Điên phúc - mệnh trung chú định

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
không mở miệng căng người lên, như nghĩ điều gì đó mà nhìn thẳng tôi, gương mặt nghiêm túc hiện lên một tia kinh ngạc.

Mà bốn người khác thì tức giận, không cam lòng mình nhất thời sơ suất rơi vào thế yếu, tiến lên vài bước như hổ rình mồi rút đũa phép tới gần. "Nhóc con, giả vờ cái gì! Dám đánh lén tao à? Con mẹ nó mày thật sự ỷ mình là Kẻ Được Chọn?" "Nói mày là cháu nội con mẹ nó mày còn ra vẻ đáng thương!" "Gọi ông nội rồi chui qua háng tao thì tao sẽ bỏ qua cho mày, sao hả?"

"Levicorpus!" Đũa phép nhắm ngay người gần tôi nhất, tên to con này nhất thời bị lộn ngược lên không, hai tay không biết làm sao vung vẩy, mới vừa rồi còn không thèm để ý sắc mặt người khác không ngờ tôi thật sự ra tay, trong lúc nhất thời ngây ngốc tại chỗ, "Diffindo!" Theo tiếng tôi niệm chú nhanh chóng, áo chùng đen người nọ cả quần bên trong vô cùng chính xác bị cắt thành mảnh nhỏ, lộ ra cái quần lót và cái chân đầy lông.

"A..." Người bị treo lên càng luống cuống, dùng tiếng Đức mắng gì đó, liều mạng giãy dụa, ba người còn lại thì hoảng sợ, không hẹn mà cùng thi triển thu hồi pháp thuật lại không hề có hiệu quả, tức giận miệng kêu tiếng Đức tôi nghe không hiểu, đũa phép đồng loạt chỉ về phía tôi. Không đợi họ ra tay, một cơn gió thổi qua, ba người kia cũng không kịp tấn công mà lo thi triển thần chú phòng vệ, chỉ thấy Buckbeak hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang bay xuống cạnh tôi, phát ra với tôi vài cái phì phì trong mũi, đôi mắt sắc bén như hổ rình mồi nhìn chằm chằm học trò Durmstrang.

Nhìn Bằng Mã khí thế tận trời, ba người do dự liếc nhau, lúc này rốt cuộc Krum cũng động đậy, sắp xếp đứng ra, phất tay để những người khác lùi xuống. Tôi vỗ vỗ Buckbeak, cũng tiến lên vài bước cùng giằng co với anh ta. Đáy mắt thoáng nhìn qua một thân ảnh màu đen đứng cách đó không xa, mắt tôi trống rỗng.

Krum mở miệng muốn nói cái gì đó, "Harry Po..."

"Sectumsempra!" Không cho anh ta thời gian phản ứng, tôi ném ra một thần chú. Tôi không biết là vì anh ta rất tin tưởng với Protego của mình hay thật sự không kịp né, tia sáng thần chú phát ra đánh trúng anh ta. Gần như cộng cả pháp lực còn thừa trong cơ thể tôi, Protego của Krum căn bản không chặn lại được, anh ta tập tễnh lảo đảo lui mấy bước về sau, ngã xuống, ánh mắt không dám tin nhìn bầu trời, thân thể run rẩy.

Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, ba người mới đầu còn cực kỳ kiêu ngạo trợn mắt há mồm, cho đến khi mặt cỏ dưới thân Krum nhanh chóng bị nhiễm đỏ mấy người mới giật mình thét chói tai, chạy trốn về lâu đài Hogwarts.

Tôi nắm chặt đũa phép đứng thẳng tại chỗ, Buckbeak một bên bất an bước đi, thân ảnh màu đen kia – Snape bước nhanh đi lên, đôi mắt trống rỗng lướt qua tôi, lập tức ngồi xuống, đũa phép di chuyển trên người Krum, "Vulnera Sanentur... Vulnera Sanentur... Vulnera Sanentur..."

Tôi nhìn chăm chú máu tươi từng chút từng chút trở lại cơ thể Krum, tâm tình vô cùng mạnh mẽ khi mới tỉnh lại vào buổi sáng không hiểu sao lại bình tĩnh trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#jhnkmk