Chap 35 - Thu Thập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vung độc loạn xạ, mười cũng trúng một, một luồng khí độc suýt chút nữa đánh trúng Dạ Tịch nếu cô không nhanh tay tạo kết giới.

"Chết tiệt"

Dạ Tịch chép miệng, cô bắt đầu bực mình, xem ra không mạnh tay một chút thì không được.

Nghĩ là làm, Dạ Tịch bắt đầu dồn lực, di chuyển nhanh hơn, đánh mạnh hơn.

Xà Vương ban đầu còn né tránh được đòn đánh của Dạ Tịch, nhưng với tốc độ hiện tại thì đến roi cô vung ở đâu còn không xác định được, huống chi là có thể né tránh, vì vậy, lúc này tất cả mới nghe được tiếng Xà Vương gầm rú vì đau, mà tiếng roi vun vút trong gió kia cũng khiến người ngoài cuộc như Thái Từ Khôn và Justin chẳng dám nhìn thẳng.

Xà Vương lúc đầu hung hăng, nhanh nhẹn là thế nhưng bây giờ chỉ nằm trên đất giãy đành đạch, ra sức hét lên đến thống khổ, cuối cùng một luồng khói đen xì ra từ người nó, Dạ Tịch cũng ngừng đánh. Ra lệnh cho Linh Siêu hạ xuống, xem xét nơi Xà Vương kia, bây giờ chỉ còn là một hố đen khét lẹt.

Mọi người cùng đi đến bên hố, Dạ Tịch xua tay, một luồng gió thổi qua xua tan đi đám khói, ở dưới đáy hố dần hiện ra một thân hình nho nhỏ, lấm lem bùn đất, ngọ nguậy ngồi dậy.

Nó ngồi dậy, đôi mắt đỏ ngầu ngước lên nhìn đám người Dạ Tịch ở phía miệng hố. Đến khi đám người Dạ Tịch nhìn rõ nó thì bỗng nhiên bật cười lớn, Justin còn cười hăng say đến nỗi bò ra đất, cười ra cả nước mắt.

Hóa ra thần thú của Ma giới khi biến thành người lại là hình dáng trẻ con thế này, nhìn qua ai có thể đoán nó chính là Xà Vương chứ, độ tuổi tầm trên dưới 15, khuôn mặt tròn tròn, má bánh bao, nhìn rất chi là vô hại nha.

Giữa tràng cười như được mùa của đám người Dạ Tịch, Xà Vương tức đến xì khói, nó nhảy ra khỏi hố định bỏ đi, nhưng Dạ Tịch nào để nó đi như vậy, cô dùng gió làm dây thừng kéo nó lại.

"Xà Vương, nhanh như vậy đã muốn đi" Dạ Tịch nhanh nhảu nói

"Xà Vương, ta còn chưa hỏi lí do vì sao ngươi lại có bộ dạng này a" Linh Siêu cũng chẳng chịu tha cho Xà Vương câu nào

"Trời ạ, tên nhóc này là thần thú đó sao? Hahahaha" Justin vừa cười vừa nói

"Thì sao chứ..." Xà Vương tức tối

"Thì trông thật lố bịch chứ sao... haha..."

"Ngươi còn cười nữa ta móc mắt ngươi" Xà Vương điên tiết trừng mắt, giơ 2 ngón tay ra đe dọa

Justin khá giật mình, ra vẻ bẽn lẽn rồi lùi lại, núp sau lưng Thái Từ Khôn tiếp tục cười. Thái Từ Khôn chỉ đành lắc đầu để cậu em làm như vậy.

Xà Vương khẽ hừ một tiếng, nó thật hối hận khi tu luyện thành hình người. Nó trước đây chẳng có ý định tu thành hình dạng con người đâu, chỉ là thân thể to lớn, có nhiều việc di chuyển khá phức tạp, cho nên gần đây mới bắt đầu tu thành hình người, quá trình tu luyện vẫn còn dang dở, cho nên mới ra nông nỗi này đây.

Còn về Dạ Tịch, cô vốn nghĩ Xà Vương hiện hình người là một ông lão râu tóc bạc trắng cơ, thế nào lại trở thành một cậu nhóc thế này a. Càng nghĩ càng tức cười nhưng cô vẫn cố nhịn.

"Sớm biết thế này ta đã không tu luyện thành người a" Bộ dạng tức giận của Xà Vương lúc này chỉ khiến cho người khác cảm thấu đáng yêu mà thôi.

"Xà Vương, ai bảo ngươi từ đó giờ đều chúa ghét con người chứ, ngươi còn cho rằng bộ dạng con người rất yếu đuối cơ mà, haha" Linh Siêu lại bắt đầu cà khịa

"Hừm, chỉ là có một số việc, cái bộ dạng to lớn kia... không làm được... "

"Ngươi cũng biết điều đó sao? Hừm, nhưng mà cái bộ dạng này, trông đáng yêu phết" Dạ Tịch tiến tới, tranh thủ véo cái má bánh bao kia một cái

"Ngươi không được nói Lão tử đáng yêu, tuổi của ta, ngươi còn phải kêu ta một tiếng cố gia gia" Xà Vương tức đến phồng má trợn mắt, nhưng mà với bộ dạng hiện tại, người ta không hề thấy đáng sợ chút nào, ngược lại còn trông vô cùng đáng yêu

"Cố gia gia? Ngươi bị ta đánh đến như vậy còn muốn ta kêu cố gia gia, ngươi muốn chết có phải không?"

Dạ Tịch giả vờ hung dữ, giơ roi da lên định đánh, Xà Vương nhìn thấy roi da thì sợ ngấy, ba chân bốn cẳng chạy về phía Thái Từ Khôn, bám lấy vạt áo của anh.

Thái Từ Khôn nãy giờ không nói gì, nên Xà Vương liền có cảm giác tin tưởng, tin tưởng anh sẽ không hung dữ và giễu cợt nó như Dạ Tịch hay Justin.

Và nó đã không lầm, Thái Từ Khôn ban đầu có ngạc nhiên nhưng là cũng nhanh chóng đưa tay chắn cho nó, anh ôn tồn nói với Dạ Tịch.

"Xà Vương cũng đã nhận được bài học rồi, công chúa đừng đánh nữa, chẳng phải người không mạnh tay với nó là muốn thu phục nó sao?"

"Quả không hổ là Thái Từ Khôn một khi đã lên tiếng đều đánh đúng trọng điểm a" Dạ Tịch nghĩ thầm

"Hừm, anh đi guốc trong bụng tôi sao?" Dạ Tịch cười nhẹ

"Cái này, có thể đoán ra mà" Thái Từ Khôn gãi gãi đầu

Dạ Tịch nhìn anh trìu mến, thu lại roi da cho vào nạp giới. Đoạn cô quay sang Xà Vương:

"Xà Vương, ngươi cũng nghe rồi đấy, ta là muốn thu phục ngươi, hay là ngươi kí khế ước với ta, ta sẽ chữa thương cho ngươi a" Dạ Tịch không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề chính

"Kí khế ước? Ngươi nghĩ ta sẽ kí khế ước với thứ trẻ con vắt mũi chưa sạch như ngươi? Nằm mơ đi" Xà Vương làm bộ khoan tay, hất hàm nói

"Ngươi nói xem, nằm mơ là nằm mơ thế nào?" Linh Siêu từ đâu sau lưng Xà Vương đi tới, tiện thể cầm phía sau cổ áo hắn mà xách lên, giọng có chút gằn

Xà Vương bị xách lên một cách bất ngờ liền chới với níu lấy tay áo của Thái Từ Khôn, giọng yếu ớt:

"Cứu ta, huhu, cứu ta"

Thái Từ Khôn nhìn thấy, tuy động lòng vì bộ dạng lúc này của Xà Vương chỉ là một đứa trẻ, nhưng trước đó với chân thân của nó, nó đã đẩy Dạ Tịch xuống vực sâu dưới kia, nghĩ đến điểm này Thái Từ Khôn lại dẹp đi suy nghĩ muốn giải vây cho Xà Vương. Lại nói, nếu Dạ Tịch đã muốn thu phục Xà Vương thì cứ để cô tùy ý hành xử đi.

"Chẳng ai cứu được ngươi đâu, bây giờ ngươi kí hay không kí?" Linh Siêu nhắc lại

"Ta sẽ không..." Xà Vương vẫn còn ngoan cố

"Được, xem ra ngươi ăn roi chưa đủ mà"

Dạ Tịch lém lỉnh rút roi ra, chỉ làm bộ nhá động tác, ai dè vừa trông thấy roi, Xà Vương đã la lối xin tha.

"Được rồi, ta kí, ta kí, ta kí là được chứ gì, nhưng ngươi đừng có dùng roi đánh ta a, thân thể này bị roi đánh sẽ không chịu nổi a"

"Hừm, ngươi nghe lời thì ta sẽ không động tới một sợi tóc của ngươi"

"Ngươi nói rồi đấy nhé, sau này không được dùng roi đánh ta nha, lão tử không chịu nổi đâu"

"Không thành vấn đề"

Dạ Tịch tươi cười nhìn Xà Vương, mà Xà Vương nhìn nụ cười kia cũng có chút đứng hình, chỉ đơn giản là khi cười lên Dạ Tịch lại trông xinh đẹp gấp bội phần bình thường.

"Hừm, chỉ được cái xinh đẹp" Xà Vương nói thầm trong bụng

Sau đó, Dạ Tịch và Xà Vương tiến hành kí khế ước, Xà Vương tiến vào không gian linh thú để tu luyện dưỡng thương. Còn đám người Dạ Tịch, tức tốc trở về Tây Kinh.

Đợi bóng bọn họ đi khuất, từ gốc cây cổ thụ đằng xa kia, một thân hắc y yêu mị bước ra, trên môi nở một nụ cười, hắn đã đứng đây rất lâu để nhìn Dạ Tịch, quan sát từng cử chỉ nhất động của cô. Khi cô rời đi, khuôn mặt hắn bỗng có chút mất mát.

"Tiểu Tịch, hóa ra em chính là truyền nhân của Bạch Long thần thú, haizzzzaa, có vẻ sau này sẽ khó xử đây"

Hắc y vẫn duy trì nụ cười, nhưng tròng mắt lại ánh lên màu đỏ rực, vẻ yêu mị bây giờ pha thêm chút tà ác. Tuy nhiên vẫn không ảnh hưởng đến cái nhan sắc có một không hai kia, luyến tiếc nhìn về hướng Dạ Tịch vừa rời đi một lần nữa, đoạn, hắn quay về phía vực, buông lõng thân thể nhảy xuống.

...

Dạ Tịch cùng mọi người trở về Tây Kinh.

Sau khi giao phó chuyện chuẩn bị chiêu mộ quân đội thông qua Đại hội Pháp sư với phụ hoàng, Dạ Tịch liền tới chỗ Lộc Hàm.

Cô trình bày một lượt kế hoạch của mình, rồi lại nhờ ông tìm kiếm Linh Thú vương lệnh.

Lộc Hàm ban đầu nghe đến Linh Thú vương lệnh cũng rất chấn kinh, một thứ tưởng rằng đã bị hủy, không ngờ ở thời điểm này lại xuất hiện.

"Linh Thú vương lệnh, thứ này nếu rơi vào tay Trương Nghệ Hưng thì..."

Lộc Hàm nói tới đây cũng là không dám nói tiếp, mà kết quả ai cũng biết, đó chính là Linh giới không bảo toàn được.

"Chính vì vậy chúng ta cần gấp rút chuẩn bị quân đội và phương án để chống lại Trương Nghệ Hưng" Dạ Tịch nghiêm túc nói, cuộc chiến giữa Linh giới và Trương Nghệ Hưng dự kiến là sẽ rất khốc liệt.

"Trước hết ta sẽ tìm kiếm Linh Thú vương lệnh, còn việc ở đại hội Pháp sư thì phải nghe con rồi"

"Cảm ơn sư phụ đã ủng hộ kế hoạch của con, việc của Linh Thú vương lệnh phải nhờ người rồi"

"Con phải cứu hắn sao?" Lộc Hàm bất chợt hỏi

Dạ Tịch trình bày cặn kẽ chi tiết kế hoạch của mình với Lộc Hàm, cũng không quên nói cho ông ý định cứu Trần Lập Nông của cô. Đối với Dạ Tịch, nói hết nhưng điều cô suy nghĩ với Lộc Hàm đã như thói quen từ nhỏ, mỗi lần định làm gì cô đều hỏi ý kiến của ông. Lộc Hàm vừa là sư phụ vừa là người cha thứ 2 của cô.

"Anh ấy đã phản bội cha mình để cứu con, con cũng không biết hiện tại anh ấy có ổn không, với con người như Trương Nghệ Hưng, anh ấy sợ là khó bảo toàn" Dạ Tịch tỏ rõ sự lo lắng trong lòng

"Nếu đó là điều con muốn làm thì cứ làm, mà đã là điều muốn làm thì tuyệt đối sau này dù có xảy ra chuyện gì cũng không được hối hận" Lộc Hàm nói

"Vâng, con sẽ không hối hận" Dạ Tịch đạp chắc nịch

"Ta thật sự muốn xem xem hắn là con người thế nào để cho con nhất định phải mạo hiểm" Lộc Hàm tò mò nói

"Sư phụ, con sẽ đưa anh ấy đến gặp người nhanh thôi"

"Được, đi đi" Lộc Hàm khẽ phất tay ra hiệu cho Dạ Tịch rời đi.

Dạ Tịch cũng không chậm trễ, cô cúi người chào Lộc Hàm rồi một đường bước đi.

Sau khi Dạ Tịch đi rồi, Lộc Hàm liền thở dài một cái, lại chau mày suy nghĩ việc gì đó, đoạn, ông lẩm bẩm:

"Chu Chính Đình, người này rốt cuộc là ai?"

Tất cả chuyện xảy ra trong chuyến đi vừa rồi Dạ Tịch đều kể với Lộc Hàm, từ việc Xà Vương, Linh Thú Vương lệnh đến việc được Chu Chính Đình giải phong ấn, mà điều làm Lộc Hàm thắc mắc nhất chính là cái tên Chu Chính Đình kia.

Rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào, có khả năng trồng được ưu đàm, lại có khả năng luyện đan, đã thế còn có thể tạo không gian hư ảo. Nói như vậy, sức mạnh quả thật vượt trên cả bậc Thiên cấp. Lộc Hàm rất đau đầu về chuyện này, nếu Chu Đính Chình là bạn thì Linh giới sẽ như được tiếp thêm sức mạnh, nhưng nếu là địch thì hậu quả khó mà lường trước được.

Rốt cuộc là bạn hay thù?

Điều này vẫn chưa thể khẳng định được.

...

Ngay buổi trưa hôm đó, Dạ Tịch cùng Linh Siêu một đường bay về hướng Đông Kinh, kinh đô của Nhân giới.

Việc Dạ Tịch đi Nhân giới cứu Trần Lập Nông chỉ có Lộc Hàm và Tần Phấn biết. Lí do tại sao Tần Phấn biết? Chính là vì Linh Siêu còn phải cầu cạnh hắn mượn một viên Tịch Thủy Châu để dùng nha. Trong lúc Dạ Tịch gặp Lộc Hàm thương lượng đối sách thì Linh Siêu đi gặp Tần Phấn.

Thời điểm Linh Siêu tìm Tần Phấn, Phạm Thừa Thừa vẫn đang mải ngồi thiền tu luyện nội công.

Kéo Tần Phấn ra một góc riêng, Linh Siêu hỏi thăm tình hình.

"Hắn vẫn ổn chứ?" Linh Siêu nhìn Thừa Thừa hỏi

"Vẫn tốt, dưới sự huấn luyện của ta hắn có thể không tốt sao?" Tấn Phấn chắp tay sau lưng nhìn về phía Thừa Thừa, tâm tràn đầy vẻ tự tin

"Thế thì tốt, công chúa đã lấy lại được pháp lực, việc tìm kiếm 2 vị thần long còn lại sẽ không khó khăn, ngươi chăm sóc cho Thừa Thừa là được"

"Hắn là chủ nhân của ta, ta đương nhiên sẽ chăm sóc hắn thật tốt. Nhưng mà ngươi đó, hôm nay tới đây làm chi, không phải chỉ là hỏi mấy câu vô bổ đó chứ?" Tần Phấn như nhìn thấu mục đích đến đây của Linh Siêu đi, ai bảo bọn hắn đã làm Thần Long, làm đồng đội với nhau bao nhiêu lâu rồi chứ.

"Quả không giấu được ngươi, công chúa đặc biệt nhờ ta đến mượn ngươi Tịch Thủy Châu" Linh Siêu nhỏ giọng nói

"Công chúa muốn đến Nhân giới sao?" Tần Phấn ngạc nhiên hỏi, thời điểm này công chúa lại muốn quay lại đó để làm gì, chả có lí do gì để quay lại đó cả. Việc trước mắt phải là tìm kiếm 2 vị thần long còn lại chứ. Tần Phấn thật nghĩ không ra nha.

"Ở Nhân giới vẫn còn một người mà công chúa muốn cứu, chính người đó đã giúp chúng ta thoát khỏi sự truy sát của Trương Nghệ Hưng" Linh Siêu đúng sự thật trả lời

"Như vậy chính là ân nhân rồi, hừm, hắn là người Nhân giới sao?"

"Không, hắn là người Linh giới"

"Vậy được, người Linh giới thì phải về Linh giới, hơn nữa là ân nhân, người này nhất định phải cứu. Đây, ngươi cầm lấy, nhớ bảo vệ công chúa cho cẩn thận" Tần Phấn phóng khoáng hóa ra một việc Tịch Thủy Châu ném cho Linh Siêu

"Ta tất nhiên sẽ bảo vệ công chúa chu toàn" Linh Siêu nhận Tịch Thủy Châu liền quay đầu rời đi.

Nhìn Linh Siêu đi rồi, Tần Phấn mới chép miệng nói:

"Hừm, đạt được mục đích liền đi, còn không thèm cảm ơn ta, thứ Thần long chết giẫm"

Lời vừa nói ra, Tần Phấn liền có chút chột dạ, bởi vì hắn cũng là Thần long nha. 😁

Tần Phấn thở dài một cái, nhìn sang Thừa Thừa, mấy hôm nay, Thừa Thừa chỉ luyện tập cùng luyện tập, ngoại trừ việc hỏi những vấn đề liên quan đến việc luyện tập thì cả 2 cũng chả nói gì với nhau. Tần Phấn cũng không biết làm sao cho phải, nếu cả 2 không giao tiếp để tăng sự cộng hưởng thì sau này tác chiến với nhau sẽ gặp khó khăn, sẽ không phát huy được hết thảy sức mạnh.

Haiz, quả thật đau đầu nha.

...

Quay trở về hiện tại, nửa khuya, Dạ Tịch đã đặt chân đến Đông Kinh.

Không muốn chậm trễ, Dạ Tịch sau khi dò hỏi liền tìm được nhà riêng của Trương Nghệ Hưng, biết rằng sẽ có kết giới xung quanh nhà nên cô chỉ ở xa xa nhìn. Lặng lẽ quan sát.

Vừa hay lúc đó, cô nhìn thấy Trương Nghệ Hưng đi ra ngoài, nửa đêm, hắn ra ngoài có việc gì chứ? Dù thắc mắc nhưng Dạ Tịch cũng chẳng muốn tìm hiểu, ưu tiên hàng đầu của chuyến đi này là cứu Trần Lập Nông, những việc khác cô sẽ không nhúng tay vào.

Trương Nghệ Hưng vừa đi, Dạ Tịch nhanh chóng muốn đi vào, nhưng là có người chặn lại. Dạ Tịch giật mình vì bị phát hiện nhanh như vậy, cô giơ tay định phóng ra luồng khí phong nhưng là khuôn mặt của người kia hiện ra khiến cô chợt khựng lại, bất giác lại bỏ tay xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net