ĐỪNG HỎI VÌ SAO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: Nhân Gian Tiểu Khả

Dịch: rainyalice

https://rainyalice.wordpress.com/2011/11/05/do%E1%BA%A3n-van-d%E1%BB%ABng-h%E1%BB%8Fi-vi-sao/

.

.

Lúc đầu là anh ra sức theo đuổi cô trước.

Anh mới từ nước ngoài trở về, làm quản lý trong lĩnh vực tài chính, tuổi trẻ đầy triển vọng, gia thế lại càng không phải nói; còn cô chỉ là một công chức nhỏ nhoi, khuôn mặt cũng coi như thanh tú, những cái khác, không một điều gì có thể đem ra.

Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, trông cô chật vật vô cùng, vừa mới chia tay mối tình đầu, một mình bất chấp cơn mưa nặng hạt chạy về nhà, ngay cả ô cũng không cầm, cả người ướt sũng như chuột lột. Tạt qua một quán rượu nào đó, đường trơn, cả người cô lảo đảo té nhào, cái ngã ấy, quả thật không nhẹ, đế giày cao gót cũng bị gãy, cô vẫn cắn răng, loạng choạng đứng lên, cởi giày xách trong tay, tiếp tục bước tiếp như không có chuyện gì. Điều này đã khiến anh khi ấy đang nấp trong quán rượu tránh mưa, cảm thấy rất buồn cười: Nhất định đây là một cô gái có tính cách đặc biệt quật cường, nếu không, sao có thể tự đối đầu với chính mình thế.

Ngày ấy, anh quả thật quá rảnh rỗi, bỗng nảy lòng tham, muốn lái xe tiễn cô một đoạn, cô hoang mang nhìn anh khôi ngô tuấn tú cùng chiếc xe thể thao cá tính sáng bóng, lắc đầu: "Tôi không quen anh!"

Lần thứ 2 gặp lại, là tại cổng một buổi triển lãm, anh vẫn còn nhớ cô, thấy phía sau cô có người quấy rầy không dứt, cô chán ghét hất tay người nọ, anh nhíu mày, đi thẳng qua chỗ cô, lên tiếng: "Anh tìm em khắp nơi, chiếu phim cũng trễ rồi!" Nói xong, mặc sự kinh ngạc trên gương mặt cô, kéo cô bỏ đi. Đến khi cô muốn nói gì đó, anh ngó ngó người phía sau cô, bỗng kề ngón trỏ bên môi : "Suỵt! Nếu không thì lộ mất." Vẻ ngạc nhiên của cô cũng dịu lại, thoáng nhìn anh cảm kích.

Bọn họ quen nhau như vậy đấy, thỉnh thoảng cùng nhau uống cà phê, xem phim. Cô coi anh như người bạn tốt, vô tư tiếp nhận thứ tình cảm ấy, vì thế ở bên nhau rất thoải mái. Cô kể anh nghe về mối tình đầu của mình, người con trai đã từng phản bội cô lại quay về tìm cô, đối với hắn, cô không thể yêu lần nữa, chỉ còn sự khinh thường. Nhắc đến lời thề lúc còn yêu nhau sâu đậm, cô vẫn còn đau lòng, anh cũng phiền muộn theo, rồi cô lại quay sang an ủi anh: "Dù sao cũng đã qua rồi, em sẽ không để ở trong lòng nữa."

Thường thường, anh cũng sẽ kể cô nghe về những lần anh tung hoành ngang dọc trong giới làm ăn, về những nơi trên thế giới anh đã từng đi qua, những câu chuyện và con người muôn hình muôn vẻ, cô ngưỡng mộ nhìn anh, đôi mắt lấp lánh: "Một lúc nào đó, em cũng có thể ra bên ngoài xem thử xem thì thật tốt!"

Bởi tia sáng rực rỡ chợt hiện rồi chợt tắt ánh lên trong mắt cô, anh bỗng phát hiện ra mình nguyện ước vì cô có thể làm bất cứ điều gì. Anh tìm đủ mọi lý do để đưa cô đi chơi khắp chốn.

Về sau, họ càng hiểu về nhau hơn, cô biết anh là con một trong một gia đình quyền quý nào đó, gia cảnh hiển hách của anh quả thật khiến cô sợ hãi.

Bạn bè xung quanh cô cũng dần dần biết về hoàn cảnh của anh, đều hâm mộ nhìn cô, nhắc nhở: "Lần này, cậu có thể câu được một chú rùa vàng đáng mặt làm chồng, nhưng tuyệt đối đừng để anh ta chạy mất." Lúc ấy, cô hoàn toàn không hề có suy nghĩ như thế về anh, chỉ mỉm cười không nói gì.

Anh vẫn hẹn cô xem phim, ăn cơm, tìm cô trò chuyện như cũ, thỉnh thoảng cô sẽ đi, nhưng hầu hết, cô đều từ chối: "Xin lỗi, công việc của em bận quá!" Lý do của cô hoàn toàn không có sức thuyết phục, anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi, truy hỏi: "Vậy lần sau, lần sau nữa được không?" Anh chẳng hề sốt ruột.

Còn cô cũng không thể giả vờ được nữa, đành chịu thua anh, nói ra điều thầm kín của mình: "Chúng ta không hợp nhau."

"Chưa thử qua, sao em biết không hợp?" Anh vô cùng tự tin.

Có một khoảng thời gian, cô cố ý tắt điện thoại, không liên lạc với anh. Anh không tìm được cô, bèn đứng trước cơ quan của cô chờ đợi, khiến cho đồng nghiệp đều biết, cô cãi nhau với bạn trai, mà anh ta cũng thật tốt, ngày ngày mặc gió mặc mưa đều đến tặng hoa.

Dẫu sao cô cũng chỉ là một người phụ nữ, có hư vinh của phụ nữ, có người theo đuổi, cô bỗng thấy mình chẳng hề cô đơn, tự cảm thấy mình giống như một nàng công chúa.

Cô vẫn chịu khuất phục, khuất phục trước sắc đẹp và tiền tài của anh.

Họ tiếp tục hẹn hò, đến khi họ cảm thấy không thể rời xa đối phương được nữa, liền kết hôn.

Hôn lễ rất đơn điệu, chỉ mời bạn bè và người nhà, sau đó, họ mua nhà cho mình, xây dựng tổ ấm tình yêu nho nhỏ, câu chuyện hoàng tử và cô bé lọ lem đến đây kết thúc, bởi tiếp đó, cái bọn họ sẽ đối mặt chính là khói bếp hồng trần, nào là củi gạo, dầu mỡ, muối ăn...

Anh bận bịu công việc, mỗi ngày về nhà rất muộn, ban đầu, mỗi ngày cô vẫn nấu những bữa cơm ngon đợi anh về cùng ăn, dù cho muộn đến nhường nào, anh trở về sẽ đều không khách khí ăn sạch đồ ăn cô làm.

Về sau, anh sợ cô đói, kêu cô ăn trước, đừng đợi anh, cô cũng cảm thấy hàng ngày anh về muộn còn phải ăn nhiều đồ sẽ có hại cho sức khỏe, cũng không đợi anh nữa. Mỗi ngày cô ăn cơm một mình, cũng không còn ý nghĩa, sau này dứt khoát chẳng mấy khi làm, trong nhà một năm rưỡi nay cũng không nhóm được một ngọn lửa.

Lúc mới kết hôn, cô cũng đợi anh về cùng ngủ, về sau, đợi thật nhiều, thường thiếp đi trên sô pha, anh sợ cô lạnh, kêu cô đừng đợi nữa.

Anh luôn phải ra nước ngoài công tác, mỗi lần đều mang về cho cô vài bộ quần áo xinh đẹp, nhưng tính chất công việc quy định cô chỉ có thể mặc đồng phục công sở, những bộ quần áo đắt tiền đó rất ít khi có tác dụng, cô không mặc, anh cũng lười chẳng muốn mang về.

Cô đã từng thử, cố gắng dung nhập thế giới của anh. Những buổi tiệc rượu xa hoa, cô đã từng tham gia, mệt mỏi ứng phó với những khuôn mặt xa lạ, cô cảm thấy không thoải mái, thấy cô miễn cưỡng, anh cũng không mang cô cùng hội họp.

Công việc mỗi người đều bận bịu, gần gũi thì ít mà xa cách lại nhiều, có đôi lúc, dăm bữa nửa tháng cũng không thấy mặt nhau.

Trong nhà thiếu hương vị khói bếp, những khi rảnh rỗi cô bỗng thấy sợ cảm giác thanh tĩnh này, để lấp thời gian, cô bắt đầu xách hành lý du lịch khắp nơi.

Kết hôn được hơn một năm, mẹ chồng lần đầu tiên xuất hiện tại ngôi nhà nhỏ của hai người: "Các con cũng nên sinh một đứa trẻ rồi!" Trẻ con? Cô sợ hãi, cô vẫn chưa có chuẩn bị tốt để sinh con, bởi chính cô vẫn còn là một đứa trẻ, hơn nữa, cô cũng sợ sinh con ra, sức khỏe mình không tốt, có bệnh tim bẩm sinh, sẽ di truyền, cô không muốn một đứa trẻ sinh ra không khỏe mạnh. Đối với chuyện có con, anh cũng từng tỏ thái độ: "Muốn hay không? Lúc nào muốn đều tùy em!" Những lời này, tạm thời cô chưa nói với mẹ chồng.

Kỷ niệm hôn nhân tròn hai năm, anh hiếm khi được nghỉ ngơi, hai người trốn trong nhà xem phim, điên cuồng yêu nhau, rồi lẳng lặng ôm chặt lấy đối phương, chia sẻ hơi ấm đôi bên. Cô nói: "Đừng rời xa em, em yêu anh!"

Vẻ mặt anh ngưng lại, chậm rãi mỉm cười: "Sẽ không, anh sẽ không rời xa em."

Cô vẫn còn nhớ ngữ khí kiên định lúc anh nói sẽ không ngày ấy, nhưng, không lâu sau, vết tích trong những lần anh trở về nhà muộn, cô phát hiện ra chút manh mối, dấu son trên áo sơ mi của anh, mùi nước hoa trên cà vạt, đều là những thứ cô không quen. Anh không giải thích, cô cũng không biết nên hỏi từ đâu.

Cũng có người bạn nói qua loa bên tai cô, "Chồng cậu ở bên ngoài có người phụ nữ khác, cậu vẫn không biết sao?" "Con tình nhân đó ngang nhiên ôm cổ hắn nũng nịu, chúng tớ đều đọc trên báo rồi." Cô nhắm mắt làm ngơ, anh nói, anh sẽ không rời xa cô, cô tin anh, thực ra, cô không tin thì còn có thể làm gì đây?

Anh học thử thăm dò nói chuyện, đùa giỡn hỏi: "Nếu như chúng mình ly hôn, em sẽ làm gì?"

Cô hèn mọn nói: "Em sẽ vẫn yêu anh!"

Anh ôm chặt lấy cô, hôn môi cô thật sâu: "Vợ yêu, anh yêu em!" Nhưng, có đôi khi, anh vẫn phải thân bất do kỷ! [1] Nửa câu sau anh không nói nên lời, khi đối mặt với cô, anh lại có chút không nỡ.

Ly hôn là do anh đưa ra trước, ngày ấy, cô vô cớ hoảng loạn, ngả trong lòng anh, cảm nhận hơi ấm cuối cùng của anh: "Ly hôn rồi, một mình em biết phải làm sao?"

Anh không nói, hôn lên trán cô: "Em kiên cường như vậy, sẽ sống tốt thôi!"

Cô lau kiệt dòng lệ, hung hăng gật đầu.

Anh hôn cô lần cuối, khẽ nói: Xin lỗi em! Trái tim cô bỗng vỡ thành trăm nghìn mảnh, dồn dập cuốn bay trong cõi hồng trần.

Cô sẽ không khóc, cũng sẽ không cầu xin anh đừng rời xa, tự tôn của cô không cho phép cô tỏ ra cuồng loạn. Dù cho lưu luyến không rời, cô cũng sẽ tìm một góc không người, lặng lẽ đau lòng.

Anh vẫn đứng trước cô trông ngóng, xác nhận cô không sao, cô dùng hết sức đẩy anh ra: "Đi thôi, chúng ta ly hôn đi." Thà rằng cô dùng cách này để chia tay. Cô nhất định phải làm như thế, bởi cô biết, chẳng bao lâu nữa anh vẫn muốn cưới một cô vợ mới!

—–***—–

[1] Thân bất do kỷ: Phải làm những việc bản thân không muốn.

[Hoàn]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net