[76.77.78] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[76] Linh Môi - Sức Mạnh Không Thuộc Về Cậu


****

Tảng đá là Tống Duệ mang tới, con ếch tìm được tự nhiên cũng thuộc về anh. Nhân viên công tác lưu luyến đưa chiếc hộp thủy tinh qua, ánh mắt tràn đầy thành kính với sinh mệnh. Bọn họ vốn tưởng phần kiểm tra này chỉ là một lần tìm kiếm mới lạ mà thôi, không ngờ lại trở thành một lần nghiên cứu cùng cảm nhận sinh mệnh, đồng thời cũng là dò xét và tuyên án đối với lòng người. Hết thảy biến cố là vì sự xuất hiện của Phạn Già La.

Cậu có thể nhìn thấy một thế giới khác với trong mắt người khác, cũng giống như tảng đá này, trong mắt người bình thường nó chỉ là một tảng đá, nhưng trong mắt Phạn Già La lại trở thành kỳ tích của sinh mệnh.

Tống Duệ đặt chiếc hộp dưới ánh đèn, chăm chú kiểm tra sinh linh đã ngủ say hơn trăm năm. Kích thước của nó rất nhỏ, ước chừng chỉ dài bằng nửa ngón cái người trưởng thành, hai mắt nhắm chặt, bên ngoài cơ thể che phủ một tầng giòn tan màu vàng ươm như lá khô, có thể chính vì tầng bảo hộ này ngăn cách cùng bảo vệ nên nó mới có thể sống hơn ba mươi ngàn ngày đêm trong không gian tối tăm, chật hẹp, phong kín kia. Nếu không có kỳ ngộ hôm nay, có lẽ nó sẽ càng ngủ say lâu hơn, đến một ngày nào đó sẽ hòa thành một thể với tảng đá, biến thành hóa thạch không có sinh mệnh.

Tống Duệ nhìn chằm chằm nó thật lâu, thật sự không có cách nào cảm nhận được cảm giác vui sướng cùng cảm động của nhóm Tống Ôn Noãn cùng Tiễn tiến sĩ. Tâm tư của anh quá tối tăm, tựa hồ chỉ có sự dẫn đường của Phạn Già La mới có thể nhìn thấy chút ánh sáng ngắn ngủi.

Tống Ôn Noãn sớm đã nhìn chằm chằm con ếch này, vì sợ lực cướp đoạt của mình quá lớn sẽ làm tổn thương nó nên mới cố kiềm chế. Ngày hôm nay cô đã trải qua quá nhiều chuyện hỏng bét, thậm chí có thể nói hạnh phúc cùng vui sướng của nửa cuộc đời cô đã bị ngày hôm nay hủy diệt nát tan. Cô cứ cho rằng mình cần ba đến năm năm mới có thể điều chỉnh lại, thế nhưng khi Phạn Già La cảm ứng được sinh mệnh nhỏ bé lại vĩ đại này, cuối cùng còn cứu vớt được sinh linh đã bị nhốt trăm năm, khói mù trong lòng cô cũng tan biến như kỳ tích.

Cô nghĩ, chút phiền não thế tục buồn cười của mình tính là gì trước sinh mệnh vĩ đại cùng thế giới mênh mông chứ? Khi bạn quy về chúng sinh hoặc vũ trụ vô ngần này, bạn sẽ phát hiện mình chỉ là một hạt bụi trần không hề có phân lượng, thương đau, khổ sở, lưu tâm, hết thảy chỉ là mây khói có tụ có tán mà thôi. Chịu đựng qua được thì mọi thứ rồi sẽ tốt thôi.

Cô cố nén nước mắt mỉm cười nhìn con ếch vẫn còn đang yên giấc hỏi: "Anh, sao anh biết nó ở trong tảng đá? Anh cũng đâu phải là nhà ngoại cảm."

Tống Duệ đặt hộp thủy tinh lên lớp vải nhung trong hộp gỗ, chầm chậm nói: "Bảy năm trước tôi từng tham gia một lần hành động cứu viện động đất, lần đó, đội cứu viện đã dùng thiết bị thăm dò sinh mệnh tiên tiến nhất thế giới, mà dao động sinh mệnh trong tảng đá này may mắn được thiết bị phát hiện nhưng lại biến mất ngay trong một sát na. Bọn họ đều tưởng rằng thiết bị xảy ra vấn đề, nhưng tôi lại ôm hi vọng một phần vạn lưu giữ nó lại, đồng thời đã cất giữ rất nhiều năm."

Tống Duệ đóng nắp hộp lại, mỉm cười yếu ớt với nhóm Tiễn tiến sĩ đang chăm chú lắng nghe. Nhân sinh từng trải phong phú của anh, chất giọng ôn nhu đa tình của anh, miêu tả tựa hồ mang theo quý trọng vùng vui sướng, tất cả giống như một tầng ánh sáng, làm anh trông lại càng cảm tính hơn, tuấn mỹ hơn. So sánh với tên mặt người dạ thú Du Vân Thiên kia, anh rõ ràng là tấm gương thời đại.

Tiễn tiến sĩ cùng Nha Nha bị anh mê hoặc tới choáng váng đầu óc, ngay cả Tống Ôn Noãn biết rõ bản tính của ông anh nhà mình cũng thay đổi cái nhìn về anh. Cha nhất định đã hiểu lầm anh họ rồi, không phải ảnh không có tâm, chỉ là không quen biểu lộ là thôi. Ai lại vì một cục đá có dấu hiệu sinh mệnh mà đem nó xem về nhà cất giữ như bảo bối chứ, lại còn một hơi giấu suốt bảy năm?

Tảng đá có sinh mệnh sao? Nghe những lời này, phần lớn mọi người đều cảm thấy buồn cười hoặc phủ định đi? Nhưng anh họ sẽ không, chỉ vì một tín hiệu yếu ớt rất có thể là hiện tượng sai lầm nhưng anh vẫn kiên định tin tưởng, cũng kiên trì chờ đợi. Có thể thấy được suy nghĩ của anh tươi sáng thế nào, tâm tính lại thiện lương biết bao nhiêu. Anh cũng không phải chỉ là một kẻ lãnh khốc.

Tống Ôn Noãn triệt để cảm động, ánh mắt nhìn anh họ tràn đầy ánh sáng nóng bỏng cùng nước mắt ướt át.

Tống Duệ tựa hồ đã đoán được cô em gái này đang nghĩ gì, vẻ mặt cười mà không cười, sau đó giống như lần trước tự ý kết thúc ghi hình, tới phòng nghỉ tìm được Phạn Già La đang nhắm mắt dưỡng thần, đưa chiếc hộp tới: "Cho em."

"Hở?" Phạn Già La lập tức mở mắt ra, ôm lấy chiếc hộp.

"Không mở ra xem thử à?" Tống Duệ hối thúc.

Phạn Già La đặt tay lên nắp hộp chậm rãi dao động cảm ứng, lắc đầu nói: "Không cần, nó quen với bóng tối, tiếp xúc quá nhiều ánh sáng sẽ không tốt cho sự khỏe mạnh của nó, tôi cảm nhận một chút là được rồi. Hiện giờ nó vẫn còn đang ngủ say, nhưng chẳng mấy chốc nữa sẽ thức tỉnh, hơn một trăm năm chờ đợi cuối cùng đổi lại được hi vọng, thật tốt."

Câu 'thật tốt' cuối cùng này để lộ ra rất nhiều tình cảm mãnh liệt, làm ánh mắt Tống Duệ khẽ run rẩy. Anh am hiểu nhất chính là từ những chi tiết rất nhỏ để khai quật nội tâm của người khác, mà câu 'thật tốt' này càng làm anh tin chắc rằng Phạn Già La đã từng trải qua chuyện gì đó. Em ấy và con ếch này tựa hồ có sự tương đồng, em ấy khao khát sinh mệnh, em ấy theo đuổi ánh sáng, em ấy có thói quen hành động tự nhiên trong bóng tối, những điều này đã phơi bày phần nổi của tảng băng quá khứ của em ấy.

