[64.65.66] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[64] Linh Môi - Sự Tồn Tại Không Thể Nào Hiểu Được


****

Trước đó vẫn luôn tĩnh tọa trong bóng tối, chưa từng nhìn thoáng qua tấm màn sân khấu, cũng chưa từng trao đổi câu nào với bất kỳ ai, theo thời gian trôi tới giây cuối cùng Phạn Già La mới giao ra một bức phác họa--- một tấm phác họa giống như đúc tấm hình chiếu ở phía sau tấm màn sân khấu.

Lúc đạo diễn cắt lại hình ảnh bức phác họa cùng hình chiếu để cạnh nhau trên màn hình lớn, Tống Ôn Noãn há miệng, trợn mắt, kinh ngạc lại hoảng sợ nhìn một màn này.

Tống Duệ đưa tay che mặt, phát ra tiếng thở dài giống như thỏa mãn lại giống như tiếc nuối. Anh tận mắt nhìn thấy sự kỳ lạ của Phạn Già La, rốt cuộc cũng hiểu được tấm phác họa tử vong mà Tôn Ảnh giao cho cảnh sát đã được tạo ra một cách chấn động lòng người như thế nào. Nhưng khi bí ẩn được tiết lộ, nó không chỉ thỏa mãn sự tò mò trong nội tâm anh, ngược lại làm anh càng chìm sâu vào hoang mang hơn.

Anh loáng thoáng dự cảm được--- cho dù hao hết cả quãng đời còn lại, cho dù cố hết sức học tập, lý giải của anh về người này chỉ sợ chỉ là một chút ít không đáng kể mà thôi, có khả năng vĩnh viễn không thể nào hiểu được đây rốt cuộc là người như thế nào.

"Trên thế giới này sao lại có người như vậy?" Tống Duệ lắc đầu, lại một lần nữa phát ra tiếng thở dài. Anh không có cách nào tưởng tượng ra là hoàn cảnh như thế nào có thể thai nghén ra một người đặc biệt như vậy, anh muốn biết, cực kỳ khao khát muốn biết.

Ba vị giám khảo khác đã xem tới trợn tròn mắt, dùng đầu ngón tay run lẩy bẩy chỉ màn hình lớn, chấn động nói: "Cậu cậu cậu, cậu ta trực tiếp vẽ tấm hình ra!"

Gò má Tống Ôn Noãn từ trắng noãn chậm rãi biến thành đỏ như rỉ máu, liên tưởng tới những lời mình cố ý nhắm tới Phạn Già La trước đó, lại nhìn năng lực ngoại cảm mạnh mẽ hơn bất cứ người nào, thậm chí có thể nói là mạnh mẽ tới đáng sợ của cậu ta, lần đầu tiên cô cảm thấy xấu hổ cùng khó chịu tới vậy. Cô há miệng nhưng lại khô khốc nói không nên lời, qua một lúc thật lâu mới khàn đặc nói: "Anh họ, bức họa tử vong kia..."

Cô đã quên mất chuyện cần phải che giấu quan hệ thật của mình và anh họ ở trước ống kính.

Tống Duệ gật đầu, tiếng nói lộ ra chút nhẹ nhàng: "A, trước đó quên nói cho em biết, cảnh sát đã kiểm chứng bức phác họa tử vong mà Tôn Ảnh cung cấp, thật sự là Phạn Già La đã tự tay vẽ ra trước khi Cao Nhất Trạch ngã lầu, camera giám sát vừa vặn quay được một màn này." Cho nên Phạn Già La mới trở thành đối tượng hoài nghi trọng điểm của cảnh sát, đương nhiên, lời này không nên nói với những người xa lạ ở đây.

Gương mặt Tống Ôn Noãn xấu hổ đỏ rực, con ngươi đảo một vòng, không dám tin hỏi: "Anh họ, anh đã sớm biết tấm phác họa tử vong kia là thật, sao vừa nãy anh không nói cho em biết? Anh cố ý để em bị xấu mặt hả?"

Nếu anh họ sớm giải thích về bức họa tử vong kia, cô chắc chắn đã không nói ẩu nói tả trước ống kính như vậy! Giờ thì hay rồi, cô vốn định vả mặt Phạn Già La, kết quả vòng kiểm tra đầu tiên kết thúc, cái tát vung ra khi nãy lại bật ngược về trên mặt cô, tát thật vang dội, thật mất mặt!

Hơn nữa cô hiểu rõ hơn ai hết, nếu muốn xuyên qua tấm màn này để cảm ứng nội dung tấm hình khó khăn cỡ nào. Bởi vì trước khi nhấn nút tạm ngừng, ngay cả chính bản thân cô cũng không biết tấm hình nào trong kho hình mấy triệu tấm sẽ xuất hiện.

Cô có thể tưởng tượng được sau khi chương trình phát sóng, nhìn biểu hiện thần dị của Phạn Già La, khán giả sẽ dùng những ngôn từ cay cỡ nào để trào phúng sự cuồng vọng ngu si của cô.

Nghĩ tới đó, Tống Ôn Noãn kêu rên một tiếng, thật sự xấu hổ không dám gặp người.

Tống Duệ dùng ngón tay gõ bàn, ung dung nói: "Tôi nhớ rõ chương trình này là chân thật trăm phần trăm, cũng sẽ công bố trung thực biểu hiện của mỗi người, tuyệt đối sẽ không cắt nối biên tập? Những lời này có cần phải cân nhắc lại không?"

Tống Ôn Noãn rốt cuộc cũng hiểu được cái bụng của ông anh họ nhà mình đen cỡ nào, ổng đang nhắc nhở cô đừng có mong xóa bỏ hình ảnh mình muốn vả mặt Phạn Già La mới vừa nãy. Thật không ngờ anh lại bảo vệ một người chỉ mới gặp gỡ hai lần đến cỡ này!

Tống Ôn Noãn mạnh mẽ nở nụ cười, cắn chặt răng nói: "Đương nhiên em đã nói thì sẽ giữ lời. Trong chương trình này, được chính là được, không được chính là không được, em sẽ phát hình hết toàn bộ những chi tiết đặc sắc nhất." Cô hiểu được khi nội dung này được phát hình, những người đã lớn giọng châm chọc Phạn Già La giả thần giả quỷ sẽ khó tin cỡ nào, ngược lại, chương trình gameshow này sẽ bạo nổ trở thành đầu đề tin tức!

Biểu hiện của Phạn Già La càng xuất sắc thì chương trình của cô sẽ càng hot, sao cô lại không phát chứ? Tống Ôn Noãn quay đầu liền gửi tin cho đạo diễn, nói ông tăng thêm chút thời lượng xuất hiện cho Phạn Già La. Người này tuyệt đối là hắc mã lớn nhất trong chương trình!

Thời gian một lần nữa khôi phục về 30:00, phần kiểm tra thứ hai bắt đầu. Tống Ôn Noãn đẩy chiếc nút ấn tạm ngừng tới trước mặt Lâm tiến sĩ, mỉm cười đề nghị: "Năm người chúng ta mỗi người chọn một tấm, như vậy chương trình lại càng công bằng hơn."

"Được, cứ để tôi!" Lâm tiến sĩ nhìn về phía màn hình lớn ở chính giữa, trên đó đang xoay chuyển hình ảnh tới hoa cả mắt, gần như cứ mỗi ảnh lại xẹt qua hai ba tấm hình, làm người ta căn bản không thấy rõ hình ảnh cụ thể. Ông tùy ý chờ một chốc rồi nhấn nút, hình ảnh tua nhanh ngừng lại, một con rắn độc màu sắc sặc sỡ há miệng nhe nanh ngọn làm ra động tác công kích hung mãnh với ống kính, bức hình tràn đầy lực công kích.

"Chọn hay lắm, tôi rất thích loài bò sát." Tiễn tiến sĩ bật cười thích thú, hai vị tiến sĩ còn lại thì quay đầu đi, cảm thấy không thoải mái.

Cùng lúc đó, tấm hình này cũng xuất hiện trên hình chiếu phía sau tấm màn sân khấu, MC thông qua tai nghe biết được tin này liền vội vàng nói: "Tốt lắm, phần kiểm tra thứ hai đã bắt đầu, mời mọi người thi triển thần thông."

Dao động trong tấm hình này rõ ràng không lớn bằng tấm trước đó, vì thế người phụ nữ xinh đẹp và cô gái sắc mặt tái nhợt kia không thể không rời khỏi chỗ ngồi của mình, đi tới chỗ sân khấu. Nhưng vị đạo sĩ trẻ tuổi thì vẫn đứng dưới đài như cũ, khinh miệt nhìn đám thí sinh đang tiến tới gần tấm màn sân khấu, liều mạng phát công.

Cẩn thận quan sát nhóm đối thủ cạnh tranh một lần, đạo sĩ quay đầu lại nhìn về phía Phạn Già La ngồi ở hàng cuối cùng, từ đầu đến cuối không hề rời khỏi chỗ ngồi, nụ cười lại càng khinh thường hơn.

Hắn cho rằng Phạn Già La căn bản không giao nộp được đáp án của lần kiểm tra trước, nhưng thực tế, cameraman phụ trách quay lại bức phác họa đứa bé đa đen đang sợ hãi nghĩ: đáp án đó thật sự chính xác sao? Phía sau tấm màn sân khấu chính là tấm hình này sao? Chắc là vậy đi? Nhất định là vậy!

Nhân viên làm việc trong hội trường kỳ thực cũng không biết phía sau tấm màn sân khấu kia ẩn giấu cái gì, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy bức phác họa này ra đời, cameraman lại ù ù cạc cạc tin tưởng--- trong cơ thể Phạn Già La nhất định có chứa đựng một thứ gì đó rất kỳ lạ, khí thế cậu ta hoàn toàn khác biệt với những người khác!

Đạo diễn cắt góc quay cận cảnh, bảy người có biểu hiện đặc sắc nhất xuất hiện trên màn hình giám sát.

Ông chú trung niên gương mặt tang thương mặc áo bào đen lại một lần nữa rung chuông đồng, tiếng chuông kéo dài quanh quẩn trong hội trường trống trải, đing ling, đing ling, đing ling.... dày đặc vang dội, mang về vô số tin tức hữu dụng hoặc vô dụng.

Cô gái sắc mặt tái nhợt đứng trước màn che, không biết vì sao mà đột nhiên không ngừng lùi ra sau, còn dùng hai tay che mặt, giống như đang đề phòng gì đó, mẹ cô gái vội vàng chạy tới ôm lấy cô, nhỏ giọng an ủi.

Người phụ nữ xinh đẹp hai tay đặt trước ngực, lưng thẳng tắp đứng trước màn sân khấu, hai mắt không ngừng ngưng tụ tia sáng, giống như đang thăm dò.

A Hỏa thì dán tới thật gần ngửi ngửi màn sân khấu, miệng lẩm bẩm gì đó.

Đinh Phổ Hàng hoàn toàn không quan tâm tới thứ phía sau tấm màn, ánh mắt sáng quắc nhìn người phụ nữ xinh đẹp, tựa hồ cảm thấy hứng thú với người này hơn.

Người trẻ tuổi mặc đạo bào đứng ở nơi có ánh sáng tờ mờ, môi nhếch lên, mỉm cười đắc ý.

Trên màn hình cuối cùng, hàng mi rũ thấp cũng gương mặt trầm tĩnh của Phạn Già La không hề biến đổi, thậm chí ngay cả bước chân cũng chưa từng nhúc nhích.

Tống Ôn Noãn nhìn chằm chằm gương mặt không hề có chút biểu cảm nào của Phạn Già La, tựa hồ muốn thông qua màn hình để nhìn thấu suy nghĩ của đối phương.

Ngay lúc này, Phạn Già La đột nhiên nâng mắt liếc nhìn vào một trong hơn mười chiếc camera giám sát trên đỉnh đầu. Ngay khoảnh khắc đó, màn hình ở trước mặt Tống Ôn Noãn xuất hiện ánh mắt sắc bén của cậu.

Tống Ôn Noãn bị ánh mắt nghiêm nghị sắc bén kia công kích, không khỏi giật mình nghĩ: thật sự thấy quỷ rồi, nhiều camera giám sát như vậy, nhiều màn hình như vậy, nhiều hình ảnh truyền về như vậy, làm sao lần nào Phạn Già La cũng có thể tìm đúng người đang rình coi mình, thông qua camera cùng màn hình để nhìn thẳng đối phương chứ? Lẽ nào cậu ta có thiên nhãn?

Thoáng nhìn thấy thất thố của cô em họ, Tống Duệ nhỏ giọng nhắc nhở: "Trực giác của Phạn Già La rất nhạy cảm."

"Bây giờ thì em biết rồi." Tống Ôn Noãn miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, sau đó mở xấp tài liệu thí sinh, theo màn hình giới thiệu từng người một: "Thí sinh áo bào đen này gọi là Nguyên Trung Châu, 46 tuổi, là một nhà tu hành, không phải tu Phật, không phải tu Đạo, là tu tâm.

Vị đạo sĩ trẻ này có đạo hiệu là Sùng Minh, tới từ Vân Đô Quan, từ nhỏ đã lớn lên ở trong đạo quan, năm nay 20 tuổi.

Vị mỹ nhân vóc dáng tuyệt vời này tên là Chu Hi Nhã, 25 tuổi, người Miêu tộc, tu tập vu thuật.

Cô gái trẻ xinh đẹp yếu ớt này tên là Hà Tĩnh Liên, năm nay vừa tròn 18 tuổi, thân thể hình như không tốt, hiện giờ đã nghỉ học, chỉ có thể cùng mẹ mình tham gia dự thi. Nhưng có người nói năng lực của cô gái này rất mạnh, người người ở khắp nơi đều tìm tới nhờ cô gái này ngoại cảm, rất nổi tiếng.

Vị soái ca này tên là Đinh Phổ Hàng, năm nay 27 tuổi, nghe nói đã mở vài công ty, tài sản hơn tỷ, là một vị nhân sĩ thành công, tới tham gia chương trình chúng ta chỉ vì vui đùa một chút mà thôi, nhưng hiện giờ xem ra năng lực của anh ta cũng không sai.

Đây là A Hỏa, tới từ thâm cốc Himalaya, tộc nhân Hồng Trát, năm nay 19 tuổi, khứu giác cực kỳ nhạy bén.

Vị này là Phạn Già La, hẳn tất cả mọi người đều đã biết."

Tống Ôn Noãn nhìn bảy người này, khẳng định nói: "Hiện giờ tôi coi trọng nhất chính là bọn họ, chương trình này thật sự không làm giả, sau một vòng, hai vòng, ba vòng so tài, tất cả mọi người đều sẽ lộ ra nguyên hình. Chúng ta cứ bình tĩnh chờ xem biểu hiện của bọn họ."

Lần kiểm tra này tựa hồ khó hơn lần trước, Nguyên Trung Châu vẫn còn đang lắc chuông, nếp nhăn trên mặt ẩn giấu hoang mang; Chu Hi Nhã cùng A Hỏa đứng cảm ứng trước màn sân khấu, đến giờ vẫn chưa có manh mối; nhưng Hà Tĩnh Liên cùng Sùng Minh tựa hồ đã nhận ra gì đó, đi tới một góc an tĩnh điều chỉnh tâm tư; Đinh Phổ Hàng đứng sát sân khấu liếc nhìn Hà Tĩnh Liên cùng Sùng Minh, cũng lộ ra nụ cười giảo hoạt.

Lúc này Phạn Già La nhấc bút, bắt đầu lưu loát phác họa, nét bút tinh tế đảo tròn trên giấy vẽ thành một thân hình mạnh mẽ cuộn tròn; sau đó là cái đầu hình tam giác, ánh mắt lóe ánh xán lạnh, cái miệng há to lộ ra răng nanh sắc bén chứa đầy nọc độc, từng mảnh từng mảnh vảy dày đặc; cuối cùng tô các mảng tối sáng, làm bức tranh này mặc dù chỉ có ba loại màu sắc là trắng đen và xám nhưng trông rực rỡ như có đủ loại màu sắc.

"Mau mau mau, quay đặc tả!" Tiếng nói kích động của đạo diễn truyền vào tai nghe của cameraman phụ trách quay Phạn Già La.

Cameraman lập tức chuyển thành quay cận cảnh.

Đạo diễn vẫn chưa hài lòng, lớn tiếng quát: "Gần thêm chút nữa!"

Cameraman lại chỉnh tiêu cự gần hơn, đạo diễn vẫn không ngừng quát: "Gần nữa, gần nữa, gần xíu nữa! Được rồi được rồi được rồi! Được rồi, giữ im như thế!"

Vào giờ phút này, cameraman tựa hồ hiểu được gì đó, lúc nhìn về phía Phạn Già La thì ánh mắt lộ rõ chấn động cùng kính nể. Nếu bức phác họa kia không giống tấm hình phía sau sân khấu, đạo diễn cần chi phải kích động đến như vậy? Năng lực của Phạn Già La thật sự quá đáng sợ!

Bản phác họa được quay cận cảnh được phát trên màn hình lớn ở chính giữa, nhìn một bức phác thảo trắng đen cùng một tấm hình chụp màu sắc sặc sỡ nhưng toàn bộ chi tiết đều hoàn mỹ trùng khớp, các vị giám khảo trong phòng quan sát không nói được câu nào.

Cùng lúc đó, sáu nhà ngoại cảm có năng lực cảm ứng cực kỳ mạnh mẽ cũng lục tục viết ra đáp án của mình.

Nguyên Trung Châu: [Động vật, lạnh buốt, nguy hiểm.]

Sùng Minh: [Rắn.]

Hà Tĩnh Tiên: [Công kích!]

Chu Hi Nhã: [Động vật nguy hiểm.]

A Hỏa: [Loài bò sát.]

Đinh Phổ Hàng: [Rắn độc đang chuẩn bị phát động công kích.]

Bọn họ đã cảm ứng xong tấm hình này, có đúng một phần, cũng có đúng toàn bộ, nhưng biểu hiện thần kỳ của bọn họ ở trước mặt bức phác họa của Phạn Già La thực sự quá mờ nhạt yếu ớt, lại nhạt nhẽo tầm thường.

"Này tính là gì a?" Ánh mắt Tống Ôn Noãn lóe ra tia sáng kỳ dị, giống như đang cười lại giống như cảm thán: "Này tính là gì? Lúc người khác đau khổ cảm ứng, cậu ta đã nhìn thấu tất cả?"

Tống Duệ liếc nhìn cô, từng câu từng chữ nói: "Không biết em có từng nghe qua hay chưa, trên thế giới này có một loại người, bọn họ không cần tiếp xúc trực tiếp, chỉ cần là một ý tưởng hoặc một ý nghĩ chợt lóe lên thôi đã có thể biết được rất nhiều thứ. Ánh mắt của họ có thể nhìn rõ quá khứ, thấu triệt hiện tại và khám phá tương lai. Bọn họ có thể thông qua ánh mắt của em để nhìn thấy thứ em nhìn thấy, thông qua mũi của em ngửi thấy thứ em ngửi thấy, thông qua lưỡi của em nếm thứ em đang nếm, thậm chí có thể thông qua tâm của em, nhìn thấu suy nghĩ của em. Chỉ cần cậu ta muốn, cảm giác của em chính là cảm giác của cậu ta, suy nghĩ của em chính là suy nghĩ của cậu ta, quá khứ của em chính là quá khứ của cậu ta, hiện tại của em chính là hiện tại của cậu ta, mà tương lai của em cũng có thể là tương lai của cậu ta. Em chỉ có thể điều động thân thể để tìm hiểu thế giới này, mà cậu ta thì có thể điều động toàn bộ nhận biết, thậm chí là ý thức của cậu ta để thăm dò tất cả những gì không thể xác định. Hết thảy mọi thứ trên thế gian này đều có thể làm môi giới cho cậu ta."

Trong ánh mắt nghi hoặc của cô em họ, bổ sung thêm: "Đây là lời giới thiệu của Phạn Già La trong lần đầu gặp mặt. Sao, các người cảm thấy mình có thể hiểu được một người như vậy sao?"

Tống Ôn Noãn chậm rãi quay đầu, chậm rãi trợn to mắt nhìn thanh niên trên màn hình, sau đó chậm rãi lắc đầu, tiếng nói khàn đặc: "Em không thể, mặc dù tận mắt nhìn thấy, em cũng không thể nào hiểu được! Điều này thật sự vượt quá tưởng tượng của em rồi!"

Tống Duệ khẽ thờ dài, gần như không thể nghe thấy nói:"Tôi cũng vậy, nhưng tôi khao khát muốn tìm hiểu."

[end 64]

[65] Linh Môi - Nhà Ngoại Cảm Mạnh Nhất

****

Tấm hình thứ hai cảm ứng xong, theo thời gian một lần nữa trở về 30:00, lại một tấm hình được ngẫu nhiên chọn trúng, là bầu trời xanh thẳm ở Thổ Nhĩ Kỳ, trên không lơ lửng rất nhiều khinh khí cầu màu sắc rực rỡ, thành phố bên dưới được bảo phủ trong ánh trời chiều màu da cam đầy yên tĩnh và an tường.

Tống Ôn Noãn dần dần ý thức được--- những tấm hình phạm vi càng rộng lớn, không có hơi thở sự sống lại càng khó cảm ứng. Bọn họ đứng trước tấm màn sân khấu, lộ ra biểu tình nghi hoặc. Đương nhiên, những thí sinh không có tài năng thật sự nhưng tự cho mình có khả năng cảm ứng siêu quần vẫn tràn đầy tự tin nhín ống kính camera nói đáp án:

"Vẫn là mỹ nữ! Tổ chương trình đặc biệt thích mỹ nữ!"

"Lửa, là ngọn lửa, tôi cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng, nhìn thấy không? Mặt của tôi cũng bị nóng đỏ lên này!"

"Là một buổi gặp gỡ, có rất nhiều người đang ca múa."

Tống Ôn Noãn không ngừng chuyển màn hình, có chút dở khóc dở cười nhìn đám người đang làm trò cười cho thiên hạ mà không hề hay biết chút nào này. Lúc cô định chuyển đổi hình ảnh trước mặt anh họ lại bị đối phương đè lại tay cầm chuột: "Đừng động."

"Anh cứ nhìn chằm chằm một mình Phạn Già La như vậy không thấy chán à? Cậu ta vẫn cứ ngồi ở đó, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên." Thực hiếm khi Tống Ôn Noãn nhìn thấy anh họ hứng thú với một người tới như vậy, quả thực đã tới mức độ say mê luôn rồi. Khẳng định anh cũng biết biểu hiện của mình sẽ bị camera ghi lại, cũng sẽ phát sóng, nhưng anh không hề bận tâm.

"Không chán." Tống Duệ không nói, anh sớm đã mang hết ghi hình của buổi thẩm vấn về nhà, lúc rảnh rỗi có thể nhìn chằm chằm gương mặt trắng nõn tựa hồ trong suốt dưới ánh đèn cường độ mạnh của đối phương cả ngày. Anh quan sát từng động tác, từng vẻ mặt, thậm chí là từng lần chớp mắt; cũng phân tích mỗi một câu nói, mỗi một chữ, thậm chí là từng lần ngừng lại, bắt được những thông tin vi diệu mà Phạn Già La vô tình hay cố ý ẩn giấu.

Như vậy sao có thể chán chứ? Thật sự là rất thú vị. Tống Duệ nhìn chằm chằm thanh niên trên màn hình, nội tâm thỏa mãn mà than thở.

Tống Ôn Noãn từ bỏ ý định chuyển đổi hình ảnh màn hình trước mặt anh họ, chuyển sang quan sát nhóm người được coi trọng nhất.

Nguyên Trung Châu đã đưa ra đáp án: [Xa xăm, bao la, vui cười cùng kinh ngạc bay bổng trên không trung.]

Sùng Minh: [Khinh khí cầu, thành phố.]

Chu Hi Nhã: [Mênh mông, bao la.]

Hà Tĩnh Tiên: [Yên tĩnh xa xăm.]

A Hỏa: [Mùi của hoàng hôn, thành phố tràn đầy hơi thở khói lửa bếp núc.]

Đinh Phổ Hàng: [Khinh khí cầu lơ lửng trên bầu trời, dưới bầu trời là hoàng hôn đang bao phủ thành phố.]

Lúc này đây, ngay cả Tống Ôn Noãn cũng nhìn thấu được chút vấn đề, chỉ Đinh Phổ Hàng nói: "Người này quả thực có chút kỳ quái, đáp án của hắn luôn là tổng hợp lại đáp án của các thí sinh khác. Nhưng hắn lại rất ít khi quan sát sân khấu, cũng không làm ra tư thế cảm ứng."

Tiễn tiến sĩ tựa hồ rất thưởng thức Đinh Phổ Hàng, khẳng định nói: "Nhưng không thể không thừa nhận, hắn có năng lực."

"Đúng vậy, chuyện này thì tôi thừa nhận." Tống Ôn Noãn chuyển hình ảnh sang bên Phạn Già La, phát hiện cậu ta đã giao một tấm hình trắng đen cho cameraman, hình ảnh mà người khác miễn cưỡng dùng ngôn ngữ miêu tả ra, cậu ta chỉ cần nhắm mắt là vẽ ra được.

"Thực lực nghiền ép!" Tống Ôn Noãn lắc đầu thở dài.

Bên hậu kỳ đã xử lý hình ảnh một chút, để bức phác thảo trắng đen của Phạn Già La trở nên nhạt đi gần như trong suốt, sau đó điều chỉnh tỷ lệ đặt chồng lên ba tấm hình, sau đó kinh hãi phát hiện, chúng thật sự hoàn toàn trùng khớp, giống như hai tấm hình xuất phát từ một chiếc máu in màu và một chiếc máy in trắng đen bình thường vậy.

"Số này phát sóng thì nhóm cư dân mạng sẽ nổ tung mất." Nhìn hình ảnh so sánh, Tiễn tiến sĩ vừa lắc đầu vừa bật cười hả hê: "Mặt của nhóm cư dân mạng mắng thiết lập nhà ngoại cảm của Phạn Già La chỉ là đồn thổi sẽ bị đánh sưng."

Tống Ôn Noãn theo bản năng sờ sờ mặt mình, vẻ mặt khó xử. Cô hình như cũng là thành viên của thành phần dân mạng kiến thức thiển cận tự cho mình là đúng kia.

Lại nửa tiếng trôi qua, tấm hình thứ tư đã kiểm tra xong, Phạn Già La vẫn nộp một tấm phác họa, mà nhóm giám khảo đã cảm thấy chết lặng với biểu hiện thần kỳ của cậu. Tấm hình cuối cùng do Tống Duệ chọn. Anh nhìn chằm chằm hình ảnh tua nhanh trên màn hình, hai giây vừa qua liền quyết định nhanh chóng nhấn nút dừng.

Một tấm hình trắng đen xuất hiện trên hình chiếu phía sau màn sân khấu, những tòa nhà đổ nát ở giữa những khóm cây cùng dây leo mọc lan tràn, mặt trời chói chang ở trên không trung, mà nơi đây chỉ là một quang cảnh hoang vắng.

"Nhà máy điện hạt nhân bỏ hoang Chernobyl!" Tống Ôn Noãn kinh hô. [tên raw dịch ra là Augustus, nhưng search baidu lại ra vụ Chernobul, số liệu thống kê cũng phù hợp]

Nhóm giám khảo cũng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat