Sự lựa chọn cuối cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một giọt nước mắt nóng hổi và trong vắt rơi xuống. Có cái gì đó, nhói đau. Mình làm trò gì vậy nhỉ?

Naoply café

Phó chủ nhiệm câu lạc bộ ngừng khuấy cốc café, ngước lên nhìn cô bé thành viên. Đôi mày hơi  nhíu lại, vành môi mím chặt thể hiện hoàn hảo của điệu bộ ngạc nhiên tột độ.

-Em muốn anh đi buổi tối hôm đó?

-Dạ vâng. Em muốn nhờ anh hôm đó sẽ đi cùng em đến lễ cưới của thầy, với tư cách là bạn của em.

-Để làm gì?

-Em không muốn đi một mình. Nếu anh bận, em sẽ nhờ người khác. Em xin phép.

Việt Phương đứng dậy. Duy Khánh hơi bất ngờ trước thái độ của cô bé, anh giật tay cô trở lại ghế ngồi.

-Anh đồng ý, nhưng anh đã dặn em bao nhiêu lần rồi? Làm việc gì cũng không được để cảm xúc chi phối.

-Em hiểu. 

Việt Phương nói lý nhí trong cổ họng. Khuấy mạnh ly đen đá và uống cạn một hơi. Mắt ráo hoảnh nhìn vào khoảng không gian phía ven hồ. Napoly Café hôm nay vắng lặng. Chiếc loa đang da diết ngân nga những giai điệu trong ca khúc “Buồn ơi chào mi”  của nam ca sỹ Quang Dũng.

6h chiều, nền trời xanh tĩnh tại. Duy Khánh ăn mặc chỉnh tề, vượt qua cả biển người bụi bặm để đến đón Việt Phương. Sau 5 phút. Phương bước ra. Hôm nay em rất lạ. Váy đỏ, quyến rũ, xẻ cao, trang điểm đậm. Nhìn em xinh nhưng sao xa lạ quá?

-Hôm nay em đẹp lắm Đậu ạ.

-Thế ạ, em cảm ơn, mình đi anh nhé.

-Uhm, địa chỉ ở đâu em nhỉ?

-O2- Garden, 267 đường Nguyễn Khuyến anh ạ!

-Uhm.

Chiếc Exciter lướt nhẹ. Chở theo một ngọn lửa nhỏ im lặng phía sau.

O2- Garden

Không gian rộng, trang nhã sáng choang ánh điện, những cặp đôi lãng mạn, những nhóm bạn thanh lịch. Một không gian tuyệt vời cho một đám cưới hạnh phúc. Em im lặng, tay khẽ khoác hờ trên tay của Khánh. Nhìn thấy đám bạn ở lớp võ. Em mỉm cười tươi tắn. Bước nhanh hơn. Khánh nhận ra Xuân, cậu bạn cùng lớp võ của em. Cậu bạn mà vô tình một lần Khánh thấy em để ảnh của Xuân trên màn hình Laptop. Em bước nhanh hơn, gương mặt tươi cười. Nhóm bạn ở lớp võ của em đang ở đó, gương mặt tươi vui. Một anh chàng có gương mặt khá đẹp, sống mũi cao. Cười tươi, lên tiếng. 

-Ah Đậu hôm nay xinh quá nhỉ, đi cùng ai thế kia? Ái chà chà…

Việt Phương nhoẻn miệng cười. 

-Đây là anh Duy Khánh, bạn của Đậu.

Khánh bước lên, mỉm cười, đưa tay bắt một vài cánh tay dơ lên. - Miệng tươi cười.

-Chào các bạn, Mình là Khánh, rất vui được làm quen với các bạn, Mình đã nghe Phương, à quên, ở lớp võ thì nên gọi là Đậu nhỉ? Kể nhiều về các bạn.

Sau màn chào hỏi, Phương tản ra, chạy lăng xăng chỗ này chỗ khác. Khách không đông lắm, không gian ấm cúng, dường như mọi người đều biết nhau. Lát sau, cô dâu chú rể xuất hiện, lớp võ ồ lên. Kẻ nói, người cười, xôn xao cả một góc phòng.

-Thầy ơi, em mời thầy 1 ly. Chúc thầy cô hạnh phúc. 

Tiếng Việt Phương vang lên lanh lảnh, không lẫn vào đâu được. Chú rể cười rạng rỡ, đưa tay đón nhận ly rượu của Phương, rồi uống cạn. Tiếng nhao nhao nổi lên: 

-Thầy ơi, thầy nhận rượu của Đậu, cũng phải nhận của em một ly.

-Thầy ơi, có cô rồi thầy có bỏ lớp võ không?

-Thầy ơi…

Khánh im lặng, đã lâu rồi anh chưa thấy một tập thể nào gắn kết với nhau như lớp võ này. Câu lạc bộ mà anh đang đứng đầu, thiếu đi cái chất lửa cũng như sự quan tâm dành cho nhau để tạo nên sự gắn kết như một gia đình. Đang miên man nghĩ, Khánh giật mình, đưa mắt tìm Phương, đôi mắt em rạng rỡ, miệng nói liên tục, em đang chúc rượu hết một lượt các sư huynh của mình. Em uống, hơi nhiều, nhưng có lẽ tửu lượng của em khá cao nên em chưa hề có dấu hiệu của kẻ đã say. Thêm một ly, em đưa ra trước mặt Xuân. 

-Ly này Đậu uống với Xuân, uống cho tình bạn của chúng ta. 

Chưa kịp để Xuân nói gì, em đưa tay dốc sạch ly rượu, rồi bỏ mặc Xuân ở đó. Em tiến đến cười đùa với nhóm bạn của mình. Xuân im lặng dõi theo những cử chỉ  kỳ quặc của cô bạn. Xuân hiểu, những gì đang diễn ra. Xuân đưa mắt nhìn Khánh, nhận lại cái nhìn không mấy thiện cảm của anh, cậu quay đi. Như đang suy nghĩ một điều gì đó mông lung lắm. Việt Phương tay cầm chiếc ly lúng liếng đầy vang đỏ, đưa cho Khánh 1 ly. Em cười: 

-Em mời anh 1 ly. Vì ngày hôm nay anh đã ở đây.

-Đừng uống nữa, em uống nhiều rồi đấy.

-Anh yên tâm, em là ai chứ, em hiểu mình đang làm gì. Cạn ly.

Chiếc ly vừa đưa lên vành môi của Phương đã bị kéo giật lại bởi một hành động nhanh, dứt khoát và bất ngờ. Khánh im lặng quan sát, Phương mở mắt trừng trừng nhìn kẻ đã cản cô uống ly rượu của mình.

-Đậu uống nhiều rồi, đưa ly này tớ uống hộ cậu.

-Đùa à? Tớ đang vui, đừng làm tớ mất hứng.

-Cậu uống nãy giờ đủ rồi đấy.

-Thế nào là đủ? 

-Cậu thôi đi. - Xuân đưa tay gạt tay Phương ra khỏi ly rượu. Toan đưa lên uống. Phương cáu kỉnh nhìn Xuân. Cô bé mím chặt môi, thở nhẹ, gạt tay Xuân không cho cậu uống ly rượu của mình. 

-Tớ ổn, cậu biến đi, Đừng làm tớ mất hứng. - Nói rồi. Phương đưa ly rượu lên uống cạn. Rồi như chưa hề có chuyện gì. Cô rót thêm một ly nữa đến chỗ thầy. Xuân toan nói điều gì đó nhưng cậu bị níu lại bởi một cậu bạn trạc tuổi. Cậu bạn mỉm cười, lắc nhẹ đầu:

-Đậu ổn. Không sao đâu, đừng làm em nó mất hứng

Xuân im lặng, bất lực quay đi, Khánh lặng im quan sát, dường như anh hiểu những gì đang diễn ra ở đây, không rõ ràng rành mạch nhưng cũng đã bớt mơ hồ…Tiếng cười nói của Phương đã lại vang lên ở đâu đó, góc phòng nào đó. Em uống khá nhiều. Khánh nhận ra điều đó. Lướt mắt nhìn đồng hồ, Khánh hơi cau mày, sắp đến giờ kết thúc buổi hẹn của anh và Phương. Đang bối rối chưa biết ngỏ lời thế nào thì bất ngờ Phương bước đến. Khoác hờ tay lên khuỷu tay của anh. Bước đến bên lớp võ cất lời chào: 

-Đậu có chút việc phải về trước. Mọi người ở lại vui vẻ nhé. Thầy ơi, em về trước đây, chúc thầy cô hạnh phúc.

Khánh lịch thiệp chào nhóm bạn của Phương. Khi anh đưa tay trước mặt Xuân, anh cảm thấy cái nhìn Xuân dành cho mình không mấy thiện cảm, và cái bắt tay thì hơi chặt hơn mức bình thường. Khánh khẽ nhíu mày phân tích tâm lý của Xuân, Có lẽ cậu ta không ưa mình. Khánh tin vào nhận định của mình. Nhận định của một vị phó chủ nhiệm câu lạc bộ kỹ năng mềm có tiếng ở đất Hà Thành. Xuân níu tay Phương.

-Để tớ đưa cậu về.

Phương nhíu mày, cười cười.

-Tớ về với anh Khánh. Hi. Thôi về sau nhé, ở lại thêm với thầy lúc nữa.

Xuân buông tay, tia mắt tối. Cậu quay đi, không nhìn lại. Sau lưng, Phương bước những bước dài, tự tin và  uyển chuyển, gương mặt ngẩng cao, sống lưng thẳng. Em tự tin trên đôi giày 7 cm xa lạ. Không ai biết, bàn chân đang đau nói. Không ai biết, trái tim đang đau nhói.

Voskyo

Chiếc xe chầm chậm đưa ngọn lửa nhỏ di chuyển trong im lặng. Khánh khẽ khàng.

-Em muốn ăn gì không? Ban nãy có lẽ em chưa ăn gì.

Phương muốn nhanh chóng đi về nhưng sức nóng của rượu thật sự làm cô chao đảo. Có lẽ cần kiếm một cái gì đó bỏ bụng để xoa dịu cảm giác cuồng loạn của dạ dày. Hai người dừng xe ở một quán ăn đêm nhỏ nhắn nhưng sạch sẽ bên đường. 

Chuông điện thoại reo, Phương lục túi lấy điện thoại rồi đi ra hàng lang quán nghe cuộc gọi, một chiếc vỏ hộp rơi ra. Khánh nhìn nó, chằm chặp và xoáy sâu. Voskyo? Mắt anh long lên , khóe miệng mím lại thành một vệt ngang giận dữ. Khi Phương quay trở lại bàn ăn. Khánh ngước lên, gương mặt không cười.

-Sao em phải làm thế hả Đậu? Em cần mạnh mẽ như thế này sao?

-Em không hiểu?

-Tại sao em lại phải uống thuốc giải rượu? Em muốn uống thật nhiều nhưng sợ say phải không? Sao em phải làm thế? Vì Xuân sao? Em có biết thuốc giải rượu có hại như thế nào với người bị đau dạ dày không? Em điên rồi. Khánh hét lên, dường như những giận giữ nổ tung trong đầu cậu.

Phương im lặng, mặt hơi cúi, ngọn lửa nhỏ giờ như một chú sóc đỏ bị nước mưa. Mắt cay xè, long lanh nước, Phương cố căng mắt không chớp để giọt nước mắt bướng bỉnh kia không có cơ hội để trào ra. Nhưng cô không làm được, khóe mắt ầng ậc nước, trào ra lăn vội vàng trên bầu má phính. Khánh im lặng, bất lực thở dài. Anh rút một mẩu khăn giấy đưa cho Phương, lát sau anh mới cất giọng nói. Trầm, khan và hơi đục.

-Đủ rồi, lau nước mắt đi. Em định dọa tôi với bộ dạng lem luốc vì bị trôi hết lớp make up sao? Lần sau nếu muốn khóc thì em hãy nhớ là đừng chuốt mi.

Phương hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhẹ nhõm, gật đầu với Khánh. Có lẽ mắt của ai sau khi khóc cũng đều trong veo đến lạ. Đối diện bên kia có kẻ đang ngẩn ngơ.

Vovinam

Những bài tập căng thẳng làm cho Xuân có dấu hiệu căng cơ, và đau khớp gối. Dạo này ở sân tập Việt Phương không nói chuyện với cậu nhiều như trước, Phương ít cười hơn, ít nói hơn, và tập nặng hơn. Sắp đến ngày giải toàn thành Hà Nội khai mạc. Lớp võ như đi vào guồng máy hoạt động không ngừng nghỉ. 

Đạp thẳng, đấm thẳng 1-2-3-4 hạ xuống, phản…ối á. Phương không đỡ được cú phản đòn từ anh trợ giáo. Đau điếng. Cô mím môi.

-Chú ý vào nhé, lại nè. 

Anh Thế nói với Phương vẻ động viên kích lệ.

-Dạ vâng. - Phương gật, thắt chặt lại đai. Bắt đầu. 

-Đạp thẳng, tổ hợp đấm, tiến lên, trái phải, trái phải… bịch. 

-Em không tập trung, nghỉ đi. Thế ngán ngẩm nói với Phương. 

Cô gật đầu, thở hắt ra. Phương không tập trung, cô không thể tập trung được. Tại sao Xuân lại có thể nói cười tự nhiên như thế với Thanh chứ, đừng bao giờ đánh giá quá cao sức chịu đựng của Phương. Chưa bao giờ Xuân cười với Phương bằng nụ cười ấy, chưa bao giờ Xuân thoải mái với Phương như với Thanh. Phương không ghen, nhưng có cái gì đó nặng trĩu nơi ngực trái. Nghỉ xả hơi, uống 1 ngụm nước. Tin nhắn của Khánh:

-Hôm nay tập muộn không? Anh mới lấy lương, mời em đi café. Napoly nhé?

-Ok, 8h20 anh qua sân tập đón em. Phương reply lại. Khóe miệng hơi nhếch nở 1 nụ cười mỉa mai. Cô chẳng mỉa ai cả,Tự nhiên muốn mỉa chính mình. Bên kia, góc chéo sân tập. Xuân đang nhìn cô, tia nhìn không sáng.

Khánh đến đón cô như đã hẹn. Phương rạng rỡ. Cúi chào thầy, và 3 trợ giáo. Đến lượt Xuân. Cô chào, gương mặt không cười, lạnh như băng. Lúc quay đi, mái tóc ngắn bị gió thổi tung, lộ ra nụ cười tươi tắn. Tung tăng chạy ra chỗ Khánh. Một vài bạn nữ xuýt xoa: 

-Đẹp trai quá. Anh này hôm trước đưa Đậu đến đám cưới thầy nè. Hình như học kiến trúc ấy.

-Uhm, đẹp thật. Đậu có phúc quá. Hehe.

-Hôm nào bắt Đậu ra mắt thôi.

-Lớp tập trung. Thể lực. Nam 20 hít đất vỗ tay, nữ 20 hít đất thường. Xuống. 

Mấy cô bạn giận mình. Giọng Xuân đanh lại, có cái gì đó khó chịu bủa vây lấy cậu, có cái gì đó tức tối, một chút ganh tỵ, một chút bực mình. Cậu cảm thấy khó chịu khi Phương không cười với mình nhưng lại cười với gã đó. Cậu ghét cái nụ cười rạng rỡ kia, ghét cái ánh mắt băng lạnh. Sao thế nhỉ, chẳng phải chính cậu là người từ chối Phương ư? Cậu là người làm cho đôi mắt kia phải ướt ư? Chính cậu là người gạt Phương ra khỏi cuộc sống của cậu. Nhưng giờ có cái gì đó nuối tiếc. Như một đoạn phim tua chậm. Phương ngồi đối diện cậu. Má đỏ hây, mắt hơi cụp. Cô hít một hơi thật sâu rồi ngước lên:

-Tớ thích cậu.

-Hả?

-Tớ nói là tớ thích cậu.

-Nhưng tớ...

-Uhm, tớ biết cậu không thích tớ, nhưng tớ sẽ ở bên cậu, dõi theo cậu. tớ hứa không làm phiền cậu. Khi nào cậu hạnh phúc hoặc cảm thấy phiền phức, tớ sẽ tránh xa cậu.

-Không đáng đâu, cậu không đáng phải làm thế, tớ không tốt đẹp gì đâu. Tớ là một thằng vô tâm, tớ sẽ làm cậu buồn nhiều, tớ sẽ làm cậu phải khóc…

-Tớ biết.

-Bây giờ tớ chưa sẵn sàng, tớ chưa muốn bắt đầu cái gì, tớ không muốn cuộc sống bị thay đổi. Tớ chưa quên được quá khứ.

-Tớ biết.

-Ngoài kia nhiều người tốt hơn tớ kìa, ngoài kia nhiều người giỏi hơn tớ. Tớ có gì để cậu thích chứ. Tớ chỉ là một thằng con trai bình thường.

-Tớ biết.

Hai từ tớ biết lặp đi lặp lại. Đưa cả hai vào im lặng. Phương đưa ánh mắt theo đuổi sự di chuyển bàn tay điệu nghệ của bartender, Xuân thì tìm những sự mới lạ ở đôi giày đi tưởng chừng như đã sắp mòn của mình. Khuya. Phương đứng dậy. Xuân cũng lật đật đứng dậy. Không khí gượng gạo chưa tan, sự lung túng chưa thoát khỏi cung cách ứng xử của hai người: 

-Để tớ đưa cậu về.

-Tớ muốn đi bộ.

-Uhm. 

Xuân buông ra câu nói rồi giật mình, Khóe mắt Phương tối sẫm, nhưng vành môi lại nở một nụ cười tròn trĩnh. Phương quay đi, lưng thẳng, mắt nhìn thẳng bước ra cửa quán, không quên cúi chào anh phục vụ quen thuộc. Khuất sau cánh cửa, để Xuân lại với những vạt cảm xúc nghiêng ngả. Xuân không biết, cách đó không xa, đằng sau chiếc xích đu góc phần tư vỉa hè bên trái, đang có một cô gái gục đầu khóc, tim cô như bị vỡ tung ra. Lớp trang điểm nhòe đi. Trên cao, ánh trăng dịu dàng ôm chầm lấy cái bóng mảnh dẻ với bờ vai run lên đầy xúc cảm.

Vì cậu không phải là Tớ

Phương đến sân tập sớm, cô muốn tạo một độ giãn rộng ra cho bản thân để suy nghĩ và tự an ủi, nhắc nhở mình. Bước chân cô khựng lại, ánh mắt đứng hình nhưng rất nhanh cô ưỡn thẳng người, sải bước đều tiến về phía Xuân.

-Chào cậu, tớ tưởng mình là người đến sớm nhất chứ. Phương cười rất tự nhiên.

-Tớ cũng vừa mới đến thôi. Có vẻ như cậu đã tìm được hạnh phúc cho mình. Chúc mừng cậu nhé!

-Cám ơn cậu. Đợi lúc thích hợp tớ sẽ giới thiệu anh ấy với mọi người.

-Uh, tớ…

-Sao cơ?

-Ah, cũng còn sớm. Cậu đi dạo với tớ một chút chứ?

-Uh.

Hai người bước bên nhau, im lặng. Không gian đang bình thường bỗng ngẹt ứ, miệng đắng không thốt lên được một cách tự nhiên. Họ đi với nhau rất lâu như thế. Ai cũng đang theo đuổi những suy tư ngập ngụa của riêng mình. Phương bị tổn thương, vết thương đó sâu và rộng mép. Cô không cho phép mình mắc sai lầm, và phải chăng cô đang sửa chữa sai lầm này bằng một sai lầm khác? Phương là một cô gái không xinh đẹp. Cô có đôi mắt to tròn đẹp, sâu và có hồn. Ai gặp cô cũng phải tấm tắc khen về nó. Nhưng nhiêu đó thôi là không đủ. Nhưng cô thông minh, có cá tính và cuốn hút. Cô khá khôn ngoan và biết cách chiếm cảm tình của người khác đặc biệt là người khác phái. Nhiều anh chàng thích cô, và Khánh là một trong số đó. Anh từng trải và hiểu đời hơn Xuân. Trong mọi mối quan hệ anh luôn biết giữ hình tượng của mình. Anh muốn anh như thế nào trong mắt người khác thì anh sẽ thể hiện nó theo đúng như thế. Nói trắng ra Khánh là các mặt nạ trong một kép tuồng. Đối với Phương, Anh biết cách tiếp cận từ từ trong mối quan hệ của họ vì anh nắm bắt mọi thời cơ có thể để đến gần Phương hơn. Với Khánh, Phương hiểu rõ điều đó và cho anh mọi đặc quyền anh muốn sở hữu và có được mọi cảm nhận. Và Khánh coi mối quan hệ với Phương là bước tiến, sự chinh phục… Tất cả trò đời đều diễn ra trong dấu ngoặc kép thuần túy, chấm than lỗ chỗ và kết mở của người thế vai… Xuân đơn giản nhưng chân thành. Anh dám yêu, dám ghét, dám hận… Ở anh, mọi người có thể thấy một cậu bé chưa lớn, rất hồn nhiên và trong sáng. Đặc điểm tự nhiên này rất cuốn hút Phương. Nhưng chính cô cũng không hiểu tại sao và thường đổ lỗi cho cảm xúc. Bỗng Xuân lên tiếng, phá tan đi cái không khí im lặng giữa hai người.

-Anh ấy chắc rất tốt với cậu phải không?

-Uh.

-Anh ấy giỏi, đẹp trai nữa?

-Uh. 

-Cậu chắc thích anh ấy lắm?

-Uh.

-Tớ rõ vớ vẩn, đương nhiên là cậu rất thích anh ấy rồi!

Sự lầm lì của Phương làm Xuân thấy nhói đau. Sự sôi nổi, hoạt bát hằng ngày của cô đâu rồi? Trước cô đâu thế, cô đáng yêu lắm cơ mà! Cô rất có duyên và tự tin với nụ cười của mình nữa. Giờ giống một đống tro tàn nguội lạnh.

-Cậu quay lại với chính mình đi. 

Câu nói của Xuân chạm lòng tự ái của Phương. Cô cảm giác bị xúc phạm nhiều hơn sự chia sẻ, cảm thông. Cô gắt lên.

-Tớ vẫn là chính mình.

-Cậu lầm lì, vô hồn và thiếu sự tinh tế đến mức ấy mà là cậu sao?

-Tớ vẫn là tớ, đơn giản và rõ ràng thế thôi. 

Xuân định nói gì nữa, nhưng cảm giác nghẹn đắng ở cổ họng ngăn cậu lại. Xuân thấy cô bạn mình nhỏ bé và yếu đuối rất nhiều. Họ không nói thêm điều gì nữa. Mọi người bắt đầu tới sân tập, họ nhao tới Phương, hỏi thăm về Khánh, cái anh chàng đi cùng cô mà họ đã thấy, đã xuýt xoa. Phương tươi cười nhưng đôi mắt cô trôi ngang một gợn buồn lỡ mất. Những bài tập, những động tác khởi động quen thuộc không làm khó được Phương vì cô đã quá rành nó. Xuân vẫn đi lại giữa các hàng, chỉnh động tác lại cho một vài môn sinh mới, sửa tấn cho một cô bạn, nhắc nhở vài cái miệng liến thoắng…Phương cố tình làm sai động tác, nhưng Xuân đi qua cô, không dừng lại không sửa. Chút thất vọng bủa vây. Phương lơ đãng, thả lỏng người. 

Phương khụy xuống, cô bị chấn thương rồi, có lẽ do cô xuống xoạc quá nhanh. Đầu gối đau như bị ai cầm kéo cắt đứt dây chằng. Không nhấc nổi chân lên. Phương cắn chặt môi không cho nước mắt trào ra. Thầy nhanh chóng cố định đầu gối giúp Phương. Chườm đá lạnh và xịt một chút thuốc giảm đau. Phương được dìu về góc sân tập để nghỉ ngơi. Lớp giãn ra, tiếp tục bài tập. Phương câm lặng và bất lực. Uhm, có lẽ cậu là cậu, tớ là tớ.

Khoảng sân xưa cũ

Phương cặm cụi hí hoáy viết, cô sợ cảm xúc như trôi tuột và biến mất. Mấy lần Khánh mang café qua cho cô, cô mới có thời gian giải lao một chút. Và rồi tiếp tục. Phương chú tâm vào công việc để đầu không phải nghĩ, trong ngăn chứa lý trí bị nhồi nhét ấy cô cố tránh những hình ảnh từ lớp võ. Bị chấn thương, một cái cớ quá đẹp để cô tạm xa lớp võ. Nhưng con tim thường không bị trói buộc và phải rung lên những nhịp đập, dù thoi thóp, nó vẫn phải sống bằng tình cảm bồi đắp hằng ngày, cũng như việc nhìn nhận từ quá khứ. Cô rời xa những niềm yêu thích hằng ngày và chìm đắm vào mối suy tư giằng xé, tự làm khổ chính mình. 

-Hết giờ rồi đấy. Em nên nghỉ chút đi. Khánh bước tới gần Phương.

-Dạ, anh đợi em một lát nữa.

Phương có hẹn với Khánh đi phố cổ. Thường thì cô thích lang thang như thế với đám bạn thân, nhưng lựa chọn đi với Khánh như một sự bế tắc mà cô chưa giải tỏa được.

Khánh chở cô đi khá nhiều nơi, vì cô cảm giác mọi thứ mới mẻ và xa lạ với mình nên cảm nhận đã không còn vẹn nguyên nữa chăng? Hay cô, trống rỗng và mơ hồ với tất cả. Chứ những nơi ấy cô đã đến, đã đi qua biết bao nhiêu lần rồi. Bất giác tim cô đập nhanh, mắt cô chăm chú nhìn sang bên kia đường. Xuân đang đi dạo với Thanh, dường như có cái gì đó rơi vỡ loảng xoảng khi mắt Xuân cũng dừng vào chính khoảng mông lung ấy. Bỗng Phương ôm chầm lấy Khánh ở đằng sau, khá bất ngờ, Khánh nói với ra sau: 

-Em ổn chứ?

-Em muốn về.

-Anh chở em về nhé! - Khánh lịch thiệp dù sâu trong lý trí anh muốn nhảy xuống khỏi xe và cho Xuân vài cú đấm.

-Dạ. Phương ngoan ngoãn. Nước mắt cô chực trào lên, rồi nén xuống bởi hàng loạt cảm xúc không có chỗ dừng. 

Về tới phòng cô khóc òa. Cô ghen, cô thấy ghen tức thực sự. Giống như việc bị phản bội vậy. Vết thương nứt toác ra, đau nhói và nhức buốt. Tin nhắn của Khánh: “Mai anh qua đón em đi làm nhé!”. Cô đón nhận nó hay chìm sâu vào nỗi đau? Cô không thể làm mình rõ ràng được, với ý thức mơ hồ. “Dạ”

Mọi vết thương cần thời gian để làm lành. Dù nó để lại sẹo. Phương biết rõ điều đó. Cô muốn để cho mình nghỉ ngơi, để tâm trí nghỉ ngơi… Nhưng cô càng muốn chứng minh cô cứng cáp và rắn rỏi thì càng cho thấy cô yếu đuối. Càng cho thấy cô dễ nắm bắt như thế nào. Mọi sự thay đổi như một cơn gió mới giữa đêm, cơn mưa bất chợt vào hè. Nó sẽ xua tan đi mọi ngổn ngang, mọi bề bộn lẫn quy tắc. Rồi một ngày, cô rời xa thành Hà Nội thân yêu. Cô đi để tìm lại mình, tìm một góc khuất nào đó trong tâm hồn cô, để cô khóc thỏa thích và vui cười thỏa thích. Nơi cô dừng bằng đôi chân của mình, biết đến sự thay đổi tuyệt diệu ra làm sao. Nơi cô cho mình mọi quyền hành để nổi loạn. Không ai biết nơi cô sẽ dừng chân, nhưng họ biết chắc chắn, nơi cô đến sẽ rất tuyệt. Vì họ đồng hành trong tư tưởng đã trưởng thành của cô. Nhưng ngày đó còn xa lắm và chắc có lẽ chẳng phải bây giờ. 

Ngày thi đấu cũng đến. Xuân và đám bạn lớp võ hồi hộp đón chờ từng trận

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net