Quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tựa: Quên

Tác giả: Ôn Nhu Đích Hạt Tử (wenroudexiezi)

Thể loại: Oneshot, đam mỹ, hiện đại, ngược tâm

Người dịch: Bạch Nhật Mộng

Nguồn: http://www.jjwxc.net/onebook.php?novelid=290511

.

.

Vài lời từ tác giả :

Hạt Tử có lời muốn nói, hahaha, mọi người phải chú ý đó. Truyện này là do Hạt Tử cảm xúc tự phát mà viết nên, hahaha, không có chỗ cố ý ngược tâm đâu. Cũng có thể sau khi mọi người đọc xong sẽ cảm thấy rất vô vị rất bình thường, là một câu truyện văn không về có điểm nổi bật, hahaha, nhưng mà, đây xác thực là sau khi Hạt Tử coi xong rất nhiều thứ mới có thể viết ra được, hahaha. Bất luận ra sao, Hạt Tử muốn có một vấn đề muốn hỏi, hahaha, nếu như mọi người kiên trì xem xong văn bản này, Hạt Tử muốn hỏi, là người quên tàn nhẫn, hay là người bị quên tàn nhẫn?

Được rồi, không nhiều lời nữa, chính văn bắt đầu ......

.

.

Bốn tỉ sáu trăm triệu năm trước, trong vũ trụ bao la có một hành tinh gọi là Trái Đất;

Hai tỉ bốn trăm triệu năm trước, trên thế giới này có thứ gọi là sinh vật;

Hai triệu bốn trăm nghìn năm trước, trên mặt đất hỗn độn nhân loại xuất hiện ......

Đứng giữa biển xe qua lại như thoi đưa, dừng lại giữa đoàn người đi trong vội vã, quá nhiều người đã lướt qua ta, chỉ là liệu có bao nhiêu người nhớ được mấy giây gặp gỡ này, sau đó lại là mấy giây ly biệt ......

Quên. Lịch sử lựa chọn quên đi những điều phổ thông không có giá trị, hoàn cảnh quên đi những kẻ yếu đuối không thể thích ứng, còn con người, quên mất rằng họ không thể khống chế tất cả sự lãng quên ......

Nếu như có thể lựa chọn, người muốn chọn bị lãng quên hay là ...... quên lãng?

Nếu như có thể quên đi, người có phải sẽ tình nguyện thử?

Nếu như có thể bị lãng quên, người có phải sẽ cảm thấy vui?

Nếu như, nếu như, ......

Nếu như thật sự có thể, người có phải sẽ đau khổ đến không muốn sống ......

Bởi vì một chữ mà khiến người đời phải khắc cốt ghi tâm ......

Tình ......

.

.

Vượng Tử và Đào tử là một cặp tình nhân đồng tính, có người đã từng nói đùa rằng, tình yêu của bọn họ cũng giống như tên của bọn họ vậy, một người muốn chạy, một người lại muốn trói chặt đối phương. Trong cuộc chạy và đuổi ấy, không thể phân biệt được đâu là yêu đâu là không.

Vượng Tử là một tên dáng vẻ cao to khỏe mạnh, mắt to mày rậm, cứ luôn cười toe toét một cách ngốc nghếch, tuy dáng vẻ thô lỗ nhưng cũng khá thông minh. Còn Đào Tử lại là một người phương Nam điển hình, dáng vẻ nhỏ nhắn gầy gò, đeo một cái mắt kính gọng vàng, vừa hướng nội lại ưa suy nghĩ nhiều.

Lúc học đại học, hai người bởi hiếu kì mà tham gia một nhóm trong cộng đồng, có người đã hỏi họ rằng: Nguyên nhân gì khiến bọn họ ở bên nhau?

Nhớ lại lúc đó, cả hai đều cười, Vượng Tử cười sằng sặc còn Đào Tử chỉ ngại ngùng cười mỉm, sau đó hai người âm thầm nhìn đối phương một cái liền xoay người rời khỏi, chỉ để lại một đám người hiếu kì phía sau ......

- Đào Tử, em nói xem, chúng ta sao lại ở bên nhau?

- Anh không biết sao?

- Không lẽ chẳng phải là vì sức hút của anh sao?

- Hừ, đó là bởi vì anh thật phiền phức, cho nên em đành nhận lời thôi!

- Hử? Đào tử, anh phiền phức lắm sao?

