[289.290.291] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[289] Linh Môi - Nợ Của Lâm Niệm Từ (1)

****

Sau khi Phạn Già La đi rồi, môn đồ của phái Thiên Thủy rốt cuộc cũng tìm được Huyền Thành Tử ngồi xổm bên hồ nước đen.

Thường Tịnh đại sư cũng nghe tin chạy tới, cực kỳ kinh ngạc nhìn màn sương mù dày đặc lượn lờ trên mảnh hồ. Liếc nhìn lại thì chỉ thấy tội nghiệt, ác nghiệp, âm khí, sát khí, và vô số trẻ con, phụ nữ đang kêu khóc, gào thét.

"Cực ác chi địa?" Ông thật sự không dám tin vào mắt mình, run giọng nói: "Nhân gian sao lại có cực ác chi địa chứ?"

"Vì sao lại không?" Huyền Thành Tử quay đầu lại, lộ ra gương mặt đang không ngừng trở nên già yếu. Sau khi đạo tâm vỡ nát, tu vi của hắn đang cấp tốc tan biến.

"Cực ác chi địa không phải chính là nơi này sao?" Hắn chỉ hồ nước đen, lại chỉ trái tim mình.

Thường Tịnh đại sư ngoại trừ không ngừng niệm Phật thì đúng là không nói được lời nào.

Bắt đầu từ hôm nay, Thường Tịnh đại sư liền dựng một cái lều ở bên hồ, ngày ngày tụng kinh siêu độ. Nhưng chỉ vô ích, không quản ông thành kính thế nào cũng không thể làm hồ nước này trong suốt trở lại như ngày xưa.

Hồ này, khẳng định chính là con đường từ nhân gian thông tới địa ngục.

Huyền Thành Tử rời khỏi thôn Hương Hỏa thì không gấp gáp quay về tông môn mà đi tới B thị.

"Sư phụ, ngài đang làm gì vậy?" Tri Phi đạo trưởng một đường đi theo, càng đi lại càng cảm thấy hành động của Huyền Thành Tử rất kỳ quái. Hắn phá hỏng những con sư tử đá ở các tòa kiến trúc, có khi chọt thủng mắt, có khi bẻ gãy hàm răng hoặc sừng, có khi trực tiếp dùng sét phá nát, không cái nào giống cái nào.

Huyền Thành Tử không giải thích, chỉ yên lặng đảo quanh thành phố này, bận rộn ba ngày ba đêm, phá hỏng bảy bảy bốn mươi chín con sư tử đá mới mệt mỏi xua tay: "Về thôi."

Lúc này đoàn người mới quay về Thiên Thủy Cung ẩn trong dãy núi Ngọa Long, lúc đi tới chỗ tấm bia đá sừng sững trước cổng tông môn, Huyền Thành Tử đứng lại, đôi mắt đỏ ửng chăm chú nhìn dòng chữ khắc bên trên.

Cứu Giúp Sinh Linh, Bảo Vệ Lê Dân, Trấn Giữ Huyền Môn, Trợ Giúp Quốc Gia, Mở Rộng Chính Khí Khắp Trời Đất, Bảo Vệ Đại Đạo Chính Thống.

Mỗi câu mỗi chữ trên đó, Huyền Thành Tử vẫn luôn nhớ kỹ trong lòng, nhưng trong cuộc đời này hắn đã làm được bao nhiêu chứ? Nghĩ tới đây, gương mặt đang không ngừng già yếu của Huyền Thành Tử lại hằn sâu thêm những vết nhăn, dáng người cao ngất cũng khòm xuống, thoáng chốc đã tuổi già sức yếu, gần đất xa trời.

"Sư phụ!"

"Sư tổ!"

Nhóm môn đồ ra đón đứng yên tại chỗ hỏi, không dám tiến tới; nhóm môn đồ theo Huyền Thành Tử xuống núi, đồng thời đã trải qua buổi phán xét của Phạn Già La, lại thấy thảm trạng của thôn Hương Hỏa thì nhắm mắt lại, lộ ra vẻ mặt bi ai.

Đệ tử chưa từng rời khỏi tông môn có lẽ vẫn chưa biết phái Thiên Thủy đã bị người ta xem là tà giáo. Chính phủ thì dỡ bỏ đạo quan của bọn họ, cả huyền môn không cho phép bọn họ tồn tại. Ở trên đời này, bọn họ đã không còn nơi sống yên ổn.

Từ nay về sau, chỉ cần bọn họ dùng danh nghĩa phái Thiên Thủy hoạt động thì người của huyền môn nhất định sẽ hợp sức tấn công, người thế tục cũng sẽ báo cảnh sát bắt bọn họ.

Đó đều là công lao của Tống Ân Từ, đồng thời cũng là công lao của Huyền Thành Tử. Nuôi dưỡng ra một người học trò như vậy, Huyền Thành Tử sao còn mặt mũi đứng trước tấm bia đá này, chiêm ngưỡng lời răn dạy mà tổ tiên lưu lại chứ? Lẽ nào hắn không sợ chọc tổ tiên tức giận tới mức sống lại à?

Nghĩ vậy, đám Trường Sinh liền lộ ra vẻ mặt oán giận.

Huyền Thành Tử cảm giác được, quay đầu lại liếc nhìn bọn họ, liền thấy bọn họ vội vàng cúi đầu như muốn giấu đi tâm tình của mình, hắn không khỏi phát ra tiếng cười khổ.

Huyền Thành Tử quỷ xuống, dập đầu ba cái với tấm bia đá, sau đó từng bước bước lên bậc thang không thấy điểm cuối. Thiên Thủy Cung lẳng lặng đứng trên dùng bậc thang, ở trên đỉnh núi cao thật cao, ẩn trong làn mây mù trắng mờ ảo, lộng lẫy hệt như tiên cảnh.

Nhưng trong lòng Huyền Thành Tử thì Thiên Thủy Cung từ lâu đã là một mảnh đổ nát thê lương.

Hắn đã già tới mức đi không nổi, mỗi một bước chân là trái tim lại nhức nhối. Đệ tử đi ở phía sau muốn đỡ nhưng bị hắn đẩy ra. Ngày hôm nay cho dù chết thì hắn cũng muốn bò vào sơn môn, chết ở trước mặt tổ tiên.

Cũng may thân thể Huyền Thành Tử không tệ đến mức độ đó, cuối cùng sau hơn một giờ leo bậc thang cũng tới được điện Anh Linh.

"Mang linh vị của Huyền Dương Tử tới đây." Huyền Thành Tử thở hồng hộc nói.

Tri Phi đạo trưởng vội vàng đi dời linh vị.

Môn đồ đứng xung quanh vội lên tiếng ngăn cản: "Sư tổ, Huyền Dương Tử là tội nhân chém long mạch, sao ngài lại có thể đưa linh vị của hắn vào điện Anh Linh chứ?"

"Các người nói bậy bạ gì đấy! Huyền Dương Tử sư thúc tổ không phải tội nhân!" Huyền Thành Tử còn chưa lên tiếng, Trường Sinh đã phẫn nộ rống lên.

Trường Sinh cố đè nén cơn giận, công bằng kể lại đoạn lịch sử đã qua, trong đó có nhiều chỗ bôi xấu phái Thiên Thủy nhưng Huyền Thành Tử không hề lên tiếng phản bác.

"Chuyện chính là như đại sư huynh các trò đã kể, vì thế, các trò còn cho rằng linh vị Huyền Dương Tử không xứng được đặt trong điện Anh Linh nữa không?" Chờ Trường Sinh kể xong, Huyền Thành Tử mới trầm giọng nói.

Lần này, tất cả mọi người đều yên lặng, biểu cảm trên mặt tỏ ra xấu hổ. Ngay sau đó bọn họ cảm thấy mình thật may mắn, may mắn vì không cùng sư tổ xuống núi, bằng không chẳng phải đã mất mặt chết rồi sao?

Với thân phận môn đồ của phái Thiên Thủy đứng trong trường hợp đó, khẳng định còn khó chịu hơn cả bị lột da.

Vậy phái Thiên Thủy còn tương lai nữa sao? Đạo đã bị cắt đứt, còn sửa gì nữa chứ?

Tâm tư mọi người cũng bắt đầu xoay chuyển, Huyền Thành Tử cảm nhận được nhưng không quá để ý, chỉ đưa tay nhận lấy linh vị của Huyền Dương Tử, đoan đoan chính chính đặt lên bàn thờ, đốt ba cây nhang, dập đầu ba cái, chầm chậm nói: "Từ nay về sau, ta không còn là chưởng môn phái Thiên Thủy nữa."

Tri Phi đạo trưởng trợn tròn mắt, cảm thấy sửng sốt.

Đám Trường Sinh thì bình tĩnh tiếp nhận sự thật này. So với Huyền Dương Tử sư thúc tổ, so với Phạn Già La sư thúc, Huyền Thành Tử thật sự không xứng đứng ở đây.

Huyền Thành Tử tựa hồ biết bọn họ nghĩ gì nên gật đầu nói: "Không sai, ta không xứng. Cuộc đời này, tất cả những quyết định của ta đều là sai lầm: bức ép Phạn Già La sử dụng ngọc bội song ngư cứu sống Huyền Dương Tử là sai; muốn để Tống Ân Từ làm linh tử là sai; lấy ngọc bội từ chỗ Phạn Già La tặng cho Tống Ân Từ là sai; cưng chìu Tống Ân Từ bất chấp hết thảy nguyên tắc là sai; không chút giữ lại truyền thụ tất cả cấm thuật của phái Thiên Thủy cho Tống Ân Từ là sai; ngăn cách phái Thiên Thủy với thế tục là sai; khinh thường người bình thường, là sai."

"Ta có hai sai lầm lớn nhất, một là trách oan Phạn Già La, làm hắn phải chết oan nơi đất khách; hai là mưu tính thành thần. Đời này ta tựa hồ không làm được quyết định nào chính xác, vì thế mà phái Thiên Thủy cũng bị liên lụy mà lưu lạc tới nước này."

Huyền Thành Tử chậm rãi ngồi xuống bồ đoàn, mệt mỏi xua tay: "Các trò hãy đi đi, từ nay về sau, trên đời không còn phái Thiên Thủy nữa."

"Sư phụ!" Tri Phi đạo trưởng kinh hãi hô, nhưng cũng lập tức phản ứng được, phái Thiên Thủy từ lâu đã không còn như ngày xưa nữa rồi. Một tổ chức tà giáo căn bản không có chỗ sinh tồn trong thế tục, danh tiếng trong huyền môn cũng thực thối nát, còn có nhiều kẻ thù như vậy. Nếu không đi, lẽ nào tất cả cùng chịu chết?

"Đi đi, đi hết cả đi. Nếu các trò thật lòng muốn nghiên cứu đạo thuật thì tu hành ở đâu cũng giống nhau cả thôi. Nếu các trò chỉ muốn học được bản lĩnh rồi ra thế tục mưu sinh, dùng danh nghĩa của phái Thiên Thủy thì chỉ liên lụy tới thanh danh của các trò, còn không bằng làm tán tu."

Huyền Thành Tử ôn hòa nhã nhặn nói: "Các trò hãy đi đi, ta mệt rồi."

Mọi người sớm đã có tâm tư, nghe vậy liền lục tục rời đi.

Trường Sinh và Trường Chân yên lặng quỳ xuống, dập đầu ba cái rồi cũng rời đi.

Lâm Niệm Ân nước mắt lả chả nói: "Sư phụ, sư tổ, con không biết phải đi nơi nào." Hắn là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã lớn lên trong đạo quan, sớm đã xem nơi này là nhà.

Huyền Thành Tử yêu thương nhìn Lâm Niệm Ân, cuối cùng quay sang nói với Tri Phi đạo trưởng: "Trò ra ngoài lập môn hộ khác đi, tốt xấu gì cũng lưu lại một nhánh của phái Thiên Thủy. Nhưng trò phải nhớ kỹ, sau này khi thu nhận đồ đệ nhất định phải xem kỹ phẩm hạnh của bọn họ, đừng để dạy ra một Tống Ân Từ. Sai lầm của ta, trò ngàn vạn lần đừng tái phạm."

Tri Phi đạo trưởng lệ rơi đầy mặt quỳ xuống: "Sư phụ, con nhất định sẽ tiếp tục kéo dài truyền thừa của phái Thiên Thủy. Cứu Giúp Sinh Linh, Bảo Vệ Lê Dân, Trấn Giữ Huyền Môn, Trợ Giúp Quốc Gia, Mở Rộng Chính Khí Khắp Trời Đất, Bảo Vệ Đại Đạo Chính Thống. Những dòng chữ khắc trên bia đá, con không dám quên một phút một giây nào. Mấy năm nay con cũng đã phạm rất nhiều sai lầm, phái Thiên Thủy lưu lạc đến nước này, con cũng phải gánh vác trách nhiệm. Là con không dạy dỗ tốt đồ đệ, là con đã phá hủy môn phong. Là con kiêu ngạo tự phụ, khinh thường người bình thường, cho nên đã phá hủy đi tâm tính của các trò ấy. Lỗi của con cũng không hề ít hơn ngài."

"Sư phụ, con sẽ dùng quãng đời còn lại để sửa chữa lại những sai lầm này." Tri Phi đạo trưởng cốp cốp cốp dập đầu ba cái, người đã lớn tuổi nhưng lại khóc tới nước mắt giàn giụa, khổ sở như một đứa nhỏ không có nơi nương tựa.

Từ nay về sau, hắn đã không còn nhà.

Huyền Thành Tử nhắm lại đôi mắt đầy nước mắt, nức nở nói: "Trò biết sai là tốt rồi. Đi đi, hãy lưu lại chút chính hướng cho phái Thiên Thủy, tổ tiên trên trời đang nhìn trò, trò làm tốt thì bọn họ sẽ phù hộ trò. Trò ngàn vạn lần đừng như ta, sai rồi lại sai, tất cả đều là sai."

"Con biết rồi sư phụ. Con nhất định sẽ làm thật tốt." Tri Phi đạo trưởng dập đầu tới chảy máu mới lưu luyến rời đi.

Lúc này Huyền Thành Tử mới nhìn sang Lâm Niệm Ân nói: "Trò đã không còn chỗ để đi, vậy ở lại đi."

"Cám ơn sư tổ." Trái tim hoảng loạn của Lâm Niệm Ân lúc này mới bình ổn lại.

"Một ngày nào đó nếu trò muốn đi thì có thể đi bất cứ lúc nào." Huyền Thành Tử suy nghĩ một chốc, lại nói: "Tên của trò không tốt lắm, để ta giúp trò sửa lại đi."

Niệm Ân, Niệm Từ, ghép lại chính là tưởng niệm Ân Từ, một kẻ như vậy có gì tốt mà tưởng niệm chứ?

Huyền Thành Tử thấm ướt đầu ngón tay, viết xống hai chữ: "Từ nay về sau, trò gọi là Lâm Chính, là chính của thiên địa hữu chính khí."

"Cám ơn sư tổ." Lâm Chính lập tức quỳ xuống dập đầu. Sau khi biết được những chuyện năm đó, kỳ thật hắn cũng rất ghét bỏ cái tên của mình, chỉ là hơi khó nói ra mà thôi.

"Trò đi đi, ta muốn ở với các vị tổ tiên một hồi." Huyền Thành Tử ra lệnh đuổi người.

Lâm Chính lập tức rời đi.

Trong điện thoáng chốc an tĩnh lại, chỉ có tiếng nến cháy lách tách, giống như tiếng tiếng ai khẽ thở dài. Huyền Thành Tử tập trung lắng nghe một chốc, vành mắt dần dần ửng đỏ rồi mới cố chống đỡ thân thể không ngừng già yếu của mình đi ra hậu điện, từ trong ngăn tủ kín lấy ra một cái hộp, run run mở ra.

Bên trong đặt mấy quyển trận pháp, mấy tờ giấy đã ố vàng nhưng ghi chú bằng chu sa ở bên trên thì trông như mới.

Huyền Thành Tử vuốt ve những con chữ kia, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Những quyển trận pháp này là của Huyền Dương Tử, ghi chú bên trên cũng là Huyền Dương Tử ghi. Sau khi hủy đi trận thế thiên, Huyền Dương Tử đã quên hủy bỏ những sách vở mà mình từng tham khảo, cũng quên đi ghi chú mà mình ghi lại bên trên.

Có thể trở thành đệ nhất cao thủ huyền môn, ngộ tính của Huyền Thành Tử đương nhiên không kém, chỉ với vài nét bút này đã hiểu được trận pháp tế thiên, thậm chí còn cải tiến nó. Sau khi Tống Ân Từ 'chết', hắn dã từng tuyệt vọng tới không thể kiềm chế, vì thế tâm ma bất ngờ bộc phát, tâm tình cũng biến đổi.

Năm đó Huyền Dương Tử chỉ nghĩ chứ chưa hành động; mà Huyền Thành Tử thì đã bí mật đi tới B thị, chia trận pháp tế thiên thành những trận nhỏ bày trong bảy bảy bốn mươi chín con sư tử đá, bố trí ở cách vị trí mắt trận tương ứng.

Chỉ cần khởi động một trong số mắt trận thì hắn có thể dùng tính mệnh của tám triệu dân số B thị để tế thiên thành thần. Sau khi thành thần rồi hắn muốn tìm ra hồn phách Tống Ân Từ trong địa phủ, giúp cô ta tái tạo nhục thân.

Mà thứ Phạn Già La tiên đoán được chính là thảm trạng của B thị sau khi trận pháp tế thiên bị khởi động. Máu tươi của tám triệu người đủ để tụ thành một biển máu đỏ au lưu chuyển trong thành phố, vô số oan hồn lượn lờ gào thét trên biển máu, phát ra tiếng kêu khóc không cam lòng.

Giờ phút đó, trời đất bi thương, nhật nguyệt biến sắc, nhân gian cũng biến thành địa ngục...

Nếu Phạn Già La không xuất hiện, không bóc trần, không hung hăng thức tỉnh Huyền Thành Tử, tương lai đó nhất định sẽ xảy ra.

Lúc này Huyền Thành Tử cầm những bản vẽ nghịch thiên này, từng bước đi ra ngoài điện rồi đốt chúng đi, cuối cùng quỳ gối trước linh vị tổ tiên sám hối.

Sau khi quỳ ba ngày ba đêm, Huyền Thành Tử vỗ một chưởng vào đỉnh đầu mình, tự sát.

Lại qua ba ngày thì Lâm Chính mới phát hiện thi thể Huyền Thành Tử, liền tan vỡ òa khóc.

Phái Thiên Thủy hiển hách mấy nghìn năm, cuối cùng đã ầm ầm sụp đổ, không còn tồn tại.

...

Lâm Niệm Từ suốt đêm trốn chạy tới thị trấn Tiểu Đường, sau đó mượn điện thoại của người đi đường gọi một cuộc điện thoại, không tới nửa tiếng đồng hồ sau đã có một chiếc xe sang trọng kín tiếng tới đón, đồng thời một đường chăm sóc cẩn thận, đưa tới khu trung tâm của tỉnh bên cạnh.

"Thánh nữ, ngài bị thương rất nặng, chúng tôi sẽ đưa ngài tới bệnh viện trước nha?" Người đàn ông áo đen bảo vệ Lâm Niệm Từ suốt quãng đường cung kính nói.

"Ta cần linh vận." Lâm Niệm Từ nói xong câu này thì ôm ngực, cảm thấy tim mình đập thật nhanh. Nháy mắt vừa nãy tựa hồ có chuyện gì đó không tốt đã xảy ra.

"Hàng triển lãm trong viện bảo tàng có thể tráo đổi đã đổi cả rồi, hàng có khí vận trên thị trường đã rất khó tìm." Người áo đen kia nói: "Chỉ là chúng tôi vừa phát hiện được một niềm vui bất ngờ, ngài nhất định sẽ thỏa mãn."

"Niềm vui bất ngờ gì?" Lâm Niệm Từ ho ra một ngụm máu tươi, không có cách nào tự hỏi tới dự cảm không may vừa nãy nữa.

Người đàn ông đồ đen kia nhìn chằm chằm đôi môi dính đầy máu tươi của Lâm Niệm Từ, ánh mắt lóe sáng.

"Ngài tới xem thì biết ngay." Hắn lấy ra một cái khăn tay, giọng nói thật ôn nhu: "Trước tiên ngài lau khóe miệng đi đã."

Lâm Niệm Từ lung tung lau máu dính trên mặt, sau đó dựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi. Đám người áo đen này đều là giáo đồ của cô, rất trung thành.

Trong hơn một trăm năm rời khỏi phái Thiên Thủy, Lâm Niệm Từ đã lén tạo dựng một giáo phái gọi là Thánh Nữ Giáo. Cô ta sớm đã phát hiện lời chúc phúc của mình có thể làm người bình thường có được sức mạnh thần kỳ, vì thế liền dùng phương pháp này lôi kéo một đám tín đồ.

Người trung thành càng tận tâm thì cô ta sẽ ban cho họ càng nhiều sức mạnh hơn, kẻ có lòng dạ khó lường thì sẽ hút khô sinh mệnh lực của bọn họ, dùng đó để giết gà dọa khỉ, dần dà liền nuôi ra được một đám chó ngoan ngoãn nghe lời.

Ở trước mặt con chó, Lâm Niệm Từ đương nhiên có thể an tâm mà ngủ say.

Nhưng lần này, cô ta lại tính sai.

Sau khi cô ta ngủ, người đàn ông áo đen kia dùng túi zip đựng chiếc khăn tay dính máu kia, lặng lẽ đưa cho tên trợ lý ngồi ở hàng ghế trước. Trợ lý nửa đường xuống xe, mang khăn tay tới phòng thí nghiệm.

Mà Lâm Niệm Từ thì bị đưa tới một ngôi biệt thự ở một vùng núi xa xôi, gặp một người đàn ông đang điêu khắc một khối ngọc thật lớn.

Người đàn ông áo đen kia chỉ bóng lưng người đang bận rộn bên kia, nhẹ giọng nói: "Hắn ta tên là Dịch Giang Nam, hắn có thể khắc ra tác phẩm nghệ thuật có linh vận. Có hắn thì ngài không cần rầu rĩ vì thiếu linh khí nữa."

[end 289]

[290] Linh Môi - Nợ Của Lâm Niệm Từ (2)

****

Ngọc thạch mà Dịch Giang Nam đang điêu khắc cũng không tính là có chất liệu tốt, một vành ngọc bích mỏng mà nông kéo dài từ hai đầu trái phải của tảng đá, hai phần trên và dưới là khoáng chất màu đen, màu xám hoặc là màu xanh đậm, thoạt nhìn rất xấu xí. Mà phẩm chất của phần ngọc mảnh kia cũng không tính là tốt, ở giữa xen lẫn rất nhiều điểm trắng, không thể nào chế tạo thành vật trang sức.

Nói thẳng ra là tảng đá này chính là phần đầu thừa đuôi thẹo mà giải chuyên gia tách đá cắt ra rồi vất sang một bên mà không ai thèm lấy.

Nhưng Dịch Giang Nam liếc mắt liền nhìn trúng, chỉ tốn mấy nghìn đồng mua về đặt trong phòng làm việc, ngày xem, tối xem, xem suốt năm sáu năm mới bắt đầu điêu khắc, sau đó lại tốn ba năm mới chế tạo nó thành dáng vẻ ngày hôm nay.

Phần ngọc mỏng kia được Dịch Giang Nam khắc thành dòng sông lớn sóng nước cuồn cuộn, những đốm trắng kia trở thành điểm sáng lóng lánh, mà phần khoáng chất màu đen, màu xám, màu xanh thì khắc thành lùm cây tùng cao chót vót, kèm theo đó là những nhành liễu rũ lãng mạng và gốc đa lớn vững chải.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì sẽ không ai tin tưởng tảng đá đầu thừa đuôi thẹo xấu xí kia lại biến thành một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mĩ như vậy.

Nhìn từ xa thì nó giống như bức tranh dòng sông sống động; tới gần thì giống như một thế giới chân thật vậy. Lúc ở thật gần, bạn thậm chí có thể ngửi thấy mùi của nước và nghe thấy tiếng sóng ào ào.

Lâm Niệm Từ kinh ngạc nhìn bức điêu khắc này và người đàn ông đang khắc nó.

Linh khí nồng đậm đến kinh người tuôn trào ở trước mắt làm Lâm Niệm Từ suýt chút nữa đã nhào tới.

Nhưng bây giờ vẫn chưa được, Lâm Niệm Từ cảm thấy linh khí vẫn đang không ngừng tăng lên, không ai biết khoảnh khắc khi nó hoàn thành sẽ có linh khí tứ phía, vận thế bức người. Nó quả thực có thể sánh với những món quốc bảo được lưu truyền nghìn năm.

Người đàn ông Dịch Giang Nam này không hề biết chính mình đang tạo ra một kỳ tích như thế nào.

Nội tạng Lâm Niệm Từ đã hư thối, cổ họng dâng lên dòng máu có mùi tanh hôi nhưng bị cô ta cố nuốt xuống. Làn da cũng đang trở nên già yếu, nếp nhăn khắc sâu trên gương mặt vốn mỹ lệ vô song làm sự nôn nóng của cô ta tăng lên theo mỗi phút mỗi giây.

Lâm Niệm Từ đi qua một bên, loạng choạng ngồi xuống, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm bức điêu khắc giang hà, giống như một con mãnh thú đã đói meo đang chăm chú nhắm tới con mồi của mình.

Nhưng Dịch Giang Nam không hề cảm giác được ánh mắt của Lâm Niệm Từ, thậm chí cũng không biết có sự hiện diện của cô ta.

Hắn đã dốc hết toàn bộ thể xác, tinh thần, thậm chí là cả linh hồn mình vào trong tác phẩm này.

Ba ngày sau, Dịch Giang Nam buông công cụ, chăm chú nhìn bức tranh tuyệt vời này, đôi mắt sáng ngời dần dần tràn ra giọt lệ.

Chín năm, Dịch Giang Nam rốt cuộc cũng khắc ra được sơn hà tráng lệ trong lòng mình, cũng dốc tâm huyết của mình vào đó, hóa thành một tác phẩm truyền thế. Hắn chậm rãi lui ra sau, khóe môi nhếch lên thành nụ cười hạnh phúc.

Nhưng nụ cười này chỉ kéo dài được một chớp mắt đã hóa thành khủng hoảng và không dám tin.

Dịch Giang Nam nhìn thấy một đôi tay gầy như cành khô đặt tay lên tác phẩm của mình, sau đó không biết đối phương đã làm gì, bức điêu khắc giang hà từng chút từng chút hòa thành tro tàn ở ngay trước mắt hắn.

Thật sự là biến thành tro tàn chứ không phải cách nói quá nói lố, dày của Dịch Giang Nam thậm chí còn bị phủ một tầng tro bụi thật dày.

Dịch Giang Nam quay đầu nhìn sang chủ nhân đôi tay, sững sờ hỏi: "Cô đã làm gì bức điêu khắc của tôi vậy?"

Lâm Niệm Từ căn bản không thèm để ý tới Dịch Giang Nam, chỉ thỏa mãn tiêu hóa linh vận thơm ngọt như quỳnh tương ngọc dịch này. Cho nên cô ta mới yêu tha thiết những món báu vật truyền thế này như vậy, bởi vì hấp thu chúng nó không cần phải chịu khổ, ngược lại đó chính là sự hưởng thụ. Không như long mạch, mỗi khi tiêu hóa một chút lại có cảm giác bị lưỡi dao cùn cắt da cắt thịt.

Gương mặt già nua của Lâm Niệm Từ theo tốc độ mắt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat