[52.53.54] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[52] Linh Môi - Báo Hay Không Báo

****

Đêm đã khuya nhưng Thẩm gia vẫn là một mảng rối loạn, mẹ Thẩm dùng âm thanh chói tai mắng chửi con trai, không ngừng chất vấn hỏi Thẩm Hữu Toàn vì sao chỉ đón một mình Thẩm Ngọc Linh, vì cái gì chỉ đón Thẩm Ngọc Linh? Con nhóc khốn khiếp kia quý giá như vậy sao, đáng giá bỏ lại đứa cháu trai bảo bối của bà ở lại nhà trẻ sao?

Ba Thẩm cũng không ngừng chất vấn, trong mắt ông, không chỉ lũ bắt cóc phạm tội tày trời, ngay cả con trai bỏ lại cháu trai ở nhà trẻ cũng là đầu sỏ.

Người hầu cùng bảo mẫu núp ở trong phòng không dám ra, chỉ có tài xế kiêm vệ sĩ của Thẩm Hữu Toàn không ngừng gọi điện lại số bọn bắt cóc, cũng cố gắng phân tích các khả năng có thể phát sinh cùng phương pháp ứng phó.

Lúc này, nhân viên trung tâm mua sắm giao số hộp đồ chơi tới nhà, nhìn thấy toàn là đồ chơi của bé gái, mẹ Thẩm giống như phát điên mà gào lên: "Ném, ném hết những thứ rác rưởi này đi cho tôi! Mới lơ là một chút là nó ồn ào đòi mua đủ thứ đồ rồi, lại còn mua nhiều như vậy, còn đều là thứ mà chỉ nó chơi được, nó là cái thứ ích kỷ trời sinh, không hề để tâm tới em trai nó! Nếu không phải cái mệnh sao chổi của nó, Nhiêu Nhiêu có thể bị bắt cóc sao? Trước đây lúc chị em nó sinh ra tôi đã nói rồi, đứa chị này bản chất rất tham lam, lúc còn trong bụng mẹ đã cướp hết chất dinh dưỡng của em trai, lớn lên rồi cũng y như vậy, cái gì cũng cướp của em trai! Lần bắt cóc này sao nó không cướp? Sao nó không cướp đi!"

Thẩm Hữu Toàn nãy giờ vẫn ẩn nhẫn chịu đựng cha mẹ trách mắng, rốt cuộc cũng bạo phát. Ông đột nhiên hất ngã chiếc bàn trà bằng đá cẩm thạch nặng hơn một trăm ký, ly tách rơi vỡ đầy đất, khàn giọng rống giận: "Nói đủ chưa? Các người rốt cuộc nói đủ chưa? Trong thân thể Linh Linh rốt cuộc chảy máu thịt của ai? Là của tôi sao? Là của Thẩm gia sao? Chỉ vì con bé là con gái mà các người hi vọng nó chịu tội thay cho Thẩm Ngọc Nhiêu sao, các người xứng làm ông nội bà nội của con bé sao? Không, tôi hỏi sai rồi, tôi phải hỏi lại lần nữa, các người xứng là con người sao? Hả? ! Những lời cô vừa mới nói giống lời mẹ của đứa con nói sao? Hổ dữ cũng không ăn thịt con, các người ngay cả cầm thú cũng không bằng! Đó là con gái tôi, nó con mẹ nó là đứa con ruột thịt của tôi! Các người nhớ cho kỹ!"

Cha Thẩm và mẹ Thẩm bị sự phẫn nộ của con trai dọa sợ, trước giờ bọn họ chưa từng thấy Thẩm Hữu Toàn thất thố như vậy, giống như có ai đó cầm dao nhỏ đâm vào miếng thịt non mềm nhất trong tim hắn, làm hắn đau nhức tới không thể chịu nổi.

Hai cụ già vừa nãy vẫn còn the thé la mắng không ngừng, lúc này bị khí thế của con trai đè ép tới không dám thở mạnh.

Chung Tuệ Lộ trốn sau lưng mẹ Thẩm không khỏi biến sắc, cứ cảm thấy trong lời nói của chồng mình có ẩn ý, hơn nữa hành động hôm nay cũng rất khác thường, sao lại vô duyên vô cớ nghỉ việc đón con đi chơi, lại còn chỉ đón một mình Thẩm Ngọc Linh? Chuyện này nếu là bình thường, cô nhất định sẽ cho rằng đầu óc chồng mình bị hủy rồi. Lớn lên trong gia đình trọng nam khinh nữ, mưa dầm thấm đất, bản thân hắn cũng coi trọng con trai nhiều hơn con gái, hắn không thể nào đơn độc đón con gái đi mà bỏ mặc con trai ở lại, trừ phi hắn đã biết gì đó!

Trái tim Chung Tuệ Lộ siết chặt, ánh mắt hoảng hốt nhưng rất nhanh lại dừng lại trên người Thẩm Hữu Toàn. Cố gắng quan sát trạng thái tâm lý của đối phương.

Nhưng rất nhanh sau đó, Chung Tuệ Lộ đã không còn tâm sức quan tâm tới những chuyện nhỏ nhặt đó nữa, bởi vì Thẩm Hữu Toàn đã cầm lấy điện thoại chuẩn bị báo cảnh sát. Lúc này hắn đã không còn chút lo âu hay lo lắng gì nữa rồi, chỉ tràn đầy phẫn nộ không có chỗ phát tiết, nó gần như sắp thiêu đốt cả chính ông. Nếu không phải lời nói của Phạn Già La lại một lần nữa vang vọng trong đầu, trong lúc xúc động ông đã sớm nói chân tướng cho cha mẹ mình biết rồi.

'Nếu Thẩm tiên sinh vẫn cứ vô tri vô giác như vậy, chẳng mấy chốc ngài sẽ mất đi đứa con duy nhất của mình.'

'Thẩm tiên sinh có từng nghe qua câu chuyện tu hú chiếm tổ chim khách không? Con chim khác sẽ bỏ trứng của mình vào trong tổ của ngài, sau khi trứng nở ra nó sẽ hất con của ngài ngã xuống đất chết tươi.'

Chỉ hai câu đơn giản, Phạn Già La đã dự đoán được tất cả những gì con gái ông phải gặp, quá khứ, hiện tại cùng tương lai của con bé, tất cả đều ẩn giấu trong câu chuyện xưa thoạt nhìn bình thản nhưng lại cực kỳ kinh khủng này. Nếu không phải trong một phút nóng giận chạy đi xét nghiệm DNA, may mắn hiểu ra, sau đó chạy đi đón con gái thì có lẽ bây giờ con gái ông cũng nằm trong tay lũ bắt cóc rồi đi? Nghe vợ nói, lúc tên bắt cóc kia tới nhà trẻ đã nhiều lần xác nhận Thẩm Ngọc Linh có ở trường hay không, nếu con bé ở đây, con bé cũng đã bị đón đi cùng Thẩm Ngọc Nhiêu. Như vậy con gái của ông cũng sẽ bị bắt đi, bị đe dọa, thậm chí còn bị đánh đập hành hạ...

Thẩm Hữu Toàn không dám nghĩ nữa, toàn thân ông bắt đầu túa mồ hôi lạnh, mà câu cảnh báo cuối cùng của Phạn Già La làm ông không dám vi phạm--- chuyện hôm nay chỉ giới hạn trong ba người chúng ta biết mà thôi, mong ngài đừng tiết lộ ra ngoài, bằng không tình hình sẽ rất nghiêm trọng, nghiêm trọng tới mức cho dù là Thẩm tiên sinh thủ đoạn thông thiên cũng không thể nào xử lý.

Chuyện gì mà phát triển tới mức mình không có cách nào xử lý? Thẩm Hữu Toàn chỉ thoáng suy nghĩ một chút rồi lập tức cắt đứt sức tưởng tượng, không để nó thỏa thích phát huy. Ông không ngừng lau mồ hôi trên trán, sau đó hoảng hoảng hốt hốt nghĩ, trước đó vài ngày hình như có người tung tin đồn về Phạn Già La ở trên mạng, nói cậu ta căn bản không phải nhà ngoại cảm gì cả, chỉ là một kẻ lừa gạt giả thần giả quỷ.

Khi đó ông còn cười lạnh vài tiếng, lắc đầu nói 'đồn thổi vô căn cứ', nhưng hôm nay ông đã sâu sắc ý thức được--- cái gọi là chân lý cùng chân tướng chưa bao giờ nằm trong tay đại chúng. Khi bạn tự cho là thanh tỉnh cười nhạo người khác, nói không chừng vận mệnh đã theo dõi kẻ ngu ngốc thật sự là bạn, cũng chuẩn bị tùy ý đùa giỡn bạn.

Trước mặt vận mệnh, tất cả người phàm đều là giun dế, mà người có thể khám phá đồ thị cùng quy tắc của vận mệnh là bao nhiêu? Bọn họ làm sao tồn tại? Nghĩ tới Phạn Già La dự đoán như thần, Thẩm Hữu Toàn đột nhiên cảm thấy lạnh cả người, cũng đến lúc này mới phát giác ra--- ngày hôm qua, lúc gặp mặt Phạn Già La, sự ngạo mạn cùng tự cao tự đại của mình là ngu xuẩn cỡ nào!

Tiếng nói của ông khô khốc, đầu ngón tay vuốt nhiều lần mới mở được màn hình điện thoại, mới vừa bấm hai chữ số '11' thì cánh tay đã bị vợ đập mạnh.

Cốp một tiếng, chiếc điện thoại vừa mới mua không bao lâu đã bị rớt xuống vỡ nứt, Chung Tuệ Lộ siết chặt cánh tay chồng mình, hoảng sợ nói: "Không thể báo cảnh sát! Bọn chúng sẽ giết con tin!"

"Đây là bắt cóc, chúng ta đương nhiên phải tìm cảnh sát xin giúp đỡ!" Thẩm Hữu Toàn đưa tay đẩy vợ mình ra, lớn tiếng nói. Ông đã từng rất yêu vợ mình, cũng nguyện ý dành sự tôn trọng cùng chiếu cố lớn nhất cho cô ấy, bằng không ở địa vị cao như vậy, đối mặt với nhiều sự cám dỗ như vậy nhưng vẫn luôn giữ mình trong sạch.

Nhưng bây giờ, tình yêu này đã hóa thành ngọn lửa thù hận phừng phừng, thiêu cháy toàn bộ hồi ức ngọt ngào của bọn họ thành tro bụi. Ngay cả liếc nhìn một cái ông cũng cảm thấy thật tởm lợm, lại càng không muốn bị chạm tới.

Chung Tuệ Lộ lảo đảo suýt ngã nhưng lại không có thời gian nghĩ tới thái độ lạnh lùng khác thường của chồng mình. Cô mở baidu trên điện thoại, chỉ một vụ án cũ nói: "Báo cảnh sát mà hữu dụng thì em đã sớm báo rồi! Vụ bắt cóc Lâm Tỉnh mới phát sinh không lâu, anh có nhớ không? Người nhà đã báo cảnh sát, kết quả bọn bắt cóc cầm tiền chuộc đi nhưng vẫn giết con tin. Hiện giờ tiền không còn, con cũng mất, một gia đình cứ vậy tan nát, cho dù cuối cùng bọn bắt cóc có bị bắt về quy án thì có lợi ích gì? Tổn thất có thể bù đắp sao? Anh xem số liệu thống kê đi, người ta chỉ cầu tài, chúng ta không nên chọc giận bọn chúng! Chúng ta xoay tiền rồi chuộc con về không được sao? Em thật sự không chịu nổi chút phiêu lưu nào, đó là bảo bối em mang thai mười tháng sinh ra! Sức khỏe nó vốn không tốt, nếu chúng ta chọc giận bọn chúng, chúng có giết đứa nhỏ xả giận không? Nhiêu Nhiêu có thể chịu được không, có thể về nhà bình an hay không? Hiện giờ ngay cả nghĩ em cũng không dám nghĩ nữa, tim em quá đau đớn rồi!"

Chung Tuệ Lộ ngã xuống sô pha, khóc tới sắp ngất xỉu.

Ba mẹ Thẩm vốn cảm thấy nên báo cảnh sát cũng bắt đầu gấp tới tái mặt, trái tim quặn đau. Báo cảnh sát = giết con tin, đẳng thức này bị Chung Tuệ Lộ cường ngạnh nhét vào trong đầu bọn họ, chiếm cứ toàn bộ tư tưởng của bọn họ. Bọn họ một người níu tay trái, một người níu tay phải con trai, sống chết không cho Thẩm Hữu Toàn nhúc nhích.

Lúc này tài xế kiêm vệ sĩ Long Thành Sinh không ngừng gọi vào số bọn bắt cóc ở bên cạnh lên tiếng: "Tôi cảm thấy Thẩm tiên sinh nên báo cảnh sát, chỉ cần giấu kín không để chúng biết, bên chúng ta cứ chuẩn bị tiền chuộc, cảnh sát sẽ tìm manh mối cứu người, như vậy sẽ đảm bảo an toàn cho đứa nhỏ hơn. Hiện giờ bọn chúng vẫn tắt máy, lẽ nào chúng ta cứ chờ mãi sao?"

"Mày là ai chứ, mày có tư cách gì mà phát biểu ý kiến với chuyện nhà tao? Không phải con của mày nên mày không đau lòng đúng không? Không thể báo cảnh sát, tuyệt đối không thể báo cảnh sát, ai báo tôi sẽ liều mạng với người đó!" Chung Tuệ Lộ giống như một con sư tử cái bổ nhào tới cào cấu mặt Long Thành Sinh.

Long Thành Sinh chật vật né tránh, sau đó liền im lặng, chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn về phía Thẩm tiên sinh, cổ vũ ông mau quyết định. Hai cụ cùng vợ ông đã hoảng hốt cả rồi, hiện giờ chỉ có Thẩm tiên sinh vẫn còn thanh tỉnh.

Thẩm Hữu Toàn nhắm mắt lại, chán nản nói: "Tôi không báo cảnh sát, các người buông tôi ra đi, tôi sẽ nghĩ cách xoay tiền."

"Bọn chúng chỉ cầu tài thôi, chúng ta cho chúng tiền, đứa nhỏ sẽ được thả về. Chúng ta nhất định không thể mạo hiểm! Chỉ cần Nhiêu Nhiêu có thể trở về, bao nhiêu tiền chúng ta cũng cho, chúng ta bán nhà, bán xe đi! Chỗ mẹ còn mấy triệu gửi ngân hàng, mẹ sẽ giao hết cho con!" Mẹ Thẩm khóc thảm nói.

"Mẹ, đó là tiền dưỡng lão của ba mẹ, ngài giữ lại đi. Thẩm gia chúng ta không suy sụp đến mức đó." Thẩm Hữu Toàn nhặt chiếc điện thoại bị ném nứt khi nãy, giải thích: "Con sẽ gọi điện cho bên tài vụ, để bọn họ xoay tiền." Nói xong liền tiến lên phòng sách trên lầu hai.

Chung Tuệ Lộ lúc này mới buông tha Long Thành Sinh, vội vàng cuống cuồng đuổi theo.

Thẩm Hữu Toàn nhanh chóng gọi điện cho Bạch Mạc, xin số điện thoại của Phạn Già La. Hiện giờ ông thật sự hối hận vì hôm qua mình đã quá vô lễ cùng vội vàng, đã không xin phương thức liên lạc của Phạn tiên sinh, nếu không được Phạn tiên sinh chỉ điểm, hiện giờ ông lại càng thê thảm hơn rồi.

Bạch Mạc nghe thấy yêu cầu của ông, không nói hai lời lập tức gửi số qua.

Bên kia rất nhanh được kết nối, một âm thanh trong trẻo hệt như cam tuyền chảy ra từ lòng đất truyền tới, nháy mắt xua tan toàn bộ lo lắng trong nội tâm Thẩm Hữu Toàn: "Thẩm tiên sinh, bé chim khách của ngài vẫn mạnh khỏe chứ?"

Dùng đầu ngón tay cũng hiểu được bé chim khách là ám chỉ con gái ông. Nhớ tới gương mặt vì quá vui sướng cười sáng lạn của của con gái, nhớ tới con bé không ngừng nói 'con thích ba ba nhất', buồn bực cùng nóng nảy của Thẩm Hữu Toàn lại giảm bớt hẳn: "Khỏe, con bé khỏe lắm." Ông vừa nói chuyện vừa đi tới phòng con gái, thông qua khe cửa nhìn vào trong. Được bảo mẫu dỗ dành, con bé đã ngủ rồi, một cẳng chân bụ bẫm duỗi ra ngoài chăn, chiếc chăn phủ lên trên chân bé trông rất đáng yêu.

Vành mắt Thẩm Hữu Toàn chua xót, nóng lên, cổ họng cũng chua xót. Nếu không nhờ Phạn Già La nhắc nhở, hiện giờ rất có thể con gái ông đang bị trói ở một góc tăm tối, bẩn thịu ở một nơi vắng vẻ nào đó, bị một đám côn đồ đe dọa đánh đập, tình cảnh đó ngay cả nghĩ ông cũng không dám.

"Phạn tiên sinh, Thẩm Ngọc Nhiêu bị bắt cóc, tôi nên làm gì bây giờ?" Giống như người mẹ ruột không hề quan tâm tới sự sống chết của con gái mình, bây giờ Thẩm Hữu Toàn cũng không muốn dùng năm mươi triệu đi cứu một đứa con hoang, ông không thánh mẫu đến mức đó, nhưng ông cũng không thể trơ mắt nhìn Thẩm Ngọc Nhiêu chịu tội. Cứu thì vẫn muốn cứu nhưng phải giảm tổn thất của Thẩm gia xuống thấp nhất. Ông chỉ là người có địa vị cao trong giới kinh doanh mà thôi chứ không phải con cháu thế gia, không có bao nhiêu tích trữ, muốn xuất ra năm mươi triệu ngay lập tức cũng sẽ tổn thương nặng nề.

Nói thật ông đã cố kiềm chế mặt độc ác của nhân tính, không ngừng nghiêm khắc tự nhủ mình phải tiến vào thủ đô bằng phương pháp chân chính, bằng không căn bản đã không thèm quản tới sống chết của Thẩm Ngọc Nhiêu, cũng không để người phụ nữ Chung Tuệ Lộ kia tiếp tục nhảy nhót ở trước mặt mình. Có một khoảnh khắc anh gần như bị lửa giận thiêu rụi lý trí, suýt chút nữa đã gầm lên với bọn bắt cóc: bọn mày giết con tin đi, tao không để ý đâu, dù sao Thẩm Ngọc Nhiêu cũng không phải con tao!

May mắn, may mắn mà ông không nói, cũng không làm gì cả, bằng không ông nhất định sẽ ân hận cả đời.

[end 52]

[53] Linh Môi - Được Phạn Già La Khẳng Định

****

Âm thanh mát lạnh của Phạn Già La truyền tới, không hề có chút do dự nào: "Báo cảnh sát đi Thẩm tiên sinh."

Thẩm Hữu Toàn khàn khàn nói: "Cậu cũng cảm thấy..."

Ông còn chưa dứt lời, Phạn Già La đã nhẹ giọng suỵt một tiếng, ý bảo ông im lặng.

Thẩm Hữu Toàn bây giờ nào dám không nghe lời, lập tức ngậm miệng, đôi mắt hoảng loạn nhìn trái nhìn phải, khẩn trương như đang đi ăn trộm. Quả nhiên ông mới vừa ngừng, Chung Tuệ Lộ đã vội vàng chạy lên lầu hai, níu cánh tay ông rồi kéo cổ tay ông xuống thấp, giọng nói nghiêm khắc: "Anh gọi cho ai vậy? Anh muốn báo cảnh sát sao? Như vậy sẽ hại chết Nhiêu Nhiêu anh biết không?"

"Tôi không có báo cảnh sát, tôi gọi cho bằng hữu vay tiền! Cô tưởng năm mươi triệu là số tiền nhỏ đối với tôi sao? Tôi chỉ mới hơn bốn mươi, xuất thân nông thôn, tuy một năm nhận được lương mười triệu nhưng số tiền này đã dồn hết vào bất động sản cùng đầu tư. Căn biệt thự này vừa mới mua, tổng giá trị là hai trăm sáu mươi triệu, vì cô yêu cầu nên tôi đã trả dứt một lần, tôi lại đưa tiền cho cô đầu tư một thương hiệu mới, hiện giờ đang hoạt động, rất nhiều chuyện cần phải chi tiền! Vốn lưu động của tôi không còn dư lại bao nhiêu, cô muốn tôi đi đâu moi ra năm mươi triệu? Bán nhà với công ty của cô à? Hả?"

Nghe nói phải bán công ty của mình, Chung Tuệ Lộ quả nhiên không dám mở miệng. Nhìn thoáng qua màn hình di động đã bị nứt, phát hiện chỉ là dãy số lạ chứ không phải 110 mới chịu buông tay chồng mình ra.

"Không được báo cảnh sát, em tình nguyện chi tiền để đổi lấy 80% cơ hội sống sót chứ không muốn cùng cảnh sát đánh cược một phen. Hữu Toàn, đứa nhỏ là quan trọng nhất, không có tiền thì chúng ta vẫn có thể kiếm lại, đứa nhỏ là quan trọng nhất, anh nhớ kỹ đó!" Chung Tuệ Lộ cố nén nước mắt nhiều lần căn dặn.

Thẩm Hữu Toàn gật đầu, kỳ thực trong lòng đã ngày càng lạnh. Người phụ nữ này thật sự đang lo lắng cho an nguy của Thẩm Ngọc Nhiêu, bằng không cũng không nổi điên chạy tới cản mình báo cảnh sát. Nhưng nếu người bị bắt cóc đổi lại thành Linh Linh, cô ta có cảm thấy lòng nóng như lửa đốt như vậy không? Đáp án không cần hỏi cũng có thể đoán được, sẽ không, cô ta sẽ không; mẹ sẽ không; ba cũng sẽ không; thậm chí ngay cả ông trước kia cũng sẽ không.

Vành mắt Thẩm Hữu Toàn ươn ướt, không thể không nghiêng đầu qua nơi khác, nhanh chóng lau đi khóe mắt.

Quả thực, ông cũng biết phần lớn các vụ bắt cóc người nhà sẽ không báo cảnh sát, những vụ báo án thường là không thể trả nổi tiền chuộc, thật sự đã cùng đường. Nếu ông không biết Thẩm Ngọc Nhiêu không phải con của mình, hiện giờ ông cũng sẽ không kiên định muốn báo cảnh sát như vậy, vì đảm bảo an toàn của đứa nhỏ, ông sẽ vội vàng chạy đi xoay tiền.

Trong sự giám thị của Chung Tuệ Lộ, Thẩm Hữu Toàn đi tới cuối hành lang, thấp giọng nói: "Mới vừa nãy là... vợ tôi." Nói ra hai chữ vợ tôi vào lúc này, đầu lưỡi của ông giống như bị cứa vào mảnh thủy tinh, bị đâm đau nhói.

"Tôi biết." Giọng nói Phạn Già La hơi dịu lại.

Thẩm Hữu Toàn trầm mặc. Đúng vậy, người này trí thông quỷ thần, bằng không sao lại đúng lúc ngăn cản mình khi Chung Tuệ Lộ còn chưa tiếp cận? Cậu ta có thể cảm ứng được tình trạng của mình bây giờ không? Loại năng lực này thật sự quá thần kỳ. À đúng rồi, khi nãy mình định nói gì nhỉ? Hình như là--- cậu cũng cảm thấy nên báo cảnh sát sao?

Nghĩ tới chuyện này, Thẩm Hữu Toàn lại sợ, ngay sau đó lại cảm thấy thực buồn phiền. Nếu để Chung Tuệ Lộ nghe thấy những lời này, cô ta nhất định sẽ nổi điên, sau đó sẽ nhào tới cào cấu ông, quở trách ông, buộc ông phải đưa tiền ra!

Trước kia, thấy Chung Tuệ Lộ chăm sóc Thẩm Ngọc Nhiêu chu đáo từng li từng tí, Thẩm Hữu Toàn chỉ cảm thấy vợ mình ôn nhu hiền lành, chịu thương chịu khó, là người vợ tốt nhất thế giới; nhưng bây giờ, ông chỉ nghĩ tới, phía sau sự ôn nhu chu đáo đó là sự lạnh lùng và coi nhẹ con gái ông. Cô ta dành hết thảy tình thương của mẹ cho Thẩm Ngọc Nhiêu, lại lạnh lùng, thậm chí là khắt khe với một đứa con khác, cô ta xứng làm mẹ sao? Có phải cô ta đã sớm biết cha của hai đứa nhỏ là hai người khác nhau không?

Nghĩ tới đây, cả người Thẩm Hữu Toàn đột nhiên cứng ngắc, bởi vì ông vừa ý thức được một sự thật khác càng đáng sợ hơn, nếu Chung Tuệ Lộ đã sớm biết hai đứa bé không phải cùng cha, vậy hành động thờ ơ hà khắc với con gái có phải đại biểu cô ta cũng không có tình yêu với cha của đứa bé hay không? Đối với người mẹ mà nói, chỉ là đứa nhỏ từ trong bụng mình sinh ra thì đều giống như nhau, không có sự phân biệt huyết thống, nhưng có thể vì cha của chúng mà mang tới sự khác biệt.

Nói cách khác, ở trong lòng Chung Tuệ Lộ, cô ta yêu Thẩm Ngọc Nhiêu tức là cũng yêu cha của Thẩm Ngọc Nhiêu, cô ta lạnh lùng với Thẩm Ngọc Linh thì chẳng khác nào ghét cay ghét đắng cha của Thẩm Ngọc Linh, mà cha của Thẩm Ngọc Linh không phải là mình sao?

Thẩm Hữu Toàn lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, ẩn giấu đi gương mặt vì phẫn nộ mà đã hoàn toàn méo mó của mình. Ông cắn chặt răng nói: "Phạn tiên sinh, tôi sẽ đi báo cảnh sát ngay bây giờ."

Không nên vì một người phụ nữ không đáng để yêu mà mất đi lương tri cùng điểm mấu chốt, không nên! Ông nhiều lần nhắc nhở chính mình, lúc này mới có thể từ bỏ ý niệm bỏ mặc Thẩm Ngọc Nhiêu.

"Thẩm Ngọc Nhiêu sẽ thế nào?" Sau khi trải qua giãy giụa kịch liệt, ông khàn khàn hỏi.

"Cậu bé sẽ không có chuyện gì." Phạn Già La nhàn nhạt nói: "Tốt nhất ngài nên đi báo một mình, không nên để bất kỳ người nào biết. Nếu cần, ngài có thể báo cho cảnh sát biết sự tồn tại của tôi."

"Được được, tôi sẽ đi ngay bây giờ." Thẩm Hữu Toàn chỉ có thể không ngừng gật đầu, nhiều lần xác nhận: "Thẩm Ngọc Nhiêu sẽ không bị giết con tin diệt khẩu chứ?"

"Sẽ không." Phạn Già La tựa hồ cười khẽ, lại tựa hồ đang thở dài, sau đó nhân tiện nói: "Nếu như ngài thật sự lo lắng, tôi có thể đề cử một vị chuyên gia cho ngài, có người này ở đây, vụ án này sẽ được giải quyết tốt đẹp."

"Là ai?" Thẩm Hữu Toàn lập tức truy hỏi.

"Tiến sĩ Tống Duệ, anh ta là cố vấn hình sự của phân cục thành Nam, ngài hoàn toàn có thể tin tưởng trình độ nghề nghiệp của anh ta."

"Tiến sĩ Tống Duệ? Vâng vâng, tôi nhớ kỹ rồi. Phạn tiên sinh, cám ơn cậu, thật sự rất cám ơn cậu! Nếu không nhờ có cậu thì Tiểu Niếp Niếp nhà tôi đã không thể trở về nhà hôm nay rồi! Cậu yên tâm, chờ chuyện này giải quyết xong, tôi nhất định sẽ giúp cậu giải quyết hai vụ kiện kia!" Thẩm Hữu Toàn nghẹn ngào cúp điện thoại, sau đó chật vật lau mặt. Người ta nói người vô tri thì không biết sợ quả nhiên rất đúng, trước kia sao ông lại dám dùng thái độ ngạo mạn như vậy để đối mặt với Phạn tiên sinh chứ? Từ nay về sau, ông nhất định sẽ kính sợ với hết thảy mọi thứ mà mình không thể đảm bảo trên thế giới này!

Chung Tuệ Lộ vẫn đứng ở cầu thang theo dõi ông, cố gắng nhận biết khẩu hình để xác định xem ông có nửa chừng ngắt cuộc điện thoại số

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat