Tuyết Thảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

T/g: Cửu Lộ Hương Phi

Thể loại: Cổ đại

Tiết tử

Tuyết Thảo gặp lại Tô Mặc dưới tán cây già trong rừng núi hoang vu sâu thẳm.

Bạch y trên người hắn thấm đẫm máu tươi, đầu gục xuống, tóc phủ tán loạn trên bờ vai. Tuyết Thảo ung dung tiêu sái bước đến, không chút khách khí đá hai chân hắn, thân thể Tô Mặc bị đá nên lệch sang một bên, lộ ra hai mắt nhắm chặt và đôi gò má trắng bệch —- xem ra giống như là đã chết rồi...

Tuyết Thảo hả hê cười: "Ngươi cũng có ngày hôm nay."

Nàng liền quay đầu, tiếp tục đi vào trong núi tìm kiếm thảo dược. Cho đến khi hoàng hôn mới trở về nhà, lại đi ngang qua gốc cây già ấy, Tô Mặc vẫn ngồi chỗ đấy như cũ, máu trên mặt hắn đã đông cứng lại, đủ loại côn trùng lượn lờ quanh người hắn, Tô Mặc cao cao tại thượng, chưa bao giờ thảm hại như lúc này.

Bước đến bên cạnh hắn rồi dừng lại, Tuyết Thảo nhìn thấy khuất sau những sợi tóc rối bời, khóe môi Tô Mặc vẫn khẽ cong cong, xem ra, hắn chết rất thỏa mãn. Nghĩ đến việc người này chết mà cũng sung sướng như vậy, trong lòng Tuyết Thảo cảm thấy đáng ghét vô cùng.

Nàng xách áo hắn lên, thô bạo kéo hắn về nhà như thể kéo một xác chết. Tuyết Thảo cảm thấy không nên để người như hắn chết một cách sung sướng được, hắn nên chết thảm một chút...

Thảm hơn một chút nữa...

.

.


Tiếng chim hót ngân nga, hương thức ăn vấn vương khứu giác.

Tô Mặc không nghĩ tới mình còn có thể sống, càng không nghĩ tới cuộc đời này có thể được gặp lại Tuyết Thảo, mộng ư, hắn đã xuống suối vàng rồi sao? Sao ở địa phủ lại có ánh mặt trời rạng rỡ, sao thể có chăn bông ấm áp thế này. Có phải là mộng không...

Tuyết Thảo đang rất vui, vừa ngâm nga dân ca vừa ăn những hạt cơm thơm ngào ngạt, ánh nắng rực rỡ giữa trưa chiếu rọi một bên khuôn mặt nàng toát lên sự ấm áp và bình yên, Tô Mặc bất giác nheo mắt lại ngây ngốc...

Nếu đây là mộng, quả thật không tồi...

Có lẽ do ánh nhìn của hắn quá nóng bỏng, Tuyết Thảo đang xới cơm chợt khẽ dừng, xoay đầu nhìn lại, bốn mắt giao nhau, hai người đều sững sờ một lúc, Tuyết Thảo nuốt thức ăn trong miệng xuống, mỉa mai cười: "Không may là mạng của ngươi lớn thật."

Đã lâu lắm rồi mới lại được nghe giọng nói này, Tô Mặc chợt thất thần, tay ở trong chăn âm thầm véo mình một cái, Tô Mặc bật cười than: "Thật không phải là mộng..."

Tuyết Thảo cầm cái chén không, múc cơm, gắp mấy đũa rau xanh bên cạnh, rồi cắm thẳng đũa vào trong bát, tựa như dựng lên một tấm bia bưng qua cho Tô Mặc, "Tỉnh dậy rồi thì ăn đi." Nàng đặt bát bên cạnh giường, liền xoay người đi, Tô Mặc mở lời gọi:

"Tuyết Thảo."

Thanh âm trầm thấp này tựa như ác mộng hằng đêm khiến nàng bừng tỉnh, trong mộng hắn cũng khàn khàn như vậy nói "Tuyết Thảo, kiếp này Tô Mặc phụ nàng, xin lỗi." Lời nói này còn lạnh hơn những mảnh vụn băng cắm vào lòng người. Nhưng bây giờ, nàng sẽ không còn đau lòng vì hắn nữa.

Tuyết Thảo hừ lạnh: "Tô công tử còn nhớ rõ tên tiểu nữ, thật là vinh hạnh."

Tô Mặc híp mắt cười cười, hàng mi dài che khuất đôi ngươi "Cả đời này của ta, điều duy nhất không thể quên, không dám quên đó là Tuyết Thảo."

"A", Tuyết Thảo xoay người lại, khoanh tay, dõi mắt xuống nhìn hắn, "Ba năm không gặp, miệng của Tô công tử càng không thể phun ra ngà voi được, xin cho tiểu nữ hỏi một câu, ngươi nói lời này, vậy thê tử bản lĩnh to như trời kia của ngươi đâu rồi?"

"Nàng ta đã chết." Tô Mặc dửng dưng đáp.

"Môn phái cùng bọn sát thủ của ngươi đâu?"

"Toàn bộ đã chết."

Tuyết Thảo nhìn hắn một hồi, nàng không muốn truy hỏi thêm nữa, biết được kết quả này khiến nàng vui vẻ cười nói "Mấy tin tức này thật khiến người ta mừng khôn xiết đó nha."

Tô Mặc nhìn nàng cười, khóe môi hắn liền cong lên, không biết là do vui vẻ thật sự hay tự cười giễu mình. Nhưng mặc kệ hắn cười như thế nào, Tuyết Thảo không muốn nhìn thấy hắn cười chút nào: "Tô Mặc, bây giờ ngươi vẫn cười được sao?"

"Nàng vẫn còn ở nơi này, ta được gặp lại nàng, thật quá tốt." Hắn thản nhiên nói, tựa như nàng vẫn là Tuyết Thảo ngốc nghếch một lòng ở bên cạnh hắn trước kia, tựa như hắn chưa bao giờ ra tay đẩy nàng xuống vách núi, tựa như nàng chưa từng bị cắt đứt tay chân, sống không bằng chết trong suốt một năm trời ròng rã.

Tuyết Thảo thôi cười, cúi người lạnh lùng đặt tay lên miệng vết thương trên vai hắn, sau đó dốc sức ấn mạnh xuống, cho đến khi máu tươi thấm ướt vải bông, dính ướt ngón tay nàng. Sắc mặt Tô Mặc trắng xanh, nhưng độ cong khóe môi không hề giảm, "Tô Mặc, ta nghĩ ngươi không biết rằng, bây giờ ta ở nơi này, chính là để nhìn thấy ngươi khóc."

Tô Mặc im lặng nhìn Tuyết Thảo một lúc, "Ta sẽ tận lực thỏa mãn nàng."

Tô Mặc không bao giờ khóc...

Nam nhân này có tâm địa lạnh lùng tàn nhẫn bao nhiêu, Tuyết Thảo rõ ràng hơn ai hết. Môn chủ Thanh Lạc môn, con rể võ lâm minh chủ, hắn cùng với nhạc phụ khống chế toàn bộ võ lâm giang hồ. Bây giờ xem ra, thế sự bên ngoài đã đảo lộn rồi...

Mặc kệ Tô Mặc trở nên thảm hại cỡ nào, Tuyết Thảo cũng không thể không cảnh giác hắn, đợi vết thương trên người hắn tốt hơn một chút, Tuyết Thảo liền lấy ra một viên thuốc đen, cương quyết nhét vào miệng Tô Mặc. Người như Tô Mặc vậy, cho dù ai có đổ gì vào miệng hắn, hắn cũng có cách nhổ ra, nhưng lần này, hắn ngoan ngoãn nuốt viên thuốc đó, còn cười nói: "Không ngon chút nào."

Tuyết Thảo lạnh nhạt, "Thuốc phế đi võ công, ngươi muốn ngon thế nào hả?"

Nghe Tuyết Thảo nói, Tô Mặc cũng chẳng có phản ứng gì thêm, vẫn bình thản nhìn nàng như cũ, giống như chỉ cần chớp mắt một cái, tự dưng Tuyết Thảo sẽ biến mất. Chốc lát sau, gân xanh Tô Mặc lồi ra, hô hấp hắn bắt đầu khó khăn, dường như đang ngầm chịu đựng đau đớn cực kì, cuối cùng hắn nhắm mắt lại, cắn chặt răng...

Tuyết Thảo thờ ơ nhìn hắn cả nửa buổi trời, tay nắm thành quyền, xoay người ra khỏi phòng.

Cửa đóng lại, hơi thở nặng nề của người ở trong vẫn truyền ra rõ ràng, Tuyết Thảo lãnh cảm nhìn bàn tay yếu ớt của mình, rồi cụp mắt lặng yên.

Không có võ công, Tô Mặc không cách nào điều chỉnh nội tức, miệng vết thương vừa khép lại từ từ tách ra, nhưng Tuyết Thảo dường như vẫn không thèm để ý đến hắn, bắt Tô Mặc mang giỏ trúc trên lưng lên núi hái thuốc với nàng, nhặt củi, bổ củi, rửa bát, tất cả công việc vụn vặt đều ném cho Tô Mặc, từ sáng đến tối, vết thương trên người Tô Mặc phải rách ra vài lần.

Tuyết Thảo đang hành hạ hắn, nàng nghĩ ra tất cả biện pháp để hành hạ hắn, nhưng Tô Mặc vẫn không hề tức giận. Trong suy nghĩ hiện tại của Tuyết Thảo, Tô Mặc đang dùng vẻ ngoài ôn hòa để che giấu nội tâm hung ác tàn nhẫn, hắn cực kì căm ghét cảm giác bị người ta khống chế trong tay, mà lúc này...

Thấy Tô Mặc vừa mới bổ củi xong, đầu đầy mồ hôi, mặt lấm lem ngồi ở bàn ăn đối diện, sắc mặt Tuyết Thảo tối lại. Tô Mặc sung sướng cầm bát xúc hai phần cơm to, không thèm gắp thức ăn, dường như rất đói...

Lửa giận trong lòng của Tuyết Thảo không biết ở đâu trào ra, chộp bẻ đôi đũa trong tay Tô Mặc, khó chịu nhìn chằm chằm vào ánh mắt mờ mịt của Tô Mặc. Tuyết Thảo lạnh lùng nói: "Xem ra, ngươi rất thích ứng với việc ngày ngày bị hành hạ thế này."

Tô Mặc giật mình, dường như nhìn thấu lòng Tuyết Thảo, sau khi im lặng một lúc lâu, hắn bật cười "Nàng vẫn ngây thơ như vậy. Nếu như những việc vặt thế này gọi là hành hạ, ta không ngại nàng hành hạ ta mãi đâu." Tô Mặc dừng một chút, tựa như nghĩ tới điều gì, ánh mắt sáng lên, nhìn Tuyết Thảo, nheo mắt cười "Trái lại mấy ngày nay ta cảm thấy chúng ta giống như một đôi vợ chồng bình thường..."

Tuyết Thảo lập tức cắt ngang lời hắn: "Tô công tử đừng cất nhắc Tuyết Thảo như vậy. Thiên kim minh chủ há sao có thể so sánh với bậc tiện tì như ta."

Tô Mặc lẳng lặng nhìn Tuyết Thảo một hồi, trầm giọng nói "Có thể so sánh."

Nếu như vậy, vì sao ba năm trước ngươi... Tuyết Thảo nín nhịn, nuốt hết những lời định nói, nếu hỏi những lời này chẳng khác nào nàng vẫn còn để ý hắn, giống như nàng chịu thua vậy... "Vợ chồng bình thường à?" Tuyết Thảo xoay chuyển câu hỏi, châm chọc "Ngươi có bao giờ thấy qua, thê tử nhà nào đối đãi với trượng phu mình như vậy không?"

Tô Mặc thở dài, cúi người nhặt đôi đũa đã bị gãy, hứng thú ra vẻ đáng thương "Chưa thấy qua, cho nên, Tuyết Thảo à, sau này nàng phải đối xử với ta tốt một chút đó."

"A", Tuyết Thảo cười khẩy, "Bây giờ mà ngươi còn có thể nói vậy, thật không biết xấu hổ mà."

"Ta thích nàng là đủ rồi."

Thanh âm thật bùi tai, Tuyết Thảo đứng dậy, vẻ mặt khó đoán "Lời này, nghe rõ là châm chọc."

Nước lạnh rét thấu xương, khiến người ta ngạt thở tuyệt vọng, nàng chìm nổi trong dòng nước chảy xiết, thân thể bị những mỏm đá lỏm chỏm giữa dòng cắt đứt xương thịt, nàng tựa như một tấm vải rách, bị nước lũ cuồn cuộn cuốn trôi, nước tràn vào mũi miệng khiến nàng không ngừng sặc sụa, muốn hít thở lại bị nước tràn vào, khiến nàng thật sợ hãi nước sông.

Tô Mặc... Tô Mặc...

Nàng dựa vào Tô Mặc tựa như nàng cần không khí để hít thở vậy, nhưng chính hắn lại đoạt mất hết không khí của nàng...

Ngạt thở cũng giống như chết rồi...

"Tuyết Thảo?"

Giọng nói Tô Mặc vang bên tai, Tuyết Thảo kinh hoàng mở mắt ra, nhìn thấy Tô Mặc đốt một ngọn đèn ngồi bên mép giường nàng, nhíu mày, trong mắt ngập tràn lo lắng: "Gặp ác mộng sao?" Hắn khe khẽ hỏi, như sợ rằng mình làm nàng sợ...

Trong đầu Tuyết Thảo, hình ảnh trong mơ và hiện thực giống như một, nàng hốt hoảng bật dậy, đẩy mạnh Tô Mặc ra, mạnh đến nỗi suýt nữa đã khiến Tô Mặc ngã nhào xuống đất. Tuyết Thảo lấy tay che mắt, co mình lại ở góc tường: "Đừng đến gần ta!" Giọng nói run rẩy, khó nén nỗi hoảng sợ trong lòng.

Chỉ một câu này thôi đã khiến Tô Mặc đứng thẳng đờ bên giường, ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn cũng đủ để cho hắn thấy trên mu bàn chân trần của Tuyết Thảo vết sẹo dài ngoằn ngoèo kéo lên đến bắp chân. Trong lòng Tô Mặc đau đớn từng chút từng chút một, giống như miếng thịt bị chiếc dao cùn xẻ cắt. Hắn biết vết thương này do đâu mà có, là do cơ thể ma sát với các vật gồ ghề, khoét sâu vào máu thịt rồi để lại vết sẹo như vậy, hắn cũng biết vết sẹo dài ấy có từ lúc nào...

Tô Mặc gục đầu xuống, xiết chặt nắm tay, lặng im chẳng biết nói gì...

Đêm khuya, trong phòng yên ắng đến mức chỉ nghe tiếng côn trùng rả rích, không biết qua bao lâu, cuối cùng Tuyết Thảo rầu rĩ nói "Ngươi ra ngoài đi."

Tô Mặc đành xoay người rời khỏi, bước được hai bước, hắn khàn giọng nói "Tuyết Thảo... Thực xin lỗi."

"Bây giờ ngươi xin lỗi, ngươi không biết là sự giả tạo ghê tởm lắm sao?"

Sáng hôm sau, Tuyết Thảo vẫn như ngày thường, làm xong điểm tâm đặt lên bàn, nàng đeo giỏ dược liệu khô sau lưng, chuẩn bị ra ngoài, nhìn thấy Tô Mặc đứng yên lặng bên cạnh mình, nhẹ nhàng hỏi "Nàng muốn đi đâu đấy?"

"Ta đi lên trấn trên, ngươi giúp ta lên núi hái thuốc, không được lười biếng đó, trở về thì bổ củi, phơi khô quần áo, nếu được thì giúp ta nấu bữa cơm chiều, trưa nay ta không về."

"Ta đi cùng nàng."

"Không cần." Tuyết Thảo lập tức cự tuyệt "Hôm nay ta không muốn nhìn thấy ngươi."

Tô Mặc im lặng cúi đầu xuống. Mãi đến khi Tuyết Thảo sắp rời khỏi sân, Tô Mặc mới cong môi cười cười "Ta bỗng cảm thấy, ta như đang chăm sóc cho nàng dâu nhỏ... Giống thế này, thật tốt lắm."

Tuyết Thảo liếc mắt nhìn hắn, "Chỉ tiếc, tiểu nữ không có phúc phận đó."

Hàng tháng Tuyết Thảo đều xuống núi một lần, trước hết nàng đến ngôi miếu đổ nát ở thành Nam, nơi đó có rất nhiều người nghèo, các đại phu thường coi khinh họ vì không có tiền mua nổi thuốc, mỗi tháng Tuyết Thảo sẽ xem bệnh giúp họ, sau đó đi đến tiệm thuốc bắc bán những thảo dược quý giá mà chỉ trên núi mới có được, đổi lấy ít bạc và các thứ thuốc thường dùng đem đến cho những người ở thành Nam này, sau đó nàng ở lại trấn mua các đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, rồi trở về nhà.

Lần xuống núi này cách lần trước chỉ có mười ngày, những người trong ngôi miếu đổ nát nhìn thấy Tuyết Thảo thì hân hoan hớn hở, bởi vì thời tiết mùa này thoắt lạnh rồi nóng, khiến không ít người ngã bệnh. Tuyết Thảo bắt mạch cho họ tốn không ít thời gian, đi đổi lấy dược liệu cũng tốn thêm không ít thời gian nữa, mãi đến khi xong việc thì sắc trời đã nhá nhem tối, cửa thành đã khóa, Tuyết Thảo đành phải ở lại trong thành, sáng sớm hôm sau đi mua các vật phẩm rồi mới chạy về nhà.

Nhìn thấy thức ăn trên bàn đã nguội lạnh, Tuyết Thảo hơi kinh ngạc, xem chừng, ắt hẳn hắn đã nấu những món này từ tối hôm qua. Tô Mặc vậy mà xuống bếp nấu cơm chiều cho nàng sao? Tuyết Thảo không nhịn được xoay đầu nhìn xung quanh, xem có phải mặt trời mọc ở đằng Tây hay không...

Một người khốn kiếp như vậy...

Tuy nhiên, quả thật Tô Mặc bây giờ tốt hơn trước kia rất nhiều...

Rất nhiều...

Nhưng mà, Tô Mặc đâu rồi?

Tuyết Thảo đi khắp nhà cũng không nhìn thấy hắn, nàng đang suy nghĩ có phải sáng nay hắn lên núi hái thuốc hay không, bất chợt nhìn thấy Tô Mặc đứng ở sân ngoài. Người hắn lấm lem bùn đất, mặt đầy bụi bẩn, bộ dáng lôi thôi lếch thếch, tóc rối bời, râu mọc phúng phính trên cằm...

"Ngươi đi đâu vậy hả?"

"Nàng đi đâu vậy hả?"

Hai người cùng đồng thanh hỏi, nhưng khác biệt là câu hỏi của Tuyết Thảo mang theo kinh ngạc, còn Tô Mặc lại ẩn chứa sự nín nhịn giận dữ, lo lắng, sợ hãi, cả đêm phập phồng bất an, cả đêm mỏi mòn chờ đợi, sợ nàng gặp chuyện không may, sợ nàng không quay về nữa, sợ nàng bỏ rơi hắn, mặc dù bây giờ Tuyết Thảo không hề che giấu sự chán ghét hắn...

Tuyết Thảo không nghĩ tới việc Tô Mặc sẽ tức giận, nàng giật mình, đáp "Ta ở lại trong thành một đêm."

"Nàng nói về sao lại không về? Nếu không về được sao không kêu người báo với ta?" Tô Mặc dường như đang rất giận dữ, hắn bước vài bước đến bên cạnh Tuyết Thảo, bóp chặt cằm nàng, khiến cho Tuyết Thảo phải ngước mặt lên nhìn hắn "Chỉ mới vài năm thôi, nàng đã học được thái độ thất tín mà vẫn bình thản ung dung rồi hả!"

Đối mặt với lửa giận của Tô Mặc, Tuyết Thảo cảm thấy chẳng hiểu gì cả, nhưng sau khi nghe Tô Mặc nói vậy, nàng lạnh lùng cười nói "Tô công tử là người trọng chữ tín ư?" Nàng đẩy tay Tô Mặc ra, "Tuyết Thảo cũng không phải là nhân vật trọng đại nào, ta không có quyền sai người đến thông báo cho ngươi những việc vặt đó. Hơn nữa, Tô công tử đừng dùng giọng điệu này để nói với ta, đừng để ta nghĩ nhầm là ngươi đang lo lắng cho ta đó."

"Ta đang lo lắng cho nàng." Tô Mặc thản nhiên đáp.

Tuyết Thảo cười khẩy xoay người vào nhà, "Lo lắng à? Tuyết Thảo sao có thể sánh cùng với quý công tử, cái mạng thấp bé này ai mà coi trọng đây?"

Mấy ngày liền Tuyết Thảo luôn hằn học đáp trả hắn, Tô Mặc chưa hề tức giận, nhưng hôm nay câu nói này khiến hắn sa sầm nét mặt, "Nàng không coi trọng nhưng ta coi trọng."

Bước chân Tuyết Thảo khựng lại, khẽ hơi nghiêng, khóe môi chẳng hề cong, "Tô Mặc, ngươi quý trọng sinh mạng mà ba năm trước ngươi đã giết qua một lần rồi sao?"

Sắc mặt Tô Mặc trắng bệch, tựa như bị người ta tát mạnh một cái, một bụng lửa giận chưa gì đã bị dập tắt, nỗi đau đớn dằn vặt, sự trống trải và hối hận trong lòng luôn quấy nhiễu hắn, "Thực xin lỗi." Trong ba năm này, vô số lần hắn đã nhận lỗi với Tuyết Thảo trong những giấc mộng đêm khuya nhưng mỗi lần tỉnh lại, hắn vẫn lẻ loi một mình trong căn phòng lạnh ngắt, sự hành hạ mù mờ đó đã giày vò hắn đủ rồi, vì thế tối hôm qua đợi mãi mà không thấy Tuyết Thảo về hắn mới sợ hãi như vậy, vì thế mới không áp chế nổi sự giận dữ, thực ra hắn...

Chỉ là quá sợ hãi mà thôi...

Tuyết Thảo không hề để ý đến hắn, nàng vào phòng, đóng cửa lại, cô đơn trong căn phòng quạnh quẽ...

Tô Mặc lặng yên đứng ở ngoài phòng một hồi, sau đó vào nhà lẳng lặng dọn dẹp thức ăn đã nguội lạnh trên bàn...

Tuyết Thảo không hề hay biết hắn đã bắt đầu hì hục làm những món ăn này vào ngày hôm qua khi nàng mới vừa xuống núi, đã từng là người cao cao tại thượng, hắn chưa bao giờ xuống bếp nấu cơm, chỉ việc nhóm bếp dễ dàng thôi, mà đã khiến một người luôn bình tĩnh như Tô Mặc lại trở nên luống cuống tay chân, mất hết một ngày hắn mới làm được những món ăn đó, hắn coi như bảo bối nâng niu đặt ở trên bàn, chờ đợi rồi đợi chờ, đến tận khi thức ăn lạnh ngắt vẫn không thấy bóng dáng nàng đâu...

Tô Mặc đang dọn dẹp bàn ăn bất chợt dừng lại, cụp mắt xuống...

Thì ra cảm giác bị người ta phụ tâm ý là buồn bã đau đớn thế này. Ắt hẳn đây là, báo ứng kiếp này của 

hắn.

Vai Tô Mặc bị thương, lại ở bên ngoài tìm kiếm Tuyết Thảo một đêm nên bây giờ bị đau trở lại, tay trái hoàn toàn không nhấc lên nổi. Sau khi thức dậy thì càng đau nhiều hơn, do vậy sáng hôm sau hắn không thể búi tóc, để mặc đầu tóc rối bời đến bàn ăn điểm tâm sáng.

Tuyết Thảo ngồi đối diện hắn thản nhiên nói "Ngươi trở về phòng búi tóc, bộ dạng này của ngươi không thể lên núi hái thuốc được."

Tô Mặc bất đắc dĩ cười đáp "Đau vai, không nhấc tay lên được." Hắn dừng lại, mang theo một chút mong mỏi nói tiếp "Không bằng, nàng giúp ta búi tóc nhé?"

Tuyết Thảo buông đũa xuống, chòng chọc nhìn Tô Mặc, muốn mượn ánh mắt này để thức tỉnh hắn hãy tự hiểu lấy, nhưng dường như, nàng đã xem nhẹ độ dày da mặt của hắn rồi, hắn cười tít mắt xoay người đi vào buồng trong, ngồi trước gương trang điểm, dịu dàng gọi Tuyết Thảo, "Hãy giúp ta vấn lại búi tóc như trước kia được không? Ta không bao giờ tự mình làm được."

Tuyết Thảo ở ngoài lặng im thật lâu, Tô Mặc ở bên trong xiết chặt nắm tay hoang mang chờ đợi, có thể nàng sẽ không vào, "Trước kia" có lẽ là điều mà Tuyết Thảo muốn quên đi nhanh nhất.

Cũng không lâu như dự đoán, cuối cùng Tuyết Thảo cũng vào, nàng liếc mắt, đến cầm chiếc lược trên bàn trang điểm, chải vài cái qua loa mái tóc rối bời của hắn, kéo mạnh đến nỗi như muốn tróc cả da đầu Tô Mặc, hắn cười khổ: "Tuyết Thảo à, thừa dịp trả thù thì không tốt đâu."

"Ngươi không biết à, từ trước đến nay ta luôn là người thừa nước đục thả câu đó." Nàng chanh chua nói, nhưng sức lực trên tay thì nhẹ đi rất nhiều. Mái tóc dài trong tay nàng vẫn mềm mại như trước đây, khiến nàng ngẩn ngơ nhớ tới căn phòng vấn vít hương thơm năm đó, lúc Tô Mặc là môn chủ luôn cười hiền lành, còn nàng là nha đầu thân cận duy nhất mà hắn nhặt về...

Tuyết Thảo chớp mắt khôi phục tâm tình, nàng nhìn thấy vài sợi tóc bạc trong mớ tóc đen óng rối bời trên tay, hắn... chắc là mấy năm nay cũng gặp không ít khó khăn...

Nàng cố gắng xua tan những suy nghĩ đang dấy lên trong lòng, chải qua loa hai cái, rồi tùy tiện dùng trâm cài chặt lại búi tóc. Tô Mặc hơi bị thất vọng "Không giống búi tóc năm đó."

"Ngươi cứ tháo ra rồi búi lại đi." Tuyết Thảo gắt gỏng nói, "Mau chuẩn bị chu đáo rồi cùng ta lên núi."

Nàng xoay người định đi, lại bị Tô Mặc nắm tay nài nỉ, "Hôm nay nàng búi tóc không được chặt lắm, có qua có lại, ta sẽ búi tóc cho nàng một lần nhé?"

Tuyết Thảo muốn cự tuyệt dứt khoát, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Tô Mặc, không biết vì sao nàng lại không thể nói những lời cay đắng nữa, bởi vì hắn luôn cười đến ngây ngô, chưa bao giờ lộ ra nét mặt khổ sở đến thế này, tựa như nếu nàng từ chối hắn thì hắn sẽ khóc vậy.

Tuyết Thảo ngồi xuống, buông mái tóc ra...

Tô Mặc đứng ở sau lưng nàng, chuyên chú chải từng sợi tóc, so với động tác của hắn, thì động tác của Tuyết Thảo lúc nãy như thể đang giết gà.

Đây là lần đầu tiên, khi hai người ở cạnh nhau, Tuyết Thảo ngồi còn hắn đứng. Tuyết Thảo lơ đễnh nghĩ, có lẽ tình cảnh bây giờ giống như hắn đã nói —- Hai người như một đôi vợ chồng bình thường, cùng nhau trải qua những năm tháng bình yên như những đôi vợ chồng bình thường khác...

"Tóc nàng xấu quá." Tô Mặc nâng niu cầm một lọn tóc của Tuyết Thảo dù có chút không thích nói "Sao lại bị cháy thế này, nàng không ăn uống đầy đủ à?"

Đương nhiên là không thể giống như Tô đại công tử được... Tuyết Thảo vốn định châm biếm như thế, nhưng những lời này cứ ấp úng trong miệng, nàng đành nuốt xuống,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net