[91.92.93] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[91] Linh Môi - Ngôi Sao Tỏa Sáng Lấp Lánh


***

Phạn Già La nắm tay Hứa Nghệ Dương đi tới bên hồ nước âm u đen như mực kia, gió mát đêm hè từ mặt hồ thổi tới, mang theo mùi tanh nồng cùng đắng chát của rong rêu. Chiếc vali kia không biết đã bị ai nhặt đi, chiếc xuống máy bị phá hỏng vẫn còn nằm bên bờ, không ai tới sửa chữa.

Phạn Già La ngồi xổm xuống, đưa tay xoa mái tóc mềm mại của đứa nhỏ, thở dài nói: "Tạm biệt."

Đúng vậy, tạm biệt, ngay khi hoàn thành chấp niệm, linh hồn của Hứa Nghệ Dương sẽ tự động rời khỏi thân thể, bởi vì bé có thể bò ra khỏi địa ngục không chỉ dựa vào sự trợ giúp của Phạn Già La, còn có ý thức mạnh mẽ của bé. Bé ầng ật nước mắt, lưu luyến nhìn anh trai, môi khẽ nhúc nhích nhưng lại không nói nên lời. Bé quá ngốc, căn bản không hiểu được cách biểu đạt, đó là nguyên nhân mẹ vứt bỏ bé. Nghĩ tới đây, đứa bé uể oải cúi thấp đầu, tùy ý để nước mắt từng giọt từng giọt nhỏ xuống.

Phạn Già La lại tựa hồ có thể hiểu được ngôn ngữ trong trái tim Hứa Nghệ Dương, cậu đưa tay ôm chặt lấy đứa bé.

Thân thể cậu cũng không có nhiệt độ, thậm chí so với thể xác đã chết của Hứa Nghệ Dương còn lạnh hơn vài phần, nhưng cái ôm của cậu còn ấm áp hơn cái ôm của mẹ Hứa, một cái ôm chân chính mang theo tình yêu cùng an ủi xuất phát từ nội tâm, là người đầu tiên cũng là người duy nhất trong tình huống không cầu xin cùng đe dọa chủ động ôm lấy Hứa Nghệ Dương.

Hứa Nghệ Dương luyến tiếc anh trai, so với mẹ lại càng luyến tiếc hơn, chính là loại tâm tình không muốn chia xa này lại không có cách nào thổ lộ từ miệng của bé. Bé ôm chặt cổ anh trai, nghẹn ngào thật lâu, sau đó mới qua quýt lau mặt, đi về phía sau núi.

Phạn Già La cũng không hỏi nhiều, yên giấc ở nơi nào là tự do của đứa bé này, cậu chỉ lặng lẽ lại chăm chú nhìn đứa bé đi xa, xa tới không thể nhìn thấy, xa tới mức tiếng bước chân cũng biến mất, nhưng vẫn đứng im ở tại chỗ...

Tới tận khi sương đêm thấm ướt quần áo, Phạn Già La mới xoay người, chậm rãi đi tới tòa nhà số một, ồn ào náo động, kêu khóc, cầu cứu, nơi này vẫn giống như trước kia, lại tựa hồ đã mất đi gì đó. Đúng rồi, thiếu đi các hộ gia đình ở tầng mười bốn cùng tầng mười bảy, vì thế sát khí tràn ngập trên không trung tựa hồ đã nhạt đi rất nhiều.

Phạn Già La xả nước đầy bồn, để mình chìm vào bên trong, chậm rãi ngủ say. Ngày hôm sau, chỉ hơn bảy giờ cậu đã rời giường chứ không còn muốn ngủ bao lâu là ngủ bấy lâu như trước kia nữa, cách năm ba ngày cậu phải thức dậy cảm ứng ngoại giới một chút, bởi vì hiện giờ cậu không còn một mình nữa, cậu có một con ếch, tuy cậu có thể không ăn không uống, nhưng con ếch của cậu thì không thể.

Cậu xả bồn nước đục ngầu, lại dùng từ trường của mình lọc sạch không khí bẩn, sau đó rắc từng viên từng viên thức ăn cá vào hồ thủy tinh. Nhưng con ếch của cậu cứ dại ra chết lặng ngồi chồm hổm trong hang động núi giả, vẫn không chịu ăn. Nếu không phải cổ họng của nó có dao động lên xuống, móng vuốt nhỏ khẽ búng một chút, Phạn Già La suýt chút nữa đã cho rằng nó đã chết rồi.

"Sao lại không ăn hả? Lẽ nào hơn trăm năm không ăn nên dạ dày không còn thấy đói nữa?" Cậu ngồi xổm trước hồ cá, gương mặt xinh đẹp phủ xuất hiện xuất hoang mang nhàn nhạt.

Nhưng vào lúc này, chuông cửa vang lên, cậu mở ra xem thử thì phát hiện người tới chính là Hứa Nghệ Dương đã rời đi tối qua. Linh hồn bé vẫn chưa ly thể, ngược lại lại càng bám vào vững chắc hơn, ngoại trừ một cái ôm, tựa hồ bé còn một chấp niệm mãnh liệt hơn chưa được thực hiện.

"Sao em lại trở lại?" Phạn Già La ngồi xổm xuống, nhìn thẳng đứa bé.

Hứa Nghệ Dương xoắn xuýt đôi tay bé xíu, do dự một lát mới khó khăn phát ra vài tiếng: "Muốn, ở, cùng, với, anh." Đêm qua khi ở sau núi, bé đã luyện tập để nói những lời này, luyện rất lâu. Không phải bé luyến tiếc cõi đời này, bé chỉ luyến tiếc anh trai, nơi này có ấm áp cùng ánh sáng duy nhất của bé.

"Người chết không thể ở lại nhân gian." Phạn Già La lắc đầu thở dài.

Hứa Nghệ Dương lại vòng qua người cậu, chạy tới hồ cá, sau đó từ trong túi quần mình móc ra một cái chai nhỏ, lắc lắc vài cái rồi mở nắp hồ cá, nhanh chóng trút thứ bên trong vào. Làm xong, bé xoay người lại, cầu xin: "Đừng, đuổi, em, đi! Em, giúp, anh, nuôi!" Đầu tiên cậu bé chỉ chỉ mình, sau đó lại chỉ chỉ con ếch, vẻ mặt dè dặt lại cầu xin.

Vì lưu lại, bé thấp kém đến mức đặt mình ở phía sau một con ếch.

Phạn Già La đi tới bên hồ cá mới phát hiện, thứ đứa nhỏ này trút vào hồ là vài con côn trùng biết bay. Chúng nó đập cánh lướt qua mặt nước, cuối cùng dừng lại trên ngọn núi giả. Đúng lúc này, con ếch đã ngây ngốc nhiều ngày đột nhiên chuyển động đôi mắt thật to, chăm chú nhìn con côn trùng đang lảo đảo bay tới, bất ngờ không kịp đề phòng bắn ra đầu lưỡi dinh dính của mình quấn lấy kéo vào miệng, ộp một tiếng nuốt vào bụng. Bụng của nó bắt đầu nhúc nhích, giống như thỏa mãn mà lại kêu một tiếng vang dội: "Ộp!"

Phạn Già La bị tiếng kêu 'long trời lở đất' này chấn động, vẻ mặt kinh ngạc nhìn con ếch rồi nhìn qua đứa nhỏ ở bên cạnh.

Ánh mắt Hứa Nghệ Dương cong cong, đắc ý mỉm cười.

Phạn Già La xoa đầu bé, tiếng nói vui mừng lại có chút hiếu kỳ hỏi: "Em làm thế nào vậy?"

Hứa Nghệ Dương hé miệng nhưng lại không có cách nào giải thích nguyên lý quá phức tạp này, chỉ có thể ủ rũ chỉ chỉ điện thoại của anh trai.

Phạn Già La lập tức đưa điện thoại qua, bé lập tức gõ chữ vào sổ ghi chú: [Con ếch chỉ có thể nhìn thấy những thứ chuyển động, thức ăn cho cá không chuyển động, nó không nhìn thấy, đói bụng cũng không biết ăn.]

Phạn Già La hiểu ra, lập tức kéo kiến thức sinh vật học vào nhật trình xem và học hỏi. Trong sổ ghi chép của cậu tồn trữ rất nhiều ghi chép về sinh học, hóa học, vật lý, thiên văn, toán học... thế giới này có quá nhiều thứ cần cậu phải học tập một lần nữa.

Hứa Nghệ Dương lo sợ bất an liếc nhìn cậu một cái, sau đó chầm chậm bước tới bên cạnh, không tiếng động cầu xin chăm chú nhìn cậu.

Phạn Già La đặt điện thoại xuống, thở dài: "Được rồi, em có thể lưu lại." Cậu nhìn thằng vào mắt đứa bé, giọng điệu thận trọng: "Nhưng không phải vì anh muốn em nuôi ếch, là anh nguyện ý. Em không thấp kém, cũng không thuộc về ai, em chính là em, là một cá thể độc lập, sự tồn tại của em cũng rất quan trọng."

Hứa Nghệ Dương bật khóc, đầu cúi xuống, giọt nước mắt cũng rơi xuống. Trải qua nhiều ngày chờ đợi như vậy, thân thể bé đã sắp không chống đỡ nổi, hoen tử thi màu tím đã từ cổ tràn tới bên mặt, làm bé trông rất đáng sợ.

Nhưng Phạn Già La giống như không hề cảm thấy gì. Cậu vuốt ve gò má đứa nhỏ, chăm chú nói: "Kỳ thực anh còn nợ em một lời xin lỗi. Xin lỗi, đã để em xuất hiện trước mặt mẹ mình với dáng vẻ xấu như vậy, có thể chính vì vậy nên cô ta mới không muốn ôm em."

Hứa Nghệ Dương vội vàng xua tay, tỏ ý mình không để bụng. Anh trai chỉ là người xa lạ nhưng nguyện ý ôm lấy bé mặc dù bé xấu như vậy, vì sao mẹ lại không thể? Xấu xí không phải lý do, chỉ vì không thương mà thôi.

Phạn Già La yên lặng nhìn đứa nhỏ một hồi, vẻ mặt áy náy biến thành gian trá, chủ đề thay đổi: "Kỳ thực là anh cố ý làm như vậy, anh muốn xả giận giúp em." Cậu vừa nói vừa cười, tựa hồ nhớ lại tình cảnh gì đó rất thú vị.

Hứa Nghệ Dương cũng nhớ tới dáng vẻ chật vật tè ra quần của cha cùng ôm đầu hét chói tai của mẹ, cũng cười theo.

Một lớn một nhỏ nhìn nhau, lại cùng nhếch miệng bật cười, khóe mắt đuôi mày tràn đầy tính khí trẻ con kèm theo vài phần sắc thái nghịch ngợm.

"Như vậy, sau này chúng ta sẽ chăm sóc lẫn nhau nhé." Phạn Già La đưa tay, Hứa Nghệ Dương lập tức dán bàn tay nhỏ xíu của mình lên, hai bàn tay lạnh như băng tựa hồ vì khoảng cách chặt chẽ không thể tách rời này mà sinh ra chút nhiệt độ.

Cùng lúc đó, Phạn Già La chậm rãi hút đi tử khí trong cơ thể đứa nhỏ, để bé khôi phục dáng dấp trắng nõn khi còn sống.

...

Hai người không ăn không uống, chỉ ôm đầu gối lặng yên ngồi ở ban công ngắm nhìn con ếch ăn uống, thích thú trải qua một buổi sáng. Lúc gần tới mười hai giờ, Phạn Già La mới nhớ ra Hứa Nghệ Dương còn thiếu một cái bồn tắm và một cái giường, vì thế mới chuẩn bị dẫn bé đi mua sắm, không ngờ vừa mới đi tới cổng khu chung cư đã có một cuộc điện thoại gọi tới: "Phạn tiên sinh, tôi là Liêu Phương, xin hỏi có phải Dương Dương đang ở cùng cậu không?"

"Đúng vậy." Phạn Già La liếc nhìn đứa nhỏ.

"Vậy cậu có thể dẫn Dương Dương tới Cục cảnh sát không?" Giọng nói của Liêu Phương rất nặng nề: "Mẹ của Dương Dương vừa mới giết chết ba nó."

Thái độ của Phạn Già La vẫn bình thản: "Được, tôi biết rồi, tôi lập tức dẫn cậu bé tới."

Sau khi cúp điện thoại, cậu ngồi xổm xuống thẳng thắn nói: "Ba mẹ em có lẽ sẽ mãi mãi không về được nữa."

Hứa Nghệ Dương chỉ xua xua tay, không có quá nhiều biểu tình. Nghiêm chỉnh mà nói, hai người đó đã không thể coi là cha mẹ của bé nữa, bởi vì thân thể máu thịt mà bọn họ cho bé sớm đã bị chính tay bọn họ dìm sâu xuống hộ nước lạnh băng kia rồi. Nếu bọn họ đã chết rồi, từ nay về sau liền quên đi vậy.

Phạn Già La xoa đầu bé, lẩm bẩm: "Vẫn nên đi một chuyến, nghe nói nếu không làm thủ tục hợp pháp, anh không thể dưỡng em ở bên người."

Nghe thấy lời này, Hứa Nghệ Dương lập tức tích cực đứng dậy, kéo ống tay áo anh trai, thúc giục cậu mau đi thôi.

Nửa tiếng sau, Liêu Phương vội vàng dẫn hai người tới phòng tạm giam, cách cánh cửa sổ nhỏ nhìn vào trong nói: "Cô ta đang ở bên trong, trạng thái tinh thần rất tệ, chúng tôi đã liên lạc chuyên gia tâm lý học tới làm giám định tinh thần. Chắc hẳn cô ta đã điên rồi, đêm qua sau khi được chúng tôi giải cứu khỏi sân thượng liền nháo loạn đòi tố cáo chồng mình giết người. Chúng tôi cứ tưởng đâu là một vụ đại án nên bắt giữ hai vợ chồng này lại, thật không ngờ cô ta lại nói chồng mình giết Dương Dương."

Liêu Phương nhìn Hứa Nghệ Dương trắng nõn đáng yêu, thở dài nói: "Chồng cô ta giận điên lên, nói muốn đưa cô ta tới bệnh viện tâm thần, còn đòi ly hôn với cô ta, hai người bắt đầu đánh nhau trong Cục cảnh sát, nháo từ nửa đêm tới tận sáng sớm hôm nay. Sau đó khó khăn lắm cô ta mới khôi phục bình tĩnh, nói rằng mình bị kích thích quá độ nên mới nháo loạn như vậy, bây giờ muốn về nhà nghỉ ngơi. Chúng tôi thấy cô ta thật sự mệt mỏi rã rời, hơn nữa cũng không phạm phải tội gì nên đã thả cô ta ra, không ngờ vừa mới quay đầu cô ta đã chạy đi mua một con dao gọt trái cây, ở trong công ty chồng mình...."

Ý thức được đứa bé đang ở bên cạnh, Liêu Phương không dám dùng âm lượng bình thường nói tiếp mà áp sát bên tai Phạn Già La, nhỏ giọng nói: "Đâm thẳng một dao vào trái tim, tử vong ngay tại chỗ. Thi thể bị đặt trên nhà xác lầu một, tới giờ vẫn chưa có người nào tới nhận, cha mẹ cặp vợ chồng này đều mất rồi, thân thích bạn bè cũng đã gọi điện rồi, nhưng không ai nguyện ý tới xử lý việc này. Bọn họ ngại phiền." [bug? Trước đó ổng bảo mẹ mình nói dối là đang chăm giùm bé Dương Dương mà?]

Tâm Liêu Phương tuy đã nguội lạnh với nhân tình ấm lạnh nhưng cũng có thể hiểu được, hai người này một chết một điên rồi, lưu lại một đứa bé vị thành niên, sau này còn một vụ xét xử giết người, ai dám quản chứ? Cũng không phải ăn no rững mỡ.

Nếu Trần Huệ cũng chết thì sẽ tốt hơn, dù sao hai người cũng lưu lại cho Hứa Nghệ Dương rất nhiều di sản, lớn nhất chính là căn hộ ở khu chung cư Nguyệt Lượng Loan, ai nhận nuôi Hứa Nghệ Dương sẽ được hưởng lợi. Nhưng Trần Huệ còn sống, nếu cô ta thật sự bị giám định bệnh tâm thần, tòa án không có khả năng xử tử hình, vì vậy tài sản cùng phòng ốc cũng có một nửa của cô ta, không ai giành được. Hơn nữa mẹ đứa nhỏ là người bệnh thần kinh điên cuồng giết người, đứa nhỏ có thể bình thường sao? Nhà nào dám nhận nuôi đứa nhỏ như vậy chứ?

Cân nhắc tới hai chuyện này, thân thích hai nhà Hứa Trần liền tìm ra đủ lý do cự tuyệt việc tới Cục cảnh sát lãnh thi thể về, Liêu Phương cũng không còn cách nào mới nói Phạn Già La mang Hứa Nghệ Dương tới. Đứa bé có quyền biết cha mẹ mình đã xảy ra chuyện gì.

Vào phòng tạm giam, Trần Huệ đang vừa vỗ tay cười to vừa hưng phấn hô lớn: "Dương Dương, bé cưng của mẹ, mẹ đã báo thù cho con rồi! Con có vui không? Con tha thứ cho mẹ được không? Để mẹ yêu con lần nữa. Mẹ nhất định sẽ biểu hiện thật tốt, mẹ sẽ không mang con ra xả giận nữa. Dương Dương, mẹ đã giúp con báo thù rồi!" Quần áo trên người cô ta dính đầy vết máu, tóc cũng rối bù, dáng dấp điên cuồng.

Phạn Già La chỉ nhìn thoáng một cái liền dời tầm mắt, hỏi: "Muốn xem mẹ một chút không?"

Hứa Nghệ Dương gật đầu.

Phạn Già La liền ôm bé lên, để nó từ cửa sổ nhìn vào trong.

Đứa bé yên lặng chăm chú nhìn người phụ nữ điên kia, trên mặt không có chút biểu tình nào. Trái tim đầy rung động của bé đã bị mẹ mình đâm xuyên qua từ rất lâu rồi, đã chết hẳn rồi, sao lại có cảm giác được chứ? Bé dán bàn tay nhỏ bé trên mặt kính thủy tinh, nhẹ nhàng sờ sờ, tựa như cách không xoa gương mặt dính đầy máu của đối phương, sau đó trầm mặc dời tầm mắt.

Phạn Già La buông bé xuống, xoa xoa đầu.

Liêu Phương quay đầu đi lặng lẽ lau nước mắt, sau đó lập tức nói: "Phạn tiên sinh, cậu giao đứa nhỏ lại cho chúng tôi đi, chúng tôi sẽ nghĩ cách sắp xếp cho cậu bé."

"Nếu tôi muốn nhận nuôi đứa bé này thì cần phải làm trình tự thế nào?" Phạn Già La bình tĩnh rồi lại khẳng định hỏi.

"Ôi chao? Cậu nói gì cơ?" Liêu Phương hôn mê.

"Tôi muốn nhận nuôi cậu bé, được chứ?" Phạn Già La không sợ phiền lặp lại lại lần nữa.

"Cậu, không phải cậu đã nói mình không cứu được à?" Đến tận bây giờ Liêu Phương vẫn không có cách nào quên được chuyến xe lửa vận mệnh kia.

Phạn Già La kiên nhẫn hỏi lại: "Tôi có thể nhận nuôi cậu bé chứ?"

Hứa Nghệ Dương bắt đầu khẩn trương, vươn cánh tay ngắn ngủn dùng sức ôm lấy chân anh trai.

Lúc này Liêu Phương mới vội vàng gật đầu không ngừng: "Hẳn là được, cha đứa bé đã mất rồi, nếu như có chuẩn đoán mẹ đứa bé mắc bệnh tâm thần thì không có cách nào đảm nhận trách nhiệm giám hộ, cậu có thể nhận nuôi. Tôi sẽ giúp cậu liên hệ luật sư, đối phương có thể giúp cậu xử lý các thủ tục liên quan, hiện giờ tôi sẽ lập tức gọi điện cho đối phương. Phạn tiên sinh, tôi biết cậu là người tốt, tàu lửa gì gì đó đều là mượn cớ mà thôi, cậu chỉ mạnh miệng mềm lòng mà thôi."

Liêu Phương luống cuống muốn gọi điện thoại nhưng bị một bàn tay đưa tới cản lại: "Không cần, tôi sẽ giúp cậu ấy xử lý. Nghi phạm ở đâu, để tôi xem trước."

Phạn Già La xoay người, lễ phép gật đầu, vừa định mở miệng đã bị đối phương cản lại: "Tuyệt đối đừng nói Tống tiến sĩ, lâu rồi không gặp."

Phạn Già La lập tức bị đối phương chọc cười.

Tống Duệ liếc nhìn Hứa Nghệ Dương một cái, cũng không kinh ngạc khi dáng vẻ đứa nhỏ này đột nhiên trở nên bình thường, chỉ lấy ra một bảng kê khai, giải quyết việc chính trước: "Tôi tới giám định tinh thần cho Trần Huệ nữ sĩ, bây giờ có thể gặp cô ta không?"

"A, được, cô ta đang ở trong này, tôi giúp anh mở cửa. Tống tiến sĩ, anh cẩn thận một chút, tinh thần cô ta rất kích động, để tôi vào chung với anh." Liêu Phương vội vàng lấy ra chùm chìa khóa.

Tống Duệ đẩy cửa đi vào trong, sau đó đột nhiên dừng lại, quay đầu căn dặn: "Hai người ở đây chờ tôi, tôi lập tức ra giải thích trình tự pháp luật liên quan, tôi có bằng luật sư. Nhưng thủ tục nhận nuôi rất khó làm, cần phải được xét duyệt nhiều lần, hai người phải kiên nhẫn một chút."

"Ừ, bọn tôi biết rồi, cám ơn Tống tiến sĩ." Phạn Già La ấn đầu Hứa Nghệ Dương cùng nói cám ơn, sau đó không biết nghĩ gì mà bổ sung thêm một câu không đầu không đuôi: "Ngày hôm nay nó ăn mấy con côn trùng, còn kêu Ộp một tiếng."

Tống Duệ đã bước vào phòng tạm giam lại khẽ dừng lại, có chút không kịp phản ứng, chờ cánh cửa ở phía sau triệt để đóng chặt mới ý thức được người nọ đang nói về con ếch, nó rốt cuộc đã chịu ăn, còn có thể kêu to một tiếng, em ấy không đã không cô phụ sinh mệnh nhỏ này, đã nuôi sống nó. Lời nói giống như kể công lại giống như kể lại chuyện nhà này không giống những lời phát ra từ miệng Phạn Già La, nhưng không biết vì sao, Tống Duệ lại vì thế mà không ngừng cười nhẹ, muốn ngăn cản cũng không được.

Anh tựa hồ có thể nhìn thấy vì sao sáng lấp lánh trong vực sâu rồi.

[end 91]

[92] Linh Môi - Vụ Trộm Cắp Kỳ Quái

****

Lúc Tống Duệ từ phòng tạm giam đi ra ngoài thì chỉ thấy Phạn Già La bắt chéo đôi chân thon dài, rũ mi mắt, im lặng ngồi trên ghế đặt dọc hành lang. Hứa Nghệ Dương ở bên cạnh cố gắng bắt chước tư thế của cậu, cũng bắt chéo đôi chân ngắn ngũn, chống cằm, chân mày nhíu lại, vẻ mặt nghiêm túc ngồi trên ghế.

Nếu không phải là người hiểu nội tình câu chuyện, thật sự sẽ cho rằng hai người này có quan hệ huyết thống, đồng dạng là làn da trắng bệt, đồng dạng là đôi môi đỏ thẫm, đồng dạng là đôi mắt đen nhánh, tất cả đều chứng tỏ bọn họ chính là đồng loại. Về phần loại nào, Tống Duệ vẫn chưa phân tích, cũng không quan trọng.

"Đi thôi, tới phòng làm việc của tôi." Tống Duệ đưa tay xoa đầu Hứa Nghệ Dương.

Cậu bé uốn éo né tránh, nhưng sau đó thực vui sướng khi nghĩ tới anh là luật sư, có thể giúp anh trai làm thủ tục nhận nuôi, vì thế lại bất đắc dĩ uốn éo quay trở lại, đưa đầu tới--- sờ đi nè.

Tống Duệ xoa xoa, trong mắt mang theo ý cười. Không biết vì sao, tâm tình của anh hôm nay rất tốt.

"Mẹ của cậu bé thế nào?" Phạn Già La lười biếng đứng dậy.

"Trầm cảm nặng, hưng cảm, rối loạn ảo tưởng (delusional disorder), sẽ không chịu trách nhiệm pháp luật, nhưng nửa đời sau có khả năng phải sống ở bệnh viện tâm thần."

Rối loạn ảo tưởng chính là bản thăng cấp của ảo tưởng, tức là người bệnh bình thường rất bình thường, đột nhiên vào lúc nào đó sẽ sinh ra vọng tưởng, bắt đầu không thể khống chế được hành vi của mình. Người mắc bệnh này không cần chịu trách nhiệm pháp luật, nhưng chỉ có Tống Duệ biết, Trần Huệ không mắc chứng ảo tưởng, cô ta nói Hứa Hàm Quang đã giết con của mình, đó không phải ảo tưởng mà là sự thật. Nhưng chuyện người chết sống lại thật sự quá đáng sợ, nói ra ai sẽ tin chứ?

Huống chi Tống Duệ cũng không nguyện ý để bất kỳ kẻ nào phát hiện bí mật của Phạn Già La, chỉ một mình anh biết là đủ rồi, vì vậy anh ký tên vào bản giám định, quyết định sự thực.

Phạn Già La sớm đã dự cảm được kết cục cuối cùng của Trần Huệ, liền gật đầu không hỏi thêm nữa, điều cậu quan tâm nhất hiện giờ là vấn đề quyền giám hộ của Hứa Nghệ Dương.

Tống Duệ rất kiên trì đưa ra vài quyển sách liên quan, từng chút từng chút giải thích cặn kẽ, còn cả thủ tục nên làm thế nào, chuẩn bị tài liệu gì, đi tới ban ngành nào, tất cả đều viết rõ ràng trên giấy, để Phạn Già La mang về chậm rãi chuẩn bị.

Nhìn thấy mục tình trạng sức khỏe, Phạn Già La theo bản năng nhíu mày.

Tống Duệ thực tri kỷ nói: "Chuyện này em không cần lo lắng, tôi sẽ chuẩn bị báo cáo kiểm tra sức khỏe cho bọn em." Anh biết một lớn một nhỏ này không thể tới bệnh viện, bằng không thế giới này sẽ hỗn loạn.

Phạn Già La nhướng cao mày, nghiêng đầu nhìn Tống Duệ, anh liền học theo động tác của Phạn Già La lần trước, đặt ngón trỏ khớp xương rõ ràng lên trên cánh môi, làm ra động tác 'biết mà không nói'.

Ánh mắt Phạn Già La khẽ cong, im lặng mỉm cười. Đây là một nụ cười tươi sáng rạng rỡ hiếm thấy, tựa như ánh nắng rực rỡ chói lóa trên bầu trời quang đãng, chói mắt, ấm áp. Thân thể cậu mặc dù không có nhiệt độ, nhưng trái tim của cậu có thể cảm nhận và chứa đựng nhiệt độ từ thế giới bên ngoài truyền tới.

"Tống tiến sĩ, anh ngày càng làm người ta yêu thích rồi đấy." Cậu thật lòng nói.

"Thật sao?" Tống Duệ từ chối cho ý kiến, khóe môi không thể kiềm chế nhếch lên.

Sau khi biết được thủ tục nhận nuôi, Phạn Già La liền tới phòng xác nhận thi thể Hứa Hàm Quang. Cậu không bảo Hứa Nghệ Dương tránh mặt, trong ánh mắt không đồng ý của cảnh sát nhìn thẳng về phía thi thể cứng ngắc lạnh băng, thận trọng căn dặn: "Em phải dùng thân phận một người con có hiếu làm tang lễ cho ông ta, đó là phần huyết thống ràng buộc cuối cùng của

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat