Chap 46 - Kỳ Tích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Lập Nông cuối cùng cũng xuất hiện, anh cùng tên hắc y kia là 2 người cuối cùng trở về trong số hai trăm thí sinh dự thi vòng này, mà lúc họ trở về đã là thời điểm chỉ còn lại ba mươi phút thời gian. Cả 2 đều mang về đầy đủ các dược liệu. Âu Dương Tĩnh cùng Dương Phi Đồng trực tiếp đi đến kiểm tra từng gốc dược liệu kia, gốc Xuyên tâm liên của Trần Lập Nông cũng thuận lợi được thông qua với một số đặc điểm nhận biết khác thường mà chỉ khi sinh trưởng ở vùng khí hậu ôn hòa mới có được.

Âu Dương Tĩnh bấy giờ mới mừng thầm trong bụng, Trần Lập Nông quả không phụ lòng mong mỏi của ông nha. Phải nói, ông cố tình giao cho Trần Lập Nông một đề bài khó, để xem anh có đủ kiến thức mà hoàn thành hay không, đây cũng chính là một cửa ải mà ông tạo ra để quyết định có nên truyền toàn bộ bí kíp Dược thuật của bản thân cho anh hay không.

Đối với Âu Dương Tĩnh, việc gặp được Trần Lập Nông quả thật là một may mắn. Bởi vì theo nhận định của ông, Trần Lập Nông là một thiên tài dược thuật, chỉ qua vài phép thử, Âu Dương Tĩnh liền có thể khẳng định như vậy. Vì vậy, ông đã quyết định sẽ bồi dưỡng Trần Lập Nông như một người thừa kế vị trí của ông sau này.

Trở thành thiên hạ đệ nhất Dược sư của Linh giới.

Về phần Trần Lập Nông, chỉ mới một giờ đồng hồ trước, anh cũng còn rất vất vả mới tìm được Xuyên tâm liên, mà khoảnh khắc anh thực sự tìm được Xuyên tâm liên liền khiến cho hắc y nhân kia thán phục không thôi.

Vốn dĩ, Xuyên tâm liên gần như không thể nào tồn tại ở nơi khí hậu ôn hòa như Linh thảo sơn được, nhưng làm thế nào mà Trần Lập Nông lại có thể tìm ra cơ chứ? Đây chẳng phải là kì tích hay sao?

Xuyên tâm liên là vị thuốc có tính hàn, thân nhỏ, mọc thẳng đứng cao khoảng 1 mét, phân nhánh nhiều cành. Lá mọc đối, có cuống ngắn, phiến lá hình mác, hai mặt nhẵn, mặt trên màu lục sẫm đen. Thường loại thảo dược này sinh trưởng ở những nơi khí hậu nhiệt đới, nắng nóng, mưa nhiều, chính vì thế lá mặt trên của chúng sẽ có màu lục sẫm đen. Nhưng nếu sinh trưởng trong vùng không khí ôn hòa, mát mẻ quanh năm thì lá của chúng sẽ không có màu lục sẫm đen mà chỉ có một màu lục tươi sáng.

Trần Lập Nông nhổ lên gốc Xuyên tâm liên mà lòng cũng tự cảm thán mình không thôi. Anh thật sự tìm được rồi.

"Người trẻ tuổi, cậu làm sao biết được nó sẽ tồn tại chứ?" Hắc y nhân nhìn gốc Xuyên tâm liên trên tay Trần Lập Nông mà lắp bắp không nên lời

Trần Lập Nông lúc này vẫn còn đang cảm thán, nhưng vẫn cực kì tỉnh táo mà trả lời:

"Tôi cũng không tin là nó sẽ tồn tại, nhưng là, nếu nó không tồn tại thì đề bài này dĩ nhiên cũng không thể tồn tại"

"Thì ra vì suy luận như vậy nên cậu mới cố chấp tìm nó?"

"Không hẳn, bởi vì trong điển tịch cổ có nói, mỗi loại thảo dược đều có môi trường sống riêng, tuy nhiên vẫn sẽ có một số loài thảo dược sẽ sinh trưởng 'ngang ngược' khác với môi trường vốn có của nó. Tuy nhiên tỉ lệ thành công chỉ có 5%, nhưng mà 5% này vẫn có thể xảy ra mà, đúng không? Sức sống của các loại thảo dược đều rất mạnh mẽ, chúng cũng giống như con người vậy. Khao sát sự sống"

Hắn y nhân một bên nghe Trần Lập Nông giải thích, trong lòng dâng lên cảm giác thán phục. Một đứa trẻ chập chững bước vào giới y dược lại có thể ngộ ra được một chân lí sâu sắc như thế, nếu không phải là thiên tài dược thuật thì còn là gì chứ? Trần Lập Nông này, tương lai sẽ rất xán lạn đây.

"Người trẻ tuổi, giác ngộ không tồi nha, tôi thật sự không nhìn lầm cậu, chúng ta liền trở thành huynh đệ với nhau đi. Tôi là Chu Chính Đình, còn cậu?" Chu Chính Đình khảng khái đưa bàn tay ra trước, tỏ ý muốn kết bạn, thế nhưng, anh chỉ nhận lại một cái nhìn lạnh lẽo từ Trần Lập Nông.

"Cảm ơn đã quá khen, nhưng tôi không có nhu cầu nhận thêm người thân, đừng làm phiền tôi. Bây giờ thì tránh ra, tôi phải trở về cho kịp thời gian"

Nói rồi, Trần Lập Nông dùng kinh công bay đi mất, mà hắc y nhân này cũng liền dùng khinh công đuổi theo. Thật may bọn họ đều trở về trước thời gian.

Hắc y nhân kia chính là Chu Chính Đình, anh ta vốn chỉ muốn tham gia đại hội để gặp lại Dạ Tịch mà thôi, cho nên bản thân cũng không toàn tâm muốn thi thố, những đề bài như phân biệt dược liệu chỉ là trò muỗi, hắn đã sống qua ngàn năm rồi, làm sao có thể bị làm khó. Vốn không có kì vọng vào đại hội dược sư, nhưng là ngoài ý muốn gặp Trần Lập Nông, chỉ qua vài lời nói kia hắn lập tức khẳng định Trần Lập Nông sẽ không đơn thuần dậm chân ở cấp bậc một Dược sư tầm thường. Có thể nói con đường thăng tiến trong giới y dược của Trần Lập Nông sau này sẽ vô cùng xán lạn.

Trở về với thực tại, chỉ còn chưa đầy 30 phút để Trần Lập Nông và Chu Chính Đình hoàn thành đan dược cho bài thi. Trần Lập Nông vừa qua kiểm tra bây giờ đã trực tiếp lấy ra lò luyện để luyện đan. Chu Chính Đình cũng không nhàn nhã nữa mà cũng trực tiếp ngồi xuống.

Đối với dược sư, ngoài kiến thức về thảo dược thì lò luyện cũng rất quan trọng. Mỗi dược sư đều có ít nhất 2 cái lò luyện, một là để nấu thuốc, một là để luyện đan dược. Lò nấu thuốc có thể qua loa, nhưng lò luyện đan thì không. Phẩm cấp của lò luyện đan trực tiếp ảnh hưởng đến chất lượng của đan dược cũng như sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến thời gian luyện ra.

Một lò luyện đan với phẩm cấp càng cao sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian khi điều chế ra đan dược. Ví dụ như, lò luyện phẩm cấp sơ (cấp thấp nhất) đối với một viên đan bình thường sẽ mất đến 2 giờ đồng hồ mới cho ra được một viên. Đối với lò luyện phẩm cấp trung thì sẽ tiết kiệm được phân nửa thời gian, như vậy chỉ mất một giờ đồng hồ liền có thể tạo ra được. Còn với lò luyện phẩm cấp cao thì chỉ mất 30 phút thời gian mà thôi, nhưng mà đặc biệt mỗi lần cho ra với số lượng là 3 viên đan dược cùng loại. Nói như vậy, có lẽ ai cũng sẽ hình dung ra được tầm quan trọng của lò luyện rồi.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, với trình độ dược sư cấp thấp cũng không dùng nổi một lò luyện cấp cao, gió tầng nào gặp mây tầng đó, chỉ có những dược sư cứng nghề, hiểu rõ cách vận hành khí mới có thể sử dụng thành thục lò luyện cấp cao. Chính vì thế, hệ Dược sư vốn không phải dễ lên cấp, cũng không dề dàng điều chế được những đan dược cấp cao. Mà hầu hết những dược sư từ lục tinh trở lên đều đầu quân cho Hoàng tộc, nhận sự đãi ngộ đặc biệt dưới sự chỉ bảo của Âu Dương Tĩnh mà dần dần thăng cấp.

Mà hiện tại, Trần Lập Nông cùng Chu Chính Đình chỉ có 30 phút thời gian, làm sao có thể hoàn thành kịp đây. Trong khi lò luyện của Trần Lập Nông chỉ là phẩm cấp sơ, Chu Chính Đình thì khả quan hơn một chút vì của anh là phẩm cấp trung.

Ấy thế mà, ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người ở nơi đấu trường đó, trước thời hạn 5 phút cuối vòng thi, cả Trần Lập Nông cùng Chu Chính Đình đều cho ra được sản phẩm. Chưa bàn đến chất lượng, việc dùng lò luyện cấp Sơ - trung mà hoàn thành sớm như vậy đã là một chuyện không thể.

Dạ Tịch ở trên khán đài không nhịn được phi thân xuống, đứng cạnh bên Âu Dương Tĩnh nín thở chờ đợi ông đánh giá.

"Hoàn hảo"

Âu Dương Tĩnh sau khi xem xét thốt ra vỏn vẹn 2 chữ. Mà 2 chữ này làm toàn trường đấu vô cùng chấn kinh.

Làm thế nào có thể?

Như đã nói ở trên, lò luyện cấp cao cũng phải mất 30 phút mới có thể cho ra sản phẩm, thế mà chỉ với lò luyện cấp Sơ và Trung, Trần Lập Nông cùng Chu Chính Đình lại có thể. Đây không phải là đang phá vỡ các quy tắc trước giờ của giới dược sư sao. Trần Lập Nông chỉ là Dược sư Nhất tinh, nhập môn chưa đầy một tháng, việc luyện ra đan dược hoàn chỉnh đã là chuyện khiến người khác không dám tin, nhưng hơn thế, anh chỉ dùng 20 phút thời gian để cho ra một viên đan dược với một lò luyện cấp Sơ. Đã vậy, chất lượng của đan dược lại vô cùng hoàn hảo khiến cho mọi người nghĩ rằng mình đang mơ.

Trần Lập Nông lúc này cũng có chút không tin được đánh mắt nhìn về phía Chu Chính Đình. Mà ánh mắt này của anh không hề lạnh lùng như ban đầu mà lại mang theo nhiều phần cảm kích.

Thực ra Trần Lập Nông biết rõ bản thân muốn điều chế đan dược phải mất ít nhất một tiếng hơn, thế nhưng nhờ vào câu khẩu quyết của Chu Chính Đình truyền cho mà ngoài ý muốn tạo ra một viên đan hoàn hảo thế kia chỉ với 20 phút. Mà Trần Lập Nông cũng không biết bằng cách nào mà Chu Chính Đình mặc dù không mở miệng nhưng câu khẩu quyết kia vẫn nhẹ nhàng lọt vào tai anh như Chu Chính Đình đang ngồi cạnh bên vậy.

Chính anh cũng không ngờ được loại sự tình này. Bản thân vốn đã chuẩn bị tâm lí cho việc bị loại, bây giờ lại khiến người người trầm trồ vì bỗng phút chốc vụt sáng như thiên tài.

Không chỉ anh, Chu Chính Đình cũng nhận không ít sự chú ý, cứ thế cả 2 bỗng nhiên vượt lên đứng top đầu của đại hội. Hai cái tên vô danh qua một buổi chiều liền được lan truyền rộng rãi không chỉ trong giới dược sư mà giới Pháp sư cũng không ngừng bàn tán về hai người họ.

Đây quả thật là một chuyện không một ai có thể ngờ.

Sau vòng đấu, Trần Lập Nông liền gặp Chu Chính Đình mà nói nhỏ:

"Sao anh lại muốn giúp tôi?" Trần Lập Nông mặc dù nhận được giúp đỡ nhưng trong lòng vẫn không buông bỏ phòng bị

"Đây là cách cậu cảm ơn ân nhân của mình sao?" Chu Chính Đình cười nhạt

"Tôi chỉ muốn biết lí do, tôi và anh không quen biết, được giúp đỡ tôi thật sự thụ sủng nhược kinh"

"Hừm, đây là phần thưởng cho cậu vì đã khiến tôi mở mang tầm mắt"

"Ý anh là về Xuyên tâm liên?"

"Đúng vậy, tôi đã cho rằng cậu cố chấp đi tìm thứ không hề tồn tại, tôi cũng đã cho rằng cậu ngu ngốc, nhưng là, khoảnh khắc tôi nhìn thấy gốc Xuyên tâm liên đó, tôi thực sự nghĩ một thân dược thuật tích lũy qua nhiều năm của mình lại bị cậu đạp vỡ, chỉ là một kiến thức nhỏ, tôi thậm chí cũng đã đọc qua, nhưng sự giác ngộ lại không bằng một đứa nhóc Nhất tinh như cậu. Có phải quá nực cười không?" Chu Chính Đình đột nhiên nghiêm túc nói

"Cũng không phải là giác ngộ gì lớn, có lẽ là tấm giấy trắng thì dễ dung nạp những điều nhỏ nhặt hơn chăng" Trần Lập Nông cũng thực tình nói, anh không nghĩ chỉ từ vài lời nói giác ngộ đơn giản kia lại mang cho Chu Chính Đình đả kích như vậy.

"Trong giới dược thuật, chỉ một chi tiết nhỏ cũng rất quan trọng, người trẻ tuổi, con đường thăng tiến sau này của cậu rất rộng mở đó, khi đó đừng quên tôi đấy" Chu Chính Đình lời này nói ra toàn tâm toàn ý đều là sự tán thưởng

Trần Lập Nông bấy giờ cũng đã giãn cơ mặt ra, cởi bỏ phòng bị với Chu Chính Đình. Anh cười nhẹ, bỗng nhiên nhớ lại câu khẩu quyết, cho nên mò tò hỏi:

"Câu khẩu quyết kia, sao lại có uy lực lớn như vậy?"

Lúc này Chu Chính Đình cười nói:

"Không phải là khẩu quyết có uy lực lớn mà là giác ngộ của cậu lớn. Cùng là câu khẩu quyết này nếu là người khác, tôi không chắc có thể phát huy tốt như vậy. Đơn giản chỉ là cậu, pháp sư thuộc tính hỏa bậc thất tinh, liền có thể thật tốt sử dụng nó. Hơn nữa, vì cậu đã nghiên cứu kĩ đề bài, cho nên khi hái thảo dược cũng rất cẩn thận, đúng thời điểm và quy trình, cho nên thảo dược mới có thể hòa quyện với nhau nhanh như thế" Chu Chính Đình một mạch phân tích

Trần Lập Nông nghe xong giật mình cảm thán:

"Tại sao anh biết tôi là pháp sư thuộc tính hỏa, lại còn tường tận là bậc thất tinh?" Trần Lập Nông thật sự là pháp sư thuộc tính lôi, nhưng đó giờ anh vẫn sử dụng thuộc tính hỏa như thuộc tính bẩm sinh nên đâm ra quen, vả lại ở Linh giới, anh bắt buộc phải sử dụng duy nhất thuộc tính hỏa để tránh bị lộ, nhưng là từ đầu đến cuối Trần Lập Nông vẫn chưa hề xuất ra một chiêu nào có thể làm lộ thực lực của mình cả. Cho nên khi bị đoán trúng, anh liền muôn phần ngạc nhiên.

Đối với thắc mắc của Trần Lập Nông, Chu Chính Đình vô cùng điềm tĩnh trả lời:

"Khinh công của cậu không phải dược sư nào cũng có được, khí tức tỏa ra mỗi lần vận khí đều có chút nóng, còn về bậc thất tinh thì tôi chỉ lờ mờ đoán được qua lời đánh giá của Âu Dương Tĩnh mà thôi. Chỉ có pháp sư bậc thất tinh trở lên mới có thể điều khiển tốt khí lực hỏa, mới dễ dàng điều hòa lửa trong lò luyện, mới cho ra được một viên đan hoàn hảo"

"Nói như thế cũng có thể tôi là Pháp sư bậc bát tinh kia mà?"

"Không, bởi vì cậu không có linh thú"

Đúng như vậy, Pháp sư không có linh thú, không thể nào đột phá lên bát tinh được. Trần Lập Nông bấy giờ mới hoàn toàn bị thuyết phục bởi tài quan sát của Chu Chính Đình. Mọi thứ đều đúng như anh nói. Chỉ có điều Trần Lập Nông không phải chỉ là pháp sư thuộc tính hỏa, mà còn là pháp sư thuộc tính lôi.

"Sao nào? Chán làm pháp sư nên học dược thuật?" Chu Chính Đình nửa thật nửa đùa mà nói.

"Không phải, chỉ là tôi không thích đánh nhau, muốn an nhàn làm bạn với cây cỏ" Trần Lập Nông tìm ra một lí do hoàn mỹ mà đáp

"Tuổi còn nhỏ mà đã như ông cụ non vậy" Chu Chính Đình chép miệng

"Anh thì lớn hơn tôi bao nhiêu chứ?" Trần Lập Nông châm biếm nói

"Trông vậy chứ tôi lớn hơn cậu nhiều đó"

"Không tin"

Trần Lập Nông thẳng thừng nói, với bộ mặt yêu mị kia, phỏng đoán cùng lắm chỉ vừa độ 25, làm gì đến nỗi lớn hơn nhiều chứ. Trần Lập Nông nghĩ, người này xem ra cũng thâm tàng bất lộ. Bởi vì một kẻ biết được câu khẩu quyết kia cũng không hề tầm thường.

"Thế nào? Bây giờ có thể nói cho tôi tên của cậu rồi chứ?" Chấp niệm nhận Trần Lập Nông làm huynh đệ vẫn chưa nguôi ngoai trong Chu Chính Đình. Dù lúc nãy đã nghe mọi người gọi tên của cậu nhưng là vẫn muốn cậu tự mình nói cho hắn nghe.

"Tôi là Trần Lập Nông, hân hạnh được làm quen"

"Tôi là Chu Chính Đình, sau này cứ gọi tôi một tiếng Đình ca là được rồi" Chu Chính Đình sảng khoái nói

"Được, Đình ca"

Chu Chính Đình đưa tay ra, Trần Lập Nông ngay lập tức bắt lấy, cả 2 cùng cười. Trần Lập Nông bây giờ đã có người bạn đầu tiên sau khi đến Linh giới. Tâm trạng của anh hiện tại của anh vô cùng tốt.

Dạ Tịch vốn đi tìm Trần Lập Nông nãy giờ, đến khi thấy được lại bắt gặp anh cùng Chu Chính Đình đang nói chuyện với nhau thì vui mừng đi tới. Hai người cô muốn gặp lại ở cùng với nhah thì bảo sao cô không vui cho được cơ chứ.

"Nông Nông, Đình ca..."

Dạ Tịch lên tiếng gọi, cả Trần Lập Nông cùng Chu Chính Đình nghe thấy đều đồng loạt quay đầu nhìn. Mà khi nhìn thấy cô, cả hai người đều bất giác mà nở một nụ cười ôn nhu đến lạ thường. Mà sự chú ý của hai người lúc này đều đặt bên người Dạ Tịch, cho nên cũng không nhận ra được sự sủng nịnh trong đáy mắt của nhau, nếu có thể nhìn thấy thì sẽ như thế nào chứ. Tạm thời vẫn chưa tưởng tượng ra được.

"Tịch"

"Tiểu Bạch thỏ..."

Tiểu Bạch thỏ là cái tên mà Chu Chính Đình đặt cho Dạ Tịch, bởi vì khi anh gặp cô, cô vận một bộ bạch y tinh khiết, bộ dáng thanh thuần, khuôn mặt xinh đẹp, hình ảnh đó khiến anh không thể nào quên. Mà tên thật của cô ít nhiều cũng đã có người gọi, mà Chu Chính Đình lại muốn bản thân đặc biệt cho nên mới đặt một cái tên khác cho cô, mục đích anh muốn đạt được là khi cái tên này được gọi ra, cô sẽ biết là ai đang gọi.

Đó chính là anh, duy nhất mỗi anh mà thôi.

Dạ Tịch nghe Chu Chính Đình gọi mình là Tiểu Bạch thỏ cũng có chút bất ngờ, tuy thắc mắc nhưng cũng không hỏi, ngược lại, cô có chút thích thú đối với cái tên này, bởi vì màu yêu thích của cô trùng hợp là màu trắng, con vật yêu thích cũng là thỏ, cho nên gọi cô là Tiểu Bạch thỏ nghe cũng thú vị vô cùng.

Trần Lập Nông cùng Chu Chính Đình bất giác nhìn nhau, cả 2 đều không nghĩ đối phương có quen biết với Dạ Tịch. Mà Dạ Tịch cũng không ngờ 2 người kia lại quen biết nhau.

"Em tìm tôi sao?" Cả Trần Lập Nông và Chu Chính Đình Đồng loạt lên tiếng

Điều này làm Dạ Tịch có chút ngạc nhiên. Mà Trần Lập Nông cùng Chu Chính Đình cũng ngạc nhiên mà nhìn nhau, khoảnh khắc cả 2 chạm mắt nhau đột nhiên nghe mùi khét. Mới phút trước còn huynh huynh đệ đệ, bây giờ nhìn như sắp đánh nhau tới nơi.

"Là em tìm hai người"

Dạ Tịch nhìn ra không khí có chút gì đó không đúng, cho nên liền lên tiếng.

"Có chuyện gì sao?"

Trần Lập Nông và Chu Chính Đình lại cùng nhịp lần hai. Dạ Tịch lúc này chỉ biết gượng cười nhìn hai người.

"Nông Nông, Đình ca, hai người quen biết nhau sao?" Cô hỏi, bởi vì trước khi cô tới cả hai người đều đang bàn luận gì đó với nhau, trông có vẻ hăng say lắm.

"Không hề"

Trần Lập Nông cùng Chu Chính Đình vừa nói xong, lại nhìn nhau, lúc này trong mắt đều có lửa.

"Đừng có bắt chước tôi"

"Là anh bắt chước tôi"

"Hừm"

"Hừm"

Hừm một tiếng, mỗi người một hướng mà nhìn, tay khoanh trước ngực, bày ra một bộ dáng hờn dỗi.

Dạ Tịch có chút dở khóc dở cười nhìn hai người đàn ông hơn tuổi cô, lúc này trông có giống hai đứa con nít không chứ. Đình ca hòa nhã ôn nhu với cả một Trần Lập Nông lạnh lùng mặt không biến sắc, thế nào lại ở cùng một chỗ, lại trùng nhịp với nhau những 3 lần, đã thế lại còn xù lông hờn giận nhau thế kia. Thật là không thể tin được.

Chu Chính Đình cô còn có thể hiểu, nhưng mà Trần Lập Nông, anh còn có mặt trẻ con thế này sao?

Dạ Tịch còn chưa biết nói gì cho phải thì Linh Siêu từ đâu xuất hiện sau lưng cô, đột nhiên lên tiếng:

"Hai cái tên điên này, làm trò gì đấy?"

Linh Siêu vốn không vừa mắt Trần Lập Nông, cũng không có hảo cảm với Chu Chính Đình, cho nên một mặt lạnh lùng mà nói ra. Dạ Tịch cũng có chút giật mình, bởi vì cô chưa bao giờ thấy Linh Siêu tỏ vẻ khó chịu ra mặt như thế.

Mà Trần Lập Nông với Chu Chính Đình vừa thấy Linh Siêu liền thu mình trở về bản chất ban đầu. Trần Lập Nông trầm mặc lạnh lùng. Chu Chính Đình yêu mị cợt nhả.

"Bạch Long thần thú có gì chỉ giáo sao?" Chu Chính Đình là người lên tiếng trước

"Trần Lập Nông, Âu Dương tiên sinh tìm cậu" Linh Siêu trực tiếp phớt lờ câu hỏi của Chu Chính Đình, chỉ quay sang Trần Lập Nông truyền đạt lời nhờ vả của Âu Dương Tĩnh. Dạ Tịch cũng định nói với Trần Lập Nông vài câu rồi mới dẫn anh đến chỗ Âu Dương Tĩnh, cơ mà tình cờ gặp Chu Chính Đình, cho nên thời gian bị trì trệ một chút.

Trần Lập Nông nghe Âu Dương sư phụ tìm mình thì liền nhìn qua Dạ Tịch một cái, luyến tiếc rời đi. Nhưng mà đi được vài bước đã bị câu nói của Dạ Tịch làm cho ngừng lại.

"Nông Nông, hôm nay anh biểu hiện rất tốt, cố gắng lên"

Dạ Tịch dù có nhiều lời muốn nói nhưng tạm thời chỉ có thể tuôn ra bấy nhiêu, cô cổ vũ Trần Lập Nông với một nụ cười tươi rói, mà đối với anh, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ làm anh thỏa mãn. Nở một nụ cười ôn nhu vạn phần dành cho cô, Trần Lập Nông lúc này mới xoay người rời đi. Khuôn mặt bày ra một biểu cảm vô cùng thỏa mãn.

Mà một màn này, tất cả đều thu vào trong tầm mắt của Linh Siêu cùng Chu Chính Đình. Tất cả đều nhìn ra Trần Lập Nông dành cho Dạ Tịch là loại tình cảm gì. Bởi vì chỉ có loại tình cảm này mới có thể bày ra một bộ dáng ôn nhu, có phần cưng chiều sủng nịnh như thế.

Suy cho cùng, bọn họ hóa ra đều giống nhau, đều đối với Dạ Tịch có một loại tình cảm đặc biệt.

Đó chính là yêu thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net