Chap 34 - Sự Trở Lại Của Rồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạ Tịch bất ngờ khi Chu Chính Đình hỏi, người này lại biết vấn đề nằm ở nội đan, chẳng nhẽ hắn là dược sư.

"Anh là dược sư?" Dạ Tịch hỏi lại

"Có thể coi là vậy" Chu Chính Đình cười nhẹ

"Ừm thì, xảy ra một số chuyện, nên bị phong ấn nội đan" Dạ Tịch giải thích qua loa

"Hừm, người phong ấn cũng thật cao tay đó, nhưng mà không sao, tôi đã giúp em phá vỡ nó" Chu Chính Đình híp mắt cười yêu mị

"Cái gì? Phong ấn vỡ rồi?" Dạ Tịch như không tin vào tai mình, cô bật người đứng dậy. 3 loại thuốc dẫn chỉ mới tìm được 2, lại còn thêm những vị thuốc khác để hoàn thành. Người này làm sao có thể...

"Không tin, em vận nội công thử xem"

Dạ Tịch không đợi Chu Chính Đình nói hết câu, cô liền vận khí đánh ra 1 chưởng. Một luồng gió mạnh thổi ra, Dạ Tịch mừng rỡ không nói nên lời, ánh mắt cô nhìn Chu Chính Đình cực kì cảm kích.

"Sao anh có thể làm được, Ưu đàm kia vẫn chưa lấy được mà" Dù vui mừng nhưng Dạ Tịch vẫn không khỏi thắc mắc tại sao Chu Chính Đình có thể giải được phong ấn mà không có ưu đàm

"Haizzz, ưu đàm chỗ tôi có nhiều lắm"

Dạ Tịch há hốc mồm khi nghe Chu Chính Đình nói, loài hoa 3000 năm nở một lần mà lại có nhiều ở chỗ hắn sao.

Thấy Dạ Tịch ngờ vực nhìn mình, Chu Chính Đình liền dẫn cô đi xem vườn thuốc.

Chỉ khi đến nơi, Dạ Tịch mới thật sự tin rằng Chu Chính Đình không nói ngoa, vườn thuốc này ngoài ưu đàm ra còn có Tuyết liên hoa nha, Linh chi ngàn năm và còn rất nhiều vị thuốc quý khác nữa, nhìn đến hoa cả mắt.

"Thật sự có ưu đàm, còn có nhiều thứ khác nữa a, vườn thuốc này của anh thật là có một không hai đó" Dạ Tịch cảm thán nói, đoạn cô chạy nhảy xung quanh vườn thuốc, xem từng loại thuốc quý, cô cũng là dược sư, đối với thảo dược đương nhiên có hứng thú

Chu Chính Đình đứng một bên nhìn dáng vẻ Dạ Tịch thăm thú vườn thuốc của mình. Phải nói dáng vẻ này của cô khiến anh rất thích, anh nghĩ cô gái này ngũ quan thanh tú đã đành lại còn thêm từng nhất cử nhất động đều làm người khác chú ý, đúng là một mỹ nhân có một không hai nha.

Ban đầu anh cứu cô chỉ vì thấy cô rất xinh đẹp, sau khi chữa trị vết thương bên ngoài anh mới phát hiện ra nội đan cô có vấn đề, vốn tính thích chữa những ca bệnh lạ, lại thêm trên người cô có mang sẵn 2 vị thuốc, cho nên, anh liền lấy ưu đàm - vị thuốc dẫn cuối cùng rồi hòa thêm một ít loại thuốc khác, giải phong ấn cho cô. Đây cũng có thể coi là tiện tay làm việc tốt a.

"Này, tôi còn chưa biết tên của em" Chu Chính Đình giờ mới nhớ ra 'đại sự'

Dạ Tịch nghe Chu Chính Đình nói liền sực nhớ ra mình vẫn chưa giới thiệu tên, cô ngượng ngùng chạy lại.

"Tôi là Dạ Tịch, là pháp sư thuộc tính Phong, anh cứ gọi tôi là Tiểu Tịch cũng được" Cô tươi cười, vừa nói vừa đưa tay ra

Chu Chính Đình cũng cười rồi đưa tay ra bắt lấy tay cô.

"Trông em có vẻ thích thảo dược nhỉ?"

"Vì tôi cũng là dược sư mà" Dạ Tịch cười tít mắt khi nhìn về số thảo dược kia

"Cái gì?" Chu Chính Đình vừa ngạc nhiên vừa thích thú khi nghe Dạ Tịch nói, ở Linh giới người vừa thuộc hệ pháp sư vừa thuộc hệ dược sư rất hiếm, mà Dạ Tịch vừa xinh đẹp lại văn võ song toàn như vậy, thật khiến người khác ghen tị nha.

Càng tiếp xúc anh lại càng cảm thấy Dạ Tịch rất thú vị, càng muốn trò chuyện với cô gái này nhiều hơn.

Dạ Tịch nãy giờ vui mừng vì lấy lại được pháp lực lại quên đi đám người Linh Siêu vẫn còn đang tìm kiếm cô khắp nơi, lúc sực nhớ ra, cô liền khẩn trương.

"Bạn của tôi vẫn đang ở trên kia, họ chắc đang lo lắng lắm, tôi phải trở về"

"Nhưng mà, tôi cứu em như vậy, chưa đền đáp đã muốn đi" Chu Chính Đình sắc mặt bỗng biến đổi, vẻ yêu mị kia mất đi, vẻ hiện hữu trên mặt có chút tà ác

Dạ Tịch bị dọa có chút sợ, khuôn mặt kiều diễm kia có thể biến đổi nhanh như thế sao. Thâm tâm của Dạ Tịch mách bảo không muốn làm phật ý người này. Hơn nữa, y thuật của Chu Chính Đình làm cô rất hứng thú, Dạ Tịch thật muốn học hỏi thêm từ anh.

"Vị thần y này, khuôn mặt của anh không thích hợp nổi giận đâu. Hay là, để tôi cho anh xem một màn ảo thuật" Dạ Tịch làm ra vẻ nũng nịu

Nói rồi, cô khua tay, một cơn gió nhẹ thổi đến cuốn theo vô số cánh hoa tàn, dần dần lại càng nhiều, mùi hương từ những cánh hoa lại thu hút vô số bươm bướm đến, cứ như vậy tạo thành một bầu trời toàn những hoa và bướm, mùi hương nhẹ nhàng, dễ chịu vô cùng. Chu Chính Đình đắm mình hưởng thụ cảnh sắc ngàn năm có một kia. Tự nhiên rất vui vẻ.

"Tiểu Tịch, hay là em ở lại đây với tôi vài ngày đi, tôi vui vẻ, tôi sẽ để em đi"

Dạ Tịch nghe đến đột nhiên trầm ngâm một hồi, cô thật sự muốn đi nhưng mà thái độ của Chu Chính Đình như vậy làm cô thật khó xử. Cô không muốn làm kẻ vong ân, Chu Chính Đình cứu cô, anh muốn cô đền đáp là chuyện thường tình. Cô chỉ là lo cho đám người Linh Siêu, Thái Từ Khôn và Justin, không biết bọn họ có ổn không.

Dạ Tịch sau khi biết mình khôi phục pháp lực đã cố liên lạc với Linh Siêu nhưng không được, vì thế cô biết, cô đang ở trong một kết giới rất mạnh do Chu Chính Đình tạo nên. Một dược sư lại có thể giăng kết giới mạnh như vậy, Chu Chính Đình cũng là một nhân vật đáng gờm nha.

Dù lo cho đám người Linh Siêu nhưng cô cũng tin rằng Linh Siêu có thể bảo vệ tốt cho bọn họ. Còn cô, cô chỉ có thể nghe theo Chu Chính Đình nếu muốn ra khỏi đây.

Chính với suy nghĩ như vậy, Dạ Tịch liền đồng ý với điều kiện của Chu Chính Đình.

"Được, tôi ở lại"

Nhận được câu trả lời của Dạ Tịch, Chu Chính Đình bỗng cười nhẹ. Dạ Tịch khó hiểu nhìn anh.

"Anh cười gì chứ?"

"Không có gì, tôi chỉ đùa thôi, nếu bạn em gặp nguy hiểm thì em nên đi đi"

"Anh để tôi đi sao?"

"Đương nhiên, nhưng nếu sau này gặp lại, em phải nhớ, em nợ tôi một ân tình" Chu Chính Đình cười yêu mị

"Được, nhất định tôi sẽ nhớ" Dạ Tịch đáp chắc nịch.

Chu Chính Đình lập tức phất tay, tất cả ảo ảnh đột nhiên tan biến, ngôi nhà trúc, vườn thuốc, ao trồng Tuyết liên hoa hay Ưu đàm đều biến mất, Dạ Tịch ngạc nhiên nhìn xung quanh, hóa ra không phải cô ở trong kết giới mà chính là trong ảo ảnh, ảo ảnh tan đi, thoáng chốc cảnh vật thực hiện ra, bây giờ Chu Chính Đình cùng Dạ Tịch đang đứng dưới một vách đá cao ngút, Chu Chính Đình chỉ lên phía vách đá trên kia, nói:

"Đó là chỗ trước khi em rơi xuống"

"Đình ca, cảm ơn anh, nếu có thể, em sẽ quay lại tìm anh"

Dạ Tịch ánh mắt đầy cảm kích nhìn Chu Chính Đình, chỉ là Chu Chính Đình không trả lời mà khẽ xua tay, ý bảo Dạ Tịch đi.

Dạ Tịch cũng không chậm trễ, triệu hồi Bạch Hạc từ không gian linh thú, leo lên người nó, hướng về phía trên mà bay đi. Chu Chính Đình nhìn theo cho tới khi Dạ Tịch đi khuất, đoạn anh quay người, chép miệng:

"Hừm, pháp sư Thiên cấp và một con Linh thú cấp 4 sao, tổ hợp này có vẻ không cân bằng cho lắm"

Chu Chính Đình đã đoán được cấp bậc sức mạnh của Dạ Tịch khi cô trổ tài điều khiển gió làm nên màn hoa bướm bay tá lả kia, tuy nhiên vừa rồi Dạ Tịch lại triệu hồi từ không gian ra một con Linh thú cấp 4 làm anh không khỏi ngỡ ngàng. Đây cũng là một thắc mắc lớn trong lòng anh.

Lại nói, ý định ban đầu của Chu Chính Đình là muốn giữ Dạ Tịch lại thêm mấy ngày, tuy nhiên nhìn biểu hiện của cô anh có thể đoán được cô rất lo cho những người bạn của mình. Việc anh hỏi cô có thể ở lại hay không chỉ là một cái cớ, nhìn cái bộ dạng lưỡng lự đến không nỡ của Dạ Tịch khi miễn cường chấp nhận ở lại khiến anh không khỏi thương xót. Và chính vì thế mà anh quyết định để cô đi. Đối với Chu Chính Đình, mỹ nhân như Dạ Tịch làm sai chuyện gì đều đáng được tha thứ.

Về phần Dạ Tịch, vừa leo lên lưng hạc thì cô liền liên lạc ngay với Linh Siêu và được biết Linh Siêu đang giao chiến với Xà Vương ở địa điểm cũ.

Chả là khi Linh Siêu, Thái Từ Khôn và Justin xuống vực tìm Dạ Tịch lần 2 nhưng vẫn không thấy, cho nên liền có suy nghĩ Xà Vương giăng bẫy bắt Dạ Tịch nên hùng hổ xông đến động Thiên Xà đòi người. Đang giao chiến kịch liệt thì Dạ Tịch thông qua suy nghĩ bắt liên lạc với Linh Siêu. Linh Siêu đang đối đầu với Xà Vương thì bất chợt lùi ra sau vài bước:

"Tiểu Tịch..."

Giọng Linh Siêu đủ to để Thái Từ Khôn và Justin nghe thấy, cả 2 cũng nhất thời lo lắng mà nhìn sang Linh Siêu.

"Siêu ca ca, anh ở yên đó, em đang tới"

"Ừ"

Linh Siêu đáp gọn lỏn, sau đó lại tiếp tục giao chiến với Xà Vương, tuy đã biết tung tích của Dạ Tịch, nhưng món nợ mà Xà Vương làm Dạ Tịch bị thương lại không thể không tính nha. Hơn nữa, Dạ Tịch đã liên lạc được với anh qua thần thức thì có nghĩa là cô đã khôi phục pháp lực, điều này làm Linh Siêu vui hơn cả.

"Xà Vương, hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ ngươi" Linh Siêu lớn tiếng nói

"Hừm, tên rồng trắng chết tiệt nhà ngươi, dám đánh ta"

Xà Vương cũng chẳng vừa, nghe Linh Siêu khích tướng thì rất hiếu chiến, nó lao lên bắn khí độc khắp nơi, một khoảng đất rộng bị độc tố làm hao mòn hết cả, đất đá cây cối đều biến thành một màu đen.

Thái Từ Khôn và Justin bấy giờ đã đứng một bên xem Linh Siêu chiến đấu, cả 2 đã thấy Linh Siêu liên lạc với Dạ Tịch, cho nên đã không còn lo lắng nữa. Bọn họ chỉ chờ Dạ Tịch xuất hiện thôi.

Chưa đầy 5 phút sau, Dạ Tịch thật sự xuất hiện, cô cưỡi trên lưng Bạch Hạc, bay từ trên cao xuống, gió thổi làm mái tóc dài của cô tung bay, hình ảnh cô xuất hiện như tiên giáng trần, từ dung mạo đến khí chất tỏa ra trên người cô khiến người khác không thể nào rời mắt.

Không chỉ khiến Thái Từ Khôn, Justin và Linh Siêu ngây người mà ngay cả Xà Vương kia cũng vậy.

Cả một khu rừng như tĩnh lặng đi vì sự xuất hiện của Dạ Tịch.

Cô từ trên lưng Bạch Hạc đáp xuống cạnh Thái Từ Khôn và Justin, nhưng Thái Từ Khôn và Justin vẫn chưa hoàn hồn vì vẻ đẹp của Dạ Tịch, trong khi cả 2 vẫn còn đang bất động, chỉ là ánh mắt hướng về cô vẫn không đổi.

"Công chúa..." Thái Từ Khôn ngơ ngác thốt ra một câu

Chỉ có Linh Siêu là tỉnh táo, anh nhanh chóng hóa thành dạng người chạy đến bên cạnh Dạ Tịch, ánh mắt vô cùng vui mừng khi thấy cô vẫn bình an.

"Em không sao chứ? Làm sao em có thể lấy lại được pháp thuật?" Linh Siêu hỏi dồn

"Do may mắn thôi, khi trở về em sẽ kể lại mọi việc, còn bây giờ, phải xử lí tên rắn thối này cái đã"

Dạ Tịch nhìn Thái Từ Khôn và Linh Siêu cười nhẹ, đoạn cô quay sang nhìn Xà Vương, ánh mắt của cô lúc này tràn đầy sát ý, Xà Vương đối mắt với cô bỗng cảm thấy rùng mình.

Lần trước đối mặt với cô hắn chẳng buồn liếc nhìn, thế mà hiện tại bây giờ lại thấy một áp lực vô cùng lớn. Sức mạnh thần long hắn đã từng thấy qua, nhưng hắn cho rằng với tuổi đời như Dạ Tịch thì chưa thể bằng được với Diệp Tử - truyền nhân của Bạch Long tiền nhiệm được. Thế nhưng trước đây đối đầu với Diệp Tử hắn còn không cảm thấy áp lực nặng nề như hiện tại nha.

Loại cảm giác chưa đánh mà đã bủn run thế này là sao chứ?

"Xà Vương, ngươi đã quật vào người ta hai cái, bây giờ ta trả lại ngươi 200 cái" Dạ Tịch tuyên bố chắc nịch

"Hừm, trẻ con miệng còn hôi sữa, ngông cuồng" Xà Vương tuy bị khí thế của Dạ Tịch chấn nhiếp nhưng lại không muốn nhận thua, thẹn quá hóa giận, nó liền hung hăng lao lên tấn công trước.

Dạ Tịch khẽ nhếch môi, quay sang Thái Từ Khôn và Justin, nói:

"Chú ý an toàn"

Thái Từ Khôn gật nhẹ đầu, sau đó liền cùng Justin tạo ra kết giới bao quanh lấy chỗ 2 người đang đứng.

Dạ Tịch hài lòng, cô liền gọi nhỏ:

"Siêu"

Ngay tức thì, Linh Siêu hóa thành Bạch Long, để Dạ Tịch nhẹ nhàng nhảy lên đầu, cô hiên ngang đứng ở đó, nhanh chóng lấy từ nạp giới ra một cái roi da, nhẹ nhàng vuốt qua, sau đó thủ thế đánh vào Xà Vương. Xà Vương nhanh nhẹn né tránh, nhưng là Linh Siêu linh hoạt hơn, bay xung quanh Xà Vương với tốc độ kinh người, Dạ Tịch vẫn chễm chệ trên đầu Bạch Long mà nhàn nhã quất roi.

Xà Vương dốc lực quan sát và né tránh, đồng thời tìm cơ hội đánh trả, phun khí độc bữa bãi khắp nơi. Tốc độ của Bạch Long ngày càng nhanh, Thái Từ Khôn và Justin chỉ biết há hốc mà nhìn, căn bản cũng chẳng thấy rõ chuyện gì xảy ra.

Mà Xà Vương - người trong cuộc cũng dần mất khống chế, chỉ cảm thấy đầu ngày càng ong ong, mắt hoa đi. Hắn không ngờ tốc độ lại nhanh như vậy, Dạ Tịch chỉ mới 18 tuổi mà thôi, không thể nào lại có thể có sự cộng hưởng với Linh Siêu tốt như vậy. Lại nói, hắn là một thần thú ngàn năm, tại sao lại có thể thua dưới tay cô chứ.

Thật sự đối với Dạ Tịch, cô muốn hạ Xà Vương không phải là chuyện dễ, nhưng cũng chẳng phải chuyện khó, Xà Vương hơn trăm năm nay ẩn mình, thực lực đã yếu đi, hơn nữa rừng nào cọp nấy, là thần thú của Ma giới thì chỉ khi đứng dưới bầu trời Ma giới mới có thể phát huy toàn lực. Chỉ 2 điều này đã khiến thực lực của Xà Vương dưới cơ Dạ Tịch, mà với Dạ Tịch, Linh Siêu là một lợi thế cực lớn.

Như vậy, thắng thua cũng rõ ràng, chỉ là Xà Vương có tự tôn của mình, không muốn chấp nhận sự thật rằng, chính mình bị một đứa trẻ con đánh bại.

Dạ Tịch cũng chẳng muốn thẳng tay đánh hạ Xà Vương, cô chỉ muốn dạy cho nó một bài học mà thôi. Vì thế nên cô chỉ bay vòng quanh khiến Xà Vương bị động, hoa mắt, dần mệt mỏi mà đầu hàng.

Thế nhưng, Xà Vương nào đâu dễ đầu hàng như vậy, càng bị Dạ Tịch đùa giỡn, nó càng điên tiết hơn, phun khí độc bữa bãi khắp nơi, đất đá cũng sắp thành màu than hết cả.

Vung độc loạn xạ, mười cũng trúng một, một luồng khí độc suýt chút nữa đánh trúng Dạ Tịch nếu cô không nhanh tay tạo kết giới.

"Chết tiệt"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net