[58.59.60] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[58] Linh Môi - Được Em Tán Thành Là Vinh Hạnh Của Tôi


****

Phương Hổ bị chấn động bên mặt gương truyền tới làm cho hoảng sợ, khẩn trương hỏi: "Ai ở bên đó?"

Tiếng dộng hơi ngừng lại, Tiểu Lý phụ trách làm biên bản ngẩng đầu nhìn mặt gương đối diện, có chút lo lắng, mà Tống Duệ thì từ đầu đến cuối vẫn thực bình thản, tiếp tục hỏi Phương Hổ các vấn đề liên quan tới tình tiết vụ án.

Cuộc thẩm vấn không hề bị chút nhạc đệm này cắt đứt, tất cả thoạt nhìn rất bình thường, nhưng ở đối diện phòng thẩm vấn, trong căn phòng giám sát nhỏ hẹp, Thẩm Hữu Toàn bị hai cảnh sát bắt chéo tay ra sau lưng ấn chặt lên tường, cưỡng chế ông phải bình tĩnh lại.

Nhưng Thẩm Hữu Toàn làm sao bình tĩnh được chứ? Đầu tóc ông bù xù, cặp mắt đỏ ngầu, môi khô nứt, trong lòng bị cảm xúc nghĩ lại mà sợ cùng hối hận sâu đậm cấu xé. Đến tận bây giờ ông mới chính thức hiểu được ý nghĩa của những lời mà Phạn Già La đã nói với mình ngày hôm đó.

Nó căn bản không phải là ẩn dụ về tương lai không may, mà là một viễn cảnh cực kỳ tàn khốc sẽ xảy ra trong hiện thực sắp tới, là một dự đoán về một vụ mưu sát! Sau khi hết thảy chân tướng bị vạch trần, ông mới biết dự đoán này chuẩn xác đến mức nào.

Ngày đó, Phạn Già La chỉ còn kém kéo lỗ tai ông, từng câu từng chữ nói: "Ông có biết không? Con gái của ông căn bản không có thứ gọi là tương lai, cô bé đã sắp bị người thân cận nhất bên cạnh ông giết chết! Mà người này còn muốn cướp đi toàn bộ mọi thứ của Thẩm gia!"

Cái gọi là tu hú chiếm tổ hóa ra chính là nghĩa đen chứ không phải nghĩa bóng ví von này nọ. Giống như trong phóng sự về loài chim, lũ chim cắt sẽ liên hợp đẩy đứa con gái đang kêu khóc đòi ăn của ông xuống khỏi cành cao, ngã chết tươi! Ông vốn tưởng sự tưởng tượng của mình đã quá quá tàn nhẫn đáng sợ rồi, thì ra ông đã đánh giá quá thấp sự độc ác của nhân tính.

Có một ít người ngay cả nhân tính mà bọn họ cũng không có, bọn chúng ác tới tận cùng, ác tới mức làm người ta lạnh gáy. Vốn ông cho rằng Thẩm Ngọc Nhiêu chỉ là một kẻ cướp đoạt, cướp đi tình thân cùng tài nguyên của con gái ông, nhưng hóa ra ngay cả tánh mạng của con bé, bọn chúng cũng muốn lấy đi! Bọn chúng căn bản sẽ không để con bé có cơ hội lớn lên, ngay cả chút tài sản không đáng giá dành để nuôi lớn con bé, bọn chúng cũng coi đó là tài sản của mình, không chia cho con bé một xíu xiu nảo!

Mà ông thì sao? Lúc thảm kịch không một tiếng động lẳng lặng diễn ra, ông lại đang ở nơi nào?

Nghĩ tới đây, Thẩm Hữu Toàn gào khóc tới nứt vỡ tâm can, bởi vì đột nhiên ông phát hiện ra, nếu không có Phạn Già La nhắc nhở, ông đã không hề hoài nghi; sự việc cứ âm thầm phát sinh, mà ông thì vô tri vô giác không hay biết gì. Ông mặc kệ dã tâm của lũ cướp bóc này, nuôi lớn lòng tham của bọn họ, thậm chí còn đảm nhiệm vai trò đồng lõa, trơ mắt nhìn con gái mình bị đối xử lạnh nhạt cùng coi nhẹ.

Nếu không có Phạn Già La, ông tuyệt đối sẽ không đi xét nghiệm DNA, cũng sẽ không đón một mình con gái đi, sau đó, vụ bắt cóc sẽ xảy ra giống như kế hoạch của Long Thành Sinh. Ông sẽ xoay sở hết tất cả những gì mình có bây giờ, cuối cùng đổi lại được một đứa con hoang cùng một thi thể nguội lạnh! Mà cả đời này cũng mờ mịt không hề hay biết gì, đến chết cũng không biết cốt nhục duy nhất của mình sớm đã không còn; đứa nhỏ mà ông dùng máu của mình nuôi nấng chẳng qua chỉ là một kẻ cướp đoạt sở hữu gen phạm tội; gia đình của ông đã bị hủy trong buổi sáng ngày hè bi thảm kia, mà ông vẫn còn đắm chìm trong niềm may mắn mất mà có lại nên đã quên đi nỗi thống khổ vì mất đi con gái...

Đứa con duy nhất của ông cuối cùng đã biến mất khỏi đầu óc ông, giống như chưa từng tồn tại.

Thẩm Hữu Toàn không có cách nào tưởng tượng được nữa, nước mắt của ông không ngừng trào ra cứ như muốn chảy khô mới thôi. Vụ án đã thuận lợi phá giải, nhưng sống lưng của ông lại nặng tới mức ép ông phải khòm xuống. Nỗi sợ đã vô thức xâm nhập vào trái tim ông, làm ông ngay cả thở cũng như đang giãy giụa trong nỗi tuyệt vọng.

Mặt của ông bị ngọn lửa phẫn nộ thiêu đốt vặn vẹo, con ngươi cũng bị nỗi sợ nhuộm thành màu đỏ sậm, miệng phát ra tiếng gầm nhẹ vô nghĩa, giống như một con dã thú bị thương. Hai vị cảnh sát suýt chút nữa đã không giữ được ông, ba mẹ Thẩm vốn vẫn chưa thể tiếp thu sự thật này lập tức quên đi nghi vấn cùng trốn tránh trong nội tâm, vội vàng cầm lấy tay con trai, không ngừng an ủi: "Hữu Toàn, bây giờ Niếp Niếp rất an toàn, con nghe thấy không? Con bé không xảy ra chuyện gì cả, con đừng suy nghĩ nhiều mà con ơi. Đó không phải lỗi của con, là Chung Tuệ Lộ cùng Long Thành Sinh tạo nghiệt. Con mang dáng vẻ này về nhà, con bé sẽ bị hù dọa mất!"

Hai chữ 'Niếp Niếp' chạm tới một góc mềm mại nhất trong trái tim Thẩm Hữu Toàn, ông nhắm chặt mắt lại, cuối cùng từ gầm lên phẫn nộ biến thành gào khóc. Giống như con gái của mình, khóc rất lớn, rất chật vật, hoàn toàn không để tâm tới có mất thể diện hay không, có làm trò hề hay không. Ông đã quá sợ hãi, cũng quá vui mừng, cảm xúc vui buồn quá lớn mãnh liệt công kích tâm trí ông, làm ông khó có thể chịu đựng.

Ba mẹ Thẩm cũng nghẹn ngào, không ngừng lặp đi lặp lại: "Hữu Toàn, con bé vẫn còn ở đây, vẫn yên lành, nhà chúng ta vẫn chưa ly tán. Ông Trời vẫn còn phù hộ chúng ta!"

"Không phải ông Trời, là Phạn Già La." Thẩm Hữu Toàn cho dù đang khóc vẫn không quên bổ sung. Hiện giờ ông sợ bao nhiêu thì cũng cảm kích bấy nhiêu, cảm kích người đột nhiên xuất hiện kia, cũng cảm kích mỗi câu nói chỉ dẫn của đối phương.

Chờ Thẩm Hữu Toàn bình tĩnh lại, bên kia Tống Duệ đã lấy xong khẩu cung của Phương Hổ. Phương Hổ khai, Chu Viện tự nhiên cũng sẽ khai; Chung Tuệ Lộ là người có tâm lý kém cỏi nhất, tự nhiên là người khai sớm nhất; Tống Duệ đặt bản khẩu cung của ba người này xuống trước mặt Long Thành Sinh, hắn tự nhiên cũng không chống đỡ được, thành thành thật thật nhận tội.

Lúc đám bọn họ bị dẫn tới trại tạm giam, Chung Tuệ Lộ gặp Thẩm Hữu Toàn cùng ba mẹ Thẩm ở hành lang. Ánh mắt hoảng sợ của cô ta nổi lên xúc cảm cuồn cuộn, cố gắng đưa tay nắm lấy góc áo chồng mình nhưng lại bị né tránh, chỉ có thể đau khổ cầu xin: "Hữu Toàn, xin anh hãy đối xử tốt với Nhiêu Nhiêu!" Nhận ra lời nói của mình có hàm nghĩa khác, cô ta vội vàng sửa lại: "Không không không, anh không cần đối xử tốt với nó đâu, chỉ cần cho nó miếng cơm ăn là được! Hữu Toàn, anh không thiếu chút tiền đó đâu mà, coi như em cầu xin anh! Coi như em van xin anh mà!"

Cảnh sát kéo Chung Tuệ Lộ tới trước nhưng cô ta vẫn cố chấp quay đầu lại, dùng hết toàn lực vươn tay, chỉ muốn có được một lời cam đoan.

Thẩm Hữu Toàn cười lạnh nói: "Đến tận bây giờ mà cô vẫn chỉ lo cho một mình Thẩm Ngọc Nhiêu, cô chưa từng nghĩ tới Linh Linh sẽ thế nào sao? Lúc cô đồng ý với kế hoạch bắt cóc của Long Thành Sinh, cô rốt cuộc đã nghĩ gì vậy? Linh Linh cũng do cô sinh ra, làm sao cô nhẫn tâm để bọn chúng giết chết con bé chứ?"

"Em thật sự không biết Long Thành Sinh muốn giết Linh Linh, bằng không em tuyệt đối sẽ không đồng ý! Hữu Toàn, anh tin em đi mà! Hữu Toàn, cầu xin anh đừng vứt bỏ Nhiêu Nhiêu!" Chung Tuệ Lộ bị cảnh sát dẫn đi nhưng tiếng thét chói tai của cô ta qua thật lâu vẫn không tiêu tan.

Chung Tuệ Lộ vừa đi, một nữ cảnh sát đã dẫn Thẩm Ngọc Nhiêu tới Cục cảnh sát. Thân thể cậu bé có chút suy yếu, nhưng không bị đánh đập đã có thể coi là may mắn trong bất hạnh. Cùng lúc đó, cảnh sát cũng dẫn Thẩm Ngọc Linh tới, Thẩm gia không có người lớn nào ở nhà, Thẩm Hữu Toàn tự nhiên lo lắng khi để con gái một mình với đám người giúp việc. Ngay cả người thân thiết nhất ở bên gối còn đáng sợ như vậy, ông còn có thể tin tưởng ai?

Nhìn thấy Thẩm Ngọc Nhiêu đã khóc tới vành mắt đỏ bừng, ba mẹ Thẩm theo bản năng tiến tới đón, muốn ôm vào lòng hôn một cái nhưng đột nhiên lại đứng im một chỗ, không dám tới gần. Tình yêu bọn họ dành cho đứa bé này không phải giả, nhưng tình yêu này xuất phát từ giới tính của cậu bé, cũng chính là 'ngôi vị hoàng đế của Thẩm gia ta cần có người thừa kế'. Nhưng bây giờ người thừa kế lại là một đứa con hoang, chẳng những cướp đi tất cả mọi thứ của Thẩm gia mà còn hủy diệt căn cơ Thẩm gia, phần yêu thích kia dĩ nhiên sẽ giảm đi rất nhiều, thậm chí còn sinh ra oán hận.

Lúc nữ cảnh sát dẫn đứa bé tới, bọn họ đã quay lưng, ngoảnh mặt đi, vẻ mặt thờ ơ đến đáng sợ. Thẩm Hữu Toàn thì ôm đứa bé nhẹ nhàng đặt lên ghế, sau đó ôm con gái đưa lên đầu vai, dùng sức hôn hai cái.

Thẩm Ngọc Linh căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, ôm đầu ba ba cười ha hả. Lúc Thẩm gia chìm trong dầu sôi lửa bỏng, cô bé được bảo vệ rất tốt.

Thẩm Ngọc Nhiêu nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười sáng lạn của Thẩm Ngọc Linh, miệng mím chặt nhưng vẫn không nói câu nào như bình thường, chỉ yên lặng nhảy xuống ghế, tập tễnh đi tới bên cạnh Thẩm Hữu Toàn, dùng bàn tay nhỏ bé cẩn thận nắm lấy ống quần ông. Ngẩng gương mặt trắng nõn đáng yêu của mình, nước mắt trong suốt lặng lẽ rơi xuống, giống như một con thú nhỏ chịu đủ kinh hãi.

Nếu là bình thường, Thẩm Hữu Toàn sớm đã buông con gái xuống, đổi thành ôm Thẩm Ngọc Nhiêu. Nhưng bây giờ Thẩm Hữu Toàn chỉ chăm chăm nhìn cậu bé, nhìn thật lâu, sau đó nhẹ nhàng lùi lại phía sau, né khỏi lôi kéo của cậu bé. Đứa bé nhỏ như vậy đã biết dùng vẻ ngoài yếu đuối của mình để lật đổ chị em của mình, giành được sự yêu thương cùng quyền lợi lớn nhất, thứ mà cha mẹ lưu lại trong huyết mạch của đứa bé này cũng tàn ác hệt như loài chim cắt vừa mới nở đã biết giết hại những con chim non khác ở trong tổ, thật sự làm người ta sợ hãi.

Nếu như ông nuôi lớn đứa bé này, liệu nó có cảm thấy biết ơn không? Gen ẩn trong huyết mạch của nó liệu có thay đổi không? Thẩm Hữu Toàn không biết đáp án, cũng không muốn hi sinh một phần quyền lợi của con gái để làm một người tốt. Vì tương lai của Thẩm Ngọc Nhiêu, Long Thành Sinh đã muốn bóp chết tương lai của con gái ông, chỉ điểm này thôi cũng đủ làm Thẩm Hữu Toàn triệt để từ bỏ suy nghĩ nhận nuôi Thẩm Ngọc Nhiêu.

Ông gọi điện thoại cho mẹ của Chung Tuệ Lộ, may mà vị phu nhân này tâm địa thiện lương, cũng rất quan tâm tới cháu ngoại, mặc dù không thể nào tiếp thu nổi hiện thực nhưng vẫn bằng lòng dẫn cháu trai đi. Lúc bà ôm Thẩm Ngọc Nhiêu lên xe, Thẩm Ngọc Nhiêu rốt cuộc ý thức được gì đó, cậu bé vẫn luôn rất thông minh, thậm chí còn thông minh tới mức đáng sợ, cậu bé không ngừng hô to: "Ba ba, người không cần con nữa sao? Ông nội bà nội, hai người không muốn Nhiêu Nhiêu sao? Nhiêu Nhiêu sẽ ngoan, mọi người dẫn Nhiêu Nhiêu về đi mà."

Ba mẹ Thẩm chảy nước mắt quay mặt đi, Thẩm Hữu Toàn mặt không biến sắc ấn đầu con gái vào ngực mình, bảo tài xế tạm thời lái xe đi.

Thẩm Ngọc Nhiêu trước giờ vẫn luôn lặng im chảy nước mắt, lúc này đây cậu bé khóc rất lớn, khóc như xé rách tim phổi...

...

Vụ bắt cóc có số tiền chuộc lớn tới năm mươi triệu cứ vậy được phá giải, từ lúc Thẩm Hữu Toàn tới báo án tới khi đứa bé được giải cứu, toàn bộ quá trình chỉ hao phí tám tiếng đồng hồ, một lần nữa đổi mới lịch sử ghi chép của phân cục thành Nam. Cục trưởng được đơn vị cấp trên khen ngợi nhiệt liệt, sau khi trở lại phân cục thì mặt mày hồng hào nói: "Phân cục chúng ta lại lặp công lớn, tất cả thành viên của tổ chuyên án đều được thưởng!"

"Wow! Có tiền thưởng luôn ~!" Mọi người vui vẻ cười đùa, mà Tống Duệ thì chỉ yên lặng thu thập túi công văn của mình, tựa hồ hoàn toàn không hòa hợp với bầu không khí sôi động này.

Sau lần thẩm vấn Phạn Già La, anh đã làm kiểm tra tâm lý, kết quả cho thấy tâm lý của anh rất khỏe mạnh, có thể tiếp tục đảm nhiệm vai trò cố vấn của Cục cảnh sát. Nhưng bây giờ anh đã không còn mỉm cười ôn hòa nữa, giống như biến thành một người khác.

Là một người đã từng nghi ngờ Tống Duệ, cục trưởng cảm thấy khá xấu hổ, ông ho khan một tiếng rồi mới nói: "Lần này cũng nhờ có Tống tiến sĩ, nếu không phải Tống Tiến sĩ cao minh có bước đi mới lạ, dùng một đoạn ngón tay giả thành công dò xét Long Thành Sinh cùng Chung Tuệ Lộ, cũng phá vỡ phòng tuyến tâm lý của bọn họ, lấy được lời khai, bằng không vụ án cũng không phá giải nhanh như vậy. Tống tiến sĩ, công đầu chính là thuộc về anh."

Tống Duệ chậm rãi xả tay áo xắn lên khuỷu tay xuống, môi mỏng hơi mím lại một chút, thở dài nói: "Cục trưởng quá khen rồi, ngài biết rõ công đầu của vụ án này thuộc về ai. Nếu không có Phạn Già La chỉ điểm, Thẩm Hữu Toàn sẽ không đi xét nghiệm DNA, cũng sẽ không đón con gái mình trước giờ tan học, cũng lén người nhà tới báo cảnh sát. Trong ba bước này chỉ cần sai một bước thì chờ đợi Thẩm gia cùng Cục cảnh sát chúng ta chính là một hoặc nhiều mạng sống. Tuy chúng ta đã phá được án nhưng không có gì đáng tự hào, bởi vì chúng ta tham gia một phần thi mở, mà đáp án đã được Phạn Già La báo cho chúng ta biết từ sớm, chúng ta chỉ cần dựa vào đáp án đẩy ngược quá trình là có thể bắt được bọn bắt cóc, cứu đứa bé. Đổi lại tôi, đổi lại bất cứ ai trong tổ, vụ án vẫn sẽ được phá, công lao không đáng nói tới, chỉ là cực khổ một chút mà thôi."

Nhóm tổ viên đang vui mừng lần lượt an tĩnh, sau đó lộ ra biểu tình xấu hổ. Đúng vậy, Phạn Già La đã mở ra chân tướng ở trước mặt bọn họ, đổi lại là người khác cũng có thể phá được vụ án này, thật sự không có gì hay mà vui mừng.

Cục trưởng nhìn mọi người xung quanh, lại sâu sắc nhìn Tống Duệ, lắc đầu nói: "Tôi không hề cảm thấy nỗ lực của mọi người là không đáng giá, không có mọi người, vụ án tuyệt đối không thể nào phá giải trong tám tiếng đồng hồ, đứa nhỏ cũng không thể bình an trở về. Tiến sĩ Tống Duệ, gần đây hình như anh không quá tự tin với mình, nhưng anh có nghĩ tới không, vì sao Phạn Già La chỉ nhớ kỹ anh, còn đề cử anh với Thẩm tiên sinh? Bởi vì cậu ta biết, anh am hiểu nhất là tấn công tâm lý, mà trong vụ án này, anh quả thực đã nhìn thấu suốt tâm lý của đám bắt cóc, cũng bắt trúng nhược điểm của chúng, sau đó một kích trí mạng! Thủ thuật tâm lý của anh vừa vặn chính là mấu chốt để phá án nhanh nhất. Tôi xin lỗi vì trước kia đã hoài nghi anh, xin anh tha thứ, cũng xin anh tiếp tục bắt tay hợp tác với chúng tôi."

Ánh mắt Tống Duệ lóe sáng, tựa hồ có chút cảm động, sau một lúc lâu trầm mặc thì chủ động đưa tay tới, cùng cục trưởng bắt tay.

Nhìn thấy một màn này, thành viên của đội hình sự một đều vui mừng mỉm cười.

Sau khi rời khỏi phân cục thành Nam, Tống Duệ lái xe tới mộc góc an tĩnh, đầu tiên là rút ra một tấm khăn ướt khử trùng lau tay, nhiều lần chà lau bàn tay vừa bắt tay với cục trưởng, thậm chí ngay cả vô lăng cũng lau đi lau lại nhiều lần, sau đó mới lấy di động ra, bấm một số đã lưu từ rất lâu nhưng không có dũng khí đụng tới. Trăng thanh gió mát tựa hồ gần trong gang tấc, mà nụ cười khẽ của đối phương thì quanh quẩn bên màng nhĩ của anh, làm tóc gáy anh lặng lẽ dựng đứng, chết lặng rồi lại nóng hổi.

Cho dù cách biệt rất xa nhưng ảnh hưởng của Phạn Già La vẫn mãnh liệt như vậy. Cậu cười khẽ gọi một tiếng 'Tống tiến sĩ', ba chữ này phát ra từ đầu lưỡi của cậu liền có sức lôi cuốn kỳ lạ không thể nào nói rõ.

Tiếng nói của Tống Duệ đột nhiên khô khốc, im lặng thật lâu mới vô nghĩa tiếp lời: "Là tôi."

"Đứa nhỏ được cứu rồi à?" Tuy là câu hỏi, nhưng giọng rõ ràng là khẳng định.

"Được cứu rồi." Tống Duệ kéo cà vạt, thầm hít sâu một hơi: "Vì sao lại chỉ định tôi phá án? Tôi nghĩ rằng cậu rất ghét tôi?"

"Hửm?" Phạn Già La không để tâm than nhẹ một tiếng, Tống Duệ gần như có thể tưởng tượng hình ảnh cậu nghiêng đầu áp tới gần. Ánh mắt của cậu liệu có còn vừa đen láy sâu thăm thẳm lại sáng bừng như lần trước không?

"Tống tiến sĩ hình như đã hiểu lầm chuyện gì rồi, từ trước tới giờ tôi chưa từng chán ghét anh. Vừa vặn ngược lại, tôi cảm thấy Tống tiến sĩ rất đặc biệt, tôi rất mong chờ lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta." Phạn Già La lại một lần nữa khẽ mỉm cười, mà Tống Duệ chợt kéo di động ra xa tai mình, kinh sợ lại lúng túng nhìn màn hình. Khoảnh khắc vừa nãy, anh cảm thấy phần tai kề sát di động của mình bị một thứ vô hình nào đó đâm đau nhói, sau đó lại nóng bỏng tới chết lặng.

Là điện thoại bị rò điện sao? Nhưng anh không có cách nào vứt chiếc điện thoại bị hỏng này đi, cũng không biết nên nói gì với Phạn Già La, vì thế thật chật vật lại vội vàng cúp máy. Qua thật lâu sau anh mới dần dần ý thức được mới nãy Phạn Già La nói gì, đôi môi mỏng không thể cong lên một vệt nhợt nhạt, trầm thấp gần như không thể nghe thấy nói: "Được em tán thành là vinh hạnh của tôi."

Mặc kệ Phạn Già La là nhà ngoại cảm hay một kẻ lừa gạt giỏi sử dụng ngôn từ, không thể nghi ngờ, cậu là người đặc biệt nhất trên thế giới này, không ai có thể thay thế được cậu, không có...

Phạn Già La nhìn chằm chằm màn hình di động đang dần mờ tối, khó hiểu đáp một câu: "Ngài quá khiêm tốn rồi."

[end 58]

[59] Linh Môi - Thế Giới Kỳ Nhân

****

Sau khi chuyện nhà được giải quyết, Thẩm Hữu Toàn cấp tốc xử lý hai vụ kiện tụng của Phạn Già La. Phí vi phạm hợp đồng vốn do ông quyết định, mà ông đã hạ mức phạt xuống mức thấp nhất theo quy định của pháp luật, cũng chính là 30% catse, tổng cộng là mười sáu triệu, trước đó ông đã bán một số cổ phiếu, vừa vặn có thể bù đắp cho lỗ hổng này.

Nhưng Phạn Già La lại từ chối sự giúp đỡ của ông, bình tĩnh nói: "Tôi vừa mới bán một phần bất động sản, số tiền này tôi sẽ tự trả. Thẩm tiên sinh, tôi đề nghị ngài dùng số tiền này vào việc từ thiện, như vậy rất có lợi cho người nhà của ngài."

"Vâng vâng vâng, tôi nhất định sẽ quyên góp số tiền này. Phạn tiên sinh, sắp tới ngài có rảnh không? Tôi định dẫn Niếp Niếp tới gặp ngài một lần, chúng ta cùng ăn bữa cơm được không?" Thẩm Hữu Toàn cực kỳ niềm nở nói. Hiện giờ ở trong lòng ông, lời nói của Phạn Già La không khác gì thánh chỉ.

"Không được, nhân quả của chúng ta dừng lại ở đây, sau này con của ngài sẽ rất thuận lợi." Phạn Già La cúp máy, sau đó chuyển phí bồi thường tới tài khoản của công ty KN. Cậu đã bán đi phần bất động sản Phạn Khải Toàn tặng mình, lại dùng tấm chi phiếu năm triệu kia giải quyết xong hết toàn bộ mười mấy vụ kiện tụng còn lại, hiện giờ thật sự là một thân nhẹ nhàng.

Thẩm Hữu Toàn nhìn chằm chằm màn hình di động, trong lòng tràn đầy thất vọng cùng mất mát, nhưng nghĩ tới lời nhắn của Phạn Già La dành cho con gái, lại nhẹ nhõm mỉm cười.

Phí bồi thường hợp đồng cao tới một trăm ba mươi triệu cứ vậy được giải quyết chỉ trong phòng vài ngày. Phạn Già La thay một bộ quần áo khá chính trang đi tới trụ sở chính của công ty giải trí Tinh Huy, cùng lúc đó, Triệu Văn Ngạn vẫn còn đang chiến dư luận với Tô Phong Khê.

Sau khi bị công ty giải trí Tinh Huy kiện ra tòa, luật sư của Tô Phong Khê đã giải thích rất rõ: "Vụ kiện này cô không thắng được, bởi vì bên kiện nắm giữ chứng cứ quá đầy đủ, nếu cô không muốn ngồi tù thì nên tìm kiếm quan hệ để đi cửa sau, cố gắng hòa giải riêng."

Vì vậy Tô Phong Khê liền tung ra lá bài tẩy của mình, chủ tịch tập đoàn tài chính Trương thị chuyển lời tới Triệu Văn Ngạn, bảo hắn phải một vừa hai phải thôi. Triệu gia nắm giữ mạch máu của giới giải trí, Trương thị là ông trùm vui chơi giải trí, gia chủ Trương gia có giao tiếp với cả hai giới quân chính, đặc biệt là ông cụ trong nhà, thủ đoạn thông thiên, không phải người bình thường có thể chọc nổi.

Triệu Văn Ngạn hiểu rõ thực lực Trương gia sâu không lường được, không thể không đồng ý hòa giải riêng.

Ván này, Tô Phong Khê thắng.

Nhưng hòa giải riêng không có nghĩa là mọi chuyện êm đẹp, nếu hai bên không thể thỏa thuận thì cuối cùng vẫn sẽ đưa ra tòa án mà thôi. Triệu Văn Ngạn muốn Tô Phong Khê phải trả lại gấp mười những tổn thất mà giải trí Tinh Huy phải chịu, cũng chính là hơn ba tỷ, Tô Phong Khê đang đứng ở bờ vực phá sản, làm sao đưa ra được nhiều tiền như vậy? May mà bên cạnh cô ta có rất nhiều người coi tiền như rác, một trong số đó cũng có chút thực lực, đã chủ động tìm tới trả nợ giúp Tô Phong Khê.

Triệu Văn Ngạn có chút tức giận, vừa vặn có quen biết vợ của người này, mà bằng chứng giường chiếu của Tô Phong Khê với người này anh cũng có, vì thế lén gửi hình cho vị

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat