Chap 39 - Chuyến dã ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi chỉ muốn ở cạnh em" Trần Lập Nông không ngần ngại nói

Phải, trước mắt Trần Lập Nông chỉ muốn ở cạnh Dạ Tịch - người con gái đầu tiên mà anh phải lòng. Chẳng biết từ khi nào mà vị trí của Dạ Tịch lại trở nên quan trọng trong lòng anh như thế. Chẳng biết thế nào mà vì cô anh có thể từ bỏ cả bố nuôi của mình. Trong thế giới một màu xám xịt mà Trần Lập Nông đã trải qua, thì sự xuất hiện của Dạ Tịch như điểm tô thêm những màu sắc rực rỡ cho thế giới ấy. Lần đầu tiên anh cảm nhận được hơi ấm, cảm nhận được sự cảm thông, cảm nhận được việc người khác lo lắng cho mình nó cảm động thế nào. Chẳng cần biết tương lai ra sao, nhưng hiện tại Trần Lập Nông chỉ muốn ở bên Dạ Tịch, người con gái mà anh yêu thương.

"Nếu muốn như thế thì trước hết phải khỏe lại đi đã, sau đó tôi sẽ dẫn anh đi tham quan Linh giới" Dạ Tịch có chút ngây người khi nghe Trần Lập Nông nói, nhưng là cô vẫn cố bình tĩnh nhìn anh mà đáp.

"Tất nhiên rồi, tôi sẽ sớm khỏe lại"

"Nhân tiện, có điều gì anh muốn làm không? Ngoài việc ở bên tôi ấy" Dạ Tịch đánh bạo hỏi thêm một câu, càng về vế sau thì giọng càng nhỏ lại, vô cùng ngượng ngùng

"Ừm thì... Tôi muốn học Dược thuật"

"Dược thuật...?" Dạ Tịch ngạc nhiên hỏi lại

Trần Lập Nông nhìn cô gật nhẹ đầu, anh đúng là muốn học Dược thuật.

Trong lúc Dạ Tịch còn ngủ li bì thì Trần Lập Nông đã được Lộc Hàm phổ cập cho một số kiến thức cơ bản ở Linh giới. Đặc biệt dặn dò thứ gì nên làm và thứ gì không nên làm. Cho nên anh đã có thể nắm bắt tốt tình hình hiện tại.

Thuộc tính Lôi ở Linh giới đã bị thanh trừng, cho nên Trần Lập Nông chỉ có thể sử dụng thuộc tính Hỏa mà thôi. Việc anh mang trong mình thuộc tính Lôi là điều vô cùng tuyệt mật. Chính bởi vì điều này mà Trần Lập Nông sợ rằng bản thân đôi lúc không kiểm soát được nên muốn triệt để giấu thuộc tính Lôi của bản thân đi bằng việc học Dược thuật. Dược thuật đòi hỏi tính kiên trì, nhẫn nại và tỉ mỉ, anh nghĩ có thể rèn luyện bản thân qua việc này. Hơn nữa, học Dược thuật để giúp đỡ Dạ Tịch là một ý kiến không tồi, vì anh biết Dạ Tịch là pháp sư cường đại, có lẽ không cần sức mạnh của một tên tép riu bậc Thất tinh như anh giúp đỡ đi. 🤣

"Tại sao lại muốn học Dược thuật chứ, anh thuộc hệ Pháp sư mà?" Dạ Tịch thắc mắc hỏi

"Em cũng thuộc hệ Pháp sư nhưng vẫn học được Dược thuật đấy thôi" Trần Lập Nông lấy ngay người ngồi trước mặt anh làm ví dụ

"Cái này... Không dễ dàng như anh nghĩ đâu..."

Dạ Tịch nhất thời không biết nói gì, lời nói của Trần Lập Nông như khơi gợi lại quá khứ tập luyện không ngừng nghỉ của cô. Việc cô có thể dung nạp cả 2 hệ một phần là do thiên bẩm và chín phần còn lại là sự đào tạo khắc nghiệt mà ra. Ai nhìn vào cũng thấy cô rất ưu tú nhưng mấy ai biết để đạt được sự ưu tú ấy là cả một quá trình dài, cả một quá trình mà không ai có thể hình dung được sự áp lực cùng khó khăn của nó. Chỉ có người từng trải qua mới là có thể hiểu rõ nhất mà thôi.

Trần Lập Nông nhận thấy Dạ Tịch lông mi cụp xuống, bộ dáng ảm đạm đi trông thấy nên liền tinh ý, cười xòa chữa cháy:

"Haizzz... Thực ra thì tôi chỉ muốn thử khả năng của bản thân một chút"

Trần Lập Nông không phải không nhìn ra nội tâm của Dạ Tịch, anh khi ở Nhân giới có lẽ cũng không khác cô là mấy. Phải trưởng thành sớm hơn người khác để tiếp quản tập đoàn, trong khi bạn cùng trang lứa vẫn đang nhởn nhơ chơi đùa ngoài công viên thì anh đã phải ở trong phòng sách ngày đêm đọc tài liệu của công ty và tập tành giải quyết chúng.

Có lẽ anh và cô khá giống nhau, đều không có một tuổi thơ đẹp, đều trưởng thành sớm nên cả 2 có thể dễ dàng hiểu nhau hơn.

"Điều anh muốn thì cứ thử làm, nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi" Dạ Tịch nhanh chóng biết biểu hiện của mình không đúng liền lấy lại tâm tình, vui vẻ nói

"Tất nhiên, tôi sẽ làm phiền em thật nhiều đó"

"Như thế rất tốt"

...

Dạ Tịch sau khi rời khỏi chỗ Trần Lập Nông thì đi thẳng đến Di Lăng viên, đây là nơi ở của Phạm Thừa Thừa hiện tại. Di Lăng viên là hoa viên nằm tách biệt với Hoàng cung, lại rộng rãi và yên tĩnh, rất thích hợp cho việc luyện tập của Thừa Thừa. Dạ Tịch vừa đến nơi thì đã thấy Linh Siêu ở đó, có lẽ anh tìm Tần Phấn tán gẫu đi.

Tần Phấn nhìn thấy Dạ Tịch liền chắp tay hành lễ, Dạ Tịch nhanh chóng xua tay:

"Bỏ mấy thứ lễ nghi này đi, giữa chúng ta không cần khách sáo quá"

Dạ Tịch nói xong thì ngồi xuống chiếc bàn đá gần đấy, Linh Siêu nhìn thấy cô liền hỏi:

"Phía Trần Lập Nông ổn cả rồi?"

"Ừm, có vẻ hồi phục rất tốt"

"Nhưng Thừa Thừa có vẻ không ổn lắm đâu..." Linh Siêu gật gù rồi nói tiếp

"Tại sao thế?" Dạ Tịch nhìn Linh Siêu rồi nhìn sang Tần Phấn

Tần Phấn bất đắc dĩ thở dài, nói:

"Cậu ta càng ngày càng kiệm lời, thần không có cách nào để tăng độ cộng hưởng của chủ nhân với thần thú được"

Dạ Tịch nghe liền hiểu, độ cộng hưởng giữa Chủ nhân và thần thú rất quan trọng trong việc chiến đấu cũng như rèn luyện sức mạnh. Nếu giao chiến mà cả 2 không hiểu ý nhau thì hậu quả không thể lường trước được, cũng không thể phát huy hoàn toàn sức mạnh của thần long nha.

"Nghiêm trọng ghế sao?" Dạ Tịch nhìn Phạm Thừa Thừa đang một mình luyện kiếm mà thở dài

"Nếu cứ thế này, dù cậu ta luyện tập 100 năm nữa cũng không đạt được kết quả đâu" Linh Siêu công tâm mà nói

"Ngày nào cậu ta cũng chỉ luyện tập như vậy sao?" Dạ Tịch hướng mắt về phía Tần Phấn

"Ngày nào cũng vậy, mới sáng bảnh mắt đã luyện kiếm, trưa thì ngồi thiền, tối thì luyện pháp thuật cùng thần chú, cả ngày số lần mở miệng nói chuyện đếm được trên đầu ngón tay" Tần Phần đúng sự thật mà đáp

"Cái chết của Băng tỷ thật sự là đả kích lớn với cậu ấy..." Dạ Tịch tiếp tục nhìn về phía Thừa Thừa, cậu vẫn mải mê luyện tập, chưa một lần dừng lại

"Dù có đả kích cũng không thể trở nên trầm mặc như thế được, dù gì cũng là nam tử hán..."

"Thừa Thừa, ngày mai ra ngoại thành chơi đi"

Dạ Tịch cắt ngang lời Linh Siêu, hướng về phía Phạm Thừa Thừa gọi lớn, đoạn, cô chạy đến bên cậu tươi cười lặp lại thêm lần nữa. Linh Siêu cùng Tần Phấn nghe đến thì suýt bật ngửa, thời gian luyện tập không có còn nghĩ đến việc đi chơi? Đáng lí ra cô nên nghĩ cách làm sao để Tần Phấn và Thừa Thừa tăng độ cộng hưởng chứ? Tại sao lại đề xuất đi chơi vào lúc này? Nhất thời cả 2 vị thần long kia đều nghĩ không thông nha.

"Đi chơi?" Thừa Thừa lập tức dừng động tác, ánh mắt lông lung nhìn Dạ Tịch

"Ừm, luyện tập như thế đủ rồi, đừng cố sức. Phải đi chơi để thư giãn tinh thần nữa chứ" Dạ Tịch nhanh nhảu nói

"Ừm" Thừa Thừa không nghĩ ngợi nhiều liền nhanh chóng đồng ý

Dạ Tịch nhìn biểu hiện của Phạm Thừa Thừa, cô hài lòng cười nhẹ. Đoạn cô cũng tham gia tập luyện với Thừa Thừa đến xẩm tối mới rời khỏi Di Lăng viên.

"Tiểu Tịch, ngày mai em định đưa Thừa Thừa đi đâu vậy?" Linh Siêu không nén nổi tò mò, anh có thể hình dung ra Dạ Tịch có mục đích khi đề xuất việc đi chơi, nhưng là anh vẫn chưa biết chính xác cô muốn làm gì

"Muốn xem chính xác độ cộng hưởng của Chủ nhân và Thần thú ở mức nào thì xem biểu hiện khi bị tập kích là biết ngay..." Dạ Tịch chậm rãi nói

"Em muốn..." Linh Siêu chỉ cần nghe đến đây đã hiểu Dạ Tịch muốn làm gì, không uổng 18 năm cả 2 ở bên nhau nha.

Dạ Tịch chính xác là muốn thông qua việc đi chơi kia mà rèn luyện Thừa Thừa một phen. Lúc Thừa Thừa buông lơi phòng bị mà tập kích, không những có thể xem độ nhạy cảm của cả chủ nhân và thần thú, mà còn xem được sự phối hợp của cả 2 như thế nào. Nếu phối hợp không tốt, việc thất bại là tất nhiên, lúc đó mới giảng giải cho Thừa Thừa biết độ cộng hưởng cũng rất quan trọng trong việc chiến đấu. Từ đó Thừa Thừa mới có thể khá lên được. Đây chính là kế hoạch thâm sâu của Dạ Tịch.

"Chính xác, em chính là muốn như thế, mà không chỉ có Thừa Thừa, ngày mai Thái Từ Khôn cùng Justin cũng tham gia đi"

"Rất tốt nha, Tiểu Tịch, em thật là thông minh quá đi" Linh Siêu không nhịn được sủng ái mà xoa đầu Dạ Tịch một cái

"Còn phải nói sao" Dạ Tịch nhìn Linh Siêu cười xòa.

Linh Siêu phải nói là rất tự hào về Dạ Tịch, rất nhanh nhạy và thông minh. Mọi hành động cùng suy nghĩ đều có tính toán, cơ nghiệp của Linh giới sau này đều do cô tiếp quản, Linh Siêu vô cùng yên tâm.

Dạ Tịch trở về Tiêu Dao điện thì gặp Thái Từ Khôn, thật may, cô đang định tìm anh thì anh lại xuất hiện.

"Công chúa..." Thái Từ Khôn nhìn thấy cô liền nghiêng người hành lễ

Dạ Tịch khẽ xua tay một cái, ý bảo anh không cần hành lễ, ánh mắt có chút không hài lòng. Dạ Tịch vẫn luôn không hài lòng với thái độ cung kính mà Thái Từ Khôn dành cho mình. Không biết rằng khi Thái Từ Khôn biết mình là truyền nhân của Xích Long thì có còn cung kính thế này hay không nhỉ? Nếu xét theo địa vị này thì Thái Từ Khôn và Dạ Tịch phẩm vị đều ngang hàng nha, có lẽ anh sẽ bỏ mấy cái lễ nghi rườm rà kia đi chứ nhỉ? Dạ Tịch rất muốn nói thật cho Thái Từ Khôn biết nha...

"Thái Từ Khôn, thật may quá, đang có việc cần tìm anh..." Dạ Tịch không đợi Thái Từ Khôn lên tiếng trước, một mạch nói

"Có việc gì sao?" Thái Từ Khôn vốn định hỏi han Dạ Tịch nhiều lắm, nhưng là bỗng nhiên quên hết, một mực chú ý đến việc Dạ Tịch cần tìm anh.

"Ngày mai cùng đi chơi đi, gọi cả Justin nữa..."

"Hả?" Thái Từ Khôn nhất thời chưa tiêu hóa được điều vừa nghe, thời gian này cả anh và Justin đều ngày đêm luyện tập cho đại hội pháp sư đâu phải Dạ Tịch không biết, thế mà cô vẫn rủ rê anh đi chơi sao?

"Luyện tập nhiều không tốt cho sức khỏe đâu, đôi khi phải để bản thân thư giãn một chút..." Dạ Tịch cười nhẹ nói

"Ngày mai sao?" Thái Từ Khôn cuối cùng cũng hiểu ý định của Dạ Tịch, anh thầm vui mừng vì cô lo lắng cho anh, cho nên mới muốn đưa anh đi chơi nha.

"Ừm, sáng mai đó. Anh bận gì sao?" Dạ Tịch hỏi lại

"À không, chỉ là hơi bất ngờ..."

"Bất ngờ gì chứ, chỉ là một buổi dã ngoại thôi, cứ thoải mái đi, từ khi về Linh giới anh cũng chưa được đi nhiều nơi mà"

"Cũng đúng..." Thái Từ Khôn cười nhẹ

"Quyết định thế nhé, dự là mai sẽ vui lắm đấy" Dạ Tịch tươi cười nói

"Vâng, công chúa..." Thái Từ Khôn kính cẩn chắp tay, trong lòng vui như mở hội

"Được rồi, tôi có việc cần giải quyết, đi trước nhé"

Dạ Tịch nói xong liền đi, Thái Từ Khôn nghiêng người kính cẩn chào, đoạn, anh nhìn theo bóng lưng cô có chút tiếc nuối, anh thật sự muốn nói chuyện với cô thêm một lúc, nhưng là thấy dáng vẻ bận rộn của cô anh liền thôi. Cô là công chúa mà, biết bao nhiêu việc phải xử lí, chỉ có anh là nhàn rỗi mà thôi. Càng nghĩ Thái Từ Khôn càng mong nhanh đến Đại hội Pháp sư, để có thể thể hiện tài năng, đường đường chính chính đi bên cạnh Dạ Tịch, giúp cô san sẻ bớt công việc, giúp cô có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn.

Thái Từ Khôn lúc này vẫn chưa biết Trần Lập Nông đã được Dạ Tịch đưa về Linh giới, nếu anh biết 'thiên địch' cũng đã tới Linh giới, liệu tâm tình có còn thong thả như bây giờ?

.....

Sáng hôm sau, như đã hẹn, cả 4 vị thần long tụ họp, Thái Từ Khôn và Justin hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Phạm Thừa Thừa, bởi vì từ khi trở về Linh giới thì cả 3 người họ đều không gặp nhau. Phạm Thừa Thừa lúc trước nhìn qua thì là một thiếu niên trong sáng, chân tay yếu ớt, nhưng mới nửa tháng không gặp, giờ nhìn có vẻ chững chạc hơn nhiều, chân tay cũng cứng cáp hẳn, có lẽ vì chăm chỉ luyện tập ngày đêm. Nghĩ lại thì ai lâm vào hoàn cảnh của Thừa Thừa dù không muốn trưởng thành cũng khó, bố mẹ mất sớm, từ nhỏ tới lớn đều là chị gái một tay chăm sóc, ngày được trở về quê hương thì chị gái vì bảo vệ cậu mà chết. Trực tiếp nhìn người thân duy nhất chết ngay trước mặt mà không làm được gì, cảm giác bất lực đó còn đau hơn vạn tiễn xuyên tâm. Trải qua những việc như vậy, Phạm Thừa Thừa bắt buộc phải trưởng thành.

Lại nói, Phạm Thừa Thừa chăm chỉ luyện tập bán sống bán chết, chỉ mong nhanh chóng trở nên mạnh mẽ để báo thù cho chị gái. Trong mắt cậu bây giờ chỉ có như vậy, hận thù khiến cậu quên đi trách nhiệm của Thần Long.

Trở lại với hiện tại, Justin vốn thích quảng giao, cho nên vừa thấy Thừa Thừa liền lân la chạy tới:

"Phạm Thừa Thừa, dạo này khỏe không?" Justin tay bắt mặt mừng, ôm vai bá cổ như bằng hữu lâu năm gặp lại

Thừa Thừa cũng không né tránh, chủ động hướng về Justin mà đáp lời:

"Như cậu thấy, vẫn rất khỏe"

"Nghe nói cậu thời gian qua luyện tập rất chăm chỉ, xem ra thực lực tăng lên không ít, hôm nào so tài một trận đi" Thái Từ Khôn cũng bước tới góp vui

"Được thôi" Thừa Thừa vui vẻ đồng ý

"Nghe Mẫn Nhi nói 2 người sẽ tham gia đại hội pháp sư?" Thừa Thừa hỏi lại

"Đúng vậy, tôi phải cho cả Linh giới này biết tới tôi, phải chứng minh cho Tiêu Tiêu thấy tôi không phải trẻ con miệng còn hôi sữa" Justin liến thoắng nói, bộ dạng quyết tâm khiến người khác phải kinh ngạc

"Tiêu Tiêu?" Phạm Thừa Thừa dĩ nhiên không biết Tiêu Tiêu là ai, cậu đưa đôi mắt đầy thắc mắc của mình nhìn Justin rồi nhìn sang Thái Từ Khôn

"Tiêu Tiêu là crush của Justin đó" Dạ Tịch đã đến tự lúc nào, cô thay Justin trả lời câu hỏi của Thừa Thừa.

Nhận ra Dạ Tịch đã đến, cả 3 chàng trai đều kính cẩn nghiêng người chào. Dạ Tịch xua nhẹ tay:

"Không cần đa lễ, sao nào, Justin, vẫn tơ tưởng tới Trình Tiêu điện chủ sao?" Dạ Tịch cố ý trêu chọc

"Tơ tưởng là sao chứ? Tôi đang rất là nghiêm túc theo đuổi cô ấy nha" Justin bĩu môi nói

"Hừm, để tôi xem cậu kiên trì được bao lâu"

"Đợi đấy mà xem nhá" Justin ý chí ngàn lần tự tin mà nói

"Được rồi, được rồi, chúng ta nên xuất phát thôi" Thái Từ Khôn lên tiếng

"Đúng rồi, hôm nay chúng ta sẽ đi đến thung lũng Ngân Hoa..."

Dạ Tịch cùng Thái Từ Khôn cưỡi Bạch Long, Thừa Thừa cùng Justin cưỡi Thanh Long, một đường hướng về thung lũng Ngân Hoa.

Thung lũng Ngân Hoa là thung lũng có cảnh quan đẹp nhất Tây Kinh, nơi đây hội tụ nguồn linh khí trong lành, có dòng suối tinh khiết nhất Linh giới. Cũng là nơi có loại quả thần kì, chỉ duy nhất ở đây mới có - Hồng hoa quả. Hồng hoa quả ở Linh giới là một loại táo nhỏ, vỏ phân làm 2 màu rõ rệt, một bên màu vàng, một bên màu đỏ, ăn vào có tác dụng bổ sung khí huyết, rất thích hợp cho việc luyện công và dưỡng thương. Tương truyền rằng, pháp sư khi luyện pháp thuật mà sử dụng Hồng hoa quả hàng ngày, trong vòng một năm sẽ đạt được sức mạnh như đã khổ luyện mười năm.

Hồng hoa quả thật sự có khả năng thần kì như thế và nó tất nhiên không hề dễ tìm, chỉ người có duyên mới có thể gặp nó mà thôi. Dạ Tịch lớn lên ở Linh giới 18 năm nhưng chỉ mới thấy loại quả này một lần. Lần này lại đến, cô thật sự muốn tìm thấy nó lần nữa nha.

Dạ Tịch từ lúc ở trên lưng Bạch Long đã giới thiệu sơ qua về thung lũng Ngân Hoa, khi tới nơi cô cũng tận tình dẫn Thái Từ Khôn, Thừa Thừa và Justin đi đến suối Ngân Thủy (dòng suối tinh khiết nhất Linh giới), cả cây đại thụ có thâm niên lâu nhất trong khu rừng cô cũng giới thiệu với họ. Dạ Tịch lần này làm rất tốt vai trò hướng dẫn viên nha.

Tham quan mất nửa ngày trời, Dạ Tịch vẫn còn mãi liến thoắng kể chuyện về thung lũng, lại còn những truyền thuyết bên lề để mọi người biết nhiều hơn, 3 chàng trai kia mắt chữ A mồm chữ O từ đầu buổi đến cuối buổi. Còn Linh Siêu và Tần Phấn chỉ trầm mặc nhìn bọn họ, vì những câu chuyện kia cả hai đã nằm lòng cả rồi, kí ức khi xưa chợt ùa về, hai người trong phút chốc giấu đi những cảm xúc khó tả đang hiện hữu. Mới đó mà đã qua trăm năm rồi...

"Hồng hoa quả?" Justin bật người dậy như lò xo khi nghe Dạ Tịch giới thiệu đến loại quả tên Hồng hoa

"Có loại quả thần kì như vậy?" Thừa Thừa cũng ngạc nhiên không kém

"Tất nhiên, nhưng mà thú thật, ta chỉ có cơ duyên gặp loại quả ấy một lần mà thôi" Dạ Tịch nói

"Thật muốn tìm thấy Hồng hoa quả, như thế ta sẽ rút ngắn được thời gian luyện tập nha" Justin như tìm thấy ánh sáng hi vọng của cuộc đời

"Hồng hoa quả không dễ gặp đâu" Linh Siêu nói

"Quý hiếm như vậy sao?" Thái Từ Khôn lẩm bẩm

"Đúng vậy đó" Tần Phấn đáp

"Không tìm thì sao mà biết được chứ, tìm hết cả thung lũng này chả nhẽ không có sao, Justin này không tin là không tìm được" Bản tính hiếu thắng của Justin không cho phép cậu bỏ cuộc khi còn chưa bắt đầu, nói rồi cậu hăng hái đi trước, chọn đại một hướng mà đi tìm

Thái Từ Khôn lắc đầu nhìn cậu em mình, chỉ đành đi theo sau, Justin hấp tấp như thế, lại lạ nước lạ cái, sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm, cho nên Thái Từ Khôn mới đi theo nha, anh cũng không nuôi hi vọng tìm được Hồng hoa quả, thứ quý hiếm như vậy anh không nghĩ mình sẽ may mắn tìm được. Nhưng cuộc sống mà, ai biết trước được điều gì đâu...

Về phần Thừa Thừa, cậu cũng rất muốn tìm thấy Hồng hoa quả, rút ngắn được việc luyện tập không phải rất tốt sao, sẽ rất nhanh có thể đi báo thù. Nghĩ là làm, Thừa Thừa cũng chọn cho mình một hướng đi, Tần Phấn nghiêng người chào Dạ Tịch rồi nối gót sau Thừa Thừa.

Bấy giờ chỉ còn lại Dạ Tịch và Linh Siêu, cả 2 đều nhìn nhau, hài lòng mà gật đầu một cái. Ba chàng trai kia đều đã tách ra mà đi tìm Hồng hoa quả như ý định của Dạ Tịch, bấy giờ chỉ cần hành động theo kế hoạch mà thôi.

Kế hoạch nâng cao sự cảnh giác và độ cộng hưởng.

Từ một bên bụi rậm, 2 vị nam tử bước ra, hướng Linh Siêu và Dạ Tịch hành lễ. Dạ Tịch phất tay, 2 vị nam tử kia mới đứng thẳng người mà cất tiếng nói:

"Công chúa, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng"

"Tốt lắm, Châu thống soái, trước hết hãy bắt đầu với Thái Từ Khôn và Justin" Dạ Tịch tay chắp sau lưng, bộ dáng oai phong của một người thủ lĩnh, dõng dạc ra lệnh.

"Lương phó soái, ngươi đi đi" Châu thống soái nói

Vị Lương phó soái kia nhận lệnh xong liền cúi người rời đi, hướng về phía của Thái Từ Khôn và Justin.

Lương phó soái - Lương Huy, anh là một trong mười pháp sư trẻ mạnh nhất Linh giới ở thời điểm hiện tại, hai mươi lăm tuổi đảm nhận vị trí phó soái của quân đội Hoàng tộc, Thuộc tính Hỏa Thiên cấp cùng với linh thú Hỏa Nhãn Kim Tinh đã từng khiến bao nhiêu người thán phục.

Còn Châu thống soái - Châu Ngạn Thần - hai mươi sáu tuổi, pháp sư thuộc tính Thủy bậc Thiên cấp với linh thú Thủy Tượng Thiên, anh là pháp sư trẻ mạnh thứ 2 ở Linh giới, chỉ xếp sau Dạ Tịch.

Lại nói, cho đến đại hội Pháp sư năm ngoái thì trên bảng xếp hạng sức mạnh thì Dạ Tịch chễm chệ đứng đầu, xếp thứ 2 và 3 là 2 vị Thống - Phó soái. Nói đến đây thì có thể hình dung thực lực của 2 vị kia tất nhiên được liệt vào hàng khủng.

Lần này Dạ Tịch chơi lớn, điều động cả thống soái và phó soái quân đội Hoàng gia đến trực tiếp khảo nghiệm Thái Từ Khôn, Justin và Thừa Thừa, ai bảo bọn họ lại là truyền nhân của Thần Long cơ chứ, không thể qua loa được nha.

Diễn biến của cuộc khảo nghiệm hôm nay như thế nào thì chúng ta hãy theo chân Lương Huy phó soái nhé...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net