Mười năm không xa - Cửu Lộ Hương Phi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác Giả : Cửu Lộ Hương Phi

Thể Loại : Huyền Huyễn

Tình Trạng : Hoàn

.

.

Giới thiệu

Nếu ví tình yêu như một bản nhạc, thì tuyển tập truyện ngắn "Mười Năm Không Xa" chính là những khúc nhạc tình yêu giàu thanh điệu: Khi nhẹ nhàng sâu lắng, lúc lại da diết ám ảnh, vừa ngọt ngào hạnh phúc, lại vừa khắc khoải buổi chia ly.

Hạnh phúc không dễ kiếm tìm, trên nẻo đường đời, có những người đi ngang qua rồi chìm vào kí ức, nhưng có những người lại in mãi hình bóng họ trong con tim yêu say đắm của ta.

Tựa như chỉ một lần nghe chàng trai trẻ Cốc Ngôn diễn thuyết thì hình ảnh anh đã nhẹ nhàng bước vào trái tim cô gái nhỏ Khúc Tích kia.
Yêu ai đó một lần, xa ai đó một ngày, gần ai đó một phút và quên ai đó một giây là niềm hạnh phúc của riêng ta.

Tựa như sự hy sinh và tình yêu thủy chung tha thiết từ buổi đầu gặp gỡ của nàng Tang Ca trong truyện ngắn "Tang Ca":
Nhặt cách hoa đào xếp thành trái tim thổn thức

Gửi tặng cho chàng nguyện trao trọn hết nhớ thương

Hãy yêu, để được cảm nhận tình yêu một cách trọn vẹn như Trình Y Nhiên trong truyện "Trần tiên sinh và Trình phu nhân"

Một số trích đoạn trong tuyển tập:

"Lần đầu chúng ta gặp nhau, tựa như hình ảnh trong một bài thơ. Giang Nam liễu rủ đôi bờ, nhà nhà ngói xanh, tầng tầng mưa phùn mờ mịt. Lúc đó thiếp chỉ là một ca cơ không chút danh tiếng, còn chàng là một hầu gia phong lưu nhàn tản.....
Gặp nhau trong mưa, quấn quýt cả đời ..."

"Trần Hữu Lâm lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh vợ, sau đó ngả đầu Trình Y Nhiên lên bờ vai mình, để cho cô dựa vào vai anh, ngủ cho ngon...
Cuối cùng, bộ ảnh tìm kiếm hồi ức kiếp trước chỉ có duy nhất tấm ảnh Trình tiểu thư tựa đầu vào vai Trình tiên sinh ngủ ngon lành, nhưng mà rất nhiều năm sau đó, Trình tiên sinh vẫn nhớ như in ánh mặt trời rạng rỡ xuyên qua tán cây ngày đó rất ấm áp, phía sau lưng trời rất xanh và mây rất trắng, bờ vai anh trầm xuống khiến đáy lòng anh bình an, ngập tràn hạnh phúc.

Trần tiên sinh cảm thấy, tìm kiếm hạnh phúc "kiếp trước" quá xa xôi, bất kể anh có tốn công phí sức bao nhiêu cũng không thể nào kéo lại, nhưng hạnh phúc "tương lai" thì với tay là có thể chạm được, bởi vì anh biết, chỉ cần nắm chắc hiện tại, những tháng ngày sau này sẽ luôn có hạnh phúc kề bên."

"Vân Thịnh ngẩn ngơ đứng nhìn, mắt ngơ ngẩn nhìn vào mắt Khuynh Thế, không thể nào thoát khỏi đôi mắt ấy được. Chàng nghe thấy tiếng nói yếu ớt của nàng: "Khuynh Thế Công chúa, từ đây xin bái biệt... cùng chàng."
Lời nói đó như gông cùm xiềng xích cả cuộc đời Vân Thịnh. Cả đời..."

...

Mười năm không xa, mười câu chuyện với những bối cảnh khác nhau: Từ cổ đại tới hiện đại, từ hồng trần tới cõi tĩnh mịch của âm giới. Tuyển tập "Mười năm không xa", chính là bản nhạc chứa chan muôn vàn cảm xúc dành tặng những người đã, đang và sẽ yêu.

.

.

Giới thiệu

"Chú thử thích tôi chút xíu thôi cũng không được sao?"

"Không được."

Lúc đó, họ cách nhau 10 tuổi.

Văn án

"Chúng ta chia tay đi." Cô gái ngồi bàn bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng: "Em cảm thấy... chúng ta không mấy hợp nhau."

Hai tai Khúc Tích dựng đứng, cô hơi nhoài người sang bên, nhẹ nhàng thò đầu ra, cách một vách ngăn, lặng lẽ lắng nghe cuộc nói chuyện giữa hai người. Cô không dám gây tiếng động mạnh, đầu thò ra vừa đủ để nhìn thấy bóng dáng cô gái và bàn tay đặt trên bàn của người đàn ông.

Ngón trỏ của người đàn ông gõ nhẹ trên mặt bàn. Anh im lặng thật lâu. Lâu đến mức cả Khúc Tích cũng chau mày. Cuối cùng anh ta lên tiếng: "Anh bạn huấn luyện viên thể hình dạo này vẫn khỏe chứ?"

Cô gái nghe xong run cả người, biểu cảm trên mặt cô ấy lúc đó có lẽ đa dạng lắm. Hai người lại im lặng thật lâu. Rồi cô gái đứng phắt dậy, có vẻ rất tức tối và khó chịu: "Cốc Ngôn, anh không nể mặt người khác mà cũng không chừa lại đường lui cho mình." Cô nghẹn ngào: "Dù gì thì tôi cũng từng thích anh."

Rồi cô ôm mặt bỏ đi.

Một lúc lâu sau, Khúc Tích nghe giọng Cốc Ngôn cười giễu nhẹ bẫng: "Em nghĩ tôi không như thế sao?"

Anh cũng từng thích cô. Hóa ra, người ưu tú như vậy mà cũng phải đau đớn vì tình, cũng phải thất vọng khổ sở.

Khúc Tích hoàn toàn không biết mình càng ngày càng nhoài người ra ngoài, lộ hết cả nửa thân người. Cô chỉ thấy anh mặc đồ vest, lạnh lùng đấy, bàn tay nắm chặt ly rượu như muốn bóp nát nó.

Chắc anh ta là kiểu người không giỏi bộc lộ cảm xúc. Khúc Tích nghĩ, sống như vậy bộ không biết khổ sao...

Chắc vì ánh mắt của Khúc Tích sáng quắc nên Cốc Ngôn chột dạ ngẩng đầu lên. Bốn mắt nhìn nhau. Khúc Tích ngẩn người rồi cười tươi rói liền lập tức, vui vẻ vẫy tay với Cốc Ngôn: "Ôi, trùng hợp quá!"

Cốc Ngôn bực mình nhíu mày, chẳng nói chẳng rằng bỏ đi như chạy. Khúc Tích cũng vội vàng đá cả ghế, chạy theo anh.

Ra khỏi quán cà phê, bên ngoài nắng thật đẹp, mùa xuân rắc ánh xanh lên những nhành liễu bên đường. Cốc Ngôn bước nhanh, Khúc Tích phải chạy mới đuổi kịp: "Chú Ngôn, trời ấm lên rồi, đi nhanh vậy sẽ chảy mồ hôi đó, chú đi chậm chút đi..." Khúc Tích nói, "Hèn chi người yêu chú bắt cá hai tay là vậy đó, chẳng biết quan tâm tới người khác gì cả."

Cốc Ngôn nghe thế liền dừng bước.

Khúc Tích cũng dừng lại theo. Cô cười: "Nhưng mà không sao, người yêu cũ của chú cảm thấy thiếu cảm giác an toàn nên mới vậy thôi. Còn tôi có cảm giác an toàn nhiều lắm, không bao giờ bắt cá hai tay như cô ấy đâu."

Cốc Ngôn liếc mắt nhìn cô: "Cháu đúng là kẻ cơ hội, PR bản thân mọi nơi mọi lúc."

Khúc Tích dày mặt cười: "Tôi thích chú mà, khó khăn lắm mới bước được tới ngày hôm nay, đương nhiên phải bày tỏ tấm lòng mình rồi. Hồi đó chú có người yêu, không chấp nhận tình cảm của tôi thì thôi, nhưng bây giờ chính mắt tôi thấy, chú FA rồi. Sau này tôi theo đuổi chú coi như chính đáng, chẳng gì phải sợ."

Nếu là ngày thường, Cốc Ngôn chẳng thèm tranh cãi với cô, nhưng hôm nay tâm trạng anh rất xấu, mặt anh lạnh ngắt: "Tôi không có hứng thú đùa giỡn với cháu."

Khúc Tích vẫn nhìn anh cười hì hì: "Chú Ngôn, tôi nói thật đấy."

"Nếu cháu lớn thêm mười tuổi thì tôi sẽ tin là thật." Cốc Ngôn hờ hững xoay người bước đi, hoàn toàn không để ý thấy nụ cười trên khuôn mặt người con gái sau lưng dần dần lụi tắt.

Khúc Tích vân vê mấy ngón tay, khóe miệng hay nở nụ cười thường ngày giờ xụi lơ. Cô lí nhí: "Mười tuổi... cũng đâu có cách xa lắm đâu."

Cô và người cô thích cách nhau mười tuổi. Năm cô mười sáu, anh đã hai mươi sáu, một doanh nhân trẻ tuổi đầy triển vọng tới trường của cô diễn thuyết. Khi đó, cha mẹ của Khúc Tích vừa mới ly hôn, cô lại đang độ tuổi nổi loạn, chỉ muốn bỏ nhà đi, ra ngoài kiếm sống cho rồi.

Cô không thể nào quên được, cũng là một buổi nắng mùa xuân tháng ba, dưới bóng cây dương già xanh ngắt trong trường, cô ngồi nghe buổi diễn thuyết về tương lai và mơ ước, giọng nói đầy sức truyền cảm của Cốc Ngôn và màn diễn thuyết hoàn hảo của anh đã nhẹ nhàng bước vào trái tim cô gái nhỏ.

Từ ngưỡng mộ, cô chuyển sang yêu mến lúc nào chẳng hay.

Mãi tới bây giờ, suốt sáu năm trời, Khúc Tích luôn coi Cốc Ngôn là mục tiêu để phấn đấu, thi vào trường đại học anh từng học, học chuyên ngành anh từng học, tốt nghiệp rồi cũng xin ứng tuyển vào công ty của anh, trở thành nhân viên dưới quyền anh. Rồi sau đó dũng cảm bày tỏ tình cảm của mình.

Tất cả những điều đó chẳng dễ dàng chút nào, nhưng Khúc Tích cảm thấy rất đáng.

.

.

Ngày nào Khúc Tích cũng làm việc tới khuya.

Cô không thích làm thêm giờ. Con gái mới hai mươi hai tuổi, cô nào chẳng thích trang điểm lộng lẫy để đi dạo phố. Chỉ tại Cốc Ngôn ngày nào cũng làm việc tới khuya. Mà nửa đêm ở thang máy trong tòa nhà là cơ hội duy nhất cô được gặp riêng anh.

Ngó đồng hồ, đúng chín giờ, Khúc Tích pha trà nóng đem cho Cốc Ngôn. Đây là thói quen trời đánh không bỏ của cô từ khi vào làm việc ở đây.

Lúc đầu Cốc Ngôn rất cảm kích việc này. Một tách trà nóng làm cho dạ dày anh dễ chịu đi nhiều, nhưng từ khi Khúc Tích tỏ tình với anh, những tách trà nguội ngắt rồi Cốc Ngôn cũng chẳng thèm đụng miếng nào.

Thất vọng là điều dĩ nhiên, nhưng Khúc Tích nghĩ, dù anh không uống nhưng thôi thì cứ pha đi, một ngày nào đó anh muốn uống thì chí ít khi giơ tay ra sẽ phát hiện lúc nào cô cũng ở bên.

Nhẹ nhàng đẩy cửa, Khúc Tích mang trà bước vào. Cốc Ngôn hôm nay không vùi đầu vào đống giấy tờ như mọi hôm mà đứng bên cửa sổ, vừa ngắm cảnh thành phố về đêm, vừa nghe điện thoại. Khúc Tích nhẹ nhàng bước đến bên anh, vừa định đặt tách trà xuống thì nghe Cốc Ngôn nói: "Ừ, thích nhà hàng nào cứ chọn. Ngày mai tôi tới."

Tay Khúc Tích run run, nước trà bắn lên làm phỏng tay cô. Cốc Ngôn lạnh nhạt quét mắt nhìn, khuôn mặt không chút biểu cảm. Khúc Tích cố nén cơn đau rát. Cô đặt tách trà lên bàn rồi lặng lẽ bước ra, im ắng như lúc cô bước vào.

Về ghế ngồi, Khúc Tích nhìn cổ tay đỏ ửng vì bị phỏng, nhìn vô hồn vào khoảng không. Chẳng biết cô đã ngây người như thế bao lâu, chợt đèn làm việc ở văn phòng của Cốc Ngôn tắt, Khúc Tích mới giật mình hoàn hồn.

Bước vào thang máy, nhìn những con số giảm dần theo từng tầng, cuối cùng Khúc Tích không nhịn được bèn hỏi: "Chú Ngôn, chú tính đi xem mắt hả?"

"Khúc tiểu thư, chuyện này không liên quan tới cháu."

Khúc Tích cứng đầu bĩu môi: "Chú cứ việc xem mắt đi, rồi tôi sẽ phá cho chú coi."

Cốc Ngôn nhìn cô vẻ bực bội: "Cháu? Dựa vào cái gì?"

Khúc Tích ngẩn người, rồi cô chợt nhớ ra Cốc Ngôn chưa cho cô cơ hội nào mà thẳng thừng từ chối tình cảm của cô. Bởi vì anh chẳng cho cô thân phận gì, cho nên, ngay cả quyền ghen cô cũng chẳng có. Nhưng thích một người rõ ràng là quyền của cô. Cô cụp mắt nhìn mũi chân mình, khi thang máy dừng lại mới ngẩng đầu nhìn sau lưng Cốc Ngôn, cười nhạt:

"Tôi thích chú..."

"Tình cảm dễ dàng nói ra như vậy thì bản thân cháu tin hay không?" – Cốc Ngôn lạnh lùng vứt câu nói ấy lại rồi cất bước bỏ đi.

Thang máy từ từ khép lại sau lưng anh, chỉ còn một mình Khúc Tích bên trong, cô nắm chặt bàn tay bị phỏng của mình, dường như quên hết mọi đau đớn. Tấm gương trong thang máy phản chiếu khuôn mặt không còn nụ cười của Khúc Tích. Cô lí nhí trong miệng: "Thật ra... không có dễ vậy đâu."

Làm sao có thể dễ dàng như người ngoài nhìn thấy được. Nói ra tình cảm suốt sáu năm trời, bộc lộ tâm tư mình giấu kín tận đáy lòng trước mặt đối phương, giơ hai tay, buông bỏ hoài nghi và phòng bị, Khúc Tích giống như đứa trẻ không biết rằng phút tiếp theo mình sẽ ăn đòn hay ăn kẹo. Tay trái nắm nỗi sợ, tay phải ấp hy vọng, dõi theo Cốc Ngôn, rồi lần nào cũng thất vọng ra về.

Ngày hôm sau, quả nhiên Cốc Ngôn đã đi xem mắt. Khúc Tích cũng bám theo làm loạn luôn.

Đối phương là một cô gái khuê các quyền quý, cụt hứng chịu thua dưới đòn song tấn làm náo loạn và khóc lóc như mưa của Khúc Tích.

Khúc Tích dày mặt sấn tới ngồi bên cạnh Cốc Ngôn, vừa lau nước mắt chưa kịp khô trên má vừa lạnh lùng nói: "Chú Ngôn, tôi nói thật lòng đó. Tôi ngó dùm chú rồi, cô gái này không hợp với chú. Cô ấy quá yếu đuối và quá ít nói. Hai người mà ở với nhau mười năm chắc nói được mười câu là cùng."

Nói y như là thật lòng vô tư suy nghĩ dùm cho Cốc Ngôn vậy.

Cốc Ngôn lặng thinh uống cà phê. Anh lạnh lùng nói mỗi một câu: "Hôm sau còn mấy đám nữa, cháu đuổi hết dùm tôi luôn đi."

Cốc Ngôn cũng không thích xem mắt như thế này. Anh đồng ý đi chỉ vì áp lực từ gia đình. Anh không phải là người dễ động lòng nhưng một khi đã yêu ai thật sự thì tổn thương nhẹ nhất cũng làm anh đau thấu tận xương. Như người con gái trước đây, Cốc Ngôn thật lòng yêu thương cô ấy, cho nên khi biết cô ấy phản bội mình anh mới đau khổ như vậy. Hơn nữa, anh không phải người giỏi bày tỏ cảm xúc. Anh luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, dù bị đánh gãy răng đổ máu, dù cho đau đớn đến đâu, anh cũng không bao giờ để lộ trước mặt người khác.

Nhìn anh vẫn phong nhã như ngày nào, nhưng thời gian này anh không muốn đến gần trò chơi tình yêu nữa. Thật may là bây giờ đã có kẻ tình nguyện cho anh lợi dụng để loại bỏ chướng ngại vật. Cốc Ngôn rất lấy làm hài lòng.

Khúc Tích được chấp nhận, sung sướng tưởng rằng mình đã được "đãi ngộ đặc biệt", mấy ngày sau đó, cô đã giúp Cốc Ngôn xử lý không biết bao nhiêu cô gái tới xem mắt.

Cốc Ngôn chẳng cảm ơn Khúc Tích câu nào nhưng cô lại cảm thấy rất hài lòng. Cô cho rằng những ngày này, khoảng cách giữ cô và Cốc Ngôn đã thu hẹp lại rất nhiều.

.

.

"Anh Cốc."

Đối tượng xem mắt lần này là một cô gái nhu mì dịu dàng.

Cốc Ngôn gật đầu với cô ấy rồi ngồi xuống, ánh mắt vừa như để ý vừa chẳng lưu tâm quét qua cửa ra vào nhưng chẳng thấy cô bé Khúc Tích ồn ào náo nhiệt thường ngày đâu. Không có cô quấy rối, Cốc Ngôn cảm thấy lần xem mắt ngày chán phèo. Nhìn cô gái đối diện mỉm cười khách sáo, lời nói cử chỉ e dè, anh nghĩ, thật ra Khúc Tích nói cũng đúng, kiểu con gái như vậy thật sự không hợp với anh.

Cuộc sống của anh đã buồn tẻ lắm rồi, nửa còn lại của anh phải hoạt bát một chút, giống như Khúc Tích vậy.

Anh bỗng phát hiện bây giờ mình đã quen với sự có mặt của Khúc Tích, tự nhiên cô biến mất, anh lại tự thấy xấu hổ vì nhớ cô.

Cốc Ngôn bắt đầu suy nghĩ lan man. Hôm nay cô nhóc kia đi đâu mất rồi? Sao lại lỡ hẹn? Có khi nào... cô bé gặp chuyện gì trên đường đến không?

Nghĩ đến đây, Cốc Ngôn chợt cảm thấy nóng ruột.

"Xin lỗi." – Cốc Ngôn đột ngột đứng dậy – "Tôi có việc đột xuất, xin phép đi trước." – Không thèm đếm xỉa tới ánh mắt sửng sốt của cô gái, Cốc Ngôn vội vàng cầm áo khoác bỏ đi.

Mẹ Khúc Tích tái hôn, cô là người biết sau cùng. Trước hôn lễ một ngày, mẹ cô gọi điện ngập ngừng úp mở nói với cô tin bà sẽ tái hôn. Khúc Tích không nhận được thiệp mời, vì bên nhà trai cũng có chút tiền của, mấy đứa con bên chồng sợ Khúc Tích sẽ chia mất phần của chúng nên không muốn cô xuất hiện dù chỉ là nửa phút. Cô hiểu nỗi khổ tâm của mẹ nên đã chủ động nói không đi.

Ngày mẹ tái hôn, Khúc Tích đứng trước cửa khách sạn, sững sờ nhìn chữ Hỷ màu đỏ rất lâu, rồi cô lặng lẽ bỏ đi.

Buổi tối cả phòng tổ chức liên hoan, Khúc Tích không cẩn thận uống quá chén. Mấy đồng nghiệp muốn đưa cô về nhưng Khúc Tích nhất quyết không chịu, tự mình gọi taxi về, mục đích không phải để về nhà, mà để tới công ty.

Lúc Khúc Tích bước xuống taxi, Cốc Ngôn cũng vừa tìm tới. Anh thấy cô lảo đảo bước về phía tòa cao ốc, bèn dừng xe, nhìn qua cửa kiếng ô tô, lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của cô.

Bình thường Khúc Tích rất ghét mang giày cao gót, nhưng công việc yêu cầu, cô cũng không còn cách nào khác. Giờ cô say rượu, rốt cuộc cũng hiện nguyên hình, đi ba bước té hai bước, lúc bước lên bậc tam cấp thì té chỏng gọng.

Cốc Ngôn cảm thấy buồn cười, thấy hồi lâu mà Khúc Tích chưa đứng dậy, sợ cô bị thương ở đâu nên anh vội vàng mở cửa xe đi về phía cô. Dè đâu anh chưa kịp lại gần thì Khúc Tích sấp người nằm trên bậc thềm mà cười lớn.

Lúc đầu cô cười vì cảm thấy bản thân mình thật buồn cười, nhưng toét miệng một hồi, miệng cô cong lên cay đắng. Tiếng cười khô khốc, cộng thêm vẻ mặt cay đắng, Khúc Tích làm cho người ta thấy chua xót lạ lùng.

Ấn tượng của Cốc Ngôn về Khúc Tích lúc nào cũng là một cô bé giản đơn và thẳng thắn, coi trời bằng vung. Trước mặt anh, cô lúc nào cũng tươi cười vui vẻ, ngay cả Cốc Ngôn cũng không thể phủ nhận hơi ấm lan tỏa từ nụ cười của cô. Vậy nên anh chưa bao giờ nghĩ rằng, hóa ra khuôn mặt tươi tắn thuần khiết kia lại có thể biểu lộ nét mặt trái nghịch như vậy.

Cốc Ngôn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ xa. Anh nhíu mày, bước tới vỗ nhẹ vào má Khúc Tích: "Cháu uống mấy ly rồi?"

Khúc Tích giơ hai ngón tay huơ trước mặt. Cốc Ngôn cười chế nhạo: "Mới có hai chai mà say tới mức này, giỏi nhỉ."

Khúc Tích nhăn mặt bất mãn: "Thật đó."

Cốc Ngôn im lặng đúng lúc. Anh kéo Khúc Tích đứng dậy, hỏi: "Còn nhớ nhà mình ở đâu không?"

Khúc Tích suy nghĩ một hồi lâu: "Làm sao tôi biết ở đâu được." Cô lớn tiếng nói: "Ba ở một nhà, mẹ ở một nhà, chỗ nào tôi cũng không nên ở hết."

Nghe thế, Cốc Ngôn không khỏi thầm kinh ngạc. Anh cứ tưởng ắt hẳn Khúc Tích phải sống trong một gia đình rất hạnh phúc, có cha mẹ bảo bọc cho nên mới không sợ đất không sợ trời, dám liều mạng theo đuổi sếp.

"Cháu muốn ở đâu?" – Cốc Ngôn đổi câu hỏi.

Khúc Tích im lặng một hồi rồi nói: "Ở nhà chú Ngôn."

Cốc Ngôn liền nhăn mặt: "Tôi đưa cháu tới khách sạn."

Khúc Tích nhếch miệng cười: "Tôi biết chắc chắn chú Ngôn không cho tôi ở nhà chú ấy đâu. Chú ấy không thích tôi..." Cô nắm tay Cốc Ngôn như muốn năn nỉ "Nghe tôi nói đi mà", "Nhưng mà tôi rất thích chú ấy, thích vô cùng, vô cùng luôn..."

Cô cứ lặp đi lặp lại hai chữ "vô cùng", cứ như có nói hàng trăm lần cũng không đủ để bày tỏ tình cảm của mình vậy.

Cốc Ngôn nhìn hai má Khúc Tích đỏ ửng vì say rượu, lần đầu tiên anh thẳng thắn đối mặt với tình cảm của cô gái này. Anh hỏi: "Tại sao?"

"Không biết." Khúc Tích nói. "Thích sáu năm trời, chắc thành thói quen rồi."

Cốc Ngôn ngẩn người. Anh chẳng nhớ nổi sáu năm trước mình đã làm gì mà khiến cô gái này thích anh đến thế. Sáu năm trước, cô bé chỉ mới mười sáu tuổi thôi.

"Tôi đã đọc những cuốn sách chú ấy đọc, nghe từng buổi diễn thuyết của chú ấy, làm những việc chú ấy từng làm, là kính trọng, ngưỡng mộ hay là yêu, tôi cũng không biết nữa. Nhưng tôi biết là tôi rất thích chú ấy. Rất thích."

Anh thấy trái tim mình đập loạn nhịp vì những lời nói bừa kia. Nhìn cô gái mắt sắp khép lại nằm trong lòng mình, Cốc Ngôn phải thừa nhận, trái tim đầy sĩ diện của anh giờ ngập tràn xấu hổ.

.

.

Xách Khúc Tích xỉn quắc cần câu về nhà, Cốc Ngôn nghĩ chắc mình điên rồi. Anh biết rõ mình không nên yếu lòng với Khúc Tích, không thì con bé này sẽ càng lún càng sâu, nhưng nhìn cô rũ rượi như vậy, làm sao Cốc Ngôn có thể yên tâm để cô một mình ở khách sạn được.

Vả lại, cô cũng chỉ là một cô gái, mà lại là một cô gái cũng xinh xắn ra trò.

Cốc Ngôn để Khúc Tích nằm trên giường, vừa nhổm dậy định bỏ đi thì bị một bàn tay túm áo. Khúc Tích lấy hết sức ghì chặt, suýt tí nữa thì lôi Cốc Ngôn té xuống giường.


Cốc Ngôn nhăn mặt, lạnh lùng nói: "Bỏ ra."

"Chú Cốc." Khúc Tích hé mắt, mặt mũi nhìn lười biếng như mèo, nhưng sức ghì ở đôi tay thì không giảm chút nào, "Nhìn chú... đẹp trai quá."

Giọng cô khàn khàn, bỗng nhiên gợi cảm lạ lùng. Cốc Ngôn cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, nhìn Khúc Tích như vậy, cảm giác như trong bụng có lửa đốt.

Khúc Tích gắng sức ngồi dậy, nhẹ nhàng ghé sát đôi môi của Cốc Ngôn.

Cốc Ngôn có thể né ra, nhưng anh lại để mặc Khúc Tích tùy ý liếm mút trên môi mình. Đôi mày anh nhíu lại đầy mâu thuẫn nhưng rốt cuộc anh chẳng làm gì cả.

"Tôi thích chú, chú Ngôn..."

Cách xưng hô đó dường như làm Cốc Ngôn bừng tỉnh. Anh thô lỗ đẩy Khúc Tích ra, nín thinh đóng cửa bỏ đi.

Trời sáng.

Khi Khúc Tích tỉnh dậy, bất ngờ phát hiện đây không phải là phòng mình, cô hốt hoảng tung chăn kiểm tra quần áo trên người, thấy mình vẫn mặc bộ đồ cũ, cô mới nhẹ nhõm thở phào. Cô vò đầu bứt tóc, chẳng nhớ vì sao cô lại ở chỗ này.

Khúc Tích mang dép lê bước ra cửa, đúng lúc gặp Cốc Ngôn vừa tắm xong, chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông rồi đi ra... Ôi, quyến rũ chết người!

Khúc Tích hết hồn vịn khung cửa. Mới sáng sớm mà đã thế này thì hơi quá sức chịu đựng của cô.

Khúc Tích tự cấu mình một cái mới trấn tĩnh lại được. Cô hắng giọng: "Chú Ngôn... Mới sáng sớm... gặp... gặp chú, thật trùng hợp!"

Cốc Ngôn nhướng mày, thờ ơ đáp: "Đi rửa sạch máu mũi đi rồi nói chuyện tiếp."

Khúc Tích đưa tay sờ mũi, toàn máu tươi. Cô hét toáng lên rồi vọt thẳng vào nhà vệ sinh.

Đôi mắt lạnh lùng của Cốc Ngôn ánh lên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net