- Đúng thế đấy, chẳng phải ngày nào em cũng cự tuyệt anh đấy sao, cứ mỗi lần như thế qua đến ngày hôm sau anh liền lặp lại y chang vậy, hết cách rồi, đành phải chấp nhận thôi.

- Haha, cũng đúng thật, anh chính là có cái tật này. Nhưng mà, Đào Tử này, hiện tại, em ... có yêu anh không?

- Đi thôi, về nhà sẽ nói cho anh biết.

- Đừng thế chứ, nói đi, nói đi mà ......

- Không nói là không nói!

- Haha, Đào Tử, em đứng lại cho anh ......

- Em, em có đồng ý ở bên anh không? Anh ... anh thích em!

- Xin lỗi, tuy rằng tôi và anh giống nhau, nhưng mà, tôi không yêu anh!

Lúc đó, Đào Tử cùng Vượng Tử học cùng một lớp, ngoại trừ việc thỉnh thoảng chào hỏi nhau trong các lớp học bắt buộc phải có mặt, tựa hồ cuộc sống của Đào Tử cùng Vượng Tử căn bản không có liên quan gì đến nhau. Sau giờ học, Vượng Tử thích chơi bóng rổ, đá banh, còn Đào Tử lại thích nhốt mình trong thư viện đọc sách, hoặc cũng chỉ là trốn trong phòng nằm ngủ, nhưng chính là như vậy, Vượng Tử hôm đó đã kéo Đào Tử - người mà bản thân vốn-không-thân-thuộc - lên sân thượng, thổ lộ một cách chân thành làm cho Đào Tử hết sức hoảng hốt.

Điểm bất đồng lớn nhất của Đào Tử và Vượng Tử chính là ở trong cuộc sống mọi chuyện cậu đều hết sức cẩn thận nhưng lại thiếu quyết đoán. Trong tư tưởng cổ hủ của Đào Tử thì tình yêu đồng tính trong trường là chuyện không thể chấp nhận được, cho nên, Đào Tử lúc ấy đã cự tuyệt.

Cứ tưởng rằng Vượng Tử từ đây sẽ không đến tìm Đào Tử nữa, sau cùng thì tình yêu thế này trong xã hội ngày nay cũng không phải là thứ có thể đem đi rêu rao khắp nơi được. Nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược, ngày hôm sau Vượng Tử lại dùng phương thức giống hệt vậy kéo Đào Tử đến cùng một nơi và lặp lại những lời nói y chang, mà kết quả, đương nhiên lại bị từ chối.

Một tuần có bảy ngày, một tháng có ba mươi mốt ngày, còn một năm, có ba trăm sáu mươi lăm ngày, mỗi ngày đều thổ lộ, mỗi ngày đều cự tuyệt. Cuối cùng cũng có một ngày Đào Tử đã quen với việc chờ đợi sự xuất hiện của Vượng Tử vào giờ ra chơi của tiết thứ hai, Đào Tử đột nhiên phát hiện, cậu đã yêu cái tên cố chấp này rồi.

- Em, em có đồng ý ở bên anh không? Anh ... anh thích em!

- Được thôi, nhưng mà tôi có yêu cầu, anh có đồng ý nghe không?

- Ừ!

- Đó chính là không được nói cho bất kì người nào về quan hệ của chúng ta, tôi không muốn trên lý lịch của tôi có vết nhơ.

- Không thành vấn đề!

Câu hỏi trước giờ không hề thay đổi nay đã có đáp án rồi, trên mặt Vượng Tử lộ ra nụ cười như trẻ nhỏ. Đào Tử nhớ rất rõ, Vượng tử ôm cậu lăn mười mấy vòng trên mặt đất, thậm chí còn hôn Đào tử một cách cuồng nhiệt, còn Đào Tử không có cự tuyệt.

- Sao anh lại có thể kiên trì đến hỏi em trong thời gian dài đến vậy?

- Về cái gì?

- Chính là ... chính là thổ lộ ấy ......

- À, đó là lần đầu tiên anh tỏ tình, thật đúng là khẩn trương muốn chết đi được!

- Lần đầu tiên?

- Đúng vậy!

Đây chính là câu hỏi của Đào Tử sau lần đầu tiên mây mưa cùng Vượng Tử, mà đáp án đó làm Đào tử hết sức kinh ngạc. Cho đến sau này Đào Tử mới phát hiện, Vượng Tử bị bệnh, một loại bệnh mà y học căn bản không thể chữa trị. Vượng Tử sẽ không nhớ được những việc anh không muốn hoặc không hy vọng phải đối diện, cũng giống như việc Đào Tử cự tuyệt những lời thổ lộ trước giờ của Vượng Tử.

Lúc đối mặt với một Vượng Tử ngồi chán nản trên chiếc ghế dài của bệnh viện, Đào Tử lần đầu tiên cảm giác được Vượng Tử hóa ra cũng có lúc đau khổ, ngay cả khi nó chỉ có thể duy trì trong một ngày, bởi vì ngày hôm sau khi tỉnh lại, Vượng Tử sẽ lại quên hết những việc khiến anh không vui, vẫn sẽ tiếp tục vui sống.

- Em, sẽ rời xa anh sao?

- ......

- Em, sẽ chán ghét anh sao?

- ......

- Sẽ vậy phải không?

- Chí ít thì, bây giờ sẽ không ......

- Tại sao?

- Bởi vì em thích nhìn thấy dáng vẻ vô ưu vô lự của anh!

Lúc đó, Vượng Tử ở trong bệnh viện khóc thật rồi. Kì thật, Vượng Tử biết bởi vì căn bệnh này mà từ nhỏ cha mẹ của Vượng Tử đã không thích anh, nếu không phải vì di sản của ông nội để lại cho Vượng Tử thì có lẽ cha mẹ đã cùng Vượng Tử đoạn tuyệt quan hệ từ lâu rồi.

Ngày hôm đó, Vượng Tử cứ cố chấp kéo một Đào Tử đang ngượng ngùng về căn nhà nhỏ của mình. Ánh chiều tà ngả về tây nhuộm đỏ bóng hai người.

Đào Tử là yêu Vượng Tử, bởi vì Vượng Tử đã từng tự hào mà nói rằng: "Nếu không có tình yêu thì sẽ chẳng một người đàn ông nào cam tâm tình nguyện nằm dưới một người khác, cũng sẽ không có bất kì người đàn ông nào cam nguyện tiếp nhận thứ vốn không thuộc về mình, vì thế, Đào Tử là yêu anh đấy!"

Đã từng có người cảm thán rằng, nếu như có thể được quên đi sự thật, thì có thể sẽ không phải tiếp tục đau khổ nữa ......

Hạnh phúc của Đào Tử cùng Vượng Tử vẫn tiếp tục cho đến khi tốt nghiệp đại học, Đào tử vào làm giám đốc Marketing cho một doanh nghiệp nhà nước, còn Vượng Tử bởi vì không muốn quay về cái công ty thối nát của gia đình mình mà lựa chọn tiếp tục nghiên cứu.

- Chúng ta kết hôn đi ......

- ......

- Lấy anh nha!

- Chúng ta như vậy không tốt sao?

- ......

Đào Tử cự tuyệt lần cầu hôn đầu tiên của Vượng tử. Kì thật, Đào tử biết Vượng Tử muốn cho mình một gia đình, một gia đình hoàn hoàn chỉnh chỉnh, nhưng từ đáy lòng, Đào Tử không muốn cả thế giới đều biết hình tượng thật của mình. Sau cùng thì trên thế giới này, nơi tiếp nhận đồng tính luyến ái không nhiều, hơn nữa đây lại là quốc gia đã đóng cửa khá lâu, có khả năng công việc mà mình mơ ước lâu nay cũng sẽ mất đi. Đào Tử là người nhút nhát, cậu không chấp nhận chịu đựng những rủi ro này đâu.

- Ngủ đi ......

- Ừ!

Cũng có thể Đào Tử đã lường trước được kết quả, Vượng Tử đã quên mất vụ cầu hôn đó. Đây vốn dĩ là việc bản thân phải ngầm vui mừng mới phải, nhưng lúc Đào Tử nhìn thấy Vượng Tử vẫn tươi cười như trước, nhìn thấy anh đem sự việc có thể làm thay đổi cuộc đời họ quên đi thì trong lòng cậu lại dâng lên nỗi bất an trước giờ chưa từng có ......

Dần dà, Đào Tử thay đổi rồi, cậu trở nên nóng nảy hơn, cứ đòi chữa trị căn bệnh của Vượng Tử. Đào Tử ép Vượng Tử đi gặp bác sĩ tâm lý làm cho Vượng Tử nổi giận, thậm chí cậu ép anh đi đến những góc gác bẩn thỉu tìm đủ mọi biện pháp, nhưng ngoại trừ khuôn mặt đỏ bừng của Vượng Tử thì không có gì thay đổi cả.

Cho đến một ngày, Đào Tử đi đến quán bar tìm MB, còn Vượng Tử thì nổi giận ở trong phòng dành cho khách đánh cho tên MB kia mặt mày sưng vù, thậm chí lúc quay về nhà còn cường bạo Đào Tử một cách thô lỗ. Đào Tử lúc này mới phát hiện bản thân thật sự rất quan tâm người đàn ông này, lo lắng sẽ mất đi người đàn ông này.

- Đào Tử, sao lại ép anh đi khám bệnh?

- Đó cũng vì muốn tốt cho anh thôi ......

- Nhưng anh chẳng cảm thấy có gì không ổn cả, chuyện tốt không quên, chuyện xấu quên đi!

- ......

- Đào Tử, anh có thể không uống mấy thứ thuốc này được không?

- Không được!

- Tại sao? Tại sao anh nhất định phải uống mấy thứ thuốc vô dụng này chứ?

- Đó cũng vì muốn tốt cho anh thôi, chẳng lẽ anh muốn cả đời này cứ quẩn quanh trong cái thế giới quên và không quên đó sao?

- Đào Tử, anh không hiểu, anh thật sự không hiểu tại sao em cứ muốn ép anh phải uống thuốc ......

- Em chẳng đã nói là cũng vì muốn tốt cho anh thôi sao!

Đó là lần cãi cọ kịch liệt đầu tiên kể từ khi hai người về sống chung với nhau, bởi vì mỗi lần cãi nhau kết quả cũng là vì Vượng Tử quên mất việc họ cãi nhau nên thôi.

- Nếu như em biến thành người mà anh không muốn nữa, anh có phải sẽ quên em không?

- ......

- Anh nói đi chứ!

- Đào Tử, nếu như em vẫn còn hi vọng anh nhớ đến em, thì anh sẽ không quên em đâu ......

- ......

Đêm hôm đó, Đào Tử cùng Vượng Tử làm tình một cách kịch liệt, điên cuồng tìm kiếm hơi ấm của đối phương, còn Vượng Tử ở bên tai Đào Tử không ngừng lặp lại: "Anh sẽ không quên em đâu, bởi vì em là Đào Tử mà anh muốn nhớ nhất."

Đào Tử nhớ, lúc đó cậu cười rồi, qua ngày hôm sau, cậu phát hiện bên cạnh gối của mình còn có vết nước chưa khô, còn nơi cậu đang tựa vào, chính là khuôn ngực mạnh mẽ của Vượng Tử.

- Vượng Tử, đừng có quên em ......

Năm đó, Đào Tử hai mươi bốn, Vượng Tử hai mươi lăm.

Lúc bọn họ đã sống cùng nhau được tám năm, ngoại trừ việc Vượng Tử sẽ quên đi tất cả những việc không vui của hai người, mọi chuyện còn lại đều yên bình.

Đào Tử đã lên tới chức tổng giám đốc của công ty, còn Vượng Tử đã trở về làm cho công ty của gia đình mình.

Vượng Tử cùng Đào Tử từ một căn phòng chỉ có mấy mươi mét vuông giờ đã dọn vào ở trong biệt thự, từ sự ấm áp vĩnh viễn khi ở cùng nhau giờ thành sự bất lực khi thường xuyên chia phòng mà ngủ. Vượng Tử từng nói rằng: Họ vẫn yêu nhau như xưa, chỉ là thời gian khiến chúng ta quên đi sự đam mê từng có.

Cuộc sống vốn dĩ quá bình yên sẽ không chịu được những đả kích quá lớn, việc cha mẹ của Vượng Tử ép buộc Vượng Tử kết hôn đã trở thành ngòi nổ giữa hai người.

- Lấy anh nha ......

- ......

- Anh không muốn cưới bất kì người phụ nữ nào khác, anh chỉ muốn có em!

- ......

- Tại sao em không nhận lời? Chẳng lẽ em không yêu anh nữa sao?

- Vượng Tử, không phải là em không muốn nhận lời anh, mà là vì chúng ta sẽ không được công nhận đâu! Anh thật quá ngây thơ! Anh đã từng nghĩ đến những áp lực chúng ta phải sẽ phải đối mặt sau khi kết hôn chưa? Vượng Tử, đây không phải thế giới trong truyện đồng thoại, anh không phải là hoàng tử, còn em cũng không phải là công chúa, quan hệ của chúng ta sẽ không được người khác công nhận đâu.

- Chúng ta có thể ra nước ngoài mà.

- Không ích gì đâu!

Đây là lần cầu hôn thứ hai của Vượng Tử, Đào Tử vẫn không nhận lời. Hôm đó, hai người chia phòng mà ngủ, Vượng Tử bất mãn việc Đào Tử cứ suy nghĩ nhiều như vậy, còn Đào Tử lại nghĩ nếu Vượng Tử có thể quên đi lời đề nghị hôm nay thì tốt quá.

Cũng có thể ông trời đã nghe thấy lời cầu nguyện của Đào Tử, Vượng tử xác thực đã quên đi sự việc của lần cầu hôn thứ hai, nhưng Đào Tử vẫn không thấy vui.

Bởi vì cha mẹ, cũng bởi nguyên nhân của công ty mà Vượng Tử đã quen biết một cô gái, cũng chính là thiên kim của đối tác làm ăn với công ty của Vượng Tử - Lục.

Lục là một cô gái hiền lành xinh đẹp chịu làm, dáng vẻ lúc cười luôn làm cho người khác cảm thấy ấm áp cùng thoải mái.

- Vượng Tử, em biết anh là vì công ty nên anh mới cùng em gặp mặt, tuy là em cũng vậy, thế nhưng em nghĩ, em sẽ yêu anh mất thôi ......

Đây là câu đầu tiên Lục nói cùng Vượng Tử, cũng chính câu nói đó đã làm Vượng Tử có cái nhìn khác đối với phụ nữ - thứ mà trước giờ anh chưa từng có hứng thú. Lục có sự kiêu ngạo tự do của người con trai, cũng có nét dịu dàng mẫn cảm của người con gái, cũng chính phần dịu dàng mẫn cảm đó đã khiến cho Lục hiểu rõ, Vượng Tử đang yêu người khác.

Lục nhớ rất rõ tình cảnh lần đầu tiên cô bàn chuyện riêng cùng Vượng Tử. Hôm đó Vượng Tử tâm trạng đầy lo lắng hẹn cô ra gặp mặt, sau đó đưa cô vào khách sạn tốt nhất trong thành phố, nhưng Lục biết Vượng Tử sẽ không cùng cô phát sinh bất kì quan hệ gì, sự thật đúng là như vậy. Rất lâu sau đó Lục đã từng tự giễu cợt mình mà hỏi Vượng Tử, chẳng lẽ em không có chỗ nào có thể hấp dẫn anh sao? Còn Vượng Tử cũng chỉ cười cho qua chuyện.

- Tôi là người đồng tình, người tôi yêu là đàn ông, không phải là phụ nữ!

- Vâng!

- Tôi không thể ở bên cô, tôi đã có người yêu rồi!

- Vâng! Vậy thì sao?

- ......

Hôm đó, Vượng Tử đã hạ thấp Lục, cứ tưởng Lục sẽ ghét bỏ sẽ bài xích, nhưng không ngờ Lục lại bình tĩnh nhìn Vượng Tử, thậm chí trong ánh mắt cũng có thể cảm nhận được cái cảm giác như đó là lẽ đương nhiên.

- Cô, không kinh ngạc sao?

- Tại sao phải kinh ngạc? Kinh ngạc chuyện anh là đồng tính sao?

- ......

- ......

- ......

- Thôi được rồi, nói thật thì, đối với chuyện hôm nay em nói không kinh ngạc thì là nói dối, nhưng mà điều em kinh ngạc không phải là việc anh là đồng tính, mà là việc anh nói cho em biết, nếu như em là cái người mà anh yêu kia, em nghĩ ắt hẳn mình sẽ rất hạnh phúc!

- Cám ơn ......

- Đừng khách sáo! Vậy, em đi được rồi chứ?

- ......

- Tạm biệt, ôi, tại sao những người đàn ông tốt đều không muốn mình chứ?

- ......

- ......

- Xin đừng làm khó cậu ấy ......

- Đào Tử?

- Ừ!

- Vâng, em biết rồi! Tạm biệt!

- Tạm biệt!

Hôm ấy Lục đã cười khi rời đi, bởi vì sự xuất hiện của Vượng Tử đều là do một tay cô an bài, còn chuyện của Vượng Tử cùng Đào Tử cô đã sớm biết tất cả. Chỉ là, cô muốn tôn trọng ý kiến của đương sự một chút, còn hôm nay, hình như đã đến lúc Lục thật sự phải buông tay rồi, bởi vì Vượng Tử là người đầu tiên dám ở trước mặt cô thừa nhận người mà mình yêu, cái sự thẳng thắn đó không thường gặp trong xã hội hiện nay, chí ít là trong cuộc sống của cô, bởi vì không ai dám đem cuộc sống của mình ra đùa cả.

Khi Lục chuẩn bị rút khỏi sân khấu của vở kịch mà sự xuất hiện của cô là không cần thiết, thì tựa hồ ông trời - vị đạo diễn của vở kịch này lại không cho là vậy. Ông ấy để cho Đào Tử vì chuyện công việc mà lọt vào phạm vi tầm nhìn của Lục, còn để cho Lục cảm nhận được sự tức giận chưa từng có, bởi vì Đào Tử vẫn còn rất bảo thủ và lỗi thời, thậm chí là thái độ không dứt khoát trong cuộc sống của Đào Tử. Chiếu theo lời Lục nói thì thế giới tinh thần của Đào Tử và Vượng Tử thuộc về hai vương quốc khác nhau, cuộc sống của cậu tràn ngập những điều dung tục, đầy những điều giả dối đáng hận, Đào Tử là loại người vì người khác mà sống, vì ánh mắt của người khác mà sống ......

- Anh có yêu Vượng Tử không?

- Không liên quan đến cô!

- Nếu như không yêu thì xin hãy buông tha cho anh ấy ......

- Cô không có tư cách yêu cầu tôi bất cứ việc gì!

- Tôi có!

- Dựa vào cái gì?

- Dựa vào việc tôi đã yêu anh ấy!

- ......

- ......

- Nếu như ... nếu như anh ấy quên tôi, tôi sẽ buông tay!

Đó là câu nói cuối cùng Đào Tử để lại cho Lục, cũng là câu nói mà mãi đến sau này Lục mới có thể hiểu được. Chỉ là cho đến lúc đó, Lục mới vì câu nói này mà rơi lệ.

Cũng có thể ông trời đã định sẵn kết cục, cha mẹ của Vượng Tử là vì Vượng Tử lỡ lời nên biết được việc của Đào Tử. Vì danh dự, vì lợi ích mà hai ông bà gần sáu chục tuổi xông đến nhà cha mẹ của Đào Tử, thậm chí thuê người đến để phỉ báng đời sống sinh hoạt của Đào Tử là không có nhân phẩm.

Cha mẹ của của Đào Tử là những quân nhân đã về hưu, hai người họ tư tưởng đạo đức đều rất cổ hủ nên không hề do dự mà kiên quyết đoạn tuyệt quan hệ với Đào Tử. Hôm đó, là Vượng Tử cùng Đào Tử về nhà dọn đồ, còn Đào Tử từ đầu chí cuối không nói một câu nào, không một lần mở miệng.

Công việc mất rồi, nhà cũng không còn nữa, Đào Tử không có gì để làm, cứ thế cả ngày ngẩn ngơ ở trong căn nhà của mình cùng Vượng Tử ......

Đào Tử là tên cuồng công việc, cậu không có khái niệm chăm lo cho gia đình như Vượng Tử. Thế nên lúc mọi việc đã dừng lại, cuộc sống của Đào Tử bắt đầu trở nên căng thằng, thậm chí còn có dấu hiệu bất thường.

Đào Tử sẽ vô duyên vô cớ không để Vượng Tử đi làm, còn Vượng Tử chỉ cười và chấp nhận.

Đào Tử sẽ suốt ngày suốt đêm tìm đến Vượng tử để làm tình, còn Vượng Tử vẫn chỉ cười và chấp nhận.

Đào Tử sẽ mỗi giờ mỗi khắc đều hỏi Vượng Tử: "Anh có yêu em không?", còn Vượng Tử cuối cùng vẫn cười và nói: "Yêu."

......

- Anh có yêu em không?

- Yêu!

- Yêu sâu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net