Chap 12 - Tìm lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo những gì mà Tịch Dao đã thấy, bên trong trung tâm nghiên cứu đang giam giữ tất cả 12 người, tính cả chàng trai tóc bạch kim kia. Nhưng mà, bên trong căn phòng có kết giới không biết còn có ai nữa. Trước mắt chỉ có 12 người, vậy vẫn còn hơn 500 người. Phải biết tuổi thọ của người Linh giới cao hơn người Nhân giới, dù ở Linh giới đã trải qua một trăm năm nhưng ở Nhân giới chỉ mới năm mươi năm mà thôi. Đặt giả thuyết có thể họ chết vì già hoặc bệnh tật hoặc là bị bắt vào trung tâm nghiên cứu Hải Dương và hi sinh ở đó vậy thì số người có thể còn sống là vào khoảng 3 - 400 người. Vẫn còn quá nhiều người chưa biết tung tích.

"Bên trong có 12 người, còn căn phòng có kết giới thì em không biết" Tịch Dao sau khi suy nghĩ một hồi mới lên tiếng

Vừa nghe tin này, Linh Siêu có chút ngoài ý muốn, bên trong trung tâm rộng lớn đó chỉ có 12 người, vậy còn những 500 người chưa có tin tức. Nói như vậy, việc nghiên cứu máu và gen trội của người Linh giới vẫn chưa có bước đột phá. Con bạch tuộc kia là một ví dụ điển hình, dù có mạnh hơn, hình dạng khổng lồ nhưng nó không hề kiểm soát được sức mạnh của nó, cũng không hề nghe lời con người. Xem ra đây là một tin tốt cho Linh giới.

"Chỉ có 12 người, vậy còn hơn 500 người nữa" Linh Siêu lẩm bẩm

"Siêu, dù sao chúng ta cũng phải cứu họ, có thể họ sẽ biết tung tích của những người còn lại" Tịch Dao nói, dù là ít hay nhiều vẫn phải cứu, họ cũng là con dân của Linh giới.

Phạm Thừa Thừa ngồi cạnh chậm chạp không lên tiếng, khuôn mặt anh ban đầu có phần căng thẳng nhưng theo từng lời nói của Linh Siêu và Tịch Dao mà dần dần dãn ra.

"Tịch Dao, ngày mai tôi muốn dẫn cô đến một nơi" Thừa Thừa lên tiếng

"Cậu muốn đưa cô ấy đi đâu?" Không đợi Tịch Dao trả lời, Linh Siêu liền nói. Đối với một người mới quen biết, anh không thể nào tin tưởng, dù là người của Linh giới nhưng không có cách nào chứng minh Phạm Thừa Thừa đứng cùng chiến tuyến với anh và Tịch Dao. Hiện tại bây giờ tung tích có thể bị lộ sớm hơn dự kiến, mọi thứ càng phải cẩn thận.

"Ngày mai sẽ biết, Linh Siêu, anh cũng có thể đi cùng" Thừa Thừa mỉm cười nhẹ, sau đó đứng dậy rời đi. Thoắt cái đã không thấy bóng dáng, tốc độ của anh cũng ghê đấy chứ, cũng phải thôi, luận về tốc độ thì thuộc tính thủy chỉ đứng sau thuộc tính phong.

Thừa Thừa vừa đi khỏi, Linh Siêu cùng Tịch Dao nhìn nhau đầy thắc mắc, không biết tên kia định giở trò gì. Thôi thì cứ đợi ngày mai, nếu hắn giở trò gì xấu, thì liền giết không tha.

Tuy suy nghĩ là vậy nhưng đối với Thừa Thừa, Tịch Dao vẫn là có cảm giác gần gũi, cô nghĩ anh sẽ là bạn không phải thù.

Nhưng cảm giác là cảm giác, vẫn không thể để nó lấn át lý trí.

Tới đây...

Xin phép quay lại thời gian một chút...

Khi mà Tịch Dao bị đẩy thần thức ra khỏi trung tâm nghiên cứu Hải Dương.

Ở bên trong căn phòng có kết giới kia, một thân cao lãnh bước ra, khuôn mặt hắn có chút hoảng hốt. Hắn vừa cảm nhận được có người chạm vào kết giới liền lập tức ra lệnh cho lực lượng bảo an cùng các bác sĩ trong viện nghiên cứu lục soát hòng tìm cho ra kẻ khả nghi, nhưng kết quả lại không tìm thấy. Buồn bực quay trở lại căn phòng, hắn trầm ngâm nhìn vào người đang ở bên trong ống nghiệm lớn dựng ở trước mặt, trầm mặc một hồi lâu.

"Thời gian cũng sắp đến rồi" hắn lẩm bẩm

Sắp đến, là một kì hạn sắp đến. Hắn tiếp quản tập đoàn từ lúc còn rất trẻ, hắn phải trưởng thành trước người khác rất lâu. Cũng lại vì bố nuôi hắn, người hắn kính trọng, lại đưa ra một cái ý tưởng quái gở.

Hắn, chính là Trần Lập Nông.

Và bố nuôi của hắn - Trương Nghệ Hưng.

Trần Lập Nông được Trương Nghệ Hưng cưu mang khi anh được 7 tuổi. Khi đó anh trốn khỏi nhà của Thái Từ Khôn, một mình lang thang từ Thanh Sơn (một tỉnh cách xa Đông Kinh) đến Đông Kinh, không tiền, không ai thân thích. Giữa lúc đói lả, bị người người xua đuổi vì bẩn thỉu, bị đàn chó dữ vây quanh, Trần Lập Nông một lần nữa bộc phát sức mạnh tiềm ẩn trong người giết sạch đàn chó và cả những người xung quanh, những người xua đuổi anh. Anh sợ hãi, anh thực sự sợ hãi, anh vừa giết người, anh không hề muốn điều này xảy ra, trước mắt anh là người và chó nằm la liệt. Ngồi co rúm một góc, anh run rẩy, đúng lúc này Trương Nghệ Hưng xuất hiện, ông không hề sợ anh, cũng không hề tỏ ý ghê gởm hay khinh bỉ. Ông đưa anh về nhà chăm sóc và nhận làm con nuôi, trao cho anh tất cả những thứ tốt nhất. Từ đó anh mới có ngày hôm nay, một Trần Lập Nông cao lãnh, giàu sang, đi đến đâu cũng có người kính trọng.

Trần Lập Nông sống được đến ngày hôm nay là nhờ có Trương Nghệ Hưng.

Anh sẽ mãi không quên phần ơn nghĩa này, chính vì thế anh cật lực học hỏi và trưởng thành tiếp quản công ty theo ý nguyện của Trương Nghệ Hưng để Trương Nghệ Hưng có thể thực hiện mong ước ấp ủ bao lâu nay.

Thoát thai hoán cốt.

Thoát thai hoán cốt là một phương thức thay đổi hình dạng cơ thể, bao gồm tư chất cơ thể. Mà ở đây Trương Nghệ Hưng đang sử dụng công nghệ tiên tiến để thực hiện phương pháp này.

Ngâm mình trong dịch thủy, để dịch thủy nuôi dưỡng dung nhan, dùng chích điện cùng ống dẫn truyền gen trội của các pháp sư mang các thuộc tính khác nhau vào cơ thể. Từ đó tạo ra một cơ thể với tư chất mới, dung nhan không già đi mà còn trẻ ra. Tiến trình này mất khoảng 5 năm, vừa hay kì hạn 5 năm này chỉ còn 10 ngày nữa là tới.

Trần Lập Nông đêm thường đến đây canh chừng và kiểm tra dịch thủy cùng các thiết bị hỗ trợ sao cho cơ thể của bố nuôi hắn ổn định và kết thúc quá trình thoát thai hoán cốt đúng hạn.

Kì thực ban đầu hắn cũng phản đối phương pháp này, phải bắt nhiều người để phục vụ việc tách gen, hắn không hề muốn làm hại nhiều người như vậy. Tuy nhiên, đây là việc mà bố nuôi luôn mong muốn, hắn không thể làm gì khác ngoài phục tùng. Hắn đã từng thề sẽ không phản bội Trương Nghệ Hưng.

Gần 5 năm qua, mọi thứ đều trôi qua bình yên, nhưng tối hôm nay lại có người cố ý muốn xông vào phòng thí nghiệm, hắn ban đầu là bất ngờ, sau lại ổn định tinh thần, tức tốc ra lệnh điều tra.

Theo hắn nghĩ, kẻ có thể lẻn vào đây không đếm qua khỏi một bàn tay và một trong số đó, chính là người của tập đoàn Thái Thịnh - tập đoàn thứ 2 tài trợ cho trung tâm nghiên cứu này. Nói là nhà tài trợ thứ 2 nhưng người thâu tóm toàn bộ trung tâm nghiên cứu vẫn là Trần Lập Nông.

Tâm trí Trần Lập Nông bỗng hiện lên 3 chữ Thái Từ Khôn. Phải biết, hai nhà Thái - Hoàng đều là người Linh giới, Trần Lập Nông vẫn luôn che giấu chuyện này với Trương Nghệ Hưng. Thời gian gần đây, bên phía tập đoàn Thái Thịnh cố gắng đào sâu để khai thác thông tin từ Hải Dương, Trần Lập Nông đương nhiên biết, nhưng anh vốn không muốn bán đứng họ vì dù gì trước đây họ đối với anh vẫn là có chút ân tình. Nhưng mà bên Thái Từ Khôn kia thì không như vậy, họ vẫn thầm nghĩ anh là một tên ăn cháo đá bát, Thái Minh Hy đã cưu mang anh như thế, nhưng anh lại làm thương hại đến Thái Từ Khôn. Ngay cả khi tình cờ gặp lại anh giả vờ không quen biết họ, trong mắt họ bây giờ Trần Lập Nông chính là kẻ thù.

Đối với sự việc vừa xảy ra thì Trần Lập Nông không thể không nghi ngờ. Có lẽ bên Thái Từ Khôn đã đánh hơi được gì đó, tới nước này có lẽ Trần Lập Nông không thể nhắm mắt cho qua nữa.

...

...

Ngày hôm sau, Phạm Thừa Thừa đến đợi trước cổng nhà Tịch Dao từ rất sớm, anh đưa cô và Linh Siêu vào bên trong khu rừng gần bờ sông hôm trước. Càng đi vào bên trong cây cối càng rậm rạp, dây leo chằng chịt cả lối đi, men theo con đường mòn nhỏ, cuối cùng họ dừng chân trước một thác nước lớn. Thừa Thừa thi triển thủy thuật mở nước ra 2 bên, bấy giờ phía sau thác nước lộ ra một sơn động. Linh Siêu và Tịch Dao có chút ngạc nhiên nhưng cũng theo Thừa Thừa đi vào sơn động, đi chừng 50 bước chân, trước mặt họ lộ ra một ngôi làng có quy mô khép kín với chiếc cổng làng cao chót vót. Nói dễ hiểu hơn là ngôi làng được bao quanh tứ phía bởi những vách đá, chỉ có một cửa ra vào duy nhất đó chính là con đường họ vừa đi qua.

Tịch Dao và Linh Siêu kinh ngạc tột độ, ẩn giấu một ngôi làng ở đây cũng thật là thần kì quá đi, lại còn sử dụng hình thức này, đố ai mà tìm ra được.

Thừa Thừa đứng trước cánh cổng, gõ gõ vào đó một phát mạnh ba phát nhẹ, ngay tức thì nó được mở ra.

Cánh cổng vừa mở, đập ngay vào mắt Tịch Dao cùng Linh Siêu là hình ảnh một đoàn người xếp thành hàng ngay ngắn đứng phía sau lưng một cô gái trẻ tuổi, cô gái này trông rất đẹp, nước da trắng và đôi mắt thực sự sắc sảo.

Phạm Thừa Thừa nhìn thấy cô gái này liền tươi cười đi tới, đứng cạnh cô gái đó anh vui vẻ giới thiệu.

"Đây là chị ruột của tôi, Phạm Băng Băng, là pháp sư bát tinh thuộc tính thủy"

"Xin chào, tôi là Phạm Băng Băng. Theo như Thừa Thừa kể thì 2 người là pháp sư thuộc tính phong, được Linh giới gửi tới để truy tìm những người dân Linh giới còn lại?" Phạm Băng Băng cười nhẹ, sau đó là trực tiếp hỏi

"Đúng, chúng tôi là được Linh giới giao cho trọng trách này, nhưng mà đến nay vẫn còn rất nhiều người chưa được tìm thấy..." Tịch Dao đúng sự thật nói, nhắc đến điều này cô lại cảm thấy mình vô dụng không thôi. Mặt khác, vừa nhìn thoáng qua loại hoàn cảnh trước mắt, Tịch Dao năm phần khẳng định những người ở đây đều là người Linh giới, chính vì thế cô không giấu giếm sứ mệnh của mình.

"Linh giới vẫn còn tồn tại..."

"Như vậy chúng ta có thể về nhà..."

"Chúng ta sẽ được về nhà sao?"

"Chúng ta không cần trốn chui trốn lủi ở đây nữa đúng không?"

"Linh giới thật sự chưa bị diệt vong"

Sau câu nói của Tịch Dao, đám người đứng sau lưng Phạm Băng Băng chợt ồn ào hẳn. Mà nét mặt của Phạm Băng Băng lộ rõ vẻ vui mừng, như là chờ đợi điều này từ rất lâu. Tịch Dao và Linh Siêu nghe rõ mồn một những lời bàn tán kia, thoáng trong lòng liền hiểu rõ, mười phần khẳng định những người dân ở đây đều là người Linh giới.

"Nói như vậy, Linh giới vẫn còn sao?" Phạm Băng Băng như muốn khẳng định lại một lần nữa

"Đúng vậy, năm đó tứ thần tiền nhiệm đã dùng tất cả sức mạnh cuối cùng để dịch chuyển Linh giới ra khỏi Đại lục Bình Minh. Linh giới bây giờ đã xuất hiện thần long và đợi ngày phục hưng" Linh Siêu dõng dạc nói, tông giọng của anh đủ to để tất cả mọi người cùng nghe

Tất cả mọi người nghe xong nhất loạt vui mừng, người vui mừng đến sắp khóc, người thì ôm nhau cười to. Đối với họ, gần 50 năm qua chịu ủy khuất, trốn tránh, họ đã quá mệt mỏi rồi, hiện tại Linh giới đã có thể phục hưng, họ đã có thể trở về quê hương, sống cuộc sống bình thường, không lo âu.

"Những người ở đây đều là người dân của Linh giới?" Tịch Dao hỏi

"Đúng vậy, bố mẹ chúng tôi đã bảo vệ họ gần 50 năm rồi" Thừa Thừa nói

"Vậy họ đâu?" Tịch Dao tò mò hỏi

"10 năm trước, khi đó chúng tôi chưa đến đây, trong một lần bị phát hiện tung tích, một số người có pháp thuật cao bị bắt đi, bố mẹ tôi ra sức ngăn cản nhưng không thành, lại bị tên thủ lĩnh của bọn chúng giết. Trước lúc ra đi, họ đặc biệt dặn dò phải bảo vệ chu toàn cho những người còn lại, đừng bao giờ để lộ tung tích nữa. Họ còn nói, sau kì hạn 100 năm Linh giới sẽ khôi phục, sẽ có người tìm đến. Đó là lí do tại sao chúng tôi trốn ở đây đợi người của Linh giới" Phạm Thừa Thừa hồi ức lại kí ức đau buồn khi mất đi song thân, anh đã hứa sẽ bảo vệ tất cả cho đến khi người Linh giới tìm đến. Anh hiện tại đã làm được, không phụ lòng bố mẹ đã gửi gắm.

Phải nói cái đêm định mệnh khiến Phạm Thừa Thừa và chị gái mất đi song thân thật sự rất đau khổ. Đêm đó, một đám người áo đen hung dữ xông vào nhà, đúng lúc bố mẹ anh đang ngồi nói chuyện với 2 vị pháp sư khác, họ không nói không rằng mà bắt tất cả đi, trong lúc chống cự bố mẹ anh bị một tên có vẻ như là thủ lĩnh hạ sát. Anh bị chị gái bịt miệng kìm giữ trong tủ quần áo không cho xông ra ngoài, 2 người cứ thế giương mắt nhìn bố mẹ bị tên ác ôn giết, cho đến khi bọn ác ôn đã áp giải 2 vị pháp sư kia rời khỏi, 2 chị em mới nhào ra ôm bố mẹ mà khóc lóc, trong lúc hấp hối, bố mẹ đã dặn dò nhất định phải bảo vệ những người còn lại, nhất định phải chờ ngày Linh giới phục hưng. Như thế họ sẽ không phải sống trong sợ hãi nữa.

Phạm Thừa Thừa khi mới gặp Tịch Dao liền có chút linh tính, ở Nhân giới này không dễ gì có thể tìm được người Linh giới. Cho đến khi anh tận mắt thấy cô sử dụng thần thức thuật bị phản phệ đến nội thương vì tìm kiếm tung tích của người dân Linh giới. Lúc này anh mới thực sự tin tưởng cô và quyết định đưa cô đến đây.

Người của Linh giới thực sự đã tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net