Chap 14 - Hiểu lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chễm chệ trên bục phát biểu, ánh mắt Trịnh Duệ Bân tràn đầy tự tin khi giới thiệu phát minh mới của mình.

"Như các vị đã biết... Sức mạnh con người là thứ không thể thiếu trong thời buổi ngày nay, trước đây, tôi đưa ra các phát minh về việc cấy gen của người Linh giới vào cơ thể người Nhân giới chúng ta để chuyển sức mạnh của họ cho chúng ta, nhưng việc này gây ra sự tốn kém lớn và tỉ lệ thành công không cao vì hệ gen có thể không phù hợp. Nhưng hôm nay, tôi sẽ cho các vị mở mang tầm mắt vì đôi khi chúng ta không cần làm theo cách vừa rồi, đối với những pháp sư cấp cao của Linh giới lại càng khó khăn hơn trong việc cấy gen, nếu chúng ta muốn có được sự trợ giúp từ sức mạnh của họ thì một cách tiện lợi nhất là cấy con chip này vào não của họ... "

Trịnh Duệ Bân vừa nói vừa giơ lên một con chip điện tử nhỏ xíu, đoạn hắn cười nham nhở.

"Con chip này khi cấy vào não sẽ gây ra sự chi phối, và nó sẽ kích hoạt đến não người, khiến họ làm theo điều mình muốn"

Trịnh Duệ Bân vừa dứt lời, cả khán phòng đồng loạt bàn tán sôi nổi, hầu hết ý kiến cho rằng cách này vô cùng thông minh, giúp được nhiều cho họ, phần ít người suy nghĩ thấu đáo hơn thì lại nghi ngờ về tỉ lệ thành công của phát minh.

Tịch Dao nghe lời Trịnh Duệ Bân nói mà khuôn mặt khó coi vô cùng. Cô phải nén sự tức giận để không chém người trước mặt làm trăm mảnh. Không cấy gen thành công thì cấy chip vào não người đề điều khiển họ, lũ người Nhân giới đều ác độc như vậy.

Thời điểm khi lời bàn tán còn chưa dứt, cửa hông khán phòng lại bật mở, từ bên ngoài, 4 người được cho là bảo vệ đẩy vào một ống nghiệm trong suốt, bên trong là một chàng trai tóc bạch kim như đang ngủ, trên đầu anh là một mớ dây kích điện chằng chịt, vì phát minh của Trịnh Duệ Bân còn là đang thử nghiệp nên để an toàn phải lắp thêm bộ kích điện để dễ dàng chi phối hành động của 'vật thể nghiên cứu'.

Cả khán phòng nhao nhao lên để nhìn cho rõ 'phát minh' vừa mới được đẩy vào. Tịch Dao ngẩn người nhìn chàng trai tóc bạch kim, song cô phẫn nộ nhìn Trịnh Duệ Bân, chàng trai kia chính là người mà vừa mới mấy hôm trước, khi sử dụng thần thức thuật để đi vào thám thính viện nghiên cứu, Tịch Dao đã nhìn thấy cùng 11 người khác.

Ánh mắt cô đỏ ngầu, tức giận tuột độ, nhưng vẫn phải kìm chế nhìn Trịnh Duệ Bân tự tin bước lên sát ống nghiệm, tay cầm một cái máy như máy bộ đàm nhưng nhỏ hơn. Hắn ta thì thầm vào đó câu gì, sau đó cánh cửa ống nghiệm mở ra, chàng trai tóc bạch kim bên trong ống nghiệm đột nhiên mở mắt, đưa tay lên trước trong vô thức sau đó tung ra một chưởng khí băng khiến nền đất trước mặt trở thành sàn băng trong nháy mắt, tất cả mọi người đều ra sức trầm trồ trừ Lập Nông và Tịch Dao.

Trịnh Duệ Bân còn thử ra lệnh cho chàng trai tóc bạch kim vài lần nữa và cũng đều được thực hiện, những ý kiến nghi ngờ phát minh của hắn lúc nãy liền được bác bỏ và sự bàn tán của mọi người dần tập trung vào việc mua lại ý tưởng nghiên cứu này. Duy chỉ Trần Lập Nông là ngồi yên không biểu cảm. Mà ngồi bên cạnh, Tịch Dao đang dùng thần thức liên lạc với Linh Siêu.

Tối hôm qua sau khi nói chuyện với Trần Lập Nông qua điện thoại, Tịch Dao cùng Mẫn Nhi và Linh Siêu liền họp khẩn bàn kế hoạch tác chiến. Tịch Dao muốn tắt hết nguồn điện có trong viện nghiên cứu kia để dễ bề cứu người. Ý kiến ban đầu bị Mẫn Nhi bác bỏ...

Flashback...

"Công chúa, dù chúng ta ngắt hết điện thì điện dự trữ của viện nghiên cứu sẽ được phát ngay sau đó, thời gian từ khi cúp điện đến khi họ bật máy phát điện dự trữ chỉ 5 phút thời gian" Mẫn Nhi tỉ mỉ phân tích

"Chỉ cần 5 phút ta cũng thể làm được, đừng quên ta pháp thuộc tính phong đệ nhất" Tịch Dao tự tin nói

"Không được, như thế quá nguy hiểm, Tiểu Tịch, em không được liều lĩnh như thế" Linh Siêu nói

"Nếu không làm thế thì thể thế nào, tham gia hội thảo ngày mai hội tốt nhất của chúng ta"

"Không nên hấp tấp, còn hội ..." Linh Siêu cố ngăn cản Tịch Dao

"Khoan đã, nếu vậy chúng ta vẫn còn cách..." Mẫn Nhi sau một hồi suy nghĩ, cho ra một sáng kiến mới dựa trên sáng kiến Tịch Dao đưa ra

End Flashback....

Kế hoạch hoàn chỉnh mà Mẫn Nhi sắp xếp nhằm tăng thời gian để Tịch Dao cứu người.

Bước đầu, Tịch Dao sẽ vào viện nghiên cứu cùng Trần Lập Nông như bình thường, sau đó Linh Siêu đứng ở trạm điện tổng của thành phố đợi Tịch Dao dùng thần thức ra hiệu thì Linh Siêu sẽ rút cáp điện của khu vực viện nghiên cứu, việc mất điện sẽ chỉ xảy ra trong vòng 5 phút vì điện dự trữ của viện nghiên cứu sẽ được phát ngay sau đó, vì thế Tịch Dao phải tranh thủ lúc cúp điện không ai có thể quan sát được mà dùng bật lửa bắn tín hiệu giả làm chuông báo cháy reo lên, lợi dụng lúc hỗn loạn mà chạy đi cứu người.

Nhất trí với kế hoạch, chuẩn bị đâu vào đấy, chỉ đợi tín hiệu hành động.

Nhưng điều Tịch Dao không ngờ được là phát minh mà Trịnh Duệ Bân giới thiệu là con chip quái gở và chàng trai tóc bạch kim kia, căm hận từ thấu xương, Tịch Dao nhanh chóng liên lạc với Linh Siêu để tiến hành kế hoạch.

"Siêu, anh chuẩn bị xong chưa?"

"Rồi, khi nào thì hành động?" Linh Siêu hỏi

"Ngay bây giờ" Tịch Dao dõng dạc nói qua thần thức

"Được, anh làm đây"

Linh Siêu vừa nói dứt câu, Tịch Dao liền nhắm mắt lại, 10 giây sau, điện đột ngột tắt, vì là phòng kín nên cả căn phòng trong phút chốc tối mờ, Tịch Dao mở mắt nhìn trong bóng tối, mắt của cô có thể nhìn lờ mờ các vật vì lúc nãy cô đã nhắm mắt làm quen với bóng tối trước, nếu trước đó cô không nhắm mắt sợ rằng sẽ bị 'mù' trong khoảnh khắc vì mất ánh sáng bất ngờ. Cô nhanh nhảu dùng khí tức phong làm vỡ ống nghiệm chứa người.

Kế hoạch ban đầu của Tịch Dao là nhân lúc cúp điện bắn ra hỏa đạn để làm chuông báo cháy kêu, lợi dụng dòng người hỗn loạn đi cứu người, thế nhưng thời khắc Tịch Dao nhìn thấy chàng trai tóc bạch kim bị điều khiển thì cô đột nhiên thay đổi kể hoạch, cô muốn cứu chàng trai này trước, nếu đủ thời gian sẽ đi cứu những người còn lại.

Chính vì thế, khi điện vừa tắt, Tịch Dao liền làm vỡ ống nghiệm và định nhanh chân cứu chàng trai kia nhưng là....

May mắn cho cô khi định cứu chàng trai tóc bạch kim đi nhưng chàng trai đã tỉnh dậy ngay khi điện vừa tắt. Nguyên do chính là vì Trịnh Duệ Bân kia nôn nóng muốn gây sự chú ý của giới thượng lưu mà mang một phát minh chưa hoàn chỉnh ra trình làng. Chàng trai tóc bạch kim vốn chưa hoàn toàn bị khống chế, anh ta có thể tỉnh táo lại nếu như không có dây kích điện xung quanh não, Tịch Dao ra hiệu tắt nguồn điện đồng nghĩa với việc kích điện xung quanh não anh ta ngừng hoạt động, vừa hay ống nghiệm vỡ, nhân bóng tối chàng trai chạy đi. Tịch Dao nghe tiếng chân chạy đi nên cũng không dùng bật lửa bắn tín hiệu giả làm chi khi ý đồ của cô đã đạt tới.

Nhưng thực sự là còn một lí do khiến cho Tịch Dao không thể phóng ra hỏa đạn...

Chính là vì thời điểm tiếng ống nghiệm vỡ vang lên, Trần Lập Nông dùng tấm thân to lớn của hắn ôm lấy Tịch Dao vì sợ cô bị tổn thương, bị ôm chặt đến mức khó thở, Tịch Dao không thể tự do hành động, cô sau đó lại nghe vài ba tiếng người la hét giống như là đau đớn cùng với đó là tiếng bước chân thoát thân của chàng trai tóc bạch kim nên mới không tiếp tục hành động. 5 phút đồng hồ trôi qua, điện bật sáng, cảnh tượng ống nghiệm vỡ toang làm nhiều người hoang mang, đã thế, ở dưới sàn nằm lăn lóc những người bị đả thương bởi khí tức băng do chàng trai tóc bạch kim kia trong bóng tối đã bắn loạn xạ hòng thoát thân, khí tức lạnh, đau thấu xương khi chạm vào da thịt, người bình thường đương nhiên là không chịu nổi. Cánh tay đông cứng dần, người khác chạm vào phần băng đó cùng chịu chung số phận. Tịch Dao nhếch miệng cười từ thiện, đáng lắm cho những kẻ muốn chiếm đoạt sức mạnh mà xem thường mạng người.

Tất cả đều hoảng loạn với sự việc xảy ra trước mắt, họ kháo nhau rời đi vì sợ hãi. Trịnh Duệ Bân điên tiết quát tháo những người bảo vệ bủa đi tìm bắt chàng trai tóc bạch kim. Trông hắn giận đến xanh mặt, lòng Tịch Dao lại hả hê vô cùng.

Trần Lập Nông bảo hộ Tịch Dao ở trong lòng đưa ra khỏi căn phòng kia, đoạn, hắn nói:

"Lâm tiểu thư, tôi sẽ cho người đưa cô ra ngoài" Trần Lập Nông nói rồi chạy vội đi mất

Tịch Dao ngơ ngẩn nhìn bóng lưng Lập Nông rời đi, cô thầm nghĩ chả nhẽ hắn cũng muốn đi tìm chàng trai tóc bạch kim vừa chạy trốn, hắn cũng có hứng thú với phát minh này sao?

Tịch Dao thoáng vui mừng khi thấy Lập Nông chạy về phía khác, không phải là nơi chàng trai kia đang trốn.

Làm sao cô biết chắc là không phải?

Đúng, Tịch Dao biết chàng trai tóc bạch kim trốn ở đâu.

Nhớ lại lúc hỗn loạn, khi điện còn chưa được bật lại, theo như tiếng bước chân mà cô cố gắng nghe được, thì chàng trai kia vẫn chưa rời khỏi phòng.

Tranh thủ lúc người của Trần Lập Nông còn chưa tới, Tịch Dao liền trở lại phòng hội thảo, người người đã rời khỏi, trong khán phòng hiện tại không còn ai, Tịch Dao bước chậm rãi tới sau lưng tấm màn chiếu, một chàng trai đang ngồi bệt ở đó, trông như có dấu hiệu kiệt sức, chính vì biết không còn sức lực để chạy xa, thế nên anh ta mới đánh lừa người khác là mình đã chạy đi, để tất cả đều ra ngoài sau đấy đợi khi không còn ai sẽ tìm cách tẩu thoát, xem ra cũng khá thông minh. Tuy nhiên việc dùng chút sức lực cuối cùng gây ra náo loạn dẫn đến việc không thể rời khỏi viện nghiên cứu thì quả là một điều đáng tiếc. Cũng may hôm nay có Tịch Dao.

Chàng trai tóc bạch kim nhìn Tịch Dao ánh mắt sợ hãi, còn cô thì cười thân thiện, cô nhẹ nhàng mở nạp giới của mình ra.

"Đừng nói gì cả, nếu không muốn bị bắt lại thì hãy mau đi vào, tôi sẽ đưa anh ra ngoài"

Tịch Dao chỉ nói gọn 1 câu, nếu chàng trai kia đã thông minh trong việc giả vờ trốn như vậy thì khi nhìn thấy nạp giới của cô sẽ tự hiểu, chỉ có người dân Linh giới mới có thể có nạp giới. Hơn nữa nạp giới của cô cao cấp như vậy, ở Linh giới không phải ai cũng có thể sở hữu. Chỉ cần như thế cũng đủ chứng minh anh ta có thể tin tưởng cô.

Vừa nghe Tịch Dao nói lại thấy thêm nạp giới, chàng trai kia không ngần ngại mà liền bước vào trong.

Sau khi đóng lại nạp giới, Tịch Dao nhanh nhảu đi ra ngoài, kế hoạch giải cứu bước đầu thành công.

Xong việc, Tịch Dao liền quay trở ra, nhưng là vừa ra tới cửa thì tay cô đột nhiên bị một bàn tay mạnh mẽ túm lấy, bàn tay ấy kéo cô ôm chặt vào lòng, xuýt xoa. Bị bất ngờ, Tịch Dao hốt hoảng dùng lực đẩy người kia ra, lúc này cô mới biết người này chính là Thái Từ Khôn.

Trời ạ, đang lúc còn hỗn loạn định tiếp tục cứu người, thế nào lại gặp Thái Từ Khôn? Cô vẫn chưa xác định được hắn là bạn hay thù nha!

Thái Từ Khôn hôm nay cũng đến tham gia buổi triển lãm tuy nhiên chỉ là làm theo lời bố anh dặn dò đến điều tra một thứ nên anh chỉ ở bên ngoài không vào phòng hội thảo. Khi viện nghiên cứu đột nhiên cúp điện, sau đó là tiếng vỡ ống nghiệm và tiếng la hét bên trong phòng hội thảo vang lên, anh liền muốn vào xem nhưng vì dòng người chạy ra quá đông nên anh không thể vào, lúc ấy thấp thoáng trong đám đông anh nhìn thấy Tịch Dao chạy vào phòng hội thảo, vì lo lắng nên anh định vào theo, thế nhưng cô vừa vào chưa đầy 5 phút đã trở ra, thấy cô không bị tổn thương gì anh vui mừng khôn xiết. Phải biết là mấy ngày qua anh rất nhớ cô, không ngờ hôm nay lại tình cờ gặp.

Thái Từ Khôn nhìn thấy Tịch Dao thì vui mừng là thế nhưng Tịch Dao nhìn thấy anh lại cảm thấy chán ghét vô cùng. Mặc cho ánh mắt anh tràn đầy lo lắng xem xét xem cô có bị thương nơi nào, nhưng cô lại lạnh lùng đẩy anh ra kèm theo ánh mắt khinh bỉ.

Vừa bực mình vì không thể tiếp tục hành động, vừa nổi giận vì điệu bộ giả tạo của Thái Từ Khôn (mấy hôm trước cho người giết cô hôm nay lại đổ ra lo lắng đó mà), cô gắt gỏng

"Anh đừng động vào tôi"

Thái Từ Khôn có chút giật mình, anh nhìn cô khó hiểu, sau đó nhẹ giọng:

"Em không sao chứ? Tôi vừa hay tin có chuyện xảy ra ở đây..."

"Không sao, tôi mà chết chẳng phải vừa ý anh sao?"

"Em nói gì vậy?" Thái Từ Khôn không hiểu Tịch Dao nói thế là có ý gì, anh không hề biết việc mà Justin đã gây ra

"Thái Từ Khôn, anh đừng có giả vờ nữa, anh chỉ làm tôi thêm ghê tởm con người anh"

Thái Từ Khôn vẫn chưa tiêu hóa được chuyện xảy ra, anh nắm chặt cổ tay Tịch Dao, anh muốn cô nói rõ ý đồ trong câu nói kia, có chuyện gì xảy ra mà anh không biết chứ

"Anh bỏ tay ra..."

Tịch Dao cùng Thái Từ Khôn giằng co, cô tức giận dùng sức tát thẳng vào mặt anh, sau đó thoát khỏi bàn tay của anh. Thái Từ Khôn đứng như trời trồng sau cú tát vừa rồi, rốt cuộc anh đã làm gì khiến cô tức giận như thế, lúc ở buổi dạ tiệc mọi thứ vẫn tốt mà, thậm chí anh còn có suy nghĩ anh và cô đã trở nên thân thiết hơn trước, thế mà bây giờ...

Trong khi Thái Từ Khôn còn đang vướng lại mớ suy nghĩ trong đầu, thì Châu Khiết Quỳnh từ đâu chạy tới, một tay bạo lực đẩy Tịch Dao ngã sõng soài ra sàn. Vốn dĩ Châu Khiết Quỳnh lén theo Từ Khôn đến đây, từ đầu đến cuối chỉ đứng từ xa nhìn, nhưng là thời điểm thấy Tịch Dao tát Từ Khôn, cô không chịu được nên đành ra mặt. Mấy ngày trước, tin tức Trần Lập Nông ở buổi dạ hội công khai đi cùng với một cô gái cực kì xinh đẹp (chính là Tịch Dao đó), báo chí đã lan truyền Tịch Dao chính là bạn gái của Trần Lập Nông, vì thế Châu Khiết Quỳnh nhận ra Thái Từ Khôn và Tịch Dao không phải người yêu như lời Thái Từ Khôn nói trước đây nên cảm thấy mình còn cơ hội. Vì thế, cô ta mấy ngày nay đều theo dõi Thái Từ Khôn từ xa.

"Ai cho cô động vào anh ấy" Châu Khiết Quỳnh nói

"Cô..." Tịch Dao cũng bị bất ngờ, cô ngã ngồi dưới đất, tâm tình bắt đầu tức giận

Thái Từ Khôn kinh ngạc khi thấy sự xuất hiện của Châu Khiết Quỳnh, càng thấy kinh động hơn là việc Châu Khiết Quỳnh đẩy ngã Tịch Dao, anh vội vàng định đỡ Tịch Dao lên, nhưng đã có một người khác nhanh hơn anh.

Đó chính là Trần Lập Nông.

Trần Lập Nông chạy đi đâu đó và giờ quay trở lại đúng lúc. Một màn giằng co vừa rồi anh cũng đã nhìn rõ. Sau khi đỡ Tịch Dao đứng dậy, anh liếc nhìn sang Châu Khiết Quỳnh, ánh mắt giận dữ, anh định bụng giáo huấn Châu Khiết Quỳnh thì bị Tịch Dao ngăn cản, Tịch Dao lắc đầu nhìn anh, ý bảo không nên động thủ với Châu Khiết Quỳnh.

"Sao nào, ai bảo cô ta đánh Khôn Khôn" Châu Khiết Quỳnh nói

Trần Lập Nông dường như hiểu ý muốn của Tịch Dao, nên chiều theo cô, không tính toán với Châu Khiết Quỳnh. Đoạn, anh trực tiếp bỏ qua Châu Khiết Quỳnh, quay sang nhìn Thái Từ Khôn.

"Thái Từ Khôn, tôi thật khinh bỉ anh đấy, một lần giết người không thành, bây giờ lại muốn gây tổn thương lần nữa sao?"

"Anh đang nói gì vậy? Giết người? Tôi không..."

Thái Từ Khôn còn chưa nói hết câu, thì Tịch Dao đã phẫn nộ ngắt lời.

"Thái Từ Khôn, tôi nói cho anh biết, anh đừng tưởng việc anh bảo Justin ra tay với tôi thì tôi sẽ không nghĩ ra là anh làm. Tôi đã hứa rằng sẽ giữ bí mật, tôi cũng không hề nói cho ai, vậy mà anh đuổi tận giết tuyệt. Nếu hôm đó không có Lập Nông có lẽ tôi đã thành hồn ma rồi. Uổng công tôi một lòng muốn kết bạn với anh. Anh làm tôi rất thất vọng."

"Em nói gì..."

Nghe đến đây, Thái Từ Khôn vạn phần chấn động, anh dần hiểu ra nguyên do Tịch Dao có thái độ như vậy, ngẫm lại, Justin dạo này đột nhiên không liên lạc, né tránh anh, nếu lời Tịch Dao nói là đúng thì có lẽ chính là cậu ta đã gây ra việc này. Nghĩ đoạn, Thái Từ Khôn nắm chặt nắm đấm tay, Justin dám ra tay với người con gái của anh.... Cậu ta dám...

"Thái Từ Khôn, tôi cảnh cáo anh, dám động đến cô ấy một lần nữa, tôi sẽ không khách khí với anh"

Trần Lập Nông ném lại một câu, sau đó đưa Tịch Dao rời đi, anh cũng không quên trừng mắt nhìn Châu Khiết Quỳnh, Châu Khiết Quỳnh đứng tại chỗ chí chóe vài câu liền bị Từ Khôn quát làm cho im bặt. Thái Từ Khôn bực dọc đè xuống sự tức giận, mặt hầm hầm đi thẳng đến nhà của Justin làm cho ra lẽ chuyện này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net