ngón tay chỉ cô ta mà không ngừng lắp bắp 'cô cô cô', mà lại không thể nói thành lời.

Lâm Niệm Ân là người bị chấn động lớn nhất, lúc này đã co rúc trong góc, khóc thảm thiết. Vị sư tỷ mà hắn thích nhất, giờ phút này đã chết ở trong lòng hắn rồi.

Con ngươi u ám của Huyền Thành Tử vì một màn này mà nhuộm đầy màu đỏ của lửa giận.

Phạn Già La nhìn chằm chằm động tác gấp gáp của Tống Ân Từ, cười khẽ nói: "Khi nãy nói tới đâu rồi? À đúng rồi, nói tới bí mật của khối ngọc bội song ngư này. Vậy mời các vị nhìn thử, nó vốn có hình dạng gì?"

Ánh mắt mọi người vô thức nhìn về phía đôi tay đang nâng mảnh ngọc của Phạn Già La.

Phạn Già La dùng đầu ngón tay vẽ một vòng tròn, chầm chậm nói: "Nó vốn là một khối, sau khi tách ra thì biến thành hai nửa âm dương, sau đó thì sao?"

Ánh mắt mọi người nóng rực, lòng hiếu kỳ ở trong lòng cũng bị đẩy tới đỉnh điểm.

"Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, đây là một câu nói đơn giản trong Đạo kinh, mọi người đều hiểu đúng không? Mà nó cũng chính là ý nghĩa thật sự của khối ngọc bội này." Phạn Già La vừa giải thích vừa đút tay vào miệng rồng, lôi ra một khối ngọc bội màu xám tro, hình dáng giống hắc ngọc như đúc, chỉ là kích cỡ nhỏ hơn, hướng đầu cá cũng ngược lại.

Chỉ vài phút ngắn ngủi, bên chân Phạn Già La đã xuất hiện rất nhiều khối ngọc bội nhỏ. Phạn Già La gom chúng lại một chỗ, trong ánh mắt không dám tin của mọi người xung quanh chậm rãi nắn nó thành một mảnh ngọc bội màu xám tro rồi ghép lại với khối ngọc bội màu đen kia, phát hiện nó vẫn nhỏ hơn một chút, không khớp với nhau.

Vì thế Phạn Già La lại tiếp tục nắn khối ngọc màu xám kia, một lần hai nắn thành những mảnh ngọc nhỏ, tùy ý để chúng nằm bên chân mình.

"Các vị thấy rõ chưa? Đây chính là đạo lý tam sinh vạn vật. Khối ngọc bội song ngư này có thể từ một tách ra thành hai, mà nửa khối màu trắng thì có thể chia thành ba, bốn, năm, thậm chí là ngàn vạn khối."

"Tại sao nó lại chia thành nhiều khối nhỏ như vậy, hơn nữa màu sắc cũng thay đổi?" Một cao thủ huyền môn nhịn không được thắc mắc hỏi.

Vấn đề này không chỉ hấp dẫn lực chú ý của người khác, ngay cả Tống Ân Từ đang gỡ băng gạc cũng dừng động tác lại. Miệng vẫn chưa hoàn chỉnh nên vẫn chưa thể mở miệng nói chuyện, tròng mắt chỉ là hai điểm nhỏ màu đen, không thể nhìn thấy, nhưng tai thì vẫn có thể tiếp nhận sóng âm thanh rung động.

Cô ta quay đầu sang, bất động.

Phạn Già La liếc nhìn Tống Ân Từ, cười đến mỉa mai: "Không phải khi nãy tôi đã nói à? Tống Ân Từ tự cho là đang làm việc thiện tích đức nhưng kỳ thực cũng là gieo rắc hạt giống tội ác. Mỗi khi cô ta cứu sống một người vốn không nên cứu thì sức mạnh của khối dương ngọc kia sẽ phân tách ra một chút, ẩn mình trong cơ thể người này. Cô ta làm thế nào nổi danh, các vị còn nhớ không?"

"Thánh nữ Trạch Châu!" Có người bật thốt.

"Đúng vậy, cô ta đã cứu sống toàn bộ Trạch Châu, vì thế khối dương ngọc mà cô ta đang mang trên người vô tình tách ra thành ngàn vạn khối. Cứu người cần có sức mạnh, mà sức mạnh đó sẽ tách ra khỏi ngọc bội, ẩn mình trong cơ thể những người vốn phải chết này, thẳng đến khi dục vọng mãnh liệt sẽ đánh thức chúng nó. Chúng nó vốn có màu trắng tinh, nhưng khi bị dục vọng không sạch sẽ vấy bẩn thì sẽ hóa thành màu xám rồi hóa thành dị tượng làm người ta phát cuồng."

"Bản chất của dục vọng là gì? Tôi cảm thấy thần học phương tây giải thích rất chuẩn xác, kiêu ngạo, ghen tỵ, phẫn nộ, lười biếng, tham lam... bảy tội lỗi của con người, cũng chính là cội nguồn sinh ra dục vọng."

"Kiêu ngạo muốn có được địa vị chí cao vô thượng; ghen tỵ muốn chèn ép tất cả đối thủ cạnh tranh; phẫn nộ muốn có được sức mạnh để phát tiết; lười biếng không làm mà muốn hưởng; tham lam muốn tài phú vô tận... khi những dục vọng này bị phóng đại vô hạn thì sẽ làm người ta triệt để rơi vào vực sâu."

"Những thứ này bị tách ra khỏi ngọc bội, ẩn mình trong cơ thể nhân loại, mà nhân loại chính là nơi tập hợp tất cả dục vọng. Một khi bị loại dục vọng mãnh liệt này đánh thức, chúng sẽ thúc giục ký chủ sinh ra dị biến, khuấy đảo thế giới này. Có lẽ có người vì dục vọng tốt đẹp mà đánh thức ngọc bội, nhưng số lượng của bọn họ là bao nhiêu chứ? Một khi dục vọng bị phóng đại vô hạn thì kết quả chính là trầm luân."

"Mã Du, Tô Phong Khê, Trương Dương, Tiêu Ngôn Linh, các vị còn nhớ những người này chứ?" Phạn Già La ngẩng đầu nhìn một vòng mọi người xung quanh.

Từ khi hiểu được Tống Ân Từ đã gieo rắc thứ quỷ quái gì ra nhân gian, sắc mặt của nhóm cao thủ huyền môn đều trở nên tái nhợt.

"Khối ngọc bội này là của Mã Du, khối này của Tô Phong Khê, khối này của Trương Dương, khối này của Tiêu Ngôn Linh. Bọn họ được tổ tiên hoặc là từ người khác mà có được khối ngọc bội này. Bọn họ dùng dục vọng mãnh liệt để kích hoạt nó, sau đó có được năng lực quỷ dị mà người bình thưởng khó có thể tưởng tượng.

Phạn Già La dùng đầu ngón tay chỉ bốn khối ngọc màu xám kích cỡ lớn nhỏ khác biệt, thở dài nói: "Tống Ân Từ, xem kỹ đám quái vật mà chị đã tạo ra đi."

"Hiện giờ chị đã hiểu vì sao khi Mã Du trắng trợn giết người chị lại đột nhiên bị cắn trả rồi đúng không?"

Thân thể Lâm Niệm Từ cứng ngắc, tốc độ ngũ quan sinh trưởng tựa hồ cũng bị đình chỉ.

Tự mình trải ra chuyện này, Trường Sinh, Trường Chân, Lâm Niệm Ân đều dùng ánh mắt không thể tin nổi và phẫn nộ nhìn về phía cô ta.

Thì ra tên sát nhân cuồng ma Mã Du kia là do chính tay Lâm Niệm Từ tạo ra! Khó trách ác nghiệp cuối cùng lại tính trên đầu cô ta! Đây chính là nhân quả báo ứng!

Phạn Già La nói tiếp: "Cứu toàn bộ con người ở Trạch Châu này, chị trở thành bán thần trên nhân gian này, có được danh tiếng, tín đồ và thần miếu, bắt đầu hưởng dụng nhang khói cung phụng. Mấy năm đầu, chị thật sự nhìn thấy mong muốn thành thần được thực hiện, chị khôi phục thanh xuân, có được dung nhan bất lão, sức mạnh cũng đạt tới một độ cao mà người bình thường khó có thể tưởng tưởng. Nhưng..."

Giọng nói của Phạn Già La lộ ra châm chọc nồng đậm: "Đột nhiên có một ngày, ác mộng lần thứ hai tập kích. Thân thể chị bắt đầu hư thối từ bên trong, mỗi ngày trôi qua, chị lại cách diệt vong gần hơn. Chị không rõ là vì sao. Rõ ràng chị đã cứu ngàn vạn người, tích lũy được công đức vô lượng, chỉ cách cánh cửa thành thần một bước chân mà thôi, tại sao thất bại chứ? Trải qua vô số ngày đêm, chị nghĩ đến nát cả óc nhưng vẫn không hiểu được, đúng không?"

Phạn Già La nhìn sang Lâm Niệm Từ đang ngồi cứng ngắc bất động.

Lâm Niệm Từ còn chưa mọc dài răng đã khàn khàn hỏi: "Vì sao chứ?"

Vì sao vì sao vì sao... hai chữ này quanh quẩn trong đầu cô vô số lần, không biết nó đã lăng trì trái tim cô bao nhiêu lần. Cánh cửa thành thần rõ ràng chỉ cách có một bước mà thôi, vì sao cô lại rơi xuống thảm như vậy chứ?

Vì sao? !

"Bởi vì thứ mà chị tích lũy được không phải là công đức, mà là ác nghiệp, bởi vì thứ mà dục vọng bồi dưỡng được không phải là tốt đẹp mà là tội nghiệt. Những người mà chị tiện tay cứu vớt kia, cuối cùng bọn họ đã biến thành dáng vẻ thế nào, chị có từng quay trở lại tìm hiểu không?"

Lâm Niệm Từ nhớ tới nhóm người Mã Du, trái tim không khỏi co rút.

Nhưng Phạn Già La lại lắc đầu cười nhạo: "Mã Du, Tiêu Ngôn Linh, Tô Phong Khê, Trương công tử, những người đó chỉ là chút vết bẩn nhỏ nhặt không đáng kể mà thôi, không đến mức chặt đứt đường thành thần của chị đâu."

Con ngươi của Lâm Niệm Từ rốt cuộc cũng hoàn chỉnh, bắt đầu đảo quanh trong hốc mắt chưa có mí mắt. Dáng vẻ kỳ quái lại thâm độc đó dọa mọi người nhảy dựng. Hiện giờ cô ta nào còn nửa chút phong thái thánh nữ Trạch Châu nữa, rõ ràng là một con ác quỷ.

Huyền Thành Tử dùng đôi mắt đầy lửa giận nhìn cô ta làm cô ta vô thức run rẩy một phen, sau đó cúi đầu thật thấp.

Nhưng lời nói của Phạn Già La lại làm cô ta ngẩng đầu lên, vẻ mặt vặn vẹo.

"Khối dương ngọc màu xám lẫn chút xanh này là tôi lấy được từ trong thân cây bồ đề kia. Một con quái vật diệt thế có thể kết ra nhân quả, điên đảo luân hồi kia vậy mà cũng là kiệt tác của chị. Mà ác nghiệp vô tận của nó, cuối cùng sẽ rơi xuống đầu chị."

Mọi người đồng loạt nhìn sang khối ngọc bội màu xanh xám bị Phạn Già La niết ở đầu ngón tay, ánh mắt hoảng sợ.

"Sao có thể chứ?" Lâm Niệm Từ khàn giọng hô lớn.

Phạn Già La cười mà không cười nói: "Sao lại không? Chị là thánh nữ Trạch Châu cứu khổ cứu nạn, chị là thần linh đi lại trên nhân gian, vì muốn biểu lộ thần tích của mình, chị đã làm ra bao nhiêu chuyện không thể rồi chứ? Cây bồ đề kia vốn bị sét đánh trúng, đáng lí ra đã phải chết khô rồi, chị nhìn thấy tín đồ sợ hãi bất lực quỳ dưới đất liền tâm huyết dâng trào, dùng đầu ngón tay chạm vào cành nhánh nám đen của nó."

"Thế là cành nhánh cháy đen không còn sức sống lại nảy ra mầm xanh, một lần nữa bừng lên sức sống. Mọi người bị thần tích của chị chấn động nên đều quỳ rạp dưới chân chị tung hô thánh nữ. Chị khẽ phất nhẹ ống tay áo, tiêu sái rời đi, mà cây bồ đề kia đã trở thành yêu thụ mà chúng ta thấy ngày hôm nay."

"Nếu tôi không thức tỉnh, nó sẽ hủy diệt thành phố này, tiếp sau đó là hủy diệt quốc gia này. Tội nghiệt đó đều tính lên đầu chị, chị nói coi chị làm sao trở thành thần đây? Làm sao lại không chịu phản phệ? Sao lại không rơi từ trên tầng mây xuống, biến thành một đống bùn nhão như thế này chứ? Chị cứu sống cây bồ đề kia là vì cái gì?"

Hàm răng Lâm Niệm Từ run run, thật sự không dám trả lời.

Phạn Già La trả lời thay cô ta: "Chị chỉ muốn thỏa mãn chút ham hư vinh của mình mà thôi. Chị thích nhìn dáng vẻ hèn mọn của người khác khi thần phục bên chân chị. Chị xem đi, dục vọng con người cho dù nhỏ bé thế nào thì cũng buồn cười và bẩn thỉu như vậy đấy."

Lâm Niệm Từ bụm mặt, bắt đầu run rẩy kịch liệt.

Mà Huyền Thành Tử cuối cùng cũng nghe rõ: yêu thụ diệt thế kia, những kẻ dị nhân giết người như ngóe, khuấy động gió tanh mưa máu, xem người thường là thức ăn kia đều là kiệt tác của ái đồ. Khó trách lúc quay trở lại tông môn lại bị phản phệ nặng như vậy, gần như là tình cảnh không thể cứu vãn. Cô ta tạo ra nhiều tội nghiệt và ác nghiệp như vậy, ông trời sao có thể tha thứ?

Mũi kiếm Huyền Thành Tử khẽ run, chầm chậm chỉa về phía Lâm Niệm Từ còn quấn băng vải nửa người.

Lâm Niệm Từ buồn bã gọi một tiếng sư phụ, muốn nói vài lời mềm mỏng thì một lần nữa bị Phạn Già La cắt lời: "Nghe nhiều bí ẩn như vậy rồi, cô cũng nên xuất hiện đi chứ?"

Xuất hiện gì? Lẽ nào ở đây còn có người khác? Nhóm cao thủ huyền môn vội vàng giơ vũ khí, làm ra dáng vẻ đề phòng.

Chuyện quỷ dị cũng xảy ra, rất nhiều dây leo theo khe hở lằn gạch tầng hầm chui ra, chậm rãi kết thành hình người, lại còn là một người xa lạ nhưng cũng rất quen thuộc đối với Phạn Già La, này không phải Đoàn Tiểu Vân đã hóa thành người cây từ lâu thì còn là ai nữa chứ?

"Đoàn Tiểu Vân, hiện giờ cô đã biết bi kịch cuộc đời cô là ai gây ra rồi đúng không?" Phạn Già La không hề cảm thấy kinh ngạc với chuyện người này có thể khởi tử hồi sinh. Thực tế thì cậu đã sớm biết người này là cái bẫy rồi.

Đoàn Tiểu Vân cho rằng Phạn Già La đi vào yêu lâm thì nhất định sẽ chết dưới tay cây bồ đề kia nên căn bản không che giấu kẽ hở của mình. Vì sao di động của người khác khi tiến vào rừng liền mất đi tín hiệu, duy chỉ có một mình cô ta là gửi được nhiều video và hình ảnh như vậy?

Những chuyện này rõ ràng có điểm đáng ngờ, khoảnh khắc trước khi tiến vào yêu lâm Tống tiến sĩ đã nghĩ tới. Vì thế khi Phạn Già La chủ động tiếp cận yêu thụ kia, Tống tiến sĩ đã dùng ý niệm nói với cậu một câu--- cảnh giác Đoàn Tiểu Vân.

Lấy được ngọc bội của yêu thụ, biết được cuộc đời của nó, Phạn Già La đương nhiên biết rõ đoạn nghiệt duyên của Đoàn Tiểu Vân và cái cây này.

Nhưng người khác không hiểu rõ nội tình nên chỉ có thể hai mặt nhìn nhau, cảm thấy nghi hoặc.

Ngay cả đầu sỏ là Lâm Niệm Từ cũng khó hiểu, vô tội hệt như một đứa bé.

Đoàn Tiểu Vân nhìn Lâm Niệm Từ, cười khẽ nói: "Thánh nữ, chúng ta lại gặp rồi. Năm đó thôn chúng tôi bị lây ôn dịch, là cô đã cứu chúng tôi, còn sắp xếp để chúng tôi ở trong một ngôi miếu đổ nát. Ngày đó sấm sét giáng xuống đánh chết cây bồ đề ở trước miếu. Tất cả mọi người đều nói đây là điềm đại hung nên quỳ xuống tạ tội với trời xanh, chỉ có cô nói không có vấn đề gì cả, sau đó đầu ngón tay chạm một cái liền làm cái cây kia khởi tử hồi sinh."

"Trước khi rời đi cô tùy ý chỉ một người quỳ ở chính giữa nhóm người, ngân nga nói: từ nay về sau cô chính là người quản miếu, thay ta trông coi miếu thánh nữ này, cũng giúp ta chăm sóc gốc thần thụ này. Người đó vội vàng quỳ xuống, cực kỳ lo sợ đồng ý, mà cô thì bay đi xa."

"Cho tới tận bây giờ cô cũng chưa từng quay lại nhìn người đó đúng không? Bằng không cô đã nhớ ra tôi, tôi chính là người đó."

Lâm Niệm Từ nghe tới ngây người.

Những người khác thì không ngừng phát ra tiếng kinh hô. Đây cũng là một lão quái vật đã sống một hai trăm năm!

Đoàn Tiểu Vân đi tới bên cạnh Lâm Niệm Từ, khom lưng nhìn cô ta, cười lạnh nói: "Thánh nữ quả nhiên là quý nhân hay quên. Có điều cũng đúng, khi đó chính là thời gian cô tỏa sáng nhất, khắp quốc gia này trải đầy miếu thánh nữ của cô, sao lại nhớ một nhân vật nhỏ nhặt không đáng kể như vậy chứ?"

"Thánh nữ, cô muốn nghe chuyện xưa của tôi không?" Đoàn Tiểu Vân nửa quỳ xuống, làm ra dáng vẻ muốn nói chuyện khá lâu.

Lâm Niệm Từ không ngừng lắc đầu, ánh mắt hốt hoảng luống cuống nhìn về phía sư phụ mình. Cô ta mong rằng mình ở trong lòng sư phụ vẫn luôn là một đồ đệ đáng yêu nhất, thuần khiết nhất, lương thiện nhất, cũng mãi mãi là người đáng tin nhất và yêu thương nhất, vì thế không thể nói thêm nữa!

Nhưng Lâm Niệm Từ càng sợ thì Đoàn Tiểu Vân lại càng vui sướng.

"Xem ra cô rất muốn nghe, vậy tôi sẽ kể." Đoàn Tiểu Vân quỳ cả hai gối dưới đất, đồng tử trống rỗng, tiếp tục nói: "Khi đó tôi thật sự rất ngây thơ, cứ cảm thấy được cô chọn lựa là rất may mắn, vì thế tôi hết lòng chăm sóc cái cây kia, lúc nào cũng nói chuyện với nó. Tôi cảm thấy nó đã được cô làm phép, đã có linh tính. Sự thật chứng minh tôi đoán không sai, có một ngày nọ, tôi thật sự cảm ứng được tâm tình đặc biệt của nó, ví dụ như vui sướng, cô đơn, buồn bã."

"Tôi rất vui, từ đó về sau không coi nó là thứ khác loài nữa, tôi coi nó như một đứa con khác của mình. Tôi còn bảo con mình kết nghĩa với nó, trở thành anh em, tôi, chồng tôi, con trai và cái cây kia ở trong miếu thánh nữ, trải qua cuộc sống không buồn không lo, hạnh phúc vui sướng."

"Nhưng bị kịch của cuộc đời tôi đã được định sẵn từ khoảnh khắc gặp cô. Nếu không phải nghe thấy những điều Phạn lão sư tiết lộ khi nãy, có lẽ cả đời này tôi cũng không tìm được kẻ đầu sỏ hại mình. Thì ra là cô! Thì ra người hại cả nhà tôi lại chính là thánh nữ Trạch Châu đại danh đỉnh đỉnh. Ha ha, thánh nữ gì chứ, tôi thấy là yêu ma mới đúng..."

Đoàn Tiểu Vân nói một hồi liền chảy ra hai hàng huyết lệ, gương mặt xinh đẹp lúc này đã dữ tợn như ác quỷ.

[end 280]

[281] Linh Môi - Vạch Trần Chân Tướng (5)

****

Từ mắt Đoàn Tiểu Vân chảy ra hai hàng huyết lệ thật dài làm nổi bậc vẻ mặt dữ tợn của cô, trông cứ như Tu La xuất hiện.

Cô ta dùng giọng điệu thực bình tĩnh chậm rãi kể lại chuyện xưa của mình: "Tôi và cây bồ đề kia đều được thánh nữ làm phép, chậm rãi có được sức mạnh khác thường. Chúng tôi có thể giao lưu mà không cần nói chuyện, chia sẻ hỉ nộ ái ố, có thể xua tan hết cô đơn, buồn phiền. Lúc hạn hán, bồ đề chủ động xin nước uống từ tôi; khi lũ lụt thì nó sẽ báo động trước để tôi dẫn theo chồng và con trai lên núi trốn từ sớm. Chúng tôi trông coi tòa miếu thánh nữ này, cứ một năm rồi lại một năm, không phải người nhà nhưng còn hơn cả người nhà."

"Đột nhiên có một năm nạn đói ập tới, người trong thôn đều ôm theo hành lý chạy nạn, chỉ tôi không nỡ bỏ lại cây bồ đề nên gắng gượng ở lại. Lúc đói bụng tới sắp chết, tôi dựa vào thân cây líu ríu một câu: nếu con có thể kết quả cho chúng ta ăn thì tốt biết bao nhiêu."

"Chỉ một câu này, nó nghe thấy liền đung đưa cành lá phát ra tiếng xào xạc, giống như đang đáp lại tôi."

Nói tới đây, gương mặt đầy huyết lệ của Đoàn Tiểu Vân lộ ra nụ cười yếu ớt nhưng thật hạnh phúc: "Tôi ôm con trai đói tới hôn mê bất tỉnh, chờ đến khi được chồng lay tỉnh lại thì nhìn thấy trên cây kết ba quả táo. Mọi người có thể tưởng tượng được không? Một gốc bồ đề lại mọc ra quả táo, hình ảnh đó ở trong thời điểm nạn đói hoành hành chính là thần tích."

"Người nhà chúng tôi vui tới muốn điên rồi nhưng không lập tức hái táo mà giống như lần trước, quỳ xuống dập đầu ba cái cảm tạ thánh nữ nương nương."

"Khi đó tôi dập đầu tới chảy cả máu, là thật lòng biết ơn cô." Đoàn Tiểu Vân đột nhiên áp sát mặt Lâm Niệm Từ, dùng giọng nói gần như điên cuồng nói: "Tôi nào biết nguyện vọng hoang đường này không phải mở ra cánh cửa tới thiên đường, mà là cánh cửa thông tới địa ngục. Dục vọng con người là vô tận! Bọn tôi ăn táo xong sẽ muốn ăn thịt. Vì thế tôi liền đứng dưới tán cây mà nói với cây bồ đề: con trai à, mẹ muốn ăn thịt."

"Bồ đề nghe hiểu, sáng hôm sau nó thật sự kết thành rất nhiều quả thịt. Cô biết cái gì gọi là quả thịt không? Chính là vẻ ngoài nhìn giống như trái cây, lớp vỏ cứng, nhưng bên trong thì đều là thịt! Cả nhà ba người bọn tôi liền ném quả thịt vào trong lửa, vui sướng ăn xong một bữa thịt nướng."

Nghe thấy những lời này, người khác vẫn còn chưa kịp phản ứng, nhưng Thường Tịnh đại sư thì đã cúi đầu, bất đắc dĩ lại bi ai niệm một câu niệm phật. Một gốc cây làm sao có thể kết thành quả thịt? Có nhân tất sẽ có quả, lai lịch của những quả thịt kia chỉ sợ không đơn giản!

Quả nhiên, Đoàn Tiểu Vân cười ha hả một trận xong thì vẻ mặt trở nên lạnh lùng, buồn thảm nói: "Nhưng sau đó tôi phát hiện số quả thịt kia chính là những con chim nhỏ đậu trên cây bồ đề

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat