Chap 45 - Dược Sư Đại Hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Toàn trường đấu ban đầu ồn ã sau thì im bặt, lâu lâu lại có tiếng bàn tán to nhỏ về đề bài. Chung quy mọi người vẫn chưa tìm ra được lời giải nếu quá chú ý đến nghĩa của hán tự kia. Bởi vì nghĩa đen của mặt chữ hoàn toàn không liên quan đến đáp án, cũng không có cách nào liên tưởng cho nên suy nghĩ của mọi người đương nhiên sẽ rơi vào bế tắc.

Những tưởng trong một khắc (15 phút) đầu tiên sẽ không có ai có thể tìm ra đáp án, thế nhưng từ trong hàng ghế đầu của đấu trường, một thân ảnh cao ráo hiên ngang bước đến bàn giáo quan, tự tin viết đáp án vào giấy. Đáp án được thông qua ngay tức khắc, mà người đầu tiên này chính là Thái Từ Khôn.

Dạ Tịch không mấy ngạc nhiên khi thấy Thái Từ Khôn là người đầu tiên giải được đề bài này, nhưng cô lại thấy vô cùng tự hào về anh. Thái Từ Khôn luôn vượt trội về mọi mặt, tư duy của anh cũng không hề tầm thường, lần trước anh nhìn ra được điểm yếu của Lương Huy trong thời gian ngắn khiến Dạ Tịch không khỏi trầm trồ. Phải nói, sức quan sát của Thái Từ Khôn vô cùng tốt, bất kể là trong hoàn cảnh nào.

Truyền nhân của Xích Long thật không tầm thường.

Một người khác ngồi ở hàng ghế khách mời trên khán đài cũng đang nhìn về phía Thái Từ Khôn, miệng nở một nụ cười nhẹ. Người này chính là Trần Lập Nông. Trần Lập Nông vốn đã nhìn ra đáp án ngay trước cả Thái Từ Khôn, ngay từ lúc đề bài và gợi ý được công bố, trong tíc tắc Trần Lập Nông đã có thể đưa ra đáp án. Phải nói, sự nhanh nhạy của anh đã đạt đến mức độ thượng thừa, chính vì trưởng thành bởi những bài tập huấn luyện khắc nghiệt của Trương Nghệ Hưng cho nên Trần Lập Nông mới có thể xuất sắc như vậy. Từ sớm đã phải tiếp quản tập đoàn, sổ sách kế toán từng chuyện lớn nhỏ đều do anh một tay xử lý. Đầu óc không muốn nhanh nhạy cũng không thể. Nếu anh không đủ thông minh và nhanh nhạy thì làm sao có thể đảm đương tập đoàn NINE những 5 năm chứ.

Vốn đã biết đáp án từ sớm nhưng Trần Lập Nông chỉ ngồi im một chỗ mà không đi đến bàn giáo quan viết đáp án, vì sao ư? Vì anh không tham gia đại hội Pháp sư, với bản lĩnh của anh vẫn có thể nắm chắc cơ hội được chọn, nhưng điều anh lo sợ là thuộc tính lôi của anh có thể bộc phát bất cứ lúc nào, cho nên anh muốn triệt để giấu nó đi. Hạn chế tất cả các hoạt động liên quan đến chiến đấu là cách hữu hiệu nhất. Anh cũng đã hứa với Lộc Hàm pháp sư là sẽ không bao giờ sử dụng thuộc tính Lôi ở Linh giới, cho nên mới an phận ngồi yên. Mà trong lòng anh cũng sớm đã có tính toán, anh sẽ tham gia đại hội dược sư vào ngày mai, so với danh hiệu pháp sư thì danh hiệu dược sư khiến anh có hứng thú hơn, ít xung đột, mà còn có thể dễ dàng gần gũi với Dạ Tịch hơn. Pháp sư thì xung quanh cô có rất nhiều, dược sư thì có mấy người chứ.

Trần Lập Nông cũng vô cùng tán thưởng Thái Từ Khôn khi anh đã tìm ra được đáp án. Và dĩ nhiên Trần Lập Nông cũng có suy nghĩ giống Dạ Tịch, anh không nghĩ cái đề bài này lại có thể làm khó Thái Từ Khôn.

Người tiếp theo rời khỏi hàng ghế dự thi là Justin, cậu cũng thuận lợi vượt qua vòng tư duy sau khi viết đáp án. Justin bình thường tuy nghịch ngợm, đôi khi có chút không nghiêm túc, nhưng cậu không phải thuộc dạng không thông minh, nếu chịu khó suy nghĩ một chút thì đề bài này cũng không có gì khó.

Mang một bộ mặt đầy vẻ tự hào bước về phía Thái Từ Khôn, Justin miệng cười ngoác, liến thoắng nói:

"Khôn ca, cứ cái đà này chúng ta thắng chắc rồi"

"Cậu đừng có mà ngủ quên trên chiến thắng, đây mới chỉ là vòng đầu tiên thôi, chỉ mới khởi động, còn chưa biết chuyện gì còn chờ chúng ta"

"Hừm, có gì mà sợ chứ, luận về pháp thuật hay tư duy, em nghĩ không có bao nhiêu người có thể vượt qua chúng ta đâu"

"Nếu gặp một kẻ như tên Hỏa nhãn dạo trước thì sao?"

Thái Từ Khôn bất chợt nói, anh vẫn nhớ như in lần đối đầu với Lương Huy, sức mạnh của Lương Huy nếu không nhầm thì là ở bậc Cửu tinh, nếu ở đại hội pháp sư này mà gặp lại hắn thì anh không nghĩ có thể đánh bại hắn lẫn nữa. Lần trước cả anh và Justin chật vật lắm mới có thể khiến hắn thối lui. Lần đó hắn cũng chưa sử dụng đến Linh thú mà đã mạnh như vậy, thử hỏi nếu sử dụng cả Linh thú thì sẽ thế nào chứ.

Justin nghe đến bất chợt cũng rùng mình, cậu cũng không mong là sẽ gặp lại Lương Huy.

"Sẽ không đâu, Khôn ca, anh xem, nhìn qua bọn họ không có ai là giống tên đó hết" Justin nhìn qua một lượt những thí sinh ngồi trên khán đài, trong lòng chắc chắc đến 8 phần là không có mặt Lương Huy nên đinh ninh mà nói.

Thái Từ Khôn cũng gật đầu một cái tỏ vẻ đồng ý, anh thật sự vẫn chú ý những thí sinh trên kia, một phần là muốn tìm xem kẻ bí ẩn hôm đó có ở đây hay không, một phần là quan sát để âm thầm đánh giá một lượt những người dự thi hôm nay. Quả nhiên, anh không thấy ai có vẻ ngoài giống Lương Huy cả, nhưng mà có một vài nhân vật khiến anh bận tâm hơn. Mà những người này vừa hay đều trả lời được đề bài đầu tiên này.

Người đầu tiên là Đinh Trạch Nhân - Pháp sư thuộc tính Hỏa, là người trả lời thứ 3, ngay sau anh và Justin. Người này từ đầu đến buổi đến giờ đều giữ nguyên một biểu cảm lạnh lùng đến cứng nhắc, cũng không mở miệng ra nói chuyện lần nào, toàn thân hắn tỏa ra một đạo khí tức khiến bất cứ ai đến gần cũng bất chợt rùng mình. Thái Từ Khôn phỏng đoán tên Đinh Trạch Nhân này sức mạnh phải từ Bát tinh trở lên.

Người thứ 2 là Hoàng Tân Thuần, người này trông có vẻ tầm tuổi với Justin, suốt buổi cậu ta ngồi ở khán đài đều cười nói quảng giao với những người xung quanh rất tốt, nhưng chính vì điều này khiến anh bất an, đến đây mọi người đều là đối thủ thi thố với nhau, nếu giao hảo quá tốt, lúc giao đấu thì sẽ là loại tình huống gì kia chứ. Hơn nữa từ ánh mắt và cử chỉ của Hoàng Tân Thuần luôn khiến cho Thái Từ Khôn cảm thấy giả tạo, cho nên ấn tượng của anh về tên này không có lấy một điểm cộng.

Người cuối cùng mà Thái Từ Khôn chú ý tới đó là thiếu niên với mái tóc màu bạch kim nổi bật ngồi ở khu giữa khán đài, người này không phải ai xa lạ mà đó chính là Lý Hy Khản. Phải, chính là phó điện chủ của Thiên Sách Điện - Lý Hy Khản. Hiện tại ngoài Dạ Tịch, Linh Siêu, Thái Từ Khôn cùng Justin ra thì không ai biết thân phận của Lý Hy Khản cả, nhưng hắn tại sao không yên ổn làm phó điện chủ mà lại chạy đến đây tham gia đại hội pháp sư chứ? Thái Từ Khôn quả thật không nghĩ ra lí do để Lý Hy Khản xuất hiện ở đây.

Về phần Lý Hy Khản, sau khi trả lời xong câu hỏi thì ung dung bước tới, khẽ chào Thái Từ Khôn cùng Justin bằng ánh mắt. Justin nhìn thấy liền chạy đến tay bắt mặt mừng, dù gì Lý Hy Khản cũng (sẽ) trở thành em vợ tương lai của cậu (?), cho nên cậu một mực muốn đối tốt với hắn.

(Au: Justin, có phải cậu tự tin quá hay không? Có hay chăng Justin đã quên mùi vị bị Trình Tiêu đánh đến nỗi bò ra đất 😆)

Thái Từ Khôn trong lòng nhiều thắc mắc nhưng cũng không tiện hỏi, chỉ cười nói vài câu xã giao cho qua chuyện. Vòng đầu tiên của đại hội pháp sư kết thúc, hơn năm trăm pháp sư tham gia bây giờ còn lại chỉ có ba trăm. Mới khởi động thôi đã loại đi gần phân nửa người, không biết đến vòng thứ hai sẽ còn lại được bao nhiêu. Thái Từ Khôn không dám chắc bản thân có thể thành công lọt top 10, cho nên trước mắt cứ đến đâu hay đến đó. Không phải anh không tự tin với bản lĩnh của bản thân, nhưng là anh hiểu rõ bản thân không có linh thú, cho nên sức mạnh bị hạn chế rất nhiều, mặc dù có Hồng hoa quả trợ giúp tu luyện, nhưng anh mãi vẫn không đột phá được Bát tinh, Justin cũng thế, đây cũng chính là điểm yếu của hai người bọn họ. Nếu vòng sau phải giao đấu với đối thủ cùng bậc Thất tinh nhưng lại có linh thú thì quả thật bọn họ không nắm chắc phần thắng.

Ở Linh giới này người người đều có linh thú, sức mạnh bậc Thất tinh trở lên cũng không phải khó tìm, trước mắt Thái Từ Khôn cùng Justin cứ tự cầu may mắn cho mình đi.

Trong số ba trăm người vượt qua vòng đầu tiên, may mắn Lý Quyền Triết cũng an toàn nằm trong đó, còn nhớ lúc cậu nhóc trả lời đúng câu hỏi, liền hướng ánh mắt vui sướng tột độ về phía Dạ Tịch, cô cũng hài lòng gật đầu với cậu một cái, không nói cũng biết cậu nhóc kia có lẽ sung sướng đến mức nhảy chân sáo suốt một canh giờ đi, gặp ai cậu cũng cười lấy cười để, người không biết còn tưởng cậu bị hâm dở cũng nên.

Cứ như thế, mỗi người một tâm trạng, lo lắng có, vui mừng có, sốt sắng cùng nôn nao cũng có, tất cả đều chờ đợi vòng đấu thứ hai vào ngày kia.

....

Vòng đầu của đại hội dược sư bên kia cũng không có gì đặc sắc ngoài việc Dạ Tịch thấy Trần Lập Nông cùng Chu Chính Đình đứng trong hàng ngũ dự thi. Tạm bỏ qua Trần Lập Nông, Chu Chính Đình là người khiến cô ngơ ngác ngỡ ngàng đến bật ngửa khi nhìn thấy. Sau lần ở Điệp Mộng cốc, Dạ Tịch không nghĩ lại có thể nhìn thấy Chu Chính Đình một lần nữa. Cô vô cùng tò mò về anh, còn đang không biết làm sao để gặp lại anh thỉnh giáo vài thứ, không ngờ anh lại tự xuất hiện. Vẫn là cái dáng vẻ yêu mị với một thân hắc y, dù không mang trên người trang sức lòe loẹt nhưng vẫn nổi bật trong hàng trăm người bên dưới, Dạ Tịch mỉm cười nhẹ, khẽ nghiêng đầu qua nói nhỏ với sư phụ cô - Lộc Hàm đang ngồi bên cạnh:

"Sư phụ, cái người vận hắc y bên kia chính là vị dược sư ẩn dật mà con đã kể với người, anh ta tên là Chu Chính Đình"

Lộc Hàm nghe đến cái tên này liền nhớ ngay ra, vì ông đã chú ý và tìm kiếm người này trong âm thầm suốt một tháng qua, bởi vì một kẻ có thể trồng được Ưu đàm và tạo ra không gian ảo thì liền không phải dạng vừa. Lộc Hàm đã sống qua hai thế kỉ, nhưng lại chưa bao giờ nghe đến cái tên này, hắn tài giỏi đến thế kia, nếu có thể chiêu mộ về, giúp ích cho Linh giới, quả thật rất là có triển vọng nha. Lộc Hàm trong thâm tâm rất muốn diện kiến người này một phen, còn chưa biết được tung tích người này ở đâu thì hắn đã tự xuất hiện trước mặt. Ông đưa mắt tìm người vận hắc y kia, mà Chu Chính Đình ở phía dưới dường như nghe Dạ Tịch nhắc đến mình liền nhìn thẳng lên chỗ cô, miệng nở một nụ cười yêu mị. Dạ Tịch theo phản xạ cũng cười lại với anh, Lộc Hàm cùng Linh Siêu một bên nhìn thấy liền có chút cảm giác không vừa mắt.

Lộc Hàm với cảm giác của một lão làng pháp sư Hoàng gia, ông nhận thấy người tên Chu Chính Đình này thật không đơn giản. Trên người hắn dù không tỏa ra chút khí tức nào nhưng khiến ông lại có chút cảm giác đề phòng. Kẻ qua mặt được đám thuộc hạ tình báo của ông thì làm sao khiến ông an tâm được chứ. Vô thanh vô tức biến mất, vô thanh vô tức xuất hiện. Người này thật sự nguy hiểm.

Còn Linh Siêu, một kẻ 'xinh đẹp' như Chu Chính Đình, lại còn chủ động cười với Tiểu Tịch nhà anh thì anh thấy khó chịu là phải. Hơn nữa, anh cũng giống Lộc Hàm, cảm giác của một kẻ 'lão làng' khiến anh không có chút thiện cảm nào với Chu Chính Đình.

Liệu cảm giác của hai người là đúng hay sai?

Chu Chính Đình rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Là bạn hay là thù?

...

Vòng đầu tiên của đại hội dược sư trôi qua nhanh chóng, khác với đại hội pháp sư, dược sư ở Linh giới vốn không nhiều, cho nên tổng số người tham gia chỉ vỏn vẹn ba trăm có lẻ, vừa qua vòng đầu thì còn hai trăm. Vòng đầu tiên chỉ bắt các dược sư phân biệt các loại thảo dược giống hoặc gần giống nhau, sau đó ghi ra giấy mà thôi, kết quả cũng được công bố ngay sau khi thí sinh nộp bài. Phân biệt các loại thảo dược là vô cùng cần thiết, cũng là điều cơ bản đối với dược sư, những thảo dược có vẻ ngoài giống nhau nhưng lại có công dụng khác nhau, nếu dùng sai thì hậu quả không lường trước được. Mà với đề bài này, để có thể phân biệt được hết thì cấp bậc dược sư phải từ Ngũ tinh trở lên, cơ mà một kẻ vừa qua Nhất tinh như Trần Lập Nông lại có thể phân biệt được tường tận, không sai một gốc thảo dược nào. Điều này làm Dạ Tịch thật sự chấn kinh.

Đây quả thật là biểu hiện của một thiên tài, thời gian Trần Lập Nông theo Âu Dương Tĩnh học dược thuật còn chưa đến một tháng, thế nhưng tài nghệ của anh bây giờ đã không thua gì một Dược sư Ngũ tinh. Thử hỏi nếu tiếp tục theo đà này, Trần Lập Nông chẳng cần nhiều thời gian để đột phá đến Thất tinh, thậm chí là Bát tinh, ngang hàng với Âu Dương Tĩnh.

Trần Lập Nông đây là cái dạng gì chứ? Thật khiến người ta không khỏi cảm thán nha.!

Vòng 1 của đại hội dược sư diễn ra nhanh chóng, đầu giờ chiều lại tiếp tục vòng 2. Mà vòng 2 này, có vẻ khó khăn hơn một chút.

Thể lệ vòng 2 như sau: Mỗi dược sư tham gia được phát cho một đơn thuốc, trong vòng 2 canh giờ (4 tiếng đồng hồ) phải đến Linh Thảo sơn (ngọn núi giàu thảo dược nằm sau lưng Hoàng cung) tìm về đầy đủ các loại nguyên liệu được liệt kê, sau đó tại chỗ luyện chế thành đan dược, ban giám khảo sẽ chấm điểm về thời gian tìm dược liệu và cả chất lượng của đan dược.

Chỉ có bốn tiếng đồng hồ, thời gian khá hạn hẹp để vừa tìm dược liệu vừa luyện chế. Tuy nhiên phải như thế mới có thể tìm ra dược sư giỏi nhất.

Mấu chốt để hoàn thành đề bài trong thời gian cho phép là phải thuộc làu và hiểu rõ môi trường sống của từng loại thảo dược được cho để có thể tìm ra chúng một cách nhanh nhất. Tiết kiệm thời gian ở khâu tìm dược liệu, để dư dả thời gian cho việc luyện đan dược, để chất lượng đan mang lại cao hơn, mà chất lượng đan tốt thì khả vượt qua được vòng này cũng sẽ cao hơn.

Việc tìm thảo dược không có gì khó khăn đối với Trần Lập Nông, chỉ là người người đều dùng linh thú, khiến cho việc tìm kiếm cũng nhanh hơn, còn anh thì chỉ có đôi chân này, tự đi bộ đến Linh Thảo sơn, tự trèo đèo lội suối để tìm từng vị thảo dược, điều này làm tốn rất nhiều thời gian của anh.

Dạ Tịch ban đầu định để Bạch Hạc giúp Trần Lập Nông, nhưng là Âu Dương Tĩnh cùng Lộc Hàm không cho phép. Cô cũng không hiểu lí do vì sao, có lẽ họ muốn nhân cơ hội này rèn luyện Trần Lập Nông chăng?

Cũng có thể.

Dạ Tịch ngồi ở vị trí giám khảo mà lòng không yên. Cô không dám chắc về việc anh có thể hái xong thảo dược đúng thời hạn.

Nói thật thì Trần Lập Nông cũng khá chật vật trong việc tìm dược liệu, trong khi những người khác đều cưỡi thú cưỡi chim đi về phía Linh Thảo sơn, còn anh lại phải dùng khinh công từng bước cố gắng đi thật nhanh đến đó. Quãng đường tuy không xa nhưng ít nhiều cũng thấm mệt, đã thế anh còn phải chạy đi nhiều nơi trong núi để tìm đúng vị thuốc có trong đơn. Dù rất vất vả nhưng Trần Lập Nông vẫn cảm thấy bản thân có chút may mắn, bởi vì những vị thuốc kia anh đều biết nó có thể mọc ở đâu. Trần Lập Nông mới học dược thuật có một tháng nhưng đã học thuộc gần hết những loại thảo dược có trong điển tịch của Âu Dương Tĩnh, kể cả những dược liệu quý cũng thế. Chính vì vậy, việc phân biệt hay tìm dược liệu không hề khó đối với anh.

Trần Lập Nông lúc này đang đứng trên một nhánh cây cao, nhìn xuống từng đám cây cỏ phía dưới để tìm ra 2 vị thuốc cuối cùng, chỉ cần tìm thấy thì anh liền có thể trở về đúng thời gian quy định.

"Mọi người đều trở về cả rồi mà cậu vẫn còn ở đây sao?"

Một giọng nói lảnh lót từ gốc cây phía dưới vang lên, Trần Lập Nông nghe điệu bộ liền biết có người đang muốn châm biếm tốc độ chậm chạm của mình. Cho nên, anh chỉ liếc nhẹ về phía người kia một cái rồi lại tiếp tục tìm thảo dược, căn bản không muốn để tâm.

Nhưng mà người kia nào đâu có muốn để cho anh phớt lờ như vậy.

"Người trẻ tuổi, hay là để tôi giúp cậu?"

"Không cần"

Trần Lập Nông khuôn mặt lãnh đạm, phi thân từ trên cao xuống, ngồi xổm bên một đám cây, nhẹ nhàng nhổ lên một gốc Tứ tiên thảo, cho vào chiếc túi vải bên hông, sau đó trực tiếp rời đi. Chỉ cần một vị thuốc nữa là anh có thể trở về. Thời gian có hạn, cho nên Trần Lập Nông không hề muốn tốn thời gian với kẻ nhiều lời kia.

"Vị thuốc cuối cùng là Xuyên tâm liên, cậu có biết ở nơi khí hậu như Linh Thảo sơn này hầu như không thể tìm thấy chúng không?"

Lời này vừa ra, Trần Lập Nông liền lập tức ngưng mọi động tác, anh dĩ nhiên biết Xuyên tâm liên khó có thể sinh trưởng ở nơi khí hậu ôn hòa, nhưng mà thiết nghĩ nếu ở Linh Thảo sơn này không có Xuyên tâm liên thì Âu Dương Tĩnh nào sẽ đưa ra cái đề bài như vậy? Suy nghĩ theo hướng này, Trần Lập Nông vẫn tin rằng ở đây có Xuyên tâm liên.

"Ở chỗ tôi có một ít Xuyên tâm liên, cậu có muốn dùng không?" Người kia bỗng tỏ ra ý tốt, chủ động muốn giúp đỡ

"Anh đọc trộm đơn thuốc của tôi?" Trần Lập Nông đưa cái nhìn sắc lẹm về phía người đối diện, bấy giờ anh mới nhìn kĩ, hắn mặc một thân hắc y, đường nét mềm mại trên khuôn mặt mang đến cho người ta cảm giác phi giới tính.

"Tôi chỉ tình cờ nhìn qua một chút" Người kia có chút không ngờ rằng Trần Lập Nông sẽ truy cứu việc này

Đối với Trần Lập Nông, sự giúp đỡ này khiến anh vô cùng nghi hoặc. Đang trong cuộc thi với nhau, liệu sẽ có người tốt như vậy, muốn giúp đỡ mình. Trần Lập Nông trước giờ quen hành sự một mình, anh đa nghi nhưng phán đoán luôn đúng, cho nên liền không muốn nhận sự giúp đỡ của người kia. Hơn nữa, nếu lấy Xuyên tâm liên từ người kia thì chắc chắn Âu Dương Tĩnh sẽ biết, bởi vì sinh trưởng trong môi trường khác nhau thì một số đặc điểm cũng sẽ khác nhau, Xuyên tâm liên sinh trưởng trong môi trường thuần của nó sẽ khác với Xuyên tâm liên sinh trưởng ở môi trường không thuần. Chính vì muốn được Âu Dương Tĩnh công nhận, chính vì không muốn gian lận trong cuộc thi đầu tiên của bản thân, cho nên Trần Lập Nông cương quyết từ chối.

"Tôi không cần, anh tự lo cho bản thân mình trước đi"

Nói rồi, Trần Lập Nông quyết tâm bước tiếp.

"Tên nhóc cố chấp này"

Người kia chép miệng nói thầm, hắn cho rằng Trần Lập Nông thật sự cố chấp, thuốc nào chẳng phải là thuốc, lấy ở đâu thì là vấn đề sao, nếu không phải hắn thấy ấn tượng với khả năng thiên bẩm của Trần Lập Nông từ vòng đầu thì hắn lại rảnh rang mà đi theo anh sao?

Dù trong lòng có chút tức giận khi Trần Lập Nông từ chối hắn, nhưng là hắn vẫn quyết định đi theo xem anh sẽ làm gì.

"Đi theo tôi làm gì?" Trần Lập Nông hỏi khi thấy người kia cứ lẽo đẽo sau lưng mình

"Tôi muốn xem xem tên ngốc nào đó có thể tìm được Xuyên tâm liên không đó mà" Hắc y kia trả lời nhưng vẫn không quên cà khịa một câu

"Tùy" Trần Lập Nông cũng lười quan tâm hắn, một lòng nghĩ cách để tìm bằng được Xuyên tâm liên.

Hơn một canh giờ đã trôi qua, hầu hết người tham gia đã trở về tập trung cho việc luyện đan thì Trần Lập Nông và hắc y kia vẫn còn lang thang trong núi.

Dạ Tịch phía bên này nhìn từng đoàn người trở về mà lòng thấp thỏm không yên, Trần Lập Nông vẫn chưa hề thấy bóng dáng. Thời gian chỉ còn lại một giờ đồng hồ, liệu Trần Lập Nông có trở về kịp hay không? Còn phải dùng thuốc luyện đan nữa, nếu thời điểm này không có mặt, e rằng sẽ không kịp mất.

Dạ Tịch lần đầu tiên khẩn trương như vậy, tầm nhìn của cô như treo ở cánh cổng của đấu trường.

Trần Lập Nông liệu có xuất hiện hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net