Tựa hồ em ấy đã từng chờ đợi một đoạn thời gian rất dài trong bóng tối, dài đằng đẵng tới mức dao động của một sinh mệnh yếu ớt cũng trở thành kỳ tích trong miệng em ấy. Em ấy đã bị nhốt sao? Là ai? Vì sao?

Tâm tình Tống Duệ đột nhiên trở nên nặng nề, ngột ngạt, không thể không quay đầu, tránh đi ánh mắt vì sung sướng mà đặc biệt sáng ngời của Phạn Già La. Anh chỉ chiếc hộp nói: "Tặng cho em."

"Món quà này quá quý trọng." Phạn Già La ôm chiếc hộp nói: "Nhưng tôi không nhận không được. Tống tiến sĩ, cám ơn sự hào phóng của anh."

Nghe nửa câu đầu, Tống Duệ còn tưởng Phạn Già La sẽ cự tuyệt, tâm tình vốn đã nặng nề lộ ra chút nôn nóng, nhưng nghe thấy câu sau, anh lại không kiềm được dở khóc dở cười, hỏi lại: "Quá quý trọng không phải nên cự tuyệt không nhận à? Phạn Già La, tôi còn tưởng rằng lễ nghi của em rất chu toàn."

"Chính vì nó quá quý trọng nên tôi mới không nhận không được. Từ bỏ nó chính là sai lầm, ngoại trừ tôi, có lẽ không còn ai có thể nuôi sống nó. Trong thế giới mới quá xa lạ, quá ô uế này, để nó một mình sống sót là không có khả năng." Phạn Già La khẽ vuốt ve chiếc hộp, lắc đầu thở dài.

Tống Duệ gật đầu nói: "Em nói không sai, kỳ thực trên thế giới từng có nơi phát hiện ra sinh linh bị phong ấn trong đá, nhưng sau khi tách ra chúng nó đều tử vong. Không có nhà khoa học nào có thể giúp chúng nó sống sót, hi vọng em có thể."

Tuy nói vậy nhưng Tống Duệ biết Phạn Già La nhất định có thể. Trước giờ chuyện không làm được em ấy sẽ không dễ dàng đồng ý, nhất là chuyện này còn liên quan tới một sinh mệnh.

Tống Duệ dừng lại một chốc, cười tự giễu: "Em biết vì sao lúc ban đầu tôi lại cất giữ tảng đá kia không?"

Phạn Già La quay đầu nhìn anh, khóe môi lộ ra nụ cười hiểu rõ.

Tống Duệ lại không có tức giận cùng kinh hoàng khi bị nhìn thấu, chỉ thẳng thắn thành khẩn lại thoải mái. Ở trước mặt Phạn Già La, anh có thể lộ ra bộ mặt chân thật nhất của mình, không cần suy nghĩ tới hậu quả: "Không phải tôn trọng cùng quý trọng sinh mệnh, hoàn toàn không phải. Ở trong mắt tôi, tảng đá có thể phong ấn một sinh linh này giống như một ngục giam tối tăm, là chứng minh tốt nhất của chờ đợi tuyệt vọng, là thể ban đầu của thế giới hỗn độn, là ác ý không có điểm cuối. Nhìn nó, nghĩ tới có một sinh linh bị giam cầm vĩnh viễn, tôi có thể thu được chút vui sướng từ tâm tình tiêu cực.

Tống Duệ tới gần thanh niên, từng câu từng chữ nói: "Đúng vậy, em nói đúng, tôi không phải đang nhìn vực sâu, bản thân tôi chính là vực sâu."

Phạn Già La vươn ngón trỏ nhỏ dài đặt ở cằm anh, đẩy gương mặt tuấn mỹ đang áp tới ngày càng gần của anh ra ngoài, lơ đễnh nói: "Mặc kệ trong lòng anh nghĩ thế nào, anh đã giữ tảng đá này lại, đồng thời còn cho nó cơ hội sống lại, đây là sự thật. Anh thích tìm kiếm cảm giác trong tội ác, nhưng anh trợ giúp cảnh sát bắt được rất nhiều tên côn đồ hung ác, đây cũng là sự thật. Dù thế nào thì sự tình cuối cùng mà anh làm ra mới chính là tiêu chuẩn phán xét thiện ác, cho nên, mặc dù biết rõ nội tâm Tống tiến sĩ là một mảng đen tối nhưng tôi cũng không vì thế mà chán ghét anh."

Phạn Già La ôm hộp đứng lên, mỉm cười chân thành: "Tống tiến sĩ, tôi cũng muốn thay đổi đánh giá về anh, kỳ thực có đôi khi anh làm người ta rất yêu thích, cám ơn món quà của anh."

Phạn Già La không nhanh không chậm đi xa, Tống Duệ nhìn chằm chằm theo bóng lưng cậu, sau đó dùng hai tay che đi khóe môi đang chậm rãi nhếch lên của mình.

...

Phạn Già La cầm hộp đi trong hành lang thật dài, một làn sương khí hình người không biết từ đâu chui ra, dáng vẻ theo đuôi bám theo bên cạnh. Cậu dừng bước nhìn lại, trong mắt lộ ra một tia do dự, mà người sương kia thì bắt đầu lo sợ bất an, đôi tay ngắn cũn xoắn xít, hai chân cũng cục xúc bất an mà nhích tới nhích lui.

Do dự hơn mười giây, cuối cùng Phạn Già La ngồi xổm xuống, nhìn thẳng người sương kia, trầm thấp gần như không thể nghe thấy nói: "Qua đây."

Người sương kia vội vàng bước từng bước nhỏ chạy tới gần cậu, cách khoảng chừng nửa mét, nhìn cậu.

Phạn Già La đột nhiên vươn cánh tay ôm lấy người sương, cũng nhẹ nhàng ấn sau gáy cổ để nó thoải mái dựa vào đầu vai mình. Cái ôm bất ngờ nằm ngoài dự liệu của người sương, nó bắt đầu nhúc nhích, vặn vẹo, biến ảo thành đủ hình dạng rồi cuối cùng ngưng kết lại, biến thành một đứa bé thanh tú đáng yêu có thân thể gầy yếu. Bé nghiêng đầu, lặng lẽ liếc nhìn anh trai, sau đó nhắm lại đôi mắt ầng ật nước, mỉm cười.

Những ký ức ngược đãi tàn bạo bị cái ôm này lặng lẽ xoa dịu.

Đột nhiên, một tiếng thở dốc vang lên trong hành lang, cắt đứt khoảnh khắc ấm áp này. Phạn Già La buông đứa bé ra, quay đầu nhìn lại thì thấy Sùng Minh trừng con ngươi đỏ ngầu núp trong một góc tối. Hắn tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình quỷ hồn kia từ vô hình hóa thành thực thể, hắn chất vấn: "Mày cũng có thể ngự quỷ, có phải mày đã trộm đi tiểu quỷ của tao không?"

"Năng lực của ngươi trở nên suy yếu nên căn bản không thể khống chế được nó, nó đã chạy đi rồi, có liên quan gì tới ta chứ?" Phạn Già La rất có kiên nhẫn giải thích.

"Sao năng lực của tao lại yếu đi chứ? Là mày làm đúng không? Mày đã hút đi năng lượng của tao, mày là tên trộm!" Sùng Minh tức tới sắp mất lý trí, bằng không hắn sẽ hiểu rõ, lúc đối mặt với Phạn Già La, việc hắn cần làm là phải chạy trốn chứ không phải lao tới hạch hỏi như vậy.

Phạn Già La cười khẽ: "Giữa ta và mi, rốt cuộc ai mới là kẻ trộm? Nghe nói năm năm tuổi ngươi đã được đưa tới Vân Đô Quan tu hành, ta thấy dáng vẻ tiểu quỷ kia cũng năm sáu tuổi, trên người mặc đạo bào Vân Đô Quan, từ độ nồng đậm của quỷ khí có thể đoán được đã chết mười lăm mười sáu năm. Nói cách khác, đó là sư huynh đệ đồng môn của mi, còn chết vào năm ngươi bắt đầu tu hành. Như vậy, ngươi có thể nói cho ta biết, cậu ta bị ai giết chết, vì sao lại bị ngươi nằm giữ trong tay hay không?"

Sùng Minh không ngừng lui về phía sau, lại bị một bức tường lạnh như băng chặn lại, chỉ có thể run run nói: "Tao không biết mày đang nói cái gì."

"Không biết à? Năng lực của ngươi là rút ra cùng điều khiển sinh hồn đúng không? Chỉ cần nhẹ nhàng kéo một cái, linh hồn của bất kỳ sinh vật nào cũng trở thành đồ chơi trong tay mi; cũng chỉ cần vỗ nhẹ một cái, ngươi có thể biến người thành chó, biến chó thành người. Có năng lực này, vào một thời khắc nào đó có phải ngươi đã ngông cuồng cho rằng mình giỏi hơn chúng sinh, là thần linh thống trị vạn vật đúng không?"

Sùng Minh không ngờ bí mật ẩn sâu trong nội tâm mình lại bị một người xa lạ chỉ gặp gỡ vài lần nói ra. Hắn cho rằng cho dù là nhà ngoại cảm mạnh nhất cũng không thể nào nhìn thấu năng lực của hắn, bởi vì trong mắt hắn, những kẻ này nhỏ bé như những con kiến hôi mà thôi, hắn muốn bọn chúng chết, chúng phải chết, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có!

Mà bây giờ, xem dáng vẻ chật vật của hắn, người không có năng lực phản kháng rốt cuộc là ai?

"Mày đừng tới đây, năng lực của tao là vô địch, mày đừng có tới gần tao!" Sùng Minh cảm thấy nguy cơ khủng khiếp nhưng lại chỉ có thể giống như một con thú bị vây nhốt co rúc lạnh run ở trong góc. Tất cả đường trốn của hắn đã bị Phạn Già La lấp kín, tiểu quỷ sắc mặt trắng hếu kia còn nhào lên ôm chặt lấy chân hắn, làm hắn không có cách nào nhúc nhích.

"Ngươi có đi học không?" Phạn Già La đột nhiên không đầu không đuôi hỏi.

Sùng Minh run lẩy bẩy: ...

Phạn Già La tiếp tục truy hỏi: "Ngươi có biết định luật bảo toàn năng lượng không?"

Sùng Minh bắt đầu cảm thấy ù ù cạc cạc: ...

Phạn Già La thở dài: "Nếu ngươi đọc nhiều sách một chút chứ không phải chuyên nghiên cứu những thứ bàng môn tà đạo này, ngươi sẽ hiểu được trên thế giới này không có bất kỳ loại sức mạnh nào vô địch. Nói cách khác, mỗi loại năng lực, vô luận nó mạnh mẽ cỡ nào cũng có điểm hạn chế, đó là quy luật từ xưa tới nay chưa từng thay đổi."

Sùng Minh ngoài mạnh trong yếu cười thảm: "Hạn chế? Mày làm sao hạn chế được tao? Giết tao à? Vậy tốt nhất mày nên ngẩng đầu mà nhìn camera giám sát, nó đang ghi hình lại tội ác của mày!"

Phạn Già La đưa tay tới trước mặt Sùng Minh, chậm rãi nói: "Thực không may, năng lực này vốn không thuộc về ngươi nên bây giờ ta muốn thu hồi nó." Có camera hay không, căn bản không nằm trong phạm vi lo lắng của cậu.

Không phải hạn chế, là thu hồi! Ý thức được điểm này, Sùng Minh bắt đầu điên cuồng giãy giụa, thế nhưng tiểu quỷ kia rõ ràng trông rất gầy yếu nhưng lại ẩn giấu sức mạnh khó có thể tưởng tượng, có thể vững vàng đóng đinh hắn ở tại chỗ. Hắn không không thể di chuyển, chỉ có thể dùng đầu tự đập vào tường, hi vọng tiếng vang sẽ thu hút nhân viên công tác ở trường quay, đánh bậy đánh bạ chạy tới cứu hắn đi.

Lần này, vận may của hắn tựa hồ đã dùng hết, đèn trong hành lang điên cuồng chớp tắt, tiếng vang phát ra vang dội, thế nhưng không có nửa bóng dáng xuất hiện. Ý thức của Phạn Già La chậm rãi xâm nhập vào thân thể hắn, cướp đoạt từng tấc máu thịt từng sợi thần kinh, sau đó từ tủy não hắn móc ra một thứ, chậm rãi kéo ra ngoài.

Một thứ màu xám đen từ mi tâm Sùng Minh chui ra, giãy giụa muốn chạy trốn nhưng bị Phạn Già La nhanh tay lẹ mắt bắt được.

Sau khi mất đi tia sáng này, Sùng Minh nháy mắt ngã xuống đất, mồ hôi ướt đẫm vì nhiệt độ mà bốc lên những làn hơi trắng. Hắn chật vật giống như vừa mới chui ra khỏi vũng nước bẩn, lại kiên trì không ngừng giơ cao cánh tay run rẩy, kêu gào: "Trả nó lại cho tao!"

Vào một ngày trước khi bắt đầu tu hành, ông nội đã tự tay đưa thứ này cho hắn, cũng thận trọng nhắc nhở: "Cho dù mất mạng, con cũng không được làm mất nó! Chờ con tu hành thành công, con phải giao nó cho đời kế tiếp, hiểu không?"

Sùng Minh còn bé không hiểu hỏi lại: "Ông nội, nó là cái gì vậy?"

Ông cụ tuy đã gần chín mươi tuổi nhưng vẫn rất khỏe mạnh thở dài yếu ớt: "Ông cũng không biết nó cụ thể là gì, nhưng ông biết, nó có thể giúp con làm chuyện mà con mong muốn."

Vì vậy, sau khi nhìn thấy sư đệ đồng môn vì thiên phú xuất chúng mà được sư trưởng khen ngợi cùng yêu thích, hắn liền có suy nghĩ 'mày chết rồi tao mới được chú ý' ở trong đầu, cũng rút ra sinh hồn của đối phương. Vào khoảnh khắc đó, suy nghĩ của hắn đã thành sự thật, hắn rốt cuộc cũng hiểu được thứ mà ông nội đưa cho mình quý báu cỡ nào.

Mà giờ phút này, bảo vật mà hắn đã dung nhập vào thân thể, cũng dùng linh hồn của mình vững vàng trói buộc, không để bất cứ người nào có thể cướp đi lại bị Phạn Già La dễ dàng lấy đi!

[end 76]

[77] Linh Môi - Cô Sẽ Chọn Cái Nào?

****

Sùng Minh giống như một khối bùn nhão xụi lơ dưới đất, một tiểu quỷ nho nhỏ ngồi trên bụng hắn, đè chặt. Mà Phạn Già La thì nắm một thứ nhỏ như hạt gạo có màu xám đen ở trong tay, đưa lên hướng đèn chân không tỉ mỉ kiểm tra.

Tiểu quỷ đứng trên bụng Sùng Minh, nhón chân, rướn cổ, cố gắng quan sát, qua tầm vài phút mới từ từ ý thức được, thứ này hình như là một cái ngọc bội, tuy chỉ nhỏ như hạt gạo nhưng được chế tạo rất tinh xảo, người thợ thủ đông đã điêu khắc miệng cá, vẩy cá, đuôi cá cùng tư thế xoay người của nó cực kỳ sống động, phần miệng cá có khắc một cái lỗ nhỏ, có thể xuyên một sợi nhỏ như sợi cước để đeo lên cổ hoặc cổ tay.

Nhưng không biết vì sao nó lại dung nhập vào thân thể Sùng Minh, còn làm hắn có năng lực quỷ dị như vậy. Những nghi hoặc này, Sùng Minh hiển nhiên không biết, hắn chỉ cần đạt được quyền lợi là tốt rồi. Lúc này, hắn đang phí công không ngừng cầu xin: "Phạn Già La, mày trả nó lại cho tao đi, được không? Mày muốn bao nhiêu tiền tao cũng đưa cho mày! Tao còn có thể giúp mày làm việc! Mày muốn trở về Phạn gia không? Tao có thể giúp mày giải quyết tên Phạn Khải Toàn kia, mày biết mà, nếu tao khôi phục năng lực, tao muốn đối phó ai cũng là chuyện rất dễ dàng. Phạn Già La, mày đừng đi, Phạn Già La..."

Phạn Già La xoay người từng bước đi xa, mà viên ngọc bội hình cá bé xíu này bị cậu đặt trên ngón trỏ thon dài áp lên mi tâm, chậm rãi, từng chút từng chút ấn vào trong thức hải*, cuối cùng biến mất. [thức hải là nơi lưu giữ thông tin, kiến thức]

Tiểu quỷ vẫn còn ngồi trên bụng Sùng Minh, chờ anh trai đi xa rồi mới cởi bỏ trấn áp, chậm rãi biến mất. Ánh đèn chớp lóe rốt cuộc khôi phục bình thường, vài nhân viên công tác sờ tường đi tới, kinh hoàng nói: "Kỳ quái, khi nãy rõ ràng tôi muốn tới phòng nghỉ nhưng vòng vo mấy vòng ở ngoài cầu thang vẫn không tìm được đường!"

"Tui cũng vậy á! Là quỷ đả tường hả? Ủa, Sùng Minh đạo trưởng, ngài làm sao vậy? Mau gọi cứu thương, hình như Sùng Minh đạo trưởng bị thương!"

Tổ chương trình lại một lần nữa rối loạn, mà Phạn Già La đã ghi hình xong, cùng Triệu Văn Ngạn chờ đã lâu xuống hội hợp với Tào Hiểu Huy ở đại sảnh.

"Mẹ nó, cái mụ Tống Ôn Noãn kia có phải uống lộn thuốc không vậy? Chương trình ghi hình được phân nửa đột nhiên bảo người kéo tôi tới phòng đạo diễn mắng chửi một trận, nói tôi giúp cậu gian lận! Tôi liền phỉ nhổ bọn họ một trận! Với năng lực của cậu mà còn cần ăn gian à?" Tào Hiểu Huy tức giận bất bình, sau đó thì có chút đắc ý bổ sung: "Sau đó không biết làm sao, mụ lại dẫn cả đám làm chương trình tới xin lỗi tôi, dáng vẻ khom lưng cúi đầu đó, a ha ha ha, cậu không biết đâu, thật con mẹ nó mắc cười mà! Không ngờ tới Tống gia đại tiểu thư cũng có một ngày phải khúm núm trước mặt tôi!"

Triệu Văn Ngạn lạnh mặt nói: "Vừa nãy tôi đã thu mua nhân viên của cô ta, lấy được video gốc. Già La, nếu cậu cảm thấy bất mãn, tôi có thể tung video này ra. Triệu gia mặc dù không bằng Tống gia nhưng trước mặt lẽ phải, bọn họ cũng không thể nói gì. Tống Ôn Noãn rõ ràng đang dung túng tội phạm."

Phạn Già La đè vai Triệu Văn Ngạn, lắc đầu: "Không cần, chuyện này cứ vậy đi."

"Sao có thể..." Tào Hiểu Huy vội vàng phụ họa cho ông chủ, nhưng lại nghe Phạn Già La thấp giọng hỏi: "Ông có hình chụp toàn bộ nhân viên chương trình không, gửi qua điện thoại tôi."

"Hình như đạo diễn có up vài tấm trong group bằng hữu, để tôi xem một chút." Tào Hiểu Huy vội vàng gửi hình qua.

Phạn Già La nhìn chằm chằm những gương mặt quen thuộc cùng xa lạ kia thật lâu, cuối cùng khoanh tròn một người, gửi hình cho Tống Ôn Noãn, nhắc nhở: [Chú ý người này.]

Triệu Văn Ngạn rướn cổ nhìn, không khỏi kinh ngạc: "Ôi chao, hắn chính là người bán video cho tôi, cậu tố cáo hắn làm chi, tôi còn định giữ hắn lại biết đâu sau này có chỗ dùng."

"Người vu khống

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat