Chap 3 - Nhân giới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy Dạ Tịch đã cảm nhận được lờ mờ khí tức của Thần long ở đây nhưng lại không thể biết rõ nó nằm chính xác ở chỗ nào, cô chỉ có thể cùng Linh Siêu ngày ngày đi do thám.

Bước ra ngoài với chiếc chân váy thủy thủ màu trắng, áo sơ mi cũng trắng nốt, Dạ Tịch trông thật xinh đẹp và nổi bật như hotgirl. Linh Siêu cũng chẳng hề kém cạnh, một chiếc sơ mi với quần âu đen, thêm áo khoác da màu đen, anh trông như một idol. Vì vẻ ngoài quá nổi bật mà Dạ Tịch cùng Linh Siêu khá khó chịu khi có rất nhiều người đi đường nhìn họ. Trong mắt người khác nhìn họ như cặp đôi, trai tài gái sắc.

Đi được một đoạn, Dạ Tịch đành phải lấy kính râm đeo lên, trời đã bắt đầu nắng, nhưng lúc cô định nói với Linh Siêu về một vài điều thì nhận ra anh đã biến mất từ lúc nào. Quái lạ, vừa nãy còn ở đây cơ mà? Dạ Tịch hậm hực đưa mắt tìm kiếm nhưng không hề thấy Linh Siêu ở đâu.

"Siêu, anh đang ở đâu vậy?"

Cô dùng thần thức để nói chuyện với Linh Siêu, Linh Siêu là thần thú cùng cô kí khế ước cho nên có thể sử dụng biện pháp này để nói chuyện.

"Có việc một chút"

Phía bên Linh Siêu đáp lại nhanh chóng nhưng vẫn không nói là anh đang làm gì, trong lòng Dạ Tịch thầm nguyền rủa một hồi, sau đó cô lại tiếp tục cuộc 'du ngoạn'. Linh Siêu là thần thú của cô, anh có thể lần theo mùi khí tức mà trở lại bên cạnh cô nên cô không hề lo lắng khi anh rời khỏi.

Đi dọc con đường, Dạ Tịch bỗng thấy trước cổng một trường đại học rất huyên náo, hình như là ngày nhập học thì phải... Tầng tầng lớp lớp người đi vào trong, Dạ Tịch cảm thấy khá thú vị nên cũng vào theo. Từ nhỏ cô đã được học và huấn luyện riêng nên không hề biết cảm giác học cùng những người khác là như thế nào, cũng không biết không khí được học cùng với nhiều người ra sao. Liệu trường học ở Nhân giới này có gì khác với trường học ở Linh giới hay không đây?

Trong lúc tham quan ngôi trường, Dạ Tịch vô tình va phải một người con trai đi ngược hướng với mình, sách vở trên tay người kia rơi hết cả, cô vội vàng xin lỗi rồi nhặt giúp người đó. Người nọ nhìn cô ngơ ra một chút rồi lại nhanh chóng ổn định, anh ta cảm ơn rồi vội đi. Dạ Tịch cũng không để ý lắm về người này, cô không nhận ra người cô vừa đụng phải là một chàng trai rất soái nha, anh ta vờ đi rồi quay người lại nhìn bóng lưng của cô, trên môi bỗng nở nụ cười.

Ngôi trường này rất lớn, Dạ Tịch đi dạo đến mỏi chân mà vẫn chưa xem hết các nơi, mệt mỏi ngồi xuống ghế đá gần đó mà nghỉ, cô khẽ ngửa đầu tựa lên thành ghế mà hít thở. Khuôn viên trường trồng nhiều cây xanh khiến không khí cũng được điều hòa không ít. Cô đặc biệt thích những nơi có không khí tốt như vậy.

"Khôn Khôn, em thích anh"

Đang tận hưởng không khí trong lành thì một giọng nói bỗng cất lên thu hút sự chú ý của Dạ Tịch. Hướng mắt lên nhìn về phía phát ra tiếng nói, cách đó chừng mười bước chân, sau gốc cây ngân hạnh kia, Dạ Tịch nhìn thấy một cô gái khá xinh xắn đang cầm một hộp quà hình trái tim chìa ra cho người con trai trước mặt. Người con trai kia nhìn cô lãnh đạm, trông anh ta có vẻ không thích thú gì mà ngược lại còn cảm thấy phiền.

Anh ta không thèm nhìn cô gái mà lẳng lặng bước qua, hành động này khiến cô gái kia chợt sững người. Anh là người cô yêu thầm rất lâu, khó khăn lắm mới có cam đảm nói ra, vậy mà... Anh từ chối thẳng thừng như vậy.

"Anh Khôn" cô gái kia gọi giật lại nhưng chàng trai kia vẫn không hề để ý, anh vẫn cứ bước đi

"Khôn, em thích anh như vậy tại sao anh không cho em cơ hội" Cô gái kia như sắp khóc, cố gắng mím môi mà nói

Thái Từ Khôn khựng lại một chút rồi bỗng nhiên nhìn về phía Dạ Tịch - người đang ngây ra xem 'kịch vui' một cách lộ thiên, anh đã phát hiện ra cô ngồi ở đó, trong đầu anh liền lóe lên một ý nghĩ. Đoạn, anh đi tới, nắm lấy tay Dạ Tịch, một mạch kéo đến trước mặt cô gái vừa tỏ tình với anh. Dạ Tịch ngơ ngác vì hành động bất ngờ của Thái Từ Khôn, cô không biết nên phản ứng như thế nào. Cái tên này đầu óc có tỉnh táo không đây?

"Châu Khiết Quỳnh, tôi nói cho em biết, tôi có người yêu rồi."

Thái Từ Khôn đan tay mình vào tay Dạ Tịch, giơ lên trước mặt cô gái tên Châu Khiết Quỳnh như đang chứng minh mối quan hệ của anh và Dạ Tịch. Mà Châu Khiết Quỳnh nhìn thấy cảnh này nước mắt liền trào ra, cô ta ôm mặt chạy đi, khóc nức nở.

Nhìn Châu Khiết Quỳnh đi rồi, Thái Từ Khôn liền nhếch môi cười thỏa mãn, anh đã cắt được một cái đuôi phiền phức. Nhưng nụ cười kia không hiện hữu được bao lâu thì bị cái tát của Dạ Tịch làm cho choáng váng.

"Bốp"

Thái Từ Khôn trừng mắt nhìn người con gái trước mặt, cô gái này vừa đánh anh sao? Trời ạ, 21 năm cuộc đời anh mới bị con gái đánh, trước giờ anh đi tới đâu bọn con gái xếp hàng đến đó, mong được anh nhìn một cái còn cảm thấy quá xa xỉ nhưng cô gái này lại nỡ đánh anh, thật không thể tin được.

"Cô bị điên à?" Thái Từ Khôn gắt gỏng

"Có anh mới điên ấy, tự nhiên lại lấy tôi ra làm bia đỡ đạn, anh có hỏi ý kiến tôi chưa" Dạ Tịch cuối cùng cũng tiêu hóa được màn lừa bịp kia của Thái Từ Khôn, cô cảm thấy tội cho cô gái kia lại càng thấy tội cho bản thân mình

"Này em gái, không phải em cũng thích tôi sao? Lúc nãy còn không phản ứng cơ mà"

"Tôi đâu có bệnh mà đi thích anh, tên điên này, khuôn mặt của anh chỉ nhìn thôi đã chán ngấy" Dạ Tịch bĩu môi nói

"Cô..." Thái Từ Khôn đột nhiên cạn lời với cô gái này

"Xem như hôm nay tôi làm từ thiện, anh nên biết ơn tôi đi"

Dạ Tịch đủng đỉnh hất tóc sang chảnh một cái rồi bước qua trước mặt Từ Khôn mà đi, Thái Từ Khôn đứng ngơ tại chỗ, lần đầu tiên anh bị một cô gái khinh thường đến vậy. Lại còn bảo nhìn mặt anh đã chán ngấy, khuôn mặt này của anh, anh vốn rất tự hào, tự hào đẹp trai số một Đông Kinh này, thế mà Dạ Tịch không thèm liếc một cái mà lại thẳng thừng chê bai như thế. Không chấp nhận được, anh thật không chấp nhận được.

Không biết là Thái Từ Khôn nghĩ gì trong đầu mà đột nhiên nắm lấy tay Dạ Tịch mà giật lại, đoạn anh ép cô vào thân cây ngân hạnh phía sau, vì chiều cao có chút khác biệt nên Dạ Tịch lọt hỏm trong lòng Thái Từ Khôn, anh từ từ cúi xuống, ở góc độ này đối với phim ngôn tình hẳn là rất lãng mạn đi. Thế nhưng đối với Dạ Tịch thì... Một màn này chẳng làm tim cô loạn một nhịp nào. Cô chỉ hơi bất ngờ sau đó định đẩy anh ra thì đột nhiên khựng lại.

"Linh Siêu" Dạ Tịch thầm nói trong lòng, thoáng chốc cô cảm nhận được khí tức phong đang phóng tới với tốc độ chóng mặt, mà khí tức phong mãnh liệt này chỉ có thể là Linh Siêu mà thôi.

Linh Siêu tự cảm nhận khí tức của Dạ Tịch rồi tìm đến đây, vừa hay lại thấy cảnh Thái Từ Khôn động tay chân với cô nên anh liền ngăn cản. Từ đằng sau nắm lấy bả vai Thái Từ Khôn, Linh Siêu giật mạnh không thương tiếc khiến anh ta có chút lảo đảo. Bỗng dưng bị phá đám, Thái Từ Khôn trừng mắt nhìn người kia, hôm nay là ngày quái gì mà khiến anh hết bị nữ rồi nam khinh thường vậy. Phải biết anh là người thừa kế chính thức của tập đoàn Thái Thịnh - một trong những tập đoàn lớn ở đại lục hiện tại. Anh đi đến đâu cũng được người người kiêng nể thế mà hôm nay...

"Siêu, sao giờ anh mới đến" Dạ Tịch nhìn Linh Siêu cười nhẹ

"Tiểu Tịch, hắn có làm hại em không?" Linh Siêu trực tiếp hỏi

"Không không, anh ta chỉ không tỉnh táo một tí thôi. Thôi nào chúng ta đi" Dạ Tịch khẽ cười tinh nghịch rồi kéo Linh Siêu rời khỏi, cả 2 không hề để Thái Từ Khôn vào mắt, bỏ đi không thèm nói lời nào.

Thái Từ Khôn đứng tần ngần một lúc rồi đột nhiên trên mặt lộ ra ý cười.

"Tính cách này, tôi thích" Anh nói thầm

Trong lòng Thái Từ Khôn bỗng nhiên cảm thấy người con gái tên 'Tiểu Tịch' kia rất thú vị, từ nhỏ anh đã có địa vị trong xã hội này, người muốn lấy lòng anh không đếm xuể, đi đâu cũng có người cung kính nên anh thấy rất chán, nhưng hôm nay lại gặp được một kẻ dám vả vào mặt anh. Haha. Thật thú vị nha. Anh rất muốn biết cô là tiểu thư nhà nào mà lại phách lối như thế, Dạ Tịch lại trông rất xinh đẹp, có lẽ là thiên kim tiểu thư của tập đoàn nào đó chăng.

Đinh ninh trong lòng như vậy Thái Từ Khôn quay về nhà và cho người điều tra hết tất cả các thiên kim của các tập đoàn, tuy nhiên con số trả về lại là con số 0. Tài liệu trả về không hề có khuôn mặt mà anh khuôn tìm.

Phải biết là Thái Từ Khôn thất vọng cỡ nào nha!

Về phần Linh Siêu và Dạ Tịch sau khi rời khỏi, cô liền hỏi Linh Siêu về việc anh biến mất giữa đường. Linh Siêu bấy giờ mới kể lại, lúc ở trên đường phố có kẻ định tiếp cận cô để móc túi, bị Linh Siêu phát hiện, hắn liền chạy. Linh Siêu không có ý định tha cho hắn, anh đuổi tận giết tuyệt, à không đuổi tận rồi dạy cho hắn một bài học. Xong xuôi mới đi tìm cô, vừa hay anh lại đến đúng lúc.

Cả 2 cùng đi dạo một vòng thành phố đến xẩm tối mới về nhà. Ngày hôm nay chẳng thu thập được tin tức gì hay ho, nhưng cảnh vật thì có chút thú vị.

"Công chúa, người cùng Linh Siêu hôm nay có thu thập được gì không?" Mẫn Nhi trong bàn ăn mở miệng nói chuyện, cô đây là đang đề cập đến việc Dạ Tịch có cảm nhận được khí tức thần long nào ở gần hay không

"Khí tức con người hỗn loạn, ta không cảm nhận được gì" Tịch Dao lắc đầu ngán ngẩm

"Loài người ở Nhân giới này thật không thể chấp nhận, ban ngày ban mặt lại đi móc túi cướp giật" Linh Siêu vẫn còn để bụng chuyện này

"Thôi nào, Siêu ca ca, chúng ta phải tìm cách để điều tra tin tức của Thần Long thôi, cứ đà này sợ đến năm sau cũng không tìm ra một chút tin tức nào" Dạ Tịch nói

"Công chúa, bệ hạ có dặn dò, nếu cảm thấy không biết bắt đầu từ đâu thì đến ngôi nhà gỗ ở phía tây thành phố, gặp người tên Vương Gia Nhĩ" Mẫn Nhi bỗng nhớ ra việc Dạ đế căn dặn, liền nói

"Được, ngày mai ta sẽ đến đó xem sao"

Mừng như bắt được vàng, Dạ Tịch vui vẻ tiếp tục ăn cơm, ăn xong rồi lại lăn ra ngủ. Ở đây không có sự giám sát của hội pháp sư lẫn cha mẹ cô nên cô được dịp lười biếng. Hiếm lắm mới có cơ hội thư giãn, ngại gì mà không tận hưởng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net