Chap 13 - Kế hoạch giải cứu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng họ đã chờ được.

Phạm Băng Băng và Phạm Thừa Thừa mời Tịch Dao và Linh Siêu vào nhà của họ, cùng ngồi xuống kể đầu đuôi câu chuyện. Bấy giờ, Tịch Dao mới hiểu rõ tình hình ở đây, 409 con người ngoài kia đều là con dân Linh giới. Cô bỗng cảm thấy may mắn khi lúc bế tắc nhất lại tìm được tất cả, ông trời thật đang giúp Linh giới mà.

Hiểu rõ về những khó khăn họ đã trải qua, Tịch Dao cùng Linh Siêu lên kế hoạch đưa họ về Linh giới càng nhanh càng tốt. Còn Tịch Dao cần thời gian để giải cứu 12 người bên trong trung tâm nghiên cứu Hải Dương rồi sẽ xuất phát cùng về với mọi người.

"Bên trong viện nghiên cứu còn có người của chúng ta, tôi phải cứu họ" Tịch Dao nói

"Tôi đi cùng cô" Thừa Thừa xung phong

"Việc này tôi cũng sẽ giúp" Phạm Băng Băng cũng hưởng ứng theo

"Băng Băng, tôi nghĩ cô nên phụ trách việc đưa người dân ở đây đến bờ biển phía tây, ở đó tôi sẽ tiếp ứng" Linh Siêu suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng.

Ở đây có tất cả 409 người và 20 người ở chỗ Vương Gia Nhĩ, việc di chuyển tất cả người dân qua thành phố để đến điểm tập kết rất mất thời gian, phải kín đáo để không ai phát hiện. Sau một hồi thống nhất ý kiến, Phạm Băng Băng và Linh Siêu sẽ chịu trách nhiệm di chuyển người dân và Vương Gia Nhĩ sẽ dùng Tịch Thủy Châu đưa họ về Linh giới, mỗi ngày 100 người rải rác giả làm người đi buôn bán để ra cảng. Vị chi là phải mất 5 ngày để thực hiện, di chuyển quá nhiều người cùng lúc sẽ gây ra sự xáo trộn, mất trật tự, làm cho người dân Nhân giới nghi ngờ chính vì thế chỉ có thể dùng cách này. Hơn nữa Tịch Thủy Châu mỗi lần đưa người vượt đại dương thì chỉ có thể đưa được 50 người, điều đó có nghĩa mỗi ngày sẽ phải đi 2 chuyến.

Còn Tịch Dao và Thừa Thừa sẽ nghĩ cách để cứu 12 người trong viện nghiên cứu. Mọi việc đã được phân chia như thế. Nếu tất cả thành công thì 5 ngày nữa Tịch Dao sẽ rời xa Nhân giới này, rời xa Đông Kinh.

Có một chút gì đó gọi là tiếc nuối...

Tại sao lại tiếc nuối...?

Tịch Dao cũng không hiểu rõ cảm xúc của mình. Cô mới đến có hơn mười ngày, cũng không thích không khí ở đây, huống chi từ khi đến đây gặp toàn rắc rối. Trong đầu cô đột nhiên hiện lên khuôn mặt của Thái Từ Khôn và Trần Lập Nông.

Trời ạ, sao lại có thể nghĩ đến 2 tên đó, một tên mặt lạnh, một tên hống hách lại còn muốn lấy mạng cô... Đáng lẽ cô nên cảm thấy may mắn khi thoát khỏi 2 người họ chứ? Haizzz... Thật không thể hiểu nổi...

Về đến nhà, Tịch Dao nằm phịch xuống giường, thở dài một hơi, cô mỉm cười vì sắp được gặp lại cha mẹ cũng những vị sư phụ của mình, đưa được tất cả người dân về Linh giới cũng coi như bước đầu thành công trong việc tìm kiếm tứ thần, tất cả đã ở trong bầu trời Linh giới thì việc cô nhận ra hơi thở và sức mạnh của họ sẽ dễ dàng hơn.

Tất cả... Gói gọn trong 5 ngày...

Chỉ 5 ngày nữa...

Tuy nhiên... Mọi việc có suôn sẻ như thế...

Khi đang chuẩn bị đi vào giấc ngủ thì Tịch Dao choàng tỉnh vì tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi. Cô thầm mắng người nào gọi điện đúng lúc như vậy a. Chậm chạp vớ lấy chiếc điện thoại, dòng chữ tên người gọi là Trần Lập Nông khiến Tịch Dao kinh ngạc tuột độ, cơn buồn ngủ cũng tự biến mất. Tên mặt lạnh này tại sao lại gọi cho cô? Đã vậy còn muộn như thế? Nếu là hôm qua thì cô có lẽ rất hân hoan khi hắn gọi, nhưng mà bây giờ mọi việc cô dự định làm đã được lên kế hoạch, việc có hắn hay không không quan trọng nữa. Nhưng là sau khi hít thở một hơi, Tịch Dao vẫn nhấc máy.

"Alo"

"Lâm tiểu thư, xin lỗi vì gọi cho cô trễ như thế này"

"À, không sao, anh gọi tôi có chuyện gì?"

"Nghe Ngạn Tuấn nói, Lâm tiểu thư đây rất có hứng thú với các phát minh khoa học, vừa hay tôi lại tình cờ có được 2 vé tham quan buổi Hội thảo triển lãm khoa học của Giáo sư Trịnh Duệ Bân. Không biết tôi có thể có vinh hạnh mời Lâm tiểu thư đi cùng không nhỉ?" Trần Lập Nông ngỏ lời.

Sau khi nghe Trần Lập Nông đề nghị, lại nghe thêm cái tên viện nghiên cứu Hải Dương, đồng tử Tịch Dao mở to, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng, đây là dịp để cô vào bên trong xem xét tình hình, ngày mai nhiều người ra vào như vậy, nhỡ có "đi lạc" ở chỗ nào đấy cũng sẽ không bị nghi ngờ. Vả lại, trong đầu Tịch Dao bỗng xẹt qua một ý nghĩ... Kế hoạch giải cứu người bên trong viện nghiên cứu.

Nghĩ đoạn, Tịch Dao liền đồng ý đi cùng Lập Nông, dù rất là vui mừng nhưng cô vẫn phải giả vờ...

"Ồ... Là hội thảo khoa học sao? Tôi có thể đến sao?" Tịch Dao làm bộ ngạc nhiên

"Tất nhiên rồi, Lâm tiểu thư, ngày mai 9h sáng tôi đến đón cô"

"Được, tôi đợi anh"

"Vậy hẹn cô ngày mai, giờ thì ngủ đi, chúc ngủ ngon"

"Ừ, anh ngủ ngon"

Tắt điện thoại, Tịch Dao nằm ườn ra giường, trong lòng thầm cảm ơn trời, có lẽ ông trời đang giúp cô thuận lợi trong việc giải cứu người dân. Được rồi, 5 ngày nữa, tất cả sẽ kết thúc.

Về phần Trần Lập Nông, vốn dĩ mấy hôm nay anh lo canh gác bên ống nghiệp mang thi thể của cha nuôi, ngày mà Trương Nghệ Hưng tỉnh lại không còn xa nữa, thời gian này là thời gian nước rút, anh không thể lơ là. Tình hình hôm nay đã ổn định hơn nên anh mới có thời gian tìm đến Tịch Dao, anh thích cô, luôn muốn nhìn thấy cô. Nhưng hiện tại chỉ có thể viện một số lí do củ chuối để có thể được ở bên cạnh cô.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà con tim băng giá bao nhiêu năm đã tan chảy.

Tình cảm đối với một người đôi khi không cần một lí do gì cả mà chỉ vì ở thời điểm đó người đã mang lại một cảm giác đặc biệt đối với mình.

Không chỉ Trần Lập Nông mà còn cả Thái Từ Khôn.

Thái Từ Khôn mấy ngày nay cũng bị cha hắn cấm cửa không cho ra đường vì cái tội để lộ thân phận. Bức bách không chịu được, trong lòng một mực muốn ra ngoài tìm Tịch Dao, hôm đó hắn cứu cô như vậy chắc có lẽ cô sẽ cảm kích hắn không thôi, nghĩ đến việc sau này có thể gần gũi hơn với cô, hắn không ngừng vui trong lòng. Nhưng hắn đâu biết được, người anh em tốt Justin đã gây là hiểu lầm giữa hắn và cô. Đến bây giờ, hắn vẫn chưa biết gì...

Rất nhanh thì đến sáng mai, Tịch Dao dậy từ rất sớm để chuẩn bị, cô diện một chiếc sơ mi, phối cùng chân váy ngắn, trông đơn giản nhưng đủ để làm toát lên vẻ đẹp thanh lịch vốn có của mình.

Đúng 9h, chiếc ô tô sang trọng đen tuyền đỗ trước cửa nhà, cô bước ra, khẽ cúi chào Trần Lập Nông, Trần Lập Nông ngơ ngẩn nhìn Tịch Dao mấy giây sau đó cố trấn tĩnh tinh thần mở cửa đưa cô vào xe, cả 2 xuất phát đến viện Nghiên cứu Hải Dương, nơi diễn ra Hội thảo triển lãm.

Trên xe Trần Lập Nông cùng Tịch Dao cũng có hỏi han nhau và trò chuyện rất vui vẻ, người ngoài nghĩ Trần Lập Nông lạnh lùng, vô tình nhưng Tịch Dao lại thấy anh tuy có lạnh lùng nhưng không hề vô tình. Có lẽ Trần Lập Nông chỉ tốt với mỗi mình Tịch Dao thôi nên cô mới có cái nhìn khác chăng? 😁😁😁

Tịch Dao nhà chúng ta không hề nhận ra sự khác biệt trong cách mà Trần Lập Nông đối xử với mình, bởi vì cô không thời gian rảnh mà nghĩ đến nhiều chuyện như vậy. Trong đầu cô chỉ nghĩ đến việc giải cứu những con dân Linh giới đang bị giam giữ, việc này là cấp thiết nhất bây giờ.

Chiếc xe đỗ trước cổng viện nghiên cứu, Trần Lập Nông nhanh nhảu bước xuống xe trước để mở cửa cho Tịch Dao. Sự xuất hiện của 2 người ở buổi triển lãm làm xôn xao mọi người xung quanh, một đôi trai tài gái sắc sánh vai nhau cùng đi, không nói cũng biết có bao nhiêu ánh mắt ghen tị.

Đi qua từng gian phòng có trưng bày các tác phẩm nghiên cứu có phần dị thường của Giáo sư Trịnh Duệ Bân, Tịch Dao xem qua loa rồi cùng Trần Lập Nông tiến vào phòng hội thảo, nơi diễn ra buổi giới thiệu phát minh mới.

Trong khán phòng có sức chứa khoảng 100 người, tất cả đều đã đến và ngồi đợi từ lúc nào, đa số đều là người của các tập đoàn lớn, họ đến đây vì quan tâm đến phát minh của Trịnh Duệ Bân, trong thế giới ngầm của họ, Trịnh Duệ Bân nổi tiếng với những phát minh làm tăng sức mạnh dựa trên nghiên cứu cơ thể của người Linh giới. Họ cần sức mạnh để khẳng định vị thế trong tương lai của mình. Nhân giới lâu nay đã bị ảnh hưởng ít nhiều từ Linh giới, thay đổi và phát triển theo chiều hướng sức mạnh + quyền lực kinh tế. Chính vì thế, tất cả đều mong đợi các phát minh có liên quan đến sức mạnh nhằm khẳng định vị thế của gia tộc trong thời đại hiện tại.

Tịch Dao cùng Lập Nông có lẽ là những người đến sau cùng vì thế nên cả 2 bị nhìn như sinh vật lạ là điều không tránh khỏi. Trên hàng ghế vip còn 2 chỗ trống, Lập Nông đưa Tịch Dao ngồi vào, sau đó anh cũng ngồi. Tiếng bàn tán bỗng nhiên nổi ra phía sau, Trần Lập Nông quay ra sau quét mắt về phía nhóm người đang bàn tán sôi nổi nhất, tức thì những người đó im bặt, kéo theo tất cả cùng im lặng theo, mới vài giây trước khán phòng còn rất ồn ã, thế mà bây giờ chỉ còn lại một không gian tĩnh mịch nghe rõ tiếng hơi thở. Phải nói sự uy nghi của Trần Lập Nông là không thể đùa được nha. Trở thành Tổng giám đốc của một tập đoàn lớn nhất nhì Đông Kinh khi tuổi đời chỉ hơn đôi mươi, mấy ai mà dám khinh bỉ.

Giữa lúc không khí có chút gượng gạo đến khó thở, thì cánh cửa hông phòng hội nghị bật mở, vị Giáo sư trẻ nhất viện nghiên cứu Hải Dương bước vào với dáng vẻ khoan thai. Anh tiến đến bục phát biểu, cười nhẹ rồi nói:

"Xin chào tất cả quý vị, tôi là Trịnh Duệ Bân, cảm ơn quý vị đã bớt chút thời gian để đến buổi hội thảo triển lãm ngày hôm nay. Như các vị đã biết..."

Màn diễn thuyết dài đằng đẵng của giáo sư Trịnh xin được phép bắt đầu, Tịch Dao lắc đầu ngán ngẩm khi nghe cái khẩu khí tự đại của hắn ta. Qua 30 phút màn tự tâng bốc kia vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Tịch Dao chán nản ghé sang Trần Lập Nông thì thào:

"Anh ta luôn tự luyến như thế sao?"

"Có lẽ vậy..." Lập Nông đáp

"Anh ta nói như ru ngủ ấy, thật mệt mỏi" Tịch Dao vừa nói vừa làm bộ ngáo ngắn ngáp dài khiến Lập Nông không thể nhịn cười. Thói quen diễn thuyết dài lan man của Trịnh Duệ Bân anh đã sớm biết nên không lấy làm lạ, nhưng Tịch Dao là lần đầu nghe nên buồn chán là không thể tránh khỏi. Mà cái biểu cảm mệt mỏi đầy sự moe moe kia mới là tâm điểm khiến Trần Lập Nông mỉm cười, trong mắt anh hiện tại Tịch Dao là một kẻ đang bán manh.

Tịch Dao thấy Lập Nông cười mình liền phồng má phụng phịu, lại một cái moe moe mới ra đời. 😁

"Bộ anh không thấy chán à... Tôi thật sự không thích mấy thứ dài dòng như thế này..." Tịch Dao cố bào chữa vì nghĩ rằng Lập Nông cười nhạo mình

"Cố thêm chút nữa, có lẽ cũng sắp xong rồi" Lập Nông giấu nhẹm nụ cười, lên tiếng trấn an Tịch Dao

Nói chuyện phiếm với nhau vài câu để bớt đi sự buồn ngủ, cuối cùng Tịch Dao cũng chờ được đến lúc mà bài diễn thuyết của vị giáo sư kia kết thúc. Người ngồi nghe đúng là cực hình mà... Không hiểu những người khác có thể ngồi suốt cả tiếng để nghe hắn đánh bóng tên tuổi bản thân chứ. Tất cả người Nhân giới đều có siêu năng lực chịu đựng cao đến vậy sao?

Nói suốt một buổi, bây giờ giáo sư Trịnh mới bắt đầu đi vào vấn đề chính đó là giới thiệu phát minh mới nhất của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net