[292.293.294] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[292] Linh Môi - Vận Mệnh Cuối Cùng (2)

****

Ở trên bầu trời cao cao, một người nương theo cơn gió bay vút qua. Mái tóc đen dài của cô bồng bềnh phía sau, lộ ra gương mặt khuynh thành tuyệt thế, đôi chân trần trắng nõn đạp lên đám mây, nhanh như chớp chạy tới một nơi nào đó trong Kinh thị.

Những đốm sáng óng ánh đuổi theo cô ta, tranh nhau tiến vào cơ thể cô ta, làm đôi mắt đen nhánh kia lóe ra thần quang kinh người. gương mặt của cô ta rất đẹp, nhưng nét mặt thì lại lộ ra biểu cảm căm thù dữ tợn.

Người bình thường căn bản không nhìn thấy được bóng dáng cô ta, nhưng Thường Tịnh đại sư vẫn luôn chú ý tới thiên tượng, nhóm cao thủ huyền môn, và nhóm linh giả có thực lực cao thâm cũng nhìn thấy được dị tượng này, sau đó lập tức đuổi theo bóng người ở phía chân trời.

"Đó là người hay thần?" Nguyên Trung Châu nghi ngờ hỏi.

"Là thần." Chu Hi Nhã khẳng định nói. Ngoại trừ thần, cô không nghĩ ra trên thế giới này có người nào có thể tiện tay gieo rắc ánh sao, cưỡi gió phi hành, ngày đi nghìn dặm, kích động trời đất xuất hiện dị biến.

Cảm giác của Thường Tịnh đại sư nhạy bén hơn người khác, ông lắc đầu nói: "Khí thế áp sát nhưng vẫn chưa đủ. Thần linh hiện tế không chỉ dẫn tới chút động tĩnh vậy đâu. Các người có từng thấy thiên kiếp chưa? Nếu trên đời thật sự có người thành thần, uy lực thiên kiếp giáng xuống đủ để hủy diệt thành phố này. Vì thế cô ta vẫn chưa phải thần."

"Rất gần." Tri Phi đạo trưởng không biết từ khi nào cũng đuổi theo bóng người kia mà tới, trầm giọng nói: "Đó là Lâm Niệm Từ! Bầu trời đã xuất hiện lôi vân rồi, thiên kiếp sắp tới!"

Mọi người nhìn lên bầu trời, lúc này mới phát hiện bóng đêm đêm nay tối tăm hơn bất cứ ngày nào khác, ánh sáng đầy trời đã bị tầng mây đen thật dày che khuất, rất nhiều tia sét màu tím nảy tán loạn trong tầng mây, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể giáng xuống.

Nếu Lâm Niệm Từ thật sự bước vào cánh cửa thành thần, thiên kiếp mà cô ta gọi tới sẽ san bằng thành phố mấy chục triệu dân số này thành bình địa.

"Mau thông báo chính phủ sơ tán người dân." Có người lớn giọng hô.

"Không kịp nữa rồi. Cả mấy chục triệu người, sơ tán kiểu gì đây chứ? Không kịp nữa rồi!" Tri Phi đạo trưởng nghẹn ngào nói.

Mọi người đều chìm vào chết lặng. Thẳng đến lúc này bọn họ mới hiểu được, thì ra cảnh giới 'thành thần' cao nhất mà bọn họ vẫn luôn chờ mong chính là phải dùng ngàn vạn sinh mệnh con người ra đánh đổi.

"Tại sao cô ta lại tới Kinh thị chứ, nơi này có tới mấy chục triệu dân số! Sao cô ta không tới vùng rừng sâu núi thẳm đi? Chẳng lẽ cô ta không biết hậu quả việc mình làm sao?" Chu Hi Nhã hổn hển rống giận.

Tri Phi đạo trưởng cực kỳ xấu hổ nói: "Từ nhỏ cô ta đã luôn làm theo ý mình như vậy rồi. Trong đầu cô ta tựa hồ không có ý thức chúng sinh bình đẳng."

"Tôi thấy cô ta không chỉ không có ý thức bình đẳng, cô ta vốn xem con người trên đời này là con kiến. Cô ta tưởng cô ta là ai chứ?" Chu Hi Nhã đã giận tới sắp điên rồi.

Tri Phi đạo trưởng vuốt mặt, càng cảm nhận sâu sắc phái Thiên Thủy bọn họ đã bồi dưỡng ra một ma đầu như vậy là tội nghiệt to lớn cỡ nào. Bọn họ không chỉ có lỗi với tổ tiên, có lỗi với nhân dân, mà còn có lỗi với toàn thế giới này. Ai có thể ngờ được cô bé ngây thơ năm nào khi lớn lên lại biến thành như vậy chứ.

Lúc ban đầu điểm sáng đuổi theo Lâm Niệm Từ là một mảng thật lớn, sau đó thì chỉ lác đác vào điểm, sau đó thì không còn điểm nào nữa. Thế giới trở nên an tĩnh, nhưng tia sét trên bầu trời thì lại càng lóe sáng thường xuyên hơn.

Thần kinh của mọi người đều căng thẳng tột đỉnh, bởi vì bọn họ biết, một khi thiên kiếp giáng xuống thì không ai thoát được, có trốn cũng trốn không thoát. Thành phố này, thậm chí là các thành phố xung quanh đều sẽ biến thành đống đổ nát.

"Kỳ quái, hướng cô ta đang đi là hướng nhà cũ Phạn gia!" Một cao thủ huyền môn hô.

"Tôi hiểu rồi, cô ta muốn tìm Phạn Già La báo thù!"

"Phạn Già La có thể đối phó cô ta không?"

"Không thể, Phạn Già La có lợi hại thế nào thì cũng chỉ là một hồn thể, căn bản không phải đối thủ của Lâm Niệm Từ hiện giờ."

Tiên đoán của bọn họ nhanh chóng biến thành sự thật, khi bọn họ đuổi tới chân núi thì một luồng từ trường mạnh mẽ bao phủ lấy cả ngọn núi kéo dài mười km này. Tống Duệ nắm tay Hứa Nghệ Dương đứng bên ngoài từ trường, ngây người nhìn về phía đỉnh núi.

Tất cả mọi người đều bị lớp từ trường mạnh mẽ tới đáng sợ này ngăn cách ở bên ngoài, vì thế bọn họ lại càng sâu sắc hiểu được, Lâm Niệm Từ thật sự đã không còn giống như trước kia. Cô ta bây giờ có thể tự do đi lại trên thế giới này, hô gió gọi mưa. Cô ta muốn hủy diệt cái gì, muốn giết ai, có lẽ chỉ cần có suy nghĩ trong đầu mà thôi.

Thế giới này đã trở thành sân chơi của cô ta, con người sinh tồn trên đời chính là đồ chơi.

"Phạn lão sư gặp nguy rồi!" Nguyên Trung Châu lo lắng lẩm bẩm.

Giống như suy đoán của ông, Lâm Niệm Từ từ trên cao rơi xuống, từng bước đi vào tầng hầm, chỉ giơ tay lên, năm ngón tay động một chút đã hút Phạn Già La vào lòng bàn tay, hung hăng bóp cổ.

"Sao mày lại phải trở lại thế giới này chứ? Sao mày phải vạch trần tao trước mặt sư phụ? Mày ngoan ngoãn chết đi không phải tốt rồi à?" Đôi mắt Lâm Niệm Từ đen tới rợn người, trong giọng nói lộ ra ý căm hận điên cuồng.

Phạn Già La nắm lấy cổ tay cô ta kéo ra, cố gắng để xương cổ yếu ớt của mình không bị bẻ gãy quá nhanh. Cậu còn vài lời muốn nói với Lâm Niệm Từ.

"Tôi đương nhiên phải trở về, bởi vì tất cả những gì mà cô gặp phải đều do tôi sắp xếp từ trước."

"Mày nói gì?" Đôi ngươi đen tuyền của Lâm Niệm Từ lộ ra tia sáng kinh hãi.

"Tôi nói, tất cả những gì mà cô gặp phải đều do tôi sắp xếp. Bao gồm cả sự ghen tị của cô, sự thù hận của cô, cô giết chết tôi, bước lên con đường thành thần, vô số lần té ngã, vô số lần thử nghiệm. Hơn hai trăm năm nay, cuộc sống bấp bênh lên lên xuống xuống của cô, tất cả đều là tôi sắp xếp. Cô vẫn chưa rõ sao, cô chính là cá chậu chim lồng của tôi." Miệng Phạn Già La trào ra máu tươi, nhưng ánh mắt lại tràn ngập ý cười.

Lâm Niệm Từ sửng sốt, lực trên tay không khỏi nới lỏng.

Phạn Già La thở hắt một hơi, tiếp tục nói: "Chuyện này nên nói từ đâu đây, để tôi suy nghĩ một chút."

"Hết thảy bắt đầu từ ngày sư phụ bức ép tôi phải cứu sư thúc. Ngày đó, thông qua sức mạnh của ngọc bội tôi đã nhìn thấy được tương lai, cô đoán xem đó là cảnh tượng như thế nào?"

Lâm Niệm Từ còn chưa kịp phản ứng thì một đoạn ký ức màu xám tro đã xuất hiện trong đầu cô.

Ngày đó, lúc Phạn Già La cứu sư thúc, không chỉ người phái Thiên Thủy có mặt mà ngay cả cao thủ huyền môn cùng chấp hành nhiệm vụ lần đó cũng ở. Nhìn thấy sức mạnh nghịch thiên có thể cứu sống người chết của ngọc bội, trong mắt tất cả mọi người đều lóe lên ngọn lửa tham lam. Chỉ là có người thì biết nên che giấu, có người biểu lộ khá rõ mà thôi.

Nhưng không quản bọn họ che giấu thế nào, ý nghĩ khao khát mãnh liệt tỏa ra từ trong lòng bọn họ không thể nào dối gạt được cảm nhận của Phạn Già La. Cậu nghe thấy tiếng kêu gào như quỷ dữ của đám người kia--- cướp, cướp lấy nó, cướp khối ngọc bội kia làm của riêng! Thành thần, có nó rồi thì nhất định có thể thành thần!

Trong trận gào thét điên cuồng đó, Phạn Già La tiên đoán được ba đoạn tương lai, một là long mạch bị tàn sát; hai là chín vị chưởng môn cướp đi một phần dương ngọc, dùng người trong thiên hạ hiến tế, bước lên con đường máu chảy thành sông, sinh linh đồ thán để trở thành thần; ba là Huyền Thành Tử đứng trên biển máu, dùng phương pháp tế thiên dẫn tới lôi quang vạn trượng.

Ba đoạn ký ức này, cái sau lại càng thảm khốc, càng rợn người hơn cái trước, mà tổng kết lại thì chỉ có hai chữ--- thành thần.

Để thành thần, tất cả mọi người đều điên cả rồi, thậm chí là cả Huyền Thành Tử.

Lâm Niệm Từ xem tới ngây người, lập tức phản ứng được, cười lạnh nói: "Những tương lai đó đều là giả!"

"Nếu tôi và sư thúc không làm gì thì chúng sẽ biến thành thật." Phạn Già La cười khẽ: "Chị không cảm thấy chín người trong đoạn ký ức thứ hai rất quen mắt à?"

Con ngươi Lâm Niệm Từ trừng to.

Phạn Già La nói tiếp: "Cô nghĩ tới rồi à? Không sai, bọn họ chính là chín vị chưởng môn đã bị cô giết chết để tế trận. Sau khi nhìn thấy tiên đoán về ba đoạn tương lai này, tôi ngày đêm suy nghĩ nhưng không tìm được cách nào để thay đổi, bởi vì thân thể quá yếu đuối nên tôi không có được võ lực mạnh mẽ; bởi vì không được sư phụ coi trọng nên tôi chưa từng được học đạo thuật. Cho dù tôi là linh tử lạnh nhất từ trước tới nay của phái Thiên Thủy thì tôi cũng chẳng làm được gì."

"Chín vị chưởng môn kia, tôi không đối phó được ai, huống chi là đối phó sư phụ. Hơn nữa tôi cũng không thể sát hại sư phụ, bởi vì đó là hành vi trái với luân thường đạo lý."

"Tôi muốn thay đổi tương lai nhưng lại phát hiện mình quá bất lực."

"Sau đó tôi nhìn thấy cô, một cô gái ngây thơ, tai mềm, không kiêng nể gì cả nhưng lại rất nhút nhát hèn yếu."

Phạn Già La khẽ mỉm cười, con người lóe ra tia sáng hứng thú.

Lâm Niệm Từ kinh ngạc trừng to mắt, tựa hồ nghe thấy chuyện kỳ lạ.

Phạn Già La phun ra một ngụm máu tươi, khó khăn nói: "Không sai, tôi vẫn luôn lợi dụng cô. Tôi cố ý dẫn cô xuống núi rèn luyện, sau đó tìm tới nhà Trương công tử xin ngủ lại; cố ý để lộ sự thần kỳ của miếng ngọc bội kia ở trước mặt Trương công tử. Bởi vì tôi biết Trương công tử không sống được bao lâu nữa, một khi nhìn thấy hình ảnh đó thì hắn nhất định sẽ điên cuồng. Mà cô thì ngay từ nhỏ đã thích những chuyện tốt đẹp, cô nhất định sẽ bị hấp dẫn và mê hoặc."

"Hai người chính là hai con cờ hoàn mỹ nhất mà tôi chọn trúng."

"Trương công tử quả nhiên mắc câu, ám chỉ cô cầu tôi cứu mạng. Tôi thẳng thắn từ chối, đồng thời còn bóp chết con chim kia, để các người hiểu được tôi là người tuyệt đối sẽ không thay đổi ý định, muốn có được cơ hội từ tôi thì chỉ có một cách là giết người đoạt bảo."

"Mà phương pháp giết người cụ thể cũng không phải Trương công tử nghĩ ra, là tôi ra ám chỉ cho hắn. Bằng không một người đọc sách đau bệnh quanh năm như Trương công tử sao lại biết được giết người xong còn phải khóa hồn lại chứ?"

"Là trận pháp tỏa hồn kia đã bảo vệ hồn phách của tôi, bằng không tôi đã sớm bị khối âm ngọc kia cắn nuốt. Lâm Niệm Từ, hiện giờ cô đã hiểu được chưa? Cô chỉ là công cụ thay đổi tương lai của tôi mà thôi, ngay từ khi bắt đầu tôi đã biết tôi có thể sống sót quay trở lại, đồng thời còn tìm được cô, kết thúc tất cả."

Phạn Già La vừa ho ra máu vừa cười khẽ, trong mắt tràn đầy sảng khoái.

Lâm Niệm Từ nghe tới sửng sốt, cũng nghe tới điên rồi, không dám tin lẩm bẩm: "Vì thế mày dẫn dắt tao giết mày, dẫn dắt tao giết chín vị chưởng môn, dẫn dắt tao phản bội sư môn, bước lên con đường thành thần rồi ba lần bốn lượt chật vật té ngã. Sau đó mày từ trong địa ngục bò ra tìm được tao, vạch trần tất cả những việc tao làm, để sư phụ triệt để thất vọng về tao, sau đó không ngừng để tao phải gánh chịu sự dằn vặt sống không bằng chết, đúng không?"

"Sao mày lại hư hỏng như vậy chứ?"

Lâm Niệm Từ bật khóc, nước mắt không ngừng rơi xuống đất, trong lời nói lộ ra sự căm thù nồng đậm nhưng cũng đầy vui sướng: "Sư phụ nghe thấy không? Phạn Già La mới là kẻ đầu sỏ! Ác nghiệp này không nên tính lên đầu con, nó mới là kẻ không thể tha thứ!"

"Tao phải mang đoạn ký ức này về cho sư phụ tận mắt nhìn thấy! Người làm sai là mày chứ không phải tao!" Lâm Niệm Từ đưa tay vói vào trong lồng ngực Phạn Già La, moi ra khối âm ngọc màu đen giấu bên trong trái tim cậu.

Phạn Già La phun ra một ngụm máu tươi, cuối cùng nhắm mắt lại, ngừng hô hấp.

Thế giới trong nháy mắt trở nên cực kỳ an tĩnh.

Mà Lâm Niệm Từ thì đang cầm khối ngọc đen dính máu kia, lộ ra vẻ mặt mừng như điên. Có ký ức giấu trong khối ngọc bội này, cô ta có thể được sư phụ tha thứ. Lâm Niệm Từ muốn đưa ngọc bội cho sư phụ, để người luyện hóa rồi cùng cô trở thành thần. Bọn họ sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau.

"Không có khả năng ở cùng một chỗ." Một tiếng than thở vang vọng lên trong tầng hầm an tĩnh.

Lâm Niệm Từ kinh sợ ngẩng đầu, nhìn thấy trung tâm trận pháp kia đột nhiên xuất hiện một đôi tay trắng noãn như ngọc, sau đó là một gương mặt quen tới không thể nào quen hơn, tiếp nữa là nửa người.

Phạn Già La vẫn còn sống! Không, phải nói là bản thể của hắn cuối cùng cũng từ trong minh huyệt bò ra ngoài.

Nháy mắt Phạn Già La sống lại, tia sét màu tím tán loạn trong tầng mây đột nhiên phát ra tiếng gầm phẫn nộ vang tới tận chân trời làm cả mảnh đại địa này cũng run rẩy theo. Uy áp cuồn cuộn lấy nhà cũ làm tâm điểm tỏa ra xung quanh như cơn sóng trào làm gió mây phải lặng im, nhật nguyệt lu mờ, cây cối run rẩy.

Thường Tịnh đại sư ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, sợ hãi nói: "Cô ta đã thành thần!" Nhưng thần linh trong tưởng tượng của ông lại không phải cô ta, mà là cậu ta, hoặc là bọn họ thì thích hợp hơn.

Lâm Niệm Từ nhìn người đang từng bước đi tới gần mình, lại nhìn thi thể Phạn Già La gục ngã ở bên cạnh đang từng chút hóa thành điểm sáng rồi biến mất, đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống đất.

"Mày, mày đã sớm thành thần rồi? !" Lâm Niệm Từ phát ra tiếng thét chói tai cuồng loạn, môi mấp máy nhưng chỉ có thể khàn giọng phát ra một câu như vậy.

"Đúng vậy, bị vây trong trận pháp hai trăm năm, tôi đã thành thần." Phạn Già La bán quỳ xuống, nhìn sâu vào mắt Lâm Niệm Từ: "Thật ra lúc ban đầu tôi cũng từng đấu tranh tâm lý. Cô nói không sai, tôi đã bày ra tất cả, tôi cũng có tội."

"Nhưng tôi hoàn toàn có thể không đeo những tội lỗi này, cứ coi như mình không thấy được tương lai gì cả, ngoan ngoãn làm một linh tử vô dụng, chờ đến một ngày nào đó những tương lai kia trở thành sự thật."

"Trước mặt tôi có hai con đường: một cái sạch sẽ không hề có chút gợn sóng, chỉ cần chờ đợi tử vong tới mà thôi, dù sao thì đối với tôi tử vong chính là kết thúc địa ngục băng hỏa, là kết thúc đau đớn, là chuyện không thể nào tốt hơn."

Phạn Già La nhắm mắt lại, tựa hồ chìm vào đoạn đấu tranh khó khăn kia: " Còn một con đường khác, nó phủ đầy bụi gai, dao nhọn, cạm bẫy, đau khổ, thù hận, thậm chí còn cả tội nghiệt. Là con đường mà khi đó tôi không thể nào gánh vác nổi. Cô cũng biết rồi đó, khi đó tôi chỉ mới lớn bây nhiêu đây thôi."

Phạn Già La đưa tay ướm chừng một độ cao.

Lâm Niệm Từ bị uy phong của Phạn Già La chấn nhiếp đứng im tại chỗ, ngay cả tròng mắt cũng không nhúc nhích được, lại càng không thể nói tới chuyện phản kháng. Thì ra sự báo thù của cô, ngay từ khi bắt đầu đã là một chuyện cười.

Phạn Già La mở mắt ra, trong mắt đong đầy nước mắt: "Tôi vốn lựa chọn con đường thứ nhất. Thế giới hủy diệt liên quan gì tới tôi? Tôi chỉ là một đứa bé, không thể làm được chuyện gì. Nhưng sư thúc chết đi làm tôi hiểu được có những trách nhiệm mà nếu cô không gánh vác, tôi không gánh vác thì thế giới này sẽ không còn hi vọng."

"Sư thúc liều cả mạng cũng phải giấu đi sự tồn tại của long mạch kia, vậy tôi đây liều mạng mang tới hi vọng cho những sinh mạng của mảnh đất này thì có sao đâu chứ?"

Phạn Già La ngẩng đầu nhìn bầu trời cuồn cuộn sấm sét, nhanh chóng nói: "Lúc bị vây trong phệ hồn trận, mỗi phút mỗi giây tôi đều đặt tay lên ngực tự hỏi--- Phạn Già La, mày làm vậy rốt cuộc là đúng hay sao? Có khi tôi sẽ kiên định cho rằng mình đúng, có khi lại chìm vào đau khổ tự trách. Cho đến một ngày, tôi hiểu được một đạo lý, tất cả những gì tôi làm là vì để mọi người được sống, là vì chúng sinh, cũng là vì chính mình. Tôi là chúng sinh, chúng sinh là tôi, tôi cũng muốn cứu chính mình như khi cứu bọn họ."

"Vì vậy tôi ngộ đạo. Đạo của tôi không phải đạo thần, cũng không phải đạo phật, là đạo của chúng sinh. Ông trời nghe thấy lời cầu xin của tôi nên người ở trên trời giúp đỡ tôi. Từ nơi sâu xa nói cho tôi biết, thế giới này thuộc về tất cả mọi người chứ không thuộc về loại người có dã tâm mưu toan thành thần như các người."

"Nhưng mày cũng đã thành thần rồi! Mày có tư cách gì hạ thấp bọn tao chứ?" Dưới áp lực quá lớn, Lâm Niệm Từ khó khăn mở miệng.

"Tôi tự nhiên sẽ trả thế giới lại cho chúng sinh, chuyện này không cần cô quan tâm." Phạn Già La đặt tay lên vai Phạn Già La, giọng nói đầy thương hại: "Mục đích cô thành thần là vì cái gì?"

Lâm Niệm Từ cắn chặt răng không chịu trả lời.

"Tôi biết, cô muốn giết chết tôi, muốn vĩnh viễn được ở bên sư phụ, đúng không? Sự xuất hiện của tôi làm cô không còn là người tốt nhất trong mắt sư phụ nữa, cô sợ sư phụ thất vọng về mình nên mới cố gắng đuổi theo tôi, thế nhưng lại không thể đuổi kịp, đây chính là tâm ma của cô."

Bị nói trúng tâm sự trong lòng, biểu tình thù hận của Lâm Niệm Từ chuyển thành tuyệt vọng.

Phạn Già La lắc đầu thở dài: "Vậy thì cô nên kiểm tra lại ngọc bội trong cơ thể mình, nhìn ký ức ẩn giấu bên trong chúng đi. Người làm cô muốn vứt bỏ toàn thế giới này kỳ thật sớm đã mất rồi."

"Mày nói gì vậy? !" Lâm Niệm Từ run run cười nhạt, nhưng ý nghĩ lại không thể khống chế xâm nhập vào ngọc bội, điều tra ký ức mà những điểm sáng kia mang tới.

Sau đó ở trong vô số ký ức đó, Lâm Niệm Từ nhìn thấy sư phụ một chưởng đập vào đầu mình, ở trong điện Anh Linh chìm vào vĩnh tịch.

Trước khi chết đi lời nói cuối cùng trong lòng người chính là: "Nuôi dưỡng ra ma đầu như Tống Ân Từ, ta có tội."

"Sư phụ!"

Giờ phút này, Lâm Niệm Từ đã phá tan áp chế từ thần uy, ngửa mặt lên trời thét dài, đôi mắt trừng to trào ra huyết lệ.

Cô thành thần là vì muốn vĩnh viễn được ở cùng sư phụ, trở thành sự tồn tại tốt đẹp nhất trong lòng người. Nếu sư phụ sớm đã biến mất, cô còn sống có ý nghĩa gì nữa chứ? Cô cố gắng tranh giành để thành thần là vì cái gì? Chỉ là công dã tràng mà thôi!

Giờ phút này, Lâm Niệm Từ đã triệt để hỏng mất, cô ôm đầu mình gào khóc, sau đó tự dộng đầu mình vào mặt đất cứng rắn, chỉ hận không thể tự giết chết chính mình. Là cô đã hại chết sư phụ, cô có tội!

Phạn Già La vịn vai Lâm Niệm Từ, để cô không thể nhúc nhích, sau đó vói tay vào trong ngực, đồng dạng từ trong trái tim cô moi ra một khối ngọc bội màu xám đậm, thở dài nói: "Mục đích của tôi từ khi bắt đầu không chỉ là thay đổi tương lai, mà là triệt để hủy diệt khối ngọc bội này. Bởi vì cho dù tôi giết hết tất cả những người mưu toan thành thần, chỉ cần hai khối ngọc bội này còn tồn tại thì sớm muộn gì người có dã tâm cũng sẽ bị chúng đầu độc, bước lên con đường cũ của chúng ta."

"Đến khi đó, tất cả tai nạn sẽ tái diễn, Lâu Lan, Cổ Thục, Ba Ô Quốc đã biến mất một cách vô hình chính là vết xe đổ."

"Nhưng mà tôi ngay cả sức mạnh để giết chín vị chưởng môn cũng không có, tôi làm sao hủy diệt được khối ngọc bội này chứ?"

Lâm Niệm Từ chầm chậm tỉnh táo lại, nỉ non: "Cho nên mày để tao luyện hóa khối ngọc bội này, cùng nó dung hòa thành một một thể đúng không? Bởi vì phá hủy nó là không có khả năng, nhưng phá hủy tao lại rất dễ. Mày chỉ cần giết chết sư phụ thì có thể bức chết tao. Kế hoạch này, mày cũng đã sớm nghĩ xong rồi đúng không? Phạn Già La, mày thật đáng sợ!"

"Không sai, đá núi có thể dùng để mài ngọc thạch, kế hoạch của tôi đúng là như vậy. Nhưng đáng sợ không phải là tôi, là cô."

Phạn Già La từng câu từng chữ nói: "Cô biết điều kiện duy nhất đề luyện hóa khối ngọc bội này là gì không? Là không hề kiềm chế sử dụng sức mạnh của nó, cùng nó lập thành ngàn vạn chuỗi nhân quả, linh hồn hoàn toàn bị nó ăn mòn. Lúc đặt ra kế hoạch này, tôi thật sự không ngờ cô lại có thể lợi dụng nó triệt để như vậy, vì thế nó kiên định cho rằng cô chính là đối tượng thích hợp nhất để nó tá túc."

"Lâm Niệm Từ, thừa nhận đi, người quyết định cô bước lên con đường không lối về này không phải là tôi, mà là dục vọng của chính bản thân cô mà thôi."

Phạn Già La xòe lòng bàn tay, lộ ra khối dương ngọc đầy máu tươi đã nứt ra một khe hở kia, nói tiếp: "Chuyện duy nhất mà tôi làm chính là cứu một con chim, sau đó giết chết nó."

Lâm Niệm Từ nhìn khối ngọc vì mình tan nát cõi lòng mà bị

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat