Cầu Nại Hà dưới trời chiều - Diệp Khinh Kỳ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Diệp Khinh Kỳ

Converter + Editor: ngocquynh520

Ta là một tiểu yêu. Là ta gọi ta mình như vậy. Bất quá, ta là một yêu tinh thật nhỏ, ta thích ở đêm trăng hoa sơn chi[1] nở ra, mang theo hương thơm hoa sơn chi khắp người xông vào cửa sổ treo rèm cửa sổ màu trắng kia, nghe cô gái trong cửa sổ nhẹ nhàng than nhẹ: "Ta tưởng nhiệm, là hương thơm hoa sơn chi, cuối cùng có ban đêm trăng sáng, thầm tử thần thương. . . . . ."

Hơn nữa, ta cũng không giống tiểu yêu khác cả ngày không có việc gì du đãng khắp nơi. Ta có công việc của ta, ta là người làm nữ của Mạnh Bà, chính là Mạnh Bà trên cầu Nại Hà đại danh đỉnh đỉnh. Đang lúc ta do dự muốn uống trà của Mạnh Bà thì Mạnh Bà ngăn cản ta, muốn ta làm người làm nữ cùa bà. Tương lai, nàng về hưu, ta liền sẽ tiếp vị trí của nàng, làm ở cầu Nại Hà, phát canh Mạnh Bà cho người đầu thai, khiến cho bọn họ quên mất tất cả chuyện khi còn sống, yên lặng đi đầu thai, sau đó bắt đầu đời sau. Vừa đúng, ta cũng không muốn đầu thai, vẫn nên vui vui vẻ vẻ làm tiểu yêu mới tốt.

Bất quá, ta không quá thích việc làm cho người ta quên mất tất cả, ta cuối cùng cảm thấy vậy có chút tàn nhẫn, làm cho người ta quên mọi người, chuyện khi còn sống, không biết tất cả chuyện đã xảy ra trên người mình, quá đau khổ. Nhưng Mạnh Bà nói cho ta biết, mỗi người khi còn sống cũng không phải đều thuận thuận lợi lợi, có lúc, bọn họ còn có thể gặp phải chuyện tình khắc cốt ghi tâm. Nếu như muốn để tất cả thống khổ kia đi theo bọn họ một đời một đời thay đổi liên tục, tựa hồ càng thêm tàn nhẫn. Cuối cùng, bà dùng một loại ánh mắt trìu mến nhìn ta nói: "Ngươi còn nhỏ, có rất nhiều chuyện vẫn không rõ, một ngày nào đó, ngươi sẽ rõ. . . ."

Ta vẫn không hiểu. Bất quá, ta vẫn thích đợi ở chỗ này. Bởi vì ở chỗ này, ta có thể thấy rất nhiều người khác nhau, chuyện khác nhau.

Ta đã từng thấy một nam hài ngày ngày bồi hồi trước cầu Nại Hà, hắn bỏ lỡ nhiều cơ hội đầu thai. Ta rất kỳ quái, liền hỏi hắn vì cái gì? Hắn nói, hắn đang chờ con chó của hắn. Quả nhiên không lâu, một con chó chạy tới, bọn họ uống chung canh Mạnh Bà, cùng nhau qua cầu Nại Hà. Nam hài nói, đời sau bọn họ còn phải ở chung một chỗ.

Ta còn nhìn thấy một đôi tình nhân, tay cầm chén canh Mạnh Bà song song nhìn trời chiều thề đời đời kiếp kiếp ở chung một chỗ. Còn nhìn thấy hai kẻ thù cùng chết trong lúc quyết đấu nắm tay của đối phương, căm tức nhìn đối phương: "Kiếp sau, chúng ta tiếp tục chiến đấu!"

Có lúc, ta hỏi Mạnh Bà, kiếp sau bọn họ còn có thể gặp lại không? Hoặc giả, bọn họ sẽ trời nam đất bắc, đều không liên quan! Mạnh Bà nói cho ta biết, có một thứ, gọi số mệnh. Còn có một thứ, gọi duyên phận. Người có duyên phận, kiếp sau cần phải gặp lại, hoặc giả, bọn họ là người thân; hoặc giả bọn họ là kẻ thù; hoặc giả, bọn họ là người yêu; hoặc giả cho phép, bọn họ chẳng qua là tình cờ gặp nhau trong biển người mênh mông, hắn giúp nàng nhặt lên quyển sách rơi vãi đầy đất; hoặc giả là, bọn họ chẳng qua là vội vã gặp thoáng qua. Chỉ cần bọn họ có duyên phận, kiếp sau sẽ gặp nhau nữa. Duyên phận ràng buộc hai người thật chặt cùng một chỗ, đi qua đời này, lại đến đời khác, cho đến duyên phận hóa giải.

Sau đó, Mạnh Bà đi, nói là đi thăm bằng hữu, một thời gian mới trở lại, bảo một mình ta bảo vệ cương vị này. Ta hiểu, bà muốn rèn luyện ta, nhìn ta có thể đảm đương trách nhiệm nặng nề này hay không. Vì vậy ta liền bắt đầu ngồi trên cầu Nại Hà, phát cho từng người đi đường một chén canh Mạnh Bà nhỏ màu hổ phách.

Hắn, xuất hiện vài lúc đó. . . .

Hắn là một kiếm khách, hắn mặc áo khoác màu nước biển, bộ dạng rất phiêu dật. Hắn còn đeo một thanh kiếm phía sau. Mặt của hắn lộ ra một loại kiên nghị việc đời xoay vần, ánh mắt lạnh lùng còn lộ ra u buồn màu lam đậm. Chỉ có thời điểm hắn nhìn chăm chú vào kiếm kia, trong mắt mới có thể không có cái loại u buồn đó, mà là màu nước biển trìu mến giống như y phục của hắn. Cái loại trìu mến đó, là tình cảm thương tiếc gắn bó ở giữa bằng hữu.

Sau khi ta bị trang phục của hắn đả động, ta liền rất muốn hiểu rõ lúc trước hắn làm gì.

Đột nhiên có một ngày, hắn tới hỏi ta, có muốn nghe chuyện xưa của hắn hay không. Ở chỗ này, chỉ có một mình ta không phải thần sắc vội vã muốn qua cầu Nại Hà, đi tìm đời sau mới của mình. Vì vậy, từ bắt đầu, công việc hàng ngày của ta trừ phán chén canh Mạnh Bà nhỏ tinh xảo cho người qua đường, chính là nhìn mắt u buồn màu lam đậm kia, hết sức chuyên chú nghe chuyện xưa của hắn.

Hắn lấy được đồ tất cả mọi người mong muốn lúc ấy, võ công tinh xảo, binh khí tuyệt thế, quyền thế, địa vị, tài phú, thậm chí là hồng nhan tri kỷ. Bên ngoài, hắn là người bảo vệ Thanh soái, được người ta coi trọng tôn kính và hâm mộ, ở trong nhà, Thanh Vũ cũng ném vào tất cả cảm tình cho hắn, mặc dù nàng biết Thiên tôn trọng nàng như khách. Mỗi khi hắn thấy Thanh Vũ mỉm cười trong giấc mộng, cảm giác thân thể nàng truyền tới nhiệt độ thì luôn cảm thấy xin lỗi và áy náy, hắn cảm thấy mình thiếu Thanh Vũ quá nhiều.

Khi hắn tuần tra ở hậu hoa viên Thanh Lộ cung thì hắn gặp được nữ nhân thứ hai trong cuộc đời, cũng là nữ nhân duy nhất hắn yêu. Nàng gọi Nhai, ta rất kỳ quái, tại sao có thể có nữ tử gọi Nhai.

Khi hắn nghe được tên của Nhai rồi, là hắn biết, giữa bọn họ có một loại liên lạc. Đại khái đây chính là một loại số mệnh. Chính là tình cờ gặp nhau như vậy đã tạo thành kết thúc lạnh nhạt của hắn.

Thiên từ ánh mắt của Nhai thấy được một loại u buồn và cô độc giống mình, đây đại khái là một loại tình cảm lận đận cùng lứa, hai người rất có ăn ý từ sớm hàn huyên tới muộn. Từ đó về sau, Thiên liền thường đến chỗ Nhai.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thanh Vũ ý định kín đáo phát giác cái gì, đêm khuya yên tĩnh, trằn trọc trở mình. Nàng nhìn Thiên an tường ngủ say, lộ mỉm cười dịu dàng, trong lòng dâng lên một hồi đắng chát. Từ nàng gả cho Thiên, từ lúc khăn đỏ được nhấc lên thấy được gương mặt nếm đủ mùi đời của Thiên, lòng của nàng hoàn toàn lạnh. Nàng biết, người đàn ông trước mặt này nhất định không thuộc về mình. Bất quá, kết hôn tới nay, nàng vẫn tận tâm chăm sóc Thiên, làm tốt bổn phận người vợ.

Trượng phu có một nữ nhân khác ở bên ngoài? Cái ý nghĩ này khiến Thanh Vũ giật mình. Mặc dù, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường, huống chi hắn là kiếm khách hiên ngang mạnh mẽ. Nhưng, khác là ―― nàng là muội muội của Thanh soái, Thanh soái hùng bá một phương nàykhông cho phép muội muội của mình chịu nửa điểm uất ức, khi đó, tiền đồ của Thiên, kiếp sống kiếm khách của hắn sẽ bị hủy trong chốc lát, thậm chí, sẽ có lo lắng tính mạng. Thanh Vũ vô cùng hiểu điểm này, cho nên, nàng muốn cố gắng lớn nhất, tra ra Thiên quen ai ở bên ngoài. Nàng làm như vậy không phải là vì hạnh phúc của mình, mà là vì Thiên. Nàng muốn ở trước khi bị Thanh soái phát hiện, thành toàn Thiên và cô nương kia.

Rốt cuộc có một ngày, Thanh Vũ thành công một mực theo đến Thanh Lộ cung. Phải biết, Thiên là một kiếm khách rất xuất sắc, muốn theo dõi hắn, mà không bị hắn phát hiện, là một việc vô cùng khó khăn!

Vào Thanh Lộ cung rồi Thanh Vũ hết sức kỳ quái, nàng kỳ quái ngày tại sao phải tới nơi này, cảnh tượng chờ đón chính là khiến cho nàng thất kinh. Thiên ôm chặt một nữ tử khác trong bụi hoa, đón trời chiều. Dưới sự kinh hãi lại không có thấy rõ dung mạo cô gái kia, chẳng qua là thấy nữ tử mặc y phục màu xanh nước biển giống Thiên rất xứng đôi với hắn. Mặc dù Thanh Vũ sớm có chuẩn bị, nhưng trường hợp bất thình lình cũng làm cho nàng không biết làm sao. Khi nàng thấy rõ dung mạo cô gái kia rồi, càng thêm run rẩy lợi hại rồi. "Nàng là. . . ."

Lúc Thiên về đến nhà, phát hiện Thanh Vũ đang ngồi ở trên giường, trên mặt có nước mắt, vừa rồi đã khóc. . . . .

Lúc này, Thiên nói cho nàng biết, hắn đã sớm biết phía sau có người theo dõi, hắn cũng nhìn thấy là Thanh Vũ, hắn cố ý để Thanh Vũ thấy tất cả, hắn muốn Thanh Vũ biết tất cả, Thiên biết cảm tình của Thanh Vũ đối với hắn, hắn không muốn Thanh Vũ cái gì cũng không biết.

Trầm mặc một hồi, Thanh Vũ nói: "Đoạn cảm tình này không thích hợp ngươi." Thiên lộ ra vẻ mặt bàng quang: "Vậy thì có cái gì! Ta cho rằng thích hợp là được rồi. Chúng ta yêu nhau!" Thiên chỉ nghĩ đến Nhai cũng cô độc ở đó, căn bản không nghĩ đến hắn đang tàn nhẫn tổn thương một người khác yêu hắn. "Chúng ta yêu nhau. . . Chúng ta yêu nhau. . ." Những lời này tái diễn từng lần một ở trong đầu của Thanh Vũ. Nước mắt cũng không khống chế nổi nữa, không tiếng động chảy xuống. Cuối cùng, nàng đè nén thanh âm run rẩy của mình, hỏi: "Ngươi biết thân phận của nàng không?" "Ta biết rõ, nàng cũng chỉ là một cô hầu gái không có địa vị gì trong mắt chúng ta. Chẳng lẽ ngươi cũng bị loại quan niệm thế tục môn đăng hộ đối này ràng buộc rồi sao?" Thanh Vũ hít thật sâu, tựa hồ dùng quyết tâm rất lớn mới lên tiếng: "Nàng căn bản cũng không phải là hầu gái gì, nàng là một yêu cơ của ca ca ta ―― Nhược Anh!" Nói cho hết lời, Thanh Vũ cũng nhắm hai mắt lại, mặc cho nước mắt không tiếng động chảy xuôi.

Khi Thiên gặp lại Nhược Anh thì tựa hồ đã không còn dùng ánh mắt dịu dàng trong suốt nhìn Nhai sung sướng kêu nhảy, cũng không còn là Nhai đáng thương nhu tình. Khi hai người vẫn như trước kia, ôm nhau cùng nhau nhìn trời chiều, Thiên nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Nhược Anh!" Hắn cảm thấy thân thể Nhai run rẩy ở trong lòng hắn, sau đó trầm mặc một hồi!

Qua rất nhiều ngày, sinh nhật Thanh soái đến, trong Thanh Lộ cung cử hành một bữa tiệc chúc thọ long trọng. Thanh soái hào phóng cười chào hỏi tất cả khách. "Đến đây, Thiên, ta giới thiệu cho ngươi một chút, đây là một kiếm khách ta mới tìm được, Lỗ Lâm, Lỗ tướng quân. Lỗ tướng quân, đây là trợ thủ đắc lực của ta, Thiên. Hắn là một kiếm khách kiếm thuật tương đối tinh xảo!" Thiên quan sát trên dưới Lỗ tướng quân này, thân thể béo phệ, bộ mặt xấu xí, một đôi mắt heo nho nhỏ khảm ở trên mặt béo phì giống như khí cầu. Nhìn thế nào cũng không giống một kiếm khách. "Hân hạnh gặp!" Thiên hết sức đè nén tình cảm chán ghét trong lòng ôm quyền nói.

Nhưng Lỗ tướng quân cũng không trả lời, cặp mắt hạt đậu kia quét tới quét lui trên người Thanh Vũ đứng cạnh Thiên, "Đây là cô nương nhà nào, thật đẹp!" Đưa tay về phía Thanh Vũ. Thanh Vũ rút lui về phía sau, Thiên giơ kiếm ngăn ở trước mặt Thanh Vũ: "Lỗ tướng quân xin tự trọng!" Sau đó thúc giục nàng rút ra khoảng cách, một cỗ hàn khí lập tức tản mát ra. Lỗ tướng quân thấy không có tiện nghi, xoay xoay đôi mắt heo, bỏ đi. Thanh soái ở một bên giảng hòa: "Mọi người đều là người một nhà, cần gì tổn thương hòa khí. Đây là xá muội, bây giờ là thê tử vị Thiên Tướng Quân này."

Thanh soái kêu lên: "Lỗ tướng quân, Thiên Tướng Quân, ta có một vị yêu cơ, có thể các ngươi còn chưa có gặp, vũ kỹ của nàng là hạng nhất, ta bảo nàng đi lên giúp trợ hứng cho mọi người như thế nào?" "Tốt, ha ha, đều nói trong phủ Thanh soái mỹ nữ vô số, hôm nay có thể nhìn thấy, thật là may mắn ba đời!" Lỗ tướng quân cười lớn.

Theo một hồi giai điệu hấp dẫn lòng người, người tới khiến Thiên cả kinh. Là Nhai! Lúc này phải gọi Nhược Anh. Nhược Anh nhẹ nhàng nhảy múa tại chỗ, Thiên chưa từng thấy nàng nhảy múa, mà lúc này Nhược Anh tựa như một con bướm đang bay múa giữa bụi hoa. Một khúc kết thúc, thắng được ủng hộ của cả sảnh đường. Ở Thanh soái cho gọi, Nhược Anh ngồi ở bên cạnh Thanh soái, rót rượu cho Thanh soái.

Lỗ tướng quân giơ ly rượu lên hét lớn: "Cạn ly vì Thanh soái có được nữ tử xinh đẹp này!" "Tốt, cạn ly!" Thanh soái cười, uống rượu trong ly. Lỗ tướng quân vừa uống rượu, vừa dùng mắt nhìn chằm chằm Nhược Anh. Thanh soái nhìn thấu cái gì "A, Lỗ tướng quân tựa hồ có ý tứ đối với Nhược Anh? Vậy ta liền thưởng nàng cho Lỗ tướng quân!" Lời này vừa nói ra, ngữ kinh bốn phía, nhất là Thiên và Thanh Vũ. Thiên nghe nói thế rất là hối hận. Lúc đầu hắn không muốn Thanh soái thương tâm, mới quyết định không mang theo Nhược Anh cao bay xa chạy, vậy mà hắn lại nói ra những lời này.

"Nhược Anh, đi, cùng Lỗ tướng quân uống rượu!" "Dạ!" Trong giọng của Nhược Anh tựa hồ tràn đầy buồn bã. Nhược Anh ngồi xuống trước nhìn Thiên một cái, một cái nhẹ nhàng như vậy, khiến Thiên cảm cảm giác tâm như ở trong lửa đốt.

Thiên thật sự nhịn không được rồi, tay của hắn đụng kiếm một cái, vừa đụng, kiếm có linh khí đã cảm nhận được lửa giận của Thiên, một cái vỏ kiếm bay ra. Kiếm khách đều lấy kiếm làm bạn, kiếm cũng tự nhiên hiểu được tâm tình của chủ nhân, hơn nữa, nếu như không trải qua chiến đấu kiếm sẽ bị thu hồi đi, nhuệ khí của kiếm cũng sẽ giảm nhiều. Thiên hiểu được, thời điểm trận đại chiến của hắn đến. Vì vậy hắn phi thân cầm kiếm, chỉ vào Lỗ tướng quân nói: "Buông nàng ra!"

Thanh soái kêu lên: "Thiên Tướng Quân, ngươi làm gì đấy? A, ta hiểu, người vẫn vụng trộm với Nhược Anh chính là ngươi đi!" Thiên kinh ngạc, Thanh Vũ cũng cả kinh, bọn họ không nghĩ tới Thanh soái đã nhận ra. Thiên chẳng qua là cười nhạt: "Vậy cũng tốt, Thanh soái. Ta muốn quyết đấu với ngươi." Thanh soái cũng cười cười, nắm kiếm đứng lên nói: "Không nghĩ tới cuối cùng người phản bội ta lại là ngươi. Được rồi!" Hắn phi thân ra ngoài, sử dụng kiếm chỉ vào Thiên, kiếm khí cường đại thổi trúng tóc và vạt áo của Thiên bay bay.

Hai người nhìn nhau, lại bắt đầu. Kiếm của Thiên kêu lên, giống như một chiến mã kiêu ngạo, mà kiếm của Thanh soái thì phát ra tiếng kêu tức giận. Người hai bên đều nhìn, bởi vì kiếm khách quyết đấu không cho người khác nhúng tay, Thiên dần dần cảm thấy không ổn, dù hắn mạnh thế nào, cũng không mạnh bằng Thanh soái. Thanh soái càng đánh càng hăng, giơ kiếm lên bổ mạnh, Thiên chỉ cảm thấy kiếm khí dời núi lấp biển tới đây, không thể làm gì khác hơn là cũng dùng sức bổ, khiến hai cổ kiếm khí đối nhau. Bất quá, hắn tự biết lực lượng của mình vô luận như thế nào cũng kém Thanh soái. Lúc hắn tự cho là hắn phải chết, kỳ tích xuất hiện, kiếm khí của Thanh soái đột nhiên biến mất, Thanh soái chịu kiếm khí của Thiên gây thương tích, không có hừ một tiếng đã gục ở trên mặt đất.

Thiên đang kinh dị, Nhược Anh nhào tới, nằm bờ vai của hắn khóc: "Ta cho là ngươi chết rồi. . . . ." Thiên vỗ đầu Nhược Anh an ủi nàng nói: "Ta không có việc gì. . . ." Nói còn chưa dứt lời, cũng cảm giác lồng ngực của mình chợt lạnh, sau đó chính là đau đớn thấu xương. Hắn cúi đầu xem xét, môt cây chủy thủ cắm ở ngực của hắn, vết thương đang rò rỉ chảy máu. Thiên kinh ngạc vạn phần, ngẩng đầu nhìn thấy cũng là nụ cười nhàn nhạt trên mặt Nhược Anh. "Ngươi. . . ." Thiên không thể tin được chuyện trước mắt hắn, kêu to, sau đó bắt đầu lay động. "Không sai, là ta, không nghĩ tới vậy sao?"

Lúc này, Lỗ tướng quân kêu to: "Thanh soái chết rồi, tất cả mọi người đi ra đi!" Một đám võ sĩ áo đen cầm kiếm lao ra, hai ba lần liền giải quyết những thị vệ kinh ngạc đến ngây người kia, bốn phía lầu lại toát ra những vệ binh tay cầm cung nỏ, nhắm ngay Thiên. "Lần này ngươi hiểu chưa?" Nhược Anh cười nói: "Ngươi cho rằng ngươi có thể đánh thắng được Thanh soái sao? Là ta động tay chân trên thân kiếm của hắn, khiến kiếm khí của hắn bị tổn thương, ngươi mới có thể giết chết Thanh soái, sau đó ta lại giết chết ngươi. Tất cả đều đã bố cục, ngươi bất quá cũng chỉ là một con cờ trong bàn cờ thôi. Ha ha, giang sơn đổi chủ. Ngươi và Thanh soái, đến dưới suối vàng gặp mặt đi! Đừng trách ta, Thiên thân yêu, muốn trách thì trách ngươi quá đần, lại quá tham, trong nhà có một còn chưa đủ, còn phải đi ra ngoài tìm thêm một, tất cả đều là ngươi gieo gió gặt bão nha!" Thiên không biết là tức giận hay là kinh ngạc, cả người run rẩy. Hắn nhắc kiếm phóng tới Lỗ tướng quân. Cung thủ bốn phía thấy liền tiến công, chỉ cần mấy giây, Thiên sẽ bị trăm ngàn vết thương mà chết đi.

Lúc này, Thiên cảm thấy một người nhào tới trên người mình, sau đó rên rỉ mấy tiếng. Hắn nhìn kỹ, là Thanh Vũ! Phía sau nàng cắm đầy tên. Thiên liếc nhìn, là Thanh Vũ nhào tới cứu hắn. "Ta giết chết ca ca ngươi, ngươi không hận ta sao?" "Hận!" Thanh Vũ thở hổn hển: "Cho nên, ta liền chết ở trước mặt ngươi, để cho ngươi hối hận cả đời. . . ." Nói xong, Thanh Vũ nhắm hai mắt lại, nằm ở trong ngực Thiên, trên mặt có vẻ mỉm cười, khóe mắt, còn chảy ra nước mắt giống như suối trong.

Ở trong tích tắc đấy, Thiên cảm giác, tất cả của hắn đều bị hủy diệt, hiện tại hắn trừ thanh kiếm đã hết sát khí kia, hai bàn tay trắng. Thanh Vũ đạt tới mục đích, bây giờ tâm Thiên đã bắt đầu phát đau. Hắn quát to một tiếng, ôm Thanh Vũ từ trên mặt đất chống lên, cung thủ bốn phía bắn tên ra mơ hồ tầm mắt của hắn. . . . . .

.

.

Hồi cuối: Ngày đó trời chiều

Thiên kể xong chuyện xưa rồi, thời điểm hắn dừng lại không có thở dài, không có buồn bã, chỉ có trầm mặc làm người ta bị đè nén. Ta vĩnh viễn không quên được lời cuối cùng hắn nói: "Người a, vì cái gì phải như thế này, luôn không chú ý hạnh phúc gần trong gang tấc, còn phí hết tâm tư đi tìm hạnh phúc căn bản không thuộc về mình. Đợi đến mất đi, mới bắt đầu hối tiếc, nhưng không biết, trong lúc vô tình, đã làm thương tổn người bên cạnh thật sâu. Người a, vốn là như vậy, cũng không chú ý người yêu mình sâu đậm bỏ ra cái gì, khi tổn thương nàng thật sâu, còn tàn nhẫn nói, là vì tìm kiếm tình yêu đích thực. Không biết, tình yêu chân thật nhất, đã vết thương chồng chất bị chính mình quên lãng trong góc, theo thời gian từ từ mục nát, biến mất. Khi nhớ lại chuyện cũ, lưu lại ở trong lòng, trừ những vết thương làm người ta lở loét, liền hai bàn tay trắng rồi. . . ."

Cuối cùng, hắn nhìn trời chiều, nhẹ nhàng nói: "Ngày đó trời chiều, cũng là . . . ." Hắn không có nói nữa, ta yên lặng nghe trong lòng phát ra đắng chát. Mà kia, cũng là câu nói sau cùng ta nghe hắn nói.

Sau đó, hắn đi, chỉ để lại cho ta một phong thơ và thanh kiếm kia. Trong thơ nói, hắn sẽ không đầu thai, sẽ không uống canh Mạnh Bà, hắn muốn báo thù cho Thanh Vũ, vĩnh viễn nhớ nàng. Trên thân kiếm còn nói, tên kiếm khắc trên thân kiếm.

Ta rút thanh kiếm kia ra, ở ánh sáng màu bạc chói lọi nhàn nhạt bao phủ xuống, ta rốt cuộc hiểu rõ, tại sao Thiên vừa nghe được tên Nhai đã nói nàng là số mệnh của mình, trên kiếm kia có khắc hai chữ ―― Thiên Nhai (có nghĩa là chân trời)! Đây vốn là một đoạn tình yêu xinh đẹp, nhưng ai biết Nhai sẽ biến thành Nhược Anh. Ta rốt cuộc hiểu rõ lời nói của Mạnh Bà, người, nhất định phải học quên, khi không cách nào quên, chỉ có uống canh Mạnh Bà. Ta cũng lần đầu biết, cảm tình của con người, chính là ở bên trong không ngừng lắng nghe, cũng có thể bị trộm đi. Số mệnh của Thiên, là Thanh Vũ, mà mệnh vốn có của ta là Thiên. Ta chôn kiếm của hắn ở đầu cầu Nại Hà, hi vọng một ngày nào đó hắn nhớ tới ta, trở lại xem một chút, thanh kiếm kia sẽ nói cho hắn biết, đã từng có một nữ tử không muốn quên quá khứ, vì hắn, uống xong một chén canh Mạnh Bà, cởi ra duyên phận tan không được kia.

Ta uống xong canh Mạnh Bà, màu hổ phách kia chiếu rọi ở trời chiều, thật mê người. Mùi vị canh Mạnh Bà hơi đắng, còn có một tia ngọt. Thì ra, cảm giác quên là như vậy.

Ta nhìn trời chiều một cái cuối cùng, tựa hồ thấy được bóng dáng màu xanh biển đeo kiếm cô đơn lay động ở chân trời.

"Ngày đó trời chiều, cũng là như vậy à. . . ."

Hết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net