[37.38.39] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[37] Linh Môi - Bùng Nổ

****

Tất cả thành viên của tổ chuyên án đều ở cục cảnh sát, nghe thấy âm thanh vang dội của Trang Chân thì lập tức ngẩng đầu nhìn qua.

Liêu Phương khẩn trương hỏi: "Đội trưởng, làm sao vậy?"

Trang Chân mở weibo Phạn Già La, nhìn chằm chằm ba chữ đơn giản nhưng lại làm người ta hoảng hồn kia, lắc đầu nói: "Tiếu Kim có khả năng đã xảy ra chuyện."

Liêu Phương đi tới bên cạnh, rướn cổ nhìn di động của anh, sắc mặt nhất thời trắng bệch. Những người khác cũng xúm lại xem tình huống, sau đó một lần nữa bị 'ba chữ weibo' của Phạn Già La làm cho kinh sợ.

"Người thứ năm có phải nói tới Nguyễn Diệp không?" Liêu Phương căn bản không có chút hoài nghi nào với tin tức này.

"Vừa nãy tôi đã gọi điện cho bên bệnh viện rồi, Nguyễn Diệp vẫn ổn, được người của chúng ta bảo vệ." Trang Chân còn chưa dứt lời, điện thoại đã đổ chuông, sở trưởng trại tạm giam run rẩy nói: "Trang đội, anh dẫn người tới một chuyến đi, Tiếu Kim đã chết rồi."

Tâm tình căng thẳng của Trang Chân rốt cuộc cũng vỡ vụn, trầm mặc bốn năm giây mới đáp lời.

"Tiếu Kim đã chết, gọi người bên pháp chứng đi, chúng ta tới sở tạm giam." Anh mặc áo khoác, sau đó vội vàng ra bãi đậu xe.

Nửa tiếng sau, tất cả thành viên đội chuyên án đã đứng bên ngoài phòng giam giữ Tiếu Kim, vẻ mặt nghiêm nghị. Liêu Phương bụm miệng quay đầu đi, không dám nhìn.

"Trang đội, là tự sát." Nhân viên pháp y cẩn thận kiểm tra thi thể, giọng nói có vài phần bi thương: "Cậu ta một lòng muốn chết. Người bình thường ngay cả cầm dao cắt cổ tay mình cũng không dám, cùng lắm chỉ rạch vài đường tổn thương không sâu, nhưng anh nhìn đi." Pháp y chỉ cổ tay be bét máu thịt của Tiếu Kim: "Cậu ta dùng răng để cắn đứt hai động mạch của mình, da thịt cũng bị cắn rách một mảng lớn, giống như không hề thấy đau vậy. Cậu ta còn dùng mền quấy lấy vết thương để quản giáo không phát hiện, tránh khả năng được cứu. Mền bông có tính hút nước rất mạnh, nó sẽ gia tăng tốc độ máu chảy, từ khi động mạch bị cắn tới khi chết, thời gian cũng chỉ vài chục phút mà thôi."

Trang Chân nhìn chằm chằm thi thể thật lâu mới lên tiếng: "Hiện trường giao lại cho mọi người, tôi đi kiểm tra camera giám sát."

"Ừm." Pháp y gật đầu đồng ý, do dự một chốc mới than thở nói: "Cậu ta thật sự quá đáng tiếc."

"Không có gì đáng tiếc, nếu lên tòa án thì trăm phần trăm sẽ bị phán tử hình." Giọng của Trang Chân rất lạnh, con ngươi lại lóe lên tia sáng không đành lòng.

Tổ chuyên án bắt đầu kiểm tra quản giáo khu trại giam cùng nhóm tù nhân ở xung quanh, không phát hiện điều gì khả nghi, camera giám sát cũng chứng minh Tiếu Kim thật sự tự sát, lúc phát sinh vụ án không có người nào tới gần phòng giam của hắn.

Thành viên tổ chuyên án bận rộn làm chuyện của mình nhưng người nào cũng thực trầm mặc.

