[34.35.36] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[34] Linh Môi - Tình Thế Không Thể Khống Chế

****

Cục cảnh sát có quy định, cảnh viên không được ngầm điều tra vụ án, nếu phát hiện sẽ bị khai trừ. Mà Dương Thắng Phi chỉ mới nhận chức không bao lâu, không có tiền để dành, trong nhà còn một người mẹ già yếu đuối cần chăm sóc, tiền thuốc men hằng tháng đã là một khoảng chi lớn. Nếu Dương Thắng Phi bị mất việc thì cuộc sống của bọn họ thật sự rất khốn đốn.

Trang Chân sẽ không trơ mắt nhìn đội viên của mình chui vào ngõ cụt, huống chi tình huống này cũng chưa phải bết bát nhất, tệ hơn nữa chính là--- trong quá trình điều tra vụ án, nếu vì tâm tình quá kích động mà phạm sai lầm, hoặc là bị kẻ hiềm nghi hung ác kia giết người diệt khẩu thì mới đúng là không có cách nào cứu vãn.

"Kéo người về ngay cho tôi, mau lên!" Trang Chân dứt khoát ra lệnh.

Người đội một cũng nghĩ tới tình huống đó, lập tức đuổi theo.

Tống Duệ gỡ mắt kính xuống, thở dài: "Chờ cậu ta trở lại, anh tốt nhất nên khuyên bảo một phen đi, đừng có kích động như vậy, bằng không kết cục của Tiếu Kim chính là vết xe đổ của cậu ta. Cần tôi giúp làm báo cáo kết án không?"

"Vậy thì tốt quá, anh giúp tôi viết phần của Phạn Già La đi." Trang Chân vội vàng đẩy tài liệu qua.

Tống Duệ: ...

Hai người dùng tới mấy tiếng đồng hồ mới viết xong, phần khó nhất chính là phần dính tới Phạn Già La, nghĩ tới nghĩ lui, tình tiết không thể nào tưởng tượng được, lời thoại hoang đường quái dị, tất cả đều bị xóa đi, đổi thành tám chữ 'đã kiểm tra rõ, không có hiềm nghi'.

Nhìn phần báo cáo, cục trưởng phân cục lắc đầu thở dài: "Thế giới rộng lớn, việc lạ gì cũng có!"

Mộc đỏ đóng xuống, vụ án kết thúc.

Ban đêm, đội viên đội một cuối cùng cũng lôi Dương Thắng Phi trở lại, rất nhiều người vây quanh tận tình khuyên can, nhỏ nhẹ an ủi, mà Liêu Phương ngày thường nhiệt tình nhất hăng hái nhất lúc này đang ngồi ở một bên, dùng khăn giấy lau khóe mắt đỏ bừng, không nói lời nào. Trước mặt cô là một sấp tài liệu về vụ án cô bé bị xâm hại lúc sáng.

"Yêu cầu xin đình chỉ công tác của cậu, tôi sẽ không duyệt." Trang Chân lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của Dương Thắng Phi.

"Đội trưởng, em cầu xin anh!" Dương Thắng Phi đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra bi thương.

Liêu Phương dùng sức khép tập hồ sơ lại, ông nói gà bà nói vịt nói: "Đội trưởng, tại sao anh lại muốn làm cảnh sát? Anh làm công việc mệt mỏi tới chết đi sống lại này có ý nghĩa không?"

Lời này vừa nói ra, mọi người đều trầm mặc.

Trang Chân còn đang đắn đo nên trả lời thế nào thì Liêu Phương đã nói tiếp: "Hiện giờ em rốt cuộc cũng hiểu được cách làm của Phạn Già La. Nếu em là cậu ta, em cũng không báo cảnh sát, bởi vì có báo cũng không có tác dụng, kẻ xấu không nhận được trừng trị, người tốt cũng không vì vậy mà khởi tử hồi sinh..."

Trang Chân nghiêm khắc cắt lời Liêu Phương: "Sao em lại cảm thấy công việc của chúng ta không có ý nghĩa? Hằng năm đội ma túy chúng ta triệt được bao nhiêu hang ổ buôn bán thuốc phiện, giải cứu bao nhiêu gia đình, em có nghĩ tới không? Đội hình sự phá được bao nhiêu vụ án, minh oan cho bao nhiêu người chịu oan, em có nghĩ tới không? Chúng ta là tuyến đầu bảo vệ chính nghĩa và pháp luật, nếu không có chúng ta, chính nghĩa không chỉ tới muộn nữa, mà là vĩnh viễn biến mất! Khi em mệt mỏi tới sắp ngã quỵ, về tới nhà, nhìn thấy cha mẹ mình vẫn được sống an bình, vẫn vui vẻ mỉm cười, em có cảm thấy cơn mệt mỏi tan biến như chưa hề tồn tại không?"

Liêu Phương không hề do dự gật đầu: "Đương nhiên là có!"

Trang Chân dịu giọng lại, chầm chậm nói: "Vậy em thay đổi góc độ suy nghĩ đi--- bọn họ có thể bình an, vui vẻ như vậy cũng vì có em, có tôi, có các chiến sĩ công an, cảnh sát đang chiến đấu ở tuyến đầu, em có còn cảm thấy công việc của chúng ta không có ý nghĩa nữa không? Một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày, trung bình mỗi ngày đều có một sĩ quan cảnh sát vì chống ma túy mà hi sinh vì nhiệm vụ, em đi hỏi xem bọn họ có từng hối hận hay không? Nhìn những chiến sĩ an nghỉ dưới nấm mồ, em đi hỏi xem đồng nghiệp của họ có từng lùi bước hay không? Nếu đã mặc bộ quân phục này trên người, chúng ta nhất định phải gánh vác nhiệm vụ gìn giữ pháp luật, công bằng và chính nghĩa. Vì nhân dân mà gánh vác chính là quang vinh của chúng ta, em đã hiểu chưa?"

Liêu Phương sững sờ thật lâu rồi mới gật đầu, giọng nói khàn khàn: "Đội trưởng, em đã hiểu rồi. Vừa nãy em đã quá kích động, em xin lỗi."

"Em chỉ mới gia nhập không lâu, vẫn chưa trải qua nhiều chuyện, thỉnh thoảng nghĩ vẩn vơ một chút cũng không đáng trách. Lúc em gia nhập vào đội cảnh sát, em đã từng đọc lời thề, em đã quên chúng rồi à?" Trang Chân chuyển ánh mắt từ Liêu Phương sang biểu tình không cam lòng của Dương Thắng Phi.

Hai người hồi tưởng lại, lập tức lộ ra biểu tình xấu hổ.

Trung với tổ quốc, trung với nhân dân, trung với pháp luật; phục tùng mệnh lệnh, nghe theo chỉ huy; giữ nghiêm kỹ luật, giữ kín bí mật; công bằng chấp pháp, trong sạch liêm khiết; làm hết phận sự, không sợ hi sinh... Bọn họ không làm được điều nào, lại còn sinh ra cảm giác hoài nghi với nghề nghiệp của mình...

Hai người vội vàng đứng dậy, cùng cúi thấp đầu nói xin lỗi: "Đội trưởng, bọn em đã sai rồi, bọn em không nên dao động niềm tin của mình!" Đúng vậy, nếu không có cảnh sát, những người bị hại phải cầu cứu ai? Những người uổng mạng phải nhờ ai giải oan? Nếu Tiếu Nhị dám dũng cảm lên tiếng nhờ cảnh sát giúp đỡ thì bi kịch đã có thể tránh được.

Thấy vẻ mặt hai người thành khẩn, giọng nói cũng chân thành tha thiết, Trang Chân thực vui mừng vỗ vỗ vai hai người, khẳng định nói: "Hai đứa phải tin tưởng pháp luật, cũng phải tin vào sự lựa chọn của mình. Tiểu Phi, tôi sẽ gửi đơn tới cục cảnh sát Mạc Bắc, một lần nữa tiến hành điều tra vụ án của chị gái cậu. Cậu không được tự ý hành động, đó là quy định. Đội chúng ta sẽ giúp cậu, chân tướng rồi sẽ phơi bày, hung thủ sẽ phải đền tội. Giống như cậu đã vô số lần kiên định nói với người nhà bị hại, hiện giờ tôi cũng muốn nói với cậu--- cậu phải tin tưởng năng lực xử lý vụ án của chúng ta."

Dương Thắng Phi đỏ vành mắt, nước mắt ầng ật, nặng nề gật đầu.

Việc này kết thúc, Trang Chân giống như trút được gánh nặng nói: "Vụ án của Tiếu Kim đã kết thúc, hôm nay các cậu có thể về nhà nghỉ sớm."

Mọi người cũng không vì thế mà hoan hô, chỉ trầm mặc giải tán.

Trang Chân cản Tiểu Lý lại, căn dặn: "Nhóc thì ở lại tăng ca một chút, công bố tình tiết vụ án lên mạng, cho công chúng một câu trả lời."

Tiểu Lý gật đầu, suy nghĩ một chút lại hỏi: "Có rất nhiều người nói Phạn Già La là hung thủ, chúng ta có cần làm sáng tỏ giúp cậu ta không?"

Liêu Phương cầm túi xách đang định tan tầm vội vàng nhìn qua, vẻ mặt có chút khẩn trương.

Trang Chân liếc nhìn cô bé một chút, vuốt cằm: "Làm sáng tỏ giúp cậu ta đi, tôi đã nói rồi, chúng ta làm cảnh sát thì sẽ không bỏ qua cho kẻ xấu, cũng sẽ không oan uổng người tốt."

Tiểu Lý nhếch môi, dứt khoát nói: "Rõ, em lập tức viết bảng thông báo."

"Nói người bên bộ truyền thông hỗ trợ, viết xong đừng quên gửi qua cho cục trưởng xem." Trang Chân không yên lòng căn dặn.

Tiểu Lý không ngừng đáp ứng, Liêu Phương thì thầm thở phào.

Mọi người kéo lê thân thể mệt mỏi rời khỏi cục cảnh sát.

---

Đêm đó, phân cục cảnh sát đã công bố thông báo kết án, thuận tiện giải thích giúp Phạn Già La, tất cả chứng cứ đều chứng tỏ cậu ta không liên quan tới tình tiết vụ án. Nhưng dân mạng căn bản không chịu tiếp thu lời giải thích này, bởi vì bọn họ sớm đã nhận định Phạn Già La là hung thủ. Bọn họ chỉ tin cái mà mình muốn tin, chứ không phải 'chân tướng sự thật' cùng 'chứng cớ xác thật'.

Trên mạng nhất thời tranh cãi ầm ĩ, có người nghi ngờ cục cảnh sát đã bị Phạn Già La mua chuộc, có người nghi ngờ Phạn Già La tìm người chịu tội thay, còn có người dứt khoát gọi điện trách cứ, nói là muốn tố cáo lãnh đạo phân cục tham ô hối lộ, làm việc riêng trái pháp luật.

Người giữ được lý trí rất ít, hơn nữa căn bản là không quyền lên tiếng. Một khi họ cố gắng nói giúp cho Phạn Già La thì lập tức có dân xịt nhảy vào gây sự: [Mày giỏi thì bảo nó giải thích xem báo trước tử vong với bức họa tử vong là chuyện gì? Nó biết Cao Nhất Trạch sẽ chết, sao có thể không liên quan tới tình tiết vụ án? Cảnh sát xem dân chúng chúng ta là lũ ngu hay sao?]

Đương nhiên cũng có rất nhiều người bới móc thân phận của Tiếu Kim, cố gắng tìm ra chứng cứ mà cục cảnh sát đã định tội, chỉ tiếc thông báo của cảnh sát không nói rõ, bọn họ không thể nào tra được.

Lúc dư luận hiện giờ đang nghiêng về phía chỉ trích cảnh sát làm việc trái pháp luật, kẻ có tiền một tay che trời, Phạn Già La thức tỉnh. Đôi mắt đen láy của cậu ẩn ẩn lưu chuyển, tựa hồ có vì sao đang lóe sáng rồi lại tan ra thành một làn sương mù. Cậu bước ra khỏi bồn tắm, thân thể xích lõa đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn dãy núi ở phía xa. Ánh đèn màu da cam bên ngoài chiếu vào giống như phủ một tầng ánh kim lên làn da trắng nõn ngọc ngà, chỉ ngủ vài ngày mà thân thể cậu đã nở nang hơn cũng càng mềm dẻo hơn, thậm chí còn cao hơn vài cm.

Có thật nhiều vì sao sáng lóng lánh trong mắt cậu, cũng có càng nhiều vì sao biến mất. Thế giới trong mắt cậu hoàn toàn khác biệt với thế giới mà người bên ngoài nhìn thấy, núi không phải núi, sông không phải sông, mà người, có lẽ cũng không phải là người.

Nhưng vào lúc này, chiếc điện thoại di động đang sạc pin không ngừng tinh tinh rung động. Cậu cầm lên xem một chút, khóe miệng không khỏi treo nụ cười trào phúng, cậu mở webo, chỉnh chữ ký của mình thành nhà ngoại cảm Phạn Già La, sau đó bắt đầu thưởng thức những lời nhắn tràn đầy ác ý.

Rất nhanh đã có người phát hiện động tác của cậu, còn thông báo cho mọi người biết. Nhà ngoại cảm? Có ý gì? Gián tiếp tẩy trắng hả?

[Có phải Phạn Già La muốn ám chỉ với chúng ta là hắn thật sự không liên quan tới chuyện Cao Nhất Trạch bị ngộ hại không? Báo trước tử vong cùng bức họa tử vong là hình ảnh hắn thấy được khi ngoại cảm?] Có người suy đoán.

[Ngoại cảm cái rắm! Ngoại trừ Cao Nhất Trạch, những lời báo trước tử vong khác có ứng nghiệm không? Rõ ràng là nó muốn lòe thiên hạ! Cao Nhất Trạch nhất định là do nó giết, sau đó nó lại đứng ra hô gió gọi mưa, mục đích là vì muốn nổi tiếng! Nó điên rồi, ngay cả ý thức pháp luật cùng giới hạn đạo đức cơ bản nhất nó cũng không có, nó thật sự điên rồi!]

[Cục cảnh sát bao che nó! Tôi đã tố cáo lên Ủy Ban Kiểm Tra Kỷ Luật rồi! Nhất định phải tra xét đám người này đàng hoàn!]

[Công lý ở đâu? Pháp luật ở đâu? Chính nghĩa ở đâu? Thế giới này còn hi vọng sao?]

[Chứng cứ đầy đủ như vậy, tôi cũng không biết Phạn Già La làm sao dám nói mình ngoại cảm? Lý do cũng quá vô lý đi? Này rõ ràng là giẫm IQ của chúng ta xuống dưới đất mà!]

[Cho dù bị gia tộc từ bỏ nhưng tốt xấu gì Phạn Già La cũng họ Phạn, Phạn gia sẽ không mặc kệ. Giai cấp đặc quyền muốn vớt một người còn không phải quá dễ dàng sao? Ngay cả một lý do vừa mắt cũng lười cung cấp cho công chúng, thực quá ngạo mạn!]

[Tôi đã sớm biết kết quả sẽ như vậy rồi! Chính nghĩa cùng công lý chỉ nằm trong tay giai cấp đặc quyền chứ không phải dân chúng! Mấy người tỉnh lại đi! Mấy người chỉ là lũ dê bò chờ bị xâu xé mà thôi!]

[Tao con mẹ nó tức tới mức không nuốt cơm nổi! Loại cặn bã như Phạn Già La sao vẫn còn sống chứ? Nó nên chết đi cho đẹp trời!]

[Tao cũng muốn bóp chết nó!]

Hướng dư luận ngày càng kịch liệt, công chúng đã không còn kêu gọi muốn Phạn Già La cút khỏi giới giải trí nữa mà chuyển sang hi vọng cậu vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời này.

Tốc độ cùng phạm vi lan truyền ác ý nhanh và rộng tới đáng sợ, ác ý của mấy triệu người tựa hồ tạo thành một dòng nước lũ có thể san núi lấp biển, cuốn trôi toàn bộ mạng internet, cũng quấy nhiễu sức phán đoán của phần lớn dân chúng. Mặc dù hung thủ đã đền tội nhưng Phạn Già La vẫn không thể tẩy sạch tội danh trên người, bởi vì thứ đang thẩm tra và phán quyết cậu không phải là pháp luật mà là công chúng, phán quyết này thường nghiêng theo hướng cực đoan, thậm chí đã bỏ xa chân tướng.

Tiểu Lý đang cố gắng khống chế hướng phát triển dư luận trên mạng gấp tới túa mồ hôi lạnh.

Vì giảm bớt ảnh hưởng trái chiều, cục cảnh sát vẫn chưa công bố đây thật ra là một vụ án liên hoàn, vì thế công chúng vẫn cho rằng người bị hại chỉ có một mình Cao Nhất Trạch, mà Phạn Già La chính là người có động cơ giết người mạnh nhất, hành vi cũng đáng nghi nhất, vì vậy hiển nhiên bị nhận định là hung thủ.

Thông báo là Tiểu Lý viết, vốn là muốn giúp Phạn Già La, không ngờ cuối cùng lại biến thành hại, lại còn cháy lan sang cả phân cục. Hiện giờ phân giờ bị tố cáo, điện thoại không ngừng réo vang, tất cả đều là dân chúng phẫn nộ gọi tới mắng chửi, căn bản không để bọn họ có cơ hội giải thích.

Tiểu Lý vội vàng gọi điện cho cục trưởng, cục phó cùng đội trưởng, hỏi ý xử lý.

Cục trưởng tức tới chửi ầm lên: "Đệt mợ nó! Vừa nãy ông mới nhận được điện thoại của ủy viên kỷ luật, nói là sẽ phái tổ chuyên án tới điều tra chúng ta! Chứng cứ vụ án này rất rõ ràng, có cái quái gì mà tra? Còn gây sự nữa thì ông công bố hết tình tiết vụ án luôn bây giờ, éo thèm quản nó có ảnh hưởng lớn hay không! Chúng ta mệt mỏi phá án, dựa vào cái gì phải đội cái nồi đen này chứ?"

Tiểu Lý cố gắng khuyên can: "Cục trưởng, ngài bình tĩnh một chút đi ạ, tính chất vụ án này quá ác liệt, nếu chúng ta tự ý công bố thì cấp trên nhất định không đồng ý, cả cục chúng ta sẽ bị nắm đầu đi kiểm kiểm! Em vẫn còn muốn tiền thưởng tháng này sếp ơi!"

Cục trưởng cũng chỉ nói lẫy phát tiết cơn giận mà thôi, căn bản không dám công bố. Ông bảo Tiểu Lý xóa bỏ những lời bình quá ác ý, cố hết sức khống chế dư luận, đừng làm hành động gì dư thừa.

Tiểu Lý vâng vâng dạ dạ không ngừng, đang chuẩn bị xử lý thì đột nhiên sửng sốt, đầu ngón tay đặt trên con chuột thật lâu vẫn không click. Chỉ thấy một tiêu đề có nội dung cực kỳ làm người ta chú ý kèm theo chữ Bạo đỏ thẫm đang nhanh chóng leo lên bảng top hot weibo--- [Chân tướng cái chết của Cao Nhất Trạch, có video, có ghi âm, Thật 100%!]

Từ số lượng lượt click thì weibo này không phải muốn câu view mà tạo tin giật gân bịa đặt, tình huống tựa hồ đã mất khống chế...

[end 34]

[35] Linh Môi - Kẻ Tung Tăng Trong Tội Ác

****

Sau khi cục cảnh sát ra thông báo kết án, trên mạng bắt đầu dâng lên làn sóng thảo phạt Phạn Già La. Thấy cậu sửa lại chữ ký weibo, những lời nguyền rủa chửi mắng độc ác biến thành châm chọc sâu cay.

[Nhà ngoại cảm Phạn Già La? Ha ha ha ha, hình tượng mới lập của Phạn Già La đây hả? Hình tượng quý công tử không theo được nữa liền đổi thành thần côn à?]

[Không thể không nói, Phạn Già La đúng là biết làm bộ làm tịch thật! Hắn là người đầu tiên chọn hình tượng thần côn trong giới giải trí, lại còn cọ nhiệt độ từ cái chết của Cao Nhất Trạch, đúng là không biết giới hạn là gì!]

[Không xàm thế thì sao lại bị Phạn gia xóa tên chứ? Tên này đúng là điên rồi! Ngoại cảm, tiên đoán tử vong, vở kịch tự biên tự diễn này còn đặc sắc hơn cả phim điện ảnh Hollywood! Vừa nãy cha mẹ Cao Nhất Trạch cũng đăng weibo, nói là không hài lòng với kết quả điều tra, đang nhận phỏng vấn, công khai lên án hành vi không chịu trách nhiệm của cục cảnh sát. Vụ án tuy đã kết thúc nhưng tôi thấy bọn họ vẫn quyết tâm xé rách mặt nạt Phạn Già La.]

Người người nối đuôi nhau tiến vào weibo của cha mẹ Cao Nhất Trạch, bọn họ quả nhiên đang tiếp nhận phỏng vấn, còn nhìn vào ống kính kêu gào: "Chúng tôi không tin kết quả này! Mọi người đều biết hung thủ là ai, vì sao cảnh sát đã bắt người hai lần lại thả ra? Mạng con trai tôi không bằng mạng của một người có dòng tộc sao? Chúng tôi nhất định phải đòi công đạo! Kỹ thuật viên âm thanh mà cảnh sát đã bắt chỉ là người có quan hệ công việc rất bình thường với Nhất Trạch, bình thường không có lui tới, càng miễn bàn tới chuyện kết thù. Không thù không oán, tại sao hắn lại muốn giết con trai tôi? Lý do mà cảnh sát đưa ra thật sự rất khó làm chúng tôi tin tưởng, chúng tôi mới là người hiểu Nhất Trạch nhất, từ nhỏ đã học tập rất giỏi..."

Ba Cao Mẹ Cao bắt đầu kể lể con trai mình ưu tú thế nào. Bọn họ không thể nào tin tưởng Cao Nhất Trạch bị sát hại vì một vụ án bạo lực hiếp dâm, hơn nữa vụ án này còn ở khoảng thời gian cấp ba. Sao có thể chứ? Lúc học cấp ba, ngay cả bạn gái Cao Nhất Trạch còn không kết giao, nó làm sao có thể làm ra chuyện như vậy!

Ba Cao Mẹ Cao trước sau như một tin tưởng Tiếu Kim là người chịu tội thay cho Phạn Già La mà cục cảnh sát tìm ra. Bọn họ né tránh nguyên nhân dẫn tới cái chết của con trai mình, cố ý dẫn dắt hướng dư luận của mọi người sang suy nghĩ cảnh sát làm trái pháp luật. Người bị ngộ nhận ngày càng nhiều, bình luận bên dưới đều là chống đỡ hai người.

Không nói tới Phạn Già La có cảm tưởng gì khi nhìn thấy đoạn phỏng vấn này, Tiểu Lý phụ trách giám sát khống chế hướng phát triển của dư luận suýt chút nữa đã bị hành vi vô sỉ của Ba Cao Mẹ Cao chọc cho tức chết. Cuối cùng cậu cũng hiểu được vì sao Cao Nhất Trạch lại biến thành một tên mặt người dạ thú như vậy, có cha mẹ không phân rõ trắng đen như vậy, hắn không đi lệch hướng mới là lạ!

Tiểu Lý căm phẫn chộp lấy con chuột, chuẩn bị xóa bỏ một vài ngôn luận quá khích, lúc này lại phát hiện một tin tức có chữ Bạo đỏ thẫm bắt mắt xuất hiện.

Chân tướng cái chết của Cao Nhất Trạch? Còn người nào hiểu rõ chân tướng vụ án Cao Nhất Trạch hơn thành viên tổ chuyên án? Lẽ nào tình tiết vụ án bị nhà truyền thông bất lương nào đó công bố? Trong cục cảnh sát có gián điệp? Tiểu Lý vừa suy nghĩ miên man vừa mở weibo, lập tức phát hiện bản tin này có chứa virus, chỉ cần mở ra sẽ tự động share ra, gần như trong nháy mắt truyền khắp mạng internet.

Tiểu Lý còn chưa kịp xử lý virus thì tâm trí đã bị nội dung weibo hút lấy.

Vài đoạn video cùng một loạt tấm hình xuất hiện trên màn hình, không cần click đã tự phát, trong video đầu tiên xuất hiện bóng dáng Cao Nhất Trạch, hắn đang đứng bên lan can sân thượng hút thuốc, nửa gương mặt bị tấm biển quảng cáo gần đó chiếu sáng nên có thể nhìn thấy rất rõ, vẻ mặt trụy lạc cùng ánh mắt chán chường đó chưa từng xuất hiện trước mặt khán giả.

Công ty đại diện đã xây dựng hình tượng thanh niên tốt chính trực tỏa sáng cho Cao Nhất Trạch, vì thế hình tượng của hắn ở bên ngoài vẫn luôn là cởi mở, nhiệt tình, ngay thẳng, sinh hoạt vừa đơn giản lại chất phác, quần áo thời cấp ba vẫn còn giữ lại mặc đến giờ, cũng không tới vũ trường, uống rượu, hút thuốc, cuộc sống quy luật hệt như một cán bộ kỳ cựu. Lối sống của hắn rất được nhóm thanh thiếu niên, thậm chí là bậc phụ huynh có hảo cảm.

Nhưng trong đoạn video này Cao Nhất Trạch giống như một chiếc túi da bị khoét rỗng rồi nhét vào vô số điều tà ác, mặc dù vẫn là gương mặt tuấn mỹ đó nhưng lại làm người ta cảm thấy không hề thoải mái. Màn hình có chút rung lắc, khoảng cách rút lại gần hơn, có tiếng bước chân, Cao Nhất Trạch ngẩng đầu nhìn về phía người đang quay hình, khóe miệng nhếch lên, mỉm cười nhưng không hề có cảm giác thân thiện.

Nếu đoạn video này xuất hiện trước khi hắn chết, nói không chừng Cao Nhất Trạch sẽ hút thêm được rất nhiền fan, bởi vì hình ảnh hoàn toàn lật ngược hình tượng tích cực này lại có được cảm giác tà ác khó có thể diễn tả bằng lời.

"Anh cũng lên hút thuốc à?" Cao Nhất Trạch ngậm điếu thuốc, khói từ kẽ răng phun ra làm gương mặt hắn trở nên mơ hồ.

Người quay hình hỏi một câu không hề liên quan: "Mày biết Tiếu Nhị không?"

"Ai?" Khói tản đi, lộ ra gương mặt thờ ơ của Cao Nhất Trạch.

"Tiếu Nhị." Người quay hình lặp lại.

Cao Nhất Trạch cà phất cà phơ búng tàn thuốc, nói: "Không biết." Nói xong, ánh mắt hắn dần dần trở nên sắc bén, lạnh nhạt: "Nếu tao nhớ không nhầm thì mày hình như gọi là Tiếu Kim? Mày với Tiếu Nhị có quan hệ thế nào?"

"Không phải mày nói mày không biết Tiếu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat