Chap 41 - Thủy Thượng Phiêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Thái Từ Khôn đi khuất, Dạ Tịch lại trở về với khuôn mặt nghiêm túc, hướng về phía Châu Ngạn Thần mà nói:

"Nào, tiếp theo chúng ta cùng đi thăm truyền nhân của Thanh Long thần thú"

..........

Phạm Thừa Thừa cùng Tần Phấn bên này đã sớm tìm được Hồng hoa quả, tại sao họ có thể tìm nhanh như vậy? Chính là vì Thừa Thừa sở hữu con át chủ bài là Tần Phấn.

Tần Phấn là thần thú, trải qua biết bao nhiêu kiếp, lẽ nào còn không biết Hồng hoa quả là thứ gì, mà Thừa Thừa đã muốn có thì làm sao anh lại không tìm cho cậu. Cả 2 vừa trao đổi một ít thông tin liền tìm tới được chỗ Hồng hoa quả.

Thừa Thừa từ tốn hái từng quả cho vào nạp giới, khuôn mặt thích thú vô cùng. Mà Tần Phấn nhìn bộ dạng của cậu, không nhịn được mà lên tiếng:

"Chỉ là vài quả Hồng hoa có thể khiến cậu vui như thế sao?" Đối với Tần Phấn, Hồng hoa quả cũng chỉ giống như những thứ hoa quả bình thường, ngoài việc tăng thêm chút linh lực cùng trợ giúp tu luyện thì cũng chả có gì đáng kể, Phạm Thừa Thừa có cần thiết phải biểu hiện như thế không chứ?

Phạm Thừa Thừa thực lực bây giờ ở tầm trung, cậu đương nhiên trân trọng Hồng hoa quả, cậu luôn muốn mạnh hơn để có thể tìm Lâm Ngạn Tuấn báo thù, chính vì xuất phát điểm và mục đích không giống nhau nên cậu và Tần Phấn đương nhiên không cùng một suy nghĩ, cho nên cả thời gian qua 2 người cũng không thể thân thiết hơn.

Tần Phấn quá cứng nhắc, luôn muốn mọi thứ tốt cho chủ nhân của mình, cho nên thường bắt Thừa Thừa phải thế này thế kia cho đúng, còn Thừa Thừa suy cho cùng chỉ là một thiếu niên non nớt, còn chưa có nhiều kinh nghiệm về cuộc sống cũng như chiến đấu, cho nên những cái lí thuyết cứng nhắc kia không thể đi vào đầu cậu được. Tần Phấn nói thì cậu cũng chỉ miễn cưỡng làm theo nhưng có đến 9 phần là không tình nguyện, cho nên cứ như vậy, Thừa Thừa lại chán nản tự luyện tập theo phương pháp của mình mà phớt lờ Tần Phấn, càng không muốn nói chuyện với anh, cả 2 chỉ trao đổi khi cần thiết mà thôi.

"Hồng hoa quả có thể giúp tôi nhanh chóng đạt đến ngưỡng sức mạnh nhất định, lúc đó tôi có thể báo thù cho tỷ tỷ rồi" Thừa Thừa từ tốn đáp

"Trong đầu cậu bây giờ chỉ có suy nghĩ báo thù thôi sao? Cậu là truyền nhân của Thanh Long, là một trong tứ thần, có trách nhiệm rất lớn với Linh giới, người dân Linh giới đều trông chờ rất nhiều ở cậu đó" Tần Phấn không hài lòng với suy nghĩ kia của Thừa Thừa, vốn là người thẳng tính nên anh liền lên tiếng nhắc nhở

"Trông chờ? Trông chờ cái gì chứ? Bộ tôi muốn trở thành truyền nhân của thần thú sao? Trách nhiệm? Mấy năm qua ở Nhân giới tôi và tỷ tỷ bảo vệ bọn họ còn chưa đủ, bố mẹ tôi thì sao? Sự hi sinh của họ còn chưa đủ? Chính vì phải bảo vệ bọn họ nên chị em tôi mới ra nông nỗi này, tỷ tỷ mới phải chết. Nếu không vì bảo vệ bọn họ thì có lẽ tỷ tỷ, bố và mẹ vẫn còn sống. Vậy anh nói xem, tôi chịu trách nhiệm như vậy là chưa đủ?" Thừa Thừa như bị gãi đúng chỗ ngứa, bàn tay mạnh bạo ngắt quả Hồng Hoa cuối cùng trên cây cho vào nạp giới, đoạn đi đến trước mặt Tần Phấn mà nói

Tần Phấn có chút ngơ người khi nghe Thừa Thừa nói, anh không tin được truyền nhân của Thanh Long thần thú lại có thể nói ra những lời nói vô trách nhiệm, ích kỉ như thế. Đối với Tần Phấn việc được giao trách nhiệm là Thanh Long thần thú là một niềm vinh hạnh lớn, vì Linh giới mà hi sinh bản thân mình, dù có chết cũng không hối tiếc, cho nên bao nhiêu sự hi sinh cũng là đáng. Vì Tần Phấn luôn cứng nhắc, suy nghĩ vì đại cục cho nên không hiểu được sự mất mát của một đứa trẻ khi mất đi người thân là Thừa Thừa được. Cũng chính vì thế mà cuộc nói chuyện dần đi vào bế tắc. Cuộc nói chuyện dài nhất cũng là cuộc nói chuyện bế tắc nhất của hai người.

"Phạm Thừa Thừa, cậu nên biết hi sinh vì Linh giới là niềm vinh dự đối với mỗi người dân Linh giới và cậu chính là truyền nhân của Thanh Long kiếp này, cậu không thể rũ bỏ nó được" Tần Phấn dùng tông giọng nghiêm khắc mà nói, đối với anh, nếu chủ nhân có suy nghĩ sai lệch hoặc hướng đi không đúng đắn thì với danh nghĩa là thần thú, anh không thể làm ngơ được.

"Vinh dự? Tôi không cần cái vinh dự đó, tôi chỉ cần người thân của tôi sống hạnh phúc, nhưng họ chết cả rồi, vì tôi, vì cái vinh dự Linh giới kia mà chết, tôi đáng lẽ cũng nên chết rồi, nhưng vì chưa trả thù được nên tôi phải sống, tôi sống đến bây giờ chỉ để trả thù mà thôi" Thừa Thừa gằn đỏ cả mắt ngăn cho bản thân không yếu đuối mà rơi nước mắt trước mặt Tần Phấn, cậu đau lòng khi nghĩ về người thân, về người tỷ tỷ vì bảo vệ cậu mà chết khi tuổi mới đôi mươi.

Tần Phấn lúc này càng mất bình tĩnh hơn khi nghe Thừa Thừa muốn rũ bỏ trách nhiệm cao cả của truyền nhân thần thú, anh tức giận bước tới đấm vào mặt Phạm Thừa Thừa một cái. Phạm Thừa Thừa tức giận nhìn Tần Phấn, cậu không ngờ anh lại động tay động chân với mình.

"Phạm Thừa Thừa, cậu tỉnh táo lại cho tôi, Linh giới còn phải đối mặt với đại Chiến Nhân-Linh một lần nữa, tôi không có thời gian đi dỗ dành thứ trẻ con ích kỉ như cậu đâu"

"Tôi đang rất tỉnh táo, đừng tưởng là thần thú thì tôi không dám đánh anh"

Thừa Thừa nóng nảy không chịu thua, cũng sấn tới đấm vào mặt Tần Phấn một cái, cứ như vậy cả hai tiếp tục ẩu đả một hồi.

Dạ Tịch đứng đằng xa lắc đầu nhìn cả hai, đoạn cô xua tay, Châu Ngạn Thần nhận lệnh liền rời đi, Linh Siêu thấy thế mới khẽ chép miệng:

"Truyền nhân và thần thú đánh nhau, đây là lần đầu tiên anh thấy đó, thật là mất mặt"

"Em cũng không nghĩ mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy, Thừa Thừa có lẽ đã chịu đả kích lớn từ cái chết của Băng tỷ nên mới như thế, haizzz, mà Tần Phấn cũng thật là..."

Việc này chả ai đúng mà cũng chả ai sai, ai cũng có lí do của mình, cho nên Dạ Tịch cũng rất là khó xử. Nhưng mục đích ban đầu cô đưa mọi người đến đây là để gia tăng độ cộng hưởng cho Thừa Thừa và Tấn Phấn mà, vì thế cứ theo kế hoạch mà làm thôi.

Châu Ngạn Thần triệu hồi linh thú của bản thân - Thủy Ngưu, đằng đằng sát khí tiến về phía Phạm Thừa Thừa và Tần Phấn.

Một mũi tên nước lao vào giữa 2 người, Tần Phấn là người nhạy bén nhất, anh nhanh chóng đẩy Thừa Thừa ra khỏi vòng nguy hiểm, bản thân tiến vào trạng thái chiến đấu, ánh mắt quét về hướng mũi tên vừa bắn ra. Phạm Thừa Thừa chậm một nhịp so với Tần Phấn, nhưng cũng không hề lãnh đạm, triệu hồi Thủy Thượng Kiếm từ nạp giới, mắt cũng nhìn về một hướng.

"Ngươi là ai?" Tần Phấn lên tiếng

Châu Ngạn Thần đeo một chiếc mặt nạ màu xanh ngọc, cưỡi trên lưng Thủy Ngưu, chễm chệ nhìn một lượt Phạm Thừa Thừa và Tần Phấn.

"Ta ngửi được mùi thần thú nên muốn đến thỉnh giáo một chút" Châu Ngạn Thần đúng sự thật trả lời

"Đã biết ta là thần thú mà vẫn ngạo nghễ như vậy, ngươi không muốn sống nữa sao?" Tần Phấn là thần thú cấp cao, chiêu tập kích vừa rồi của người kia là đang khi dễ anh, anh làm sao chịu được

"Không dám, ta chỉ muốn khảo nghiệm một chút về vị truyền nhân của Thanh Long kia thôi, Thanh Long thần thú không ngại chứ?"

Châu Ngạn Thần nở một nụ cười nham nhở, Tần Phấn nhìn qua cảm thấy thật không vừa mắt, thật muốn dạy cho hắn một bài học, nhưng thực lòng mà nói, Tần Phấn rất e ngại, Phạm Thừa Thừa và anh tỉ lệ cộng hưởng bằng 0, rất không thích hợp giao chiến, hơn nữa bọn họ vừa cãi nhau một trận, nếu đánh nhau với một pháp sư bậc Cửu tinh trở lên cơ hội chiến thắng gần như bằng 0 nha, mà tên đeo mặt nạ kia pháp lực không hề dưới Cửu tinh đâu, nhìn sát lực của mũi tên nước vừa rồi liền biết.

Tần Phấn dù là một trong tứ thần thú mang sức mạnh tối cao nhưng vẫn phải phụ thuộc rất nhiều vào chủ nhân, muốn đạt hiệu quả chiến đấu cao nhất thì độ cộng hưởng của chủ nhân và Thần thú phải là 10/10. Đối với trường hợp hiện tại, Tần Phấn không nắm chắc phần thắng trong tay. Luận về sức mạnh thì rõ ràng trên cơ nhưng nếu đối thủ biết cách kéo dài trận đấu thì chắc chắn anh sẽ thua. Thanh Long thần thú bại dưới tay một tên Thủy Ngưu thì không biết người đời sẽ cười vào mặt anh thế nào đâu. Liệu còn ai dám đặt lòng tin vào Thần thú cơ chứ.

Dù có cảm giác bị khi dễ, đặc biệt với thân phận thần thú cao quý này, việc bị khi dễ quả thực không dễ chịu chút nào. Tần Phấn khẽ siết chặt nắm đấm tay, nhất thời chưa biết nói gì cho phải.

"Hừm, ngươi đừng có mà hối hận"

Trong lúc Tần Phấn còn đang lưỡng lự thì Phạm Thừa Thừa đã khảng khái đáp lời, đã vậy còn mở đầu cuộc chiến bằng Thủy Thượng Phiêu. Tần Phấn lúc này khẽ run trong lòng, Phạm Thừa Thừa lúc nào học được Thủy Thượng Phiêu cơ chứ?

Thủy Thượng Phiêu - Lướt trên nước. Là một trong những bí kíp của Pháp sư thuộc tính Thủy, bản thân điều khiển, dùng nước làm bàn đạp chiến đấu, lướt trên nước như lướt sóng, linh hoạt thi triển, hóa nước thành từng đòn tấn công sao cho hợp lí, đó chính là Thủy Thượng Phiêu.

Phạm Thừa Thừa thi triển Thủy Thuật, triệu hồi nước từ Thủy Thượng kiếm, trải dài ra một con đường nước xoáy lơ lửng giữa không trung, bản thân cậu chễm chệ trên đó, đạp trên nước, lăm lăm kiếm trong tay mà phi thân tới.

Châu Ngạn Thần cũng có chút kinh ngạc khi Thừa Thừa sử dụng Thủy Thượng Phiêu, nhưng là rất nhanh biểu cảm ngạc nhiên đó liền biến mất, anh cầm chắc trong tay Huyết Đương thương mà nghênh chiến.

Lực nước cực mạnh tỏa ra từ 2 Pháp sư thuộc tính thủy, cả một khu rừng như được ban phát một trận mưa, Phạm Thừa Thừa hung hăng tấn công dồn dập cứ như thể cậu trút những cơn giận bất lâu nay lên người Châu Ngạn Thần, Châu Ngạn Thần ban đầu còn khá lúng túng khi bị Thừa Thừa tung chiêu tới tấp nhưng bây giờ thì anh có thể dễ dàng phản công các đòn đánh mà Thừa Thừa tung ra.

Tần Phấn nhận ra mùi không ổn nên liền tham gia ứng chiến, anh phi thân lên muốn giúp đỡ Thừa Thừa nhưng là nửa đường bị Thủy Ngưu (Linh thú của Châu Ngạn Thần) chặn lại.

"Thứ nhãi nhép dám chắn đường ta" Tần Phấn nổi giận hướng Thủy Ngưu mà khẽ phất tay, lực đạo mạnh mẽ từ cú phất tay của anh tỏa ra quật vào người Thủy Ngưu, đinh ninh rằng Thủy Ngưu sẽ bị đánh bật ra ngay sau đó nhưng ngoài dự đoán, Thủy Ngưu vẫn ung dung đứng trước mặt anh như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

"Thế quái nào?" Tần Phấn không tin vào mắt mình, lực vừa rồi đánh ra tuy chỉ là 4/10 phần sức mạnh tuy nhiên 4/10 phần sức mạnh của Thần thú tương đương với 6/10 phần sức mạnh của linh thú bình thường, không thể nào có chuyện một con linh thú bình thường bị lãnh chiêu lại không nhúc nhích như thế kia được. Tần Phấn đứng hình nhìn lực đạo thứ 2 mà mình đánh ra làm ngã hàng loạt cây cối phía sau lưng Thủy Ngưu nhưng Thủy Ngưu vẫn không hề hấn. Bấy giờ, Tần Phấn mới nghiêm túc nhìn Thủy Ngưu một lần mà đánh giá, một con trâu cỡ đại mặc áo giáp sắt, ở giữa áo giáp còn có huy hiệu gì đó sáng lấp lánh.

Khoan đã, cái kia, không phải là huy hiệu?

Tần Phấn mở to mắt nhìn viên ngọc sáng loáng được đính ở giữa áo giáp của Thủy Ngưu, khuôn mặt trong chốc lát biến sắc. Đó không phải là ngọc mà là một viên kim cương bảy sắc.

"Kim cương giáp"

Tần Phấn buột miệng thốt lên 3 chữ, mà bấy giờ Thủy Ngưu kia mới khẽ nhe mấy cái răng hàm dưới của nó ra như đang cười vào mặt Tần Phấn mà khiêu khích.

Kim cương giáp là bộ áo giáp tốt nhất dành cho Linh thú, nếu không muốn nói nó chính là bộ áp giáp 'xịn' nhất ở Linh giới. Về cơ bản nó chống đỡ được tất cả các chiêu thức mang 7/10 phần sức mạnh, các chiêu mang hơn 7/10 phần sức mạnh thì nó sẽ giảm đi một nửa áp lực mà chiêu đó mang lại. Nói qua như thế cũng có thể hiểu được Kim cương giáp là loại giáp khủng bố đến mức nào mà khiến Tần Phấn biến sắc như thế.

Nếu Châu Ngạn Thần là pháp sư bậc Thiên cấp, Thủy Ngưu là Linh thú cấp 10, độ cộng hưởng của bọn họ chỉ cần đạt 8/10, cộng thêm Kim cương giáp kia, sức mạnh chẳng phải một chín một mười với Thần thú hay sao?

Tần Phấn khẽ rùng mình, cuộc chiến này bọn họ sẽ thua chắc. Nếu anh và Phạm Thừa Thừa chỉ đạt 5/10 về mức độ cộng hưởng thôi thì bọn họ còn cơ cơ may thắng, nhưng thực tế thì... Tần Phấn thở hắt ra một cái, khuôn mặt méo mó khó coi, bắt đầu nghiêm túc chiến đấu, sau vài chiêu khiến Thủy Ngưu thối lui, anh hóa thành Thanh Long, phối hợp với Thừa Thừa chiến đấu.

Thủy Ngưu cũng trở về bên cạnh Châu Ngạn Thần, cả Châu Ngạn Thần cùng Phạm Thừa Thừa nhìn nhau tóe lửa, ánh mắt đằng đằng sát khí.

"Đánh nhanh thắng nhanh, Kim cương giáp kia không phải thứ có thể đùa được" Tần Phấn thông qua ý nghĩ nói với Thừa Thừa

"Hừm, cũng chỉ là một cái áo giáp thôi, tôi không còn là tên nhãi pháp sư thất tinh vô dụng của một tháng trước đâu, cứ an tâm làm theo chỉ thị của tôi" Thừa Thừa ngạo nghễ nói

"Thừa Thừa, vấn đề ở đây không phải sức mạnh, chúng ta không có độ cộng hưởng, đối phương mạnh hơn cậu tưởng rất nhiều, không thể xem thường" Tần Phấn một lần nữa cảnh báo

"Có xem thường được hay không đánh rồi biết" Thừa Thừa quả thực chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cậu không phải khinh địch mà là cậu tự tin với sức mạnh của mình, tự tin với những gì đã rèn luyện được hơn một tháng qua.

Tần Phấn thì ngược lại, anh không hề biết việc Thừa Thừa giấu mình luyện tập, nhưng anh biết rõ thực lực của đối thủ trước mắt không phải hạng xoàng, không thể đánh bại trong tích tắc được, cho nên bản thân rất lo lắng. Nhẹ thì bị thương dăm ngày nửa tháng, nặng thì có thể nằm xuống tại đây. Tần Phấn không dám nghĩ tiếp nữa, vừa mới thức tỉnh sau gần 100 năm, anh không muốn lại ngủ tiếp. Nếu Thừa Thừa nằm xuống ngay lúc này thì Linh giới cũng đặt dấu chấm hết.

Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra.

Tần Phấn tuyệt đối không để Phạm Thừa Thừa xảy ra chuyện.

Mà Phạm Thừa Thừa nào đâu hiểu được nỗi lo của Tần Phấn, cậu vẫn đinh ninh sức mạnh của bản thân có thể đánh bại được người kia, cho nên rất tự tin mà chiến đấu.

Cả Tần Phấn và Phạm Thừa Thừa đều có cái tôi quá lớn, một mực muốn làm theo ý định của bản thân, chính vì thế trận chiến trước mắt cả hai sẽ đại bại.

Phương châm của Tần Phấn là đánh nhanh thắng nhanh, tốc độ ra chiêu nhanh và dứt khoát, dồn hết 10 phần công lực ở mỗi đòn đánh, thế nhưng Phạm Thừa Thừa lại không như thế, cậu muốn thử nghiệm tất cả các chiêu thức mới mà cậu đã nghiên cứu ra, cho nên mỗi khi dồn được Châu Ngạn Thần vào thế bí thì Thừa Thừa lại bắt đầu dãn nhịp đánh ra, vài lần như vậy, Tần Phấn đâm ra mất bình tĩnh, anh muốn chốt hạ đòn cuối cùng nhưng lại cứ bị Thừa Thừa phớt lờ, càng đánh, cả 2 càng để lộ nhiều sơ hở khi phối hợp. Mà Châu Ngạn Thần kia, từ nãy giờ vẫn chưa dốc toàn lực chiến đấu, anh rất phối hợp cợt nhả với Phạm Thừa Thừa, làm cho Phạm Thừa Thừa có cảm giác anh dưới cơ của cậu, làm cậu lại thêm muôn phần tự tin.

Sơ hở từ chiêu thức của Thừa Thừa ngày càng nhiều, Châu Ngạn Thần khóe miệng xoẹt qua một tia cười lạnh, anh nghĩ đã đến lúc nên kết thúc trận đấu.

Châu Ngạn Thần đứng trên lưng Thủy Ngưu, thu lại Huyết Đương thương, tay từ từ chắp lại, miệng niệm chú, một quả cầu nước cực lớn dần hội tụ phía sau lưng, anh mở mắt, tay bắt đầu múa may, nhìn như đang múa Thái Cực quyền, nước theo sự điều khiển của anh tạo ra vô vàn dòng nước nhỏ, chằng chịt đan vào nhau giữa không trung, nhìn từ xa giống như đang vẽ bản đồ bằng nước vậy, dần dần hình thành một thế mê cung giam Thừa Thừa cùng Tần Phấn ở trung tâm. Châu Ngạn thần đạp trên từng tầng nước bay lên đỉnh cao nhất, Thủy Ngưu ở phía dưới "mê cung nước" gầm một tiếng vang dội, lực đạo của tiếng gầm toát ra làm rung chuyển một khu rừng.

Phạm Thừa Thừa cùng Tần Phấn bấy giờ còn đang há hốc mốc nhìn, đây mới là thực lực chân chính của kẻ đeo mặt nạ kia, và cái "mê cung nước" trước mặt bọn họ mới chân chính là Thủy Thượng Phiêu trong truyền thuyết. Bản thân Thừa Thừa lúc này mới nhận ra, từ đầu đến giờ cậu thi triển Thủy Thượng Phiêu trước mặt người kia vốn chỉ là múa rìu qua mắt thợ.

Phạm Thừa Thừa đã sai, sai ngay từ khi bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net