Liêu Phương ghi chép xong toàn bộ khẩu cung thì đi tới một góc tối không người, bấm một số điện thoại đã lưu từ lâu nhưng vẫn không dám gọi, giọng nam ôn hòa truyền ra, giống như dòng nước suốt mát lành thấm vào ruột gan, nhưng cũng làm cô đỏ cả vành mắt.

"Phạn Già La, Tiếu Kim chết rồi." Chỉ một câu mà thôi, nhưng Liêu Phương đã không ngăn được nghẹn ngào.

"Ò." Phạn Già La ngắn gọn đáp, mà tiếng này lại không hề có chút ý nghĩa nào.

"Cậu đã biết Tiếu Kim sẽ chết, tại sao lại không nói sớm một chút?" Liêu Phương thật sự không nghĩ ra vì sao trái tim Phạn Già La lại cứng rắn đến như vậy, giống như sẽ không rung động vì bất cứ ai.

"Nói thì sẽ thế nào?" Phạn Già La thật dịu dàng hỏi ngược lại.

"Nói thì có thể cứu được hắn!" Âm thanh của Liêu Phương mang theo vài phần phẫn nộ.

"Tôi không phải Thần, tôi không cứu được hắn." Âm thanh của Phạn Già La giống như từ thứ nguyên khác truyền tới, nghe hư ảo như không có thật: "Hắn đã cắn đứt động mạch của mình đúng không? Ý chí muốn chết mãnh liệt như vậy, ai có thể ngăn cản? Cô có thể tháo khớp hàm của hắn, đánh rụng hết răng của hắn sao? Bằng không, một ngày nào đó hắn cũng sẽ chọn lựa như vậy. Mỗi người sống trên đời đều sẽ kết nhân quả, nhận nghiệp báo, vận mệnh của họ nằm trong tay của chính họ chứ không phải Thần."

Liêu Phương không có cách nào phản bác lời đối phương. Hoàn toàn chính xác, Tiếu Kim đã lựa chọn phương thức tử vong bi thảm nhất, chính bản thân hắn cũng không muốn cứu mình thì ai có thể ngăn cản hắn đây? Về phần Phạn Già La làm sao biết được hắn sẽ chết, Liêu Phương đã không còn muốn hỏi. Là nhà ngoại cảm, có lẽ cái gì cậu ta cũng biết.

Phạn Già La nói tiếp: "Hắn đã làm gì người khác, cuối cùng cũng sẽ ứng nghiệm trên người hắn. Tất cả rồi sẽ trở về cát bụi, đó không phải chỉ là một câu Phật kệ mà thôi."

Liêu Phương chìm vào trầm mặc, chỉ có một tiếng nghẹn ngào đáp lại người bên kia đầu dây.

Phạn Già La khẽ thở dài, sau đó kết thúc cuộc nói chuyện.

Cùng lúc đó, Trang Chân cũng tìm một chỗ an tĩnh gọi điện thoại cho Tống Duệ: "Tiếu Kim tự sát, anh không đoán được à?" Trong đầu anh cứ nghĩ tới những lời Tống Duệ đã nói với Tiếu Kim ngày đó. Anh ta nói cho Tiếu Kim biết Nguyễn Diệp đã điên rồi, cũng ngay lúc đó, Tiếu Kim vốn tràn đầy không cam lòng đã được giải thoát hoàn toàn, bình thường trở lại, còn bật cười sang sảng nghênh ngang rời đi.

Từ những vụ án cũ thì Tống Duệ hiểu rất rõ tâm lý của người hiềm nghi và tội phạm, có thể nói là liệu sự như Thần. Là một chuyên gia tâm lý học, không có chuyện anh không biết lời nói mình sẽ tạo thành ảnh hưởng gì với Tiếu Kim. Nói cách khác, Tống Duệ đã buông tay mặc cho sự tình phát triển, thờ ơ lạnh nhạt để Tiếu Kim đi vào đường cùng.

Đó là Tống tiến sĩ tao nhã, thiện lương, kiến thức uyên bác mà Trang Chân biết sao?

Tâm tình của Trang Chân thực không bình tĩnh, anh không thể tiếp thu được cách làm của bạn tốt. Cũng vào giờ phút này anh mới hiểu được--- đánh giá của Phạn Già La về bạn tốt cũng không hẳn là hoàn toàn nói bậy, chính xác hơn là đã nhìn thấu suốt.

Tống Duệ giữ im lặng. Anh biết Trang Chân không phải kẻ ngu, sau khi sự tình phát sinh chắc chắn sẽ liên tưởng tới anh. Ngày đó anh quả thực đã bị kích động, kỳ thật anh cũng không hiểu được vì sao mình lại khác thường như vậy, vậy mà lại làm ra một chuyện thật dư thừa. Nhưng làm cũng đã làm rồi, anh sẽ không hối hận.

"Xin lỗi." Anh gỡ mắt kính, chầm chậm nói: "Tôi nghĩ, đối với Tiếu Kim thì đầu sỏ làm hại Tiếu Nhị phải chết không phải Nguyễn Diệp, mà là chính bản thân hắn. Hắn không cần công chúng xét xử, hắn sớm đã tự xét xử chính mình rồi. Ngày hôm nay sớm muộn gì cũng sẽ tới, không ai trong chúng ta có thể ngăn cản nó."

Trang Chân nghe tới cắn răng, châm chọc nói: "Không ai có thể thay thế pháp luật, chỉ có tòa án mới có thể xét xử! Tống Duệ, sao tôi có cảm giác anh đã trúng độc của Phạn Già La rồi vậy? Anh đường đường là một chuyên gia tâm lý học, vậy mà lại bị cậu ta tẩy não?"

Hô hấp Tống Duệ hơi nghẹn lại, sau đó cúp máy. Anh đi vào phòng tắm, quỳ gối trên nền gạch men sứ lạnh như băng, cầm một cây roi da, bắt đầu hung ác tự quất vào lưng mình, đến tận khi máu thịt be bét... Làm như vậy không phải xuất phát từ hổ thẹn hay tự trách, mà vì muốn dùng đau đớn để tự nhắc nhở chính mình--- nếu muốn sống thật dễ chịu, sống mà vượt lên trên những người khác thì nhất định phải tuân thủ những quy tắc ngu xuẩn này, mà pháp luật vừa vặn chính là quy tắc không thể chạm vào nhất. Càng nguy hiểm hơn chính là: có một người đã nhìn thấu mày, cũng đang nhìn mày chằm chằm!

Trang Chân không biết bạn thân của mình đang phải chịu đựng điều gì, anh cảm thấy thực phẫn nộ với thảm kịch này nhưng lại không có cách nào cứu vãn. Sự tình đã phát sinh, có chất vấn ai cũng không còn ý nghĩa, giống như Tiếu Nhị đã kết thúc sinh mạng của mình vậy, những kẻ đã từng tàn nhẫn hành hạ cô bé có thể vì vậy mà rửa sạch tội ác. 'Chính nghĩa' có nghĩa ánh sáng quang vinh, cũng thực khó tìm.

Trang Chân cố gắng đè nén bất bình trong lòng, ngay lúc này cục trưởng đột nhiên gọi điện tới, hỏi tỉ mỉ chuyện Tiếu Kim tự sát.

"...cái này thì khó rồi! Chuyện này có nên công bố không, cậu thấy sao?" Cục trưởng xoắn xuýt hỏi.

"Chắc chắn phải công bố." Trang Chân quả quyết hơn rất nhiều: "Tin tức weibo mà Tiếu Kim tung ra đã đẩy vụ án này lên đầu ngọn sóng dư luận, hiện giờ tất cả mọi người đều chú ý tới chuyện này, cũng đang chờ đợi kết quả xét xử. Nếu chúng ta không công bố tin Tiếu Kim tự sát, đến khi truyền thông tuồn tin ra, phân cục chúng ta sẽ phải chịu nghi vấn rất lớn, bởi vì Tiếu Kim đã chết trong trại tạm giam của chúng ta. Hiện giờ công bố thì có thể nói rõ, để kéo dài ra sau thì nó sẽ trở thành một vụ án treo, công chúng sẽ dồn hết ác ý về phía chúng ta. Nói không chừng truyền tới truyền lui chúng ta sẽ biến thành hung thủ hại chết Tiếu Kim."

"Đúng đúng đúng, cậu nói đúng. Tôi sẽ lập tức bảo bộ truyền thông công bố."

Sau khi cục trưởng cúp máy không lâu, tin tức Tiếu Kim tự sát được truyền khắp mạng internet, lúc này phân cục đã công bố cực kỳ rõ ràng về cái chết của hắn, không hề giấu giếm, người chất vấn quả nhiên rất ít, người hô nào luyến tiếc càng nhiều hơn.

Tiếu Kim không phải loại hung ác không có chuyện xấu nào không làm, bi kịch của hắn và Tiếu Nhị là do con người tạo thành, hoàn toàn có thể tránh được. Vì sám hối, hắn đã tự giết chính mình. Cũng vì vậy, người tiếc thương đã vượt xa lượng người khiển trách hắn. Cái gì là thiện, cái gì là ác, phải dùng cái gì để định nghĩa? Nó vốn là một vấn đề phức tạp nhưng lại bị vướng vào vụ thảm án này, kích động công chúng phải suy nghĩ cùng thức tỉnh.

Vụ án Cao Nhất Trạch ngã lầu trở thành sự kiện bị chú ý nhất năm nay, Tôn Ảnh vẫn luôn cọ nhiệt độ Cao Nhất Trạch lại không vui nổi. Lúc này hắn đang vội vàng xóa bỏ những status thương tiếc Cao Nhất Trạch cùng lên án Phạn Già La, Tào Hiểu Phong thì cầm máy tính bảng, chú ý hướng dư luận.

"Phạn Già La xoay người rồi! Bây giờ mọi người đang thảo luận xem nó rốt cuộc có phải nhà ngoại cảm hay không. Danh tiếng của nó bây giờ so với Lưu ảnh đế còn tốt hơn, thật không thể nào ngờ được!" Tào Hiểu Phong cực kỳ hối hận thở dài.

"Anh Tào, anh đừng lướt tin nữa, mau tới giúp em viết thông báo tẩy sạch quan hệ với Cao Nhất Trạch đi! Nhóm fans của em tuyên bố giải tán rồi kia kìa!" Tôn Ảnh cuống tới phát khóc.

Tào Hiểu Phong nhịn không được nói: "Cậu không biết gọi cho bên quan hệ xã hội viết giùm à? Trước đây lúc cọ nhiệt..." Cổ của hắn giống như bị một đôi tay vô hình bóp nghẹn lại, nói không nên lời, chỉ vì hắn nhìn thấy một tin weibo cực kỳ khủng bố.

Một cư dân mạng có nickname là Meteor Street Mã Nông bình luận trên weibo Phạn Già La: [Tới đây tới đây tới đây, mọi người tới mà xem tôi đâm thủng mặt nạ của Phạn Già La này! Ngoại cảm cái gì, tôi thấy là vận cứt chó còn tạm được! Lát nữa mọi người ghé qua weibo của tôi! Có hình chụp chân tướng, cam đoan thật 100%!]

Meteor Street Mã Nông gửi bình luận này xong thì biến mất, nhưng sự chú ý của mọi người đã bị hấp dẫn nên thuận tay click vào weibo của đối phương, nhấn theo dõi, chờ xem tin tức là gì. Tào Hiểu Phong cũng tương tự.

Lúc này, chủ nhân weibo Meteor Street Mã Nông rốt cuộc cũng xuất hiện up lên hai bức hình, một là hình chụp hiện trường tử vong của Cao Nhất Trạch, một là bức phác họa tử vong của Phạn Già La. Thì ra là lúc Cao Nhất Trạch ngã lầu, Meteor Street Mã Nông vừa vặn có mặt ở hiện trường, cũng chụp lại một tấm hình, sau đó up lên weibo của mình. Nhưng hai phút sau, vì cảm thấy tấm hình này quá đẫm máu, rất có thể sẽ bị hài hòa nên đã xóa đi.

Bây giờ up hình lên là muốn nói cho mọi người biết, trên thế giới này căn bản không có nhà ngoại cảm, cũng không có dự báo tử vong. Những lời Phạn Già La đã nói đều là vô căn cứ, bởi vì người có mắt đều nhìn ra được bức phác họa tử vong kia đã vẽ theo tấm hình mà hắn đã chụp, từ góc độ tới chi tiết đều hoàn toàn trùng khớp.

[Mọi người thấy rõ chưa? Thấy thì tôi xóa hình đi! Tôi nhớ đây là tấm hình duy nhất về hiện trường tử vong của Cao Nhất Trạch được post lên mạng, tuy tôi chỉ treo có hai phút nhưng cũng có vài người kịp lưu lại. Tôi có lý do hoài nghi có vài người nhìn thấy tấm hình này mà nảy ra ý định làm nhà ngoại cảm. Người đó đã vẽ lại tấm hình của tôi, sau đó dùng nó để nói linh tinh. Vì muốn nổi, người này có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào! Tấm hình rõ ràng được chụp lúc Cao Nhất Trạch chết, vẽ theo cũng là sau đó, làm sao có thể trở thành báo trước tử vong? Có vài người giả thần giả quỷ mà không chịu xóa chứng cứ, tưởng tôi xóa status đi thì hình chụp cũng mất sao? Chỉ số IQ thấp như vậy mà còn đòi làm thần côn à? Còn nữa, tôi muốn hỏi một câu cuối cùng, bánh bao nhuộm máu Cao Nhất Trạch ăn có ngon không?]

Meteor Street Mã Nông chỉ trích Phạn Già La một phen rồi xóa hình đi.

Bởi vì danh tiếng Phạn Già La xoay chuyển, người không não ủng hộ cậu có rất nhiều, weibo này tuy hút được sự quan tâm nhất định nhưng cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn. Mọi người vốn cũng không tin Phạn Già La là nhà ngoại cảm, tự nhiên nhanh chóng tiếp nhận chuyện phác họa tử vong thật sự chỉ là chuyện lừa gạt. Tuy dự đoán về Tiếu Kim tự sát có chút huyền ảo nhưng cũng có khả năng là ngẫu nhiên đoán trúng.

Cũng có vài người loi nhoi mắng chửi Phạn Già La, nói cậu dựa vào người chết để gây sự chú ý, thủ đoạn quá xấu xa, không có đạo đức.

Nhìn thấy tin tức này, người chấn động nhất không phải Tào Hiểu Phong thì còn ai. Hắn ném máy tính bảng qua cho Tôn Ảnh, để đối phương xem tin, sau đó cả hai cùng cứng đờ.

Tôn Ảnh run run nói: "Anh Tào, bức họa kia là chính mắt em thấy Phạn Già La vẽ, khi đó anh Nhất Trạch vẫn còn sống, em không nhớ nhầm chứ?"

"Không, cậu không nhớ nhầm. Lúc Cao Nhất Trạch với cậu từ cầu thang bước ra, Phạn Già La đã cầm bức họa trong tay rồi, tôi với cậu cũng bước tới xem, còn phẫn nộ một trận. Tôi nhớ rất rõ, không thể nào nhầm được." Tào Hiểu Phong lạnh run cả người. Người trong giới giải trí như bọn họ tin tưởng những chuyện thần thần quỷ quỷ này hơn người bình thường, chấn động tự nhiên cũng lớn hơn.

Trước đó bọn họ không coi phác họa tử vong ra gì bởi vì bọn họ cảm thấy hình ảnh chết vì ngã lầu đều giống giống nhau, tùy tiện vẽ vài nét bút là có thể ghép với bất kỳ người nào. Tay chân vặn vẹo, vũng máu, đám người vây xem, đặt vào bất kỳ hiện trường ngã lầu nào cũng được. Phạn Già La biết có người sẽ đẩy Cao Nhất Trạch ngã lầu, cũng biết được địa điểm, cậu ta có thể dễ dàng vẽ ra tình cảnh tương ứng, không có gì lạ.

Nhưng bây giờ, khi so sánh với hình chụp mới phát hiện bức vẽ thật sự đã phác họa ra tình cảnh trong hình, góc độ cũng hoàn toàn không sai lệch, ngay cả đám người vây xem ở xung quanh cũng hoàn toàn phù hợp. Nói cách khác, bức họa này không phải Phạn Già La tùy tiện vẽ, là cậu ta đã thông qua mắt của Meteor Street Mã Nông, nhìn thấy chuyện sẽ phát sinh trong tương lai.

Bức vẽ một tuần trước hoàn toàn phù hợp với tấm hình chụp ở một tuần sau, hơn nữa còn là cùng tình cảnh tử vong, nếu như vậy mà còn không tính là ngoại cảm thì cái gì mới tính? Meteor Street Mã Nông căn bản không biết mình đã công bố tin tức gì. Đó không phải vạch trần Phạn Già La giả thần giả quỷ, mà là đang chứng minh năng lực của Phạn Già La!

Phạn Già La thật sự là nhà ngoại cảm!

Sau khi ý thức được chuyện này, Tôn Ảnh triệt để hoảng hồn, lúc nói chuyện cũng đang phát run: "Anh Tào, Phạn Già La thật sự, thật sự có thể ngoại cảm! Nó nhìn thấy, nó thật sự nhìn thấy!"

"Cậu nhỏ giọng một chút cho tôi!" Âm thanh của Tào Hiểu Phong cũng đang run: "Nếu chúng ta không nói thì sẽ không ai biết cả!"

"Nhưng Phạn Già La thật sự có thể ngoại cảm! Nó sẽ biết chúng ta làm gì ở sau lưng nó! Em đã giẫm lên nó để nổi tiếng, nó có trả thù em không?" Tôn Ảnh sợ tới vỡ cả mật, vốn định nhờ Phạn Già La giúp đỡ, để cậu ta lên tiếng một chút, giúp hắn cứu vãn danh dự, ghép lại nhóm, nhưng bây giờ đừng nói làm, ngay cả nghĩ hắn cũng không dám nghĩ!

Tào Hiểu Phong không ngừng xoay quanh trong phòng làm việc, vẻ mặt vừa lo lắng lại sợ hãi. Hắn rốt cuộc đã chọc trúng một nhân vật kinh khủng tới mức nào. Một người có thể thông qua ánh mắt người khác để nhìn thấu tương lai cùng tử vong của người khác có đáng sợ không chứ? Hắn làm sao dám đâm sau lưng Phạn Già La? Nói không chừng, chỉ cần hắn chỉ mới nảy ra suy nghĩ thì người ta đã biết hết rồi!

Lúc này đây, Tào Hiểu Phong thật sự rất hâm mộ vị Meteor Street Mã Nông kia, bởi vì người này không biết gì cả nên mới có thể lớn mật châm chọc, thậm chí là mắng chửi Phạn Già La. Người ta nói kẻ vô tri thì không biết sợ chính là trường hợp này đi?

Cảm giác không có nơi nào để ẩn giấu tập kích trái tim Tào Hiểu Phong, làm hắn chỉ muốn chui vào một chỗ tối tăm để lẩn trốn. Hiện giờ, thái độ của hắn đối với Phạn Già La không chỉ là hối hận, mà đã là sợ hãi.

[end 37]

[38] Linh Môi - Ba Phút Tiên Đoán

****

Tiếu Kim không hổ là một trong những hacker hàng đầu, chỉ một tin tức weibo đúng giờ công bố đã đập tan hình tượng mà Cao Nhất Trạch khổ sở gầy dựng suốt mấy năm qua. Cảnh sát mạng dành cả một ngày để giải quyết chuyện này, cuối cùng cũng khống chế được tình hình.

Hai giờ sáng, trên mạng đã không còn nhìn thấy bài viết vạch trần bộ mặt Cao Nhất Trạch nữa, nhưng ký ức thảm khốc đó vẫn còn đọng lại trong lòng công chúng.

Sau khi Cao Nhất Trạch chết, tài khoản weibo của hắn đã được công ty giải trí Tinh Huy hoạt động, ánh nến ấm áp cùng những đóa hoa màu trắng tô xuyến trên trang chủ, những tấm hình từng chụp luân phiên thay đổi. Fan hâm mộ của hắn vẫn rất kiên định, quyết không bỏ theo dõi, còn rất nhiều người chủ động tham gia để thương tiếc cho sự ra đi của hắn.

Vô số minh tinh mặc niệm cầu phúc cho hắn, tử vong tựa hồ đã phủ thêm một lớp kim quang lên hình tượng của chính hắn.

Đương nhiên, đó chỉ là chuyện của hai mươi bốn tiếng trước mà thôi, bây giờ weibo của Cao Nhất Trạch đã biến thành màu xám xịt, số lượng fan hâm mộ không ngừng giảm xuống, thỉnh thoảng sẽ tăng vọt số lượng người ghé thăm, nhưng làn sóng người này tới để dùng roi quất thi, quất xong lại đi, chỉ để lại một đống lớn bình luận mắng chửi ác ý.

Trên thế giới này có người lý trí thì tự khắc cũng có người điên cuồng, nhất là đoàn thể fan hâm mộ. Phần lớn fan hâm mộ của Cao Nhất Trạch đã giải tán, nhưng vẫn còn một phần nhỏ lưu lại. Mặc kệ người khác trách mắng thần tượng của mình thế nào, mặc kệ hắn đã làm ra chuyện tàn bạo không có tính người thế nào, trong lòng bọn họ, Cao Nhất Trạch vẫn là sự hiện diện hoàn mỹ không chút tỳ vết. Hiện giờ, Cao Nhất Trạch đã chết, tình cảm của bọn họ cũng vĩnh viễn dừng lại ở thời điểm nồng đậm nhất, không thể nào xua tan.

Trong một căn phòng nhỏ lờ mờ tối, một người phụ nữ trang điểm đậm ăn mặc hở hang biểu tình âm trầm nhìn màn hình máy tính. QQ của cô ta không ngừng vang lên âm báo ting ting, còn có tiếng ầm ĩ, tựa hồ đang nói chuyện náo nhiệt.

Một người cư dân mạng tên là A Trạch Chân Ái thông qua micro nói: "Chị, không phải trước đó chị nói sẽ cho Phạn Già La một bài học à? Kế hoạch thành công không?"

Người phụ nữ nhăn mặt trả lời: "Không có, nửa đường gặp chút vấn đề."

"Vấn đề gì vậy chị?"

"Em đừng hỏi, biết nhiều không tốt."

"Có gì không tốt chứ, vì A Trạch em có thể làm mọi thứ! Em muốn giết chết thằng khốn nạn Phạn Già La kia, nếu không phải vì nó thì A Trạch đã không chết thảm như vậy! Còn thằng Tiếu Kim kia, nếu không phải nó đã tự sát rồi, bà nhất định phải băm nó ra!"

"Người đã chết rồi, bây giờ mục tiêu chính của chúng ta là Phạn Già La. Hôm nay chị sẽ gửi PM riêng cho thằng khốn đó, phải mắng chết nó! Nếu nó nhịn không được chửi lại, chị sẽ chụp hình lại up lên weibo, bốc phốt nó! Máy giám định nhân phẩm à, bà khinh! Trên thế giới này người tởm lợm nhất chính là nó!"

"Đúng đúng đúng, em cũng gửi tin chửi nó!"

"Gọi mọi người trong đội đi, tất cả cùng mắng nó, xem xem nó có nhịn nổi không."

"Được, em lập tức thông báo cho mọi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat