Câu chuyện về tân nương xuyên qua nhỏ nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: cống trà

Editor : Tichhoalinh

Thể loại :Đoản văn , xuyên không ,...

Tâm can bảo bối

Lúc Trầm Vân Nhu khôi phục ý thức cảm thấy thân thể như bị dùng sức đẩy ra, tiếp theo cả người lạnh lẽo, nước dinh dính cực kỳ khó chịu, không tự chủ được liền há mồm hô lên.

"Oa oa. . . . . ." .

Đây là tiếng trẻ con khóc? Trầm Vân Nhu kinh ngạc vạn phần, mộng cảnh quả nhiên rất không đáng tin, loạn kêu mấy câu cũng có thể kỳ quái biến thành tiếng trẻ con khóc .

Trầm Vân Nhu vừa tiếp tục"Oa oa" kêu, vừa cố gắng muốn mở mắt, mắt của nàng mắt chỉ chớp chớp, cảm giác ánh sáng quá chói mắt, không tự chủ được lại nhắm lại, trong miệng tiếp tục hét to. Lúc này mới nghe ra âm thanh hỗn loạn quanh người , có mấy thanh âm vui vẻ không kiềm chế được nói: "Chúc mừng Quận chúa, là một vị thiên kim!"

"A, là con gái ? Thật là con gái ?" Một cái thanh âm mặc dù suy yếu, lại vui mừng vô hạn, liên tục muốn bà mụ xác nhận lời nói là thật, lại khẽ reo lên: "Mau, mau, trước ôm cho ta nhìn một chút!"

"Là con trai hay con gái ?" Nghe được trẻ nít tiếng khóc, ngoài cửa sổ đã có mấy thanh âm cực kỳ khẩn trương hỏi thăm.

"Chúc mừng Vương Gia, chúc mừng vương phi, chúc mừng Quận mã, mẫu nữ bình an!"

Nghe được mấy cái chữ mẫu nữ bình an, mấy người ngoài cửa sổ vừa niệm Phật vừa vui mừng nói: "Nghe được tiếng khóc to rõ, còn tưởng rằng lại là con trai ! Ông trời phù hộ, thật cho một nữ oa nhi a!" Nói xong liền xông vào bên trong, lại bị người ngăn cản, khuyên nhủ: "Tre con mới dinh sợ âm thanh , còn phải thao thượng □, ăn sữa , mới không hù dọa nàng. Vương Gia vương phi xin chờ một chút."

Bà mụ thấy hai ma ma khác thành công ngăn lại người kia , không khỏi cười, vội vàng bế Trầm Vân Nhu giơ lên cho sản phụ trên giường - Khánh Trữ Quận chúa nhìn, vừa cất giọng chúc mừng người ngoài cửa sổ , ngay sau đó lau thân thể cho Trầm Vân Nhu , dùng áo bông bọc kỹ đặt vào trong lòng Khánh Trữ Quận chúa, cười không khép miệng nói: " tâm nguyện của quận chúa được đền bù rồi !"

Khánh Trữ Quận chúa ôm lấy Trầm Vân Nhu, không để ý hậu sản mệt mỏi, vén áo bông lên , lại sờ sờ tay nhỏ chân nhỏ , kiểm xem một lần, lúc này mới yên lòng .

Trầm Vân Nhu cảm thấy một đôi mềm mại tay nhẹ nhàng đặt ở trên lưng nàng cùng trên đùi, da từng trận co rút nhanh, xúc giác nói cho nàng biết, đây giống như không phải là mơ.

Này, chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ bắt kịp trào lưu, hồn xuyên qua thành trẻ nít rồi ? Nếu như vậy, thì tương đương có thêm một cuộc sống , nhặt được bảo khố ! Trầm Vân Nhu mình cười nhạo một tiếng: hắc hắc, bình thường xem nhiều tiểu thuyết xuyên việt, sức tưởng tượng phong phú nha !

Không đúng không đúng, này xúc cảm, cái mùi này, rất không đúng với kia! Chẳng lẽ bị điện giật lại thật sự xuyên qua?

Lúc Trầm Vân Nhu 2 tuổi , cha mẹ ly dị, đều tự lập gia đình riêng , nàng bị vứt cho bà ngoại nuôi. Thật may là bà ngoại là người mạnh mẽ , mọi phương diện đều không thiếu thốn , hơn nữa chính nàng thiên tính hoạt bát, ngược lại cả người khỏe mạnh lớn lên. Đợi nàng thi lên đại học thì bà ngoại lại mắc bệnh qua đời. Nghỉ hè năm nhất đại học , Trầm Vân Nhu trở lại nhà bà ngoại , ban đêm nhớ tới bà ngoại, sờ soạng chạy đến trong phòng bà, bởi vì một phen lau nước mắt , đưa tay ra mở đèn, không ngờ công tắc lâu không dùng tới , lại rò điện rồi. Trầm Vân Nhu trong nháy mắt bị điện giật , ngã xuống thì trong lòng thở ra một hơi nói: bà ngoại, ta tới đây!

Hiện nay Trầm Vân Nhu rõ ràng cảm giác mình tỉnh, cũng vô lực mở mắt, lại cảm thấy thân thể mềm nhũn, không có chút sức lực , giãy giụa một cái cũng không có hơi sức, lúc này mới ý thức , vấn đề rất lớn, chuyện rất không ổn.

Một vị bà mụ thấy Trầm Vân Nhu khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại , cái mũi nhỏ tựa hồ giật giật, không khỏi cười đối với Khánh Trữ Quận chúa nói: "Tiểu bảo bảo rất có tinh thần, lúc này mới ra đời , đã có hơi sức tìm ăn." Nói xong muốn ômTrầm Vân Nhu, bảo bà vú cho bú sữa, không ngờ Khánh Trữ Quận chúa không chịu buông tay, chỉ nhỏ giọng nói: "Không cần người khác, tự ta cho ăn là được."

"Quận chúa, ngài hậu sản suy yếu, chuyện này ?" Bà mụ làm khó.

"Ta nói được là được!" Khánh Trữ Quận chúa nói xong, nhấc vạt áo lên, bảo bà vú cầm khăn lông nóng tới đây giúp nàng xoa xoa, nhu thuận, lúc này mới nhét vào miệng Trầm Vân Nhu.

Trầm Vân Nhu không tự chủ được khẽ hút, trong miệng tất cả đều là mùi sữa, chỉ một lúc sau, liền ngủ thật say, không suy nghĩ gì nữa .

Don dẹp lại phòng sanh một chút xong , Thành vương gia cùng Thành vương phi đã vội vàng tiến vào , trước nhìn thấy Khánh Trữ Quận chúa ăn canh, tinh thần rất tốt , lại được bà mụ bảo đảm nói bình an, liền nhìn tới Trầm Vân Nhu bên cạnh Khánh Trữ Quận chúa , trong giọng nói không che giấu được sự vui mừng, cũng cười nói: "Viên Thông đại sư quả nhiên là có năng lực, hắn nói là nữ , quả nhiên sinh ra nữ oa . Chậc chậc, không hổ là nữ oa, nhìn là thấy khác biệt."

Quận mã Trầm Bình Sơ đã là vào phòng sanh, trước nhẫn nại không đi nhìn Trầm Vân Nhu, chỉ ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng cầm tay Khánh Trữ Quận chúa , nhỏ giọng nói: "Nàng vất vả rồi !"

Khánh Trữ Quận chúa vừa nghe lời này, trong lòng ngọt ngào, lại cười nói: "Chàng không đi xem nữ nhi một chút ?"

"Không có nàng, ở đâu ra nữ nhi? Dĩ nhiên là nàng quan trọng hơn." Trầm Bình Sơ trong đôi mắt tất cả đều vui mừng, lại làm bộ không thèm để ý nữ nhi, chỉ để ý Khánh Trữ Quận chúa.

Khánh Trữ Quận chúa tuy biết hiểu hắn là có ý trêu chọc mình , nhưng cũng ngọt ngào, chạm nhẹ một cái hắn một chút nói: "Được rồi, đi nhìn một chút a!"

Trầm Bình Sơ nghe được nói như vậy, lúc này mới tiến tới bên cạnh Thành vương gia, cúi đầu nhìn Trầm Vân Nhu, khen: "con gái vẫn là con gái (convert là tả nhi), nhìn xinh đẹp."

"Lúc này mới sinh ra, mặt tròn tròn , chỗ nào nhìn ra xinh đẹp hay không ?" Khánh Trữ Quận chúa có chút buồn cười, bảo ma ma dùng khăn nóng giúp cho nàng lau mặt, lại lau tay, một mặt không nhịn được quay đầu lại đi nhìn Trầm Vân Nhu, lại dặn bảo mọi người nói: "Nàng mới ngủ , cũng đừng đánh thức."

"Yên tâm, yên tâm, sẽ không làm phiền nàng." Khuôn mặt già nua của Thành vương gia cười tươi như hoa cúc , nhỏ giọng nói: "Phủ nhà chúng ta quả nhiên là có phúc ,nhìn xem, nữ nhi đầu tiên như thế nào !"

Thành vương phi cũng vui vô cùng, lại đau lòng nữ nhi,đi qua giúp Khánh Trữ Quận chúa dịch góc chăn, đỡ nàng nằm xuống, vừa chỉ huy người khác : "Mau gọi thái y đi vào chẩn mạch, ăn uống phải an bài như thế nào , toàn bộ nghe thái y ."

Tiếp đó, trong phòng sinh người đến người đi, nhưng đều đi rón rén , gọn gàng ngăn nắp.

Lúc Trầm Vân Nhu ngủ đủ tỉnh lại, nghe được một giọng nam nói: "Ba tiểu tử của chúng ta, một là vân kiệt, một là vân liệt, một là Vân Nhiên, con gải, liền kêu Vân Nhu, nàng thấy có được không?"

"Tên của ba đứa đều có tứ chích túc ,con gái vì sao lại không có ?" Giọng của nữ nhân có chút nghi ngờ.

( Trong convert tên của ba người con trước là : Vân kiệt (云杰),vân liệt (云烈), Vân Nhiên (云然) đều có bốn dấu phẩy ở dưới là tứ chích túc hay chính là 4 cái chân , vân nhu viết thế này 云柔không có )

"Tiểu tử , tương lai tự nhiên dựa vào bốn chân bôn tẩu bên ngoài , kiến công lập nghiệp. Con gái là để nuông chiều , cần gì đến tứ chích túc ?" Nam tử thanh âm an ủi.

"Nhu nhi! Ân, tên không tệ." Giọng nữ nghe được giải thích, dáng vẻ có chút thỏa mãn .

Ta không muốn xuyên qua trẻ con a! Trầm Vân Nhu cảm giác rất đói bụng, lỗ tai lại nhạy bén , nghe được giọng nói của hai người, nội tâm thầm gào thét : tuy nói ta luôn luôn khát vọng gia đình đầy đủ cha mẹ , mỗi lần bái Phật, luôn là yên lặng cầu phù hộ, cầu kiếp sau cha mẹ song toàn, tốt nhất phía trên có ba ca ca yêu mếm ta linh tinh , nhưng mà, ta yêu cầu là kiếp sau phải có những thứ này, không phải là xuyên qua phải có những thứ này a!

Trầm Vân Nhu trong lòng gào thét , há miệng, lại thành tiếng trẻ con khóc, thanh âm lên án, chỉ trích ông trời nghe lầm lời khấn cầu của nàng.

Khánh Trữ Quận chúa nghe được tiếng khóc, đã là ôm lấy Trầm Vân Nhu, vén vạt áo lên muốn cho ăn, vừa dụ dỗ nói: "Tiểu Quai Quai đừng khóc!"

Trầm Vân Nhu đối với chuyện bú sữa mẹ rất kháng cự, nhưng là bất đắc dĩ bụng quá đói, liền không có cốt khí dựa vào lồng ngực Khánh Trữ Quận chúa, như để hả giận mãnh liệt hút.

"Chậm một chút chậm một chút, không ai giành với ngươi!" Khánh Trữ Quận chúa thấy Trầm Vân Nhu há miệng , tiếng hút " tư tư " vang lên , cực kỳ tự hào, nói với Trầm Bình Sơ : "con gái thân thể tốt lắm, chàng xem , hết sức bú sữa này . . . . . ."

Trầm Vân Nhu vừa hút sữa, vừa thâm trầm tự hỏi: nghe phương thức nói chuyện của hai người này , có khả năng là cổ đại. Cổ đại này nha, vô ý một chút , trẻ nhỏ dẽ dàng chết non. Dù sao xuyên cũng xuyên rồi , nhìn cha mẹ cũng ân ái, phía trên còn có ba cái " tứ chích túc " làm ca ca, ăn được uống được tốt lắm, khỏe mạnh lớn lên mới được.

Một lúc sau , mấy tiểu nam hài ( bé trai ) tiến vào , thất chủy bát thiệt nói chuyện, lại muốn đi sờ Trầm Vân Nhu, nhưng là bị người kéo lại. Một nam hài trong số đó cẩn trọng hỏi : "Mẹ, ta ôm muội muội một cái có được không?"

"Chớ nghịch ngợm , trẻ con mới sinh nhát gan, không được ầm ĩ , các ngươi nhỏ giọng một chút." Trầm Bình Sơ ngăn bọn họ nói: "Toàn bộ đi tắm rửa ăn cơm, chớ chen chúc ở chỗ này."

Trầm Vân Nhu nghe thanh âm, yên lặng nhân biết ,Ân, thanh âm ôn hòa , hẳn là đại ca Trầm Vân kiệt, chợt chợt đáng yêu ,hẳn là nhị ca Trầm Vân liệt, thúy thúy đồng âm , là Tam ca Trầm Vân nhiên.

Đang ồn ào, lại nghe bên ngoài có tiếng âm nói: "Thánh chỉ đến!"

"Nha, trong cung nghe được tin tức, hạ thánh chỉ!" Thành vương phi vừa nghe, vội lĩnh người đi ra ngoài tiếp chỉ.

Rất nhanh, một nhóm người vào phòng sanh, liên tiếp chúc mừng . Nói trong cung hạ chỉ cho Trầm Vân Nhu làm Nhân Thọ Quận chúa, thành Hoàng thất ngọc diệp, nói sáng mai hoàng hậu sẽ tới vấn an .

Trầm Vân Nhu nghe được như rơi vào trong sương mù, cực kỳ kinh ngạc, sinh nữ nhi thế nào cao hứng thành ra như vậy? Đây là muốn chuyện gì? Chẳng lẽ nơi này là thế giới nữ tôn, nữ nhân vi vinh ? Nhìn không giống a!

Trẻ con mới sinh dù sao cũng dễ buồn ngủ, chỉ một hồi, Trầm Vân Nhu đã ngủ say.

Khánh Trữ Quận chúa từ lúc nghe trong cung thánh chỉ, vừa mừng vừa lo, nhìn Trầm Vân Nhu đang ngủ say, mấp máy miệng, nhỏ giọng nói: "Ngươi là tâm can bảo bối của nương, nhất định sẽ không để cho ngươi đi hòa thân ."

Thì ra là cái thế giới này có ba Đại Cường Quốc, theo thứ tự là Nam Hán triều, Bắc Trần triều , Thục vương triều, thành thế chân vạc .

Nam Hán triều vẫn muốn tóm thâu khác hai quốc gia, nhưng hai quốc gia khác cũng có ý tưởng này, chỉ âm thầm so tài.

Sau khi Nam Hán triều Chiêu Nhân Hoàng đế đăng vị , muốn mượn dùng phương pháp kết thân, cùng Bắc Trần triều kết minh, cô lập Thục vương triều, không ngờ Hoàng đế Bắc Trần triều nói kết thân có thể, nhưng chỉ cần công chúa hoặc là Quận chúa mang huyết mạch hoàng tộc, bình dân được phong công chúa Quận chúa, hay mỹ mạo cũng không cần.

Nhưng hậu cung phi tử của Chiêu Nhân Hoàng đế tổng cộng sinh hạ mười hai vị hoàng tử, không có một vị công chúa. Ca ca của Hoàng đế Thành vương gia ngược lại sinh hạ một con gái là Khánh Trữ Quận chúa, nhưng Khánh Trữ Quận chúa đã sớm có chiêu Quận mã, làm không thể làm đám hỏi. Vì thế, Chiêu Nhân Hoàng đế chỉ đành phải đưa ánh mắt đặt trên người hoàng tử .

Tới mười hai vị hoàng tử một vị thái tử, mười một vị xuất cung Phong vương gia, đón dâu sinh con , sinh hạ như cũ tất cả đều là nhi tử ( con trai ) , Hoàng đế lúc này mới nóng nảy, hô triệu Viên Thông đại sư ở Hoàng Giác tự vào cung hỏi thăm.

Theo Viên Thông đại sư nói, đây là do phong thủy lăng mộ hoàng thất gây ra, phong thủy khiến đồng lứa này , quái tượng biểu hiện quẻ càn Thuần Dương, vì vậy Hoàng thất Âm Dương không điều, sinh hạ , tất cả đều là con trai. .

Hoàng đế vừa nghe, vội hỏi có gì biện pháp có thể sinh con gái. Viên Thông đại sư liền nói: "Các hoàng tử là trực thuộc Hoàng thất , chịu ảnh hưởng lớn nhất, coi như sanh hạ con gái , cũng không cách nào giữ được. Nếu muốn may mắn, chỉ có thể rơi vào trên người Khánh Trữ Quận chúa." .

Khánh Trữ Quận chúa cùng chiêu Quận mã , hợp sinh hạ ba nhi tử, cũng vô cùng khát vọng sinh hạ nữ nhi, nghe được lời của Viên Thông đại sư , mặc dù thầm nói , sợ hạ nữ nhi sẽ bị đưa đi hòa thân, nhưng trong bụng đối với nữ nhi khát vọng cũng không ngừng nghỉ, rốt cuộc nghe theo Viên Thông đại sư chỉ đạo, cùng Quận mã chia phòng mà ngủ, cho đến năm âm tháng âm giờ âm mới cùng Quận mã viên phòng.

Sau đó giữa vạn chúng trong chờ mong, sinh hạ nữ nhi Trầm Vân Nhu.

Đứa con gái quý báu

Trẻ con mới sinh ăn no là ngủ, Trầm Vân Nhu ngủ một cái, chính là mấy canh giờ. Ở nơi này vài canh giờ, Thành vương phủ người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt. Cửa phủ chật ních ngựa xe của hoàng thân quốc thích , có nhiều cáo mệnh phu nhân nghe hỏi mà đến, muốn vào phủ chúc mừng một tiếng.

Thành vương gia cùng Thành vương phi tư cách lão, cũng không tự mình tiếp đãi khách, chỉ làm cho mấy nhi tử cùng con dâu đi xã giao.

Năm đó Chiêu Nhân Hoàng đế mình không có nữ nhi, thấy Khánh Trữ Quận chúa đáng yêu, mấy lần muốn phá cách phong làm công chúa, để nàng vào cung thật nhiều, có điều Thành vương gia chết cũng không cho, nói mình có năm nhi tử, chỉ có một nữ nhi, Hoàng đế không thể đoạt đi, muốn nữ nhi, tự mình sinh đi. Chiêu Nhân Hoàng đế bất đắc dĩ, chỉ đành phải thôi, nhưng đến tột cùng không cam lòng, thường thường cho đòi Khánh Trữ Quận chúa vào cung, cực kỳ sủng ái. Hiện nay Khánh Trữ Quận chúa sinh hạ nữ nhi, Hoàng đế vui vô cùng, liên tiếp ban thưởng, cả đám hoàng thân quốc thích như thế nào chịu rơi ở phía sau, nghe được tin tức tự nhiên chạy đến.

Thành vương phủ người làm loay hoay chân không chạm đất, mặc dù như thế cũng rất vui mừng , nhóm nương tử lắm mồm cũng lợi dụng thời gian rãnh thảo luận mấy câu.

"Hoàng thất mấy năm này đều hi vọng có tiểu công chúa Tiểu Quận Chúa, chúng hoàng phi một cũng sinh ra được, Quân chúa của chúng ta thật có phúc a, cư nhiên sinh hạ con gái rồi. Nhu nhi lúc này mới ra đời, trong cung đã hạ chỉ, phong làm Nhân Thọ Quận chúa !"

"Nghe nói lúc Quận chúa sinh , ngoài phòng sanh có Ngũ Thải Tường Vân ( mây ngũ sắc), thật hay giả?"

"Khụ, ban ngày, lấy đâu ra Ngũ Thải Tường Vân? Đây là có người muốn nịnh nọt Quận chúa, loạn truyền đây này! Tóm lại, càng truyền càng thần kỳ."

"Cũng không trách người ngoài như vậy truyền. Hoàng thất những năm này không có sinh hạ công chúa , chính là một thế hệ , cũng chỉ có Thành vương phi sinh hạ Khánh Trữ Quận chúa mà thôi. Hiện nay các hoàng tử những hoàng tử kia phi trắc phi phu nhân các loại , sanh cũng đều là nhi tử, tất cả đều không thấy sinh hạ nữ nhi, dân chúng cái gì cũng nói. Hiện nay Quận chúa sinh hạ nữ nhi,người ngoài tự nhiên suy đoán cùng đồn đại."

Đang nói, có một đại nha đầu mặt đỏ bừng chạy tới nói: "các thím, hoàng hậu nương nương cùng Thái Tử Phi nương nương cũng tới, các ngươi động tác mau chút, mau dâng trà rót nước."

"Nha, hoàng hậu nương nương cùng Thái Tử Phi nương nương tới, mười một vị hoàng tử phi khác còn có thể không tới sao?"

"Hoàng tử phi cũng theo tới rồi, đang bên ngoài xuống kiệu, chặn trước cửa phủ nha !" Đại nha đầu thở gấp nói: "Mới được một lúc, tin tức đã truyền ra ngoài, biết Quận chúa sinh hạ nữ nhi, đều chạy tới !"

Một vị nương tử hơi lớn tuổi nói: "Vương Gia cùng vương phi canh giữ ở ngoài phòng sanh, không cho khách đi vào thấy Nhu nhi, chỉ sợ kinh động. Hoàng hậu nương nương cùng Thái Tử Phi nương nương tới, chỉ sợ đến bảo họ đi xem Nhu nhi ."

Mọi người nói chuyện thì Trầm Vân Nhu đang ru rú trong lòng Khánh Trữ Quận chúa vừa dung sức hút sữa, vừa vểnh tai nghe động tĩnh, muốn hiểu rõ hoàn cảnh của mình .

Chờ hoàng hậu nương nương cùng Thái Tử Phi nương nương vào phòng sanh, các hoàng tử phi khác bị chăn ở ngoài cửa thì Trầm Vân Nhu mới ý thức được, thân phận lão nương của mình hình như không tầm thường. Đợi nghe được mọi người kêu Quận chúa thì lúc này mới tỉnh ngộ lại, a a, thì ra lão nương của mình là Quận chúa được sủng ái a! Chậm đã, Quận chúa có được sủng ái đi nữa, sinh một nữ nhân nhi cũng không cần phải going trống khua chiêng lớn như vậy chứ? Chuyện này là thế nào?

Trầm Vân Nhu vừa bú sữa vừa suy nghĩ, kết quả trí nhớ tiêu hao quá độ, trực tiếp ngủ thiếp đi.

Hoàng hậu cùng Thái Tử Phi vừa thấy bé gái trắng nõn nà, liền dừng lại, đã thấy Trầm Vân Nhu trong giấc mộng nhếch miệng giật giật, long đều mềm nhũn, khẽ cười nói: "Nữ oa chính là nữ oa, nhìn một chút, thật khiến người khác thích a !"

Không đợi họ nói tiếp, Thành vương gia đã là tiến lên đuổi người, cười nói: "Hoàng hậu nương nương, Thái Tử Phi nương nương, Nhu nhi mới sinh, không chịu nổi quấy nhiễu, các ngươi xem?"

Thái Tử Phi vốn là chuẩn trước nói muốn nhận Trầm Vân Nhu làm nghĩa nữ, miễn bị người khác vượt lên nói trước, nghe được lời nói của Thành vương gia, biết không thể ở lâu trong phòng sanh,liền vội vàng nói: "Vương Gia, ta vừa biết canh giờ Nhu nhi ra đời, liền vội cho người coi bát tự, thầy tướng số nói , Nhu nhi mệnh cách lớn, đính hảo khế một nghĩa mẫu. Ta tự đề cử mình tới!"

Phải, chúng ta còn chưa kịp làm cho người ta coi bát tự, ngươi đã đem coi? Đây rõ ràng là lấy cớ muốn cướp thời cơ nhận nghĩa nữ thôi! Thành vương gia trong lòng hiểu rõ, ngoài miệng lại cười nói: "Không vội không vội, đợi Nhu nhi qua một tuổi , trảo chu xong rồi hẵng bàn chuyện nhận nghĩa nữ sau." ( trảo chu : đại khái là một buổi lễ bày một số đồ vật lên cho đứa trẻ bắt , từ đó đoán được tương lai sau này của đứa trẻ )

Ai không biết Hoàng Đế lão nhi vẫn muốn cùng Bắc Trần triều kết thân, chỉ là khổ nổi Hoàng thất không có nữ oa đang tuổi thành hôn, nên mới từ bỏ ý định . Hiện nay nếu Thái Tử Phi nhận Nhu nhi làm nghĩa nữ, tương lai bất kể Thái Tử Phi mình có sinh hạ nữ nhi hay không, cũng có thể đẩy Nhu tỷ đi hòa thân thay. Hừ, tính toán hay thật!

Thái Tử Phi vốn cho là Thành vương gia nhất định sẽ đáp ứng nàng nhận Trầm Vân Nhu làm nghĩa nữ, không ngờ câu nói đầu tiên của Thành vương gia câu liền ngăn cản nàng, không khỏi ngẩn ra, lập tức uất ức đứng lên: được rồi, hoàng thượng là muốn cùng Bắc Trần triều kết thân, nhưng hiện nay Nhu nhi mới ra đời, ai lại lập tức đánh chủ ý như vậy ? Tự ta không có sinh hạ con gái, là thật tâm thích con gái , Thành vương gia tại sao có thể hiểu lầm ta như vậy ?

Thành vương phi thấy thần sắc của Thái Tử Phi, tiến lên hoà giải nói: "Hoàng hậu nương nương cùng Thái Tử Phi nương nương là kim quý nhân, cũng không nên đợi lâu ở phòng sanh, tốt hơn là theo lão thân ra ngoài uống trà đi !"

Bí mật, hoàng hậu cũng phải kêu Thành vương phi một tiếng tẩu tẩu, thấy Thành vương phi ân cần, liền đánh ánh mắt cho Thái Tử Phi, tỏ ta chuyện nhân nghĩa nữ không nên nóng vội. Nhất thời vừa cười dịu dàng nói: "Được rồi, Khánh Trữ sau khi sinh còn mệt nhọc, chúng ta cũng không nên làm phiền nàng, đợi nàng tháng trở lại thăm sau!"

Thành vương phi vừa nghe, thở phào nhẹ nhõm. Đợi đưa đi hai pho Đại Phật này, lại đưa đi mười một vị hoàng tử phi cùng các vị cáo mệnh phu nhân, sắc trời đã bắt đầu tối.

Tới ngày thứ hai, người đến Thành vương phủ chúc mừng còn nối liền không dứt, Thành vương gia liền phân phó đóng cửa từ chối tiếp khách, trong phủ lúc này mới thanh tịnh .

Trầm Vân Nhu ăn ăn ngủ ngủ, ngủ ngủ ăn ăn qua mười ngày, lúc này mới hơi biết rõ tình cảnh của mình, nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Nhưng còn có một chuyện nghi hoặc: Quận chúa không phải nên ở Quận Chúa Phủ sao? Thế nào lão nương của mình lại ở Thành Vương phủ sinh , chẳng lẽ muốn Chiêu Tế vào cửa?

Trầm Vân Nhu không biết , bởi vì Thành vương gia sinh năm nhi tử, không dễ dàng sinh hạ được Khánh Trữ Quận chúa, dĩ nhiên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net