Chap 40 - HỒNG HOA QUẢ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Justin và Thái Từ Khôn miệt mài theo hướng mình đã chọn mà ra sức tìm kiếm, bọn họ chỉ mới nghe qua miêu tả của Dạ Tịch về Hồng hoa quả mà đã xông xáo đi tìm, cũng chẳng hề hỏi loại quả đó có thể mọc ở nơi như thế nào, ánh nắng nhiệt độ ra sao mà khoanh vùng tìm kiếm. Thái Từ Khôn ban đầu cũng định hỏi nhưng là Justin đi nhanh quá làm anh chả kịp hỏi thêm gì, kết quả thành ra thế này đây, bọn họ chỉ có thể bất chấp mà tìm thôi.

"Em không tin không tìm được" Justin vừa tìm vừa lẩm bẩm

"Cứ tìm kiểu này không phải là cách đâu, nếu lúc nãy mà hỏi thêm một ít thông tin thì đã có thể khoanh vùng tìm kiếm rồi" Thái Từ Khôn ngán ngẩm nói

"Em chỉ là... Hừm, cứ lật tung chỗ này lên thì sẽ có thôi" Justin có chút hối hận về sự bốc đồng của mình, nhưng sự hối lỗi ấy chỉ hiện hữu trong vài giây

"Cậu định tìm tới sáng mai, hay ngày kia, hay dăm ngày nửa tháng nữa? Đại hội pháp sư kia chỉ còn hơn mười ngày nữa là tới rồi"

"Trong hôm nay sẽ tìm ra mà, nếu là người có duyên mới có thể gặp thì... Khôn ca, em chính là người có duyên đấy" Sự hiếu thắng của Justin vẫn không suy giảm chút nào

Nghe tới đây, Thái Từ Khôn chỉ có thể bất lực mà nhìn Justin, cậu hăng hái như thế, anh cũng không muốn làm tụt khí thế nha.

Thái Từ Khôn cười nhẹ, khẽ lắc đầu một cái, đoạn, vẫn là tiếp tục tìm kiếm. Nhưng khoảnh khắc anh vừa quay đi lại có một thanh âm nguy hiểm truyền đến.

Một cây gậy sắt to lớn vun vút lao tới nhằm vào Justin, tốc độ xé gió của nó làm người chứng kiến có chút rùng mình. Thái Từ Khôn là người nhận thức được nguy hiểm đầu tiên, anh nhanh chóng la lớn cảnh báo Justin, đồng thời tung chiêu cản hướng bay của gậy sắt.

Justin nghe tiếng hét của Thái Từ Khôn thì giật mình, quay người lại liền thấy ngay cây gậy sắt kia chỉ một gang tay nữa là đụng phải cậu, gậy sắt to như thế, nếu đụng phải thật thì người cậu có phải sẽ gãy ra làm đôi hay không?

Justin mặc dù run rẩy nhưng cũng nắm bắt được tình hình mà vội né sang một bên. Cậu liền thi triển Thổ thuật giúp Thái Từ Khôn đẩy lùi gậy sắt.

Dưới sự phối hợp của hai anh em, gậy sắt cuối cùng cũng bị đẩy lùi, nhưng mà khoảnh khắc cây gậy sắt kia bay về hướng chủ nhân của nó làm cả Justin và Thái Từ Khôn nhịp thở ra cũng bị ngưng lại. Đón lấy gậy sắt là một con khỉ có kích thước còn to hơn một con voi trưởng thành, được trang bị áo giáp sắt, chân tay và cả mắt của nó đều đang cháy hừng hực. Nó bước tới, tay vắt cây gậy sắt lên vai phải, bộ dáng như hung thần. Mà chễm chệ bên vai trái của con khỉ đó là một thiếu niên vận hồng y, hắn che mặt, thứ duy nhất có thể nhìn rõ là đôi mắt sắc lẹm với con ngươi màu đỏ rực. Một người một khỉ hướng về phía Justin và Thái Từ Khôn mà đi tới.

"Đây... đây... Là... Tôn Ngộ Không sao?" Justin lắp bắp nói

Justin cùng Thái Từ Khôn trước nay không biết nhiều về linh thú cho nên bị bộ dạng của 'con khỉ' trước mặt dọa sợ.

"Đó là linh thú..." Thái Từ Khôn vội vàng đính chính, anh dù bị dọa vì sự xuất hiện của người kia, nhưng là cũng rất nhanh chóng ổn định tinh thần mà phân tích tình hình

"Các ngươi đã đặt chân qua lãnh thổ của ta" Thiếu niên mắt đỏ lên tiếng

"Cái... Cái gì mà lãnh thổ của ngươi chứ?" Justin dù sợ nhưng vẫn nhận ra điều bất thường, khu rừng này tuy thuộc Linh giới, nhưng lại không thể có người sở hữu được, nếu có thì Dạ Tịch đã nói với bọn họ rồi.

"Ngươi nhìn thấy cái cây kia không? Từ chỗ đó về sau là lãnh thổ của ta" Thiếu niên mắt đỏ chỉ về cái cây cao phía sau lưng Justin, rồi chỉ về sau lưng mình để khoanh vùng lãnh thổ

"Vô lý, ngươi nói của ngươi liền là của ngươi sao?" Justin không thể chịu nổi bộ dáng ngạo nghễ, nói chuyện một cách vô lí của người trước mặt

"Chính là như thế, ta nói thế nào liền là như thế đấy, các ngươi đã đi qua lãnh thổ của ta, lại còn dám hỗn xược với ta, ta phải cho ngươi một bài học" Thiếu niên mắt đỏ nói dứt câu, trong tay liền ngưng tụ quả cầu lửa

Mà Justin cũng không chịu bị lép vế, liền rút ra Huyền kiếm, lấy đà chủ động tấn công.

Thái Từ Khôn nãy giờ chỉ im lặng quan sát thiếu niên mắt đỏ, một bên tay của anh vẫn còn đang run run vì dư âm khi đỡ thanh gậy sắt lúc nãy. Chỉ một chiêu mà Thái Từ Khôn đã cảm thấy sợ hãi trong lòng, vì anh biết chắc người trước mặt thực lực không dưới bậc Cửu tinh, mà anh và Justin chỉ mới đạt đến Thất tinh, căn bản không phải đối thủ của người kia.

Lại nói, vị thiếu niên mắt đỏ chắc chắn là cố ý gây chuyện, nhưng mục đích của hắn thì Thái Từ Khôn không thể đoán ra được. Cả anh và Justin đều mới đến Linh giới không lâu, lần này là lần thứ 2 ra khỏi hoàng cung, cũng chưa hề gây chuyện, cho nên không thể có kẻ thù tìm đến được. Có lẽ, hắn buồn chán nên tìm người giải sầu, hoặc là hắn vừa tu luyện xong pháp thuật nên muốn tìm người thử nghiệm mà thôi. Anh mong rằng vị thiếu niên kia không phải là một 'kẻ thù' nguy hiểm.

Trong khi Thái Từ Khôn còn chưa nghĩ ra biện pháp đối phó thì Justin háu đá đã lao lên trước, anh thật sự không còn cách nào khác ngoài lựa chọn tiến lên yểm hộ cho cậu. Mong rằng Dạ Tịch ở gần đấy sẽ nghe động tĩnh mà tới tiếp ứng, và hơn hết, anh mong rằng cả anh và Justin vẫn còn trụ được tới lúc mà Dạ Tịch xuất hiện nha.

Hỏa kiếm lăm lăm trong tay, Thái Từ Khôn phi thân lên ứng chiến.

Ba mươi chiêu trôi qua, cả hai bên vẫn bất phân thắng bại, Thái Từ Khôn rõ ràng nhận thấy vị thiếu niên mắt đỏ cố ý nhường, hay đúng hơn là hắn đang vờn cả anh và Justin như vờn chuột. Điều này làm Thái Từ Khôn có chút khó chịu. Mà không chỉ Thái Từ Khôn, ngay cả Justin cũng nhận ra điều này, cậu nổi nóng, tức muốn xì khói cả ra:

"Tên chết giẫm, có đánh đàng hoàng không thì bảo, không thì thiếu gia đây cho ngươi một vé về chầu diêm vương" Justin giận dữ nói

Vị thiếu niên mắt đỏ nghe vậy vẫn không hề nao núng, ngược lại còn cười rất sảng khoái:

"Hahaha, được, ngươi thử cho ta về chầu diêm vương đi"

"Justin, chúng ta không đấu lại hắn, tìm thời cơ thích hợp, cậu chạy đi, tìm công chúa tới đây" Thái Từ Khôn sau khi suy nghĩ một hồi, liền nói

"Khôn ca, em không chạy đâu, giờ chạy không phải hắn sẽ nói chúng ta sợ hắn sao? Hơn nữa tìm Dạ Tịch đến chả phải càng mất mặt hơn?" Justin cố chấp nói

"Justin, đây không phải là lúc để sĩ diện hão đâu"

"Em không quan tâm, anh muốn thì đi một mình đi" Justin vốn rất cố chấp, cậu dù biết mình sẽ thua nhưng vẫn không lùi bước, huống chi cậu vừa đưa ra lời thách thức như thế, nếu chạy đi thì chẳng phải sẽ bị người kia cười vào mặt sao, cậu rất để ý thể diện của mình nha, cậu không cho phép điều đó xảy ra.

"Justin..."

Thái Từ Khôn một lần nữa bất lực nhìn Justin lao lên chiến đấu, dù Justin cố chấp nhưng thật tình thì cậu nói không sai, chỉ mới gặp một đối thủ mà đã bỏ chạy cầu cứu Dạ Tịch, còn đâu chỗ đứng của nam nhân cơ chứ. Thái Từ Khôn chẳng phải muốn trở thành hộ vệ bên cạnh Dạ Tịch sao, thế mà chỉ mới gặp chút khó khăn đã chùn bước, cứ như thế thì làm sao có tư cách trở thành hộ vệ chứ. Thái Từ Khôn ngập ngừng vài giây rồi cũng cầm chắc Hỏa kiếm mà tiến lên, vì uy nghi của nam nhân và với mục tiêu của chính bản thân, xem thiếu niên mắt đỏ trước mặt làm 'bài test' mà anh cần phải vượt qua.

Nhưng mà lần này, cả Justin và Thái Từ Khôn mới thực sự lãnh ngộ được thực lực của người kia, không ngoài dự đoán, thuộc tính Hỏa bậc Thiên cấp.

Thái Từ Khôn quyết định tấn công trước, vì cùng là thuộc tính hỏa, so với Justin thì anh có lợi hơn. Hỏa - hỏa gặp nhau, sức tấn công tỏa ra làm cây cỏ xung quanh cháy đen một mùi khét lẹt. Thái Từ Khôn vất vả né tránh những đòn tấn công hiểm của đối phương, một mạch suy nghĩ cách phản kích. Xét theo cấp bậc thì thuộc tính Hỏa bậc Thất tinh của anh đương nhiên không có cơ hội thắng, cho nên anh cần tìm ra điểm yếu của đối thủ mong lật ngược tình thế.

Bất cứ ai cũng có điểm yếu, kể cả người mạnh nhất cũng vậy, nhưng mà, Thái Từ Khôn quan sát từ đầu đến giờ vẫn chưa tìm ra điểm yếu nào từ vị thiếu niên mắt đỏ kia.

Vì mải suy nghĩ nên Thái Từ Khôn bị trúng chiêu từ thiếu niên mắt đỏ, cả người từ trên không ngã xuống đất, may mà Justin đỡ kịp. Cả 2 người hướng về người thiếu niên kia, khuôn mặt nghiêm túc hẳn. Sức mạnh của người kia thật không đùa được, thuộc tính hỏa rất mạnh mẽ và linh hoạt, giống như người và lửa hòa vào nhau.

Thái Từ Khôn dù vẫn chưa nghĩ ra cách đối phó, tuy nhiên có một điều khiến anh cảm thấy may mắn, đó chính là vị thiếu niên mắt đỏ không sử dụng linh thú để tấn công. Có lẽ vì thấy anh và Justin đều không có linh thú nên hắn cũng công bằng mà độc lập chiến đấu. Như vậy, chí ít Thái Từ Khôn có thể kết luận rằng, người trước mặt không có sát ý.

Dù vậy, cũng không thể chủ quan, không đánh chết nhưng cũng què, cũng chột, Thái Từ Khôn cùng Justin còn phải tham gia Đại hội Pháp sư, cho nên vào lúc này, bọn họ không thể bị thương, chính vì thế, vẫn phải tìm ra điểm mấu chốt mà kết thúc trận đấu.

Thái Từ Khôn đang cấp bách là thế, nhưng ở trên một cây cổ thụ cách đó mươi bước chân, Dạ Tịch cùng Linh Siêu và cả vị Châu thống soái đều thoải mái mà nhìn xuống, chiêm ngưỡng một màn giao đấu kia.

Không sai, vị thiếu niên mắt đỏ kia chính là Lương Huy - Phó soái đương nhiệm của quân đội Hoàng tộc, sức mạnh thuộc tính Hỏa bậc Thiên cấp cùng với linh thú Hỏa Nhãn Kim Tinh.

Đây chính là Hỏa Nhãn Kim Tinh nè quý dị 😊

Dạ Tịch để Lương Huy giao đấu với Thái Từ Khôn cùng Justin, một mặt muốn thử xem sức mạnh hiện tại của họ tới đâu, mặt khác là muốn kích thích sự thức tỉnh của Thần long. Linh Siêu cùng Dạ Tịch đã có bàn qua về phương pháp khiến Thần long thức tỉnh, một trong những cách hữu hiệu nhất bây giờ, chính là đẩy họ rơi vào nguy hiểm, khi chủ nhân đứng giữa ranh giới sinh tử, Thần long sẽ xuất hiện để bảo vệ chủ nhân của nó. Giống như trường hợp của Thừa Thừa, vì đả kích khi chị gái bị giết và tính mạng của bản thân bị đe dọa khiến cho thần long thức tỉnh, Dạ Tịch mong rằng cách này cũng hiệu quả với Thái Từ Khôn và Justin.

Giữa lúc Dạ Tịch còn suy nghĩ xem lịêu thần long có thực sự thức tỉnh hay không thì phía bên Thái Từ Khôn đã có động tĩnh mới. Thái Từ Khôn sau khi bị trúng thêm hai chiêu thì bắt đầu chú ý đến chân phải của Lương Huy. Ban đầu anh tưởng Lương Huy thuận chân trái nên mới sử dụng toàn chân trái để tấn công. Tuy nhiên, sau khi xem xét lại thì rõ ràng Lương Huy thuận bên phải, cầm vũ khí, đòn tấn công tay, đều dùng tay phải. Như vậy, cớ sao Lương Huy lại dùng chân trái để tấn công chứ, mười cú đá thì có hết 7 là dùng chân trái, 3 cú đá còn lại dùng chân phải nhưng chỉ là lấy đà để bật đá chân trái mà thôi.

Chân phải của Lương Huy có vấn đề sao?

Thái Từ Khôn đây mới chỉ là theo tình hình mà suy đoán qua, cũng không chắc chắn lắm. Bởi vì cũng có thể có người thuận tay phải nhưng thuận chân trái. Dù không chắc chắn nhưng anh quyết định đặt cược vào, đặt cược vào chân phải của Lương Huy.

Nghĩ là làm, Thái Từ Khôn bắt đầu tấn công dồn dập vào chân phải của Lương Huy, tuy nhiên Lương Huy không phải dễ đối phó, sức mạnh của cả hai chênh lệch nhau khá lớn, dù chân phải thực sự là điểm yếu nhưng vẫn không đủ để làm Lương Huy nao núng.

Justin đứng một bên nhìn ra Thái Từ Khôn đã có kế hoạch ứng chiến, liền không chần chừ mà ra tay yểm trợ.

"Khôn ca..."

Justin hướng về Thái Từ Khôn mà nhìn, ánh mắt như muốn hỏi kế hoạch tác chiến, Thái Từ Khôn cũng không ngần ngại mà trả lời ngay:

"Chân phải"

Chỉ cần có thế, Justin cùng Thái Từ Khôn một tả một hữu tấn công dồn dập khiến Lương Huy chấn kinh. Chân phải đúng là điểm yếu của anh, bởi vì khi xưa giao chiến với Châu Ngạn Thần tranh giành vị trí Thống soái nên mới bị thương ở chân phải. Mà chân phải lại là chân thuận của anh nha, từ sau đó anh luôn rèn luỵên chân trái và cuối cùng sử dụng chân trái làm chân thuận như bây giờ.

Thái Từ Khôn chỉ trong một thời gian ngắn đã nhìn ra điểm yếu của Lương Huy, khiến cả Lương Huy và Dạ Tịch đều kinh ngạc. Phải biết, Lương Huy rèn luyện sử dụng chân trái như chân thuận, kỹ năng đã đạt cảnh giới tối cao, đến Dạ Tịch khi xưa còn không biết, phải đến khi Lương Huy tự nói cô mới biết nha, thế mà Thái Từ Khôn trong thời gian ngắn như thế đã có thể nhìn ra.

Dưới sự tấn công như vũ bão cùng sự phối hợp ăn ý, Lương Huy dần thối lui trước Thái Từ Khôn và Justin. Lương Huy không phải là thua vì nếu đánh thật, Thái Từ Khôn cùng Justin sẽ không chịu nổi đến ba mươi chiêu. Chỉ là anh khâm phục độ nhạy bén của Thái Từ Khôn.

Lương Huy lui về sau vài bước sau đó lộn người trở về bên vai của Hỏa Nhãn Kim Tinh, khóe môi cong lên sau mảnh khăn che mặt. Mục đích thử nghiệm đã đạt được, Lương Huy không còn lý do để tiếp tục chiến đấu nữa.

"Hồng hoa quả tuy giống táo, nhưng nó lại là một loại thân dây leo, sống kí sinh trên những cây đại thụ tán lớn, quả mọc hướng về ánh mặt trời, ta chỉ có thể nói cho các ngươi bấy nhiêu đó, còn có thực sự tìm được hay không thì phải xem nhân duyên của các ngươi rồi"

Lương Huy thu Hỏa Nhãn Kim Tinh vào không gian linh thú, bản thân để lại thông tin về Hồng hoa quả rồi biến mất trong không trung. Thái Từ Khôn cùng Justin ngơ ngác nhìn về khoảng không nơi Lương Huy vừa biến mất, mắt mở to ngạc nhiên vô cùng.

"Gì chứ? Hắn... là thần tiên sao?" Justin lẩm bẩm

Thái Từ Khôn tự ngẫm có lẽ bản thân đã đoán đúng, thiếu niên mắt đỏ - Lương Huy kia chỉ là buồn chán nên tìm người để giải tỏa mà thôi. Dù có phần hoảng nhưng cuối cùng bọn họ đã có thêm thông tin về Hồng hoa quả, có thể dễ dàng tìm rồi.

"Hừm, có lẽ..." Bản thân Thái Từ Khôn không hề nghĩ Lương Huy là thần tiên, nhưng là anh cũng ậm ừ cho qua chuyện, mục tiêu trước mắt là tìm Hồng hoa quả.

Ở nơi tán cây cao kia, Lương Huy đã trở về bên cạnh Châu Ngạn Thần và Dạ Tịch, miệng không quên tán thưởng sự nhạy bén của Thái Từ Khôn:

"Người tên Thái Từ Khôn đó rất nhanh nhạy, nếu đào tạo tốt, chắc chắn sẽ mạnh hơn chúng ta"

"Lương Huy ngươi làm rất tốt" Dạ Tịch đứng khoanh tay, bộ dáng hài lòng, cô mở miệng khen Lương Huy một câu nhưng ánh mắt vẫn cố định trên bóng lưng của Thái Từ Khôn. Không hổ là truyền nhân của Xích Long nha, biểu hiện thật tốt.

Sau khi Thái Từ Khôn đi khuất, Dạ Tịch lại trở về với khuôn mặt nghiêm túc, hướng về phía Châu Ngạn Thần mà nói:

"Nào, tiếp theo chúng ta cùng đi thăm truyền nhân của Thanh Long thần thú"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net