CHUYỆN TÌNH HỒNG NHẠN - Du Nhiên Bình An

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Du Nhiên Bình An

Convert: Túy Lạc Hoa - Edit: Túy Lạc Hoa aka Trúc Hồ Ly

_*_

(Dạo trước ed được một nửa rùi lười, giờ em nóa sắp thi, lôi ra mần tiếp + beta lại. tặng em nóa làm quà động viên tinh thần. Khỉ, Cìu, Nhện, 3 đứa cố lên nhá. Thi đậu lại có quà ha)

_*_

Kiếp trước, ta là công chúa của Hồng Nhạn nhất tộc chí cao vô thượng, nhận hết sủng ái, ta cùng phụ vương và mẫu phi của ta sống ở vùng đất phúc 7 màu – Tại Thủy Nhất Phương. Ở đây, ta trải qua cuộc sống không buồn không lo, mỗi lần đến đây, đều có thể nghe được tiếng cười trong trẻo vui vẻ của ta.

Tại Thủy Nhất Phương linh khí dồi dào, thiên địa vạn vật, chỉ cần là điểu tộc, phàm là có linh thức, cũng sẽ tìm, đã tìm đến nơi này.

Mà phụ vương cùng mẫu phi của ta cũng rất hiền hòa, bọn họ tận lực vì những điểu tộc kia an bài đất tu luyện, thậm chí còn đem giọt sương Thanh Phong mà ngày thường Hồng Nhạn nhất tộc hứng được tặng cho bọn họ..

Cho nên, trong trí nhớ của ta, Tại Thủy Nhất Phương đi vào là điểu, ra đi trên căn bản đều là người có cánh dài. Bởi vì ta đã từng thấy qua loài người, cho nên vì để phân biệt, ta gọi những điểu tộc hóa hình này là điểu nhân.

Từ điểu biến thành điểu nhân, lúc mới bắt đầu tu luyện là quan trọng nhất, bước trọng yếu nhất, một khi thuận lợi hoàn thành, có nghĩa là về sau tu luyện càng dễ dàng thành công, mà bình thường tướng mạo điểu nhân cũng được quyết định bởi ban đầu thu hoạch linh khí bao nhiêu...

Tại Thủy Nhất Phương linh khí tràn đầy, tướng mạo điểu nhân tự nhiên cũng sẽ không tầm thường, cho nên biến chuyển thành công này làm bọn họ cảm thấy cực kỳ hưng phấn, cái loại vui vẻ đó, nụ cười xuất phát từ nội tâm không ngừng khiến ta cảm thấy càng thêm hạnh phúc

Đúng vậy, loại cảm giác hạnh phúc này ước chừng kéo dài gần ba ngàn năm. .

Cho đến, một ngày nào đó...

Khi ta cũng hóa thân thành điểu nhân, ta vội vã hướng Lệ Kính Hồ bay đi. .

Lệ Kính Hồ yên ả không có chút gợn sóng, mặt hồ tựa như kính, gần ba ngàn năm, ta mỗi lần bay qua Lệ Kính Hồ, cũng sẽ theo bản năng đi xuống nhìn quanh, trên mặt hồ cũng hiện ra dáng người ưu nhã mầu thuần trắng bay lướt qua, đã sớm xâm nhập đầu óc của ta, ở trong ý thức của ta, ta chính là một con nhạn trắng ưu nhã vui vẻ.

Ta rất ngạc nhiên sau khi biến thành điểu nhân, dung mạo của ta có nhiều biến hóa...

Trên trán giống như rủ xuống bảo thạch màu đỏ, mái tóc màu đen thật dài xõa ở sau lưng, theo dáng người bay lượn trên không trung lay động bay múa, lông chim màu trắng lúc này biến thành một bộ váy dài vừa người, chỉ là có vài chỗ hình như không có che hoàn toàn, tỷ như cánh tay của ta cùng phần bụng, còn có phần bắp chân từ đầu gối trở xuống cùng với hai bàn chân, cũng không có chút gì che bên ngoài. .

Da trắng nõn nà, mày tựa viễn sơn.

Dung mạo của ta khiến ta nghĩ đến một câu nói như vậy, mà những lời này, ta cũng không nhớ được nghe qua lúc nào. Dù sao lúc này ta cứ như vậy nghĩ tới..

Chẳng qua là khiến ta trong lúc nhất thời giật mình chính là, bên tai ta cũng đồng thời nghe qua một câu ca ngợi như vậy của..

Chậm rãi, mang theo vẻ mặt nghi ngờ, ta quay người lại....

Bên Lệ Kính Hồ, có một vị tuấn mỹ mặc áo bào như lửa đỏ bị gió thổi bay phất phới, giữa mái tóc đen của hắn cũng mang theo chút đỏ (hắc.. dân tình kêu '2 – lai' đóa hở? nam tử h mô đen qúa nha =))))), cả người như có một loại ngọn lửa, khí thế tựa như muốn thiêu đốt hết thảy...

Ta có chút ngốc lăng, thành thật mà nói, trừ sau khi hóa thành hình người chỉ có phụ vương thủy chung ôn hòa như ngọc kia của ta, ta cho tới bây giờ chưa từng thấy qua ai tuấn dật như vậy, toàn thân của nam tử cũng lộ ra sức quyến rũ cùng hấp dẫn...

Vì vậy, mặt của ta có chút nóng, Lệ Kính Hồ sẽ không nói dối. Ta nhìn thấy màu hai gò má của ta cùng hồng bào trên người hắn không sai biệt lắm..

Sau lần đầu gặp mặt, hắn cứ như vậy biến mất...

Ta, có chút mất mát..

Nhưng mà, ta cuối cùng cảm thấy hắn nhất định sẽ lại xuất hiện...

Ta bắt đầu chú ý tới đồ trang điểm của mẫu phi ta, nhưng là ta không dám len lén sử dụng phấn thơm trong hộp trang điểm của người, vì vậy lúc đầu ta thường ghé rừng đào của Tại Thủy Nhất Phương, hái một ít cánh hoa đào, cũng đem những cánh hoa tản ra hương thơm dìu dịu này vò nát, dùng nước vẽ loạn lên người.

Mỗi một lần, ta đều sửa soạn sạch sẽ, thơm mát, sau đó mang theo hi vọng bay tới Lệ Kính Hồ chờ đợi, mặc dù mỗi lần đều là thất vọng mà về, nhưng trong lòng tín niệm cùng mong đợi thủy chung không thay đổi. .

Rốt cục, khi mặt trời ở Tại Thủy Nhất Phương lại một lần nữa muốn chìm vào Lệ Kính Hồ, ta thất vọng mở rộng đôi cánh màu trắng, đang muốn rời đi.

"Đợi ta đã lâu rồi!?" Một câu đơn giản thanh âm lại mang theo cực độ cuồng ngạo vang lên, ta chợt quay đầu, trong mừng rỡ mang theo một tia ngượng ngùng, còn có một tia oán giận, còn có một tia đối với giọng điệu của hắn không phục, ta nhanh chóng thu liễm vẻ vui sướng trên mặt, bĩu môi trả lời: "Ai nói ta chờ ngươi !? Ta đang ngắm mặt trời chiều ngã về tây."

Hồng bào nam tử khóe môi khẽ cong, tà mị cười một tiếng, bước đến gần ta, ta rõ ràng nghe được thanh âm trái tim nhỏ của mình loạn chiến. .

Có chút mất mặt! Cảm giác mình tại sao có thể như vậy!?

Nhưng là còn nhiều hơn một loại ngọt ngào. .

Nhìn hắn từng bước bước một hướng về phía mình, trong con ngươi đen nhánh cũng hiện lên bộ dáng của ta, hắn cứ như vậy đứng cách một khoảng gần ở trước mặt của ta, trên người tản ra 1 cổ hương vị cỏ cây nhẹ nhàng khoan khoái khiến ta cảm thấy có chút say mê..

"Vậy ngày mai, ta cùng ngươi ngắm mặt trời mọc đi!" Giọng nói trầm khàn khàn, giống như cọng lông chim nhẹ khẩy vào lòng ta, ta cái gì cũng không biết, trong não chỉ còn lại hình ảnh màu hồng quang bao trùm xuống cả ngọn núi.

Lòng của ta, vì hắn mà luân hãm!

Từ đó về sau, chúng ta thường trước hoa dưới trăng, hắn có thể là thần tiên, nếu không hắn sẽ không không có cánh cũng có thể đi theo ta bay liệng khắp nơi.

Hắn đối với ta rất tốt, mặc dù thỉnh thoảng ta có thể thấy trong mắt hắn trong nháy mắt lộ ra lệ mang, nhưng là khi ta nhìn sang, trong mắt của hắn lúc nhìn ta cũng chỉ có ôn nhu cùng vui vẻ.

Hết thảy đều rất tốt đẹp, chẳng qua là Lệ Kính Hồ bên rừng đào thật giống như càng ngày càng không có sinh khí, nhất là cái cây kia thường bị ta hái đi những đóa hoa lớn nhất, đậm nhất, cây đào nhìn có sức sống nhất.

Ráng Màu tiên tử đã từng nói, tình yêu là sẽ làm một cô gái trở nên xinh đẹp ..

Ta cảm thấy, ta hiện tại trở nên càng thêm xinh đẹp, hoặc là nói, trong tất cả điểu nhân, không có bất kỳ một điểu nhân có phong tư như ta vậy, cái phong tư này cũng không chỉ vì ta có thân phận là công chúa của Hồng Nhạn, ngay cả mẫu phi của ta cũng nói hai mắt của ta thật giống như luôn che một tầng hơi nước, mê hoặc và hấp dẫn, nhưng mà liếc mắt một cái là có thể nhìn ra vui sướng. .

Chẳng qua là phụ vương cùng mẫu phi bỗng nhiên trở nên bề bộn nhiều việc, đối với thay đổi của ta, bọn họ mặc dù có chú ý, nhưng không có tìm hiểu. Điều này làm cho ta thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng cảm thấy có chút thất vọng...

Bởi vì ta luôn ngại chủ động mở miệng nói cho bọn họ biết, ta gặp được một nam tử nguyện ý đi theo hắn tới chân trời góc biển.

Nghĩ đến chân trời góc biển, ta bỗng nhiên cảm giác mình chân chính là bị tình yêu xông làm đầu óc mê muội, dường như ta cùng với hắn giữa trước giờ không có chân chính nói qua đề tài này. Hay nói cách khác, hắn không biết ta là công chúa của Hồng Nhạn, mà ta chỉ biết hắn có thể là tiên nhân.

Không hơn. .

Như vậy đương nhiên là không được, lỡ như phụ vương cùng mẫu phi hỏi ta, bảo ta trả lời bọn họ như thế nào đây!?

Khi lần nữa đến nơi chúng ta thường ước hẹn, ta lại thấy được phảng phất như có liệt hỏa đốt qua,

Khi lần nữa chạy tới nơi chúng ta thường ước hẹn sẽ giờ, ta lại thấy được phảng phất bị liệt hỏa thiêu đốt qua, nơi nơi hoang tàn, khắp cả rừng đào, còn có hắn dị thường tiều tụy.

Áo bào màu đỏ cũng không còn khiến hắn phát ra khí thế như ngọn lửa, chỉ có thể khiến sắc mặt hắn càng thêm thê thảm. Mà đôi môi thường gợi nên nét cười của hắn lúc này lại chậm rãi từ trong miệng chảy ra huyết dịch ấm áp.

Hắn- tà mị cuồng phóng, tuấn dật mị hoặc, thật giống như đang muốn bỏ ta đi. .

Lòng của ta co rút đau đớn.

"Ngươi. . . Thế nào?" Ta cảm giác hai tay mình khi đỡ hắn đang run rẩy.

"Không có gì!" Hắn đóng chặt cặp mắt, hết sức thống khổ đáp lại ta: "Bị thương mà thôi."

"Là ai đánh ngươi thành như vậy?" Vô cùng khó chịu sau là tức giận, ta không khỏi đề cao âm lượng, mặc dù đã có chút nghẹn ngào, cũng lộ ra hận ý. .

"Vô dụng." Ánh mắt của hắn vẫn như cũ không mở ra, chẳng qua là thanh âm lộ vẻ yếu ớt hơn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất. Trước kia hắn thường ôm ta khắp nơi chơi đùa, lúc này một chút xíu khí lực cũng không có, cả người xụi lơ ở trong ngực ta, là vô lực như vậy cùng yếu đuối..

Ta rốt cục khống chế không được, bình sinh lần đầu nếm được tư vị nước mắt khổ sở, nước mắt mãnh liệt tuôn trào khiến tầm mắt hoàn toàn mơ hồ. Ta cảm giác mình có chút gần tới ranh giới của sự điên cuồng.

"Ta. . . Ta nên. . . Thế nào. . . Làm sao bây giờ? Ngươi nói, làm sao bây giờ. . . Mới có thể. . . Cứu ngươi." Lời nói có chút không mạch lạc, lại nói ra khỏi, trong lòng ta cảm thấy bất lực cùng bàng hoàng. .

"Rất khó. . . Rất khó. . . Rất khó. . ." Hơi thở của hắn vẫn như cũ yếu ớt, lại làm cho ta cảm giác được có một sợi dây dò vào ta, giờ phút này đang lâm vào cái giếng sâu bi thương.

"Ngươi nói. . . Ngươi cứ việc nói. . ." Ta đem hắn ôm vào trong ngực của mình, tận lực nâng lên cánh tay lau chùi nước mắt trên mặt, vội vàng hỏi. .

"Linh Lung. . . Thạch." Hắn đem một hơi cuối cùng nói ra ba chữ, khiến cho ta cả người chấn động.

Linh Lung thạch là căn nguyên linh khí của Tại Thủy Nhất Phương. .

Nhưng là. . . Vì hắn. . . .

Khiến Tại Thủy Nhất Phương biến thành địa ngục nhân gian, lúc ngọn lửa đem tất cả mọi thứ đốt cháy hầu như không còn, ta tận mắt thấy phụ vương cùng mẫu phi song song hóa thân thành hoa sen, hòa vào lửa lấy thân trọng tố Linh Lung thạch, thay thế khối kia đã mất. Mà người ta vẫn luôn tâm niệm, không tiếc đem trộm Linh Lung thạch đi cứu, cũng đang trong hỏa diễm cười khoan khoái như vậy.

Một đôi đồng tử huyết sắc, cùng bộ dáng tươi cười cùng tiếng cười tùy ý kia, đem Tại Thủy Nhất Phương hoàn toàn phá hủy!

Ta ở trong tuyệt vọng tiếp tục tuyệt vọng!

Hối hận cùng thống khổ, xen lẫn bị lừa gạt giận dữ, khiến ta ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét. .

Ta thống hận ta còn sống. .

Ta khinh bỉ mình vì sao không có hóa thân vào lửa kia, có tư cách dùng thân bổ thạch. .

Ta ngay cả chết, cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì! .

Vậy mà, ngay cả chết, ta cũng mất đi tư cách, bởi vì Diêm vương gia căn bản không nguyện ý thu ' điểu nhân ' ngu xuẩn ta đây.

Tiếng sấm trận trận, mưa tuôn dày đặc, khắp thiên địa thành một mảnh sương mù mông lung, tràn đầy mùi hoa, bốn mùa như xuân, trên mặt đất, tiên cảnh như Tại Thủy Nhất Phương không còn tồn tại.

Bị mưa to cuồng bạo cọ rửa chỉ còn lại mùi của bùn đất, còn có những thứ còn sót lại, khó mà tiếp nhận được khắp trời tiêu điều âm u. Mà bầu trời âm u đang lấy tốc độ thần tốc lan tỏa xung quang, giống như một bức tranh thủy mặc, dường như trong thiên địa chỉ còn hai màu đen trắng

Toàn bộ chim thú đã sớm vì cơn mưa to đột nhiên xuất hiện mà tan tác muôn phương, mấy ngàn năm nay, Tại Thủy Nhất Phương chưa từng có một tai họa cùng rối loạn, hôm nay giống như đã trải qua một cuộc hạo kiếp to lớn, khiến cho hoàn cảnh an nhàn bình tĩnh trở nên khắp nơi bừa bãi, giống như một mảnh đất hoang dã bằng phẳng trống trải. .

Qua bảy ngày bảy đêm ròng rã, mưa to như trút nước cùng bầu trời tối tăm bao trùm kia bị ánh dương quang phía chân trời đột phá xua tan cùng thay thế, lần nữa khôi phục khí trời vẫn bình thường như trước, bất đồng là Tại Thủy Nhất Phương, Bạch Ngọc điện đã từng nguy nga thần thánh, đã hoàn toàn trở thành phế tích hơn nữa ở trong gió tiêu tán bụi bậm, mà thôi trên dãy núi này lấy Bạch Ngọc điện làm trục tâm, trong vòng ngàn dặm không khí trầm lặng, giống như một chút dấu hiệu của sinh mệnh cũng không có. .

Ta cứ như vậy, bị nước mưa cọ rửa bảy ngày bảy đêm, không có người nào để ý ta. Ngay cả ông trời già giáng thiên khiển chi lôi cũng tránh né ta. .

Giờ bốn phía, chỉ còn lại ta. .

Nước mắt đã khóc khô .

Tất cả cảm xúc đạt tới đỉnh điểm, sẽ trở nên tê liệt. .

Một tiếng than nhẹ. . . .

Thêm một tiếng than nhẹ. . . .

Lại một tiếng than nhẹ. . . .

Đến khi một mảnh thanh sam đập vào mắt, đem ta bao bọc lại, ta giống như tượng gỗ không có linh hồn, bị hắn kéo lên nhìn về phía hắn..

"Ta là Thanh Ngô tiên quân." Thanh Ngô tiên quân chậm rãi mở miệng, hắn dáng người cao ngất thần tuấn, diện mục phong tú thanh thước, ôn nhuận như ngọc, vừa thân thiết vừa lại làm cho người ta cảm giác xa lánh, cái loại cách cảm giác đó giống như khí chất thần tiên trong mắt người phàm.

Ta không có trả lời, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không chớp một cái, bởi vì căn bản ta cảm thấy không cần thiết. .

Những ngày kế tiếp, ta bị Thanh Ngô tiên quân dẫn tới Phi Hà Sơn. .

Ở nơi đó, ta chết lặng giúp đỡ sửa sang lại thư phòng của hắn, chẳng qua là thư phòng sau khi bị ta sửa sang, trên căn bản những quyển sách rất khó tìm được. .

Ta còn giúp đỡ chăm sóc hoa cỏ, nhưng là, hoa cỏ đều đã thành tinh, bởi vì có lúc ta tưới hoa quá nhiều, có khi lại tưới quá ít, làm cho các nàng cảm giác không thoải mái, các nàng mãnh liệt kháng nghị, ta bị điều đi hái thảo dược. .

Hái thảo dược thật ra thì cũng không quá thích hợp với du hồn chết lặng như ta, vì vậy công việc cuối cùng ở dược phòng là cầm bình nhỏ cùng cái dùi nhỏ không ngừng đảo lạn dược thảo. .

Loại cảm giác muốn chết không chết được, còn sống cũng không vui vẻ gì, ta cảm thấy đó là trừng phạt tốt nhất dành cho ta.

Ta theo bản năng đem loại trạng thái này thành chuộc tội. .

Phi Hà Sơn cũng có một mảnh rừng đào, này một mảnh rừng đào khiến cho ta tê liệt tâm cảnh hơi có một tia dao động, chẳng qua là một tia dao động này sau khi xuất hiện chính là vô vàn mũi gai đâm khiến tâm đau đớn

Ta khom người, không cách nào hô hấp bình thường.

Trước mắt tối sầm, sau đó ngã xuống đất, một ý niệm cuối cùng chính là: cứ như vậy chết thật tốt! .

"Nhã Nhi, đừng rời bỏ ta." .

"Nhã Nhi, trở lại!"

Từng trận thanh âm kêu gọi không ngừng quấy rầy ta. Khiến cho ta bây giờ không cách nào an tĩnh chịu chết.

Mở hai mắt ra, Thanh Ngô tiên quân luôn luôn sạch sẽ lưu loát, ôn nhu thanh thước, áo quần cùng tóc đều có vẻ có chút xốc xếch, trong con ngươi trầm tĩnh của hắn phảng phất có hai ngọn lửa nhảy lên, chẳng qua là chỉ trong nháy mắt, lại làm cho ta cảm thấy kinh hãi.

Màu đỏ, có thể kích khởi bản năng hận ý thật sâu của ta. .

Ngọn lửa, có thể khiến ta cả người kịch liệt run rẩy.

Hai quả đấm của ta nắm chặt, cắn chặt hàm răng, cả người đề phòng nhìn về phía Thanh Ngô tiên quân trước mắt

"Thế nào?" Cái trán bị hai tay hắn mang theo ấm áp khẽ vuốt, nụ cười bình yên có một cỗ lực lượng thần kỳ, khiến cho ta yên tĩnh lại, cũng khiến ta lần nữa hồi phục trạng thái chết lặng.

"Ai. . . Mọi chuyện đều đã qua." Hắn tiếp tục nói. .

Ta vẫn như cũ chết lặng nằm một chỗ, trong lòng lại phản bác: Mọi chuyện dù thế nào cũng không qua được.

"Muốn biết hắn rốt cuộc là ai không?" Thanh Ngô tiên quân trầm mặc một hồi, ta nghênh hướng tầm mắt của hắn, hai tròng mắt hắn đen nhánh như điểm mực trong lúc bất chợt khiến cho ta có chút cảm giác quen thuộc, nhưng cuối cùng, ta loại bỏ cảm giác buồn cười này, một tà mị, một tuấn nhã. Khí chất toàn thân căn bản không dính dáng.

"Ai?" Ta hao hết khí lực hỏi. .

"Ma vương Trọng Hoa." Thanh Ngô tiên quân lạnh nhạt mở miệng. Hai tròng mắt vẫn như cũ chăm chú nhìn chằm chằm ta, bộ dáng kia thật giống như muốn xuyên thấu qua mắt của ta nhìn thẳng nội tâm.

Ta trong lúc bất chợt muốn cất tiếng cười to! Đây thật là cực lớn giễu cợt! .

Trên thực tế, ta cũng đúng là làm như vậy!

Tiếng cười cuồng tứ tràn khắp cả phòng thuốc, đã quấy rầy một đám sinh linh sống an tĩnh ở Phi Hà Sơn.

Thanh Ngô tiên quân đem ta đã cuồng loạn ôm vào ngực hắn, ta có thể cảm giác được nhiệt độ trên người hắn truyền tới cùng hơi thở mát mẻ khô mát, không khỏi khiến cho ta hết sức an tâm. Ta còn có thể cảm nhận được toàn thân hắn lộ ra bi thương cùng u buồn, ta muốn, hắn tinh khiết thiện thượng như vậy, tất nhiên là thương hại ta.

Bất tri bất giác, ta thậm chí đưa ra hai tay ôm ở hông của hắn, tựa đầu sâu hơn chôn vào ngực hắn. Tiếng cười xen lẫn nước mắt, đều bị hắn lau đi, ta mệt mỏi! Cho nên ta lại lâm vào bóng tối.

Ma vương Trọng Hoa là vạn ác chi nguyên, Thiên Đình chưa bao giờ muốn dừng lại truy nã lùng bắt, tự Bàn Cổ khai thiên địa tới nay, Ma vương Trọng Hoa vẫn là chủ đề chúng thần bàn luận. Nếu không phải ba ngàn năm trước Ma vương gặp tình kiếp, sau bị Hồng Nhạn nhất tộc lấy Linh Lung Châu bị phá huỷ linh căn mà từ đó chìm vào giấc ngủ say, trong thiên địa sẽ không an nhàn, tốt đẹp như thế trong thời gian dài, mà Hồng Nhạn nhất tộc cũng sẽ không được Thiên Đế thưởng phong vào hàng thượng tiên, trong thiên địa hưởng thụ tôn vinh.

Ta còn thật là ngu xuẩn cực độ! Thế nào lại đem Linh Lung Châu dễ dàng giao ra.

Ma vương Trọng Hoa tái thế, chẳng lẽ thiên địa này sẽ lại rối loạn sao! ? .

Không trách được Diêm Vương không thu ta, tội nghiệt như thế sao có thể chết là có thể chuộc được! ?

Có lẽ, chờ ta bị trừng phạt tan thành mây khói

"Nhã Nhi. . . . . . Nhã Nhi. . . . . ." Thanh âm kêu gọi sao lại thống khổ như vậy!? Là ai? Là ai? Là Thanh Ngô tiên quân sao! ?

Lúc ta tỉnh lại lần nữa, vẫn là ánh nắng tươi sáng bao phủ Phi Hà Sơn, trong một mảnh âm u, ngoài cửa sổ cuồng phong bạo vũ khiến ta nhớ đến cảnh tượng bảy ngày bảy đêm kia.

Ta đột nhiên đứng thẳng dậy, hoảng sợ nhìn chung quanh

Đứng ở bên cửa sổ, Thanh Ngô tiên quân một thân lam y chậm rãi xoay người.

"Ngươi đã tỉnh! ?" Tiếng nói ôn hòa có lực lượng kỳ dị trấn an tâm linh xao động của ta.

"Ừ!" Ta đáp lại hết sức thuận lợi, không còn tê liệt như trước

"Hắn tới!" Thanh Ngô tiên quân lạnh nhạt mà cười, hắn cười lên cũng là khóe môi khẽ cong, loáng thoáng khiến cho ta nhớ đến nụ cười của Ma vương Trọng Hoa.

Vì sao động tác giống nhau, mặc dù có cảm giác quen thuộc, lại rõ ràng là hai loại cảm thụ.

"Lúc này đã ở Nam Thiên môn ." Thanh Ngô tiên quân sau khi nói xong, vươn tay phải ra, một thanh trúc kiếm nhỏ dài xuất hiện trước mắt ta: "Ngươi. . . muốn đi cùng ta không?"

"Ta. . .

Một người bị lợi dụng triệt để ngu xuẩ, đi có lẽ chỉ rước lấy hắn vô tận giễu cợt!

"Ta. . . Ta nên. . . Thế nào. . . Làm sao bây giờ? Ngươi nói, làm sao bây giờ. . . Mới có thể. . . Cứu ngươi." Lời nói có chút không mạch lạc, lại nói ra khỏi, trong lòng ta cảm thấy bất lực cùng bàng hoàng. .

"Rất khó. . . Rất khó. . . Rất khó. . ." Hơi thở của hắn vẫn như cũ yếu ớt, lại làm cho ta cảm giác được có một sợi dây dò vào ta, giờ phút này đang lâm vào cái giếng sâu bi thương.

"Ngươi nói. . . Ngươi cứ việc nói. . ." Ta đem hắn ôm vào trong ngực của mình, tận lực nâng lên cánh tay lau chùi nước mắt trên mặt, vội vàng hỏi. .

"Linh Lung. . . Thạch." Hắn đem một hơi cuối cùng nói ra ba chữ, khiến cho ta cả người chấn động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net