[49.50.51] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[49] Linh Môi - Sinh Đôi Quỷ Dị


****

Mười hai giờ trưa, Phạn Già La cùng Bạch Mạc chờ trong ghế lô, Thẩm Hữu Toàn tới muộn năm phút, cũng không mang theo vợ con mà là một người đàn ông vóc dáng cao lớn, diện mạo anh tuấn.

"Thật ngại quá, trên đường bị kẹt xe." Ông chắp tay liên tục xin lỗi, chiều cao trung bình, diện mạo bình thường, nhưng khí chất thì lại đặc biệt nho nhã.

"Đây là tài xế kiêm vệ sĩ của tôi." Ông chỉ người đàn ông phía sau mình nói.

"Chào Bạch tổng, chào Phạn tiên sinh." Người đàn ông nọ lịch sự gật đầu chào hỏi, đồng thời quan sát hoàn cảnh trong ghế lô, xác định không có ẩn giấu huyền cơ, cũng không có nguy hiểm gì liền lui ra ngoài. Người này chỉ vì lo lắng cho khách hàng nên tới kiểm tra một chút mà thôi, không có dự định dùng cơm với bọn họ.

Bạch Mạc đặt hết toàn bộ lực chú ý lên người Thẩm Hữu Toàn, cũng không để ý tới người nọ, nhưng Phạn Già La thì lại chăm chú nhìn người đàn ông này, ánh mắt trở nên thâm sâu khó lường.

"Sao Thẩm tiên sinh không dẫn người nhà tới?" Cửa bị người đàn ông kia đóng lại, lúc này Phạn Già La mới nhìn qua Thẩm Hữu Toàn, trực tiếp hỏi.

Điều này hiển nhiên không phải vấn đề có chừng mực, làm gì có ai lần đầu tiên gặp mặt đã đề nghị đối phương dẫn cả vợ cùng con mình tới chứ? Nếu không phải người mở miệng mời là Bạch Mạc, Thẩm Hữu Toàn căn bản đã không thèm liếc nhìn Phạn Già La một cái.

"Phạn tiên sinh mời tôi tới là muốn hòa giải riêng đúng không? Chuyện này liên quan gì tới người nhà của tôi? Nếu vậy, bây giờ tôi sẽ lập tức gọi điện cho luật sư của tôi, cậu có thể thảo luận với ông ấy." Thẩm Hữu Toàn muốn nhanh chóng kết thúc cuộc gặp gỡ này. Mặc dù có Bạch Mạc làm trung gian nhưng ông không muốn bình tĩnh ứng phó dạng người trẻ tuổi không hiểu tiến lùi là gì này.

"Vấn đề của tôi không cấp bách bằng một phần nhỏ vấn đề của Thẩm tiên sinh." Phạn Già La xua tay nói.

"Cái gì?" Thẩm Hữu Toàn có chút tức giận: "Tôi thì có thể có vấn đề gì?"

Bạch Mạc cũng không ngắt lời, chỉ yên lặng rót ba tách trà.

"Nếu Thẩm tiên tri vẫn vô tri vô giác như vậy, chẳng mấy chốc ngài sẽ mất đi đứa con duy nhất của ngài." Phạn Già La uống trà, tự nhiên nói.

"Đứa con duy nhất của tôi? Phạn tiên sinh, bình thường cậu không hay xem tin tức à?" Giọng nói Thẩm Hữu Toàn lộ rõ châm chọc: "Chỉ cần là người nhận biết tôi đều biết Thẩm Hữu Toàn tôi trai gái có đủ, đâu ra mà đứa con duy nhất chứ?"

"Thẩm tiên sinh có từng nghe qua câu chuyện tu hú chiếm tổ chim khách không? Con chim khách sẽ bỏ trứng của mình vào trong tổ của ngài, sau khi trứng nở ra nó sẽ hất con của ngài ngã xuống đất chết tươi."

"Ồ, vậy thì thật đáng sợ. Nhưng Phạn tiên sinh à, hai đứa con của tôi là một cặp sinh đôi do cùng một mẹ mang thai sinh ra, nếu một đứa là cốt nhục của tôi, thì đứa còn lại khẳng định cũng vậy. Không phải nó quá mâu thuẫn với lời nói đứa con duy nhất của cậu rồi à? Sinh hoạt cá nhân của tôi rất sạch sẽ, từ trước đến giờ chưa từng có chuyện lăng nhăng bên ngoài, lại càng không có con riêng, Phạn tiên sinh, cậu nói những lời này là đang phỉ báng tôi à? Tôi nghe nói cậu còn chưa tốt nghiệp cấp ba đã thôi học, bằng đại học cũng là Phạn gia bỏ tiền ra mua giúp. Hiện giờ đã không có nhà để về, giới thượng lưu cũng không vào được, tôi cho cậu một lời khuyên--- thừa dịp còn trẻ mà đọc thêm nhiều sách đi, đừng có giả thần giả quỷ, giả danh lừa bịp, tránh cho ngày nào đó rước phiền phức lớn vào người. Con người tôi tính tình khá tốt, chuyện hôm nay tôi sẽ không so đo, nếu cậu muốn hòa giải riêng thì làm phiền gom đủ tiền rồi hãy trở lại."

Thẩm Hữu Toàn quay qua nhìn Bạch Mạc, khuyên nhủ: "Bạch tiên sinh, kết giao bạn bè phải cẩn thận."

Bạch Mạc đưa điện thoại của mình tới đặt trước mặt Thẩm Hữu Toàn, vừa cười vừa nói: "Thẩm tiên sinh, tôi cũng cho ông một lời khuyên, không có học thức thì đọc thêm nhiều sách một chút, để mở rộng tầm mắt."

Thẩm Hữu Toàn nháy mắt tức giận, ánh mắt lại vô thức liếc nhìn dòng tiêu đề đỏ sậm trên màn hình di động--- [Sinh đôi vẫn có thể cùng mẹ khác cha], này là thứ vớ vẩn gì vậy, chẳng lẽ hẹn ông ra vì muốn chọc cười sao?

Thẩm Hữu Toàn thu lại tầm mắt, vỗ bàn rời đi.

Phạn Già La không nhanh không chậm nói ra một câu: "Thẩm tiên sinh, sắp tới mong ngài chăm sóc tốt đứa con gái duy nhất của ngài, chờ phiền phức gia đình ngài giải quyết xong rồi chúng ta hãy bàn tới chuyện hòa giải. Đúng rồi, chuyện hôm nay chỉ giới hạn trong ba người chúng ta biết mà thôi, mong ngài đừng tiết lộ ra ngoài, bằng không tình hình sẽ rất nghiêm trọng, nghiêm trọng tới mức cho dù là Thẩm tiên sinh thủ đoạn thông thiên cũng không thể nào xử lý."

Bước chân Thẩm Hữu Toàn không ngừng, còn dùng sức đóng sầm cửa lại để biểu lộ sự tức giận của mình.

Bạch Mạc cầm lại điện thoại, tò mò hỏi: "Con gái ổng gặp nguy hiểm à?"

"Nguy hiểm tính mạng." Phạn Già La rành mạch nói.

Bạch Mạc hoàn toàn không có chút nghi ngờ, lập tức gửi tin nhắn wechat cho Thẩm Hữu Toàn, bảo ông phải bảo vệ tốt đứa con gái của mình, bởi vì sắp tới có lẽ cô bé sẽ gặp nguy hiểm trí mạng.

Thẩm Hữu Toàn đã ngồi trong xe tức tới sắp xì khói, dùng sức bấm điện thoại trả lời: [Bạch tổng, gần đèn thì sáng gần mực thì đen, vì giảm bớt tổn thất, ngài nên cách Phạn Già La xa một chút đi, phẩm hạnh người này có vấn đề.]

Bạch Mạc trả lời rất nhanh: [Khó trách gần đây tôi chẳng gặp bất lợi gì trên thương trường, hóa ra là vì quen được bạn tốt. Cám ơn, cám ơn!]

Thẩm Hữu Toàn tức tới vặn vẹo mặt, gõ chữ rất nhiều nhưng cuối cùng lại xóa đi hết. Thôi đi vậy, nói nhiều với mấy người không có đầu óc này có lợi ích gì, tránh xa bọn họ mới là chân lý. Phạn Già La này thật sự quá đáng, vì không có tiền đền bù mà bịa đặt ra lời nói dối không đáng tin như vậy! Cậu ta muốn bán ân tình cho ông hay muốn hại gia đình ông không thuận hòa chứ?

Thấy Thẩm Hữu Toàn một mình buồn giận, tài xế của ông thông qua kính chiếu hậu quan sát, sau đó tựa hồ quan tâm hỏi: "Thẩm tiên sinh, vừa nãy ngài và Bạch tổng đàm phán không thành sao? Tôi thấy sắc mặt của ngài không tốt lắm."

Thẩm Hữu Toàn vốn định phỉ nhổ vài câu, nhưng không biết vì sao lời nói của Phạn Già La cứ không ngừng vang vọng trong đầu ông--- không nên để lộ ra ngoài, bằng không tình thế sẽ trở nên cực kỳ nghiêm trọng...

"Ừ, bọn họ muốn hòa giải riêng nhưng lại không muốn trả nhiều tiền, vì thế đàm phán không thành." Thẩm Hữu Toàn tùy ý nói.

Chuyện của Phạn Già La với KN tài xế cũng có biết, vì vậy gật đầu không hỏi thêm. Hắn vốn định đưa ông chủ tới công ty nhưng lại nghe đối phương bất ngờ nói: "Hôm nay tôi không đi làm, anh đưa tôi về nhà đi."

"Vâng Thẩm tiên sinh." Tài xế lập tức thay đổi phương hướng.

Một tiếng sau, Thẩm Hữu Toàn đầy bực bội về tới nhà, còn chưa tới gần phòng khách đã nghe thấy tiếng khóc thảm của con gái. Đứa bé này thân thể khỏe mạnh, tính tình bướng bỉnh, hở một chút là khóc, nháo loạn làm người ta đau đầu; không giống đứa con trai, nhã nhặn nhu thuận, có bị ủy khuất cũng không khóc, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, tính cách quá nhu nhược. Hơn nữa con gái lớn lên giống Thẩm Hữu Toàn, trông rất bình thường, con trai thì giống mẹ, mặt nhỏ mắt to, rất đáng yêu.

So sánh hai đứa con, Thẩm Hữu Toàn đương nhiên sẽ nghiêng trái tim mình về phía con trai, huống chi trong suy nghĩ của ông, con trai vốn quý giá hơn con gái.

Ông đi vào phòng khách, quả nhiên nhìn thấy đứa con gái quỳ dưới đất khóc lớn, con trai được vợ ôm trong lòng, vành mắt hồng hồng, vẻ mặt ủy khuất. Bà nội cầm một con thỏ bông nhét vào lòng cháu trai, ôn nhu dỗ dành: "Tiểu Bảo ngoan, đừng để ý tới chị con, nó là tiểu bá vương, thấy cái gì tốt cũng muốn giành cả."

Cô bé oa oa kêu khóc: "Đó là đồ chơi của con mà, của em là bé gấu! Lúc mua mọi người đã nói là mỗi người một con, tại sao tất cả đều cho em trai?"

Vợ Thẩm Hữu Toàn tức giận quát: "Đừng có khóc nữa! Chỉ một món đồ chơi thôi mà, cho em chơi một chút thì sao? Sao con lại nhỏ mọn như vậy? Con làm chị mà không biết nhường em à?"

"Nhưng lần nào cũng là con nhường cả, đồ chơi của con bị em cướp hết rồi!" Cô bé đã khóc tới khàn cả giọng, thấy Thẩm Hữu Toàn đứng ở chỗ huyền quan liền vội vàng chạy tới ôm lấy chân ông, nghẹn ngào nói: "Ba ba, nói em trai trả lại thỏ con cho con đi. Ba ba, ba ba, con chỉ còn con thỏ này thôi, ba nói em trai trả lại cho con được không?"

Nếu là bình thường, Thẩm Hữu Toàn nhất định đã tham gia hàng ngũ trách mắng con bé, nhưng hôm nay không biết vì sao, nhìn gương mặt giống mình như đúc của con gái đang khóc tới sắp co giật, cổ họng ông lại nghẹn lại, không nói nên lời.

Lúc này Thẩm lão từ trên lầu hai đi xuống, hung ác nói: "Khóc khóc khóc, mày cả ngày chỉ biết khóc! Em trai mày vốn đã bị mày cướp hết chất dinh dưỡng nên mới suy yếu như vậy, mày còn không biết nhường cho nó, sao mày lại không hiểu chuyện như vậy? Mày nghe cho rõ, em mày mà sinh bệnh, phát sốt, nằm viện, thì chính là do mày làm hại, cả đời mày phải nợ nó!"

Thẩm Hữu Toàn lần đầu tiên cảm thấy lời nói của cha mình chói tai như vậy, ông nhịn không được hô lớn: "Ba à, đừng có nói những lời như vậy trước mặt đứa nhỏ! Tiểu Bảo cùng Tiểu Niếp là chị em, phải giúp đỡ lẫn nhau, làm gì có đạo lý ai nợ ai!"

Thẩm lão hừ lạnh, chuyển sang ôm cháu trai, cười ha hả dỗ dành: "Cháu ngoan đừng khóc, ông sẽ mua xe đồ chơi cho con, bỏ cái thứ rách nát này đi."

Đứa bé lắc đầu, non nớt nói: "Con thích con thỏ con này cơ."

Thẩm lão lập tức sửa lời: "Rồi, vậy con thỏ này chính là của cháu ngoan, chị con thích khóc thì cứ để nó khóc, chúng ta không để ý tới nó."

Đứa bé liền nín khóc mỉm cười, cũng không ôm con thỏ con mà tùy ý xách một lỗ tai của nó, kéo lê nó dưới đất. Nó chỉ quen cướp đoạt mà thôi chứ không phải thật sự thích món đồ chơi lông xù này. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng nó có thể dựa vào bản năng tranh giành lực chú ý cùng yêu thương của người nhà, tâm tính như vậy thật sự đáng sợ. Nhưng nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện, trong thế giới của những đứa bé thì đây không phải trường hợp đặc biệt mà là hiện tượng phổ biến. Đứa nhỏ rất ngây thơ nhưng đồng thời cũng rất tàn nhẫn, sự tàn nhẫn ngây thơ này vẫn luôn làm nhóm người lớn run sợ.

Bình thường Thẩm Hữu Toàn sẽ không cẩn thận quan sát cách thức ở chung của hai đứa bé, hôm nay lại vô thức mà chú ý tất cả chi tiết nhỏ không quan trọng, cũng phân tích ý nghĩa của hiện tượng này. Nhìn đứa con gái đang khóc đang khóc đến khàn cả giọng mà ông đang ôm trong lòng, lại nhìn nụ cười vui sướng của con trai, trái tim đột nhiên nảy lên thình thịch. Ông cứ tưởng đứa con gái mới là bên mạnh, con trai là bên nhỏ yếu, nhưng xem ra cái mạnh của con gái chỉ là phô trương thanh thế, mà đứa con trai tuổi còn nhỏ đã biết cách lợi dụng sự nhỏ yếu của mình để tranh giành tài nguyên.

Sự trái ngược của hai đứa bé tựa hồ đã chứng thực ví dụ 'tu hú chiếm tổ chim khách' của Phạn Già La, làm ông cảm thấy cực kỳ khó chịu! Ông ôm con gái lên ghế sô pha, cũng ôm con trai tới, để hai đứa bé ngồi cạnh nhau, sau đó từng câu từng chữ dạy hai đứa phải chung sống hòa bình.

Mọi người vẫn chưa phát hiện hành động của ông hôm nay có gì dị thường, nhưng chỉ có chính ông biết, tuy miệng vẫn nói không ngừng nghỉ nhưng trong lòng lại đang điên cuồng nghĩ tới những chuyện khác. Ông cẩn thận so sánh tướng mạo hai đứa bé, cố hết sức tìm kiếm bằng chứng chứng minh chúng là con ruột của mình.

Con gái thì giống ông như khuôn đúc, mà con trai thì không giống nửa điểm. Thẩm Hữu Toàn da ngăm đen, da con trai lại rất trắng; Thẩm Hữu Toàn mắt một mí, con trai mắt hai mí; Thẩm Hữu Toàn mặt chữ Quốc [vuông], con trai lại mặt tròn, giống mẹ; dáng dấp con trai trắng trẻo dễ thương, nhưng phần dễ thương này lại đi ngược lại gen của Thẩm gia.

Tiếng nói của Thẩm Hữu Toàn ngày càng khàn ngày càng khô khốc, không có cách nào tiếp tục giáo dục hai đứa nữa, bởi vì hạt giống hoài nghi đã nảy mầm trong lòng ông. Ông cố gắng an ủi chính mình--- sinh đôi tới từ hai người cha khác biệt, chuyện này quá hoang đường, tuyệt đối không thể tồn tại!

Nhưng trở lại phòng sách, âm thầm tìm hiểu vài bài luận văn uy tín, ông lại tiếp tục chìm đắm trong đau khổ và xoắn xuýt. Vì muốn thoát khỏi cảm xúc hành hạ này, ông lén lút lấy tóc của mình, con trai, con gái và cả vợ mình, không hề báo cho người nào tự mình đưa tới trung tâm giám định.

Nếu kết quả giám định chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, ông nhất định sẽ bắt Phạn Già La trả một cái giá thật lớn! Không ai có thể mang con ông ra đùa giỡn!

[end 49]

[50] Linh Môi - Đứa Bé Bị Xem Nhẹ

****

Hiện giờ kỹ thuật giám định DNA đã rất phát triển, bình thường chỉ cần ba ngày là có kết quả, nhưng nếu khách hàng nộp chi phí kiểm tra khẩn cấp thì sau ba tiếng sẽ có kết quả. Thẩm Hữu Toàn có thể từ một cậu sinh viên nghèo lăn lộn tới vị trí tổng tài tập đoàn xuyên quốc gia Á Châu, tâm tình cứng cỏi không phải thứ mà người bình thường có thể so sánh.

Ông cũng sẽ cảm thấy đau khổ, xoắn xuýt, nghi ngờ, nhưng sẽ vì thế mà khiếp sợ, cũng không có chuyện do dự không dám đối mặt với báo cáo giám định. Ông lấy lý do tăng ca, nửa đêm một mình lái xe đi, giao số tóc thu thập được cho trung tâm, sau đó vẫn ngồi ở phòng khách chờ kết quả. Hai từ 'trốn tránh' tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong từ điển của cuộc đời ông.

Ba tiếng đã trôi qua, kết quả giám định vẫn chưa có, lại chờ thêm ba tiếng, trời đã sáng choang, báo cáo giám định mới ra lò được nhân viên nhẹ nhàng đặt trước mặt Thẩm Hữu toàn. Thông qua biểu tình, Thẩm Hữu Toàn không nhìn ra tin tức tốt hay xấu, nhưng ông không cần đối phương thông báo hay gợi ý, ông đã sớm làm xong chuẩn bị tâm lý. Cho dù thế nào, ông cũng sẽ tiếp thu.

Ông mở kẹp tư liệu, trực tiếp lướt qua những từ ngữ chuyên môn thâm sâu, nhìn vào phần kết quả, sau đó ánh mắt có chút tan rã trở nên chăm chú--- [Trải qua giám định, Thẩm Hữu Toàn cùng Thẩm Ngọc Linh có xác xuất quan hệ huyết thống 99.99%, cơ quan có thể khẳng định Thẩm Hữu Toàn là cha ruột Thẩm Ngọc Linh; Thẩm Hữu Toàn cùng Thẩm Ngọc Nhiêu có xác xuất quan hệ huyết thống 27.33%, cơ quan không đồng ý giả thuyết Thẩm Hữu Toàn là cha ruột Thẩm Ngọc Nhiêu.]

Sắc mặt âm trầm của Thẩm Hữu Toàn vì câu sau cùng mà triệt để đông cứng. Con gái là cốt nhục ruột thịt của ông, ông chưa từng hoài nghi, bởi vì người sáng suốt đều nhìn ra được dáng dấp hai cha con giống nhau đến thế nào. Về phần con trai có phải hay không, Thẩm Hữu Toàn từng có suy đoán, nhưng lại bị một ý niệm đáng tin trong đầu trấn an--- nếu là sinh đôi thì khẳng định đều là con của ông, xác xuất một ổ nở ra hai loài bất đồng là bao nhiêu? 0.0001%, thậm chí còn ít hơn. Nếu là tỷ lệ 0.0001% thì sao nó lại rơi xuống đầu mình?

Ông vẫn luôn an ủi mình như vậy, cho đến khi cầm bảng giám định trong tay.

Có khả năng là đứa nhỏ đã được trao nhầm, con trai và vợ có khả năng cũng không có quan hệ ruột thịt. Xác xuất này cao hơn cùng mẹ khác cha. Thẩm Hữu Toàn nhanh chóng tìm ra được một lý do khác để khuyên nhủ chính mình, vì thế ông mở ra phần báo cáo giám định thứ hai, lại nhìn thấy hai kết quả giống nhau--- [cơ quan có thể khẳng định Chung Tuệ Lộ là mẹ ruột của Thẩm Ngọc Linh và Thẩm Ngọc Nhiêu.]

Tất cả lý do tự an ủi mình đều bị câu nói này đập thành lừa mình dối người, ông cố gắng duy trì chút mặt mũi cuối cùng, khó khăn hỏi: "Kết quả giám định của các người chuẩn xác không?"

Nhân viên công tác cũng là lần đầu tiên gặp phải trường hợp đặc biệt như vậy nên cũng không rời đi mà đợi ở bên cạnh, chủ yếu là muốn giải thích tường tận cho khách hàng: "Thẩm tiên sinh, xin ngài yên tâm, chúng tôi là cơ quan hàng đầu trong nước về phương diện giám định DNA, ngay cả cơ quan pháp kiểm cũng có quan hệ hợp tác với bên chúng tôi, vì vậy tuyệt đối sẽ không xuất hiện sai lầm. Bởi vì tình huống của ngài tương đối đặc biệt nên chúng tôi lại càng không dám xem thường, sau khi có kết quả lần đầu đã tiếp tục làm lại lần nữa càng cặn kẽ hơn, lúc này mới đưa báo cáo cuối cùng tới cho ngài. Ngài xem, vốn là ba tiếng đã có kết quả nhưng chúng tôi đã kiểm tra tới sáu tiếng cũng vì cam đoan quyền lợi của ngài. Tình huống của ngài kỳ thực cũng từng phát sinh ở nhiều nơi trên thế giới, chúng tôi đã thu thập một ít luận văn cùng bài viết liên quan giúp ngài, ngài có thể xem qua."

Nhân viên vừa đưa qua một xấp tài liệu vừa chỉ đồng hồ trên tường, từ ba giờ sáng kéo dài tới chín giờ, quả thật đã qua sáu tiếng. Thì ra chờ đợi là dài dằng dặc như vậy, cũng thống khổ như vậy.

Thẩm Hữu Toàn khép lại báo cáo giám định, từ chối số tài liệu có thể hủy diệt tâm trí con người kia, cắn răng nói cám ơn với nhân viên công tác. Ông không biết mình làm sao bình ổn tâm tình, lại làm sao lái xe trên đường, khi ông rốt cuộc hoàn hồn lại thì phát hiện mình đang đứng ngoài cổng nhà trẻ Anh Tài, hai bảo vệ đang định đi tới hỏi ông tới có chuyện gì.

Ông có chút mờ mịt luống cuống chạy ra, sau đó dừng lại thật lâu ở khúc quanh. Cuối cùng kiềm chế không được khát vọng trong nội tâm đi tới cổng sau nhà trẻ, nơi đó có một khoảng tường được vây bằng lưới sắt, thông qua đó ông có thể nhìn thấy tình cảnh đám nhỏ đang vui đùa trên sân. Có thể con của ông cũng có mặt trong đó, có thể để ông từ xa xa nhìn một chút.

Bên ngoài hàng rào có vài cụ già, bọn họ đang híp mắt nhìn hành động của bọn hỏ, tựa hồ vì thế mà bị lây nhiễm chút phấn chấn cùng sức sống. Thẩm Hữu Toàn cũng gia nhập, ánh mắt nhìn về phía sân chơi đột nhiên chăm chú hẳn, bởi vì con ông cũng ở đó.

Thẩm Ngọc Linh ở nhà trẻ cũng tràn đầy sức sống như vậy, đang cầm một cái thùng nhỏ và một cái xẻng nhỏ xây lâu đài cát. Nhân duyên của cô bé tựa hồ rất tốt, có tất nhiều người bạn nhỏ vây quanh, ba chân bốn cẳng đóng góp xây dựng lâu đài. Đám nhỏ cười hi hi ha ha, bàn tay nhỏ, đôi chân nhỏ cùng gương mặt nhỏ nhắn đều dính đầy hạt cát vàng, dáng vẻ thực xốc xếch nhưng lại tràn đầy vui vẻ.

Thẩm Hữu Toàn không ngừng mỉm cười, ánh mắt liếc nhìn qua bên cạnh thì nụ cười chợt biến mất. Ông nhìn thấy Thẩm Ngọc Nhiêu, đứa bé mà bây giờ ông không biết nên đối mặt thế nào. Đứa bé ăn mặc tây trang tinh xảo đứng bên rìa bãi cát, nhíu mày chăm chú nhìn Thẩm Ngọc Linh.

Đứa bé gọi vài tiếng, Thẩm Ngọc Linh đang chơi rất vui nên không để ý. Thẩm Ngọc Nhiêu lại gọi vài tiếng, thấy Thẩm Ngọc Linh ngay cả đầu cũng không quay lại liền tức giận đùng đùng đi tới, giơ chân đạp nát tòa lâu đài mà đám nhỏ khó khăn lắm mới xây dựng thành hình.

Thẩm Ngọc Linh trợn tròn mắt, qua một lúc lâu sau mới gào khóc. Cô bé vừa khóc, những người bạn nhỏ vây xung quanh cũng khóc theo, thanh thế rất lớn.

Giáo viên nhà trẻ lập tức chú ý tới động tĩnh bên này, mà Thẩm Ngọc Nhiêu lại không hề hoảng hốt, bốc một nắm cát hất vào đầu Thẩm Ngọc Linh, làm cô bé tức giận kéo áo mình, sau đó bắt đầu đỏ vành mắt.

Từ nhỏ thân thể Thẩm Ngọc Nhiêu đã rất yếu, khóc cũng không phát ra âm thanh lớn, chỉ có hốc mắt ầng ật nước, sau đó từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, con ngươi đen láy như hắc diệu thạch lóe sáng ánh sáng cầu cứu. Cổ áo bị Thẩm Ngọc Linh nắm chặt siết đỏ cổ Thẩm Ngọc Nhiêu, đôi môi tái nhợt mím chặt, giống như bị ủy khuất mà không dám nói.

Vừa nhìn thấy dáng vẻ đáng thương này, lại so với hành vi tiểu bá vương của Thẩm Ngọc Linh, trái tim giáo viên nhà trẻ liền lệch hẳn sang một bên, huống chi ông bà, ba mẹ của cặp sinh đôi Thẩm gia sớm đã có nói tính tình đứa con gái bướng bỉnh, con trai yếu đuối, nhờ giáo viên chú ý nhiều một chút.

Giáo viên vội vàng đẩy tay Thẩm Ngọc Linh, ôm Thẩm Ngọc Nhiêu vào lòng dỗ dành.

Thẩm Ngọc Linh vừa khóc vừa lên án: "Cô giáo, là nó giẫm nát lâu đài của bọn con! Nó không ngoan!"

Rất nhiều bạn nhỏ dậm chân ủng hộ Thẩm Ngọc Linh, còn nhao nhao nói Thẩm Ngọc Nhiêu đã làm chuyện xấu. Nhưng Thẩm Ngọc Nhiêu chỉ cần mếu máo non nớt lại ủy khuất nói một câu 'con không cố ý' đã có thể hóa giải hết thảy lên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat