Chap 43 - Hái Thuốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đám người Dạ Tịch về tới hoàng cung trời cũng đã chập tối. Thừa Thừa cùng Tần Phấn đã trở về Di Lăng viên trước, chỉ còn Thái Từ Khôn cùng Justin đưa Dạ Tịch về điện Tiêu Dao. Nói là đưa về nhưng thực chất là Justin tạo điều kiện để Thái Từ Khôn sóng vai cùng crush nha, hơn nữa bên cạnh Dạ Tịch còn có Linh Siêu.

Khi bọn họ gần đến cổng Tiêu Dao điện đã thấy thấp thoáng bóng dáng Trần Lập Nông đã đợi ở đó từ lúc nào.

Thái Từ Khôn từ xa nhìn thấy, ánh mắt liền trở nên nghi hoặc, anh vô cùng khó hiểu, làm sao Trần Lập Nông có thể xuất hiện ở đây, hắn nên ở Nhân giới chứ. Như một phản xạ, Thái Từ Khôn nhanh như chớp chạy tới chỗ Trần Lập Nông đang đứng như muốn xác nhận điểm nghi vấn trong lòng. Mà Dạ Tịch khi nhìn thấy dáng vẻ hấp tấp của Thái Từ Khôn, cô đột nhiên bất an trong lòng, theo đó cô cũng chạy tới, tốc độ nhanh hơn Thái Từ Khôn gấp mấy lần, cô đứng chắn ngay trước mặt Trần Lập Nông, ánh mắt bỗng thay đổi, cô là sợ Thái Từ Khôn động tay động chân với Trần Lập Nông nha, Trần Lập Nông không phải là kẻ thù, hơn nữa anh còn đang bị thương.

Thái Từ Khôn nhìn thấy hành động kia của Dạ Tịch liền có chút kinh ngạc, cô đây là sợ anh động đến Trần Lập Nông sao, cô từ khi nào lại bảo vệ Trần Lập Nông cơ chứ. Thái Từ Khôn ngơ người, nhìn Dạ Tịch rồi lại nhìn Trần Lập Nông ở phía sau lưng cô, nhất thời không biết nói gì.

"Trần Lập Nông?" Justin cũng đã nhìn thấy Trần Lập Nông, cũng chạy tới xác nhận

"Ngươi sao ở đây chứ?" Justin lại một lần nữa lên tiếng

Việc Trần Lập Nông đã đến Linh giới, cả thân phận anh là con nuôi của Trương Nghệ Hưng đều vô cùng bảo mật, cho nên Thái Từ Khôn cùng Justin cũng chưa biết, cả 2 ngạc nhiên cũng là chuyện thường tình.

"Tại sao tôi không được ở đây chứ?" Trần Lập Nông nhẹ nhàng nói

"Ngươi đương nhiên không nên ở đây rồi, ngươi là con trai nuôi của Trương Nghệ Hưng, là kẻ thù số một của Linh giới mà" Justin đúng sự thật trả lời

"Trần Lập Nông đã quay về Linh giới, không tiếp tay cho Trương Nghệ Hưng, cho nên dĩ nhiên có thể ở đây" Dạ Tịch nghiêm túc nói, cô thật sự không muốn Trần Lập Nông bị ghẻ lạnh bởi mọi người chỉ vì thân phận đặc biệt của anh

"Ai mà biết hắn có tiếp tay cho tên ác ma kia hay không chứ, có khi hắn đến đây để thăm dò đấy" Justin vốn không tin Trần Lập Nông, vả lại bản thân cũng thẳng tính nên nghĩ gì nói nấy

"Justin" Thái Từ Khôn nhìn qua sắc mặt nghiêm túc của Dạ Tịch liền lên tiếng nhắc nhở Justin, không cho cậu nói tiếp. Anh không biết lí do vì sao Trần Lập Nông trở về Linh giới, nhưng là hiện tại, anh biết Dạ Tịch là đang muốn bảo vệ Trần Lập Nông. Mà điều này làm anh cảm thấy khó chịu ít nhiều trong lòng. Nhưng anh có thể làm gì khác ngoài việc chiều theo ý muốn của cô chứ.

"Lần trước chúng ta có thể toàn mạng rời khỏi Nhân giới được phần lớn là nhờ vào sự giúp đỡ của Trần Lập Nông, cả hai người quên rồi sao? Bây giờ anh ấy còn đang bị thương, chúng ta không thể báo đáp một chút?"

"Bị thương? Hắn sao lại bị thương?" Thái Từ Khôn cùng Justin thắc mắc hỏi

"Còn ai đả thương Trần Lập Nông ngoài cha nuôi hắn chứ? Không phải là vì giúp chúng ta sao?"

Dạ Tịch giải đáp thắc mắc của Thái Từ Khôn cùng Justin, cả hai nghe xong liền có chút không ngờ được. Hổ dữ không ăn thịt con, Trương Nghệ Hưng có thể giao toàn bộ tập đoàn cho Trần Lập Nông, nhưng cũng có thể đả thương anh đến nỗi phải chạy về Linh giới. Đúng là không thể tin được.

Ma đầu chính là ma đầu, chỉ cần làm phật ý hắn, dù là người thân cận hắn nhất hắn cũng có thể giết.

"Nếu ngươi có thể rời xa tên ác ma kia cũng tốt, ta không mong ngươi dốc sức vì Linh giới, chỉ mong ngươi an phận, đừng động lòng trắc ẩn mà phản bội bọn ta" Thái Từ Khôn công tâm mà nói, anh không hề muốn trở thành kẻ thù với Trần Lập Nông, suy cho cùng, khi xưa bọn họ cũng đã từng rất thân thiết.

"Tất nhiên, tôi đã quyết định trở về đây thì liền biết bổn phận của mình"

Dạ Tịch cũng hiểu ý tứ trong lời nói của Thái Từ Khôn, nên cũng mong chờ câu trả lời của Trần Lập Nông. Mà lời đáp của Trần Lập Nông vừa ra, cô liền vô cùng hài lòng. Vì không muốn cả Thái Từ Khôn và Trần Lập Nông tiếp tục đôi co, cô mới lên tiếng.

"Được rồi, chuyện về Trần Lập Nông là tuyệt đối bảo mật, mong 2 người không tiết lộ ra ngoài. Trời cũng không còn sớm nữa, tất cả quay về nghỉ ngơi đi" Dạ Tịch khéo léo nhắc nhở Thái Từ Khôn cùng Justin giữ kín chuyện của Trần Lập Nông

"Vậy, thần xin phép cáo lui"

Justin cùng Thái Từ Khôn gật gù, nghiêng người chào xong liền rời đi. Thái Từ Khôn còn cẩn thận ngoái nhìn Dạ Tịch vài lần, bởi vì Trần Lập Nông vẫn đứng ở đó, cho nên anh có chút cảm giác bất an. Hay nói đúng hơn là sự xuất hiện của Trần Lập Nông khiến anh không thoải mái cho lắm, nhất là việc Trần Lập Nông thân thiết với Dạ Tịch.

Con kì đà cản mũi này ám anh từ Nhân giới về đến Linh giới vẫn không buông tha nha.

Đợi Thái Từ Khôn và Justin đi rồi, Trần Lập Nông mới nhỏ nhẹ nói:

"Tôi đợi em mãi, chỉ muốn thỉnh giáo về một số thứ, cho nên mạo muội đến đây hỏi em có hứng thú ngày mai cùng tôi đi hái thảo dược không ?"

Trần Lập Nông ngữ khí vô cùng nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn Dạ Tịch vạn lần ôn nhu, mà loại đối xử đặc biệt này Trần Lập Nông chỉ dành riêng cho mỗi Dạ Tịch, mỗi khi cả 2 ở riêng với nhau.

Dạ Tịch nhìn Trần Lập Nông, giọng nói khách sáo quá đỗi nhẹ nhàng của anh làm cô có chút ngỡ ngàng. Anh nhập gia tùy tục cũng nhanh lắm, cách xưng hô vẫn thể hiện sự tôn kính với thân phận công chúa của cô nhưng vẫn không khiến cô cảm thấy xa lạ, không giống như Thái Từ Khôn, trở về Linh giới một cái là vạch rõ thứ bậc, một câu cung kính, hai câu vẫn hết mực cung kính, cho nên đây là điểm cô thích nhất ở Trần Lập Nông.

"Được chứ, hôm nay anh ở chỗ Âu Dương sư phụ học được gì rồi?" Dạ Tịch tươi cười hỏi thăm

"Mới ngày đầu thôi nhưng học được khá nhiều thứ, sợ rằng bản thân không nhớ hết nên ngày mai liền phải đi thực hành"

"Tốt lắm, tốt lắm, học phải đi đôi với hành. Như vậy đi, ngày mai hẹn anh ở sau núi"

"Được"

...

Sáng hôm sau, khi đã giao phó một số việc ở Hoàng cung cho Mẫn Nhi và Châu Ngạn Thần, Dạ Tịch cưỡi Bạch Hạc đến điểm hẹn sau núi, lần này cô không đi cùng Linh Siêu, bởi vì anh cũng có việc cần phải làm cho nên cô cũng không phiền anh làm gì, chỉ là đi hái một chút thảo dược, cũng không cần mang theo một vị Thần thú tối cao nha.

"Tịch..."

Trần Lập Nông vẫn thế, anh không gọi Dạ Tịch là công chúa, cũng không gọi cô là Tiểu Tịch giống như Linh Siêu mà chỉ gọi cô một chữ 'Tịch', mà Dạ Tịch cũng không cảm thấy khó chịu với điều này, ngược lại cô còn cảm thấy thích thú, đối với những người cô coi là bằng hữu, thì việc họ gọi trực tiếp tên của cô khiến cô cảm thấy gần gũi hơn.

Dạ Tịch tươi cười nhìn Trần Lập Nông đang vận trang phục truyền thống của Linh giới, trên vai mang theo một chiếc gùi nhỏ, niềm nở hướng nụ cười ôn nhu về phía cô.

Phải nói Trần Lập Nông mặc trang phục này nhìn rất soái nha, nhìn vô cùng thư sinh, khác xa với hình tượng tổng tài lạnh lùng ở Nhân giới.

"Nông Nông..."

Trần Lập Nông nghe gọi liền hướng mắt về phía Dạ Tịch, khóe môi bất giác mỉm cười một cái, gió nhẹ thổi qua làn tóc anh, đung đưa bồng bềnh. Trần Lập Nông khi cười rất đẹp, mang lại một cảm giác rất gần gũi và ngây ngô, nhưng anh lại rất ít khi cười, người có thể nhìn thấy Trần Lập Nông cười một bộ dạng như vậy đời này chỉ có mỗi Dạ Tịch mà thôi.

"Em đến rồi" Trần Lập Nông dùng một tông giọng vô cùng ôn nhu mà nói

"Đợi có lâu không?" Cô hỏi

"Không, mà cho dù có lâu thì nếu là em, đều đáng"

"Tôi không biết anh lại có thể dẻo miệng như thế đấy, sao nào, Âu Dương sư phụ hôm nay muốn anh hái những loại thảo dược gì?" Dạ Tịch khẽ chuyển chủ đề, Trần Lập Nông cười trừ lấy từ trong túi áo ra một bảng danh sách hơn 20 vị thảo dược, mà hơn hết là những loại thảo dược này không hề dễ tìm.

Dạ Tịch cũng là đệ tử của Âu Dương Tĩnh, cho nên cô thừa biết cách đào tạo học trò của ông, bởi cô cũng từng được ông dạy theo cách này mà. Đưa ra một bảng danh sách các loại thảo dược rồi bắt đi tìm cho bằng được, thử thách đầu tiên này nếu không thể vượt qua làm sao xứng đáng trở thành đệ tử của Thiên hạ đệ nhất Dược sư của Linh giới chứ.

Dạ Tịch là Dược sư bậc Thất Tinh cho nên những thứ này đối với cô không hề khó. Chỉ là đối với Trần Lập Nông thì khác, nhưng cô cũng không thể nào giúp đỡ Trần Lập Nông hoàn toàn được, chỉ có thể đi theo hỗ trợ một chút. Cô cũng muốn xem xem, Trần Lập Nông có thích hợp trở thành dược sư hay không.

Vị thuốc đầu tiên mà Trần Lập Nông phải tìm là Kim tuyến thảo.

Kim tuyến thảo là một loại địa lan, thường mọc ở nơi ẩm ướt, không có ánh sáng mặt trời, đặc điểm nhận dạng là mặt trên lá có màu tím nhung, gân lá hiện lên rất rõ, lá dày nhưng lại rất mềm mượt, óng ánh như kim tuyến, mặt dưới lá có màu phớt hồng, thân chia thành từng đốt.

Loại thảo dược này thường không mọc ở bìa rừng, cho nên Trần Lập Nông cùng Dạ Tịch phải đi sâu vào trong núi.

Trần Lập Nông cẩn thận đi phía trước, vừa đi vừa quan sát tứ phía. Dạ Tịch từ từ đi sau, ánh mắt luôn quan sát nhất cử nhất động của Trần Lập Nông.

Ngọn núi họ đang đi là nơi tập hợp rất nhiều loại thảo dược quý, duy chỉ con đường đi vào này thôi cũng đã tập hợp 10 loại thảo dược có trong danh sách kia, Dạ Tịch còn đang chờ Trần Lập Nông phát hiện ra chúng đây, cô âm thầm lẩm nhẩm tính toán thời gian mà anh tìm được các vị thuốc nha.

Thảo dược cần tìm ở trước mắt, Trần Lập Nông có thấy hay không?

Dạ Tịch có chút thất vọng khi Trần Lập Nông cứ thế lững thững đi vào sâu trong rừng, mặc nhiên bỏ qua một loạt loại thảo dược trước mắt.

Trần Lập Nông không nhận ra hay sao?

Trần Lập Nông ở phía trước đột nhiên rẽ hướng, anh lội vào đám cỏ lau bên bờ hái ra một bông hoa dại màu trắng, miệng tươi cười hướng về phía Dạ Tịch.

Mà Dạ Tịch khi nhận ra bông hoa trên tay Trần Lập Nông là một loại hoa độc liền nhanh chóng gạt nó rơi xuống đất.

"Nông Nông, cẩn thận"

Dạ Tịch hét lên, nhanh tay lấy từ trong nạp giới ra một cái bình nước nhỏ, đổ vội lên bàn tay vừa cầm hoa của Trần Lập Nông. Bình nước kia là loại nước cất đặc biệt dùng để tẩy rửa tạp chất ngoài da mà các dược sư hay sử dụng. Vì ban nãy Trần Lập Nông dùng tay trực tiếp ngắt hoa nên cô sợ rằng nhựa cây đã dây vào tay anh, đối với loài hoa độc này nhựa ở phần thân và rễ cây mang độc tính mạnh nhất, nếu không cẩn thận sẽ dẫn đến hậu quả khôn lường.

Trần Lập Nông không hề ngạc nhiên với loạt hành động của Dạ Tịch mà chỉ hơi bất ngờ khi thấy cô lo lắng thái quá cho anh, anh cười nhẹ nhìn cô đang soi xét bàn tay của mình.

"Anh còn cười được, anh có biết kia là hoa độc không?" Dạ Tịch tức giận hỏi

"Biết chứ"

"Biết? Thế tại sao còn hái?"

"Tôi đã khử độc rồi mà, không tin em xem đi" Trần Lập Nông nhẹ nhàng nhặt bông hoa màu trắng đang nằm bơ vơ ở dưới đất lên, cẩn thận xuýt xoa, sau đó chìa về phía Dạ Tịch

Dạ Tịch nghi hoặc nhìn Trần Lập Nông một hồi, sau cũng nhận lấy bông hoa mà xem xét, đúng như lời Trần Lập Nông nói, nhựa độc của cây đã được hút hết, vết ngắt hoa cũng khá sắc bén, cho thấy anh đã dùng dao cắt hoa chứ không phải dùng tay như cô đã nghĩ, hơn nữa ở vết cắt còn có vết cháy xén.

Bấy giờ, Trần Lập Nông mới giơ cái khăn tay trắng muốt của mình lên, trên đó còn vết nhựa cây màu ngả vàng, thì ra khi hái bông hoa kia, anh đã cẩn thận dùng dao cắt, sau đó sử dụng thuộc tính hỏa của bản thân đốt vào vết cắt ấy, theo đó nhựa độc từ trong thân cây sẽ chảy ra, Trần Lập Nông dùng khăn tay lau hết. Xem ra, Trần Lập Nông không hề bộc phát mà hái hoa như cô đã lầm tưởng.

"Hải ly độc mọc ở ven bờ hồ, những nơi ẩm ướt, độc tính nằm ở phần nhựa cây, nhất là ở thân và rễ. Muốn khắc phục phần độc tố của nó chỉ có một cách là đốt nó lên thôi. Đúng không? Tiểu sư tỷ ?" Trần Lập Nông cười nói, bộ dáng có phần ung dung

Dạ Tịch nghe xong cũng khá bất ngờ, tưởng rằng Trần Lập Nông là gà mờ nhưng không ngờ anh lại là một chuyên gia nha.

Lại nói, Trần Lập Nông kia vừa gọi cô là Tiểu sư tỷ, haha, phân theo vai vế ở hệ Dược sư thì quả đúng như vậy, Dạ Tịch là đệ tử chân truyền thứ hai của Âu Dương Tĩnh, Trần Lập Nông bây giờ là đệ tử thứ năm, tất nhiên Trần Lập Nông phải gọi Dạ Tịch một tiếng sư tỷ rồi.

"Anh biết?" Dạ Tịch ngạc nhiên hỏi

"Đương nhiên, tôi khá hứng thú với những thứ có độc tố"

"Nhưng như vừa rồi cũng quá nguy hiểm đó, anh hãy tập trung vào những loại thảo dược cần tìm thôi. Vết thương còn chưa khỏi, đừng mạo hiểm"

Trần Lập Nông nghe đến câu này trong tâm liền xao xuyến, đây là lần thứ hai anh cảm nhận được sự quan tâm ấm áp của người khác dành cho mình. Dạ Tịch là đang lo lắng cho anh, sợ anh bị thương.

Lần đầu tiên và lần thứ hai, sự quan tâm của cô khiến anh cảm động. Rất nhiều.

"Vốn dĩ thấy hoa Hải Ly rất đẹp, nên muốn tặng em, không nghĩ đến em lại không thích chúng, xin lỗi" Trần Lập Nông đón lấy bông hoa ỉu xìu trên tay Dạ Tịch, rũ mắt tiếc nuối nói. Anh vốn dĩ thấy đoạn đường nhàm chán, mà Dạ Tịch thần sắc có vẻ không tốt, nên mới muốn bày trò một chút, không ngờ rằng việc anh làm lại khiến cô khó chịu hơn.

Mà Dạ Tịch nghe Trần Lập Nông nói như vậy cũng liền giãn nét mặt ra, cô cầm lấy bông hoa kia, khẽ xuýt xoa:

"Hoa đúng là rất đẹp, nhưng lúc nãy cũng vì lo cho tên gia hỏa nào đó nên mới không chú ý đến vẻ đẹp này, Hải Ly tội nghiệp, tỷ tỷ đây xin lỗi ngươi"

Dạ Tịch vừa nói vừa liếc mắt nhìn người đối diện, Trần Lập Nông cũng thừa khả năng để hiểu Dạ Tịch muốn thanh minh vì lo cho anh nên mới không nhìn đến bông hoa kia.

"Được rồi, tôi sẽ cẩn thận hơn, sẽ không khiến em lo lắng"

Trần Lập Nông tâm tình vô cùng vui vẻ, khẽ quay lưng vội vàng giấu đi nụ cười, đứng trước người con gái anh yêu, anh thấy bản thân mình thật nhỏ bé.

Cô mà cứ đối với anh như thế thì làm sao anh có thể ngừng yêu cô đây. Dạ Tịch, rốt cuộc cô có yêu Trần Lập Nông hay không? Nếu không thì tại sao cô luôn lo lắng cho anh như vậy?

"Thế từ nãy giờ anh có tìm được loại thảo dược nào chưa?" Dạ Tịch vờ hỏi

"Có chứ, khá nhiều, nhưng vẫn chưa phải loại tôi cần"

Dạ Tịch có chút không hiểu khi nghe Trần Lập Nông nói, cô nghiêng đầu nhìn anh thắc mắc.

"Tôi nghĩ nên tìm những loại thảo dược khó tìm như Kim Tuyến thảo, sâm Vũ Điệp, Hoàng Liên phiến và Hoàng đằng trước, còn những thứ như Hoàng Kỳ, Hương thảo, Tầm ma, Nguyệt quế,... Thì lúc trở ra hái cũng được mà, bây giờ hái sớm cũng không tốt lắm" Trần Lập Nông cặn kẽ nói, vừa nói vừa chỉ tay về các loại thảo dược cần hái đang hiện hữu xung quanh, anh vốn đã nhìn ra các loại thảo dược kia, chỉ là chưa muốn hái chứ không phải vô tình bỏ qua như Dạ Tịch đã nghĩ. Lại nói, đề bài Âu Dương Tĩnh giao cho anh từ hôm qua, anh sao lại chưa tìm hiểu đặc điểm từng loại cây để mà tìm chứ. Nói thẳng ra, nếu hôm nay Trần Lập Nông phải đi một mình để tìm thảo dược cũng có thể thuận lợi hoàn thành trước khi trời tối, chỉ là anh tìm một lí do chính đáng để Dạ Tịch đi cùng anh. Anh là muốn ở bên cô nhiều hơn mà thôi.

Mà Dạ Tịch vẫn luôn nghĩ rằng Trần Lập Nông chân ướt chân ráo nhập môn Dược thuật sẽ gặp rất nhiều khó khăn cùng bỡ ngỡ, nhưng cô không ngờ chỉ mới qua một hôm mà Trần Lập Nông đã có thể phân biệt được các loại thảo dược, còn tìm được chúng lẫn lộn trong đống thảo dược không liên quan khác, hơn nữa, còn xác định được tên 4 loại thảo dược khó tìm nhất trong danh sách.

Biểu hiện của Trần Lập Nông đây là thiên phú sao?

Dạ Tịch khẽ rùng mình vì sự chuẩn bị kiến thức chu đáo của người con trai trước mặt. Cô dù ngạc nhiên nhưng rất nhanh lại thu liễm nét mặt.

"Xem ra anh đã tìm hiểu rất nhiều, vậy còn đợi gì mà không đi tìm 4 vị thảo dược kia đi thôi"

"Kim Tuyến thảo thì mọc ở nơi ẩm ướt, sâu trong rừng, nơi không có ánh sáng mặt trời, ở phía bên kia, tôi đã thấy rồi" Trần Lập Nông vừa đi sâu vào bên trong khu rừng vừa phân tích một lượt theo hiểu biết của chính bản thân, đi được một đoạn ngắn thì dưới tán cây cổ thụ lớn kia anh đã tìm thấy Kim Tuyến thảo. Dạ Tịch im lặng đi theo sau, nghe anh phân tích xong cũng gật gù, cô dĩ nhiên biết, nơi bọn họ đang đứng có thể tìm được và không tìm được những gì.

"Thế còn Sâm Vũ điệp, Hoàng đằng và Hoàng liên phiến thì sao?" Dạ Tịch nghiêng đầu hỏi

"Sâm Vũ Điệp thì mọc ở vùng núi cao, có lẽ phải ở đỉnh núi kia mới có, Hoàng Liên phiến cũng vậy, mà Hoàng đằng là loại thực vật giống như cỏ gấu, chủ yếu mọc ở những nơi có gió lớn, có thể đón ánh nắng mặt trời, em xem, ở nơi chân núi này, ngoài Kim Tuyến thảo ra quả thực không thể thấy ba vị thảo dược còn lại"

"Thế thì ba vị thảo dược kia tìm ở đâu bây giờ?" Dạ Tịch thăm dò

"Ở trên kia, chắc chắn có" Trần Lập Nông thành thật trả lời, tay anh chỉ lên phía đỉnh núi

"Vậy thì chúng ta lên đó thôi"

Không đợi Trần Lập Nông kịp phản ứng, Dạ Tịch đã triệu hồi Bạch Hạc, cô kéo Trần Lập Nông cùng leo lên lưng hạc, một đường bay lên đỉnh núi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net