[79.80.81] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[79] Linh Môi - Cha Mẹ Im Thin Thít


****

Nếu đứa bé đã được Phạn tiên sinh đưa về, Liêu Phương cũng có thể an tâm rời đi. Nói thật, vì tìm đứa bé, cả đêm cô không chợp mắt, lúc này đã cực kỳ mệt mỏi. Cô mơ mơ màng màng đi vào thang máy, lại mơ mơ màng màng nhấn nút đóng cửa, đầu dựa vào tường, chuẩn bị chợp mắt một chút.

Đột nhiên, một tiếng hét chói tai cực kỳ kinh hãi từ lầu mười bảy truyền tới làm toàn thân Liêu Phương run lên. Đầu cô trượt trên mặt tường kim loại đụng vào góc thang máy, nhất thời tỉnh táo hẳn, vội vàng nhấn nút quay trở lại tầng mười bảy kiểm tra tình huống.

"Vừa nãy xảy ra chuyện gì? Đứa bé có ổn không? Mau mở cửa cho tôi, bằng không tôi phá cửa đấy!" Liêu Phương dộng cửa đùng đùng, bởi vì quá vệt mỏi mà khá nóng tính, thái độ của cô rõ ràng thô lỗ hơn những lần trước rất nhiều.

Cửa mở ra, Ba Hứa bất đắc dĩ xua tay: "Không có chuyện gì đâu, lúc mẹ nó thay quần áo cho đứa nhỏ thì bị trượt chân té ngã, đau quá nên mới kêu to như vậy thôi."

Liêu Phương rướn cổ nhìn vào trong, nhìn thấy Hứa Nghệ Dương quấn khăn tắm đang đứng ở góc phòng khách, mà mẹ Hứa thì ngồi quỳ ở bên cạnh, gương mặt cùng mái tóc bị mồ hôi lạnh thấm ướt, quả nhiên rất giống dáng vẻ mới bị té ngã không nhẹ.

"Hai người cẩn thận một chút. Con trai mất tích cũng không thấy hai người sốt ruột, té có một cái đã kinh hoảng như vậy." Liêu Phương khinh bỉ trừng Ba Hứa một cái, sau đó chậm rì rì rời đi. Cánh cửa chống trộm dày nặng gấp gáp đóng lại ở phía sau.

Ba Hứa dựa vào ván cửa trượt ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh vặn vẹo thành kinh hoảng; Mẹ Hứa thì dùng hai tay bò trên sàn nhà, từng chút lếch ra sau. Hốc mắt trừng to tới sắp tét ra, tròng mắt trợn to nhìn chằm chằm phần bụng đứa bé, rõ ràng muốn dời mắt đi nhưng lại không có cách nào chống cự nổi hoảng sợ cùng tuyệt vọng. Thậm chí ngay cả đứng dậy cũng không làm được, bởi vì xương khớp trên người cô ta đều đã mềm nhũn.

Trước đó, bọn họ còn ôm chút hi vọng--- có lẽ đứa nhỏ không chết, những chuyện trước đó chỉ là ảo giác của bọn họ mà thôi, bằng không sao nó lại có thể trở về.

Chính là khi kéo quần áo đứa nhỏ, nhìn thấy dấu chân tím sậm kia cùng những mảng hoen tử thi trải rộng khắp cơ thể, ảo tưởng của bọn họ đã triệt để bị đánh nát! Này căn bản không thể nào là đứa nhỏ còn sống, rõ ràng là một thi thể bị đá nội thương rồi chết vì bị xuất huyết bên trong!

"Chết chết chết, chết rồi! Đừng có qua đây!" Nước mắt nước mũi dính đầy trên mặt mẹ Hứa.

Đứa nhỏ không nghe theo lời mẹ Hứa, ngược lại còn tiến tới hai bước, chiếm cứ toàn bộ tầm nhìn của con ngươi trừng to của mẹ Hứa, không chớp mắt nhìn cô ta, sau đó chậm rãi giơ hai tay mình lên.

Ba Hứa há miệng phát ra một tiếng thét vô thanh, sau đó kéo cửa chống trộm, cắm đầu chạy ra ngoài.

Đứa bé đứng bên cạnh mẹ mình, tay giơ cao, tràn đầy mong đợi nhìn đối phương.

Mẹ Hứa run rẩy giống như lá vàng trước gió, đẩy đứa bé đi rồi chạy vào phòng ngủ, khóa trái cửa lại.

Gương mặt vốn không có biểu tình của đứa bé trông có vẻ chết lặng, ánh sáng trong con ngươi đen nhánh kia cũng dần dần tan rã. Bé không cần chìa khóa, chỉ nhẹ nhàng xoay một cái đã có thể phá hủy được tay nhắm cửa bằng đồng, thuận lợi đi vào phòng ngủ, đứng bên cạnh mẹ mình, nhìn chăm chú.

Mẹ Hứa không ngừng thét chói tai, tránh né, sau cánh cửa, trong tủ quần áo, dưới gầm giường, phòng tắm, lỗ thông hơi... không quản trốn ở đâu, đứa bé vẫn có thể tìm được, sau đó yên lặng chăm chú nhìn cô ta, lẳng lặng chờ đợi. Bé đã là một cái xác biết đi, cũng là hồn ma như hình như bóng, không thể trốn thoát cũng không thể xua tan.

Đối mặt với đứa bé này, mẹ Hứa giống đi đánh mất đi dũng khí bạo hành trước kia, nắm tay không dám vung tới thân thể bé, gậy gộc cũng không dám đánh, thậm chí ngay cả đối diện cũng là một loại giày vò. Bà chạy tán loạn khắp nhà, giống như một con chuột bị loài người xua đuổi, ngay cả một góc an toàn cũng không tìm được. Cô ta chỉ có thể ôm đầu, khóc lóc gọi điện cho chồng mình, hăn nỉ hắn trở về nhà, hoặc là mang mình theo.

Thì ra bị ngược đãi đến không có chỗ trốn chính là cảm giác như vậy!

...

Lúc Hứa gia nháo loạn tung trời, bên Tống Ôn Noãn cũng không dễ chịu. Cô cảm thấy một bức họa không đủ đảm bảo, vì thế chạy về biệt thự, tìm ra hết tất cả những bức họa Du Vân Thiên để ở đây rồi đưa tới sở nghiên cứu chuyên ngành tiến hành quét hình cùng phục hồi. May mà công ty vệ sĩ cô thuê khá chất lượng, sau khi nhận được chỉ thị thì kiên quyết không để Du Vân Thiên tới gần biệt thự, bằng không số chứng cứ phạm tội này đã sớm bị hắn mang đi tiêu hủy.

Sau khi ký hiệp nghị bảo mật, sở nghiên cứu bắt đầu tiến hành quét hình toàn bộ, quét trước tiên chính là bức họa mà Phạn Già La nói là 'mũi tên trí mạng'.

"Bức họa này bị bôi quét rất hỗn loạn, vệt màu chồng chéo lên nhau nên không có cách nào phân tách, chỉ có thể nhìn ra đường nét đại khái. Chúng tôi cần phải dùng phần mềm từng chút từng chút scan lại, quá trình này tốn thời gian tương đối dài, đại khái cần tám đến mười tiếng đồng hồ." Nhân viên công tác chỉ khối màu hỗn loạn trên phim chụp X quang.

"Không sao, bao lâu tôi cũng chờ được. Còn những bức họa này thì sao, xử lý có khó không?" Tống Ôn Noãn chỉ những bức khác.

"Trước tiên để tôi xem phim X quang." Nhân viên công tác đặt phim lên bảng đèn, vuốt cằm nói: "Đường nét cùng màu sắc của những bức họa này rất rõ ràng dứt khoát, có thể nhìn thấy kỹ thuật ẩn giấu của họa sĩ đã cao hơn, cũng dễ phục hồi hơn. Ba giờ là đủ."

"Tốt lắm, cám ơn, xin mọi người nhanh nhanh một chút được không? Chuyện này không thể kéo dài được." Biểu tình Tống Ôn Noãn không nén được lo âu.

Nhân viên công tác tựa hồ cũng nhìn ra được gì đó, vội vàng đáp ứng. vì vậy khoảng chừng hai tiếng rưỡi, Tống Ôn Noãn đã có được bốn bức họa được phục hồi khá rõ ràng, trong bức họa là một đứa bé giống như cừu con bị mổ xẻ trưng bày trên tế đàn ma quỷ, đường nét xấu xí hòa với sắc màu đâm nhức mắt Tống Ôn Noãn, cũng xoắn nát trái tim cùng dạ dày cô, cô vội vàng chạy vào toilet, nôn thốc nôn tháo.

Cô thế mà lại yêu đương với một kẻ như vậy suốt ba năm, thậm chí còn cùng ăn cùng ở hơn bảy trăm ngày đêm! Làm sao cô có thể tha thứ cho đôi bàn tay bẩn thỉu kia chạm vào mình... Tống Ôn Noãn nhắm chặt mắt lại, nôn hết dịch mật ra ngoài.

Nhân viên công tác chấp hành nguyên tắc không nghe không thấy không hỏi, sau khi đưa bức họa liền rời đi.

Qua thật lâu sau Tống Ôn Noãn mới lảo đảo rời khỏi toilet, thám tử tư mà cô thuê sớm đã tra ra thân phận của những đứa bé, lúc này đang cầm một tờ danh sách: "Đây là phương thức liên lạc với người giám hộ của những đứa trẻ, Tống tiểu thư, là tôi liên lạc với bọn họ, hay cô tự nói?"

"Tôi tự nói chuyện với bọn họ! Anh chuẩn bị sẵn hồ sơ chứng cứ đi, tôi phải gửi mail cho bọn họ." Tống Ôn Noãn dùng đầu ngón tay gõ gõ danh sách này, lần lượt gọi đi. Có gia trưởng chỉ nghe câu đầu tiên đã phẫn nộ nói cô nói bậy; có gia trưởng kiên trì nghe hết nhưng lại không dám đối mặt; có gia trưởng trầm mặc cúp điện thoại, không biết có suy nghĩ gì; còn có gia trưởng kinh hô, nức nở không ngừng lặp đi lặp lại 'sao có thể, sao lại như vậy', không hề có chút biểu hiện thực chất nào.

Tống Ôn Noãn cũng không trông mong bọn họ có thể ngay lập tức tiếp thu thực tế tàn khốc này, sau khi cúp điện thoại liền gửi chứng cứ đi. Cô đang đợi phản ứng của người giám hộ, bởi vì chỉ có bọn họ mới có thể thay đứa bé đòi lại công lý, mà người ngoài căn bản không có tư cách khởi kiện.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, trái tim Tống Ôn Noãn cũng từng chút chìm xuống, vào lúc này chuông điện thoại reo vang, cô nhào tới bàn vội vàng cầm lấy di động, đầu dây bên kia là giọng nói rất nhỏ, gần như không thể nghe thấy nói: "Tống tiểu thư, rất cám ơn cô đã báo cho chúng tôi biết chuyện này, nhưng chúng tôi hi vọng cô đừng làm lớn chuyện được không? Thời gian đã qua mấy năm rồi, chúng tôi căn bản không có chứng cứ, cho dù kiện cũng không làm được gì, chỉ làm mọi người biết chuyện mà thôi. Hắn là họa sĩ lớn, chúng tôi là dân thường, chúng tôi lấy cái gì mà đấu với hắn? Đứa bé còn nhỏ, sẽ không nhớ được, chúng tôi chuẩn bị đưa con đi chữa trị thương tổn, sau này con bé sẽ tốt thôi, qua một thời gian thì con bé sẽ quên hết mọi chuyện. Tống tiểu thư, tôi cầu xin cô suy nghĩ cho con bé, đừng ép chúng tôi được không?"

"Không phải, không phải tôi ép mọi người..." Lời của Tống Ôn Noãn bị tiếng đô đô cắt đứt.

Ngay sau đó, lại là một người giám hộ gọi tới, há mồm liền hỏi: "Bọn mày định bồi thường bao nhiêu tiền để giải quyết riêng? Tao nói cho bọn mày biết, không có năm triệu thì đừng mơ tưởng bịt miệng tao!"

"Không phải, tôi và Du Vân Thiên đã sớm chia tay rồi, tôi gọi điện báo vì muốn ông báo cảnh sát." Tống Ôn Noãn vội vàng giải thích.

"Cái gì, mày với Du Vân Thiên chia tay rồi? Mày muốn mượn dao giết người à? Ông đây chỉ cần tiền, mới không làm dao miễn phí của mày, mày tưởng ông đây ngu à? Số điện thoại của Du Vân Thiên là số nào, mày đưa cho tao, tao tự bàn với nó!"

"Tôi sẽ không cho ông số điện thoại của hắn, không lẽ ông không muốn phản kháng vì đứa nhỏ sao? Cô bé bị tổn thương lớn như vậy."

"Phản kháng cái gì, bằng một bức họa? Chỉ cần Du Vân Thiên cho tiền, cho hắn vẽ thêm vài tấm cũng có sao đâu? Ôi chao, mày làm gì thế hả...." Điện thoại bị cướp đi, một giọng phụ nữ hoảng loạn gấp gáp nói: "Tống tiểu thư, cô đừng tìm chúng tôi chống phó bạn trai cô, chúng tôi không dám chọc vào người như bọn cô đâu. Tôi sẽ dẫn đứa bé tới một nơi mà không ai có thể tìm thấy, cầu xin cô tha cho nó!"

"Mày dựa vào cái gì mà mang nó đi, nó là cây rụng tiền của tao...." Cuộc điện thoại chấm dứt trong cuộc tranh cãi của hai người, hiển nhiên hai vợ chồng này có ý kiến trái chiều nhau, nhưng lại nhất trí không muốn báo cảnh sát.

Tống Ôn Noãn nhìn chằm chằm di động, ánh mắt tràn đầy chán nản cùng khổ sở.

Một lát sau, cuộc gọi thứ ba gọi tới, ý tứ cũng giống như vậy, bọn họ không muốn báo cảnh sát, bởi vì đứa bé không thể chịu nổi lần thương tổn thứ hai.

Người gọi điện cuối cùng là vào lúc ba bốn giờ sáng, một giọng phụ nữ khàn khàn bình tĩnh phân tích: "Tống tiểu thư, tôi đã tham khảo ý kiến của một vài người bên ngành luật, bọn họ nói đây là vụ án cũ, không có lưu giữ quá nhiều chứng cứ, mà bối cảnh của Du Vân Thiên quá cứng rắn, danh tiếng cũng tốt, xác xuất chúng ta thắng kiện chỉ có 30%. Hơn nữa cho dù thắng, hắn cùng lắm cũng chỉ ngồi tù vài chục năm, ở trong tù vẽ vài bức họa, lập công, nói không chừng chỉ bảy tám năm là được thả, như vậy có ý nghĩa gì đâu chứ? Trong lúc kiện cáo, tin tức Du Vân Thiên bị bắt sẽ làm truyền thông chú ý, con tôi sẽ bị lôi ra ngoài ánh sáng, trở thành đề tài bàn tán của mọi người. Hàng xóm, bằng hữu, thân thích, rồi bạn học đều sẽ biết con bé đã gặp phải chuyện gì, cô có thể tưởng tượng được con bé sẽ sống như thế nào không? Chúng tôi không thể vì một vụ kiện không biết thắng hay thua mà hủy cả cuộc đời con bé. Tống tiểu thư, rất cám ơn cô đã báo cho chúng tôi biết, nhưng chúng tôi không có ý định báo cảnh sát hay kiện cáo, xin cô hãy hiểu cho tâm tình của chúng tôi."

"Tôi hiểu! Tôi đương nhiên hiểu!" Tống Ôn Noãn vừa khẳng định nói, vừa rơi nước mắt. Cô biết người mẹ này ôm tâm tình thế nào khi nói những lời này, bà hiển nhiên rất yêu con mình, bằng không cũng không nghiến chặt răng mà nuốt ngụm máu này xuống như vậy. Xã hội này hà khắc với người bị hại hơn người gây hại rất nhiều, nhất là trong loại vụ án này. Ngay cả phụ nữ trưởng thành còn không chịu nổi áp lực dư luận cùng thời gian kiện cáo dài đằng đẵng mà tan vỡ, nói chi là đứa nhỏ.

Hoặc là thứ mà bọn họ cần không phải công lý, cũng không phải an ủi, mà là quên đi cùng biến mất! Tống Ôn Noãn nằm chặt điện thoại nóng hầm hập, mà trái tim thì từng chút lạnh băng.

Đúng lúc này, di động cô lại đổ chuông, anh cả Tống gia trước đó sống chết không chịu nghe điện thoại tự mình gọi tới, vừa mở miệng đã cảnh cáo: "Tống Ôn Noãn, tôi nghe nói cô đang loi nhoi muốn kiện Du Vân Thiên? Cô muốn làm gì hả, làm lớn chuyện để Ny Ny càng khổ sở hơn sao? Cô đàng hoàn một chút cho tôi, đừng có nháo loạn nữa! Ny Ny không chịu chút thương tổn nào, cô không thể thả lỏng tay, để chuyện này qua được sao? Sau khi lăn lộn chung với Tống Duệ, có phải cô cũng thay đổi thành động vật máu lạnh rồi không? Cô làm như vậy, có nghĩ tới tâm tình của Ny Ny không? Giấc mộng của con bé là trở thành vũ công, sau này con bé muốn đứng trên vũ đài thế giới, nó không thể dính với những tin gièm pha này được! Cô buông tha con bé đi được không? Coi như cô chuộc tội đi. Tôi sẽ nói chuyện với Du lão, cô đừng có làm gì cả! Sau này tìm bạn trai thì đánh bóng con mắt một chút, đừng có ai cũng tha về nhà!"

"Có phải anh nhầm rồi không? Người không bên bị bỏ qua nhất không phải chính là Du Vân Thiên sao? Vì sao tất cả mọi người đều chạy tới chỉ trích em?" Giọng nói của Tống Ôn Noãn run rẩy: "Chẳng lẽ em làm sai sao? Không ai chịu kiện hắn, sau này hắn sẽ tổn thương càng nhiều đứa bé hơn nữa!"

"Đứa bé khác tôi không quản, tôi chỉ có thể quản con của mình mà thôi. Tống Ôn Noãn, quên đi, cô hỏi cha mẹ của những đứa bé bị hại khác xem, có mấy người muồn làm lớn chuyện? Cô chưa từng làm cha mẹ, cô không rõ được tâm tình của chúng tôi." Anh cả lạnh lùng cúp máy.

Tống Ôn Noãn ném di động xuống đất, sau đó cầm xấp tài liệu dùng sức đập vào trán mình, không ngừng tự trách: Mày sai rồi sao? Những chuyện mày làm thật sự là tội ác tày trời sao? Nếu mày có con, mày cũng sẽ lựa chọn buông tha loại ác ma này sao? Mày cam lòng để con mình phải chịu đựng tổn thương lần thứ hai sao?

Nhưng cô không có con, cô không tìm được đáp án, sự dũng cảm cùng lòng căm phẫn của cô đã bị một đêm gian nan này ăn mòn gần như cạn kiệt. Cô cũng không biết mình còn có thể kiên trì hay không, sự kiên trì này có phải 'lựa chọn chính xác' hay không, cô thậm chí bắt đầu hoài nghi lựa chọn của mình, vì sao tất cả mọi người đều nói cô làm sao?

Nằm úp mặt trên bàn nên cô không thấy được ánh mắt đau lòng cùng biểu tình phẫn nộ của thám tử tư. Anh lặng lẽ rời khỏi phòng nghỉ, đi tới khu quét hình, qua hơn một hai tiếng mới quay lại, trong tay cầm một bức họa đã phục hồi cùng một phần tài liệu điều tra.

"Tống tiểu thư, có xoay chuyển. Cô đừng nản lòng, tôi tin tưởng sự cố gắng của cô cuối cùng sẽ có được kết quả tốt." Thám tử tư nhẹ nhàng đặt bức họa trên bàn, quả nhiên khác biệt với những bức họa trước, đứa bé trong tranh sở hữu gương mặt đậm chất phương Tây cùng mái tóc đỏ rực như lửa, theo tài liệu điều tra, bức họa này hoàn thành vào bảy năm trước, năm nay cô bé chỉ mới vừa tròn mười ba tuổi nhưng đã có bệnh án ba năm trầm cảm, còn tự sát năm lần.

Cha mẹ cô bé không biết vì sao đang yên đang lành con gái mình lại bị trầm cảm, vì vậy vẫn luôn lên mạng xã hội gửi bài nhờ giúp đỡ. Tin tức gần nhất là vào ngày hôm qua, chỉ có một câu--- [Thượng Đế ơi, cầu xin ngài hãy cứu con gái con, cầu xin ngài nói cho chúng con biết con bé rốt cuộc đã gặp chuyện gì; cầu xin ngài hãy cho con bé hi vọng để kiên cường sống sót!]

[end 79]

[80] Linh Môi - Thay Đổi Chính Mình Là Thay Đổi Thế Giới

****

Muốn thông qua một bức họa để tìm một cô bé dễ thế nào? Người nào từng trải qua sự phức tạp của mạng internet cùng độ linh hoạt của mạng xã hội nhất định sẽ thấu hiểu sâu sắc, huống chi ở gưới góc phải bức họa, Du Vân Thiên còn dùng chữ in hoa thật nhỏ ghi chú một cái tên--- GINA.

Thám tử tư cơ hồ không tốn bao nhiêu công sức đã từ mấy chục ngàn kết quả tìm kiếm để tìm ra Gina chuẩn xác nhất, một cô bé mười ba tuổi người Mỹ, mắc chứng trầm cảm nặng, năm lần tự sát, cả năm lần đều được cha mẹ vẫn luôn cẩn thận chăm sóc cứu trở về, lần tự sát gần đây nhất là vào ba tháng trước, cô bé đã dùng tấm mành phòng tắm quấn lấy cổ mình, muốn treo cổ...

Một lần rồi lại một lần nhìn thấy con mình bồi bồi ở bờ vực sống chết, cha mẹ cô bé tựa hồ đã tan vỡ, ngoại trừ cầu xin Thượng Đế cứu rỗi thì không còn biện pháp nào. Bọn họ mời bác sĩ tâm lý cho cô bé, đưa tới trại an dưỡng đặc biệt, nhưng đều không hữu dụng, cô bé không muốn giao lưu với bất kỳ ai.

Mà ba năm trước thì biểu hiện lại cực kỳ bình thường.

Theo cha mẹ cô bé miêu tả, vào chạng vạng một ngày nào đó, cô bé đột nhiên thay đổi thành như vậy. Mang theo cặp sách từ trên xe đưa đón bước xuống rồi đứng bất động trước cửa nhà thật lâu, giống như mất hồn, ai gọi cũng không trả lời. Tối đó cô bé không dùng bữa, mọi người chỉ nghĩ là cô bé quá mệt mỏi, ngủ một giấc là tốt rồi. Đứa bé nhỏ như vậy không hiểu được phiền não, chỉ u sầu vài tiếng là thôi.

Nhưng bọn họ đã đoán sai, còn là rất sai, ngày thứ hai tỉnh dậy Gina không hề khôi phục khỏi trạng thái hoảng hốt kia. Cô bé bắt đầu mất đi năng lực vui cười, năng lực chạy nhảy, năng lực học tập, năng lực nói chuyện, thậm chí là năng lực sống sót. Cô bé từ một người hoạt bát dần dần biến thành một cái xác không hồn.

Cha mẹ cô bé cũng vì thế mà chịu giày vò, nhưng không có cách nào hiểu được ngày hôm đó con gái mình rốt cuộc đã trải qua chuyện gì. Cô bé vẫn đi học bình thường, cũng không bị thương, cứ vậy không biết vì sao đột nhiên mất đi dũng khí sống sót. Một đứa nhỏ mười mấy tuổi rốt cuộc có thể bị chuyện gì đả kích tới mức này chứ?

Vấn đề này mỗi phút mỗi giây đều đốt cháy trái tim người làm cha mẹ. Nếu có người nào đó có thể nói cho bọn họ biết chân tướng, bọn họ nguyện ý trả giá hết thảy. Đối với cha mẹ mà nói, đáng sợ nhất không phải đứa nhỏ gặp nguy hiểm, mà là khi chúng gặp nguy hiểm mà bạn không hề hay biết gì cả; vì không biết nên ngay cả cơ hội cứu vãn cũng không có.

Tống Ôn Noãn một mạch xem xong những bài post cầu xin giúp đỡ của cha mẹ Gina, trong lòng vô cùng đau đớn. Cô dùng đầu ngón tay run rầy soạn một bức mail thật dài, gửi tới hòm mail cá nhân của họ, ở phần cuối thành khẩn viết: [Tôi không biết ông bà sẽ chọn lựa thế nào, nếu như ông bà nguyện ý báo cảnh sát, tôi sẽ dốc hết toàn lực giúp đỡ. Nếu ông bà chọn giữ im lặng, tôi cũng sẽ giữ im lặng, dù sao thì tình huống của Gina hiện giờ cũng đã rất tệ, cô bé không thể chịu đựng thêm chút tổn thương nào nữa. Cầu mong Thượng Đế phù hộ ông bà, phù hộ Gina.]

Mail đã gửi thành công, Tống Ôn Noãn khép lại laptop, chìm vào sự chờ đợi tĩnh mịch dài đằng đẵng. Trải qua một đêm giày vò, máu nóng của cô sớm đã nguội lạnh, thậm chí còn nảy sinh hoài nghi với 'lựa chọn chính xác' mà Phạn Già La đã nói. Bức mail này chính là phần cố gắng cuối cùng của cô, nếu như nó cũng chìm nghỉm, cô sẽ triệt để từ bỏ. Không ai có thể chống lại toàn thế giới, càng không có người nào có thể thay đổi toàn thế giới, hùng tâm muốn cứu vớt thế giới này của cô... nghĩ lại thực sự quá nực cười.

Du Vân Thiên khẳng định đã biết cô đang làm gì đi? Dù sao cô đã mang đi nhiều bức họa như vậy, còn liên hệ với gia trưởng người bị hại. Nhưng hắn không hề gửi tin hay gọi điện tới hỏi, điều tra hay ngăn cản, có thể thấy được hắn không hề lo sợ. Rất có thể, hắn cho rằng những nỗ lực của cô chỉ là một lần vùng vẫy mạnh mẽ trước khi ngã gục mà thôi.

Nghĩ tới đây, Tống Ôn Noãn lại bụm mặt, mỉm cười tự giễu. Thảo nào Du Vân Thiên từng nói: "Khuyết điểm lớn nhất của em chính là lỗ mãng, gặp chuyện mà cứ làm bừa như vậy thì chắc chắn sẽ không có kết quả."

Bây giờ xem ra quả thực rất đúng! Cô quả nhiên đã quá lỗ mãng, tự nghĩ là vì chính nghĩa mà xông tới trước nhưng lại ngã lăn quay dính một thân bùn đất. Thực tế, những người đó nào có cần sự trợ giúp của cô? Bọn họ chỉ ước gì không thể cách xa cô một chút.

Thám tử tư lôi gói thuốc của mình đưa qua, khuyên nhủ: "Đừng cười, khó nghe muốn chết. Hút điếu thuốc cho tỉnh táo lại đi, em đã không ngủ cả đêm rồi."

Tống Ôn Noãn châm thuốc, hít một hơi dài, trầm thấp hỏi: "Có phải tôi rất buồn cười không?"

"Không có, em rất đáng yêu." Thám tử tư nhìn cái đầu bù xù như tổ chim của cô, nhịn không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat