[31.32.33] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[31] Linh Môi - Địa Ngục Trống Rỗng

****

Kỹ thuật viên âm thanh không có cách nào nói tiếp nữa. Khi giết bốn người này không hề mềm tay, đối mặt với mười mấy họng súng vẫn lạnh lùng điềm tĩnh, nhưng giờ phút này, hắn lại đang khóc tới đứt từng khúc ruột.

Ghi chép viên cũng không viết nổi nữa, vành mắt chua xót. Vẻ mặt Trang Chân nghiêm nghị nhưng sâu trong nội tâm lại không hề bình tĩnh. Anh không ngờ vụ giết người liên hoàn này lại ẩn giấu một thảm kịch rợn người đến như vậy.

Tống Duệ gỡ mắt kính, nhẹ nhàng day day mi tâm đau nhức, không biết đang suy nghĩ gì.

Bởi vì cảm xúc của phạm nhân quá kích động, buổi thẩm vấn không thể không tạm ngừng. Nhưng mà trong phòng kiểm tra vật chứng--- cũng chính là Liêu Phương cùng cậu kỹ thuật viên đang kiểm tra quyển nhật ký vẫn còn đang tiếp tục lật sang những trang sau. Càng về sau văn tự ghi chép lại càng ít, thay vào đó là một mảng lớn ký hiệu lung tung, vệt máu nhỏ tung tóe, những điểm đen dày đặc, thậm chí còn có vết dao rạch.

Chết, sợ, tuyệt vọng, giải thoát, những chữ nguệch ngoạc này xen kẽ xuất hiện trong những vệt bẩn, có thể thấy được trạng thái tinh thần của người ghi đã ngày càng không ổn.

Vành mắt của Liêu Phương cùng nhân viên kỹ thuật đã đỏ bừng, mũi cũng nghẹt, không thể không dừng lại nửa đường để lấy hơi. Bọn họ cảm thấy mình không phải đang lật một quyển nhật ký, mà là đang chứng kiến một con người bị hủy diệt. Thân thể bị tàn phá cực kỳ nhẫn tâm, tinh thần bị phá hủy triệt để, đến cuối cùng đã không còn cách nào làm con người, đã trở thành một con rối bị người khác điều khiển, thậm chí là một con súc vật bị nuôi dưỡng.

Bàn tay lật trang quyển nhật ký của Liêu Phương run run, là một người đứng xem, cô cũng có thể cảm nhận sâu sắc nỗi đau đớn tột cùng này, như vậy thân là người thân duy nhất, kỹ thuật viên âm thanh sẽ bi thương cùng phẫn nộ tới mức nào?

Vô thức, quyển nhật ký đã lật tới trang cuối cùng, một dòng chữ xộc xệch đập vào mắt Liêu Phương cùng nhân viên kỹ thuật: [Ngày 17 tháng 6 năm XX17, ngày hôm qua đột nhiên nhận được tin nhắn của Diệp Tử. Mình không biết cậu ấy làm sao có được số điện thoại của mình, là ai nói cho cậu ấy biết? Nhưng đó không còn quan trọng nữa rồi. Cậu ấy nói cuối tuần này cậu ấy sẽ về nước nên muốn hẹn mình ra ngoài chơi, còn nói bọn họ là bạn bè tốt nhất, mình không nên từ chối. Mình phải làm sao bây giờ? Tại sao cậu ấy lại trở về? Tại sao lại muốn tìm mình? Mình nên cự tuyệt cậu ấy không? Mình có thể cự tuyệt cậu ấy sao?]

Một loạt vệt máu loang đáng sợ bao trùm cả trang giấy, Liêu Phương kiềm nén trái tim đang đập thình thình cố gắng nhận ra những chữ viết trên phấn giấy bị loang, rồi lại phát hiện đó là hai chữ 'ma quỷ' không ngừng lặp đi lặp lại.

Ma quỷ ma quỷ ma quỷ... trải qua năm năm lắng đọng, chủ nhân quyển nhật ký tựa hồ rốt cuộc cũng hiểu được mình đã gặp phải cái gì, cũng rốt cuộc nhìn rõ bộ mặt thật của người bạn tốt này.

Liêu Phương hít thở không thông một lúc lâu mới lật sang trang kế tiếp nhưng phát hiện hai trang giấy bị máu dính bếch lại với nhau, không lật được. Nháy mắt đó, cô suýt chút nữa đã lỡ miệng nói rằng: "Tôi không xem tiếp nữa đâu, tôi chịu không nổi!" Nhưng thân làm cảnh sát, cô phải nắm giữ cùng hiểu rõ tất cả bằng chứng quan trọng.

Cô cắn môi, dò hỏi: "Trang phía sau bị dính rồi, ông có cách nào không?" Mở miệng ra mới phát hiện, tiếng nói mình đã khàn đến như vậy."

"Chờ chút." Tiếng nói của cậu kỹ thuật cũng khô khốc, rất nhanh đã lấy thiết bị chuyên dụng hun ướt hai trang giấy, sau đó dùng nhíp cẩn thận tách chúng ra.

Trang cuối cùng của quyển nhật ký đã từng bị ngâm trong máu tươi, cho dù đã qua rất nhiều năm, vết máu sớm đã khô cạn nhưng mùi vị tanh hôi, tàn nhẫn, tuyệt vọng thì vẫn còn lưu giữ trên trang giấy, vĩnh viễn không thể tiêu tan. Chủ nhân quyển nhật ký dùng giọng điệu sắc bén như lưỡi dao viết: [Thực xin lỗi, lần này mình muốn cự tuyệt, cự tuyệt thế giới có cậu. Tạm biệt Diệp Tử, tạm biệt anh trai, em yêu mọi người!]

Xem tới đây, Liêu Phương rốt cuộc cũng bật khóc, bụm miệng nức nở: "Tại sao chứ? Tại sao tới lúc chết cô ấy vẫn còn muốn nói yêu Nguyễn Diệp?"

Kỹ thuật viên trầm mặc thật lâu mới thở dài: "Bà không hiểu, phải nghĩ rằng Nguyễn Diệp tốt thì cô ấy mới cảm thấy thế giới này vẫn còn tồn tại hi vọng và tốt đẹp."

"Không, không phải, cô ấy chính là hi vọng và tốt đẹp. Cô ấy quá đáng tiếc..." Liêu Phương không có cách nào nói thêm gì nữa, đề phòng nước mắt nhỏ xuống quyển nhật ký, làm hỏng chứng chứ quan trọng, cô vội vàng đứng lên ngẩng cao đầu, cố nén xúc động muốn khóc.

Vào lúc này, cô đột nhiên nghĩ tới câu nói của nhà triết học theo chủ nghĩa hiện sinh Jean Paul Sartre--- L'enfre, cest les autres - hell is other people - địa ngục chính là những kẻ khác. Muốn biết địa ngục là cảnh tượng như thế nào, không cần xuống âm phủ, không cần tới minh giới, chỉ cần tiến vào trong lòng người nhìn một cái thì có thể hiểu rõ.

Trái tim Liêu Phương co rút đau đớn. Điều làm cô khó chịu không phải những gì chủ nhân quyển nhật ký đã gặp phải, mà là đến chết cô gái ấy vẫn không biết làm thế nào để căm hận. Tiểu Nhị đã hoàn toàn bị Nguyễn Diệp khống chế, tẩy não cùng thuần hóa, chỉ có tử vong mới có thể làm cô gái ấy được giải thoát. Nhưng thực trào phúng là bi kịch này vốn có thể tránh được, cô gái ấy có vô số cơ hội để thoát khỏi sự khống chế của Nguyễn Diệp.

...

Cùng lúc đó, kỹ thuật viên âm thanh cũng đã ngừng khóc, bắt đầu tự trách nói: "Tôi vốn có thể cứu con bé, tôi có vô số cơ hội có thể giúp con bé thoát khỏi địa ngục đó, nhưng tôi lại làm như không thấy với nỗi thống khổ cùng tuyệt vọng của con bé."

Trang Chân cùng Tống Duệ không nói lời nào, bởi vì bọn họ biết, đến nước này thì kỹ thuật viên âm thanh sẽ nói ra toàn bộ. Hắn đã không còn gì để giấu giếm nữa rồi.

"Có thể cho tôi một điếu thuốc không?" Kỹ thuật viên âm thanh vuốt mặt, miễn cưỡng lấy lại tinh thần.

Trang Chân đưa thuốc qua, còn giúp cậu ta châm lửa.

Kỹ thuật viên âm thanh chậm rãi hút hai hơi, tiếp tục nói: "Ba năm cấp ba, em gái tôi xin tiền sinh hoạt ngày càng nhiều, ban đầu bốn trăm, năm trăm, rồi sáu trăm, tám trăm. Nếu có thể, tôi đều đáp ứng con bé, không thể thì nghiêm túc la con bé một trận. Tôi cứ cho rằng con bé ham mê hư vinh, học xấu theo lũ bạn, bắt đầu mất lòng tin với con bé. Năm tốt nghiệp, tôi từ Quảng Đông gấp gáp chạy về để điền nguyện vọng cho con bé, lúc này mới phát hiện con bé chỉ thi được hơn ba trăm điểm, ngay cả trường dạy nghề cũng không đủ điểm đầu vào. Khi đó tôi rất tức giận, lại nghe bạn bè trong lớp nói con bé quen rất nhiều bạn trai ở ngoài trường, sinh hoạt cá nhân không đứng đắn, không chịu học hành, chỉ biết ăn chơi. Tôi đã tin lời chúng, nghiêm khắc tát con bé mấy bạt tai, ở trước mặt mọi người mắng con bé không có tim, mắng nó có lỗi với nỗ lực của tôi. Tôi nào biết suốt ba năm cấp ba con bé không động tới một đồng tiền nào tôi gửi tới, tất cả tiền của con bé đã bị đám Nguyễn Diệp cướp đi. Chúng vừa tàn bạo ngược đãi con bé, vừa lan truyền tin đồn, nói con bé là một cô gái hư. Con bé phải sống trong hoàn cảnh như vậy, thi được hơn ba trăm điểm mà coi là kém sao? Sao tôi có thể mắng con bé, đánh con bé chứ?"

Nói tới đây, kỹ thuật viên âm thanh đột nhiên trầm mặc, qua khoảng hơn một phút mới tiếp tục nói: "Ngày điền nguyện vọng tôi rất tức giận nên ra tay có chút không kiểm soát được, là Nguyễn Diệp túm lấy cánh tay tôi, ngăn cản tôi đừng đánh mắng Nhị Nhị, còn nói tốt giúp Nhị Nhị. Tôi nhớ lúc mình dẫn Nhị Nhị đi có thật lòng nói cám ơn Nguyễn Diệp, cám ơn nó đã chăm sóc cho em gái tôi suốt ba năm nay."

Kỹ thuật viên âm thanh khàn khàn bật cười, vẻ mặt lại cực kỳ bi thảm: "Các người nói coi có châm chọc không? Tôi con mẹ nó lại nói cám ơn với thứ súc sinh đã hại chết em gái mình! Tôi giẫm tôn nghiêm của con bé, thậm chí là sinh mệnh của nó ở dưới chân mình. Tôi dập tắt hi vọng được cứu sống của con bé, cũng dập tắt dũng khí muốn sống tiếp của nó. Ai không có tim? Tôi con mẹ nó mới là kẻ không có tim! Ai đáng chết? Nguyễn Diệp? Không, tôi con mẹ nó mới là kẻ đáng chết nhất!"

Hắn hung hăng hút thuốc, sau đó dùng chính tay mình bóp tắt đầu thuốc, đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy thù hận.

Mùi da thịt bị đốt khét lan tràn trong không gian chật hẹp làm Trang Chân cảm thấy khó chịu. Tống Duệ cũng xê dịch vị trí, tựa hồ có chút đứng ngồi không yên. Nhưng bọn họ vẫn không ngắt lời kỹ thuật viên âm thanh, bởi vì vẫn còn rất nhiều chuyện đối phương không nói rõ.

Kỹ thuật viên âm thanh ôm tâm tình đó tiếp tục nói: "Lúc giết Vương Vĩ tôi hỏi nó---- sao bọn mày lại đối xử với em gái tao như vậy? Hai người đoán xem nó trả lời thế nào?"

Tiếng nói Trang Chân khàn khàn: "Nói thế nào?"

Kỹ thuật viên âm thanh cắn răng cười như mếu: "Nó nói---- anh, em sai rồi, em thật sự không biết cô ấy lại tự sát. Khi đó bọn em chán quá nên muốn tìm người chơi đùa thôi."

Kỹ thuật viên âm thanh nhìn chằm chằm Trang Chân, ép hỏi: "Chơi? Nó lại dám nói rằng vì chán nên muốn tìm người chơi đùa mà thôi! Chúng nó coi em gái tôi là cái gì? Con bé là người, nó không phải món đồ chơi của lũ chúng nó! Chúng nó muốn chơi sao không về nhà tìm má của chúng nó mà chơi! Súc sinh mà còn nói lý à? Hả? !"

Mặt bàn kim loại bị kỹ thuật viên âm thanh đấm lõm, tiếng ầm ầm không chỉ vang vọng trong phòng thẩm vấn mà còn dộng thẳng vào trái tim mọi người. Một vụ bạo lực học đường hoang đường cỡ nào, cũng tàn nhẫn cỡ nào.

Kỹ thuật viên âm thanh bình tĩnh lại, cười lại: "Cho nên tôi đã cắt hai ngón tay của nó, tôi cũng thấy chán nên muốn tìm người chơi đùa. Cả bốn người đó đều do tôi giết."

Trang Chân liếc nhìn cậu đội viên đang làm nhiệm vụ ghi chép, cậu nhóc đỏ vành mắt vội vàng viết lại, nhưng trong lòng thì không có cách nào bình tĩnh.

Kỹ thuật viên bắt đầu thành thật khai báo tình tiết vụ án: "Tôi vốn không muốn giết Cao Phi, chỉ muốn quay một đoạn video, ép nó phải thừa nhận chuyện năm đó. Các anh cũng biết, chỉ dựa vào một quyển nhật ký thì không thể nào định tội lũ súc sinh đó. Lúc em gái tôi chết tôi đã báo án rồi, nhưng khi cảnh sát chạy tới nhà Nguyễn Diệp tìm hiểu tình huống, cũng không biết cha mẹ Nguyễn Diệp nói gì, lúc trở về bọn họ đã từ chối tiếp nhận vụ án này, còn nói với tôi quyển nhật ký này không thể xem là bằng chứng, căn bản không có tác dụng pháp lý. Sau đó tôi đã hỏi rất nhiều luật sư và đều nhận được câu trả lời tương tự. Tôi chỉ là một người dân bình thường không quyền không thế, lấy đâu ra năng lực giải oan cho em gái tôi chứ?"

"Sau đó tôi nhìn thấy Cao Phi trên TV, chính là tên Cao Nhất Trạch Kia. Hắn vậy mà lại nổi tiếng, danh tiếng còn rất tốt, nghe nói là thần tượng tốt gì đó, mấy người nói coi có buồn cười không?"

Kỹ thuật viên âm thanh cười nhạt, sau đó mới cắn chặt răng nói: "Cao Nhất Trạch có lực ảnh hưởng nhất định với xã hội, nếu có video thừa nhận tội ác của hắn, cảnh sát mấy người cũng sẽ coi trọng một chút đi? Dù sao cũng cần phải có câu trả lời hợp lý cho em gái tôi chứ? Tôi vốn chỉ muốn trói hắn bắt đi, mang tới một chỗ an tĩnh để tra hỏi rồi thả hắn đi. Tôi chuẩn bị xong hết, sau đó theo hắn đi lên sân thượng."

Mắt kỹ thuật viên âm thanh đỏ ngầu thêm vài phần, giọng nói đầy thù hận: "Vốn tôi không định giết hắn, nhưng lúc đối chất hắn lại nói với tôi, cho dù tôi công bố chuyện năm đó thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới hắn, hắn có thể mua chuộc phóng viên cùng thủy quân bôi đen danh tiếng của em gái tôi, còn công bố hình ảnh và video của con bé, biến con bé thành một cô gái không ra gì thấy tiền thì sáng mắt. Dù sao thì trước kia có rất nhiều bạn học biết con bé có sinh hoạt cá nhân không đứng đắn, trong bài phỏng vấn, họ có thể chèn vào rất nhiều chuyện xấu. Sẽ không có ai tin tưởng tôi, quyển nhật ký là do tôi ngụy tạo, mục đích là muốn dọa dẫm đòi tiền, em gái tôi chết là đáng đời, tôi cũng chẳng phải thứ tốt lành gì. Cao Phi là minh tinh, hắn có lực ảnh hưởng, trên mạng có những kẻ ngu si răm rắp tin lời hắn, tin tưởng cái chân tướng sự thật mà hắn bịa ra. Bọn họ chỉ biết xuôi theo chiều gió, hoàn toàn không quan tâm tới cái chết của em gái tôi."

Kỹ thuật viên âm thanh lại yêu cầu một điếu thuốc từ Trang Chân, vừa hít sâu vừa cười nhạt: "Tôi cũng có thể coi như nửa người trong giới, đương nhiên biết Cao Phi nói đúng, một khi dư luận bị dắt mũi, cho dù em gái tôi chết rồi cũng sẽ bị những kẻ đó moi lên dùng roi quất vào thi thể con bé. Cho nên khi đó tôi rất phẫn nộ, toàn thân bắt đầu run lên, đầu óc cũng không thể suy nghĩ được nữa. Lúc tôi lấy lại tinh thần thì Cao Phi đã bị tôi đẩy ngã xuống dưới rồi."

Nghe tới đoạn này, Tiểu Lý bên phòng giám sát gấp gáp nói với tai nghe bluetooth: "Đội trưởng, anh hỏi xem hắn làm sao lên được sân thượng, vì sao camera giám sát không quay lại. Em đã kiểm tra rất nhiều lần rồi, trăm phần trăm xác định đoạn video đó không hề có dấu vết cắt nối biên tập."

Trang Chân liền xen miệng hỏi một câu.

Kỹ thuật viên âm thanh lắc đầu: "Chuyện báo thù này tôi đã lên kế hoạch ba năm, đương nhiên đã sớm có chuẩn bị. Lúc ở trên sân thượng tôi mang dép cao su, bao tay cùng bao trùm tóc, vì thế hiện trường không hề có dấu vết của tôi lưu lại. Năng lực làm việc của tôi rất tốt, còn là người phụ trách kiểm tra chỉnh sửa thiết bị của tòa nhà này, toàn bộ thiết bị giám sát ở đó là tôi mua, phần mềm là tôi cài, mã là tôi viết, tín hiệu là tôi kết nối, camera chính là ánh mắt của tôi, tất cả đều nằm trong sự khống chế của tôi. Trước đó tôi đã sao chép rất nhiều video Cao Phi đi thang máy lên sân thượng, phát hiện ngày đó hắn mặc bộ quần áo giống hệt với một đoạn video tôi từng sao chép, ngay cả giày với vớ cũng giống như đúc, tôi cảm thấy cơ hội đã tới. Tôi theo hắn lên sân thượng, giết chết hắn, sau đó trên đường đi thang máy xuống dưới dùng điện thoại thay thế video giám sát ngày hôm đó, vì thế các người chỉ nhìn thấy một mình hắn đi lên sân thượng, không hề có người khác. Tôi dùng kỹ thuật thay thế cao cấp nhất, có thể thay thế toàn bộ video được ghi lại trên mạng, đương nhiên sẽ không có dấu vết cắt nối. Cho dù là hacker hàng đầu thế giới cũng không thể tìm ra kẽ hở, huống chi tôi vốn chính là một trong những hacker hàng đầu. Tôi chỉ có bằng tốt nghiệp cấp ba, kỹ thuật hacker là tự học nên người bên cạnh không hề biết tôi có năng lực này, các người tự nhiên cũng không hoài nghi tôi."

Nói tới đây, cảm xúc của kỹ thuật viên âm thanh đã trở nên bình thản, thậm chí còn mỉm cười nhẹ nhõm: "Xử lý xong video giám sát, tôi làm bộ như lo lắng vọt vào thang máy, đi lên tầng cao nhất, giúp Tào Hiểu Huy tìm kiếm Cao Phi, video giám sát sau đó tiến hành ghi chép bình thường, nó trở thành chứng cứ vắng mặt của tôi, giúp tôi thoát khỏi sự điều tra của mọi người. Tôi nghĩ, giết một người cũng là giết, giết hai người, ba người, bốn người cũng là giết, không sao cả, nếu cảnh sát không thể cho tôi chính nghĩa, tôi sẽ tự mình ra tay."

Giọng nói của kỹ thuật viên âm thanh ngày càng bình thản, ngắn gọn rồi lại tỉ mỉ xác thực tự thuật lại ba vụ mưu sát còn lại. Vì thế, rất nhiều bí ẩn được hóa giải. Người này sở hữu kỹ thuật hacker hàng đầu, lại nghiên cứu kỹ thuật phản trinh sát, thông qua mạng interner điều tra đối tượng báo thù rõ mồn một, nắm giữ điểm yếu của bọn họ, muốn ra tay thật sự quá dễ dàng.

Sau khi nói rõ ràng bốn vụ án, kỹ thuật viên âm thanh thở dài một hơi, lắc đầu nói: "Tôi đã chuẩn bị sẵn toàn bộ kế hoạch nhưng điểm không ngờ nhất chính Phạn Già La, cậu ta suýt chút nữa đã làm tôi thất bại trong gang tấc!"

Ánh mắt Trang Chân trở nên sắc bén, lập tức hỏi: "Hai người có quan hệ như thế nào? Cậu ta có tham dự kế hoạch của cậu không?"

Tống Duệ vẫn luôn day mi tâm nháy mắt tràn đầy tinh thần, ngẩng đầu nhìn kỹ thuật viên âm thanh, mong chờ đáp án. Nếu nói vụ án này có điểm nghi ngờ nào mà anh nhìn không thấu mò không ra thì chính là sự xuất hiện của Phạn Già La.

[end 31]

[32] Linh Môi - Sự Tồn Tại Trái Với Lẽ Thường

****

Nhắc tới Phạn Già La, kỹ thuật viên âm thanh không khỏi lắc đầu cười khổ: "Tôi căn bản không biết cậu ta!"

Đây là một đám án nằm trong dự liệu nhưng lại làm người ta rất khó tin, chân mày Trang Chân nhíu lại chặt hơn, trầm giọng hỏi: "Vậy cậu ta làm sao biết được kế hoạch phạm tội của cậu?"

Kỹ thuật viên âm thanh hít một ngụm khói thuốc, trào phúng nói: "Trước đó tôi xem tin tức, hình như các người đã thẩm vấn cậu ta hai lần, đáp án của vấn đề này không phải do các người nói cho tôi biết à? Tôi và cậu ta chưa từng tiếp xúc, nếu cậu ta xâm nhập vào máy tính của tôi, rình xem tư liệu của tôi, không có khả năng tôi không phát hiện. Ngay cả chuyện mà cảnh sát mấy người không biết, tôi làm sao biết?"

Trang Chân liếc nhìn Tống Duệ, Tống Duệ gật đầu tỏ ý kỹ thuật viên âm thanh đang nói thật.

Lúc này Trang Chân cũng có chút đau đầu, thật sự muốn học theo Tống Duệ day day mi tâm của mình. Chỉ là anh sẽ không dễ dàng tin tưởng lời kỹ thuật viên âm thanh, đối với phán đoán của Tống Duệ cũng có chút hoài nghi, Phạn Già La cùng kỹ thuật viên âm thanh rốt cuộc có liên hệ trong cuộc sống hay không, cần phải đợi tổ chuyên án điều tra qua mới có thể xác định.

Kỹ thuật viên âm thanh tựa hồ rất hứng thú với đề tài này, không cần hai người hỏi đã nói tiếp: "Biết không, lúc nhìn thấy cậu ta đăng báo trước tử vong, lòng của tôi rối như tơ vò vậy. Tôi nghĩ, người này đã biết bí mật của mình, nếu muốn kế hoạch thuận lợi thì cứ dứt khoát giết chết cậu ta. Nhưng cầm quyển nhật ký của Nhị Nhị ngồi đơ ra một đêm, cuối cùng cũng không ra tay. Nhị Nhị ngây thơ hiền lành như vậy, cho dù là ma quỷ đẩy con bé xuống địa ngục cũng không thể nào nhuộm bẩn trái tim của con bé. Đến khi sắp chết con bé vẫn giữ được tình yêu với thế giới này, sao tôi có thể làm con bé thất vọng. Giết đám súc sinh này thì nên làm, còn người vô tội thì tôi sẽ không đụng tới."

Kỹ thuật viên âm thanh phun ra một vòng khói, đột nhiên xoay chuyển câu chuyện: "Cũng may cậu ta may mắn, không công bố toàn bộ kế hoạch của tôi lên mạng, bằng không cho dù không giết thì tôi cũng không để cậu ta sống yên."

Chân mày Trang Chân nhíu chặt, tâm tư phập phồng.

Tiểu Lý đứng trước mặt gương hai chiều hô nhỏ: "Đội phó, thật sự để Phạn Già La đoán trúng rồi, mấy lời hàm hàm hồ hồ kia thật sự đã giúp cậu ta tránh được một kiếp."

Lưu Thao lơ đễnh 'ừ' một tiếng, tâm tư nghĩ tới khoảnh khắc bị Phạn Già La dùng thần niệm hoàn toàn khống chế cùng hút lấy ngày đó. Người này thật sự có thể thông linh, cho nên cậu ta biết nên làm thế nào để né tránh nguy hiểm, cũng biết chân tướng bị che giấu phía sau những vụ án này, cũng biết làm sao lần theo điểm mấu chốt của hung thủ để xử lý chuyện này. Cậu ta không báo cảnh sát, không phải vì không thể mà là không muốn.

Tống Duệ không ngừng day day mi tâm, chỉ cảm thấy nghi vấn trong lòng không chỉ không được kỹ thuật viên âm thanh cởi bỏ, ngược lại lại càng lớn hơn.

Kỹ thuật viên âm thanh không hề biết lời nói của mình tạo thành quấy nhiễu lớn thế nào đối với thành viên tổ chuyên án. Hắn cười nhạt vài tiếng rồi nói tiếp: "Lúc nhìn thấy báo trước tử vong, điều tôi sợ nhất không phải bị bắt mà là đám người đó sẽ tự ra đầu thú. Em gái tôi tự sát, cho dù điều tra rõ chuyện năm đó thì bọn họ cao lắm cũng chỉ ở tù vài năm mà thôi, nếu như dùng tiền kéo quan hệ, mời luật sư giỏi, nói không chừng ngay cả nhà tù cũng không cần ngồi, dù sao cũng đã qua nhiều năm như vậy, rất nhiều chứng cứ đã bị hủy, giam lỏng ở quốc gia chúng ta cũng không bị ghép vào tội nặng. Khi đó tôi lo lắng tới ăn ngủ không yên, nhưng lũ chúng nó căn bản không nghĩ tới chuyện tự thú, vẫn ung dung tự tại ở bên ngoài."

Nói tới đây, tiếng cười của kỹ thuật viên âm thanh lại càng sáng khoái hơn: "Biết không? Trước đây điều tôi căm hận nhất là chúng nó không biết hối cải, nhưng bây giờ tôi phải cảm ơn chúng nó. Lũ chúng nó không đi tự thú thì kế hoạch của tôi mới dễ dàng thực hiện được. Chúng nó không phải

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat